Chân Tình Thấp Kém

Chương 6

Trước Sau
Ánh mặt trời vừa nóng vừa chói mắt giữa hè chiếu vào con ngõ nhỏ vừa bẩn vừa loạn. Cánh cửa sắt tróc sơn bị đóng chặt, tiếng động vang cả hàng hiên.

Đào Tâm Lạc đóng kỹ cửa, vô tình liếc mắt nhìn một cái. Trên cửa sắt lại được dán lên tờ quảng cáo mới, trên mặt giấy cứng nhiều nếp nhăn có in một dãy số di động, bên cạnh viết bảo trì điện nước.

Trên tường màu xám hai bên ngõ cũng bị dán đầy các loại quảng cáo cho vay, Đào Tâm Lạc cúi đầu ra khỏi ngõ, tới trạm xe bắt xe buýt đi tời trường.

Cho dù giờ đang là cuối kỳ thì thư viện trường cũng là một nơi không có bóng người. Thi cuối kỳ qua môn cũng chỉ là chuyện râu ria, dù sao sau này những sinh viên ở đây đều có thể nhận bằng.

Trong thư viện có điều hòa mát mẻ, không gian vừa yên tĩnh vừa thả lỏng.

Đào Tâm Lạc bị ánh nắng chiếu tới không mở được mắt, vào thư viện lại được điều hòa thổi gió, cơn buồn bực vì nắng nóng trong người nháy mắt tiêu tan sạch sẽ.

Chỗ hay ngồi không bị ai chiếm, Đào Tâm Lạc kéo ghế, lấy sách giáo khoa từ trong túi ra, bắt đầu ôn tập theo những điểm kiến thức mà giáo sư đã nói trong tiết cuối cùng.

Lúc gần tới giờ ăn trưa thì điện thoại của Đào Tâm Lạc rung lên. Cậu ấn từ chối, sau đó nhắn wechat cho đối phương.

Người gọi tới là bạn học coi như cũng thân của Đào Tâm Lạc. Cậu ta biết Đào Tâm Lạc đang ôn bài ở thư viện nên gọi cậu cùng tới căn tin ăn cơm trưa.

Đào Tâm Lạc dọn đồ vào túi, đứng dậy rời khỏi thư viện, ánh mặt trời giữa trưa chói chang. Đào Tâm Lạc nhỏ giọng nhẩm lại kiến thức mình ôn sáng giờ, đột nhiên phát hiện kiến thức mình mới ôn mấy chục phút trước, giờ đã quên gần hết.

Khó quá đi, Đào Tâm Lạc nghĩ tới những bạn học lần nào thi cuối kỳ ôn bài cũng nhẹ nhàng, trong lòng vô cùng hâm mộ.

Sự không thông minh của Đào Tâm Lạc thể hiện trực quan nhất trên phương diện học tập. Thành tích học tập của cậu từ nhỏ tới lớn đều rất hỏng bét. Nhưng cố tình cậu lại không phải là dạng học sinh không thích học, cho nên lần nào thi cuối kỳ cậu cũng phải bỏ nhiều thời gian ra để ôn tập hơn so với những người khác.

Có điều cuối kỳ của trường bọn họ khá dễ dàng, giảng viên cũng không muốn gây khó dễ gì cho sinh viên. Chỉ cần Đào Tâm Lạc đi học đầy đủ, thật sự ôn bài thì không rớt môn vẫn đơn giản.

Đồ ăn ở căn tin hôm nay vẫn ngon như cũ, hai người tự mình gọi hai phần đồ nóng. Đào Tâm Lạc bị dầu cay bí truyền của dì căn tin làm cho đổ mồ hôi trán, bạn học ngồi đối diện tám chuyện với cậu, cũng không biết cậu nghe được bao nhiêu.

Hai người ăn cơm trưa xong thì đi tới tiệm trà sữa đối diện trường, trên đường trở về nhìn thấy một con xe thể thao cực kỳ đáng chú ý ngay cổng trường. Đào Tâm Lạc lộ ra vẻ mặt ê răng, cảm thấy sao nước chanh đá của tiệm trà sữa hôm nay chua quá.

Bạn học nhìn thoáng qua vẻ mặt của Đào Tâm Lạc, nghĩ trong lòng Đào Tâm Lạc cũng đang có cảm giác như cậu ta: "Cậu cũng hâm mộ đúng không?"

"... Gì cơ?"

"Đây là xe của bạn trai cậu ta đó."

Đào Tâm Lạc ngẩn người, nhìn hai người bước xuống từ chiếc xe thể thao cách đó không xa. Cậu nhìn gương mặt có chút quen thuộc kia, lúc này mới nhận ra lại đây là nam sinh lớp bên cạnh.

Người còn lại chính là tên bạn trai giàu có mà người ta nói.

Bạn học túm Đào Tâm Lạc, cố ý kéo cậu đi xa chút, tới dưới tàng của một cây đa. Trên mặt sân xi măng là một đám vết lốm đốm bất quy tắc, lúc này nhiệt độ không khí bên ngoài đã gần bốn mươi độ.

Đào Tâm Lạc nghe tiếng ve kêu trên đỉnh đầu, hút mạnh một hớp nước chanh trong tay, chua tới nhíu mày. Hai người trơ mắt nhìn cặp đôi kia cười cười nói nói đi vào trong trường, bạn học lại nhìn thoáng qua vẻ mặt của Đào Tâm Lạc, xác định cậu đúng là đang hâm mộ.

"Đừng hâm mộ nữa, tớ cũng hâm mộ lắm." Đào Tâm Lạc nghe cậu ta chua loét nói, "Cậu thấy không? Bạn trai của cậu ta đẹp trai thế, đối xử với cậu ta quả nhiên rất tốt."

Trên thực tế Đào Tâm Lạc không thấy được diện mạo của người đàn ông, cũng không thấy được "đối xử rất tốt" trong miệng bạn học là tốt tới mức nào.

"Đào Tâm Lạc? Ngây người rồi à? Sao không nói gì?"

"Hả... Không có gì. Ừ, bạn trai cậu ta cao nhỉ."

"Đúng đúng! Tớ thấy cậu hâm mộ tới chảy nước miếng luôn!"

"Có sao?"

"Có!"

"Không phải..." Đào Tâm Lạc có cảm giác đây là một hiểu lầm, "Là nước chanh hôm nay chua thôi."



"Tớ hiểu ý cậu mà, không cần già mồm đâu." Bạn học kéo vai Đào Tâm Lạc, than thở: "Đổi lại là ai thì cũng sẽ ước ao thôi, à không đúng... Tớ nghĩ cậu không phải đồng tính! Vậy cậu học theo đi, về sau đối xử với bạn gái cũng giống như bạn trai cậu ta đối xử với cậu ta vậy đó."

"Này! Đào Tâm Lạc! Cậu có nghe tớ nói không vậy!"

Đào Tâm Lạc nghe xong mấy lời tầm xàm bá láp này, cuối cùng cũng uống hết nước chanh trong tay. Cậu quay sang gật đầu, đột nhiên nhớ lại mớ kiến thức mới ôn sáng nay.

Nguy rồi, thật sự quên sạch hết rồi.

Ngày mai phải thi cuối kỳ, Đào Tâm Lạc nói với Tiểu Mặc đêm nay mình ôn bài nên không livestream được. Tiểu Mặc trả lời OK, lại gửi một cái biểu đồ sang.

Tiểu Mặc: Tâm Tâm, mấy ngày nay cậu tăng hơn một ngàn fan đó!

Tiểu Mặc: Chắc là fan bị quà tặng trôi nổi hấp dẫn rồi! Ha ha, tôi thấy gần đây nhiều người mua ảnh lắm đó.

Bây giờ Đào Tâm Lạc đã có 18 nghìn fan, con số cũng không đáng chú ý mấy, căn bản không thể so được với streamer đang nổi của trang web này.

Đào Tâm Lạc: Đúng vậy.

Tiểu Mặc: Đúng rồi, đại gia đầu bảng vẫn không liên hệ với cậu sao?

Đào Tâm Lạc: Liên hệ rồi, hôm qua gã có nói chuyện với tôi, tôi còn gửi cho gã nhiều ảnh lắm.

Tiểu Mặc: Gã nói cái gì với cậu đó! Có phải hỏi phương thức liên hệ hoặc hẹn gặp mặt ngoài đời không!

Đào Tâm Lạc: Gã chỉ hỏi chuyện ảnh chụp thôi, mấy chuyện khác cũng không nói gì.

Tiểu Măc: À, nghe có vẻ đại gia lần này bình thường nhỉ.

Tiểu Mặc: Nhất định là gã thích ảnh của cậu lắm đó!

Lúc này Đào Tâm Lạc đang đi ra từ thư viện. Mới vài giây trước cậu còn đang vui vì mình nhớ được một được kiến thức, mà giờ nhìn tin nhắn trong điện thoại, tất cả tâm trạng tốt đẹp của cậu đã bị hủy mất.

Kỳ thi ngày mai đúng vào cuối tháng, thi xong là bắt đầu một tháng mới.

Tiền tháng trước kiếm được chỉ vừa đủ trả số tiền mà đối phương đòi hỏi. Đào Tâm Lạc nhìn hơn ba vạn tệ còn thừa trong tài khoản mình, nghĩ tới mấy chục vạn tiền quà mà đại gia đầu bảng vừa mới quét cho cậu.

Trang web livestream quy định mỗi tháng chỉ có thể rút tiền quà một lần, streamer bình thường thường sẽ rút vào cuối tháng, tới đầu hoặc giữa tháng sau tiền sẽ vào tài khoản chung với tiền lương, vậy nên mấy chục vạn tiền quà kia tháng sau mới chạy vào tài khoản của cậu.

Ngày trả tiền mỗi tháng là ngày mà Đào Tâm Lạc ghét nhất. Cậu không muốn gặp những người đó, không muốn để bọn họ phá hỏng cuộc sống thoạt nhìn như vô vị bình thường của mình.

Địa điểm gặp mặt lần này là một cửa hàng vật liệu xây dựng, cậu phải ngồi xe bus bốn mươi phút mới tới nơi.

Đào Tâm Lạc đã quyết định rồi, tới lúc đó cậu bỏ tiền vào bao thư, để tiền xong lập tức đi ngay.

Ngày hôm sau Đào Tâm Lạc thi xong thì bị bạn học lôi đi ăn thịt nướng, như là muốn khao bản thân đã ôn tập vất vả. Sau khi học kỳ chấm dứt chính là thời gian nghỉ hè dài dằng dẵng, Đào Tâm Lạc nghe được người bên cạnh hỏi, một lúc lâu sau mới trả lời.

"Tớ định đi du lịch với bạn, cậu thì sao? Có kế hoạch gì chưa?"

"Chưa nghĩ ra nữa." Đào Tâm Lạc nghĩ tới công việc streamer của mình, nói cho qua, "Dạo này trời nóng quá, chắc ở nhà thôi."

Buổi tối trước khi lên live Đào Tâm Lạc đi xem tin nhắn riêng ở hòm thư, không ít người mua nhận được ảnh rồi gửi tin nhắn cho cậu.

Nội dung tin nhắn nói chung cũng na ná nhau, vừa thể hiện sự vừa lòng với ảnh chụp, vừa thể hiện dục vọng của bọn họ với Đào Tâm Lạc.

[Dâm quá]

[Sớm muộn gì cũng *** chết em.]

[Mấy đứa giả bộ ngoan ngoãn trên live giống em, trên giường nhất định vừa dâm vừa đĩ.]



[Giả bộ con mẹ gì nữa, ông đây muốn ngủ với em, rốt cuộc bao nhiêu tiền?]

Điều hòa trong phòng đã cũ, từ lúc Đào Tâm Lạc dọn vào đã dùng không ổn, có điều so với căn phòng trên lầu của Tần Tại Chi thì tốt hơn được chút, mở lâu thì vẫn có tác dụng làm lạnh.

Đào Tâm Lạc chống cằm ngồi trước máy tính, chậm rãi lướt tin nhắn. Má bên trái bị chống làm vẻ mặt Đào Tâm Lạc nhìn qua có chút buồn cười.

Cậu trả lời mấy gã đàn ông muốn mua ảnh, quen thói lờ đi những từ ngữ đê tiện bỉ ổi kia.

Bất thình lình Đào Tâm Lạc thấy một ID quen thuộc, thời gian gửi là nửa tiếng trước.

Hi Mộc: [Em gặp mặt với đại gia đầu bảng của em rồi à?]

Dù sao cũng từng là đại gia đầu bảng từng cúng tiền cho mình, Đào Tâm Lạc nhìn vài giây rồi trả lời.

Tâm Tâm: [Ai nói với anh à?]

Hi Mộc: [Vậy là thật à?]

Tâm Tâm: [Không, không có gặp.]

Hi Mộc: [Ồ, anh nghe người ta kể. Anh thấy đại gia đầu bảng kia tặng em nhiều quà như thế, còn tưởng hai người gặp rồi.]

Tin nhắn riêng mà hôm qua Đào Tâm Lạc gửi cho User 111 tới giờ vẫn chưa được trả lời, cậu trừng mắt nhìn, vừa suy nghĩ vừa tìm từ.

Tâm Tâm: [Hình như anh ta bận lắm, không có chat trên kênh, em cũng không nói chuyện được với anh ta.]

Đào Tâm Lạc cảm thấy câu trả lời của mình không có vấn đề gì, nhưng không biết câu nào chọc tới đối phương khiến câu trả lời lại của Hi Mộc đột nhiên trở nên kỳ quái.

Hi Mộc: [Sao em vẫn đáng yêu thế chứ.]

Hi Mộc: [Anh cũng có thể tặng em nhiều quà như vậy, thậm chí còn nhiều hơn, em cân nhắc gặp anh đi?]

Nói thực ra thì lúc Đào Tâm Lac thấy mấy lời này thì rất bất ngờ, dù sao dạo này Hi Mộc với CPP rất thân nhau. Hơn nữa dựa theo những chuyện mà Tiểu Mặc kể cho cậu thì fan của kênh CPP đều cảm thấy Hi Mộc với CPP đang quen nhau.

Tâm Tâm: [Anh trai muốn gặp em, sờ đùi em, sờ mông em, sau đó ngủ với em à?]

Tâm Tâm: [Anh trai, em sẽ không gặp anh đâu.]

Tâm Tâm: [Tặng bao nhiêu quà cũng không được.]

Trên bàn chất đống mấy chục tấm ảnh, lộ ra một giấy A4 in sơ yếu lí lịch được đóng dấu.

Bên góc bàn bên phải là một tấm ảnh thẻ, đôi mắt của nam sinh vừa to vừa tròn, tóc tai được chải nhìn có vẻ rất nghiêm túc, làn da trắng nõn, trên mũi còn có một nốt ruồi nho nhỏ.

Có thể do đây là ảnh thẻ nên cậu có chút căng thẳng, nụ cười khi nhìn vào ống kính cũng hơi cứng ngắc.

Nhưng ánh mắt lại cong lên rất đáng yêu, nhìn khờ dại vô hại.

Từ giờ tới lúc Đào Tâm Lạc livestream còn một lúc nữa, Phó Thiệu Nam buông sơ yếu lý lịch trong tay xuống, mở tin nhắn riêng ra, gửi tấm ảnh anh mới chụp xong.

... Góc độ của tấm ảnh này là chụp từ trên xuống, ánh đèn dịu dàng rọi xuống, thu hết mấy chụp tấm ảnh trên bàn vào ống kính.

Phó Thiệu Nam cố ý chụp hết như đang triển lãm gì đó, tỏ vẻ cho đối phương biết mình rất thích.

Có điều tấm ảnh này không phải ảnh chụp cảnh hay ảnh thẻ, nhiều tấm ảnh như vậy gom vào cùng một ống kính nhìn rất ấn tượng.

Đại khái nếu người bình thường nhìn vào thì cảm giác đầu tiên chính là cảm thấy đối phương có hơi biến thái.

User 111: Nhận được ảnh rồi, tôi rất thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau