Chương 53: Sớm muộn gì Quý Hoàn cũng phải chết
Editor: Đờ
Dương Hạ nghĩ, quả thật hắn cũng chẳng phải người tốt.
Chẳng qua lời cuối của Quý Hoàn trong giấc mơ là "Ngay cả ngươi cũng lừa ta."
Khuôn mặt Quý Hoàn cả hai đời dần khớp lại với nhau, gầy yếu, tái nhợt, nhìn hắn với vẻ đau khổ và oán hận, nhưng hồi lâu sau lòng Dương Hạ lại chẳng còn gợn sóng nữa.
Thật ra Quý Nghiêu nói đúng, hắn ti tiện, ích kỷ, sự thương xót nhỏ bé kia căn bản không đáng kể.
Thân thể Quý Hoàn ngày càng yếu đi. Hắn ta thưởng thức miếng gỗ tử đàn kia từ lâu rồi, độc đã xâm nhập vào phế phủ, chẳng qua là không kích phát, một khi phát tác, Thái y chỉ có thể kéo dài, không thể điều chế được thuốc giải.
Quý Hoàn sớm muộn gì cũng phải chết.
Mới đầu hắn ta cũng gắng gượng vào triều, sau lại thổ huyết, ngất đi trên ghế rồng khiến cả triều hốt hoảng.
Hắn ta chưa qua tuổi nhi lập, vẫn còn trẻ, chưa hề lập Thái tử, hiện giờ trong triều nghị luận, cố ý ép Quý Hoàn lập Thái tử. Con nối dòng của Quý Hoàn ít, dưới gối chỉ có hai Hoàng tử, đại Hoàng tử sáu tuổi, mẹ đẻ nguyên là cung nhân khi Quý Hoàn còn là Thái tử, còn lại là tiểu Hoàng tử của Thích quý phi, chưa tới ba tuổi. Đại Hoàng tử không có chống lưng, tiểu Hoàng tử tuổi còn nhỏ, lại liên quan đến Thích gia. Vì chuyện lập trữ quân, trong triều tranh chấp không ngớt.
Chẳng biết vì sao Quý Hoàn chậm chạp mãi không đưa ra quyết định.
Thời tiết Nam Yến mát dần. Một ngày nọ tinh thần Quý Hoàn rất tốt, cho mời tiểu quý nhân đến bầu bạn.
Hắn ta cho Dương Hạ lui xuống, để lại một mình tiểu quý nhân. Hai người nói chuyện trong điện, Dương Hạ đứng ngoài cửa, hơi híp mắt lại nhìn trời cao xanh thẳm có vẻ như mùa thu đã về.
Tạ gia đứng ngồi không yên. Hai ngày nay có tin đồn Quý Hoàn lập Quý Nghiêu làm trữ quân, rằng cho dù là đại Hoàng tử hay tiểu Hoàng tử đều còn quá nhỏ, không gánh vác được trọng trách. Biểu hiện của Quý Nghiêu có vẻ rất sợ hãi.
Quý Hoàn chẳng nói một lời, không biết tại sao mà Dương Hạ ở giữa ngửi ra được một chút áp lực và sự thờ ơ, lạnh nhạt.
Quý Hoàn với hắn làm hai đời quân thần, hắn hiểu Quý Hoàn rất rõ.
Đời trước, Quý Hoàn ốm chết. Trước khi băng hà mấy năm, chuyện lớn bé trong triều đều do Dương Hạ nắm lấy, hắn bịt tai, bịt mắt Quý Hoàn, làm hắn ta chỉ nhìn được cảnh thái bình thịnh thế, dưới sự dung túng và cố ý mê hoặc của Dương Hạ, ngày càng buông chuyện triều chính.
Mãi tới khi Quý Hoàn sắp chết, mộng mới vỡ nát.
Chẳng nhẽ nhanh như vậy Quý Hoàn đã nhận ra điều gì sao?
Đột nhiên trong điện vang lên tiếng đồ vật ném xuống đất, Dương Hạ nhíu mày gọi một tiếng: "Bệ hạ?"
Chỉ nghe tiếng Quý Hoàn ho khan trong điện: "Dương Hạ, tiến vào."
Khi Dương Hạ đẩy cửa vào, chỉ thấy Uyển Uyển quỳ rạp dưới đất, thân mình run rẩy, sắc mặt trắng bệch, mắt ầng ậc nước, dập đầu liên tục. Dưới đất, lầu các của "Dao đài" rụng rơi, đây cột, kia mái, lung tung lộn xộn.
Lúc này Dương Hạ ngừng lại, cung kính hành lễ.
Quý Hoàn ho đến mức hai má đỏ bừng, tức giận mà vung tay, chỉ vào tiểu quý nhân, nói: "Được chiều mà kiêu, ỷ vào việc Trẫm cưng chiều, ngươi không có tôn ti trật tự, hủy đi vật yêu thích của Trẫm." Hắn ta nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nói tiếp với Dương Hạ: "Cho người đưa nàng xuống, phạt vào phòng giặt đồ."
Dương Hạ tỏ vẻ kinh ngạc nhưng giây lát lại đứng dậy, thưa vâng.
Tiểu quý nhân nức nở gọi Bệ hạ, ôm chầm lấy chân Quý Hoàn. Quý Hoàn nhìn nàng một cái lại giật lại, chỉ nói: "Dẫn đi, Trẫm không muốn gặp lại nàng."
Một lúc lâu sau, nội thị đưa nàng đi. Dương Hạ dâng một chén trà nóng cho Quý Hoàn. Cơn giận của Quý Hoàn vẫn chưa tiêu đi, đặt mạnh chén trà lên trên bàn.
Dương Hạ nói: "Bệ hạ bớt giận, đừng để ảnh hưởng sức khỏe."
Quý Hoàn nhẹ nhàng thở ra, nhìn lầu các dưới đất nói: "Uổng Trẫm thương nàng như vậy..."
Dương Hạ ngồi xổm xuống, nhặt lầu các lên, hỏi: "Bệ hạ, đây là?"
Quý Hoàn nói: "Không cần nhặt."
Dương Hạ khựng lại, ngẩng đầu, quỳ dưới đất nhìn Quý Hoàn, ánh mắt dịu dàng: "Bệ hạ bớt giận, mấy thứ này chỉ cần bỏ thêm ít thời gian là có thể ráp lại được."
Giọng nói hắn từ tốn, nhả chữ rõ ràng, có thể vuốt ve lòng người. Quý Hoàn nhìn xuống phía Dương Hạ, không hiểu sao nhưng Dương Hạ nhận thấy ánh mắt này của Quý Hoàn có vẻ giống Quý Nghiêu.
Quý Hoàn nói: "Ráp lại cũng không phải dáng vẻ ban đầu."
Quý Hoàn cười cười: "Nhưng Bệ hạ làm Dao đài này mất biết bao tâm huyết, nếu cứ vứt đi như vậy thì quả là đáng tiếc."
Quý Hoàn chống một tay lên bàn, ngước nhẹ lên nhìn lầu các đình đài rồi lại cúi đầu nói: "Đúng vật, Trẫm tốn biết bao tâm huyết nhưng chuyện trên đời này, Trẫm chân thành như vậy nhưng kết quả lại làm cho người ta tiếc nuối."
Trái tim Dương Hạ run lên, dường như không chịu nổi ánh mắt của Quý Hoàn. Thần sắc hắn không biến đổi, mỉm cười với Quý Hoàn, dọn dẹp lầu các trên mặt đất, nói: "Tiểu quý nhân còn nhỏ, làm Bệ hạ bực mình, Bệ hạ phạt nặng cũng đúng."
Quý Hoàn không nhìn nữa, không nhịn được lại ho khan mấy tiếng. Dương Hạ đặt đồ gọn sang một bên, dịu dàng nói: "Thái y nhắc Bệ hạ không được nóng giận, không nên phiền lòng, dù gì Bệ hạ cũng phải bảo trọng long thể."
Quý Hoàn nói: "Thái y... Chẩn đoán chỉ ra một loại bệnh lạ, vô dụng thôi. Hạ Chi, bệnh này của Trẫm là bệnh lạ thật ư?"
Hắn ta đứng lên, Dương Hạ ở bên cạnh nói nhỏ: "Hiện giờ, trừ Thái y còn danh y khắp thiên hạ nữa, chắc chắn rằng không lâu sau sẽ tìm được thánh thủ chữa khỏi bệnh cho Bệ hạ."
Quý Hoàn bật cười: "Sợ là chỉ mong Trẫm chết đi thôi, cả đám chỉ biết giục Trẫm lập Thái tử."
Dương Hạ còn chưa nói gì, Quý Hoàn ngôi trên long tháp, nhìn hắn, nói nhẹ nhàng: "Hạ Chi, ngươi nói xem Trẫm nên lập ai làm Thái tử?"
Trái tim Dương Hạ nảy lên, nói nhỏ: "Bệ hạ, chuyện lớn như vậy, nô tài không dám nói xằng."
Quý Hoàn nhìn chằm chằm hắn, bật cười: "Trẫm chỉ tiện hỏi vậy thôi, ngươi đừng lo lắng."
Lại hỏi: "Ngươi thấy A Nghiêu thế nào? Tuy rằng bị nuôi ở lãnh cung từ nhỏ nhưng cũng thông minh hiểu chuyện, nếu làm Thái tử thì..."
Dương Hạ ngẩng đầu nhìn Quý Hoàn, bình tĩnh đáp: "Chuyện Thái tử liên quan đến quốc gia, Bệ hạ nói như vậy trong lòng Bệ hạ đã có quyết định rồi, nô tài không dám nói bừa, lại càng không dám đoán ý Thánh."
Quý Hoàn phất tay: "Thôi, ngươi cũng lui xuống đi."
"Thưa Bệ hạ, nô tài cáo lui." Dương Hạ nói nhỏ, vừa lui ra mấy bước nhưng không ra ngoài. Cách bức rèm che, Quý Hoàn chỉ thấy Dương Hạ ngồi dưới đất nhặt mấy lầu các bị hắn ta hất xuống lên.
Dường như trong đầu Quý Hoàn nhớ lại ngày ấy Quý Nghiêu đến gặp hắn ta, đến lúc rời đi, hắn ta không ngủ, nhớ tới lúc đó còn mưa, định cho Dương Hạ mời Quý Nghiêu ở lại trong cung, chờ mưa tạnh rồi lại về.
Không ngờ lại thấy Quý Nghiêu đứng trước mặt Dương Hạ, đưa tay lên vén tóc mai cho hắn, tư thế thân mật, nói những lời như thân quen lắm.
Trong phút chốc Quý Hoàn như bị sét đánh.
Nghe loáng thoáng được mấy câu, trực giác kéo đến mãnh liệt, bọn họ có việc gạt hắn ta.
Trong đầu Quý Hoàn lại nhớ tới lời Trịnh Thái phó buộc tội Dương Hạ, và cả những lời bao che hết mực của Quý Nghiêu cho Dương Hạ, hiện giờ bỗng phủ kín mây mù.
Bỗng dưng nghĩ nhiều.
Người bệnh vốn đã hay lo nghĩ, đa nghi, lòng nghi ngờ chôn chặt bấy lâu bỗng trào lên. Vô luận là triều thần hay vương hầu, Hoàng tử cấu kết với nội thị là điều tối kỵ. Trong triều lại đang lúc đấu đá, vì chuyện lập Thái tử này mà không ngừng tranh luận, Quý Nghiêu dường như đã thành người thừa kế danh chính ngôn thuận rồi, kẻ được lợi nhất.
Chỉ cần tưởng tượng như vậy, Quý Hoàn phun một búng máu, trong đầu tràn ngập oán hận, đau đớn khi bị hai người kia lừa gạt, phản bội.
Quý Hoàn tự nhiên nhớ tới Mẫu hậu mình, mạnh mẽ cả đời, khi lâm chung lại nhìn hắn ta rơi rệ, khàn giọng nói: "Hoàng nhi, tính ngươi như vậy, làm sao Mẫu hậu có thể an tâm mà nhắm mắt xuôi tay."
Tai Quý Hoàn ong ong, trong họng trào máu. Hắn ta nhịn xuống, nói: "Dương Hạ, đi ra ngoài."
Một lúc lâu sau, Dương Hạ mới đáp "Dạ".
Dương Hạ đi ra khỏi tẩm điện, ngón tay thon dài dính mùi gỗ tử đàn, lẫn với mùi vị máu tanh vì tức giận trong cung điện lạnh lẽo.
Dương Hạ thở hắt ra, lấy khăn tay trắng muốt mà lau ngón tay, gọi nội thị thân cận, ra lệnh: "Để ý quý nhân."
***
Sự chích-gờ này phải được lan tỏa huhu tui bực quá
Dương Hạ nghĩ, quả thật hắn cũng chẳng phải người tốt.
Chẳng qua lời cuối của Quý Hoàn trong giấc mơ là "Ngay cả ngươi cũng lừa ta."
Khuôn mặt Quý Hoàn cả hai đời dần khớp lại với nhau, gầy yếu, tái nhợt, nhìn hắn với vẻ đau khổ và oán hận, nhưng hồi lâu sau lòng Dương Hạ lại chẳng còn gợn sóng nữa.
Thật ra Quý Nghiêu nói đúng, hắn ti tiện, ích kỷ, sự thương xót nhỏ bé kia căn bản không đáng kể.
Thân thể Quý Hoàn ngày càng yếu đi. Hắn ta thưởng thức miếng gỗ tử đàn kia từ lâu rồi, độc đã xâm nhập vào phế phủ, chẳng qua là không kích phát, một khi phát tác, Thái y chỉ có thể kéo dài, không thể điều chế được thuốc giải.
Quý Hoàn sớm muộn gì cũng phải chết.
Mới đầu hắn ta cũng gắng gượng vào triều, sau lại thổ huyết, ngất đi trên ghế rồng khiến cả triều hốt hoảng.
Hắn ta chưa qua tuổi nhi lập, vẫn còn trẻ, chưa hề lập Thái tử, hiện giờ trong triều nghị luận, cố ý ép Quý Hoàn lập Thái tử. Con nối dòng của Quý Hoàn ít, dưới gối chỉ có hai Hoàng tử, đại Hoàng tử sáu tuổi, mẹ đẻ nguyên là cung nhân khi Quý Hoàn còn là Thái tử, còn lại là tiểu Hoàng tử của Thích quý phi, chưa tới ba tuổi. Đại Hoàng tử không có chống lưng, tiểu Hoàng tử tuổi còn nhỏ, lại liên quan đến Thích gia. Vì chuyện lập trữ quân, trong triều tranh chấp không ngớt.
Chẳng biết vì sao Quý Hoàn chậm chạp mãi không đưa ra quyết định.
Thời tiết Nam Yến mát dần. Một ngày nọ tinh thần Quý Hoàn rất tốt, cho mời tiểu quý nhân đến bầu bạn.
Hắn ta cho Dương Hạ lui xuống, để lại một mình tiểu quý nhân. Hai người nói chuyện trong điện, Dương Hạ đứng ngoài cửa, hơi híp mắt lại nhìn trời cao xanh thẳm có vẻ như mùa thu đã về.
Tạ gia đứng ngồi không yên. Hai ngày nay có tin đồn Quý Hoàn lập Quý Nghiêu làm trữ quân, rằng cho dù là đại Hoàng tử hay tiểu Hoàng tử đều còn quá nhỏ, không gánh vác được trọng trách. Biểu hiện của Quý Nghiêu có vẻ rất sợ hãi.
Quý Hoàn chẳng nói một lời, không biết tại sao mà Dương Hạ ở giữa ngửi ra được một chút áp lực và sự thờ ơ, lạnh nhạt.
Quý Hoàn với hắn làm hai đời quân thần, hắn hiểu Quý Hoàn rất rõ.
Đời trước, Quý Hoàn ốm chết. Trước khi băng hà mấy năm, chuyện lớn bé trong triều đều do Dương Hạ nắm lấy, hắn bịt tai, bịt mắt Quý Hoàn, làm hắn ta chỉ nhìn được cảnh thái bình thịnh thế, dưới sự dung túng và cố ý mê hoặc của Dương Hạ, ngày càng buông chuyện triều chính.
Mãi tới khi Quý Hoàn sắp chết, mộng mới vỡ nát.
Chẳng nhẽ nhanh như vậy Quý Hoàn đã nhận ra điều gì sao?
Đột nhiên trong điện vang lên tiếng đồ vật ném xuống đất, Dương Hạ nhíu mày gọi một tiếng: "Bệ hạ?"
Chỉ nghe tiếng Quý Hoàn ho khan trong điện: "Dương Hạ, tiến vào."
Khi Dương Hạ đẩy cửa vào, chỉ thấy Uyển Uyển quỳ rạp dưới đất, thân mình run rẩy, sắc mặt trắng bệch, mắt ầng ậc nước, dập đầu liên tục. Dưới đất, lầu các của "Dao đài" rụng rơi, đây cột, kia mái, lung tung lộn xộn.
Lúc này Dương Hạ ngừng lại, cung kính hành lễ.
Quý Hoàn ho đến mức hai má đỏ bừng, tức giận mà vung tay, chỉ vào tiểu quý nhân, nói: "Được chiều mà kiêu, ỷ vào việc Trẫm cưng chiều, ngươi không có tôn ti trật tự, hủy đi vật yêu thích của Trẫm." Hắn ta nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nói tiếp với Dương Hạ: "Cho người đưa nàng xuống, phạt vào phòng giặt đồ."
Dương Hạ tỏ vẻ kinh ngạc nhưng giây lát lại đứng dậy, thưa vâng.
Tiểu quý nhân nức nở gọi Bệ hạ, ôm chầm lấy chân Quý Hoàn. Quý Hoàn nhìn nàng một cái lại giật lại, chỉ nói: "Dẫn đi, Trẫm không muốn gặp lại nàng."
Một lúc lâu sau, nội thị đưa nàng đi. Dương Hạ dâng một chén trà nóng cho Quý Hoàn. Cơn giận của Quý Hoàn vẫn chưa tiêu đi, đặt mạnh chén trà lên trên bàn.
Dương Hạ nói: "Bệ hạ bớt giận, đừng để ảnh hưởng sức khỏe."
Quý Hoàn nhẹ nhàng thở ra, nhìn lầu các dưới đất nói: "Uổng Trẫm thương nàng như vậy..."
Dương Hạ ngồi xổm xuống, nhặt lầu các lên, hỏi: "Bệ hạ, đây là?"
Quý Hoàn nói: "Không cần nhặt."
Dương Hạ khựng lại, ngẩng đầu, quỳ dưới đất nhìn Quý Hoàn, ánh mắt dịu dàng: "Bệ hạ bớt giận, mấy thứ này chỉ cần bỏ thêm ít thời gian là có thể ráp lại được."
Giọng nói hắn từ tốn, nhả chữ rõ ràng, có thể vuốt ve lòng người. Quý Hoàn nhìn xuống phía Dương Hạ, không hiểu sao nhưng Dương Hạ nhận thấy ánh mắt này của Quý Hoàn có vẻ giống Quý Nghiêu.
Quý Hoàn nói: "Ráp lại cũng không phải dáng vẻ ban đầu."
Quý Hoàn cười cười: "Nhưng Bệ hạ làm Dao đài này mất biết bao tâm huyết, nếu cứ vứt đi như vậy thì quả là đáng tiếc."
Quý Hoàn chống một tay lên bàn, ngước nhẹ lên nhìn lầu các đình đài rồi lại cúi đầu nói: "Đúng vật, Trẫm tốn biết bao tâm huyết nhưng chuyện trên đời này, Trẫm chân thành như vậy nhưng kết quả lại làm cho người ta tiếc nuối."
Trái tim Dương Hạ run lên, dường như không chịu nổi ánh mắt của Quý Hoàn. Thần sắc hắn không biến đổi, mỉm cười với Quý Hoàn, dọn dẹp lầu các trên mặt đất, nói: "Tiểu quý nhân còn nhỏ, làm Bệ hạ bực mình, Bệ hạ phạt nặng cũng đúng."
Quý Hoàn không nhìn nữa, không nhịn được lại ho khan mấy tiếng. Dương Hạ đặt đồ gọn sang một bên, dịu dàng nói: "Thái y nhắc Bệ hạ không được nóng giận, không nên phiền lòng, dù gì Bệ hạ cũng phải bảo trọng long thể."
Quý Hoàn nói: "Thái y... Chẩn đoán chỉ ra một loại bệnh lạ, vô dụng thôi. Hạ Chi, bệnh này của Trẫm là bệnh lạ thật ư?"
Hắn ta đứng lên, Dương Hạ ở bên cạnh nói nhỏ: "Hiện giờ, trừ Thái y còn danh y khắp thiên hạ nữa, chắc chắn rằng không lâu sau sẽ tìm được thánh thủ chữa khỏi bệnh cho Bệ hạ."
Quý Hoàn bật cười: "Sợ là chỉ mong Trẫm chết đi thôi, cả đám chỉ biết giục Trẫm lập Thái tử."
Dương Hạ còn chưa nói gì, Quý Hoàn ngôi trên long tháp, nhìn hắn, nói nhẹ nhàng: "Hạ Chi, ngươi nói xem Trẫm nên lập ai làm Thái tử?"
Trái tim Dương Hạ nảy lên, nói nhỏ: "Bệ hạ, chuyện lớn như vậy, nô tài không dám nói xằng."
Quý Hoàn nhìn chằm chằm hắn, bật cười: "Trẫm chỉ tiện hỏi vậy thôi, ngươi đừng lo lắng."
Lại hỏi: "Ngươi thấy A Nghiêu thế nào? Tuy rằng bị nuôi ở lãnh cung từ nhỏ nhưng cũng thông minh hiểu chuyện, nếu làm Thái tử thì..."
Dương Hạ ngẩng đầu nhìn Quý Hoàn, bình tĩnh đáp: "Chuyện Thái tử liên quan đến quốc gia, Bệ hạ nói như vậy trong lòng Bệ hạ đã có quyết định rồi, nô tài không dám nói bừa, lại càng không dám đoán ý Thánh."
Quý Hoàn phất tay: "Thôi, ngươi cũng lui xuống đi."
"Thưa Bệ hạ, nô tài cáo lui." Dương Hạ nói nhỏ, vừa lui ra mấy bước nhưng không ra ngoài. Cách bức rèm che, Quý Hoàn chỉ thấy Dương Hạ ngồi dưới đất nhặt mấy lầu các bị hắn ta hất xuống lên.
Dường như trong đầu Quý Hoàn nhớ lại ngày ấy Quý Nghiêu đến gặp hắn ta, đến lúc rời đi, hắn ta không ngủ, nhớ tới lúc đó còn mưa, định cho Dương Hạ mời Quý Nghiêu ở lại trong cung, chờ mưa tạnh rồi lại về.
Không ngờ lại thấy Quý Nghiêu đứng trước mặt Dương Hạ, đưa tay lên vén tóc mai cho hắn, tư thế thân mật, nói những lời như thân quen lắm.
Trong phút chốc Quý Hoàn như bị sét đánh.
Nghe loáng thoáng được mấy câu, trực giác kéo đến mãnh liệt, bọn họ có việc gạt hắn ta.
Trong đầu Quý Hoàn lại nhớ tới lời Trịnh Thái phó buộc tội Dương Hạ, và cả những lời bao che hết mực của Quý Nghiêu cho Dương Hạ, hiện giờ bỗng phủ kín mây mù.
Bỗng dưng nghĩ nhiều.
Người bệnh vốn đã hay lo nghĩ, đa nghi, lòng nghi ngờ chôn chặt bấy lâu bỗng trào lên. Vô luận là triều thần hay vương hầu, Hoàng tử cấu kết với nội thị là điều tối kỵ. Trong triều lại đang lúc đấu đá, vì chuyện lập Thái tử này mà không ngừng tranh luận, Quý Nghiêu dường như đã thành người thừa kế danh chính ngôn thuận rồi, kẻ được lợi nhất.
Chỉ cần tưởng tượng như vậy, Quý Hoàn phun một búng máu, trong đầu tràn ngập oán hận, đau đớn khi bị hai người kia lừa gạt, phản bội.
Quý Hoàn tự nhiên nhớ tới Mẫu hậu mình, mạnh mẽ cả đời, khi lâm chung lại nhìn hắn ta rơi rệ, khàn giọng nói: "Hoàng nhi, tính ngươi như vậy, làm sao Mẫu hậu có thể an tâm mà nhắm mắt xuôi tay."
Tai Quý Hoàn ong ong, trong họng trào máu. Hắn ta nhịn xuống, nói: "Dương Hạ, đi ra ngoài."
Một lúc lâu sau, Dương Hạ mới đáp "Dạ".
Dương Hạ đi ra khỏi tẩm điện, ngón tay thon dài dính mùi gỗ tử đàn, lẫn với mùi vị máu tanh vì tức giận trong cung điện lạnh lẽo.
Dương Hạ thở hắt ra, lấy khăn tay trắng muốt mà lau ngón tay, gọi nội thị thân cận, ra lệnh: "Để ý quý nhân."
***
Sự chích-gờ này phải được lan tỏa huhu tui bực quá
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất