Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 31: Trở Lại Nguyên Trạng 2

Trước Sau
Tông chủ Càn Nguyên lộ ra vẻ mặt vui sướng, vội vàng nói: “Nào, nói mau đi...”

Lão ta dừng lại một lát, lại vươn tay ra, bày ra một tầng kết giới che chắn bên ngoài, để tránh có người nghe lén.

Làm xong những chuyện này, tông chủ Càn Nguyên mới nói: “Được rồi, bây giờ ngươi có thể nói.”

Đại trưởng lão ho khan hai tiếng, ngón tay chà xát, không mở miệng.

Ý đã vô cùng rõ ràng.

Không thể nói vô ích được.

Trái lại tông chủ Càn Nguyên rất hào phóng, nói thẳng: “Nói đi, nói xong ngươi đi tới tàng bảo khố của tông môn chúng ta, ngươi có thể lấy tùy ý ba món trân bảo.”

“Chuyện đó, tông chủ, bản diệu pháp 18 chương kia lão phu muốn xem một lát...”

“Không thành vấn đề, ta nói một tiếng, lát nữa ngươi qua thẳng đó là được.”

“Tông chủ, Tụ Linh Dịch trong động phủ của ngươi còn không?”

“Cho ngươi cho ngươi.”

“Tông chủ, nghe nói động phủ của ngươi có kiện bảo bối...”

“Cho ngươi cho ngươi.”

“Tông chủ, đạo lữ của ngươi...”

“Hửm?”

“Khụ khụ, tông chủ, lão phu không có ý này, ta là muốn nói, nghe nói viên trân châu trên cổ đạo lữ của ngươi có được hiệu quả tĩnh tâm, gần đây đạo lữ của lão phu tu luyện có sai sót...”

“Cho ngươi cho ngươi.”

“Cắt thịt” của tông chủ Càn Nguyên một lát, cuối cùng đại trưởng lão hài lòng, trên gương mặt tràn ngập nụ cười, rõ ràng là vô cùng vui vẻ.

“Đại trưởng lão, bây giờ có thể nói được rồi chứ.”

Tông chủ Càn Nguyên rất kích động.

Hiện giờ lão ta đã là cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong, cách cảnh giới Độ Kiếp chỉ thiếu một chút nữa.

Tương lai xác định vững chắc là cảnh giới Độ Kiếp.

Đối với con đường sau cảnh giới Độ Kiếp, lão ta rất mê mang.



Sau cảnh giới Độ Kiếp thực sự có thể phi thăng sao? Điều này khiến lão ta cảm thấy khó hiểu, dù sao đã vạn năm không có người từng phi thăng.

Hiện giờ vậy mà nói, có tin tức liên quan tới phi thăng.

Nếu là người khác nói, đương nhiên lão ta sẽ không tin tưởng.

Nhưng vị lánh đời này là cảnh giới Độ Kiếp, còn là người của tông môn ẩn thế, tông môn ẩn thế ít nhất truyền thừa vạn năm.

Loại tin tức này đáng được xem xét kỹ lưỡng.

Đại trưởng lão nghe thấy thế, không còn do dự nữa, nói một số mơ mộng của mình ra.

Rất có khả năng phi thăng là cần tu luyện lại một lần nữa, mà phải đi từ trên xuống dưới!

Khi tông chủ Càn Nguyên nghe xong, rơi vào trong trầm tư, quay đầu nhìn thoáng qua đại trưởng lão.

“Ngươi chắc chắn là vị kia nói chứ?”

Tông chủ Càn Nguyên vẫn có một chút hoài nghi.

Đại trưởng lão nghiến răng, gật đầu nói: “Chắc chắn!”

Chuyện này có thể nói đều là mơ mộng của lão ta sao? Nếu nói với tông chủ Càn Nguyên chắc chắn sẽ không cho lão ta những tài nguyên tu luyện đó.

Chỉ có thể nghiến răng thừa nhận, đây là vị kia nói.

Dù sao mơ mộng của lão ta, chắc chắn là chính xác.

Tông chủ Càn Nguyên nghe thấy câu “chắc chắn”, nhất thời đánh mất hoài nghi trong lòng.

Thì ra là như vậy.

Cảnh giới Độ Kiếp muốn phi thăng, cần đi con đường tu luyện lại một lần nữa, còn đi từ trên xuống dưới.

Ừm, hình như rất có đạo lý.

Am hiểu sâu ý của trở lại nguyên trạng...

Quả thật không hổ là tin tức do vị kia nói ra.

Tông chủ Càn Nguyên xua tay bảo đại trưởng lão rời đi, rồi chuẩn bị bế quan, muốn lĩnh ngộ một chút mới được.

Đây chính là chuyện liên quan tới phi thăng, không thể qua loa được...



...

Trăm dặm bên ngoài núi Thiên Vụ, còn có một ngọn núi tên là núi Thái Nhạc.

Đi lộ trình mấy ngày Sở Duyên dẫn Trương Hàn đi tới nơi này.

Nói một cách hoa mỹ, nghỉ ngơi và hồi phục một lát lại đi.

Trương Hàn không có nghi ngờ, nghỉ ngơi ở nơi này theo sư tôn nhà mình.

Mà lúc này trong lòng Sở Duyên vô cùng phức tạp.

Hắn ngắm nhìn về phía núi Thiên Vụ, mãi mà không nói gì.

Gió mát nhẹ thổi, khiến áo bào trắng của hắn bay phấp phới, tóc dài theo gió tung bay.

Trong khí chất mờ mịt của hắn trước đây, hiện giờ xen lẫn một chút u buồn.

Giống như một pho tượng trích tiên đang ưu sầu hưng suy của nhân gian.

Chuyện này cũng không thể trách Sở Duyên u buồn.

Đại đệ tử Diệp Lạc của hắn cho hắn một kích, khiến hắn từ cảnh giới Nguyên Anh biến thành cảnh giới Kim Đan...

Hắn thực sự không thể ngờ tới.

Hắn cho rằng đã sớm thu phục đệ tử này, con mẹ nó vậy mà đệ tử này thực sự ngộ ra được gì đó, còn đâm sau lưng hắn một cái.

Hóa ra, lúc trước Diệp Lạc nói đã lĩnh ngộ ra được chút đạo, là thực sự lĩnh ngộ ra, không phải phán đoán...

Hóa ra, mỗi ngày Diệp Lạc ở trong tông luyện kiếm pháp, không phải là luyện chơi, mà là kiếm pháp thật...

Từ đầu tới cuối, vậy mà hắn cho rằng là Diệp Lạc mắc chứng ức tưởng.

Bây giờ xem ra, là hắn mắc chứng ức tưởng mới đúng.

Sở Duyên nghĩ tới Nguyên Anh của mình bị nát hóa thành Kim Đan, trong lòng không nhịn được hộc máu.

Bỗng nhiên hắn nhớ tới một câu trong văn học internet kiếp trước.

Họ Diệp, đều là mệnh nhân vật chính.

Hắn nhận một gia hỏa có mệnh nhân vật chính, sẽ không giảm cấp được sao...

Mà lúc này ván đã đóng thuyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau