Chương 8
Nhiều ngày sau Lang Vương đúng như lời đã nói ngay cả một bước cũng chưa từng đặt chân tới Ngọc Li Thường, hắn ở tại trong tẩm cung chính mình ăn ngon ngủ sướng, ngày ngày vùi đầu vào đống tấu chương cần phê duyệt tới tối, hắn muốn khiến cho bản thân phải trông có tinh thần hơn khi không có người kia ở bên cạnh.
Hữu Sinh cầm một cuốn tấu chương lên, y xem được một lúc lại ngó qua nhìn hai bọng mắt đen xì của người nọ, bèn dịu dàng nói.
"Trương Húc, đệ nếu mệt quá thì nên đi ngủ đi, mai hẵn làm tiếp"
Lang Vương hai mắt sưng lên chẳng khác một con gấu trúc bự là bao, hắn nhập nhèm nhìn một đống tấu chương xếp chồng như núi, mân môi.
"Ta phải...làm việc...làm..."
Lang Vương chưa nói hết câu đã "rầm" một tiếng gục đầu xuống bàn, Hữu Sinh giật bắn người, nhanh chóng đỡ lấy Lang Vương lên, rồi cố sức dìu hắn lên giường nằm, y hạ mi nhìn dáng vẻ ngủ như chết kia của Lang Vương, đưa tay lau lau mồ hôi trên trán.
"Đệ ấy cũng thật là, đâu cần phải cố sức như vậy làm gì"
Lang Vương một đêm này ngủ rất không an ổn, hắn cứ xoay qua xoay lại trằn trọc mãi, thẳng đến khi trời sáng, Lang Vương chỉ mới nhắm mắt được một lúc đã phải lê cái thân không có một chút sức sống đi lên triều.
Lang Vương dạo gần đây ăn cũng không được ngon, giống như khí sắc hùng tráng lúc ban đầu đều đã bị rút hết đi rồi, hắn ngồi trong đình viện bấm ngón tay đếm ngày, liền nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vậy mà đã qua 5 ngày rồi, tiểu thỏ nhát gan kia cũng chưa một lần tìm đến ta, em ấy lại quyết tâm muốn tuyệt giao với ta như vậy sao?"
Lang Vương đã nhịn, nhịn hẳn 5 ngày rồi, hắn mỗi ngày đều chờ cho tiểu thỏ ngốc kia mau mau chóng chán rồi tự mình cụp tai dâng mông đến cho hắn, thế mà, tiểu thỏ ngốc kia một phút cũng chưa từng đặt chân tới tìm hắn, lửa nóng dưới hạ thân cứ kêu gào mãi, hại hắn ngày đêm phải dùng tay an ủi nó, thế nhưng nó lại giống như hổ đói vậy, có an ủi đến mấy thì cũng không chịu rúc vào trong rừng rậm ngủ sâu.
Lang Vương nén giận nhìn xuống đũng quần của mình, hắn giơ một ngón tay chỉ vào, giọng điệu mang đầy ý tứ cảnh cáo.
"Ngươi nằm yên cho ta, cái thứ đói khát nhà ngươi, ngươi tưởng ta cũng không muốn mau mau đè tên ngốc kia ra hung hăng thao hả? Lòng tự trọng, ta phải giữ lòng tự trọng đó ngươi biết không? Là thứ mà một bậc đế vương cao cao tại thượng như ta không thể đánh mất"
"..."
Tiếng gió cuốn theo lá cây thổi qua xào xạc, không có một tiếng đáp trả lại lời hắn, Lang Vương dừng một chút, như đang suy nghĩ về một điều sâu xa gì đó, hắn đưa một tay lên vuốt vuốt cằm.
"Lòng tự trọng? Hừm"
Hắn sầu não suy tư mãi, trán cũng muốn phát đau luôn rồi, đột nhiên hắn giống như làm ra một cái quyết định trọng đại, đứng phắt dậy, như một con dã thú phát khùng, há to mồm điên cuồng gầm lên.
"Ta thao, lòng tự trọng là cái thá gì chứ, bổn vương không cần, hừ, bổn vương cần tên thỏ ngốc nhà em đấy biết chưa hả? Em đang cố thách thức tính nhẫn nại của ta sao? Được, em được lắm, muốn trêu đùa với lửa phải không? Ta liền dùng lửa của ta làm em sướng đến dục tiên dục tử luôn, em cứ đợi đi!"
Thỏ Trắng đang vui vẻ trồng cà rốt sau vườn, đột nhiên rùng mình hắt xì liên tục, y ngẩng đầu, giơ một ngón tay dính đất lên xoa xoa cái mũi.
"Hic...ai nhắc ta thế..."
Thỏ Trắng dạo gần đây rất nhàn hạ, y giống như trước đây hết ăn, ngủ rồi sẽ đi trồng trọt, tưởng tượng ở đây giống như cảnh ở thôn nhà, không có tên hung thần ác sát kia đến quấy rầy, Thỏ Trắng đêm nào cũng ngủ ngon đến mức hai má đều hồng, trên người cũng lòi ra được mấy miếng thịt, dù không nhiều lắm nhưng ít ra cũng không gầy còm giống khi xưa.
Buổi tối Thỏ Trắng sẽ như thường lệ đọc sách trước rồi sẽ thổi tắt nến đi ngủ, y nằm trên giường nâng mắt nhìn lên khoảng không trước mặt, đêm khuya tĩnh lặng, trong cung ngoài y ra cũng không có cung nữ khác tới hầu hạ, ánh trăng xanh nhẹ nhàng rọi vào, như một vầng ánh sáng chiếu vào nội tâm phiền muộn của y.
Thỏ Trắng nằm nghiêng người xoay mặt vào trong vách tường, đôi mắt chứa đầy u sầu nhẹ chớp, một giọt nước trong suốt men theo sườn mặt tinh xảo trượt dần xuống, nhỏ lên trên gối, Thỏ Trắng thều thào khóc ra tiếng.
"Mẫu thân, hài tử nhớ người quá, hức...ta nhớ quê nhà...nhớ đệ đệ...nhớ cả con chó đen sau nhà nữa...bọn họ vì sao lại đối xử với ta như vậy, vì sao lại bắt ta phải xa gia đình...hức...các người...thật tàn nhẫn..."
Thỏ Trắng khóc đến thương tâm, thân thể đơn bạc khẽ run rẩy như chỉ cần một cơn gió thổi tới liền sẽ bị cuốn đi mất, Lang Vương trầm mặc đứng nhìn vật nhỏ đang cố nén giọng khóc thút thít, từ lúc hắn đặt chân bước vô phòng, Thỏ Trắng đã bắt đầu rơi lệ, y dường như không có phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
"Mẫu thân..."
Thỏ Trắng khàn khàn gọi tên người quan trọng nhất trong cuộc đời y, đột nhiên "soạt" một tiếng, Thỏ Trắng bị một lực đạo từ phía sau túm lấy lật người lại, bởi vì không có ánh sáng của nến, nương theo ánh trăng mờ ảo y chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ đang đè trên người, Thỏ Trắng kinh hãi vặn vẹo thân thể, nhưng vì sức lực của người nọ quá lớn nên không thể giãy ra được dù chỉ một chút, hai tay bị nắm lấy đặt lên trên đỉnh đầu, cả người bắt phải nằm yên không động, bị sức nặng phía trên đè ép, Thỏ Trắng hoảng tới mức đổ mồ hôi hột, y vô lực mở miệng.
"Ngươi...ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?"
"..."
"Thả ta ra, thả...a..."
Thỏ Trắng đột nhiên bị người phía trên cắn mạnh vào cổ một cái, bị đau đến nói không ra lời, người nọ cắn đủ liền vươn đầu lưỡi ẩm ướt liếm lên trên vết cắn, một tay nắm lấy vạt áo của y kéo mạnh ra, Thỏ Trắng phát giác ra hắn đang muốn làm cái hành động gì, liền giãy dụa lợi hại hơn, miệng liên tục thốt ra lời cầu xin.
"Đừng mà...đừng...buông ra..."
"..."
"Đừng như vậy...tránh...tránh xa ta ra...ta không muốn..."
Hắc y nhân kia làm như không nghe thấy lời nói của y, tiếp tục xé mở y phục mỏng manh, lồng ngự tuyết trắng non mịn dần dần lộ ra trong không khí, Thỏ Trắng cảm nhận được một vật gì đó mang theo nhiệt độ nóng rực không ngừng cọ xát vào bắp đùi, y liền sinh ra cảm giác bài xích mãnh liệt, không nhịn được sự đụng chạm ghê tởm do người khác mang tới ngoài người kia, Thỏ Trắng thở hổn hển, giống như hóa rồ rướn người tới cắn mạnh vào cánh tay đang mò mẫm trên người y, lập tức liền nghe được tiếng hút khí của người nọ truyền tới.
Thỏ Trắng liều mạng cắn vào phần thịt dày của người nọ, nước mắt lã chã rơi xuống, y giống như tuyệt vọng hàm hồ kêu ra tiếng.
"Phu...quân...hức..."
Hữu Sinh cầm một cuốn tấu chương lên, y xem được một lúc lại ngó qua nhìn hai bọng mắt đen xì của người nọ, bèn dịu dàng nói.
"Trương Húc, đệ nếu mệt quá thì nên đi ngủ đi, mai hẵn làm tiếp"
Lang Vương hai mắt sưng lên chẳng khác một con gấu trúc bự là bao, hắn nhập nhèm nhìn một đống tấu chương xếp chồng như núi, mân môi.
"Ta phải...làm việc...làm..."
Lang Vương chưa nói hết câu đã "rầm" một tiếng gục đầu xuống bàn, Hữu Sinh giật bắn người, nhanh chóng đỡ lấy Lang Vương lên, rồi cố sức dìu hắn lên giường nằm, y hạ mi nhìn dáng vẻ ngủ như chết kia của Lang Vương, đưa tay lau lau mồ hôi trên trán.
"Đệ ấy cũng thật là, đâu cần phải cố sức như vậy làm gì"
Lang Vương một đêm này ngủ rất không an ổn, hắn cứ xoay qua xoay lại trằn trọc mãi, thẳng đến khi trời sáng, Lang Vương chỉ mới nhắm mắt được một lúc đã phải lê cái thân không có một chút sức sống đi lên triều.
Lang Vương dạo gần đây ăn cũng không được ngon, giống như khí sắc hùng tráng lúc ban đầu đều đã bị rút hết đi rồi, hắn ngồi trong đình viện bấm ngón tay đếm ngày, liền nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vậy mà đã qua 5 ngày rồi, tiểu thỏ nhát gan kia cũng chưa một lần tìm đến ta, em ấy lại quyết tâm muốn tuyệt giao với ta như vậy sao?"
Lang Vương đã nhịn, nhịn hẳn 5 ngày rồi, hắn mỗi ngày đều chờ cho tiểu thỏ ngốc kia mau mau chóng chán rồi tự mình cụp tai dâng mông đến cho hắn, thế mà, tiểu thỏ ngốc kia một phút cũng chưa từng đặt chân tới tìm hắn, lửa nóng dưới hạ thân cứ kêu gào mãi, hại hắn ngày đêm phải dùng tay an ủi nó, thế nhưng nó lại giống như hổ đói vậy, có an ủi đến mấy thì cũng không chịu rúc vào trong rừng rậm ngủ sâu.
Lang Vương nén giận nhìn xuống đũng quần của mình, hắn giơ một ngón tay chỉ vào, giọng điệu mang đầy ý tứ cảnh cáo.
"Ngươi nằm yên cho ta, cái thứ đói khát nhà ngươi, ngươi tưởng ta cũng không muốn mau mau đè tên ngốc kia ra hung hăng thao hả? Lòng tự trọng, ta phải giữ lòng tự trọng đó ngươi biết không? Là thứ mà một bậc đế vương cao cao tại thượng như ta không thể đánh mất"
"..."
Tiếng gió cuốn theo lá cây thổi qua xào xạc, không có một tiếng đáp trả lại lời hắn, Lang Vương dừng một chút, như đang suy nghĩ về một điều sâu xa gì đó, hắn đưa một tay lên vuốt vuốt cằm.
"Lòng tự trọng? Hừm"
Hắn sầu não suy tư mãi, trán cũng muốn phát đau luôn rồi, đột nhiên hắn giống như làm ra một cái quyết định trọng đại, đứng phắt dậy, như một con dã thú phát khùng, há to mồm điên cuồng gầm lên.
"Ta thao, lòng tự trọng là cái thá gì chứ, bổn vương không cần, hừ, bổn vương cần tên thỏ ngốc nhà em đấy biết chưa hả? Em đang cố thách thức tính nhẫn nại của ta sao? Được, em được lắm, muốn trêu đùa với lửa phải không? Ta liền dùng lửa của ta làm em sướng đến dục tiên dục tử luôn, em cứ đợi đi!"
Thỏ Trắng đang vui vẻ trồng cà rốt sau vườn, đột nhiên rùng mình hắt xì liên tục, y ngẩng đầu, giơ một ngón tay dính đất lên xoa xoa cái mũi.
"Hic...ai nhắc ta thế..."
Thỏ Trắng dạo gần đây rất nhàn hạ, y giống như trước đây hết ăn, ngủ rồi sẽ đi trồng trọt, tưởng tượng ở đây giống như cảnh ở thôn nhà, không có tên hung thần ác sát kia đến quấy rầy, Thỏ Trắng đêm nào cũng ngủ ngon đến mức hai má đều hồng, trên người cũng lòi ra được mấy miếng thịt, dù không nhiều lắm nhưng ít ra cũng không gầy còm giống khi xưa.
Buổi tối Thỏ Trắng sẽ như thường lệ đọc sách trước rồi sẽ thổi tắt nến đi ngủ, y nằm trên giường nâng mắt nhìn lên khoảng không trước mặt, đêm khuya tĩnh lặng, trong cung ngoài y ra cũng không có cung nữ khác tới hầu hạ, ánh trăng xanh nhẹ nhàng rọi vào, như một vầng ánh sáng chiếu vào nội tâm phiền muộn của y.
Thỏ Trắng nằm nghiêng người xoay mặt vào trong vách tường, đôi mắt chứa đầy u sầu nhẹ chớp, một giọt nước trong suốt men theo sườn mặt tinh xảo trượt dần xuống, nhỏ lên trên gối, Thỏ Trắng thều thào khóc ra tiếng.
"Mẫu thân, hài tử nhớ người quá, hức...ta nhớ quê nhà...nhớ đệ đệ...nhớ cả con chó đen sau nhà nữa...bọn họ vì sao lại đối xử với ta như vậy, vì sao lại bắt ta phải xa gia đình...hức...các người...thật tàn nhẫn..."
Thỏ Trắng khóc đến thương tâm, thân thể đơn bạc khẽ run rẩy như chỉ cần một cơn gió thổi tới liền sẽ bị cuốn đi mất, Lang Vương trầm mặc đứng nhìn vật nhỏ đang cố nén giọng khóc thút thít, từ lúc hắn đặt chân bước vô phòng, Thỏ Trắng đã bắt đầu rơi lệ, y dường như không có phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
"Mẫu thân..."
Thỏ Trắng khàn khàn gọi tên người quan trọng nhất trong cuộc đời y, đột nhiên "soạt" một tiếng, Thỏ Trắng bị một lực đạo từ phía sau túm lấy lật người lại, bởi vì không có ánh sáng của nến, nương theo ánh trăng mờ ảo y chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ đang đè trên người, Thỏ Trắng kinh hãi vặn vẹo thân thể, nhưng vì sức lực của người nọ quá lớn nên không thể giãy ra được dù chỉ một chút, hai tay bị nắm lấy đặt lên trên đỉnh đầu, cả người bắt phải nằm yên không động, bị sức nặng phía trên đè ép, Thỏ Trắng hoảng tới mức đổ mồ hôi hột, y vô lực mở miệng.
"Ngươi...ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?"
"..."
"Thả ta ra, thả...a..."
Thỏ Trắng đột nhiên bị người phía trên cắn mạnh vào cổ một cái, bị đau đến nói không ra lời, người nọ cắn đủ liền vươn đầu lưỡi ẩm ướt liếm lên trên vết cắn, một tay nắm lấy vạt áo của y kéo mạnh ra, Thỏ Trắng phát giác ra hắn đang muốn làm cái hành động gì, liền giãy dụa lợi hại hơn, miệng liên tục thốt ra lời cầu xin.
"Đừng mà...đừng...buông ra..."
"..."
"Đừng như vậy...tránh...tránh xa ta ra...ta không muốn..."
Hắc y nhân kia làm như không nghe thấy lời nói của y, tiếp tục xé mở y phục mỏng manh, lồng ngự tuyết trắng non mịn dần dần lộ ra trong không khí, Thỏ Trắng cảm nhận được một vật gì đó mang theo nhiệt độ nóng rực không ngừng cọ xát vào bắp đùi, y liền sinh ra cảm giác bài xích mãnh liệt, không nhịn được sự đụng chạm ghê tởm do người khác mang tới ngoài người kia, Thỏ Trắng thở hổn hển, giống như hóa rồ rướn người tới cắn mạnh vào cánh tay đang mò mẫm trên người y, lập tức liền nghe được tiếng hút khí của người nọ truyền tới.
Thỏ Trắng liều mạng cắn vào phần thịt dày của người nọ, nước mắt lã chã rơi xuống, y giống như tuyệt vọng hàm hồ kêu ra tiếng.
"Phu...quân...hức..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất