Chương 41
Kể từ tối hôm ấy, cứ mỗi khi đến lượt Ninh Khả trực đêm, Thiên Việt đều sẽ đi thay cô.
Ninh Khả khuyên, cậu chớ thức trắng đêm như vậy, cũng nên chợp mắt một chút đi, nghen?
Thiên Việt mỉm cười vâng dạ. Nhưng lại nhủ bụng, lỡ đâu trong lúc mình ngủ, Dĩ Thành tỉnh dậy thì sao? Cậu hy vọng anh vừa mở mắt ra là sẽ trông thấy mình, nghe tiếng mình tâm sự với anh.
Tiết trời ngày một nóng dần, buổi tối trời oi bức vô cùng, may mà trong phòng bệnh có lắp máy lạnh, để tiện cho việc kiểm tra, toàn thân Dĩ Thành, gần như cởi trần, bao giờ Thiên Việt cũng để ý mà giúp Dĩ Thành tém chăn lại cẩn thận, che kín mít từ cổ tới chân, cậu tỉ tê bên tai anh: “Anh xem, có gì mà phải thẹn thùng chứ, ngoại trừ bác sĩ ra chẳng ai thấy được người anh nữa hết, để bác sĩ nhìn thì có làm sao đâu. Bộ, anh sợ bị em nhìn thấy ư?”
Dĩ Thành lặng thinh không một tiếng động.
Dần dà, Thiên Việt rốt cục cũng đã có thể chợp mắt một chút vào buổi tối. Buồn ngủ tới nỗi, cứ ngồi y nguyên mà đánh một giấc ngon lành. Mỗi tội cảm lạnh mất rồi, ho rũ rượi, như muốn xé phổi, thế mà cổ họng vẫn ngứa ngáy, không sao dứt được cơn ho.
Thiên Việt quan sát Dĩ Thành, bóng tối khiến những đường nét nơi anh trở nên nhòe đi, trông hiền hòa hẳn ra, chẳng còn gầy hóp đáng sợ như lúc ban ngày nữa. Thiên Việt tâm sự: “Anh xem, em cảm mạo luôn rồi nè, anh còn chưa chịu dậy nữa, em không uống trà gừng đâu, anh mau làm coca chanh cho em đi.”
Thiên Việt mang theo laptop vào phòng bệnh, đây là món quà sinh nhật Dĩ Thành tặng cho cậu, lật lên sẽ thấy dưới đáy, là hai con chữ be bé do Dĩ Thành dùng bút lông nắn nót viết lên, Việt Việt. Thiên Việt nghĩ vẩn vơ, nhiều món đồ khác trong nhà cũng có ghi hai chữ này, y như hồi còn đi nhà trẻ ấy, Dĩ Thành cứ hay chấp nhất những chuyện ấu trĩ thế này, Thiên Việt nhớ tới mà không nhịn được cười.
Vẫn như ngày trước, Dĩ Thành lại bầu bạn bên người khi cậu làm việc, cậu thường xuyên thức đến tận khuya, chỉ cần có Dĩ Thành ở cạnh, kể cả trong tình trạng mất ý thức, Thiên Việt đều sẽ thấy yên tâm.
Thiên Việt đặt báo thức trên điện thoại, năm giờ chuông reo, lúc đó Ninh Khả sẽ đến thay cho cậu, để tránh đụng mặt với người nhà Dĩ Thành.
Song tránh mãi, rồi cũng đến lúc cậu bị bọn họ bắt gặp.
Buổi sáng hôm đó, lúc chuông báo thức reo lên, Thiên Việt vẫn còn mệt rã rời, nên cố gượng cách mấy cũng không dậy nổi.
Bản nhạc chuông vui tai ấy cứ réo liên hồi, là một ca khúc thiếu nhi tiếng Anh. Giọng trẻ con lảnh lót ngọng nghịu hát vang những câu ca: Bring back, bring back, Oh, bring back my Bonne to me, to me. Bring back, bring back, oh, bring back my Bonne to me. [*]
[*] Đây là lời bài My Bonnie lies over the ocean, là một bài hát thiếu nhi.
Đến khi Thiên Việt giật mình tỉnh giấc, thì Ninh Khả đã ở đó rồi. Cô an ủi: “Đừng vội, cứ từ từ ngồi dậy, gấp quá sẽ nhức đầu lắm đấy. Còn sớm mà, bọn họ chưa tới ngay đâu.”
Thiên Việt ngượng ngùng cười với cô, rồi cầm lấy ca nước đi đánh răng.
Bên trong phòng ICU không có nhà vệ sinh riêng, chỉ có một tấm kính, ngăn nơi này với phòng làm việc của các y tá. Bên đó chất đầy mấy thứ dụng cụ trông cực kỳ phức tạp, mang đến cảm giác lạnh lẽo rất đặc trưng.
Thiên Việt cầm lấy đồ đạc rồi đi ra ngoài, vừa bước ra liền giáp mặt với Dĩ Cương.
Hôm đó, Dĩ Cương đến sớm hơn mọi lần, bởi vì chốc nữa anh còn có việc bận, anh muốn đến thăm em trai sớm một chút để còn đi công chuyện.
Dĩ Cương trông thấy cậu, hai bên đều sượng trân.
Sau đó, Dĩ Cương vung chân lên, đá thẳng về phía Thiên Việt.
Trước đây Dĩ Cương là cảnh sát vũ trang.
Thiên Việt chưa kịp kêu lên tiếng nào, đã bị anh đạp ngã.
Sau đòn tấn công bất ngờ ấy, cơn đau quằn quại bắt đầu kéo đến, Thiên Việt cuộn người lại, thở không ra hơi.
Dĩ Cương mắng: “Mày còn dám xuất hiện? Mày hại nó ra nông nỗi này rồi còn dám để tụi tao thấy mặt mày sao?”
Thiên Việt chậm chạp ngồi khụy xuống, nhặt nhạnh mấy món đồ bị rơi dưới đất lên, vùng bụng bị đá trúng đau như thiêu đốt, thế mà tâm trí lại tĩnh lặng vô cùng.
Thiên Việt nói: “Người hại anh ấy ra nông nỗi này, không phải tôi. Về sau, tôi sẽ còn xuất hiện nữa, ngày ngày đều chường mặt ra.” – Cậu thủng thẳng đứng dậy, bình tĩnh nhìn về phía Dĩ Cương, nói – “Còn nữa, đánh người là phạm pháp đấy.”
Ngày hôm sau, trời đã sáng bửng mà Thiên Việt vẫn còn ở đó. Những ngày sau đó, hôm nào cậu cũng có mặt. Hầu như lúc nào Dĩ Cương đến cũng bắt gặp cậu, lẳng lặng ngồi ở đó, gõ chữ trên máy tính lộc cộc. Có lúc cậu ngước mắt nhìn anh, ánh mắt ấy không oán không hờn, như chiếc bóng in xuống mặt hồ mà chú chim để lại khi chao lượn ngang qua.
Dĩ Cương cũng quan sát cậu, cậu thanh niên ấy, trong còn ốm yếu gầy gò hơn khi trước nữa, đôi mắt tựa thu thủy xuân sơn, đẹp đẽ vô ngần, an tĩnh vô ngần, vậy mà lại khiến Dĩ Cương mơ hồ cảm thấy sợ sệt.
Anh không hề trông thấy những hàng chữ mà Thiên Việt liên tục gõ ra trên màn hình máy tính: Tôi không đi, không đi, không đi. Không đi. Không đi đâu, không đi, không đi. Ngày ngày đều đến, ngày ngày đều đến, ngày ngày đều đến, ngày ngày đều đến.
Dĩ Cương cũng chẳng để ý thấy rằng, kỳ thật, tay Thiên Việt đang run lẩy bẩy, từng cơn run rẩy khe khẽ ấy, tựa hồ như lan đến tận sâu trong tâm can cậu.
Lúc chị hai đến cũng trông thấy cậu ở đó, chị thảng thốt hồi lâu mà chẳng nói nên câu, một nửa là vì kinh ngạc, nửa còn lại, là vì sự điềm tĩnh của Thiên Việt, mà đằng sau vẻ điềm tĩnh ấy, rõ ràng có thứ gì đó bị che lấp, chị không thể nói rõ được đó là gì, song lại chẳng tiện mở miệng đuổi cậu đi.
Thiên Việt cúi gằm mặt ngồi nguyên tại chỗ, bản thân cậu cũng không rõ mình lấy đâu ra dũng khí để làm vậy nữa, nào phải trong lòng cậu không thấy sợ đâu, chỉ là cậu biết mình không thể đi được, cậu sẽ không đi.
Một tuần trôi qua, người nhà của Dĩ Thành ấy vậy mà lại mặc nhiên thừa nhận sự tồn tại của Thiên Việt, chẳng ai nói với cậu lời nào, thế nhưng, cũng chẳng ai bắt cậu rời đi cả.
Thậm chí, bọn họ còn mặc định chấp nhận cho Thiên Việt túc trực bên giường Dĩ Thành vào mỗi tối.
Không có giường, nên đã rất nhiều ngày rồi Thiên Việt chẳng được nằm thẳng người ra ngủ được, thế nhưng cậu lại không hề thấy mệt, tuy giấc ngủ của cậu hay chập chờn, song đầu óc vẫn thanh tỉnh như bầu không khí trong lành trên núi sau cơn mưa vậy.
Phần bụng bị Dĩ Cương đạp trúng kia mấy bữa nay cứ đau âm ỉ mãi, lại còn trở chứng ho, mà càng ho thì nó càng đau. Từng cơn buồn mửa cứ liên tục kéo đến, Thiên Việt xông ra khỏi phòng ICU, ụp mặt vào bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo. Sau cùng, cậu xả nước cho trôi hết bãi nôn có lẫn cả những vệt máu đỏ lòm.
Thiên Việt ì ạch ngồi xổm xuống, co gối lại đè chặt lấy dạ dày.
Cậu nghe thấy có người hỏi thăm: “Cậu làm sao thế? Khó chịu chỗ nào à?”
Thiên Việt cố nhìn xem người tới là ai, nhưng mãi vẫn không nhận ra được, sau mới dần dần nhớ ra, là bác sĩ phụ trách của Dĩ Thành, vị bác sĩ họ Trần.
Thiên Việt lắc đầu, rồi lại cho rằng chỉ làm vậy thì không phải phép lắm, nên lại mỉm cười với anh, sau đó đứng dậy.
Trần Hướng Đông cảm thấy rất tò mò, thứ cảm giác này đã rất nhiều rất nhiều năm nay rồi anh chưa từng gặp lại. Cậu trai kỳ lạ, lai lịch bất minh, cùng với nụ cười lịch thiệp trên môi, mà sâu trong nụ cười ấy, là nỗi tuyệt vọng đan xen cùng niềm hy vọng.
Trần Hướng Đông lại nói: “Trông khí sắc cậu không được tốt lắm.”
Thiên Việt lại nhoẻn miệng cười mà đáp: “Chắc là không sao đâu, cảm ơn anh.”
Trần Hướng Đông gục gặt, rồi quay người đi. Đột nhiên nghe thấy tiếng cậu trai ấy gọi to: “Bác sĩ Trần?”
Trần Hướng Đông ngoảnh lại: “Sao thế?”
Thiên Việt nói: “Xin hỏi, có thể cho tôi biết, tình trạng của Thị Dĩ Thành, rốt cục là như thế nào không?”
Trần Hướng Đông ngẫm nghĩ một hồi, câu trả lời của anh trước sau vẫn đều thận trọng và chuẩn xác như một.
“Tình hình không được khả quan lắm. Cậu Thị Dĩ Thành đó, cột sống của cậu ta bị thương rất nặng. Khả năng bị liệt nửa người trên gần như là chắc chắn, trước mắt có thể nói, chỉ có dây thần kinh ở tay phải cùng với trên mặt của cậu ta là còn có cảm giác thôi.”
“Có hi vọng chữa khỏi được không ạ? Cho dù là…” – Thiên Việt hỏi.
“Khó lắm. Khó lắm.” – Trần Hướng Đông trả lời – “Tôi rất tiếc.”
Trần Hướng Đông du học nước ngoài nhiều năm, nên đã quen với lối nói của người ngoại quốc, thân là một y sĩ, anh thường xuyên nói câu, tôi rất tiếc. Ôn tồn, điềm đạm, lại có phần lạnh lùng.
Thế nhưng chỉ khi đối mặt với ánh nhìn trong trẻo đầy đau thương của cậu trai trẻ này anh mới hay, mình đã bất tri bất giác đổi sang giọng điệu hòa nhã hơn hẳn, bất tri bất giác mà giấu đi vẻ lãnh đạm thường ngày.
Có thứ gì đó bén ngót như tia chớp rạch ngang tim cậu, nỗi đau ấy, đến rất vội vã, thành ra lại không mấy rõ rệt.
Dĩ Thành, anh đã không còn đứng dậy được nữa ư? Anh không còn động đậy được nữa ư? Thiên Việt nhìn đăm đăm vào những ô gạch trắng toát trên tường phòng vệ sinh. Mùa hè ở Nam Kinh oi ả và ẩm thấp, một lớp hơi nước mỏng như có như không bám trên bề mặt tường. Thiên Việt cảm thấy con tim mình như bị chôn vùi giữa lớp hơi nước ấy mất rồi.
Dĩ Thành, Dĩ Thành, Dĩ Thành, thân thể anh vốn tráng kiện là thế mà. Thiên Việt yêu nhất chính là vóc dáng của Dĩ Thành. Bờ vai rộng vững chãi của anh, vòng eo thon gọn không chút mỡ thừa, vùng bụng săn chắc với những múi thịt cân đối nhưng không quá phô trương, đôi chân rắn rỏi dài miên man. Còn có cả tư thế chở che từ đầu đến cuối trong suốt ‘cuộc vui’ kia nữa. Dẫu cho dĩ vãng cậu từng có một thời như thế, song tự nơi thâm tâm Thiên Việt vẫn rất thẹn thùng trong chuyện chăn gối, cậu cẩn thận, dè dặt đem tình cảm này giấu kín vào lòng. Dĩ Thành ấy à, cánh tay anh đã từng mạnh mẽ là thế, có thể dùng tay không bóp nát quả óc chó, Thiên Việt đã từng mắt chữ O mồm chữ A mà nhìn anh ôm chầm lấy mình xoay mòng mòng dễ như trở bàn tay. Thiên Việt trêu anh là Kingkong. Dĩ Thành nghe thấy một từ lạ hoắc lạ huơ như vậy, trên gương mặt đôn hậu của anh không khỏi hiện lên vẻ ngỡ ngàng lẫn lúng túng, chọc cho Thiên Việt phá lên cười nắc nẻ.
Đôi tay mạnh mẽ đó, lại còn rất khéo léo nha, biết sửa đồ điện nè, biết sửa ống nước nè, biết nấu nướng, nặn ra những hoa văn rườm rà tinh xảo trên miếng sủi cảo lóng lánh trắng muốt, biết dệt khăn choàng và áo len cho cậu, thậm chí, còn biết dùng máy may cầm tay khâu lại quần cho cậu nữa cơ. Thế mà giờ đây, hết thảy những thứ đó, đều không còn nữa rồi ư?
Thiên Việt cảm giác như có ai đó lôi cậu đi, hét vào mặt cậu, hít thở, hít thở đi nào, gắng sức lên.
Trần Hướng Đông kéo cậu nhỏ đến cạnh cửa sổ, mở toang cánh cửa ra, gào lên: “Hít thở đi, hít thở đi, mau lên, cố mà hít sâu thở đều nào.”
Hô hấp của Thiên Việt dần dần ổn định lại. Vậy mà cậu còn nhoẻn miệng cười, rồi nói: “Thị Dĩ Thành vốn chẳng khác nào thành viên của đội danh dự cơ mà.” Giọng cậu bé như tiếng muỗi. Trần Hướng Đông mới hỏi lại, sao cơ?
Thiên Việt hoàn hồn, nói, xin lỗi, cảm ơn anh.
Trần Hướng Đông nhìn theo cậu trai đang bước xa dần, bất chợt ngộ ra mối quan hệ giữa cậu với chàng thanh niên đang nằm trên giường kia.
Anh đau đáu nhìn theo bóng lưng cậu.
Thiên Việt quay trở lại phòng ICU, ngồi xuống mép giường của Dĩ Thành.
Máy lạnh trong phòng được chỉnh ở nhiệt độ khá thấp, làm hai tay Thiên Việt lạnh cóng. Cậu co ro người lại dựa vào bên cạnh Dĩ Thành, bên phía cánh tay duy nhất còn có xúc giác của anh.
Cũng chính trong đêm đó Dĩ Thành đã tỉnh lại.
Cánh tay ấy của anh khẽ động đậy. Ngay lập tức, Thiên Việt liền cảm nhận được.
Cậu trông thấy mí mắt Dĩ Thành he hé mở.
Đầu Dĩ Thành không cách nào cử động được. Nhưng hình như anh vẫn nhận thấy được có người ở kế bên mình.
Thiên Việt nắm lấy bàn tay phải của anh.
Bàn tay ấy lại đột ngột nhúc nhích lần nữa.
Kế đó ngón tay bắt đầu chậm rãi vạch từng đường lên lòng bàn tay Thiên Việt.
Một lúc sau Thiên Việt mới nhận ra anh đang vẽ chữ. Từng nét từng nét một, viết nên thành hai chữ, Việt Việt.
Thiên Việt nắm lấy bàn tay ấy, mân mê những vết chai thân thương, rồi cũng bắt chước theo mà viết lên trên lòng bàn tay anh, em đây, em đây.
Cậu vùi mặt mình vào lòng bàn tay to bè mà nay đã trở nên hết sức suy yếu kia, đặt môi mình lên đó, nấc nghẹn từng tiếng, là em đây là em đây là em đây.
- Hết chương 41-
Ninh Khả khuyên, cậu chớ thức trắng đêm như vậy, cũng nên chợp mắt một chút đi, nghen?
Thiên Việt mỉm cười vâng dạ. Nhưng lại nhủ bụng, lỡ đâu trong lúc mình ngủ, Dĩ Thành tỉnh dậy thì sao? Cậu hy vọng anh vừa mở mắt ra là sẽ trông thấy mình, nghe tiếng mình tâm sự với anh.
Tiết trời ngày một nóng dần, buổi tối trời oi bức vô cùng, may mà trong phòng bệnh có lắp máy lạnh, để tiện cho việc kiểm tra, toàn thân Dĩ Thành, gần như cởi trần, bao giờ Thiên Việt cũng để ý mà giúp Dĩ Thành tém chăn lại cẩn thận, che kín mít từ cổ tới chân, cậu tỉ tê bên tai anh: “Anh xem, có gì mà phải thẹn thùng chứ, ngoại trừ bác sĩ ra chẳng ai thấy được người anh nữa hết, để bác sĩ nhìn thì có làm sao đâu. Bộ, anh sợ bị em nhìn thấy ư?”
Dĩ Thành lặng thinh không một tiếng động.
Dần dà, Thiên Việt rốt cục cũng đã có thể chợp mắt một chút vào buổi tối. Buồn ngủ tới nỗi, cứ ngồi y nguyên mà đánh một giấc ngon lành. Mỗi tội cảm lạnh mất rồi, ho rũ rượi, như muốn xé phổi, thế mà cổ họng vẫn ngứa ngáy, không sao dứt được cơn ho.
Thiên Việt quan sát Dĩ Thành, bóng tối khiến những đường nét nơi anh trở nên nhòe đi, trông hiền hòa hẳn ra, chẳng còn gầy hóp đáng sợ như lúc ban ngày nữa. Thiên Việt tâm sự: “Anh xem, em cảm mạo luôn rồi nè, anh còn chưa chịu dậy nữa, em không uống trà gừng đâu, anh mau làm coca chanh cho em đi.”
Thiên Việt mang theo laptop vào phòng bệnh, đây là món quà sinh nhật Dĩ Thành tặng cho cậu, lật lên sẽ thấy dưới đáy, là hai con chữ be bé do Dĩ Thành dùng bút lông nắn nót viết lên, Việt Việt. Thiên Việt nghĩ vẩn vơ, nhiều món đồ khác trong nhà cũng có ghi hai chữ này, y như hồi còn đi nhà trẻ ấy, Dĩ Thành cứ hay chấp nhất những chuyện ấu trĩ thế này, Thiên Việt nhớ tới mà không nhịn được cười.
Vẫn như ngày trước, Dĩ Thành lại bầu bạn bên người khi cậu làm việc, cậu thường xuyên thức đến tận khuya, chỉ cần có Dĩ Thành ở cạnh, kể cả trong tình trạng mất ý thức, Thiên Việt đều sẽ thấy yên tâm.
Thiên Việt đặt báo thức trên điện thoại, năm giờ chuông reo, lúc đó Ninh Khả sẽ đến thay cho cậu, để tránh đụng mặt với người nhà Dĩ Thành.
Song tránh mãi, rồi cũng đến lúc cậu bị bọn họ bắt gặp.
Buổi sáng hôm đó, lúc chuông báo thức reo lên, Thiên Việt vẫn còn mệt rã rời, nên cố gượng cách mấy cũng không dậy nổi.
Bản nhạc chuông vui tai ấy cứ réo liên hồi, là một ca khúc thiếu nhi tiếng Anh. Giọng trẻ con lảnh lót ngọng nghịu hát vang những câu ca: Bring back, bring back, Oh, bring back my Bonne to me, to me. Bring back, bring back, oh, bring back my Bonne to me. [*]
[*] Đây là lời bài My Bonnie lies over the ocean, là một bài hát thiếu nhi.
Đến khi Thiên Việt giật mình tỉnh giấc, thì Ninh Khả đã ở đó rồi. Cô an ủi: “Đừng vội, cứ từ từ ngồi dậy, gấp quá sẽ nhức đầu lắm đấy. Còn sớm mà, bọn họ chưa tới ngay đâu.”
Thiên Việt ngượng ngùng cười với cô, rồi cầm lấy ca nước đi đánh răng.
Bên trong phòng ICU không có nhà vệ sinh riêng, chỉ có một tấm kính, ngăn nơi này với phòng làm việc của các y tá. Bên đó chất đầy mấy thứ dụng cụ trông cực kỳ phức tạp, mang đến cảm giác lạnh lẽo rất đặc trưng.
Thiên Việt cầm lấy đồ đạc rồi đi ra ngoài, vừa bước ra liền giáp mặt với Dĩ Cương.
Hôm đó, Dĩ Cương đến sớm hơn mọi lần, bởi vì chốc nữa anh còn có việc bận, anh muốn đến thăm em trai sớm một chút để còn đi công chuyện.
Dĩ Cương trông thấy cậu, hai bên đều sượng trân.
Sau đó, Dĩ Cương vung chân lên, đá thẳng về phía Thiên Việt.
Trước đây Dĩ Cương là cảnh sát vũ trang.
Thiên Việt chưa kịp kêu lên tiếng nào, đã bị anh đạp ngã.
Sau đòn tấn công bất ngờ ấy, cơn đau quằn quại bắt đầu kéo đến, Thiên Việt cuộn người lại, thở không ra hơi.
Dĩ Cương mắng: “Mày còn dám xuất hiện? Mày hại nó ra nông nỗi này rồi còn dám để tụi tao thấy mặt mày sao?”
Thiên Việt chậm chạp ngồi khụy xuống, nhặt nhạnh mấy món đồ bị rơi dưới đất lên, vùng bụng bị đá trúng đau như thiêu đốt, thế mà tâm trí lại tĩnh lặng vô cùng.
Thiên Việt nói: “Người hại anh ấy ra nông nỗi này, không phải tôi. Về sau, tôi sẽ còn xuất hiện nữa, ngày ngày đều chường mặt ra.” – Cậu thủng thẳng đứng dậy, bình tĩnh nhìn về phía Dĩ Cương, nói – “Còn nữa, đánh người là phạm pháp đấy.”
Ngày hôm sau, trời đã sáng bửng mà Thiên Việt vẫn còn ở đó. Những ngày sau đó, hôm nào cậu cũng có mặt. Hầu như lúc nào Dĩ Cương đến cũng bắt gặp cậu, lẳng lặng ngồi ở đó, gõ chữ trên máy tính lộc cộc. Có lúc cậu ngước mắt nhìn anh, ánh mắt ấy không oán không hờn, như chiếc bóng in xuống mặt hồ mà chú chim để lại khi chao lượn ngang qua.
Dĩ Cương cũng quan sát cậu, cậu thanh niên ấy, trong còn ốm yếu gầy gò hơn khi trước nữa, đôi mắt tựa thu thủy xuân sơn, đẹp đẽ vô ngần, an tĩnh vô ngần, vậy mà lại khiến Dĩ Cương mơ hồ cảm thấy sợ sệt.
Anh không hề trông thấy những hàng chữ mà Thiên Việt liên tục gõ ra trên màn hình máy tính: Tôi không đi, không đi, không đi. Không đi. Không đi đâu, không đi, không đi. Ngày ngày đều đến, ngày ngày đều đến, ngày ngày đều đến, ngày ngày đều đến.
Dĩ Cương cũng chẳng để ý thấy rằng, kỳ thật, tay Thiên Việt đang run lẩy bẩy, từng cơn run rẩy khe khẽ ấy, tựa hồ như lan đến tận sâu trong tâm can cậu.
Lúc chị hai đến cũng trông thấy cậu ở đó, chị thảng thốt hồi lâu mà chẳng nói nên câu, một nửa là vì kinh ngạc, nửa còn lại, là vì sự điềm tĩnh của Thiên Việt, mà đằng sau vẻ điềm tĩnh ấy, rõ ràng có thứ gì đó bị che lấp, chị không thể nói rõ được đó là gì, song lại chẳng tiện mở miệng đuổi cậu đi.
Thiên Việt cúi gằm mặt ngồi nguyên tại chỗ, bản thân cậu cũng không rõ mình lấy đâu ra dũng khí để làm vậy nữa, nào phải trong lòng cậu không thấy sợ đâu, chỉ là cậu biết mình không thể đi được, cậu sẽ không đi.
Một tuần trôi qua, người nhà của Dĩ Thành ấy vậy mà lại mặc nhiên thừa nhận sự tồn tại của Thiên Việt, chẳng ai nói với cậu lời nào, thế nhưng, cũng chẳng ai bắt cậu rời đi cả.
Thậm chí, bọn họ còn mặc định chấp nhận cho Thiên Việt túc trực bên giường Dĩ Thành vào mỗi tối.
Không có giường, nên đã rất nhiều ngày rồi Thiên Việt chẳng được nằm thẳng người ra ngủ được, thế nhưng cậu lại không hề thấy mệt, tuy giấc ngủ của cậu hay chập chờn, song đầu óc vẫn thanh tỉnh như bầu không khí trong lành trên núi sau cơn mưa vậy.
Phần bụng bị Dĩ Cương đạp trúng kia mấy bữa nay cứ đau âm ỉ mãi, lại còn trở chứng ho, mà càng ho thì nó càng đau. Từng cơn buồn mửa cứ liên tục kéo đến, Thiên Việt xông ra khỏi phòng ICU, ụp mặt vào bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo. Sau cùng, cậu xả nước cho trôi hết bãi nôn có lẫn cả những vệt máu đỏ lòm.
Thiên Việt ì ạch ngồi xổm xuống, co gối lại đè chặt lấy dạ dày.
Cậu nghe thấy có người hỏi thăm: “Cậu làm sao thế? Khó chịu chỗ nào à?”
Thiên Việt cố nhìn xem người tới là ai, nhưng mãi vẫn không nhận ra được, sau mới dần dần nhớ ra, là bác sĩ phụ trách của Dĩ Thành, vị bác sĩ họ Trần.
Thiên Việt lắc đầu, rồi lại cho rằng chỉ làm vậy thì không phải phép lắm, nên lại mỉm cười với anh, sau đó đứng dậy.
Trần Hướng Đông cảm thấy rất tò mò, thứ cảm giác này đã rất nhiều rất nhiều năm nay rồi anh chưa từng gặp lại. Cậu trai kỳ lạ, lai lịch bất minh, cùng với nụ cười lịch thiệp trên môi, mà sâu trong nụ cười ấy, là nỗi tuyệt vọng đan xen cùng niềm hy vọng.
Trần Hướng Đông lại nói: “Trông khí sắc cậu không được tốt lắm.”
Thiên Việt lại nhoẻn miệng cười mà đáp: “Chắc là không sao đâu, cảm ơn anh.”
Trần Hướng Đông gục gặt, rồi quay người đi. Đột nhiên nghe thấy tiếng cậu trai ấy gọi to: “Bác sĩ Trần?”
Trần Hướng Đông ngoảnh lại: “Sao thế?”
Thiên Việt nói: “Xin hỏi, có thể cho tôi biết, tình trạng của Thị Dĩ Thành, rốt cục là như thế nào không?”
Trần Hướng Đông ngẫm nghĩ một hồi, câu trả lời của anh trước sau vẫn đều thận trọng và chuẩn xác như một.
“Tình hình không được khả quan lắm. Cậu Thị Dĩ Thành đó, cột sống của cậu ta bị thương rất nặng. Khả năng bị liệt nửa người trên gần như là chắc chắn, trước mắt có thể nói, chỉ có dây thần kinh ở tay phải cùng với trên mặt của cậu ta là còn có cảm giác thôi.”
“Có hi vọng chữa khỏi được không ạ? Cho dù là…” – Thiên Việt hỏi.
“Khó lắm. Khó lắm.” – Trần Hướng Đông trả lời – “Tôi rất tiếc.”
Trần Hướng Đông du học nước ngoài nhiều năm, nên đã quen với lối nói của người ngoại quốc, thân là một y sĩ, anh thường xuyên nói câu, tôi rất tiếc. Ôn tồn, điềm đạm, lại có phần lạnh lùng.
Thế nhưng chỉ khi đối mặt với ánh nhìn trong trẻo đầy đau thương của cậu trai trẻ này anh mới hay, mình đã bất tri bất giác đổi sang giọng điệu hòa nhã hơn hẳn, bất tri bất giác mà giấu đi vẻ lãnh đạm thường ngày.
Có thứ gì đó bén ngót như tia chớp rạch ngang tim cậu, nỗi đau ấy, đến rất vội vã, thành ra lại không mấy rõ rệt.
Dĩ Thành, anh đã không còn đứng dậy được nữa ư? Anh không còn động đậy được nữa ư? Thiên Việt nhìn đăm đăm vào những ô gạch trắng toát trên tường phòng vệ sinh. Mùa hè ở Nam Kinh oi ả và ẩm thấp, một lớp hơi nước mỏng như có như không bám trên bề mặt tường. Thiên Việt cảm thấy con tim mình như bị chôn vùi giữa lớp hơi nước ấy mất rồi.
Dĩ Thành, Dĩ Thành, Dĩ Thành, thân thể anh vốn tráng kiện là thế mà. Thiên Việt yêu nhất chính là vóc dáng của Dĩ Thành. Bờ vai rộng vững chãi của anh, vòng eo thon gọn không chút mỡ thừa, vùng bụng săn chắc với những múi thịt cân đối nhưng không quá phô trương, đôi chân rắn rỏi dài miên man. Còn có cả tư thế chở che từ đầu đến cuối trong suốt ‘cuộc vui’ kia nữa. Dẫu cho dĩ vãng cậu từng có một thời như thế, song tự nơi thâm tâm Thiên Việt vẫn rất thẹn thùng trong chuyện chăn gối, cậu cẩn thận, dè dặt đem tình cảm này giấu kín vào lòng. Dĩ Thành ấy à, cánh tay anh đã từng mạnh mẽ là thế, có thể dùng tay không bóp nát quả óc chó, Thiên Việt đã từng mắt chữ O mồm chữ A mà nhìn anh ôm chầm lấy mình xoay mòng mòng dễ như trở bàn tay. Thiên Việt trêu anh là Kingkong. Dĩ Thành nghe thấy một từ lạ hoắc lạ huơ như vậy, trên gương mặt đôn hậu của anh không khỏi hiện lên vẻ ngỡ ngàng lẫn lúng túng, chọc cho Thiên Việt phá lên cười nắc nẻ.
Đôi tay mạnh mẽ đó, lại còn rất khéo léo nha, biết sửa đồ điện nè, biết sửa ống nước nè, biết nấu nướng, nặn ra những hoa văn rườm rà tinh xảo trên miếng sủi cảo lóng lánh trắng muốt, biết dệt khăn choàng và áo len cho cậu, thậm chí, còn biết dùng máy may cầm tay khâu lại quần cho cậu nữa cơ. Thế mà giờ đây, hết thảy những thứ đó, đều không còn nữa rồi ư?
Thiên Việt cảm giác như có ai đó lôi cậu đi, hét vào mặt cậu, hít thở, hít thở đi nào, gắng sức lên.
Trần Hướng Đông kéo cậu nhỏ đến cạnh cửa sổ, mở toang cánh cửa ra, gào lên: “Hít thở đi, hít thở đi, mau lên, cố mà hít sâu thở đều nào.”
Hô hấp của Thiên Việt dần dần ổn định lại. Vậy mà cậu còn nhoẻn miệng cười, rồi nói: “Thị Dĩ Thành vốn chẳng khác nào thành viên của đội danh dự cơ mà.” Giọng cậu bé như tiếng muỗi. Trần Hướng Đông mới hỏi lại, sao cơ?
Thiên Việt hoàn hồn, nói, xin lỗi, cảm ơn anh.
Trần Hướng Đông nhìn theo cậu trai đang bước xa dần, bất chợt ngộ ra mối quan hệ giữa cậu với chàng thanh niên đang nằm trên giường kia.
Anh đau đáu nhìn theo bóng lưng cậu.
Thiên Việt quay trở lại phòng ICU, ngồi xuống mép giường của Dĩ Thành.
Máy lạnh trong phòng được chỉnh ở nhiệt độ khá thấp, làm hai tay Thiên Việt lạnh cóng. Cậu co ro người lại dựa vào bên cạnh Dĩ Thành, bên phía cánh tay duy nhất còn có xúc giác của anh.
Cũng chính trong đêm đó Dĩ Thành đã tỉnh lại.
Cánh tay ấy của anh khẽ động đậy. Ngay lập tức, Thiên Việt liền cảm nhận được.
Cậu trông thấy mí mắt Dĩ Thành he hé mở.
Đầu Dĩ Thành không cách nào cử động được. Nhưng hình như anh vẫn nhận thấy được có người ở kế bên mình.
Thiên Việt nắm lấy bàn tay phải của anh.
Bàn tay ấy lại đột ngột nhúc nhích lần nữa.
Kế đó ngón tay bắt đầu chậm rãi vạch từng đường lên lòng bàn tay Thiên Việt.
Một lúc sau Thiên Việt mới nhận ra anh đang vẽ chữ. Từng nét từng nét một, viết nên thành hai chữ, Việt Việt.
Thiên Việt nắm lấy bàn tay ấy, mân mê những vết chai thân thương, rồi cũng bắt chước theo mà viết lên trên lòng bàn tay anh, em đây, em đây.
Cậu vùi mặt mình vào lòng bàn tay to bè mà nay đã trở nên hết sức suy yếu kia, đặt môi mình lên đó, nấc nghẹn từng tiếng, là em đây là em đây là em đây.
- Hết chương 41-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất