Chương 6
Lưu Sướng lập tức nóng nảy: “Ai muốn đụng đến mày?”
“Làm người bị hại à?” Biên Bá Hiền nhếch khóe môi, “Đó là kỹ xảo biểu diễn của cậu?”
Bạn học trong lớp cười ầm lên. Lưu Sướng đỏ mặt trợn mắt nhìn xung quanh, xông đến nắm cổ áo người đối diện: “Biên Bá Hiền mày có ý gì? Mẹ nó, mày cho là tao sợ mày chắc? Muốn đánh nhau phải không? Tới đây, mày…”
“Buông tay!” Lâm Phi kịp thời quát chói tai: “Lưu Sướng buông tay, Biên Bá Hiền tránh sang một bên.”
Biên Bá Hiền giật giật mí mắt, chân không nhúc nhích. Lưu Sướng do dự một chút, quyết định không buông tay. Lâm Phi đem trong tay giáo án hung hăng ném xuống bục giảng: “Tôi kêu em buông tay, điếc hết rồi phải không?”
Trên bục giảng mấy quyển bài tập cũng bị vạ lây, may mà có Phác Xán Liệt đỡ lấy.
Lưu Sướng buông lỏng tay, tức tối đứng sang một bên. Lâm Phi hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Lưu Sướng lập tức chỉ về phía đối diện: “Em và Biên Bá Hiền không quen biết, cũng không trêu chọc cậu ta cái gì, cậu ta giống như thằng điên đi tới đạp đổ bàn của em.”
“Thật à?” Lâm Phi nghi ngờ hỏi lại.
Lưu Sướng lớn tiếng nói: “Là cậu ta động tay động chân trước.”
Hứa Văn Dương hắng giọng, thì thầm với chủ nhiệm: “Thầy Lâm, không có đánh nhau, có thể kiểm tra camera.”
Động tay động chân còn không đánh nhau? Thật không có gì để nói, chỉ mới khai giảng hai ngày, kiếm một ngày yên ổn cũng không có.
Lâm Phi trừng mắt nhìn Biên Bá Hiền, lại trừng mắt nhìn Lưu Sướng.
Chuông vào học đúng lúc reo lên.
Lâm Phi vừa muốn nói gì đó nhưng cuối cùng khoát tay, “Được rồi, hai đứa đến phòng làm việc của tôi. Hứa Văn Dương…” Lão sư chỉ về phía bàn học trước cửa, “Em tìm vài bạn dọn dẹp chỗ đó một chút.”
Đến khi vào phòng làm việc, Lưu Sướng vẫn chưa ngừng được cái miệng. Cậu ta mặt đầy tức tối, lảm nhảm: “… Em và Biên Bá Hiền không thù không oán lại không đắc tội với cậu ta, cậu ta đạp bàn của em đổ, đồ đạc cũng văng xuống đất. Thầy, cái này còn chưa tính xâm phạm sao? Coi như lần này không động thủ, nhưng Biên Bá Hiền trước kia cũng không phải chưa từng đánh nhau, cậu ta đánh nhau còn ít à? Để mặc cho loại sâu này làm sầu nồi canh ngây ngô ở trường học, đặc biệt cậu ta còn là một Alpha, sớm muộn sẽ…”
Lâm Phi giơ tay lên ngăn lại, “Được rồi.”
Lưu Sướng còn muốn nói thêm, Lâm Phi trợn mắt nhìn cậu ta một cái: “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Tôi để cho em lật lại chuyện trước kia à? Chuyện này hai đứa đều sai!”
Lưu Sướng ngậm miệng nhưng mặt không phục. Lâm Phi nhìn về phía Biên Bá Hiền: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Biên Bá Hiền lười biếng đảo mắt nhìn Lưu Sướng: “Cậu nói cậu không đắc tội với tôi?”
“Mày…” Lưu Sướng nhạt nhẽo cười, “Nếu không phải lớp mười một xui xẻo chung lớp với mày, tao cũng sẽ không nhận ra mày, vậy thì làm sao đắc tội với mày được?” Cậu ta nói tiếp: “Mẹ tao nói đúng, loại Apha như vậy hẳn phải bị đuổi đi.”
Lưu Dục Tú, mẹ của Lưu Sướng, là chủ nhiệm lớp mười của Biên Bá Hiền, luôn coi Biên Bá Hiền là cái gai trong mắt. Vệ Hòa Bình lúc nghỉ hè nhìn thấy mấy thầy cô khởi động topic “Học sinh nào muốn tẩn chết” bỏ phiếu ẩn danh, cậu ta biết nhất định Lưu Dục Tú kia cũng tham gia.
Khóe miệng Biên Bá Hiền cong lên, vẻ mặt không mặn không nhạt đáp: “Vậy mẹ cậu có dạy cậu nếu đã nói chuyện được thì phải chịu trách nhiệm được không?” Cậu chậc lưỡi, “Hay là mẹ cậu đã không dạy từ khi cậu làm người?”
Lưu Sướng lập tức nổi giận: “Biên Bá Hiền mẹ nó, mày lặp lại lần nữa xem?”
“Tao nói…” Biên Bá Hiền không biểu tình gì, nhìn Lưu Sướng, từng chữ từng chữ rõ ràng: “Mẹ mày tốt, nhưng mà con trai bà ta…”
Lâm Phi vỗ lên bàn “ầm” một tiếng, “Tất cả câm miệng!”
Biên Bá Hiền nhún vai, nhàm chán ‘xì’ một tiếng. Lưu Sướng tâm trạng lên xuống, sắc mặt khó coi.
Bọn họ ồn ào ngay tại phòng làm việc, Lâm Phi cũng nổi nóng, đứng lên hỏi: “Nghe không hiểu tiếng người phải không? Tôi cho các cậu nói rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, không phải để các cậu lật nợ cũ.” Ông chỉ hướng ngoài cửa, “Các cậu muốn lật nợ cũ thì cút ra ngoài trường mà lật, các cậu muốn đánh, nghỉ học trong trường rồi ra ngoài đánh, không ai cản!”
“Tính tình các cậu thế này mà coi được?” Lâm Phi chỉ Biên Bá Hiền, lại chỉ Lưu Sướng: “Các cậu đều là Alpha, cùng tới thời kì mẫn cảm phải không? Chỉ cần các cậu nói một câu các cậu tới thời kì mẫn cảm, tôi liền cho hai cậu nghỉ một tuần, lập tức trở về nhà đợi hết thời kì mẫn cảm rồi quay lại học.”
Chỉ có Alpha mới có thời kì mẫn cảm, thời kỳ bình thường đã không ổn định, bây giờ lại nóng nảy, khổ sở, dục vọng mạnh mẽ, kiểu gì cũng có.
Nhưng có ai mà vì thời kì mẫn cảm mà xin nghỉ đâu? Lâm Phi nói mấy lời này chính là để cho bọn họ cút đi.
Lưu Sướng không lên tiếng. Biên Bá Hiền nghiêng đầu, ngón cái đè ở khớp xương ngón tay, bẻ khớp mấy cái. Cậu rũ mắt nói: “Không phải thời kì mẫn cảm, chỉ là muốn đánh cậu ta.”
Lâm Phi hít sâu mấy hơi, cưỡng chế mình tỉnh táo, hỏi ngược: “Cậu dựa vào cái gì muốn đánh em ấy?”
“Giúp mẹ cậu ta dạy cậu ta làm người.”
Lâm Phi rống lên một tiếng: “Biên Bá Hiền!!”
Biên Bá Hiền bất thình lình bị hét vào mặt, run một cái. Cậu trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói tiếp: “Bởi vì cậu ta hạ nhục người khác.”
Lâm Phi hít sâu một hơi, liếc mắt Lưu Sướng. Lưu Sướng không nói gì, Lâm Phi thì có, ông hỏi: “Lưu Sướng hạ nhục cậu phải không? Mắng cậu cái gì?”
Lâm Phi đợi một hồi, Biên Bá Hiền đáp lại: “Không nhớ.”
Máu não của Lâm Phi sợ sẽ trào ra mất.
Lưu Sướng lập tức nắm lấy cơ hội, vội vàng xen vào: “Thầy, em không có mắng cậu ta, là Biên Bá Hiền uy hiếp em. Cậu ta chẳng những nói muốn đánh em, còn cười nhạo em, nói…”
“Để cho cậu nói chuyện à? Im miệng!” Lâm Phi quát chói tai một tiếng, Lưu Sướng bị dọa cho giật mình, lập tức ngậm miệng.
Lâm Phi nhìn Biên Bá Hiền: “Không nhớ?”
Biên Bá Hiền “vâng” một tiếng. Lâm Phi phiền lòng không chịu nổi, phất tay, “Hai cậu về trước đi, ngày mai mỗi người nộp bài phạt một ngàn chữ cho tôi.” Dừng một chút, ông bổ sung thêm: “Biên Bá Hiền đừng về. Ở lớp gây chuyện ngây ngô như vậy, vậy cậu đứng trên hành lang ngây ngô tiếp đi.”
Lưu Sướng cảm thấy mình không nên bị phạt một ngàn chữ kiểm điểm này, trợn mắt muốn phản bác: “Thầy, dựa vào cái gì…”
Lâm Phi chỉ ra cửa: “Tất cả đi ra ngoài.”
Lúc trở về tiết đầu cũng sắp kết thúc. Biên Bá Hiền vào từ cửa sau, từ hộc bàn lấy cặp sách đi ra hành lang.
Phác Xán Liệt nghiêm túc nhìn trên bảng đen giống như đang dồn lực phân tích, ghi ghi chép chép trên sách Vật Lý. Cửa sau không khóa, Biên Bá Hiền xách cặp ra ngoài, khom người đem cặp đặt trên chân tường hành lang, lại kéo khóa cặp lấy quyển sách từ bên trong ra.
Phác Xán Liệt nghiêng đầu hướng ra ngoài cửa liếc mắt một cái. Biên Bá Hiền đưa lưng về phía hắn, bởi vì khom người, eo áo sơ mi đồng phục của cậu bị thu hẹp kéo lên, lộ ra một mảnh eo gầy trắng nõn.
Tầm mắt Phác Xán Liệt lại trở về chỗ cũ. Trên sách Vật Lý vẽ một đường cong hyperbol. Phác Xán Liệt nhìn đoạn này đường cong hồi lâu, đầu bút nhẹ nhàng đồ theo đường cong giữa trục Oy.
Giờ Vật Lý chưa tan lớp, Vệ Hòa Bình ngồi hàng thứ hai nhưng Biên Bá Hiền lại nhận được tin nhắn của cậu ta.
Đỡ tôi dậy: — Hiền ca, không sao chứ?
Biên Bá Hiền ngồi đọc sách số học, miễn cưỡng nhấn mấy chữ trả lời.
Cường giả chân chính: — Không sao
Đỡ tôi dậy: — Lâm Phi phạt cậu ra ngoài đứng sao?
Cường giả chân chính: Ừ
Đỡ tôi dậy: ??
Đỡ tôi dậy: — Lâm Phi có ý gì chứ? Thằng đần Lưu Sướng kia chủ động gây chuyện, nó trở lại chỗ rồi, dựa vào cái gì bắt cậu ở bên ngoài? Lâm Phi sẽ không kêu Lưu Dục Tú đến đúng không?
Biên Bá Hiền ngáp một cái. Thật ra thì ở ngoài hay ở trong, đối với cậu mà nói không khác nhau là bao.
Cường giả chân chính: — Không kêu. Phạt đứng thì phạt đứng, không vấn đề gì.
Đỡ tôi dậy: — Haizz, những loại cẩu lão sư ấy… chỉ là bãi đất trống!
Đỡ tôi dậy: — Tìm chuyện khác nói đi. Lão Tần tết nguyên đán năm nay có về không?
Người Vệ Hòa Bình nói đến là Tần Dư Hạc.
Cậu ta, Biên Bá Hiền, Tần Dư Hạc là bạn học từ cấp hai, nhưng Biên Bá Hiền thân với Tần Dư Hạc hơn. Hai người bọn họ từ nhỏ lớn lên, là bạn học cùng lớp, Vệ Hòa Bình đến ngày thứ hai tựu trường năm cấp hai mới quen Biên Bá Hiền, sau đó ngày thứ ba Tần Dư Hạc xuất ngoại, tết nguyên đán và nghỉ hè mới trở về.
Ba người bọn họ, hai người là Alpha, chỉ có Vệ Hòa Bình là Beta.
Vệ Hòa Bình thường tiếc nuối mình không phải là Alpha, cậu ta cũng muốn trở thành Alpha, như vậy mới cùng nhịp bước của anh em.
Cường giả chân chính: — Cậu ta nói nghỉ hè quay về
Đỡ tôi dậy: — Có thể, ha ha ha đến lúc đó tôi chọn giờ cùng lão Tần ăn cơm, thấy thế nào?
Cường giả chân chính: — Được
Chuông tan học vang lên.
Lúc Biên Bá Hiền trở về lớp, liếc thấy trà sữa của Nghê Lê đưa tới sáng nay còn y nguyên đặt trên bàn học. Cậu chạm vào một chút, tuy trời nóng nực nhưng lại cảm thấy ấm áp.
Phác Xán Liệt lật sách bài tập, trước mặt đột nhiên có một ly trà sữa, kèm theo tấm giấy note nhỏ cô gái kia viết cho Biên Bá Hiền.
‘Sáng tốt lành, trà sữa Caramel, nửa đường’ cùng một icon mặt cười vui vẻ ^-^
“Uống không?” Biên Bá Hiền đứng trước mặt cúi đầu nhìn hắn.
Phác Xán Liệt nhếch môi, “Không uống.”
Biên Bá Hiền hỏi: “Cậu không thích trà sữa?”
“Không phải là không thích trà sữa.” Phác Xán Liệt hời hợt trả lời: “Là không thích uống đồ nữ sinh không quen biết đưa tới.”
“…”
“Người khác đưa cho cậu.” Phác Xán Liệt ngẩng đầu, “Tại sao không uống?”
Biên Bá Hiền nhíu mày, “Ly trà sữa này quá nhiều đường đen…” Cậu không thích đường đen, Vệ Hòa Bình không thích trân châu, ly trà sữa này e rằng phải ném đi.
Cậu ừm một tiếng, “Được rồi, cậu không muốn vậy tôi…”
Phác Xán Liệt giương mắt nhìn: “Đường đen rất khó uống à?”
Biên Bá Hiền ngẩn người, “Không phải khó uống, nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
Biên Bá Hiền có chút không nhịn được: “Nó quá ngọt.”
“À…” Phác Xán Liệt gật đầu, rút ống hút ra, “phốc” một cái đâm vào nắp ly trà sữa, “Vậy để tôi nếm một chút.”
“…”
“Cậu không phải là không thích uống đồ nữ sinh không quen biết đưa tới sao?”
“Nhưng đây không phải là đồ cậu đưa cho tôi à?” Phác Xán Liệt rũ mắt, không nhanh không chậm nói: “Vậy nên không tính là đồ của nữ sinh không quen biết, phải là… không quen biết nam sinh bàn trên.”
“…”
***
Qua hơn nửa tiết, Lâm Phi từ từ bình tĩnh lại. Lúc nãy ông chọn phương thức xử lý quá lỗ mãng, không hiểu đầu đuôi câu chuyện là gì đã phạt học sinh. Là chủ nhiệm lớp, ông phải đủ rõ ràng, đủ công chính xử lý hậu quả, nếu không Lưu Sướng tố cáo với Lưu Dục Tú, Biên Bá Hiền sẽ gặp phiền phức lớn.
Ông không phải thiên vị Biên Bá Hiền, chẳng qua là lúc phạm sai lầm Biên Bá Hiền có sao nói vậy, đạp bàn thì nói đạp bàn.
Tiết thứ ba là tiết số học.
Lâm Phi vào lớp, đi lên bục giảng nhưng không vội bắt đầu giờ học, ông dùng sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Tiết tự học hôm nay xảy ra một số chuyện không hay, ai có thể đứng lên nói một chút về ngọn nguồn chuyện này không?”
Lớp học yên tĩnh lại, trố mắt nhìn nhau. Chỗ ngồi thứ hai đếm từ dưới lên trống không.
Qua một lúc lâu, Hứa Văn Dương do dự đứng lên, “Thầy… buổi sáng Biên Bá Hiền và Lưu Sướng xảy ra chút mâu thuẫn, sau đó bàn của Lưu Sướng bị đạp đổ, chỉ vậy thôi.”
Lưu Sướng ở hàng phía trước bĩu môi. Lâm Phi hỏi: “Mâu thuẫn gì?”
Hứa Văn Dương lộ ra vẻ mặt khổ sở: “Em… em ngồi phía sau, không thấy rõ.”
Lâm Phi nhíu mày nhìn về phía những bạn học khác: “Còn các bạn khác nói một chút đi? Không cần nói chuyện khác, chỉ nói về chuyện này thôi.”
Vệ Hòa Bình siết chặt quả đấm, bật dậy, “Thầy, là Lưu Sướng gây chuyện trước, sáng hôm nay cậu ta chửi Bá Hiền…”
Lưu Sướng nghiêng đầu qua cười nhạt, “Đến lượt mày nói à? Ai không biết mày với Biên Bá Hiền cùng một phe?”
“Mày dám nói mày không chửi Bá Hiền?”
“Tao chửi cậu ta cái gì?” Lưu Sướng “phi” một tiếng, vẻ mặt như đang xem diễn hài, “Chuyện tao nói đều là sự thật! Biên Bá Hiền dám làm không dám nhận?”
Vệ Hòa Bình lại kích động: “Sự thật cái rắm, mày mẹ nó rõ ràng đang bôi đen cậu ấy!”
“Tao bôi đen cậu ta…”
“Hai đứa im miệng!”
Lưu Sướng hậm hực quay đầu, nhưng tay vẫn còn chỉ về phía sau: “Thầy, cậu ta và Biên Bá Hiền có quan hệ tốt, lời nói không thể tin!”
“Tôi kêu cậu im miệng!” Lâm Phi thở dài, cảm thấy vô cùng nhức đầu, “Còn có ai biết gì nữa không?”
Lưu Sướng quay đầu nhìn một lượt, thấy ai cũng không dám lên tiếng, cậu ta dương dương tự đắc nhìn Vệ Hòa Bình hất cằm một cái.
Mặc dù chỉ mới nhập học hai ngày, nhưng từ lớp mười không ít người biết đến Lưu Sướng. Bởi vì mẹ của Lưu Sướng là giáo viên Nhị Trung, Lưu Sướng mặc dù không đánh nhau nhưng ở trường học cũng là nổi danh số một chuyện bức ép Alpha khác.
Ai có thể tự tìm phiền toái? Không ai dám đứng lên.
Lâm Phi không biết cảm giác của ông hiện giờ là gì, rầu rĩ hỏi: “Biên Bá Hiền nói là Lưu Sướng mắng em ấy… không ai nghe thấy sao?”
Im lặng, toàn bộ đều là im lặng.
Khi tất cả mọi người, ngay cả Lâm Phi cho rằng nếu yên lặng kéo dài thế này thì sẽ cho qua chuyện này, hàng sau vang lên một thanh âm kéo ghế, tất cả bạn học lập tức nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Thiếu niên cao gầy hàng cuối đứng lên. Hắn nhàn nhạt nhìn Lưu Sướng, thanh âm nhẹ chậm mà rõ ràng: “Buổi sáng Lưu Sướng mắng chửi Biên Bá Hiền thì em không nghe, em chỉ nghe cậu ta mắng một nữ sinh Omega.”
Phòng học hoàn toàn yên tĩnh, Lâm Phi lặng người.
Là Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt từ trước đến nay không nhúng tay vào chuyện trong lớp, cũng không cạnh tranh chức ban cán sự vì vị bạn học số 0001, chủ tịch hội học sinh này có quá nhiều thứ để bàn tán.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn. Phác Xán Liệt cong cong khóe miệng, “Em nhớ cậu ta mắng Omega đó không có đầu óc, trong lòng đã sớm nảy sinh lòng ham hư vinh thối nát.”
Lâm Phi ngẩn ra, ông liếc nhìn Lưu Sướng: “Nhưng thầy hỏi qua Biên Bá Hiền, em ấy không nói gì, những lời này tại sao Biên Bá Hiền lại không nói ra?”
Tầm mắt Phác Xán Liệt nhìn ly trà sữa trên bàn, ngón tay miết dọc theo nó, “Có thể là không muốn thầy kêu Omega đó đến, để cho bạn ấy nghe Lưu Sướng nói cái gì.”
Nghĩ thật xa, điển hình của chủ nghĩa anh hùng.
“Nhưng bảo vệ Omega là nhiệm vụ trời sinh của Alpha, là một Alpha, cách làm của Biên Bá Hiền…” Phác Xán Liệt hạ mắt, thờ ơ nhìn thầy giáo: “Có lỗi gì sao?”
Trong lớp đột nhiên huyên náo. Thần sắc Lâm Phi có chút phức tạp, trầm mặc một hồi, nhìn về phía Lưu Sướng: “Cậu thật sự đã nói vậy?”
Sắc mặt Lưu Sướng trắng bệch. Cậu ta mắng nữ sinh kia hoàn toàn là bởi vì không ưa Biên Bá Hiền, làm sao bây giờ lại liên quan đến quan hệ AO rồi?
Omega chỉ chiếm số ít trong đám đông nhưng thân thể tố chất phổ biến kém hơn Beta, lại càng không thể so với Alpha. Trên lý thuyết là rất hiếm nhưng trong thực tế Omega ở nơi nào cũng có địa vị và tố chất yếu, đặc biệt là Omega đối với Alpha, trời sinh là thế yếu hơn, trường học đối với chuyện của Omega luôn xem là vấn đề nhạy cảm.
“Tôi đúng lúc ở bục giảng, cho nên nghe thấy.” Môi Phác Xán Liệt giật giật, Lưu Sướng sắc mặt càng trắng hơn, “Tôi đoán những bạn học phía trên đều nghe.”
“Phải không?” Lâm Phi nhìn về phía học sinh bàn đầu: “Vậy các cô cậu còn ai nghe thấy không?”
Chủ tịch là người đầu tiên đứng lên, thế nên lần này yên lặng không kéo dài quá lâu. Một nữ sinh cắn răng, giơ tay nói: “Thầy, em cũng nghe. Lưu Sướng quả thật có nói vậy, nói bạn học kia là lòng ham hư vinh thối nát.”
“Em cũng nghe!” Nữ sinh mở đầu một câu, bạn học bên cạnh cũng giơ tay.
“Thật ra thì Lưu Sướng còn mắng Biên Bá Hiền…” Lại có người đồng tình kêu lên.
Phác Xán Liệt thu hồi mắt, liếc mắt nhìn bên ngoài. Cặp sách của Biên Bá Hiền nằm cô đơn trong góc tường, chủ nhân không thấy tăm hơi đâu nữa.
Lâm Phi trầm mặc rất lâu, cuối cùng thở dài, “Được, thầy biết rồi, chuyện này thầy sẽ xử lý.” Ông đi xuống bục giảng, nói: “Học trước đi đã, thầy đi gọi Biên Bá Hiền quay về.”
Nhưng đi tới cửa, Lâm Phi nhìn một vòng, sửng sốt: “… Biên Bá Hiền đâu? Có ai thấy Biên Bá Hiền không?”
Một bạn học dựa vào cửa sổ do dự giơ tay: “Thầy, em vừa nhìn thấy cậu ấy.”
“Ở đâu?”
“Dưới lầu, đang trượt ván trên sân.”
“…”
“Làm người bị hại à?” Biên Bá Hiền nhếch khóe môi, “Đó là kỹ xảo biểu diễn của cậu?”
Bạn học trong lớp cười ầm lên. Lưu Sướng đỏ mặt trợn mắt nhìn xung quanh, xông đến nắm cổ áo người đối diện: “Biên Bá Hiền mày có ý gì? Mẹ nó, mày cho là tao sợ mày chắc? Muốn đánh nhau phải không? Tới đây, mày…”
“Buông tay!” Lâm Phi kịp thời quát chói tai: “Lưu Sướng buông tay, Biên Bá Hiền tránh sang một bên.”
Biên Bá Hiền giật giật mí mắt, chân không nhúc nhích. Lưu Sướng do dự một chút, quyết định không buông tay. Lâm Phi đem trong tay giáo án hung hăng ném xuống bục giảng: “Tôi kêu em buông tay, điếc hết rồi phải không?”
Trên bục giảng mấy quyển bài tập cũng bị vạ lây, may mà có Phác Xán Liệt đỡ lấy.
Lưu Sướng buông lỏng tay, tức tối đứng sang một bên. Lâm Phi hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Lưu Sướng lập tức chỉ về phía đối diện: “Em và Biên Bá Hiền không quen biết, cũng không trêu chọc cậu ta cái gì, cậu ta giống như thằng điên đi tới đạp đổ bàn của em.”
“Thật à?” Lâm Phi nghi ngờ hỏi lại.
Lưu Sướng lớn tiếng nói: “Là cậu ta động tay động chân trước.”
Hứa Văn Dương hắng giọng, thì thầm với chủ nhiệm: “Thầy Lâm, không có đánh nhau, có thể kiểm tra camera.”
Động tay động chân còn không đánh nhau? Thật không có gì để nói, chỉ mới khai giảng hai ngày, kiếm một ngày yên ổn cũng không có.
Lâm Phi trừng mắt nhìn Biên Bá Hiền, lại trừng mắt nhìn Lưu Sướng.
Chuông vào học đúng lúc reo lên.
Lâm Phi vừa muốn nói gì đó nhưng cuối cùng khoát tay, “Được rồi, hai đứa đến phòng làm việc của tôi. Hứa Văn Dương…” Lão sư chỉ về phía bàn học trước cửa, “Em tìm vài bạn dọn dẹp chỗ đó một chút.”
Đến khi vào phòng làm việc, Lưu Sướng vẫn chưa ngừng được cái miệng. Cậu ta mặt đầy tức tối, lảm nhảm: “… Em và Biên Bá Hiền không thù không oán lại không đắc tội với cậu ta, cậu ta đạp bàn của em đổ, đồ đạc cũng văng xuống đất. Thầy, cái này còn chưa tính xâm phạm sao? Coi như lần này không động thủ, nhưng Biên Bá Hiền trước kia cũng không phải chưa từng đánh nhau, cậu ta đánh nhau còn ít à? Để mặc cho loại sâu này làm sầu nồi canh ngây ngô ở trường học, đặc biệt cậu ta còn là một Alpha, sớm muộn sẽ…”
Lâm Phi giơ tay lên ngăn lại, “Được rồi.”
Lưu Sướng còn muốn nói thêm, Lâm Phi trợn mắt nhìn cậu ta một cái: “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Tôi để cho em lật lại chuyện trước kia à? Chuyện này hai đứa đều sai!”
Lưu Sướng ngậm miệng nhưng mặt không phục. Lâm Phi nhìn về phía Biên Bá Hiền: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Biên Bá Hiền lười biếng đảo mắt nhìn Lưu Sướng: “Cậu nói cậu không đắc tội với tôi?”
“Mày…” Lưu Sướng nhạt nhẽo cười, “Nếu không phải lớp mười một xui xẻo chung lớp với mày, tao cũng sẽ không nhận ra mày, vậy thì làm sao đắc tội với mày được?” Cậu ta nói tiếp: “Mẹ tao nói đúng, loại Apha như vậy hẳn phải bị đuổi đi.”
Lưu Dục Tú, mẹ của Lưu Sướng, là chủ nhiệm lớp mười của Biên Bá Hiền, luôn coi Biên Bá Hiền là cái gai trong mắt. Vệ Hòa Bình lúc nghỉ hè nhìn thấy mấy thầy cô khởi động topic “Học sinh nào muốn tẩn chết” bỏ phiếu ẩn danh, cậu ta biết nhất định Lưu Dục Tú kia cũng tham gia.
Khóe miệng Biên Bá Hiền cong lên, vẻ mặt không mặn không nhạt đáp: “Vậy mẹ cậu có dạy cậu nếu đã nói chuyện được thì phải chịu trách nhiệm được không?” Cậu chậc lưỡi, “Hay là mẹ cậu đã không dạy từ khi cậu làm người?”
Lưu Sướng lập tức nổi giận: “Biên Bá Hiền mẹ nó, mày lặp lại lần nữa xem?”
“Tao nói…” Biên Bá Hiền không biểu tình gì, nhìn Lưu Sướng, từng chữ từng chữ rõ ràng: “Mẹ mày tốt, nhưng mà con trai bà ta…”
Lâm Phi vỗ lên bàn “ầm” một tiếng, “Tất cả câm miệng!”
Biên Bá Hiền nhún vai, nhàm chán ‘xì’ một tiếng. Lưu Sướng tâm trạng lên xuống, sắc mặt khó coi.
Bọn họ ồn ào ngay tại phòng làm việc, Lâm Phi cũng nổi nóng, đứng lên hỏi: “Nghe không hiểu tiếng người phải không? Tôi cho các cậu nói rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, không phải để các cậu lật nợ cũ.” Ông chỉ hướng ngoài cửa, “Các cậu muốn lật nợ cũ thì cút ra ngoài trường mà lật, các cậu muốn đánh, nghỉ học trong trường rồi ra ngoài đánh, không ai cản!”
“Tính tình các cậu thế này mà coi được?” Lâm Phi chỉ Biên Bá Hiền, lại chỉ Lưu Sướng: “Các cậu đều là Alpha, cùng tới thời kì mẫn cảm phải không? Chỉ cần các cậu nói một câu các cậu tới thời kì mẫn cảm, tôi liền cho hai cậu nghỉ một tuần, lập tức trở về nhà đợi hết thời kì mẫn cảm rồi quay lại học.”
Chỉ có Alpha mới có thời kì mẫn cảm, thời kỳ bình thường đã không ổn định, bây giờ lại nóng nảy, khổ sở, dục vọng mạnh mẽ, kiểu gì cũng có.
Nhưng có ai mà vì thời kì mẫn cảm mà xin nghỉ đâu? Lâm Phi nói mấy lời này chính là để cho bọn họ cút đi.
Lưu Sướng không lên tiếng. Biên Bá Hiền nghiêng đầu, ngón cái đè ở khớp xương ngón tay, bẻ khớp mấy cái. Cậu rũ mắt nói: “Không phải thời kì mẫn cảm, chỉ là muốn đánh cậu ta.”
Lâm Phi hít sâu mấy hơi, cưỡng chế mình tỉnh táo, hỏi ngược: “Cậu dựa vào cái gì muốn đánh em ấy?”
“Giúp mẹ cậu ta dạy cậu ta làm người.”
Lâm Phi rống lên một tiếng: “Biên Bá Hiền!!”
Biên Bá Hiền bất thình lình bị hét vào mặt, run một cái. Cậu trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói tiếp: “Bởi vì cậu ta hạ nhục người khác.”
Lâm Phi hít sâu một hơi, liếc mắt Lưu Sướng. Lưu Sướng không nói gì, Lâm Phi thì có, ông hỏi: “Lưu Sướng hạ nhục cậu phải không? Mắng cậu cái gì?”
Lâm Phi đợi một hồi, Biên Bá Hiền đáp lại: “Không nhớ.”
Máu não của Lâm Phi sợ sẽ trào ra mất.
Lưu Sướng lập tức nắm lấy cơ hội, vội vàng xen vào: “Thầy, em không có mắng cậu ta, là Biên Bá Hiền uy hiếp em. Cậu ta chẳng những nói muốn đánh em, còn cười nhạo em, nói…”
“Để cho cậu nói chuyện à? Im miệng!” Lâm Phi quát chói tai một tiếng, Lưu Sướng bị dọa cho giật mình, lập tức ngậm miệng.
Lâm Phi nhìn Biên Bá Hiền: “Không nhớ?”
Biên Bá Hiền “vâng” một tiếng. Lâm Phi phiền lòng không chịu nổi, phất tay, “Hai cậu về trước đi, ngày mai mỗi người nộp bài phạt một ngàn chữ cho tôi.” Dừng một chút, ông bổ sung thêm: “Biên Bá Hiền đừng về. Ở lớp gây chuyện ngây ngô như vậy, vậy cậu đứng trên hành lang ngây ngô tiếp đi.”
Lưu Sướng cảm thấy mình không nên bị phạt một ngàn chữ kiểm điểm này, trợn mắt muốn phản bác: “Thầy, dựa vào cái gì…”
Lâm Phi chỉ ra cửa: “Tất cả đi ra ngoài.”
Lúc trở về tiết đầu cũng sắp kết thúc. Biên Bá Hiền vào từ cửa sau, từ hộc bàn lấy cặp sách đi ra hành lang.
Phác Xán Liệt nghiêm túc nhìn trên bảng đen giống như đang dồn lực phân tích, ghi ghi chép chép trên sách Vật Lý. Cửa sau không khóa, Biên Bá Hiền xách cặp ra ngoài, khom người đem cặp đặt trên chân tường hành lang, lại kéo khóa cặp lấy quyển sách từ bên trong ra.
Phác Xán Liệt nghiêng đầu hướng ra ngoài cửa liếc mắt một cái. Biên Bá Hiền đưa lưng về phía hắn, bởi vì khom người, eo áo sơ mi đồng phục của cậu bị thu hẹp kéo lên, lộ ra một mảnh eo gầy trắng nõn.
Tầm mắt Phác Xán Liệt lại trở về chỗ cũ. Trên sách Vật Lý vẽ một đường cong hyperbol. Phác Xán Liệt nhìn đoạn này đường cong hồi lâu, đầu bút nhẹ nhàng đồ theo đường cong giữa trục Oy.
Giờ Vật Lý chưa tan lớp, Vệ Hòa Bình ngồi hàng thứ hai nhưng Biên Bá Hiền lại nhận được tin nhắn của cậu ta.
Đỡ tôi dậy: — Hiền ca, không sao chứ?
Biên Bá Hiền ngồi đọc sách số học, miễn cưỡng nhấn mấy chữ trả lời.
Cường giả chân chính: — Không sao
Đỡ tôi dậy: — Lâm Phi phạt cậu ra ngoài đứng sao?
Cường giả chân chính: Ừ
Đỡ tôi dậy: ??
Đỡ tôi dậy: — Lâm Phi có ý gì chứ? Thằng đần Lưu Sướng kia chủ động gây chuyện, nó trở lại chỗ rồi, dựa vào cái gì bắt cậu ở bên ngoài? Lâm Phi sẽ không kêu Lưu Dục Tú đến đúng không?
Biên Bá Hiền ngáp một cái. Thật ra thì ở ngoài hay ở trong, đối với cậu mà nói không khác nhau là bao.
Cường giả chân chính: — Không kêu. Phạt đứng thì phạt đứng, không vấn đề gì.
Đỡ tôi dậy: — Haizz, những loại cẩu lão sư ấy… chỉ là bãi đất trống!
Đỡ tôi dậy: — Tìm chuyện khác nói đi. Lão Tần tết nguyên đán năm nay có về không?
Người Vệ Hòa Bình nói đến là Tần Dư Hạc.
Cậu ta, Biên Bá Hiền, Tần Dư Hạc là bạn học từ cấp hai, nhưng Biên Bá Hiền thân với Tần Dư Hạc hơn. Hai người bọn họ từ nhỏ lớn lên, là bạn học cùng lớp, Vệ Hòa Bình đến ngày thứ hai tựu trường năm cấp hai mới quen Biên Bá Hiền, sau đó ngày thứ ba Tần Dư Hạc xuất ngoại, tết nguyên đán và nghỉ hè mới trở về.
Ba người bọn họ, hai người là Alpha, chỉ có Vệ Hòa Bình là Beta.
Vệ Hòa Bình thường tiếc nuối mình không phải là Alpha, cậu ta cũng muốn trở thành Alpha, như vậy mới cùng nhịp bước của anh em.
Cường giả chân chính: — Cậu ta nói nghỉ hè quay về
Đỡ tôi dậy: — Có thể, ha ha ha đến lúc đó tôi chọn giờ cùng lão Tần ăn cơm, thấy thế nào?
Cường giả chân chính: — Được
Chuông tan học vang lên.
Lúc Biên Bá Hiền trở về lớp, liếc thấy trà sữa của Nghê Lê đưa tới sáng nay còn y nguyên đặt trên bàn học. Cậu chạm vào một chút, tuy trời nóng nực nhưng lại cảm thấy ấm áp.
Phác Xán Liệt lật sách bài tập, trước mặt đột nhiên có một ly trà sữa, kèm theo tấm giấy note nhỏ cô gái kia viết cho Biên Bá Hiền.
‘Sáng tốt lành, trà sữa Caramel, nửa đường’ cùng một icon mặt cười vui vẻ ^-^
“Uống không?” Biên Bá Hiền đứng trước mặt cúi đầu nhìn hắn.
Phác Xán Liệt nhếch môi, “Không uống.”
Biên Bá Hiền hỏi: “Cậu không thích trà sữa?”
“Không phải là không thích trà sữa.” Phác Xán Liệt hời hợt trả lời: “Là không thích uống đồ nữ sinh không quen biết đưa tới.”
“…”
“Người khác đưa cho cậu.” Phác Xán Liệt ngẩng đầu, “Tại sao không uống?”
Biên Bá Hiền nhíu mày, “Ly trà sữa này quá nhiều đường đen…” Cậu không thích đường đen, Vệ Hòa Bình không thích trân châu, ly trà sữa này e rằng phải ném đi.
Cậu ừm một tiếng, “Được rồi, cậu không muốn vậy tôi…”
Phác Xán Liệt giương mắt nhìn: “Đường đen rất khó uống à?”
Biên Bá Hiền ngẩn người, “Không phải khó uống, nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
Biên Bá Hiền có chút không nhịn được: “Nó quá ngọt.”
“À…” Phác Xán Liệt gật đầu, rút ống hút ra, “phốc” một cái đâm vào nắp ly trà sữa, “Vậy để tôi nếm một chút.”
“…”
“Cậu không phải là không thích uống đồ nữ sinh không quen biết đưa tới sao?”
“Nhưng đây không phải là đồ cậu đưa cho tôi à?” Phác Xán Liệt rũ mắt, không nhanh không chậm nói: “Vậy nên không tính là đồ của nữ sinh không quen biết, phải là… không quen biết nam sinh bàn trên.”
“…”
***
Qua hơn nửa tiết, Lâm Phi từ từ bình tĩnh lại. Lúc nãy ông chọn phương thức xử lý quá lỗ mãng, không hiểu đầu đuôi câu chuyện là gì đã phạt học sinh. Là chủ nhiệm lớp, ông phải đủ rõ ràng, đủ công chính xử lý hậu quả, nếu không Lưu Sướng tố cáo với Lưu Dục Tú, Biên Bá Hiền sẽ gặp phiền phức lớn.
Ông không phải thiên vị Biên Bá Hiền, chẳng qua là lúc phạm sai lầm Biên Bá Hiền có sao nói vậy, đạp bàn thì nói đạp bàn.
Tiết thứ ba là tiết số học.
Lâm Phi vào lớp, đi lên bục giảng nhưng không vội bắt đầu giờ học, ông dùng sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Tiết tự học hôm nay xảy ra một số chuyện không hay, ai có thể đứng lên nói một chút về ngọn nguồn chuyện này không?”
Lớp học yên tĩnh lại, trố mắt nhìn nhau. Chỗ ngồi thứ hai đếm từ dưới lên trống không.
Qua một lúc lâu, Hứa Văn Dương do dự đứng lên, “Thầy… buổi sáng Biên Bá Hiền và Lưu Sướng xảy ra chút mâu thuẫn, sau đó bàn của Lưu Sướng bị đạp đổ, chỉ vậy thôi.”
Lưu Sướng ở hàng phía trước bĩu môi. Lâm Phi hỏi: “Mâu thuẫn gì?”
Hứa Văn Dương lộ ra vẻ mặt khổ sở: “Em… em ngồi phía sau, không thấy rõ.”
Lâm Phi nhíu mày nhìn về phía những bạn học khác: “Còn các bạn khác nói một chút đi? Không cần nói chuyện khác, chỉ nói về chuyện này thôi.”
Vệ Hòa Bình siết chặt quả đấm, bật dậy, “Thầy, là Lưu Sướng gây chuyện trước, sáng hôm nay cậu ta chửi Bá Hiền…”
Lưu Sướng nghiêng đầu qua cười nhạt, “Đến lượt mày nói à? Ai không biết mày với Biên Bá Hiền cùng một phe?”
“Mày dám nói mày không chửi Bá Hiền?”
“Tao chửi cậu ta cái gì?” Lưu Sướng “phi” một tiếng, vẻ mặt như đang xem diễn hài, “Chuyện tao nói đều là sự thật! Biên Bá Hiền dám làm không dám nhận?”
Vệ Hòa Bình lại kích động: “Sự thật cái rắm, mày mẹ nó rõ ràng đang bôi đen cậu ấy!”
“Tao bôi đen cậu ta…”
“Hai đứa im miệng!”
Lưu Sướng hậm hực quay đầu, nhưng tay vẫn còn chỉ về phía sau: “Thầy, cậu ta và Biên Bá Hiền có quan hệ tốt, lời nói không thể tin!”
“Tôi kêu cậu im miệng!” Lâm Phi thở dài, cảm thấy vô cùng nhức đầu, “Còn có ai biết gì nữa không?”
Lưu Sướng quay đầu nhìn một lượt, thấy ai cũng không dám lên tiếng, cậu ta dương dương tự đắc nhìn Vệ Hòa Bình hất cằm một cái.
Mặc dù chỉ mới nhập học hai ngày, nhưng từ lớp mười không ít người biết đến Lưu Sướng. Bởi vì mẹ của Lưu Sướng là giáo viên Nhị Trung, Lưu Sướng mặc dù không đánh nhau nhưng ở trường học cũng là nổi danh số một chuyện bức ép Alpha khác.
Ai có thể tự tìm phiền toái? Không ai dám đứng lên.
Lâm Phi không biết cảm giác của ông hiện giờ là gì, rầu rĩ hỏi: “Biên Bá Hiền nói là Lưu Sướng mắng em ấy… không ai nghe thấy sao?”
Im lặng, toàn bộ đều là im lặng.
Khi tất cả mọi người, ngay cả Lâm Phi cho rằng nếu yên lặng kéo dài thế này thì sẽ cho qua chuyện này, hàng sau vang lên một thanh âm kéo ghế, tất cả bạn học lập tức nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Thiếu niên cao gầy hàng cuối đứng lên. Hắn nhàn nhạt nhìn Lưu Sướng, thanh âm nhẹ chậm mà rõ ràng: “Buổi sáng Lưu Sướng mắng chửi Biên Bá Hiền thì em không nghe, em chỉ nghe cậu ta mắng một nữ sinh Omega.”
Phòng học hoàn toàn yên tĩnh, Lâm Phi lặng người.
Là Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt từ trước đến nay không nhúng tay vào chuyện trong lớp, cũng không cạnh tranh chức ban cán sự vì vị bạn học số 0001, chủ tịch hội học sinh này có quá nhiều thứ để bàn tán.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn. Phác Xán Liệt cong cong khóe miệng, “Em nhớ cậu ta mắng Omega đó không có đầu óc, trong lòng đã sớm nảy sinh lòng ham hư vinh thối nát.”
Lâm Phi ngẩn ra, ông liếc nhìn Lưu Sướng: “Nhưng thầy hỏi qua Biên Bá Hiền, em ấy không nói gì, những lời này tại sao Biên Bá Hiền lại không nói ra?”
Tầm mắt Phác Xán Liệt nhìn ly trà sữa trên bàn, ngón tay miết dọc theo nó, “Có thể là không muốn thầy kêu Omega đó đến, để cho bạn ấy nghe Lưu Sướng nói cái gì.”
Nghĩ thật xa, điển hình của chủ nghĩa anh hùng.
“Nhưng bảo vệ Omega là nhiệm vụ trời sinh của Alpha, là một Alpha, cách làm của Biên Bá Hiền…” Phác Xán Liệt hạ mắt, thờ ơ nhìn thầy giáo: “Có lỗi gì sao?”
Trong lớp đột nhiên huyên náo. Thần sắc Lâm Phi có chút phức tạp, trầm mặc một hồi, nhìn về phía Lưu Sướng: “Cậu thật sự đã nói vậy?”
Sắc mặt Lưu Sướng trắng bệch. Cậu ta mắng nữ sinh kia hoàn toàn là bởi vì không ưa Biên Bá Hiền, làm sao bây giờ lại liên quan đến quan hệ AO rồi?
Omega chỉ chiếm số ít trong đám đông nhưng thân thể tố chất phổ biến kém hơn Beta, lại càng không thể so với Alpha. Trên lý thuyết là rất hiếm nhưng trong thực tế Omega ở nơi nào cũng có địa vị và tố chất yếu, đặc biệt là Omega đối với Alpha, trời sinh là thế yếu hơn, trường học đối với chuyện của Omega luôn xem là vấn đề nhạy cảm.
“Tôi đúng lúc ở bục giảng, cho nên nghe thấy.” Môi Phác Xán Liệt giật giật, Lưu Sướng sắc mặt càng trắng hơn, “Tôi đoán những bạn học phía trên đều nghe.”
“Phải không?” Lâm Phi nhìn về phía học sinh bàn đầu: “Vậy các cô cậu còn ai nghe thấy không?”
Chủ tịch là người đầu tiên đứng lên, thế nên lần này yên lặng không kéo dài quá lâu. Một nữ sinh cắn răng, giơ tay nói: “Thầy, em cũng nghe. Lưu Sướng quả thật có nói vậy, nói bạn học kia là lòng ham hư vinh thối nát.”
“Em cũng nghe!” Nữ sinh mở đầu một câu, bạn học bên cạnh cũng giơ tay.
“Thật ra thì Lưu Sướng còn mắng Biên Bá Hiền…” Lại có người đồng tình kêu lên.
Phác Xán Liệt thu hồi mắt, liếc mắt nhìn bên ngoài. Cặp sách của Biên Bá Hiền nằm cô đơn trong góc tường, chủ nhân không thấy tăm hơi đâu nữa.
Lâm Phi trầm mặc rất lâu, cuối cùng thở dài, “Được, thầy biết rồi, chuyện này thầy sẽ xử lý.” Ông đi xuống bục giảng, nói: “Học trước đi đã, thầy đi gọi Biên Bá Hiền quay về.”
Nhưng đi tới cửa, Lâm Phi nhìn một vòng, sửng sốt: “… Biên Bá Hiền đâu? Có ai thấy Biên Bá Hiền không?”
Một bạn học dựa vào cửa sổ do dự giơ tay: “Thầy, em vừa nhìn thấy cậu ấy.”
“Ở đâu?”
“Dưới lầu, đang trượt ván trên sân.”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất