Chương 15
Một chiếc Roll Royce sang trọng quẹo cua, lái về phía đường dày đặc cây xanh chê phủ, hai bên đường mang theo âm thanh của sự tĩnh lặng, bên trong xe đang phát nhạc cổ điển nhẹ nhàng.
“Tối nay ông chủ và bà chủ không có ở nhà.” Tài xế phía trước nói: “Có thể sẽ về rất khuya, cho nên bà chủ dặn tôi nói với cậu chủ nên tự hạn chế mình một chút.”
Phác Xán Liệt dựa vào lưng ghế “ừ” một tiếng.
Tài xế dừng lại một hồi, bổ sung thêm: “Phu nhân còn dặn dò, nếu cuối tuần này cậu không có kế hoạch gì, bà ấy sẽ tổ chức buổi ngoại khóa để cậu học tập với…”
Phác Xán Liệt híp mắt, nhàn nhạt đáp: “Có việc rồi, không đi.”
Tài xế có chút lúng túng, nhưng cũng nằm trong dự liệu của ông, gật đầu, “Được.”
Gia đình Phác Xán Liệt phát lương cho ông nhưng công việc ông không nhiều, cơ bản chỉ đưa đón ông chủ và cậu chủ đi học, nhân tiện làm một ít chuyện riêng cho họ. Ví dụ như thời điểm ông Phác cùng phu nhân bận rộn, ông sẽ giúp bọn họ chuyển lời cho cậu chủ, nhưng hầu như bọn họ đều không có mặt ở nhà.
Phác gia điển hình là gia đình nam A nữ O giàu có. Ông chủ Phác Hiền là doanh nhân nổi tiếng ở thành phố S, mỗi ngày họp, tham dự hoạt động, bận rộn đến mức chân không chạm đất. Phu nhân Kha Anh đi xã giao, gần như cả một ngày không có ở nhà. Nhưng ông bà Phác đối với con trai duy nhất của bọn họ có yêu cầu rất cao.
Tài xế thả chậm tốc độ, “Nhưng phu nhân nói nếu cậu không muốn làm theo lịch trình của bà thì hoạch định một thời gian biểu gửi cho bà ấy trước thứ bảy.”
Phác Xán Liệt nhắm mắt giả vờ ngủ, vẻ mặt không chút biểu cảm, ngay cả phản ứng cũng lười.
Không ngoài dự liệu, trong nhà không có ai. Phác Xán Liệt đi thẳng lên lầu, theo thói quen khóa trái cửa phòng, đem cặp sách treo lên ở cửa, hắn dừng lại một lúc.
Phác Xán Liệt có thói quen sau khi tan học phải hoàn thành xong bài tập. Hôm nay cuối giờ học xảy ra chút bất ngờ, ở hành lang đứng gần nửa tiết, nhưng lúc sau hắn vẫn lựa chọn giải quyết bài tập Vật Lý.
Nếu như không có bàn trước “vì chính nghĩa mà tố cáo”, có lẽ hắn trống nửa tiết mà không biết làm gì.
Phác Xán Liệt đè thấp giọng cười một tiếng, giơ tay kéo khóa mở cặp sách. Từ ngăn ngoài cặp sách hắn lấy ra một khuôn gỗ nhỏ sạch sẽ, trong khung là một bản vẽ bằng bút chì cực kì xấu xí.
Phác Xán Liệt quan sát nó hồi lâu, kéo giá đỡ đặt lên bàn học.
***
A Tài chọn chủ đề làm báo tường là “Mùa thu đến rồi”
Cô bé ở phòng khách nằm vẽ báo tường trên thảm, Biên Bá Hiền ngồi xổm bên cạnh nhìn: “Mùa thu à… Nhóc vẽ mấy con châu chấu vàng đi, vẽ mấy cái chân, là loại châu chấu biết bay đó.”
A Tài không phản ứng cậu. Biên Bá Hiền ngược lại cảm thấy mình nói rất hợp lý, lấy điện thoại ra tìm ý tưởng, “Chờ một chút, cho nhóc xem mấy tấm hình, nhóc dựa theo mà…”
Điện thoại bỗng rung lên một tiếng, một tin nhắn gửi tới.
CY: — Đang làm bài tập đó à? ·v·
Biên Bá Hiền dừng lại mấy giây. Cậu làm như không nhìn thấy, đem điện thoại cất vào cặp sách, tiếp tục thao thao bất tuyệt với A Tài: “Không được rồi, châu chấu vẽ khó lắm, nhóc sẽ không vẽ được đâu. Vẽ mấy quả hồng đi, trước tiên phải vẽ một hình tròn bằng bút chì vàng…”
A Tài lỗ tai giật giật, phản xạ nhìn xung quanh: “Hình!” Nhóc đưa tay, “Anh, hình!”
Mí mắt Biên Bá Hiền giật giật, làm bộ không nghe rõ: “Anh chính là anh của em, em muốn hình gì?”
“Anh… Biên Bá Hiền!”
Bình thường A Tài chỉ gọi một tiếng “anh” với Phác Xán Liệt. Biên Bá Hiền cũng thật mẹ nó không biết A Tài học theo ai. Phác Xán Liệt là Aidou* đó à? Ai ái mộ hắn cũng gọi hắn là anh?
*Aidou: Một nhân vật trong bộ truyện manga “Hiệp sĩ Vampire”
Biên Bá Hiền có chút hối hận, nếu lần đầu tiên giới thiệu với A Tài, cậu nên nói “Anh là Biên Bá Hiền” mới đúng, chính xác hơn phải nói “Anh là anh trai duy nhất của nhóc”, bây giờ sẽ không có chuyện tên họ Phác chết tiệt gì gì kia ở đây!!!
Biên Bá Hiền không đưa điện thoại, chân mày A Tài nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết con muỗi, gấp gáp: “Hình, làm báo tường.”
“… Nhóc muốn hình của Phác Xán Liệt để làm báo tường?”
A Tài gật đầu kiên định.
Biên Bá Hiền: “…”
Cậu nắm điện thoại trong tay, cười nhạt hỏi: “Phác Xán Liệt liên quan gì đến mùa thu hả? Nhóc vẽ cậu ta không sợ cô giáo cho nhóc 0 điểm sao? Nhóc lại không quen biết Phác Xán Liệt, dựa vào cái gì vẽ vẽ hắn mà không vẽ anh?”
Biên Bá Hiền nói nhanh khiến A Tài ngơ ngác, vì vậy nhóc trực tiếp đào bới cặp sách, lười so đo với tên keo kiệt này.
Biên Bá Hiền hít một hơi thật sâu, nói thầm “Em gái không thể giữ, rốt cuộc cũng có ngày này”, sau đó đẩy tay A Tài, nhíu mày, “Nhóc chờ một chút, anh giúp nhóc tìm hình mới.”
A Tài nghe xong thì suy nghĩ một hồi, gật đầu đồng ý, nằm trên thảm quay lại sự nghiệp làm báo tường to lớn.
***
Phác Xán Liệt xoay bút chờ đợi khá lâu. Biên Bá Hiền không trả lời hắn…
Trời đã tối, hắn đứng dậy đi kéo rèm cửa sổ. Chưa ngồi xuống, điện thoại đã reo lên thông báo.
Cường giả chân chính: — Chủ tịch, có hình không?
Phác Xán Liệt không tự chủ cong khóe miệng.
CY: — Hình gì?
Cường giả chân chính: — Hình của cậu.
CY: — Cậu muốn hình tôi làm gì?
Mãi một lúc sau mới có tin nhắn trả lời
Cường giả chân chính: — Học hỏi.
CY: — Học hỏi?
Cường giả chân chính: — Đúng, nhìn hình cậu, theo cậu học tập.
CY: — Ồ, kì à nha… cậu học hỏi tôi thế nào đây?
Học hỏi cái mẹ cậu! Biên Bá Hiền rất muốn trả lời như thế.
Cường giả chân chính: — Thì mang theo bên người, nhớ có thể lấy ra nhìn một chút…
CY: — Cậu muốn nhìn thật à?
Cường giả chân chính: Ừ
CY: — Vậy cậu nhìn cái gì của tôi?
Cường giả chân chính: …
Biên Bá Hiền mặt biến sắc đem câu “Cậu nói nhiều thế, có cho hay không?” từng chữ từng chữ xóa đi.
Cường giả chân chính: –– Nhìn mặt mũi anh tuấn cùng vóc người cao lớn của cậu.
Phác Xán Liệt dừng tay một lúc.
CY: — Có ổn không?
Cường giả chân chính: ?
CY: — Tôi không to lắm đâu
Phác Xán Liệt rũ mi suy nghĩ thật lâu, ngả người về phía sau, ngón tay móc góc áo sơ mi dưới bụng lên.
A Tài vẽ một mặt trời nhỏ, bò lại gần Biên Bá Hiền: “Anh, hình!”
Biên Bá Hiền cau mày, “Chờ một chút, vẫn chưa gửi tới đâu, nhóc đi…”
Lời còn chưa dứt, Biên Bá Hiền chợt đứng lên, A Tài bất ngờ không kịp đề phòng, ngã lăn ra thảm.
Cường giả chân chính: ???
Phác Xán Liệt gửi tới một tấm hình. Vạt áo đồng phục bị kéo lên, lộ ra rãnh cơ bụng rõ ràng, bóng mờ nồng đậm, loáng thoáng thấy được “tuyến nhân ngư” hai bên eo.
*Tuyến nhân ngư: Được giải thích là cơ bụng tạo thành hình chữ V ở hai bên hông và đỉnh của xương chậu. Nói chung là tập vãi đái mới được.
CY: — Rất to đúng không? ·v·
Cường giả chân chính: …
CY: — Ừ, cậu làm bài tập sao rồi?
CY: — Nếu cậu không hiểu đề thì tìm tôi, tôi gửi câu trả lời qua cho cậu
Cường giả chân chính: …
CY: — Sao vậy?
Cường giả chân chính: — Ngài có thể thu hồi tấm hình ở trên được không? Sau đó gửi cho tôi tấm hình toàn thân của ngài?
Một lát sau.
CY: — Không được.
Cường giả chân chính: — Tại sao?
CY: — Bàn trước, chúng ta còn chưa lớn, tôi không thể đem thân thể trần trụi cho cậu xem được!
Cường giả chân chính: ????
CY: — Được rồi, tôi đi ăn cơm, bái bai.
Cường giả chân chính: ??
Cường giả chân chính: — Mẹ nó ai muốn hình trần trụi của cậu?
Cường giả chân chính: — Này? Trước khi ăn cơm thu hồi tấm hình kia được không vậy?
Phác Xán Liệt không trả lời.
A Tài nắm lấy áo đồng phục của Biên Bá Hiền: “Hình?”
“Hình?” Biên Bá Hiền nghiêng đầu, âm trầm hỏi.
A Tài dũng cảm gật đầu.
Khóe miệng Biên Bá Hiền giật giật, “Nhóc sẽ không có anh trai thứ hai Phác Xán Liệt nào đâu. Nghe lời, sau này đừng tìm anh đòi hình cái tên sắp rời khỏi thế giỏi này nữa.”
A Tài run nhẹ…
Biên Bá Hiền trực tiếp xóa Wechat, lấy ảnh trái hồng trên mạng đưa cho A Tài: “Làm bài đi, anh đi nấu cơm.”
A Tài cầm điện thoại, đưa mắt nhìn Biên Bá Hiền vào phòng bếp, sau đó đóng trình duyệt, vào album.
***
Tác giả có lời muốn nói: Chủ tịch: ·v·
“Tối nay ông chủ và bà chủ không có ở nhà.” Tài xế phía trước nói: “Có thể sẽ về rất khuya, cho nên bà chủ dặn tôi nói với cậu chủ nên tự hạn chế mình một chút.”
Phác Xán Liệt dựa vào lưng ghế “ừ” một tiếng.
Tài xế dừng lại một hồi, bổ sung thêm: “Phu nhân còn dặn dò, nếu cuối tuần này cậu không có kế hoạch gì, bà ấy sẽ tổ chức buổi ngoại khóa để cậu học tập với…”
Phác Xán Liệt híp mắt, nhàn nhạt đáp: “Có việc rồi, không đi.”
Tài xế có chút lúng túng, nhưng cũng nằm trong dự liệu của ông, gật đầu, “Được.”
Gia đình Phác Xán Liệt phát lương cho ông nhưng công việc ông không nhiều, cơ bản chỉ đưa đón ông chủ và cậu chủ đi học, nhân tiện làm một ít chuyện riêng cho họ. Ví dụ như thời điểm ông Phác cùng phu nhân bận rộn, ông sẽ giúp bọn họ chuyển lời cho cậu chủ, nhưng hầu như bọn họ đều không có mặt ở nhà.
Phác gia điển hình là gia đình nam A nữ O giàu có. Ông chủ Phác Hiền là doanh nhân nổi tiếng ở thành phố S, mỗi ngày họp, tham dự hoạt động, bận rộn đến mức chân không chạm đất. Phu nhân Kha Anh đi xã giao, gần như cả một ngày không có ở nhà. Nhưng ông bà Phác đối với con trai duy nhất của bọn họ có yêu cầu rất cao.
Tài xế thả chậm tốc độ, “Nhưng phu nhân nói nếu cậu không muốn làm theo lịch trình của bà thì hoạch định một thời gian biểu gửi cho bà ấy trước thứ bảy.”
Phác Xán Liệt nhắm mắt giả vờ ngủ, vẻ mặt không chút biểu cảm, ngay cả phản ứng cũng lười.
Không ngoài dự liệu, trong nhà không có ai. Phác Xán Liệt đi thẳng lên lầu, theo thói quen khóa trái cửa phòng, đem cặp sách treo lên ở cửa, hắn dừng lại một lúc.
Phác Xán Liệt có thói quen sau khi tan học phải hoàn thành xong bài tập. Hôm nay cuối giờ học xảy ra chút bất ngờ, ở hành lang đứng gần nửa tiết, nhưng lúc sau hắn vẫn lựa chọn giải quyết bài tập Vật Lý.
Nếu như không có bàn trước “vì chính nghĩa mà tố cáo”, có lẽ hắn trống nửa tiết mà không biết làm gì.
Phác Xán Liệt đè thấp giọng cười một tiếng, giơ tay kéo khóa mở cặp sách. Từ ngăn ngoài cặp sách hắn lấy ra một khuôn gỗ nhỏ sạch sẽ, trong khung là một bản vẽ bằng bút chì cực kì xấu xí.
Phác Xán Liệt quan sát nó hồi lâu, kéo giá đỡ đặt lên bàn học.
***
A Tài chọn chủ đề làm báo tường là “Mùa thu đến rồi”
Cô bé ở phòng khách nằm vẽ báo tường trên thảm, Biên Bá Hiền ngồi xổm bên cạnh nhìn: “Mùa thu à… Nhóc vẽ mấy con châu chấu vàng đi, vẽ mấy cái chân, là loại châu chấu biết bay đó.”
A Tài không phản ứng cậu. Biên Bá Hiền ngược lại cảm thấy mình nói rất hợp lý, lấy điện thoại ra tìm ý tưởng, “Chờ một chút, cho nhóc xem mấy tấm hình, nhóc dựa theo mà…”
Điện thoại bỗng rung lên một tiếng, một tin nhắn gửi tới.
CY: — Đang làm bài tập đó à? ·v·
Biên Bá Hiền dừng lại mấy giây. Cậu làm như không nhìn thấy, đem điện thoại cất vào cặp sách, tiếp tục thao thao bất tuyệt với A Tài: “Không được rồi, châu chấu vẽ khó lắm, nhóc sẽ không vẽ được đâu. Vẽ mấy quả hồng đi, trước tiên phải vẽ một hình tròn bằng bút chì vàng…”
A Tài lỗ tai giật giật, phản xạ nhìn xung quanh: “Hình!” Nhóc đưa tay, “Anh, hình!”
Mí mắt Biên Bá Hiền giật giật, làm bộ không nghe rõ: “Anh chính là anh của em, em muốn hình gì?”
“Anh… Biên Bá Hiền!”
Bình thường A Tài chỉ gọi một tiếng “anh” với Phác Xán Liệt. Biên Bá Hiền cũng thật mẹ nó không biết A Tài học theo ai. Phác Xán Liệt là Aidou* đó à? Ai ái mộ hắn cũng gọi hắn là anh?
*Aidou: Một nhân vật trong bộ truyện manga “Hiệp sĩ Vampire”
Biên Bá Hiền có chút hối hận, nếu lần đầu tiên giới thiệu với A Tài, cậu nên nói “Anh là Biên Bá Hiền” mới đúng, chính xác hơn phải nói “Anh là anh trai duy nhất của nhóc”, bây giờ sẽ không có chuyện tên họ Phác chết tiệt gì gì kia ở đây!!!
Biên Bá Hiền không đưa điện thoại, chân mày A Tài nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết con muỗi, gấp gáp: “Hình, làm báo tường.”
“… Nhóc muốn hình của Phác Xán Liệt để làm báo tường?”
A Tài gật đầu kiên định.
Biên Bá Hiền: “…”
Cậu nắm điện thoại trong tay, cười nhạt hỏi: “Phác Xán Liệt liên quan gì đến mùa thu hả? Nhóc vẽ cậu ta không sợ cô giáo cho nhóc 0 điểm sao? Nhóc lại không quen biết Phác Xán Liệt, dựa vào cái gì vẽ vẽ hắn mà không vẽ anh?”
Biên Bá Hiền nói nhanh khiến A Tài ngơ ngác, vì vậy nhóc trực tiếp đào bới cặp sách, lười so đo với tên keo kiệt này.
Biên Bá Hiền hít một hơi thật sâu, nói thầm “Em gái không thể giữ, rốt cuộc cũng có ngày này”, sau đó đẩy tay A Tài, nhíu mày, “Nhóc chờ một chút, anh giúp nhóc tìm hình mới.”
A Tài nghe xong thì suy nghĩ một hồi, gật đầu đồng ý, nằm trên thảm quay lại sự nghiệp làm báo tường to lớn.
***
Phác Xán Liệt xoay bút chờ đợi khá lâu. Biên Bá Hiền không trả lời hắn…
Trời đã tối, hắn đứng dậy đi kéo rèm cửa sổ. Chưa ngồi xuống, điện thoại đã reo lên thông báo.
Cường giả chân chính: — Chủ tịch, có hình không?
Phác Xán Liệt không tự chủ cong khóe miệng.
CY: — Hình gì?
Cường giả chân chính: — Hình của cậu.
CY: — Cậu muốn hình tôi làm gì?
Mãi một lúc sau mới có tin nhắn trả lời
Cường giả chân chính: — Học hỏi.
CY: — Học hỏi?
Cường giả chân chính: — Đúng, nhìn hình cậu, theo cậu học tập.
CY: — Ồ, kì à nha… cậu học hỏi tôi thế nào đây?
Học hỏi cái mẹ cậu! Biên Bá Hiền rất muốn trả lời như thế.
Cường giả chân chính: — Thì mang theo bên người, nhớ có thể lấy ra nhìn một chút…
CY: — Cậu muốn nhìn thật à?
Cường giả chân chính: Ừ
CY: — Vậy cậu nhìn cái gì của tôi?
Cường giả chân chính: …
Biên Bá Hiền mặt biến sắc đem câu “Cậu nói nhiều thế, có cho hay không?” từng chữ từng chữ xóa đi.
Cường giả chân chính: –– Nhìn mặt mũi anh tuấn cùng vóc người cao lớn của cậu.
Phác Xán Liệt dừng tay một lúc.
CY: — Có ổn không?
Cường giả chân chính: ?
CY: — Tôi không to lắm đâu
Phác Xán Liệt rũ mi suy nghĩ thật lâu, ngả người về phía sau, ngón tay móc góc áo sơ mi dưới bụng lên.
A Tài vẽ một mặt trời nhỏ, bò lại gần Biên Bá Hiền: “Anh, hình!”
Biên Bá Hiền cau mày, “Chờ một chút, vẫn chưa gửi tới đâu, nhóc đi…”
Lời còn chưa dứt, Biên Bá Hiền chợt đứng lên, A Tài bất ngờ không kịp đề phòng, ngã lăn ra thảm.
Cường giả chân chính: ???
Phác Xán Liệt gửi tới một tấm hình. Vạt áo đồng phục bị kéo lên, lộ ra rãnh cơ bụng rõ ràng, bóng mờ nồng đậm, loáng thoáng thấy được “tuyến nhân ngư” hai bên eo.
*Tuyến nhân ngư: Được giải thích là cơ bụng tạo thành hình chữ V ở hai bên hông và đỉnh của xương chậu. Nói chung là tập vãi đái mới được.
CY: — Rất to đúng không? ·v·
Cường giả chân chính: …
CY: — Ừ, cậu làm bài tập sao rồi?
CY: — Nếu cậu không hiểu đề thì tìm tôi, tôi gửi câu trả lời qua cho cậu
Cường giả chân chính: …
CY: — Sao vậy?
Cường giả chân chính: — Ngài có thể thu hồi tấm hình ở trên được không? Sau đó gửi cho tôi tấm hình toàn thân của ngài?
Một lát sau.
CY: — Không được.
Cường giả chân chính: — Tại sao?
CY: — Bàn trước, chúng ta còn chưa lớn, tôi không thể đem thân thể trần trụi cho cậu xem được!
Cường giả chân chính: ????
CY: — Được rồi, tôi đi ăn cơm, bái bai.
Cường giả chân chính: ??
Cường giả chân chính: — Mẹ nó ai muốn hình trần trụi của cậu?
Cường giả chân chính: — Này? Trước khi ăn cơm thu hồi tấm hình kia được không vậy?
Phác Xán Liệt không trả lời.
A Tài nắm lấy áo đồng phục của Biên Bá Hiền: “Hình?”
“Hình?” Biên Bá Hiền nghiêng đầu, âm trầm hỏi.
A Tài dũng cảm gật đầu.
Khóe miệng Biên Bá Hiền giật giật, “Nhóc sẽ không có anh trai thứ hai Phác Xán Liệt nào đâu. Nghe lời, sau này đừng tìm anh đòi hình cái tên sắp rời khỏi thế giỏi này nữa.”
A Tài run nhẹ…
Biên Bá Hiền trực tiếp xóa Wechat, lấy ảnh trái hồng trên mạng đưa cho A Tài: “Làm bài đi, anh đi nấu cơm.”
A Tài cầm điện thoại, đưa mắt nhìn Biên Bá Hiền vào phòng bếp, sau đó đóng trình duyệt, vào album.
***
Tác giả có lời muốn nói: Chủ tịch: ·v·
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất