Chương 62
Ngủ ngon, đá quý của em
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Bên kia thật lâu không có tin nhắn trả lời, như bị tin nhắn này làm choáng váng rồi.
Đợi không được cậu trả lời, tôi đặt điện thoại xuống đi tắm, sau đó quay lại thì thấy có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
[Ý anh là gì?]
[Anh nói "thích" là thích kiểu gì?]
[Sao anh lại thích tôi?]
[Có phải vì tôi giúp anh đứng lên không?]
[Vì bộ xương ngoài?]
[Còn người thì sao??]
Tôi thong thả trả lời lại.
[Ý trên mặt chữ.]
Bên kia trả lời lại gần như chỉ một giây sau, tôi rất ngạc nhiên vì tốc độ đánh chữ của cậu nhanh như vậy.
[Không, anh không thể thích tôi!]
Nhưng ngay sau đó, tin nhắn đã được rút lại. Sau một lúc lâu, cậu gửi tin khác, giọng điệu mềm mại hơn.
[Anh chưa gặp tôi bao giờ đã thích tôi sao?]
[Anh có một tâm hồn thú vị.]
[Quasimodo cũng rất thú vị.]
[Dù anh trông có ra sao tôi cũng thích, vẻ bề ngoài không quan trọng. Nếu anh là Quasimodo, tôi nguyện trở thành Esmeralda của anh.]
Thương Mục Kiêu hồi lâu không có trả lời, tôi liền đi vào phòng bếp xem xét, thấy đèn phòng đối diện tắt hết, mờ mịt nhìn không thấy gì.
Tôi dựa vào cửa sổ, nương theo chút đèn đường bên ngoài, tưởng tượng lúc này Thương Mục Kiêu sẽ nóng nảy trằn trọc trở mình như thế nào, phiền muộn tích tụ vì cậu mấy tháng nay tiêu tan đi từng chút một.
Cuộc sống là một trận lắc lư trong đau đớn và khổ sở. Khi một người hết đau, anh ta sẽ cảm thấy nhàm chán. Schopenhauer đúng là không lừa dối tôi.
(cốt lõi tinh thần của những bộ truyện tag ngược tâm cẩu huyết... =)))))
Điện thoại rung lên, Thương Mục Kiêu cuối cùng cũng nhắn sang, tất cả tin nhắn đều là từ chối.
[Nhưng tôi đã có người mình thích.]
[Vì vậy, thật đáng tiếc...]
Tôi ngừng trêu chọc cậu, trả lời câu hỏi ban đầu của cậu, đưa ra một chút gợi ý nho nhỏ.
[Hai người khác nhau có sự nhạy cảm khác nhau, ở một mức độ nào đó, sự ràng buộc giữa nhau cũng giống như một mảnh thủy tinh, vừa mỏng manh cũng vừa bền chặt. Khi anh không thể đạt được sự đồng cảm "đau đớn" với đối phương, mối quan hệ này sẽ rạn nứt và lâm nguy. Anh phải cho đối phương biết anh sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm tương tự nữa, và làm cho đối phương tin rằng anh sẽ nỗ lực hết mình.]
[Mối liên kết đã rạn nứt cần được dán lại bằng sự chân thành.]
Cho đến khi tôi chìm vào giấc ngủ trước, Thương Mục Kiêu vẫn không hồi âm.
Tôi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, mặc kệ cậu.
Nửa đêm đang ngủ, tôi đột nhiên bị tiếng cửa đập đánh thức. Nhìn đồng hồ báo thức, đã 1 giờ sáng.
Không biết chuyện gì nữa đây, tôi vội vàng di chuyển lên xe lăn, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
"Ai đấy?" Tôi đến cửa, nhìn người bên ngoài qua khe hở ván cửa.
Ngoài cửa im lặng một lúc lâu. Lúc tôi định nghĩ chỉ là một người say rượu đi nhầm cửa, định gọi nhân viên bảo vệ đến kiểm tra, giọng Thương Mục Kiêu chậm rãi vang lên bên kia cửa.
"Là em."
Biết không phải là người lạ, tôi thực sự nhẹ nhõm.
Kể từ sự cố Hạ Vi Chu, tôi nhận ra rằng nguy hiểm ở khắp mọi nơi, vì vậy tôi mua thêm một cái xích cửa, cẩn thận gài nó mỗi đêm trước khi đi ngủ. Ai ngời biến thái không đến, mà là Thương Mục Kiêu.
"Muộn rồi sao còn ở đây?"
Vừa nắm tay nắm cửa, Thương Mục Kiêu bên ngoài lại nói: "Em có thứ muốn đưa cho anh, anh không cần mở cửa, chờ em đi rồi... anh mở cửa sau đi."
Nói xong câu này, bên ngoài không có động tĩnh gì.
Rốt cuộc là thứ gì mà thần thần bí bí đến mức nửa đêm mới đem qua? Tôi tràn đầy nghi ngờ, chờ thêm một lúc rồi mở cửa.
Ngọn đèn cảm ứng bên ngoài đã tắt, chỉ có thể thể lờ mờ thấy thứ Thương Mục Kiêu để lại trên mặt đất qua một chút ánh sáng trong nhà.
Tôi sững sờ kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình.
Một lúc sau, tôi cẩn thận nhặt thứ đó lên, mặc dù nó hoàn toàn đã thành những mảnh nhỏ, nhưng đó.... quả thực là chiếc cúp pha lê đã bị Thương Mục Kiêu đập vỡ.
Chắc là sợ không đủ chắc chắn, cậu còn quấn thêm băng keo trong từng vòng từng vòng từ phần đế lên đến đỉnh, thoạt nhìn trông như một cái chày.
"Dán lại" ý của tôi không phải như thế này...
ok cúp vỡ lại lành =)))
Buồn cười lắc đầu, tôi nhìn hành lang tối, xác nhận rằng Thương Mục Kiêu không còn ở đó, tôi cầm chiếc cúp vào nhà đóng cửa lại.
Đưa chiếc cúp về vị trí cũ, bộ CD "Ngược chiều gió" bên dưới trước đó nó đè lên đã bị tôi vứt vào thùng rác - giờ tôi không còn có thể thưởng thức bộ phim này ở góc độ nghệ thuật nữa, người hâm mộ tốt hơn hết là nên giữ khoảng cách với thần tượng của mình.
Trở lại phòng ngủ, tôi kiểm tra điện thoại di động, phát hiện ra Thương Mục Kiêu đã gọi cho tôi nhiều lần nhưng tôi không biết.
Không chỉ gọi điện, cậu còn nhắn tin cho tôi bằng chính số của cậu. Không nhiều từ, cô đọng và rõ ràng, với một chủ đề rõ ràng.
[Xin lỗi, em sai rồi.]
Tôi nhắn lại một chữ "ừ".
Tôi còn chưa nằm xuống, Thương Mục Kiêu đã gọi đến.
"Ừ" là sao?"
Tôi bị cậu đánh thức từ giấc ngủ, bây giờ vừa chạm vào gối, cơn buồn ngủ lại ập đến.
"Có nghĩa là đã biết."
"Anh..." Cậu nén giận, không tự tin hỏi: "Vậy anh có thể tha thứ cho em không?"
"Sao em không đưa thẳng cho anh?"
Cậu cọ tới cọ lui, phun ra bốn chữ: "Sợ anh không cần."
"Em dán xấu quá."
"Em dán liên tục bốn tiếng đó!"
Suy nghĩ của tôi từ từ trôi đi khỏi cơ thể, vô vỗ cái gối, tôi nhắm mắt lại nói: "Ai bảo em đập nát..."
Giọng cậu lại tiếp tục vang lên, rụt rè nói: "Xấu lắm sao? Vậy...... Em lấy về dán lại nha?"
Thế khác gì làm nó vỡ ra thêm lần nữa? Cái cúp đã đủ đáng thương rồi, đừng hành hạ nó thêm nữa.
"Không, đưa cho anh rồi..." Giọng tôi dần dần nhỏ lại, "Là của anh."
"Vậy anh lấy nghĩa là tha thứ cho em đó nha."
Bộ não của tôi vẫn có thể hiểu được lời cậu nói, nhưng cơ thể tôi đã bất giác đầu hàng trên chiếc giường mềm mại, đáp lại tiếng gọi của Chu Công.
"......Thầy ơi?"
"Bắc Giới?"
Mãi không nghe thấy câu trả lời, cậu cố gắng gọi tên tôi, nhưng cũng không có tác dụng, ảo não chậc một tiếng.
Tôi miễn cưỡng rút bàn tay đã giao cho Chu Công lại, cố gắng hết sức tỉnh táo, còn đang mơ màng, tôi đã nghe thấy tiếng cậu thở dài.
"Trước đây em luôn cho rằng tình yêu không phải hướng đến cả đời mà phải hướng đến sự vui vẻ, ở bên nhau vui thì ở, hết vui chia tay là chuyện bình thường." Giọng cậu rất nhẹ nhàng, giống như muốn nói cho tôi nghe, lại sợ nói to quá tôi tỉnh dậy.
"Trên đời này làm gì có ai thiếu một người mà sống không nổi. Em sẽ không bao giờ đắm chìm trong một mối quan hệ không phù hợp, cũng như sẽ không nhung nhớ người đã rời bỏ em. Thật sự lúc ở bên anh rất thoải mái và hạnh phúc, nhưng cũng không có gì to tát cả, thời gian sau sẽ quên thôi. Em cứ tự nhủ như thế này."
"Em quá tự cao..." Cậu lập lại liên tiếp nói mấy lần, như đặc biệt tạc khắc câu nói này trong lòng, "Em đã quá tự cao."
Lúc này tôi đã thực sự tỉnh táo, nhưng cố kìm lại không phát ra âm thanh, muốn nghe cậu nói gì tiếp theo.
"Bắc Giới, anh đừng thích người khác được không? Em trẻ hơn bọn họ, đẹp hơn bọn họ, cũng không có ham muốn biến thái gì. Nếu thích thì anh chỉ nên thích em thôi." Mấy từ cuối cùng, giọng cậu có hơi tức giận, giống như đang không thể hiểu tại sao tôi lại đi thích "Đại diện Tiêu".
Tôi nhịn cười muốn nội thương.
Cậu lại thở dài một hơi, giọng điệu nhẹ nhàng nói câu tiếp theo.
"Ngủ ngon, đá quý của em."
Lực cầm điện thoại càng thêm mạnh, trái tim tôi cũng như bị cái lực này siết chặt, không đau không ngứa, chỉ là khiến lồng ngực trở nên tâm hoảng ý loạn.
Sợ tiếng tim đập quá lớn sẽ bị cậu phát hiện, tôi kéo chặt quần áo trên ngực mình, đến khi cậu cúp máy, tôi mới nhận ra mình quên cả thở.
Hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra, sau vài lần lặp lại để làm chậm nhịp tim, tôi lại cảm thấy nóng, muốn rửa mặt bằng nước lạnh.
Tấm gương phản chiếu diện mạo của tôi lúc này — má và thậm chí cả chóp mũi đều bị nhuộm đỏ, con ngươi phủ đầy nước và biểu cảm cau mày, nếu miêu tả bằng từ "lã chã chực khóc" cũng không có gì quá đáng.
Tôi không biết đó là do vấn đề cũ, mỗi lần kích động mắt sẽ đỏ, hay là do tôi nín thở, hay một lý do nào khác.
Tôi chỉ cảm thấy hơi nóng, cơn buồn ngủ biến mất, tôi nghĩ đến việc đi lại xung quanh, muốn mở cửa sổ, hét to ra bên ngoài, thậm chí muốn lấy mọi đĩa than trong nhà ra lau lại.
Sức nóng này dường như đã biến thành một thứ "lực" kỳ diệu nào đó, khiến tôi tràn đầy năng lượng và rất khó đi vào giấc ngủ, tôi phải làm gì đó để vắt kiệt nó mới có thể bình tĩnh lại.
Vì vậy, tôi đứng dậy bật máy tính, với cái "lực" này, tôi đã hoàn thành cuốn "Triết lý tư duy phương Đông: Truyền thống và sự thay đổi" của mình rồi gửi nó cho một tạp chí lớn của CSSCI. (*)
CSSCI (Chinese Social Sciences Citation Index): Chỉ số trích dẫn khoa học xã hội Trung Quốc là một chương trình chỉ số trích dẫn liên ngành ở TQ, bao gồm khoảng 500 tạp chí học thuật của TQ về khoa học xã hội và nhân văn. Hiện nay, nhiều trường đại học và học viện hàng đầu của TQ sử dụng CSSCI làm cơ sở để đánh giá thành tích học tập và thăng tiến.
Sau khi màn hình máy tính hiển thị thông báo mail đã được gửi thành công, tôi cử động cổ vai đau nhức của mình, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã hừng sáng.
Buổi sáng thì không sao, không buồn ngủ quá, có thể là do "lực" vẫn chưa cạn, nhưng đến trưa thì hết ổn rồi, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cũng may buổi chiều chỉ có một tiết, tan học tôi cũng không dám lái xe trở về, nằm trên ghế sô pha văn phòng ngủ thiếp đi đến sáu giờ, rồi bị tin nhắn của đại diện Tiêu đánh thức.
"Anh ta" nhắn nhăng nhắn cuội mấy tin liền, đại ý chỉ gói gọn trong hai điểm.
Thứ nhất, "anh ta" rất biết ơn sự hợp tác của tôi với công việc của mình; thứ hai, "anh ta" sắp chuyển công tác và số này sau sẽ được đưa cho đồng nghiệp của "anh ta" - một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tiếp tục công việc.
Tôi ngồi trên ghế sofa cười liên tục không ngừng suốt hai phút vì mấy cái tin nhắn này. Cười đã đời, lau nước mắt trên khóe mắt, tôi đứng dậy đi đến bãi đậu xe.
Lúc tôi lái xe ra khỏi cổng trường, rẽ vào một khúc cua thì suýt va chạm với một chiếc mô tô hạng nặng màu xanh trắng quen thuộc.
Tôi và người bên kia đều hơi ngạc nhiên, cả hai đều không ai đi trước.
Người bên kia đẩy kính chắn gió trên nón bảo hiểm lên, lộ ra ánh mắt dò xét. Tôi cũng hạ cửa sổ xuống nhìn người này.
"Chu Ngôn Nghị?" Tôi nhận ra cậu ta.
"Xin lỗi, giáo sư Bắc, tôi lái xe hơi nhanh." Cậu ta cởi mũ bảo hiểm ngượng ngùng cười với tôi.
Tôi nhìn chiếc máy nặng màu xanh trắng cậu ta đang cưỡi: "Thương Mục Kiêu bán cho cậu giá bao nhiêu?"
Cậu ta sửng sốt, vỗ nhẹ vào đầu chiếc máy nặng trĩu, nói: "Giá gốc một triệu, lẽ ra bán được bảy trăm ngàn, nhưng cậu ấy nói là cần tiền gấp, nếu tôi có thể chuyển khoản ngay thì để tôi giá năm trăm ngàn."
Trước đó tôi cũng thấy thật kỳ lạ, Thương Mục Kiêu thích chiếc xe này đến thế, cho dù tôi không đi được, cậu cũng sẽ không bán nó. Giờ nghe Chu Ngôn Nghị nói, giả thiết trong lòng tôi càng được khẳng định.
Cậu cần tiền gấp nên đã bất đắc dĩ bán chiếc xe yêu dấu của mình. Và trong thời gian đó, cậu đã mua một món đồ đặc biệt đắt tiền, là bộ xương ngoài của tôi.
Bán cả xe, cũng có thể nói rằng cậu đã... tán gia bại sản. Nhưng lại thà để đại diện Tiêu "điều chức" còn hơn là nói với tôi. Cậu làm sao vậy, sợ tôi báo đáp nhầm người à?
"Hai người không sao chứ?" Chu Ngôn Nghị thấy tôi nãy giờ không nói chuyện, châm chước mở miệng, "Cậu ấy đột ngột từ mặt Doãn Nặc, không ai nói tại sao, nhưng tôi đoán... ắt là phải liên quan đến thầy."
Đây là cổng trường, tuy là buổi tối nhưng nói thêm cũng không tiện. Tôi dùng một câu ngắn gọn nhất để bao quát tình hình hiện tại của Thương Mục Kiêu và bản thân.
"Chúng tôi đã chia tay."
"Hở......"
"Nhưng hôm nay sẽ quay lại."
"Ớ?" Chu Ngôn Nghị cầm mũ bảo hiểm ngây người nhìn tôi, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
Tôi không giải thích nhiều với cậu ta, bỏ thêm một câu "tạm biệt" rồi nâng cửa sổ rời đi.
Lái xe trở về khu đô thị, thay vì đi thang máy về nhà như thường lệ, tôi bước vào tòa nhà đối diện, đi lên tầng 11, nhà số 1102.
Lúc thang máy đi lên, tôi gửi một tin nhắn cho "Đại diện Tiêu".
[Mở cửa.]
- -
Về đây bên nhau ta nối lại tình xưa. Chuyện tình mà bao năm qua em gói ghém từng kỷ niệm =)))))
Cơ mà hihi không phải thầy mỗi lần không khống chế cảm xúc là đỏ mắt giống khóc như thầy tự nhận đâu, t nghĩ là khóc thật á =)) Có mấy lần con Cú nói khóc nhưng thầy không chịu nhận á =))))) Cho nên chỗ này chúng ta nên tin lời con Cú =)))))
./.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Bên kia thật lâu không có tin nhắn trả lời, như bị tin nhắn này làm choáng váng rồi.
Đợi không được cậu trả lời, tôi đặt điện thoại xuống đi tắm, sau đó quay lại thì thấy có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
[Ý anh là gì?]
[Anh nói "thích" là thích kiểu gì?]
[Sao anh lại thích tôi?]
[Có phải vì tôi giúp anh đứng lên không?]
[Vì bộ xương ngoài?]
[Còn người thì sao??]
Tôi thong thả trả lời lại.
[Ý trên mặt chữ.]
Bên kia trả lời lại gần như chỉ một giây sau, tôi rất ngạc nhiên vì tốc độ đánh chữ của cậu nhanh như vậy.
[Không, anh không thể thích tôi!]
Nhưng ngay sau đó, tin nhắn đã được rút lại. Sau một lúc lâu, cậu gửi tin khác, giọng điệu mềm mại hơn.
[Anh chưa gặp tôi bao giờ đã thích tôi sao?]
[Anh có một tâm hồn thú vị.]
[Quasimodo cũng rất thú vị.]
[Dù anh trông có ra sao tôi cũng thích, vẻ bề ngoài không quan trọng. Nếu anh là Quasimodo, tôi nguyện trở thành Esmeralda của anh.]
Thương Mục Kiêu hồi lâu không có trả lời, tôi liền đi vào phòng bếp xem xét, thấy đèn phòng đối diện tắt hết, mờ mịt nhìn không thấy gì.
Tôi dựa vào cửa sổ, nương theo chút đèn đường bên ngoài, tưởng tượng lúc này Thương Mục Kiêu sẽ nóng nảy trằn trọc trở mình như thế nào, phiền muộn tích tụ vì cậu mấy tháng nay tiêu tan đi từng chút một.
Cuộc sống là một trận lắc lư trong đau đớn và khổ sở. Khi một người hết đau, anh ta sẽ cảm thấy nhàm chán. Schopenhauer đúng là không lừa dối tôi.
(cốt lõi tinh thần của những bộ truyện tag ngược tâm cẩu huyết... =)))))
Điện thoại rung lên, Thương Mục Kiêu cuối cùng cũng nhắn sang, tất cả tin nhắn đều là từ chối.
[Nhưng tôi đã có người mình thích.]
[Vì vậy, thật đáng tiếc...]
Tôi ngừng trêu chọc cậu, trả lời câu hỏi ban đầu của cậu, đưa ra một chút gợi ý nho nhỏ.
[Hai người khác nhau có sự nhạy cảm khác nhau, ở một mức độ nào đó, sự ràng buộc giữa nhau cũng giống như một mảnh thủy tinh, vừa mỏng manh cũng vừa bền chặt. Khi anh không thể đạt được sự đồng cảm "đau đớn" với đối phương, mối quan hệ này sẽ rạn nứt và lâm nguy. Anh phải cho đối phương biết anh sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm tương tự nữa, và làm cho đối phương tin rằng anh sẽ nỗ lực hết mình.]
[Mối liên kết đã rạn nứt cần được dán lại bằng sự chân thành.]
Cho đến khi tôi chìm vào giấc ngủ trước, Thương Mục Kiêu vẫn không hồi âm.
Tôi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, mặc kệ cậu.
Nửa đêm đang ngủ, tôi đột nhiên bị tiếng cửa đập đánh thức. Nhìn đồng hồ báo thức, đã 1 giờ sáng.
Không biết chuyện gì nữa đây, tôi vội vàng di chuyển lên xe lăn, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
"Ai đấy?" Tôi đến cửa, nhìn người bên ngoài qua khe hở ván cửa.
Ngoài cửa im lặng một lúc lâu. Lúc tôi định nghĩ chỉ là một người say rượu đi nhầm cửa, định gọi nhân viên bảo vệ đến kiểm tra, giọng Thương Mục Kiêu chậm rãi vang lên bên kia cửa.
"Là em."
Biết không phải là người lạ, tôi thực sự nhẹ nhõm.
Kể từ sự cố Hạ Vi Chu, tôi nhận ra rằng nguy hiểm ở khắp mọi nơi, vì vậy tôi mua thêm một cái xích cửa, cẩn thận gài nó mỗi đêm trước khi đi ngủ. Ai ngời biến thái không đến, mà là Thương Mục Kiêu.
"Muộn rồi sao còn ở đây?"
Vừa nắm tay nắm cửa, Thương Mục Kiêu bên ngoài lại nói: "Em có thứ muốn đưa cho anh, anh không cần mở cửa, chờ em đi rồi... anh mở cửa sau đi."
Nói xong câu này, bên ngoài không có động tĩnh gì.
Rốt cuộc là thứ gì mà thần thần bí bí đến mức nửa đêm mới đem qua? Tôi tràn đầy nghi ngờ, chờ thêm một lúc rồi mở cửa.
Ngọn đèn cảm ứng bên ngoài đã tắt, chỉ có thể thể lờ mờ thấy thứ Thương Mục Kiêu để lại trên mặt đất qua một chút ánh sáng trong nhà.
Tôi sững sờ kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình.
Một lúc sau, tôi cẩn thận nhặt thứ đó lên, mặc dù nó hoàn toàn đã thành những mảnh nhỏ, nhưng đó.... quả thực là chiếc cúp pha lê đã bị Thương Mục Kiêu đập vỡ.
Chắc là sợ không đủ chắc chắn, cậu còn quấn thêm băng keo trong từng vòng từng vòng từ phần đế lên đến đỉnh, thoạt nhìn trông như một cái chày.
"Dán lại" ý của tôi không phải như thế này...
ok cúp vỡ lại lành =)))
Buồn cười lắc đầu, tôi nhìn hành lang tối, xác nhận rằng Thương Mục Kiêu không còn ở đó, tôi cầm chiếc cúp vào nhà đóng cửa lại.
Đưa chiếc cúp về vị trí cũ, bộ CD "Ngược chiều gió" bên dưới trước đó nó đè lên đã bị tôi vứt vào thùng rác - giờ tôi không còn có thể thưởng thức bộ phim này ở góc độ nghệ thuật nữa, người hâm mộ tốt hơn hết là nên giữ khoảng cách với thần tượng của mình.
Trở lại phòng ngủ, tôi kiểm tra điện thoại di động, phát hiện ra Thương Mục Kiêu đã gọi cho tôi nhiều lần nhưng tôi không biết.
Không chỉ gọi điện, cậu còn nhắn tin cho tôi bằng chính số của cậu. Không nhiều từ, cô đọng và rõ ràng, với một chủ đề rõ ràng.
[Xin lỗi, em sai rồi.]
Tôi nhắn lại một chữ "ừ".
Tôi còn chưa nằm xuống, Thương Mục Kiêu đã gọi đến.
"Ừ" là sao?"
Tôi bị cậu đánh thức từ giấc ngủ, bây giờ vừa chạm vào gối, cơn buồn ngủ lại ập đến.
"Có nghĩa là đã biết."
"Anh..." Cậu nén giận, không tự tin hỏi: "Vậy anh có thể tha thứ cho em không?"
"Sao em không đưa thẳng cho anh?"
Cậu cọ tới cọ lui, phun ra bốn chữ: "Sợ anh không cần."
"Em dán xấu quá."
"Em dán liên tục bốn tiếng đó!"
Suy nghĩ của tôi từ từ trôi đi khỏi cơ thể, vô vỗ cái gối, tôi nhắm mắt lại nói: "Ai bảo em đập nát..."
Giọng cậu lại tiếp tục vang lên, rụt rè nói: "Xấu lắm sao? Vậy...... Em lấy về dán lại nha?"
Thế khác gì làm nó vỡ ra thêm lần nữa? Cái cúp đã đủ đáng thương rồi, đừng hành hạ nó thêm nữa.
"Không, đưa cho anh rồi..." Giọng tôi dần dần nhỏ lại, "Là của anh."
"Vậy anh lấy nghĩa là tha thứ cho em đó nha."
Bộ não của tôi vẫn có thể hiểu được lời cậu nói, nhưng cơ thể tôi đã bất giác đầu hàng trên chiếc giường mềm mại, đáp lại tiếng gọi của Chu Công.
"......Thầy ơi?"
"Bắc Giới?"
Mãi không nghe thấy câu trả lời, cậu cố gắng gọi tên tôi, nhưng cũng không có tác dụng, ảo não chậc một tiếng.
Tôi miễn cưỡng rút bàn tay đã giao cho Chu Công lại, cố gắng hết sức tỉnh táo, còn đang mơ màng, tôi đã nghe thấy tiếng cậu thở dài.
"Trước đây em luôn cho rằng tình yêu không phải hướng đến cả đời mà phải hướng đến sự vui vẻ, ở bên nhau vui thì ở, hết vui chia tay là chuyện bình thường." Giọng cậu rất nhẹ nhàng, giống như muốn nói cho tôi nghe, lại sợ nói to quá tôi tỉnh dậy.
"Trên đời này làm gì có ai thiếu một người mà sống không nổi. Em sẽ không bao giờ đắm chìm trong một mối quan hệ không phù hợp, cũng như sẽ không nhung nhớ người đã rời bỏ em. Thật sự lúc ở bên anh rất thoải mái và hạnh phúc, nhưng cũng không có gì to tát cả, thời gian sau sẽ quên thôi. Em cứ tự nhủ như thế này."
"Em quá tự cao..." Cậu lập lại liên tiếp nói mấy lần, như đặc biệt tạc khắc câu nói này trong lòng, "Em đã quá tự cao."
Lúc này tôi đã thực sự tỉnh táo, nhưng cố kìm lại không phát ra âm thanh, muốn nghe cậu nói gì tiếp theo.
"Bắc Giới, anh đừng thích người khác được không? Em trẻ hơn bọn họ, đẹp hơn bọn họ, cũng không có ham muốn biến thái gì. Nếu thích thì anh chỉ nên thích em thôi." Mấy từ cuối cùng, giọng cậu có hơi tức giận, giống như đang không thể hiểu tại sao tôi lại đi thích "Đại diện Tiêu".
Tôi nhịn cười muốn nội thương.
Cậu lại thở dài một hơi, giọng điệu nhẹ nhàng nói câu tiếp theo.
"Ngủ ngon, đá quý của em."
Lực cầm điện thoại càng thêm mạnh, trái tim tôi cũng như bị cái lực này siết chặt, không đau không ngứa, chỉ là khiến lồng ngực trở nên tâm hoảng ý loạn.
Sợ tiếng tim đập quá lớn sẽ bị cậu phát hiện, tôi kéo chặt quần áo trên ngực mình, đến khi cậu cúp máy, tôi mới nhận ra mình quên cả thở.
Hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra, sau vài lần lặp lại để làm chậm nhịp tim, tôi lại cảm thấy nóng, muốn rửa mặt bằng nước lạnh.
Tấm gương phản chiếu diện mạo của tôi lúc này — má và thậm chí cả chóp mũi đều bị nhuộm đỏ, con ngươi phủ đầy nước và biểu cảm cau mày, nếu miêu tả bằng từ "lã chã chực khóc" cũng không có gì quá đáng.
Tôi không biết đó là do vấn đề cũ, mỗi lần kích động mắt sẽ đỏ, hay là do tôi nín thở, hay một lý do nào khác.
Tôi chỉ cảm thấy hơi nóng, cơn buồn ngủ biến mất, tôi nghĩ đến việc đi lại xung quanh, muốn mở cửa sổ, hét to ra bên ngoài, thậm chí muốn lấy mọi đĩa than trong nhà ra lau lại.
Sức nóng này dường như đã biến thành một thứ "lực" kỳ diệu nào đó, khiến tôi tràn đầy năng lượng và rất khó đi vào giấc ngủ, tôi phải làm gì đó để vắt kiệt nó mới có thể bình tĩnh lại.
Vì vậy, tôi đứng dậy bật máy tính, với cái "lực" này, tôi đã hoàn thành cuốn "Triết lý tư duy phương Đông: Truyền thống và sự thay đổi" của mình rồi gửi nó cho một tạp chí lớn của CSSCI. (*)
CSSCI (Chinese Social Sciences Citation Index): Chỉ số trích dẫn khoa học xã hội Trung Quốc là một chương trình chỉ số trích dẫn liên ngành ở TQ, bao gồm khoảng 500 tạp chí học thuật của TQ về khoa học xã hội và nhân văn. Hiện nay, nhiều trường đại học và học viện hàng đầu của TQ sử dụng CSSCI làm cơ sở để đánh giá thành tích học tập và thăng tiến.
Sau khi màn hình máy tính hiển thị thông báo mail đã được gửi thành công, tôi cử động cổ vai đau nhức của mình, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã hừng sáng.
Buổi sáng thì không sao, không buồn ngủ quá, có thể là do "lực" vẫn chưa cạn, nhưng đến trưa thì hết ổn rồi, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cũng may buổi chiều chỉ có một tiết, tan học tôi cũng không dám lái xe trở về, nằm trên ghế sô pha văn phòng ngủ thiếp đi đến sáu giờ, rồi bị tin nhắn của đại diện Tiêu đánh thức.
"Anh ta" nhắn nhăng nhắn cuội mấy tin liền, đại ý chỉ gói gọn trong hai điểm.
Thứ nhất, "anh ta" rất biết ơn sự hợp tác của tôi với công việc của mình; thứ hai, "anh ta" sắp chuyển công tác và số này sau sẽ được đưa cho đồng nghiệp của "anh ta" - một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tiếp tục công việc.
Tôi ngồi trên ghế sofa cười liên tục không ngừng suốt hai phút vì mấy cái tin nhắn này. Cười đã đời, lau nước mắt trên khóe mắt, tôi đứng dậy đi đến bãi đậu xe.
Lúc tôi lái xe ra khỏi cổng trường, rẽ vào một khúc cua thì suýt va chạm với một chiếc mô tô hạng nặng màu xanh trắng quen thuộc.
Tôi và người bên kia đều hơi ngạc nhiên, cả hai đều không ai đi trước.
Người bên kia đẩy kính chắn gió trên nón bảo hiểm lên, lộ ra ánh mắt dò xét. Tôi cũng hạ cửa sổ xuống nhìn người này.
"Chu Ngôn Nghị?" Tôi nhận ra cậu ta.
"Xin lỗi, giáo sư Bắc, tôi lái xe hơi nhanh." Cậu ta cởi mũ bảo hiểm ngượng ngùng cười với tôi.
Tôi nhìn chiếc máy nặng màu xanh trắng cậu ta đang cưỡi: "Thương Mục Kiêu bán cho cậu giá bao nhiêu?"
Cậu ta sửng sốt, vỗ nhẹ vào đầu chiếc máy nặng trĩu, nói: "Giá gốc một triệu, lẽ ra bán được bảy trăm ngàn, nhưng cậu ấy nói là cần tiền gấp, nếu tôi có thể chuyển khoản ngay thì để tôi giá năm trăm ngàn."
Trước đó tôi cũng thấy thật kỳ lạ, Thương Mục Kiêu thích chiếc xe này đến thế, cho dù tôi không đi được, cậu cũng sẽ không bán nó. Giờ nghe Chu Ngôn Nghị nói, giả thiết trong lòng tôi càng được khẳng định.
Cậu cần tiền gấp nên đã bất đắc dĩ bán chiếc xe yêu dấu của mình. Và trong thời gian đó, cậu đã mua một món đồ đặc biệt đắt tiền, là bộ xương ngoài của tôi.
Bán cả xe, cũng có thể nói rằng cậu đã... tán gia bại sản. Nhưng lại thà để đại diện Tiêu "điều chức" còn hơn là nói với tôi. Cậu làm sao vậy, sợ tôi báo đáp nhầm người à?
"Hai người không sao chứ?" Chu Ngôn Nghị thấy tôi nãy giờ không nói chuyện, châm chước mở miệng, "Cậu ấy đột ngột từ mặt Doãn Nặc, không ai nói tại sao, nhưng tôi đoán... ắt là phải liên quan đến thầy."
Đây là cổng trường, tuy là buổi tối nhưng nói thêm cũng không tiện. Tôi dùng một câu ngắn gọn nhất để bao quát tình hình hiện tại của Thương Mục Kiêu và bản thân.
"Chúng tôi đã chia tay."
"Hở......"
"Nhưng hôm nay sẽ quay lại."
"Ớ?" Chu Ngôn Nghị cầm mũ bảo hiểm ngây người nhìn tôi, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
Tôi không giải thích nhiều với cậu ta, bỏ thêm một câu "tạm biệt" rồi nâng cửa sổ rời đi.
Lái xe trở về khu đô thị, thay vì đi thang máy về nhà như thường lệ, tôi bước vào tòa nhà đối diện, đi lên tầng 11, nhà số 1102.
Lúc thang máy đi lên, tôi gửi một tin nhắn cho "Đại diện Tiêu".
[Mở cửa.]
- -
Về đây bên nhau ta nối lại tình xưa. Chuyện tình mà bao năm qua em gói ghém từng kỷ niệm =)))))
Cơ mà hihi không phải thầy mỗi lần không khống chế cảm xúc là đỏ mắt giống khóc như thầy tự nhận đâu, t nghĩ là khóc thật á =)) Có mấy lần con Cú nói khóc nhưng thầy không chịu nhận á =))))) Cho nên chỗ này chúng ta nên tin lời con Cú =)))))
./.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất