Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc

Chương 13

Trước
"Tiểu Bạch...."

"Nói xong rồi thì tôi cúp máy đây."

"Đừng, đừng cúp, anh không biết Tống Nhiên đã nói gì với em, anh với cậu ta thật sự không có chút tình cảm nào đâu! Em phải tin anh!"

Bạch Chỉ miễn cưỡng cười nói: "Cậu ta chưa nói gì cả, chỉ gửi cho tôi một đoạn ghi âm của hai người thôi, anh có muốn nghe không?"

Trần Hạo sững sờ, hắn không biết Tống Nhiên lại có thể lén ghi âm, nhất thời luống cuống nói: "Những lời này, đó, đó chỉ là giả thôi, chỉ là mấy lời vu vơ lấy lệ thôi...."

"Trần Hạo, anh có từng nói câu nào là thật đâu? Anh nói anh yêu tôi, anh nói anh không đặt nặng chuyện giường chiếu, chúng ta làm tri kỷ bầu bạn tâm hồn. Làm với tôi thì đứng đắn như một tu sĩ vậy, anh mẹ nó đè Tống Nhiên thì phóng túng quên đời ha!"

"Anh...."

"Trần Hạo, anh thật ghê tởm, chúc hai người trăm hòa thuận." Nói xong liền cúp máy, sẵn tay kéo đen tài khoản WeChat này luôn.

Trần Hạo ở bên kia nổi điên gầm lên một tiếng, hung hăng quăng điện thoại xuống đất. Cô gái đứng ở bên cạnh nuốt nước miếng nói: "Anh...anh hai à, anh đập là điện thoại của tôi đấy...."

WeChat này là của một trợ lý nhỏ dưới trướng Bạch Chỉ, khó khăn lắm Trần Hạo mới liên lạc được, tiện thể mượn điện thoại di động của cô ấy.

"Thật xin lỗi, bao nhiêu tiền, để tôi bồi thường cho cô cái mới."

"3856 tệ (Smile: cỡ 13tr7 tiền Việt Nam:"}}}), chuyển qua Alipay cho tôi, cảm ơn." Trợ lý không khách khí, kêu hắn chuyển khoản trực tiếp. Chờ hắn đi rồi mới nhổ một ngụm:"Phẹt, thằng cặn bã." Bạch Chỉ là một cấp trên vô cùng tốt, lớn lên phẩm chất, tính tình tốt lại còn có năng lực, trong công ty có biết bao nhiêu người thầm mến anh ấy, thế mà lại bị tên chó cặn bã này ức hiếp.

Trần Hạo đi ra vẫn nghẹn một cục khí trong ngực, lục ra số điện thoại cũ của Tống Nhiên, mới reng hai tiếng liền bị cúp. Lại gọi lần nữa, Tống Nhiên liền kéo đen hắn....

"Phắc!" Trần Hạo đứng ở bên đường kéo cà vạt, nhịn không được chửi thề một câu, dọa đến người qua đường phải nhìn hắn.

"Nhìn cái gì mà nhìn!" Trần Hạo hét lên.

Người bên cạnh bĩu mỗi lầu bầu: "Chắc là công ty phá sản rồi."

Một người khác nói: "Không phải đâu, là vợ bỏ trốn với trai rồi...."



Trần Hạo tuyệt vọng quay lại xe, lần đầu tiên nhìn đường phố tấp nập mà cảm thấy vô lực. Hắn lấy trong túi ra một điếu thuốc, bỏ vào miệng, tìm hồi lâu vẫn không thấy bật lửa.

Nhớ tới trong hộc tủ ở ghế phó lái có một cái bật lửa, là Bạch Chỉ tặng hồi sinh nhật.

Cúi người qua tìm, chỉ còn thấy một chiếc hộp rỗng, Trần Hạo mới nhớ ra lần trước lúc cậu tài vụ của công ty, Tiểu Đặng, ngồi nhờ xe hắn có xin cái bật lửa đó đi rồi thì phải....

Trần Hạo che mắt nghẹn ngào, mấy năm này rốt cuộc mình đang làm cái gì vậy chứ?

_____________

!Bản edit phi thương mại chưa có sự cho phép của tác giả, chỉ đăng tại wattpad của @Smile1420 vui lòng không mang đi đâu, không chuyển ver. Smile tay tàn não tàn nốt, bản dịch chỉ ở mức độ 70%, không hoàn toàn thuần việt, Smile không biết một chữ tiếng Trung nào, chấp nhận ý kiến giúp đỡ sửa chữa nhẹ nhàng, xin cảm ơn!

_____________

Bạch Chỉ mắng hắn xong cũng không dễ chịu gì, còn phải cố nén lại mới không khóc ra. Cúp máy xong liền ôm chăn khóc thành tiếng, cho đến giờ cậu vẫn không phải là một người kiên cường mạnh mẽ, từ nhỏ đã lớn lên trong sự yêu chiều của ba mẹ, mềm lòng, thích khóc, thích làm nũng.

Trong một khoảnh khắc Bạch Chỉ cũng nhịn không được nghĩ đến việc tha thứ cho hắn, nhưng cậu biết dù hai người có quay lại thì cũng không thể như xưa nữa.

Trung thành với tình yêu là giới hạn cuối cùng của cậu rồi, một khi rạn nứt tình cảm thì dù thế nào cũng không thể vá lại được, sớm muộn gì cũng phải đến lúc hai người chia tay.

Đã từng ở nơi hố lửa không lẽ bản thân lại muốn nhảy vào hố lần hai sao?

Dù có nhảy cũng không thể nhảy hố của cùng một người được. Bên cạnh mình vẫn còn một cái hố to nữa.... dựa vào đâu chỉ nhìn cái hố kia chứ. Tống Nhiên xấu xa nghĩ có một câu nói không sai, đời người thì ngắn ngủi, cứ tận hưởng niềm vui trước mắt đã!

Cùng là ăn cỏ, còn không bằng nếm thử chút cỏ gần hang, có khi lại ngon ăn đấy!

Có mục tiêu, Bạch Chỉ lau khô nước mắt, vội lên mạng tìm cách làm sao để bẻ cong trai thẳng.

Câu trả lời đầu tiên đã khiến cậu bị đả kích rồi. Đi bẻ cong trai thẳng chẳng khác nào đi bẻ thẳng trai cong cả, thử hỏi có thể ép Bạch Chỉ thích phụ nữ không? Đáp án nhất định là không rồi!

Tiếp tục xem xuống bên dưới, nếu người kia là song tính luyến hoặc gay ngầm thì vẫn còn có thể có chút cơ hội.

Bạch Chỉ vuốt cằm, có thể nào Triệu Bắc Hoành là song tính luyến không? Thật ra đa số mọi người đều có thể là song tính luyến, nhưng không phải ai cũng có thể cong. Không biết anh Hoành từng có bạn gái chưa, xem ra phải hỏi thăm mấy người kia một chút.

"Trời ơi ~~ Sao đời tôi khổ thế này!" Tiểu Bạch nhăn nhó than thở.



Cái người làm cậu đau khổ kia còn đang say ngủ, theo thói quen ngủ đến chín giờ thì dậy dọn dẹp kho hàng, mỗi ngày đều lựa ra mấy trái cây bị hư hại từ trong kho.

Triệu Bắc Hoành lựa một vòng, chọn ra một phần táo chuẩn bị đem đi biếu ông Lưu.

Ông Lưu chính là chủ cho thuê nhà của bọn họ, chỗ đất thuê này chính là đất nhà ông ấy, còn có gian nhà ở của công nhân ở phía sau cũng là của ông ấy luôn.

Triệu Bắc Hoành cầm trái cây đứng dưới lầu hô to:"Tiểu Bạch, ra ngoài đi dạo một vòng không?"

"Được!" Bạch Chỉ cũng chán, nghe kêu liền đứng dậy khoác áo lông, vội vàng chạy xuống dưới.

Chỗ ông Lưu ở cách nơi này không xa, là một căn nhà hai tầng.

"Anh Hoành, mình đi làm gì vậy?" Bạch Chỉ kéo tay áo len bên trong áo lông xuống, hồi nãy gấp gáp mặc vào, tay áo dồn thành một cục.

"Biếu ít trái cây cho chủ thuê. Ông chủ Lưu tính tình không tốt, lát gặp mặt đừng làm ồn."

"Òm...." Bạch Chỉ khe khẽ gật đầu.

"Thật ra ông ấy trước kia cũng không như vậy, năm ngoái bị tai biến mạch máu não, di chứng là bị liệt nửa người, con gái thì đi làm ăn xa, muốn đón ông ấy qua để chăm sóc ông ấy cũng không chịu đi, bạn già cũng đi sớm để lại một mình ông, tôi có thể giúp được gì liền giúp."

Nói rồi hai người đạp tuyết đi đến một căn nhà ở góc phố phía trước.

"Ông Lưu, ông có ở nhà không?"

Một lúc sau, cửa sắt từ bên trong vang lên hai tiếng, một ông lão tóc bạc chống nạng ra mở cửa.

"Cậu... lại đến... làm gì vậy." Ông lão mắt xếch, khi nói chuyện thì có nước chảy ra từ khóe miệng ông, ông liền bực bội dùng khăn lau nước bọt quanh cổ.

"Ông cầm mấy trái táo đây, lát nữa bỏ vào trữ đông. Muốn ăn thì cho vào nồi hấp chín, mềm thiệt là mềm không cần cắn vẫn ăn được."

Đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ biết cách ăn này, liền nghĩ muốn ăn thử.

Ông Lưu cầm quả táo trên tay, hơi nhếch một bên miệng, Triệu Bắc Hoành biết rằng ông đang rất vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước