[Chanbaek] Đánh Dấu Tôi Đi

Chương 13

Trước Sau
Trên diễn đàn của trường xuất hiện một bài viết mới.

“????????”

Tựa đề một chữ cũng không có, chỉ có một chuỗi dấu hỏi, nhìn giống như mạng lưới trường bị sập. Nhưng đến phần bình luận thì cực kì sôi nổi.

Tôi là số một Nhị Trung: Xong rồi xong rồi!!! Tại sao chủ tịch cùng người đàn ông đầy tội nghiệt kia lại ôm nhau chứ? Tôi thấy các người nói bọn họ là tình địch thật sự rất hoang đường!!. Truyện Xuyên Nhanh

Kèm theo một tấm hình, không biết là ai chụp, góc độ chụp gây hiểu lầm lớn, giống như hai người chủ động ôm nhau vậy. Mũi chân của Biên Bá Hiền chạm đất một chút, phần lớn đều đè lên người Phác Xán Liệt, nhìn cứ như một đôi tình nhân.

Chúa tể bóng tối: Ôi mẹ ơi?

Thành hay bại nhờ vào ba năm: ???

Khương Tử Nha đau đau: Hình ở đâu ra vậy chủ nhà? Không phải chụp lén đó chứ? Hai vị Alpha đại lão này muốn vượt qua ranh giới rồi sao?

Không muốn học chính trị: Cứ tưởng bài viết tổng tài hôm trước chỉ là đùa? Hóa ra là thật à? Loại người như Biên Bá Hiền còn có ưu điểm gì chứ? Cậu ta muốn cùng Phác Xán Liệt cạnh tranh? Mẹ nó, cậu ta xứng sao? Cứu Omega khẳng định là bị mù, Biên Bá Hiền không ** người ta đã là kỳ tích, cũng chỉ có chủ nhà ngu muội mới tin thôi.

Tôi là số một Nhị Trung: @không muốn học chính trị, cậu không thích Biên Bá Hiền, vậy cậu mẹ nó mắng tôi làm gì??

Không muốn học chính trị: Mắng cậu chính là tăng thêm náo nhiệt, không có đầu óc.

Tôi là số một Nhị Trung: Tôi * cậu ****

Không nghĩ học chính trị: **

Không muốn học chính trị: Laji*

*Laji: nghĩa là rác nhưng chửi theo kiểu đùa giỡn

Học giỏi vật lý: Ôi lầu trên tỉnh táo lại đi, tôi ở ngay đó đây, không phải như các cậu nghĩ đâu. Hôm nay kiểm tra xà đơn, thầy thể dục cho bọn họ hỗ trợ nhau… Không biết phải nói thế nào, nhưng chỉ là ngoài ý muốn thôi, không ghét nhau, không phải tình địch, họ là bạn học cùng lớp.

Tôi là số một Nhị Trung: Tôi lười cùng cậu nói chuyện.

Không muốn học chính trị: Biên Bá Hiền chính xác là phế vật, ẩn danh trên diễn đàn trường rất nhiều lần rồi.

Tiểu Bạch Hùng: Ôi ôi, Biên đại gia ơi là Biên đại gia, xuất hiện ở đâu cũng có cãi nhau.

Tôi đã không thuộc bài đến khi gặp lão sư: Cảnh cáo tước hiệu mắng chửi người.

Lý Tưởng là vô địch thế giới: @không nghĩ học chính trị, Biên Bá Hiền chạy 1500m trong 3p38s, nhảy cao 2m, nếu cậu ấy là phế vật thì cậu là gì? Cẩn thận lại ăn đấm bây giờ!

Tiểu Bạch Hùng: ?? Bao nhiêu cơ? Nhảy cao 2m á?

Chúa tể bóng tối: Cậu ta là người à???

Học giỏi vật lý: Tôi ở hiện trường đây, Biên Bá Hiền quả thật phá kỷ lục 1500m từ trước đến nay.

HCL: Tôi nhảy cao 1m3 còn không qua, rớt nước mắt thiệt chớ QAQ

Tôi là số một Nhị Trung: Đm, cậu có hình chụp cậu ta chạy đường dài hay nhảy cao không? Tôi muốn nhìnnnn!!!

Lý Tưởng là vô địch thế giới: @Tôi là số một Nhị Trung hình thì không có, nhưng tôi nghi ngờ Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt đúng là tình địch đó. Lúc Biên Bá Hiền chuẩn bị nhảy cao, tôi nhìn thấy một nữ sinh đưa nước cho cậu ta, Biên Bá Hiền cùng bạn học đó nói chuyện, đến khi nhảy cao, Phác Xán Liệt đứng cách đó không xa nhìn cậu ta.

Tôi là số một Nhị Trung: Thiệt luôn???

Tiểu Bạch Hùng: Chủ tịch thê thảm quáaa TTvTT

Lý Tưởng là vô địch thế giới: Bất quá có thể vì Biên Bá Hiền lúc nhảy cao lộn mèo rất đẹp trai, qua một phát luôn, nhảy cao với cậu ta chỉ là chuyện rất nhỏ.



HCL: …

Tôi là số một Nhị Trung: …

Chúa tể bóng tối: …

Sáng hôm sau Vệ Hòa Bình phát hiện được bài viết này, mặc dù mở miệng đã mắng Biên Bá Hiền trước, nhưng lúc để ý mọi người nói đến lần kiểm tra xà đơn chiều nay, cậu ta liền ngậm miệng. Vì Biên Bá Hiền trong trường thường lông bông không để ý lắm, Vệ Hòa Bình vừa mới chuẩn bị share topic này cho Biên Bá Hiền, kết quả lại thấy quá nhiều lời bàn tán xấu tính nên đành thôi.

“Không muốn học chính trị” bị chặn trong vòng mười lăm ngày.

Vệ Hòa Bình nghi ngờ chủ id này là Lưu Sướng, cậu ta về nhà kiểm điểm bản thân còn rất rảnh rỗi nói xấu người khác.

***

Mặc dù được phân chia ban xã hội và ban tự nhiên nhưng thi cuối kỳ thì vẫn phải thi, vì vậy lớp mười một ban tự nhiên vẫn học tiết triết học và lịch sử mỗi tuần.

Tiết cuối cùng chiều thứ sáu là tiết triết học*

*Triết học: Là gdcd ở VN ấy =)) Vì bên ấy ko có môn gdcd nên mình dùng từ triết học, bạn nào học qua duy tâm duy vật sẽ hiểu

Đến thứ sáu, tiết cuối không phải giờ chủ nhiệm nên trong lớp ồn ào, chuông vào học vang lên, nhưng mọi người giả bộ điếc, không thèm để ý. Vệ Hòa Bình ngồi bàn trên như mãnh hổ xuống núi, như cá gặp nước, luôn miệng nói chuyện với bạn học bàn dưới, thỉnh thoảng còn gửi Wechat cho Biên Bá Hiền.

Giáo viên bước vào lớp liền thấy bầu không khí ồn ào như thế. Giáo viên môn triết là một Beta cao gầy mặc một bộ giáo phục rập khuôn, khoảng năm mươi tuổi, là chủ nhiệm ban xã hội, cũng là phó chủ nhiệm của lớp.

Giáo viên bộ môn đi vào, trong lớp yên tĩnh một chút, nhưng chỉ là một chút…

Người kia sắc mặt trầm xuống, đè hỏa khí vỗ bảng xanh một cái, “Đừng nói nữa, trật tự đi, đem bài tập với sách ra chuẩn bị học.”

Trong lớp dần dần yên tĩnh hẳn, khu vực náo nhiệt nhất cũng từ từ nhỏ tiếng, xoay tới xoay lui tìm sách. Lão sư trầm mặt nói: “Từ đây về sau, đến giờ của tôi phải chuẩn bị xong trước khi tôi vào lớp.”

Bà đứng trên bục giảng đợi hai phút, phía dưới vẫn lật đật tìm sách, bà lại đợi thêm hai phút, phía dưới cúi xuống hộc bàn, sẵn tiện châu đầu ghé tai nhau nói chuyện.

Cô giáo tức đến mức tim nhảy lên cuống họng, cầm thước bảng chỉ phía dưới hỏi: “Một quyển sách tìm mãi không ra? Các cô các cậu đi học để làm gì? Kỷ luật lớp kém vậy à?” Rồi trừng mắt, “Tôi vào lớp bao lâu rồi? Tìm sách thôi mà tôi còn phải cho các cô các cậu nửa tiếng à?”

Bà đi đến hàng đầu, sáu bảy học sinh tìm không thấy sách, bài tập khỏi phải nói, không ai làm. “Ầm” một tiếng, “Đừng tìm nữa!”

Bà tức giận, đứng trên bục giảng run rẩy, “Đặt tay lên bàn đi, không được ai tìm sách nữa.”

Lớp học lập tức yên lặng như tờ.

Cô giáo từ hàng đầu đi xuống, ngón tay chỉ về phía một bạn học: “Cậu, đứng lên… Cậu cũng đứng lên, cậu, cậu nữa.” Bà đạp giày cao gót đi xuống phía sau, “Cậu, cậu, cậu…”

Trong lớp giống như trồng cây, bảy tám “mầm non” dần lớn lên, đứng thẳng người.

Giáo viên bộ môn đi đến bàn học gần cuối lớp, mặt bàn còn sạch hơn mặt của bà. Sách không có, bài tập lại càng không.

Thước bảng “bang” xuống một cái, lớn tiếng hỏi: “Biên Bá Hiền, có đem bài tập không?”

Năm trước bà không dạy Biên Bá Hiền, nhưng đối với uy danh học sinh này thì nghe qua rất nhiều rồi.

“Không đem.”

“Vậy có đem sách không?”

Biên Bá Hiền trầm mặc. Kể từ khi tựu trường cậu không nhớ có tiết chính trị hay lịch sử, nói chi là sách giáo khoa, giống như cậu đã rất lâu rồi không nghe đến những thứ này.

“Không có.”



Cô giáo giận dữ trợn mắt: “Biên Bá Hiền, đứng lên!”

Biên Bá Hiền chậm chạp đứng dậy, giáo viên lại đảo một vòng vài bàn học gần cuối lớp. Hàng cuối cùng có bốn chỗ ngồi gần cửa sổ, hai chỗ kia đã kiểm tra, chỉ còn Phác Xán Liệt, nhưng lão sư chỉ lướt qua Biên Bá Hiền rồi đi về phía bục giảng.

Phác Xán Liệt gần như không có “đặc quyền” được kiểm tra.

Vì Phác Xán Liệt là học sinh ba tốt nên mang theo kim bài miễn tử trên người. Lúc cô giáo đi ngang qua thậm chí còn không liếc mắt nhìn một lần, nhưng bà mới vừa quay người, Biên Bá Hiền ở phía sau nghiêng đầu lên tiếng: “Thưa cô, Phác Xán Liệt cũng không đem sách.”

Phác Xán Liệt ngẩng đầu.

Biên Bá Hiền vặn nửa người trên, cẩn thận quan sát: “Chủ tịch, đây là bài tập Vật Lý mà?”

“…”

Cô giáo lập tức dừng chân, quay người lại. Bà đi xuống, rút quyển sách bị một tờ giấy che khuất đưa lên nhìn, ‘khảo sát đột phá Vật Lý tổng hợp’

Bà đặt sách lên bàn, tuy tông giọng ôn hòa nhưng sắc mặt hơi đáng sợ: “Phác Xán Liệt, đứng lên.”

Trong lớp nổi lên một trận xôn xao nhỏ. Cô giáo quay đầu, càng đi càng nhanh, hận không thể nhảy xuống núi lửa. Bà đi một mạch, cầm thước bảng vỗ lên bảng, “Ai không tìm được sách hay chưa làm bài tập, bây giờ ra hành lang đứng cho tôi, không bổ sung đầy đủ bài tập thì không được vào. Đại diện môn ghi nhớ một chút, tuần sau tôi kiểm tra.”

Từng người từng người âm thầm lau nước mắt, chậm chạp đi ra phía cửa.

Biên Bá Hiền ở phía sau giơ tay: “Cô, em không có sách.”

“Vậy thì chép lại!” Cô giáo rống một tiếng.

Biên Bá Hiền khẽ run, cong mông chạy ra ngoài.

Trên hành lang có mười người, Biên Bá Hiền tựa vào cửa sổ, nhìn một lượt đám ‘đồng phạm’, trừ Phác Xán Liệt, ai nhìn cũng lạ.

Biên Bá Hiền đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, lại trở vào lớp, cầm bài tập đi ra.

Trên hành lang không bàn không ghế chỉ có hai cửa sổ lớp, có khom người làm bài tập, có người ghì tập lên tường, có người trực tiếp ngồi dưới đất làm, mỗi người lục tục lật từng trang trong sách giáo khoa tìm đáp án, duy chỉ có Phác Xán Liệt không dựa tường không ngồi xổm, đem sách để trên cánh tay, rũ mắt viết.

Tư thế này có vẻ thoải mái nhưng không thoải mái chút nào.

Biên Bá Hiền tay trái đè tờ giấy, tay phải cầm bút, chậm rãi hỏi: “Chủ tịch, làm bài tập như vậy không khó chịu sao?”

Phác Xán Liệt liếc cậu một cái, không nói gì.

“Cậu có thể ngồi dưới đất.” Biên Bá Hiền nghiêm túc đề nghị.

Nửa ngày sau Phác Xán Liệt mới đáp: “Bẩn.”

Biên Bá Hiền cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình, lại ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn: “Chủ tịch, tôi vừa tố cáo cậu, cậu không tức giận à?”

Phác Xán Liệt không có thành ý mà cười, “Không có.” Hắn bổ sung thêm: “Theo chính nghĩa là tốt, cậu làm đúng rồi.”

“À…” Biên Bá Hiền nhún vai, “Chủ tịch đại độ, không phải ai cũng có thể đuổi kịp.”

“Cám ơn đã khen tôi.”

“Chủ tịch đại độ à…” Biên Bá Hiền dừng một chút, nhếch môi “Cậu… có thể đem sách chính trị cho bàn trước mượn được hong?”

***

Tác giả có lời muốn nói: 

Biên Bá Hiền: Tui đã cố gắng (act kewte) hết sức roàiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau