Chương 4
Thẩm Thiên Việt hỏi: “Anh thật sự muốn biết sao?”
Trong lúc nhất thời Lý Sí chẳng biết phải đáp thế nào.
Thẩm Thiên Việt lặng lẽ mỉm cười, rồi nói: “Được rồi, đường còn dài mà, thôi thì tôi sẽ từ từ kể lại cho các anh nghe vậy.”
Lý Sí, cũng như Trần Bác Văn, đều không ngờ tới cậu ta lại thật sự đồng ý kể lại những gì đã trải qua, trong một thoáng chẳng biết nên đáp lời thế nào.
Thẩm Thiên Việt mỉm cười rồi nói tiếp: “Yên tâm đi, mấy anh cảnh sát, tôi sẽ không khai là bị mấy anh ép cung đâu.”
Trong một tích tắc, trong nét mặt cậu, thậm chí còn có chút gì đó tinh nghịch, chính là cái kiểu lém lỉnh hết sức đơn thuần thường thấy ở những cậu trai đồng trang lứa, thoát ly khỏi bầu không khí ưu thương vẫn luôn bao trùm lấy cậu nhóc ấy, giống như một ánh sao đêm lấp lánh trên mặt hồ vậy.
Thẩm Thiên Việt dời tầm mắt sang khung cảnh đang lướt nhanh qua ngoài ô cửa, chậm rãi bắt đầu câu chuyện: “Tôi với Dĩ Thành, gặp lại nhau vào hai năm trước.”
Trần Bác Văn nhạy bén nhận ra, chỗ kì lạ trong cách dùng từ của cậu ta, cậu không nói: Chúng tôi gặp nhau lần đầu vào hai năm trước, mà lại nói là, chúng tôi gặp lại nhau vào hai năm trước.
Thẩm Thiên Việt kể tiếp: “Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, lúc đó tiết trời vừa vào thu. Mùa thu năm ấy, thời tiết mát mẻ vô cùng, hiếm có khi nào Nam Kinh được như vậy lắm.”
Lạc Lối là tên một quán bar đồng tính ở thành phố Nam Kinh. Có quy mô nhất định, cũng đạt đến một đẳng cấp nhất định. Thiết kế giản dị thanh thoát, trang trí tao nhã, thoải mái. Quán khá đông khách, quá nửa là đã có đối tượng, cũng có người đến để tìm đối tượng, nhưng không gian rất yên tĩnh, cho dù là mua bán thân xác, thì cũng đều tiến hành trong âm thầm lặng lẽ.
Đó là vào một tối đầu mùa thu, đồng hồ điểm chín giờ hơn, chưa phải là lúc quán nhộn nhịp nhất. Ở chỗ quầy bar, có hai người nam đang ngồi.
Hai chàng trai trẻ.
Một trong số đó, giữa lúc lạnh lẽo như vầy, vẫn mặc áo may ô ôm sát người, bên dưới diện quần jean ống côn, dáng người cao gầy nhưng rắn chắc, tướng mạo đoan chính, tươi tắn, tóc hớt cao, thong dong nhâm nhi từng ngụm rượu. Ngồi ngay bên cạnh, là một cậu trai khác
Cậu ta chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean, kiểu dáng bình dân, những ngón tay thuôn dài, ôm trọn cốc bia như muốn tìm chút hơi ấm từ nó, cả người khẽ lắc lư.
Chàng trai mặc áo may ô huých nhẹ vào vai cậu, thì thầm: “Ê, Tô Tô, nhìn anh chàng trong góc kia kìa. Nhìn cậu chằm chằm suốt từ đầu buổi tới giờ rồi đó.”
Cậu trai áo trắng, ờ một tiếng, hớp một ngụm bia, rồi chẳng nói gì thêm.
“Hôm qua anh ta cũng ngồi đó dõi theo cậu đấy, còn có hôm qua của hôm qua, rồi hôm qua của hôm qua của hôm qua nữa cũng vậy.”
Cậu áo trắng đang uống bia thì bị sặc, kìm giọng ho húng hắng mới nói: “JO này, hôm qua của hôm qua là hôm kia, hôm qua của hôm qua của hôm qua là hôm trước nữa. Gần đây cậu toàn giao du với bọn ngoại quốc, thành ra quên sạch tiếng mẹ đẻ rồi phải không.”
Chàng trai có biệt danh là JO cười tít mắt vò đầu bạn mình, cậu nhóc áo trắng cụp mắt xuống, cũng mỉm cười theo.
JO bảo: “Lại nữa rồi lại nữa rồi, cậu cứ cười cái kiểu như vậy, ngay đến tớ mà cũng thấy tim đập xốn xang đây này.”
Cậu trai áo trắng cũng bật cười phát nhẹ lên đầu JO: “Đi chết đi. Phù, chịu hết nổi rồi. Thôi đi trước đây.”
JO nói: “Còn nói nữa, hôm nay về sớm nghỉ sớm đi. Chẳng qua, lát nữa tụi kia không gặp được cậu, chắc sẽ thất vọng lắm đây.”
Cậu trai áo trắng xí một tiếng phản đối, làm dúm tóc mái để dài trước trán bị thổi hất ngược lên.
Ngay khi cậu vừa đứng dậy tính đi, người đàn ông ngồi trong góc quán bar rốt cục cũng đứng lên, bước sang đây như thể đã hạ quyết tâm rồi, níu cậu lại mà hỏi: “Xin hỏi, cậu là Việt Việt phải không? À nhầm, xin hỏi, có phải cậu họ Thẩm, tên đầy đủ là Thẩm Thiên Việt?”
Nhìn gần, anh chàng cao ráo này, mặt mũi cũng thường thường bậc trung, nhưng lại toát lên nét trung hậu độ lượng, để tóc húi cua, trang phục cũng khá là lịch sự.
Tô Tô thờ ơ liếc nhìn anh ta, nói: “Không, không phải tôi.” – Nhưng giọng điệu lại rất ôn hòa thân thiện.
JO chống cả hai tay lên quầy bar, thích thú quan sát hai người họ.
Đây quả là một phương thức làm quen cũ rích, song, khi nó được áp dụng bởi anh chàng với vẻ ngoài thật thà chất phác này, lại có vẻ thú vị thế nào ấy.
Bất chợt mặt anh ta đỏ lựng lên, thấy Tô Tô sắp sửa bỏ đi, muốn chen lên trước ngăn lại nhưng lại không dám, chỉ đành lẽo đẽo theo sau, luống cuống lên tiếng: “Chuyện là… Chuyện là…”
Tô Tô dừng bước, ngoái lại nhìn anh ta, không nói tiếng nào.
Cậu lặng lẽ đánh giá người con trai trước mắt này, chợt liên tưởng đến mấy con chim bồ câu, âm thầm đáp xuống mái nhà đen như mực, gần như trong tầm với, mà lại chẳng chút liên can.
Anh chàng kia vẫn tiếp tục lắp bắp: “Thật xin lỗi. Nhưng mà… Tôi là… Anh là anh Dĩ Thành nè, Việt Việt, anh là Thị Dĩ Thành. Em… Em còn nhớ anh không?”
Tô Tô lắc đầu: “Xin lỗi. Anh nhầm người rồi.”
Người kia đã vã mồ hôi đầy đâu: “Chúng ta có thể nào… Ý tôi là, tôi trò chuyện với cậu một lát có được không?”
Tô Tô đưa mắt nhìn xuống đất, khóe miệng vẽ ra một nụ cười, cậu nói: “Xin lỗi anh, nhưng trước giờ tôi chưa từng tiếp chuyện ai miễn phí cả.”
Anh chàng kia thoáng sững sờ.
Tô Tô lại mỉm cười, rồi bỏ đi một nước.
Chàng trai liền quýnh lên, vội kéo tay cậu lại: “Xin cậu nán lại một lát, chỉ một lát thôi. Được rồi, chúng ta, có thể, ra ngoài trò chuyện một chút không?”
Tô Tô nhìn về phía bàn tay to đang ghì chặt lấy cánh tay mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn người nọ: “Giá của tôi không rẻ đâu.”
Sắc mặt cậu không chút dao động, tựa như vừa nói ra một chuyện hết sức bình thường.
Thị Dĩ Thành gật đầu lia lịa: “Được mà được mà.”
Anh ta nói, được mà được mà. Chẳng giống đang đàm phán một cuộc giao dịch tình ái gì hết, mà cứ như đang dỗ dành một đứa trẻ bướng bỉnh vậy.
Tô Tô vẫn bình chân như vại.
Còn anh chàng kia thì cứ lúng ta lúng túng, vội buông cánh tay Tô Tô ra.
Tô Tô nói: “Tốt, thế thì đi thôi.”
JO đuổi theo, níu vai Tô Tô lại: “Này, cậu thật sự muốn đi với anh ta à? Chẳng phải hôm nay cậu…”
Một nụ cười ẩn hiện trên môi Tô Tô, cậu đạp một phát vào chân anh bạn mình: “Bớt lo chuyện bao đồng đi, coi chừng tóc bạc sớm bây giờ.”
Tô Tô và Thị Dĩ Thành đi cùng nhau ra khỏi quán bar. Ra khỏi cửa, Dĩ Thành liền bước về phía lề đường nơi có một chiếc xe đang đậu. Tô Tô vừa trông thấy chiếc xe nọ, liền phá lên cười ngặt nghẽo.
Đó là một chiếc xe máy đời cũ, trông cứ ngớ ngẩn thế nào ấy. Nhưng thật ra lại rất hợp với chủ nhân nó, Tô Tô nghĩ.
Thị Dĩ Thành lại đỏ bừng mặt mày, hai tay không ngừng chà xát vào nhau một cách thiếu tự nhiên mà nói: “Hồi còn nhỏ, tôi chỉ toàn đạp xe đèo theo Việt Việt đi khắp nơi, khi đó, Việt Việt đã nói, nếu được ngồi xe máy thì thật tuyệt. Nên sau này, tôi đã mua chiếc này, kiểu dáng có hơi quê mùa, nhưng chất lượng miễn chê nhé.”
Tô Tô quay mặt sang, nương theo ánh đèn đường mà ngắm nhìn thật kỹ chàng trai đang nói chuyện, sau đó cậu nói: “Đi thôi.”
Người kia nghe xong cũng không đi đâu cả, mà lấy một cái nón bảo hiểm từ dưới yên sau ra, cẩn thận đội lên đầu Tô Tô, cài quai kỹ càng.
Rõ ràng chỉ là một người vừa gặp mặt, song khi anh thực hiện chuỗi động tác này, lại có vẻ hết sức quen thuộc, cứ như thể anh đã làm đi làm lại chúng nó vô số lần trong tim, suốt bao nhiêu năm qua rồi vậy.
Sau khi cả hai đã yên vị trên xe rồi, Thị Dĩ Thành vẫn ráng ngoảnh đầu lại hỏi: “Ngồi chắc chưa? Yên tâm đi, tôi sẽ chạy chậm cho.”
- Hết chương 4-
Trong lúc nhất thời Lý Sí chẳng biết phải đáp thế nào.
Thẩm Thiên Việt lặng lẽ mỉm cười, rồi nói: “Được rồi, đường còn dài mà, thôi thì tôi sẽ từ từ kể lại cho các anh nghe vậy.”
Lý Sí, cũng như Trần Bác Văn, đều không ngờ tới cậu ta lại thật sự đồng ý kể lại những gì đã trải qua, trong một thoáng chẳng biết nên đáp lời thế nào.
Thẩm Thiên Việt mỉm cười rồi nói tiếp: “Yên tâm đi, mấy anh cảnh sát, tôi sẽ không khai là bị mấy anh ép cung đâu.”
Trong một tích tắc, trong nét mặt cậu, thậm chí còn có chút gì đó tinh nghịch, chính là cái kiểu lém lỉnh hết sức đơn thuần thường thấy ở những cậu trai đồng trang lứa, thoát ly khỏi bầu không khí ưu thương vẫn luôn bao trùm lấy cậu nhóc ấy, giống như một ánh sao đêm lấp lánh trên mặt hồ vậy.
Thẩm Thiên Việt dời tầm mắt sang khung cảnh đang lướt nhanh qua ngoài ô cửa, chậm rãi bắt đầu câu chuyện: “Tôi với Dĩ Thành, gặp lại nhau vào hai năm trước.”
Trần Bác Văn nhạy bén nhận ra, chỗ kì lạ trong cách dùng từ của cậu ta, cậu không nói: Chúng tôi gặp nhau lần đầu vào hai năm trước, mà lại nói là, chúng tôi gặp lại nhau vào hai năm trước.
Thẩm Thiên Việt kể tiếp: “Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, lúc đó tiết trời vừa vào thu. Mùa thu năm ấy, thời tiết mát mẻ vô cùng, hiếm có khi nào Nam Kinh được như vậy lắm.”
Lạc Lối là tên một quán bar đồng tính ở thành phố Nam Kinh. Có quy mô nhất định, cũng đạt đến một đẳng cấp nhất định. Thiết kế giản dị thanh thoát, trang trí tao nhã, thoải mái. Quán khá đông khách, quá nửa là đã có đối tượng, cũng có người đến để tìm đối tượng, nhưng không gian rất yên tĩnh, cho dù là mua bán thân xác, thì cũng đều tiến hành trong âm thầm lặng lẽ.
Đó là vào một tối đầu mùa thu, đồng hồ điểm chín giờ hơn, chưa phải là lúc quán nhộn nhịp nhất. Ở chỗ quầy bar, có hai người nam đang ngồi.
Hai chàng trai trẻ.
Một trong số đó, giữa lúc lạnh lẽo như vầy, vẫn mặc áo may ô ôm sát người, bên dưới diện quần jean ống côn, dáng người cao gầy nhưng rắn chắc, tướng mạo đoan chính, tươi tắn, tóc hớt cao, thong dong nhâm nhi từng ngụm rượu. Ngồi ngay bên cạnh, là một cậu trai khác
Cậu ta chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean, kiểu dáng bình dân, những ngón tay thuôn dài, ôm trọn cốc bia như muốn tìm chút hơi ấm từ nó, cả người khẽ lắc lư.
Chàng trai mặc áo may ô huých nhẹ vào vai cậu, thì thầm: “Ê, Tô Tô, nhìn anh chàng trong góc kia kìa. Nhìn cậu chằm chằm suốt từ đầu buổi tới giờ rồi đó.”
Cậu trai áo trắng, ờ một tiếng, hớp một ngụm bia, rồi chẳng nói gì thêm.
“Hôm qua anh ta cũng ngồi đó dõi theo cậu đấy, còn có hôm qua của hôm qua, rồi hôm qua của hôm qua của hôm qua nữa cũng vậy.”
Cậu áo trắng đang uống bia thì bị sặc, kìm giọng ho húng hắng mới nói: “JO này, hôm qua của hôm qua là hôm kia, hôm qua của hôm qua của hôm qua là hôm trước nữa. Gần đây cậu toàn giao du với bọn ngoại quốc, thành ra quên sạch tiếng mẹ đẻ rồi phải không.”
Chàng trai có biệt danh là JO cười tít mắt vò đầu bạn mình, cậu nhóc áo trắng cụp mắt xuống, cũng mỉm cười theo.
JO bảo: “Lại nữa rồi lại nữa rồi, cậu cứ cười cái kiểu như vậy, ngay đến tớ mà cũng thấy tim đập xốn xang đây này.”
Cậu trai áo trắng cũng bật cười phát nhẹ lên đầu JO: “Đi chết đi. Phù, chịu hết nổi rồi. Thôi đi trước đây.”
JO nói: “Còn nói nữa, hôm nay về sớm nghỉ sớm đi. Chẳng qua, lát nữa tụi kia không gặp được cậu, chắc sẽ thất vọng lắm đây.”
Cậu trai áo trắng xí một tiếng phản đối, làm dúm tóc mái để dài trước trán bị thổi hất ngược lên.
Ngay khi cậu vừa đứng dậy tính đi, người đàn ông ngồi trong góc quán bar rốt cục cũng đứng lên, bước sang đây như thể đã hạ quyết tâm rồi, níu cậu lại mà hỏi: “Xin hỏi, cậu là Việt Việt phải không? À nhầm, xin hỏi, có phải cậu họ Thẩm, tên đầy đủ là Thẩm Thiên Việt?”
Nhìn gần, anh chàng cao ráo này, mặt mũi cũng thường thường bậc trung, nhưng lại toát lên nét trung hậu độ lượng, để tóc húi cua, trang phục cũng khá là lịch sự.
Tô Tô thờ ơ liếc nhìn anh ta, nói: “Không, không phải tôi.” – Nhưng giọng điệu lại rất ôn hòa thân thiện.
JO chống cả hai tay lên quầy bar, thích thú quan sát hai người họ.
Đây quả là một phương thức làm quen cũ rích, song, khi nó được áp dụng bởi anh chàng với vẻ ngoài thật thà chất phác này, lại có vẻ thú vị thế nào ấy.
Bất chợt mặt anh ta đỏ lựng lên, thấy Tô Tô sắp sửa bỏ đi, muốn chen lên trước ngăn lại nhưng lại không dám, chỉ đành lẽo đẽo theo sau, luống cuống lên tiếng: “Chuyện là… Chuyện là…”
Tô Tô dừng bước, ngoái lại nhìn anh ta, không nói tiếng nào.
Cậu lặng lẽ đánh giá người con trai trước mắt này, chợt liên tưởng đến mấy con chim bồ câu, âm thầm đáp xuống mái nhà đen như mực, gần như trong tầm với, mà lại chẳng chút liên can.
Anh chàng kia vẫn tiếp tục lắp bắp: “Thật xin lỗi. Nhưng mà… Tôi là… Anh là anh Dĩ Thành nè, Việt Việt, anh là Thị Dĩ Thành. Em… Em còn nhớ anh không?”
Tô Tô lắc đầu: “Xin lỗi. Anh nhầm người rồi.”
Người kia đã vã mồ hôi đầy đâu: “Chúng ta có thể nào… Ý tôi là, tôi trò chuyện với cậu một lát có được không?”
Tô Tô đưa mắt nhìn xuống đất, khóe miệng vẽ ra một nụ cười, cậu nói: “Xin lỗi anh, nhưng trước giờ tôi chưa từng tiếp chuyện ai miễn phí cả.”
Anh chàng kia thoáng sững sờ.
Tô Tô lại mỉm cười, rồi bỏ đi một nước.
Chàng trai liền quýnh lên, vội kéo tay cậu lại: “Xin cậu nán lại một lát, chỉ một lát thôi. Được rồi, chúng ta, có thể, ra ngoài trò chuyện một chút không?”
Tô Tô nhìn về phía bàn tay to đang ghì chặt lấy cánh tay mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn người nọ: “Giá của tôi không rẻ đâu.”
Sắc mặt cậu không chút dao động, tựa như vừa nói ra một chuyện hết sức bình thường.
Thị Dĩ Thành gật đầu lia lịa: “Được mà được mà.”
Anh ta nói, được mà được mà. Chẳng giống đang đàm phán một cuộc giao dịch tình ái gì hết, mà cứ như đang dỗ dành một đứa trẻ bướng bỉnh vậy.
Tô Tô vẫn bình chân như vại.
Còn anh chàng kia thì cứ lúng ta lúng túng, vội buông cánh tay Tô Tô ra.
Tô Tô nói: “Tốt, thế thì đi thôi.”
JO đuổi theo, níu vai Tô Tô lại: “Này, cậu thật sự muốn đi với anh ta à? Chẳng phải hôm nay cậu…”
Một nụ cười ẩn hiện trên môi Tô Tô, cậu đạp một phát vào chân anh bạn mình: “Bớt lo chuyện bao đồng đi, coi chừng tóc bạc sớm bây giờ.”
Tô Tô và Thị Dĩ Thành đi cùng nhau ra khỏi quán bar. Ra khỏi cửa, Dĩ Thành liền bước về phía lề đường nơi có một chiếc xe đang đậu. Tô Tô vừa trông thấy chiếc xe nọ, liền phá lên cười ngặt nghẽo.
Đó là một chiếc xe máy đời cũ, trông cứ ngớ ngẩn thế nào ấy. Nhưng thật ra lại rất hợp với chủ nhân nó, Tô Tô nghĩ.
Thị Dĩ Thành lại đỏ bừng mặt mày, hai tay không ngừng chà xát vào nhau một cách thiếu tự nhiên mà nói: “Hồi còn nhỏ, tôi chỉ toàn đạp xe đèo theo Việt Việt đi khắp nơi, khi đó, Việt Việt đã nói, nếu được ngồi xe máy thì thật tuyệt. Nên sau này, tôi đã mua chiếc này, kiểu dáng có hơi quê mùa, nhưng chất lượng miễn chê nhé.”
Tô Tô quay mặt sang, nương theo ánh đèn đường mà ngắm nhìn thật kỹ chàng trai đang nói chuyện, sau đó cậu nói: “Đi thôi.”
Người kia nghe xong cũng không đi đâu cả, mà lấy một cái nón bảo hiểm từ dưới yên sau ra, cẩn thận đội lên đầu Tô Tô, cài quai kỹ càng.
Rõ ràng chỉ là một người vừa gặp mặt, song khi anh thực hiện chuỗi động tác này, lại có vẻ hết sức quen thuộc, cứ như thể anh đã làm đi làm lại chúng nó vô số lần trong tim, suốt bao nhiêu năm qua rồi vậy.
Sau khi cả hai đã yên vị trên xe rồi, Thị Dĩ Thành vẫn ráng ngoảnh đầu lại hỏi: “Ngồi chắc chưa? Yên tâm đi, tôi sẽ chạy chậm cho.”
- Hết chương 4-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất