[Chanbaek] Đánh Dấu Tôi Đi

Chương 11

Trước Sau
Biên Bá Hiền ngửi ngửi xung quanh, chân như đóng đinh tại chỗ. Cậu ném chai nước về phía Phác Xán Liệt, sắc mặt không đổi hỏi: “Liên quan gì đến cậu?”

Dưới chân Trần Phùng Trạch, Biên Bá Hiền liếc thấy một chai nước chưa mở nắp, đoán chừng đó mới là chai nước Vệ Hòa Bình đưa cho cậu.

Phác Xán Liệt thoáng nghiêng người, tiện tay đem chai nước suối ném vào thùng rác. Hắn cười một tiếng, “Không liên quan. Chẳng qua là tôi cảm thấy cậu dùng thuốc ngăn mùi hiệu quả rất tốt. Nếu như tất cả Alpha đều dùng thuốc ngăn mùi giống cậu, vậy thì trong trường không có nhiều mâu thuẫn như vậy.”

“À…” Biên Bá Hiền rũ mắt, đè khớp xương tay, “Đúng thật.”

Cậu đi đến cầm chai nước suối thật sự của Vệ Hòa Bình để lại, nói: “Nhưng mà thật đáng tiếc, coi như dùng thuốc ngăn mùi có hiệu quả nhưng nếu không thường mang theo bên người, vậy vận động xong uống ngụm nước hẳn sẽ lưu lại mùi vị tin tức tố nhỉ? Tôi đi chuẩn bị thi đu xà, bye bye.”

“Được.” Phác Xán Liệt giống như không nghe thấy Biên Bá Hiền nói bóng gió về mình, cong cong khóe miệng, “Bàn trước, bye.”

Biên Bá Hiền rời đi. Trần Phùng Trạch đột nhiên nghiêm túc quay đầu nhìn về phía Phác Xán Liệt: “Vừa rồi Biên Bá Hiền nếm qua tin tức tố của cậu rồi phải không?”

“Có thể.” Phác Xán Liệt nhàn nhạt đáp.

Trần Phùng Trạch trợn mắt, “Vậy cậu ta hẳn đã ngửi thấy tin tức tố của cậu rồi đi?”

Phác Xán Liệt nhìn cậu ta, không nói gì.

Trần Phùng Trạch nghi ngờ cầm chai nước suối ngửi ngửi: “Sao tôi không ngửi thấy gì? Mũi của tôi có vấn đề rồi à?”

Cùng là Alpha với nhau, đối với tin tức tố của Alpha khác thì độ nhạy bén sẽ không cao lắm, nhưng Biên Bá Hiền có thể ngửi thấy, cậu ta thì không.

Trần Phùng Trạch ngửi thêm lần nữa, nhíu mày, “Tôi thì khác gì Biên Bá Hiền chứ? Cậu ta mũi chó sao, cái này cũng có thể…”

Chưa nói xong, Phác Xán Liệt lập tức đứng thẳng người: “Tôi đề nghị cậu bây giờ nên gánh vác trách nhiệm của ủy viên kỷ luật đi.”

“Hả?”

“Dọn dẹp sân trường, đi nhặt rác.”

“…”

Phác Xán Liệt đồng phục chỉnh tề nói: “Cậu nhặt rác, tôi đi chuẩn bị kiểm tra xà đơn, bye.”

Trần Phùng Trạch: “…”

Có A mới quên A cũ hả? Phác Xán Liệt là cẩu Alpha có mới nới cũ.

Đu xà đơn là hạng mục của Alpha và Beta. Alpha và Beta cộng lại chiếm 90%, vì thế nên hạng mục này sẽ chia lớp để kiểm tra. Nhưng xà đơn không nhiều, tổng cộng có bốn cây, lúc kiểm tra phải xếp hàng.

Thời điểm Biên Bá Hiền đến, Vệ Hòa Bình đã vào chờ rất sớm, bên của bọn họ lớp một lớp hai lớp ba dùng chung một cây xà.

Vệ Hòa Bình đang cùng người khác nói chuyện phiếm. Cậu ta xa xa nhìn ra Biên Bá Hiền, vội vàng vẫy tay, “Bá Hiền, ở đây!”

Biên Bá Hiền chậm rãi đi tới, Vệ Hòa Bình đánh vào bả vai cậu, vẻ mặt như đứa trẻ phấn khích: “Con mẹ nó, vừa nghe người ta nói cậu phá kỷ lục một ngàn năm trăm mét của trường, thiệt hôn?”

Bạn học cùng Vệ Hòa Bình nói chuyện cũng dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền liếc cậu ta: “Thiệt.”

Vệ Hòa Bình giơ ngón cái lên, vô cùng tự hào nói: “Cường! Tôi cũng biết chuyện này không phải giả rồi, mấy phút mấy giây?”

“Không nhớ rõ.” Biên Bá Hiền nghiêng đầu đáp: “Khoảng bốn phút.”

Mấy người bạn học đều kinh hãi nhìn cậu.

“Đuỵt!” Vệ Hòa Bình vỗ vào bả vai của Biên Bá Hiền, hớn hở: “Hiền ca, cậu là trâu sao? Tôi chạy một ngàn mét cũng phải hơn năm phút, cậu vậy mà một ngàn năm trăm mét lại bốn phút?”

“Vì bình thường cậu không rèn luyện.” Biên Bá Hiền miễn cưỡng nâng mí mắt, gãi gãi chân mày, “Cậu nhảy xa sao rồi?”

“Tôi làm sao không rèn luyện hả? Nghỉ hè tôi mỗi ngày đều đi nhảy ở quảng trường Vũ…” Vệ Hòa Bình lầm bầm mấy câu: “Thành tích tạm được thôi, so với cậu cao hơn năm centi mét, hẳn là đạt yêu cầu.”

Biên Bá Hiền mét bảy tư, nhiều hơn năm centi tức là một mét bảy chín. (nguyên văn là 1m81 cơ, mà giữ y xì thì thấy trái lương tâm quá =)) 1m81 hổng lẽ gần bằng trú thì nó kì)

Hạng mục đu xà đơn bắt đầu kiểm tra thành tích. Từ Đông sang Tây tổng cộng bốn cây xà đơn, đợt 1 kiểm tra theo thứ tự là lớp một, lớp bốn, ban bảy, ban mười, lớp hai xếp thứ 23.

Biên Bá Hiền liếc mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng đang đu xà đơn, trông thì vẫn còn trẻ con, tài nghệ đu xà vẫn không khá lên được, hỏi Vệ Hòa Bình: “Cậu đu xà sao rồi?”

Sắc mặt Vệ Hòa Bình từ xanh qua trắng, không trả lời.

Học kỳ đầu tiên của lớp mười đã tổ chức huấn luyện quân sự, vậy nên bây giờ không cần kiểm tra thể lực. Nhưng thầy thể dục chưa từng nghĩ tới, các học sinh lớp mười một có thể hoàn thành kiểm tra thể lực chỉ một năm. Nếu không phải trong danh sách đã ghi rõ A, B, O, thầy thể dục còn muốn nghi ngờ những học sinh tới kiểm tra đu xà đều là Omega.

“Các cậu buổi trưa không ăn cơm sao?” Thầy thể dục chắp tay sau lưng mắng: “Các cậu treo người lên đó làm gì? Các cậu đang kiểm tra đu xà hay tới để treo ngược?”

Học sinh phía sau đều cười lớn, cười xong còn suy nghĩ lát nữa sẽ đến lượt mình.

“Cười cái gì mà cười!” Thầy thể dục quay đầu trưng mắt, lại cầm sổ thành tích hung hãn vỗ vào lưng một học sinh đang “treo ngược”: “Vương Triết, cậu là ủy viên thể dục mà nằm úp trên xà thế này à?”



Bạn học Vương Triết run run mấy cái, khó khăn kéo người lên mười centi, xung quanh lại vang lên một trận cười ầm.

Kiểm tra đu xà là đo sức chịu đựng trong một khoảng thời gian, chỉ có tám Beta, mười hai Alpha đạt tiêu chuẩn.

Vương Triết run bả vai, mếu máo: “Thầy, khi nào hết một phút… em sắp không nổi rồi.”

“…”

Biên Bá Hiền đứng ở cuối hàng, phía trước xảy ra chuyện gì cậu không thấy được, chỉ loáng thoáng nghe thấy thầy thể dục lửa giận bốc lên mà thét: “… Cậu có biết xấu hổ không?”

Vệ Hòa Bình lo lắng, đi lên phía trước dò hỏi tình hình. Lúc cậu ta trở lại, lắc đầu, “Xong rồi, thầy thể dục giận rồi.”

Biên Bá Hiền nhướng mày, “Sao thế?”

“Lớp một kiểm tra xong, tôi đi xem thành tích của bọn họ…” Vệ Hòa Bình mặt vẻ thương tiếc, “Khoảng nửa lớp không vượt qua.”

Thật ra thì chuyện này rất bình thường. Sau khi kiểm tra xong đợt giáo dục thể chất, trừ những học sinh nghiêm túc thì cơ bản không ai muốn đi luyện tập môn chó má mệt mỏi này, vô ích và vô dụng.

“À…” Biên Bá Hiền gật đầu, nhưng không để trong lòng, thoải mái hỏi: “Không phải chỉ là không đuổi kịp phong độ sao?”

Vệ Hòa Bình trợn mắt, “Cậu có thể đuổi kịp sao?”

“Có thể.”

“Tôi không thể.”

“…”

Vệ Hòa Bình nhìn phía trước, lầm bầm: “Không được rồi Hiền ca, tôi lên phía trước xem tình hình, một mình cậu ở đây được không?”

Biên Bá Hiền nhíu mày một cái, “Tôi là người tàn tật à?”

“Không không, không phải ý đó… vậy tôi đi trước.”

Thầy thể dục nhìn thành tích của bốn lớp kiểm tra đợt đầu tiên, cảm thấy trời đất quay cuồng. Ông đem danh sách thành tích ném cho bộ phận hỗ trợ, để mình tỉnh táo một chút, vỗ tay nói: “Im lặng, xếp hàng đứng ngay ngắn. Tám Beta và mười hai Alpha đạt tiêu chuẩn, có ai biết không?”

Phía dưới yên tĩnh, có vài tiếng “biết ạ” vang lên nhưng không đủ nghe.

“Dựa theo tiêu chuẩn này, một chút phong độ cũng không giữ được, hiểu chưa?”

Lại mấy tiếng “hiểu” đáp lại.

“Các cậu học kỳ này chỉ luyện tập xà đơn.” Thầy thể dục lại lấy danh sách thành tích hỏng bét nhìn lướt qua, “Mà đều không đạt chỉ tiêu, các cậu không thấy mất mặt sao?”

Ông thổi còi, dẹp loạn đám nhà trẻ này: “Lớp nào kiểm tra xong thì lui về phía sau đi, lớp kế tiếp! Tất cả đứng ngay ngắn, không được lộn xộn, không cho phép thì thầm to nhỏ, đứng nghiêm túc cho tôi!”

Biên Bá Hiền đứng ở cuối hàng, phía trước nói cái gì cũng không có nghe rõ, không nhìn thấy thầy thể dục từ phía trước sải bước về phía sau, thô bạo lấy tay tách học sinh theo từng cặp. Cuối cùng còn dư lại cậu, không phải số lẻ.

Lúc đi đến chỗ Biên Bá Hiền, cậu nhìn thấy thầy thể dục không để mắt đến mình, thẳng thừng vượt qua cậu kéo người phía sau lên.

“Hai cậu là một nhóm.” Thầy thể dục vội ném một câu câu, lại thổi còi đi về phía trước.

Biên Bá Hiền nghiêng đầu, Phác Xán Liệt trầm mặc nhìn cậu.

“Phân nhóm kiểu gì vậy??” Phác Xán Liệt lên tiếng trước.

Biên Bá Hiền thành thật lắc đầu, “Không nghe rõ.”

“Hỏi một chút không?” Phác Xán Liệt lại hỏi.

“Cậu đi đi.” Biên Bá Hiền xua tay.

Thầy thể dục chạy về phía trước thổi còi, ý bảo im lặng, nhưng hiệu quả quá kém, đành gào lên: “Im lặng đi, các cậu không đạt tiêu chuẩn quá nhiều, như vậy không được. Tôi cho các cậu một cơ hội hỗ trợ giải quyết vấn đề. Bây giờ đã chia xong nhóm, các cậu thay phiên nhau kiểm tra lại, phía dưới cũng hợp tác một chút, nếu như đồng đội của mình đu không nổi, các cậu phải ôm lên, không đạt tiêu chuẩn không cho phép xuống.” Ông bổ sung thêm: “Lát nữa lớp một, lớp bốn, ban bảy, ban mười kiểm tra lại.”

Nghe xong, đám học sinh liền xào xáo bàn tán một trận.

Biên Bá Hiền nhíu mày, “Thầy nói gì?”

Lúc này là Phác Xán Liệt đáp: “Không nghe rõ.”

“…”

Biên Bá Hiền lần đầu tiên có chút cảm thấy phiền vì đứng ở cuối hàng. Ít nhất là mẹ nó, cậu có thể đoán phía trước đang nói về chuyện tuyệt đối không lành.

Biên Bá Hiền liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt, hắn cũng nhìn cậu.

Biên Bá Hiền hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì?”

Phác Xán Liệt trả lời: “Cậu cũng nhìn tôi kìa.”



Hai người cùng quay đầu đi.

Vệ Hòa Bình ở phía trước quay đầu lại… rồi hít một hơi khí lạnh quay đi. Biên Bá Hiền và chủ tịch thành một nhóm!

Thầy thể dục cầm danh sách thành tích vỗ một cái vào bả vai Vệ Hòa Bình, “Nhìn cái gì, phía sau có bảo bối à? Cậu ở nhóm đầu, mau tỉnh mộng.”

Vệ Hòa Bình thành thật nghiêng đầu nói: “Thầy, em đau bụng muốn đi vệ sinh.”

“?”

Thầy giáo nghi ngờ liếc nhìn Vệ Hòa Bình, nhưng cuối cùng xua tay, “Đi đi đi… nhóm hai lên đi.”

Nhóm hai có Hứa Văn Dương. Vệ Hòa Bình nhìn Hứa Văn Dương nháy nháy mắt, ý bảo cậu ta có chuyện cần giải quyết, Hứa Văn Dương mau lên trước, nhưng lớp trưởng hiểu sai ý, do dự giơ tay lên: “Thầy, em cũng đau bụng…”

Thầy thể dục: “??”

“Các cậu đau bụng theo nhóm à?”

Hứa Văn Dương không dám lên tiếng.

Thầy thể dục đưa ánh mắt nhìn sang nhóm ba. Bạn học nhóm ba liếc nhìn Vệ Hòa Bình, cảm thấy cậu ta đang muốn trốn kiểm tra đầu tiên nên kiếm cớ, trong lòng rất bất bình: “Thầy…”

Thầy thể dục muốn bốc hỏa: “Cậu cũng đau bụng?”

“Không phải…” Cậu ta nói: “Nếu không phía sau kiểm tra trước đi ạ, nếu không sẽ có nhiều người đi vệ sinh, loạn lắm.”

Biên Bá Hiền đang lười biếng nghịch móng tay đứng ở cuối hàng. Đột nhiên cậu nhìn thấy hàng trước đều như sóng, từng hàng nghiêng đầu qua, nhìn về phía cậu… và Phác Xán Liệt.

Biên Bá Hiền cảm thấy đm đéo ổn rồi…

Sau đó thầy thể dục đi tới, không nhịn được phất phất tay: “Nhiều chuyện thật đó. Vậy từ hàng sau, hai cậu lên trước đi.”

Biên Bá Hiền: “?”

Cậu hỏi: “Lên cái gì?”

Thầy thể dục lập tức trừng mắt: “Đu xà đơn đó trời?? Cậu muốn nói gì, mau lên đây!”

Biên Bá Hiền bị hét ngửa mặt ra sau, Phác Xán Liệt thông minh không lên tiếng, tránh khỏi lửa giận của thầy thể dục.

Kiểm tra cùng lúc nhưng bạn học lớp ba còn chưa kiểm thì hai người đã hứng đạn trước. Biên Bá Hiền cùng Phác Xán Liệt vừa đi tới trước cây xà, phía dưới ầm ĩ như muỗi vo ve.

Phác Xán Liệt giơ tay lên, rất có phong độ đưa tay lên: “Cậu trước.”

Biên Bá Hiền nhíu mày, nhẹ nhàng giật mình, lòng bàn chân dần rời mặt đất, tay cũng bám lên thanh xà chờ tiếng còi bắt đầu.

Phân nhóm kiểm tra là để cho người khác tính kế mình sao?

Dư quang Biên Bá Hiền nhìn xung quanh… Cậu sửng sốt trong chốc lát.

Thầy thể dục đi tới, xông đến bên cạnh Phác Xán Liệt thổi còi, phồng má nói: “Vị bạn học này, mời cậu đưa hai tay ra, đặt trên đùi hoặc ngang hông đồng đội của cậu.”

Vệ Hòa Bình ở phía sau ngơ ngác cảm thán: “Mẹ ơi… dừng lại đi…”

Phác Xán Liệt cau mày, giương mắt hỏi: “Cậu muốn tôi ôm eo hay là chân?”

Biên Bá Hiền cúi đầu, lạnh lùng đáp: “Cũng mẹ nó không…”

Thầy thể dục thổi còi nhìn Biên Bá Hiền, trông đã không còn kiên nhẫn: “Dừng lại được chưa? Bao nhiêu người chờ các cậu biết chứ? Hai tên Alpha các cậu thì thầm cái gì, có điều gì muốn nói với mọi người không?”

Mấy bạn học cuối hàng đè thấp giọng, không biết đang bàn tán gì.

“Tôi đếm một hai ba, tiếng còi bắt đầu, thời gian một phút.” Thầy thể dục lớn giọng hô “sẵn sàng”

Biên Bá Hiền lời đến khóe miệng, gắng gượng đổi thành “Cậu đừng đụng chân tôi.”

“… Bắt đầu!” Một tiếng hô uy lực.

Nếu không có người phía dưới chống đỡ, Biên Bá Hiền suýt chút nữa từ xà đơn rơi xuống.

Cánh tay Phác Xán Liệt vòng qua eo Biên Bá Hiền, bàn tay ấm áp dán vào hông cậu, chỉ cách một lớp đồng phục mỏng. Biên Bá Hiền động một cái, lòng bàn tay liền giống như vuốt ve sờ nắn chút thịt bên hông cậu. Mỗi một lần thở ra, bàn tay kia như đè lên hông cậu một chút.

Cậu nhìn xuống, chỉ thấy được Phác Xán Liệt rũ mi, run nhẹ.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Biên Bá Hiền: Japan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau