Chương 66: Ngoại truyện 5: Không quay đầu lạiPhần 2
Hàn Chương trở thành con nuôi của Dương Hạ thì nước đẩy thuyền lên, thuận lợi vào được Hình bộ.
Vốn là nội thị thì đi theo quan viên của Hình bộ không hợp phép, nhưng ai dám nói phép tắc gì trước mặt Dương Hạ.
Thằng nhóc này ít nói, tính tình thẳng thắn, hoàn toàn không biết đạo đối nhân xử thế. Hàn Chương biết, Dương Hạ muốn hắn ta dạy bảo Triệu Tiểu Đoạt.
Hàn Chương hỏi cậu: “Bao tuổi?”
Triệu Tiểu Đoạt liếc hắn ta, đáp: “Mười bốn.”
“Năm nay mới vào cung à?”
“Ừ.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hàn Chương nhếch môi, hỏi: “Cậu biết làm cái gì?”
Triệu Tiểu Đoạt chớp mắt, ngồi thẳng lưng, đặt thanh trường đao lên trên đùi, ngón tay vuốt vuốt vỏ đao. Tựa hồ cậu đang nghiêm túc mà suy nghĩ, nhìn qua lại thấy hơi có vẻ trẻ con, lâu sau mới đáp lại: “Cha nuôi bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó.”
Đáp án này đúng là khéo léo, Hàn Chương tưởng như mình đang xem thường cậu, nhìn đần đần thế mà khôn khéo hơn người.
Hàn Chương cười: “Cha nuôi bảo cậu đi chết cậu cũng đi à?”
Triệu Tiểu Đoạt đáp: “Đi.”
Cậu nhìn Hàn Chương, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ đi.”
Hàn Chương ngẩn người, cười khẩy nhưng lòng lại chẳng yên.
Hàn Chương không ưa Triệu Tiểu Đoạt nhưng chuyện Dương Hạ giao phó, Hàn Chương luôn hoàn thành một cách tốt nhất.
Ty Hình bộ hành hình trong ngục, Hàn Chương cố ý thị uy với Triệu Tiểu Đoạt, dẫn cậu đi nơi ép cung đẫm máu.
Ai ngờ Triệu Tiểu Đoạt mắt cũng chẳng chớp, nhìn cứ như đang nhìn mổ heo, hờ hững đến khiến người ta kinh hãi, nhưng đến lúc nhìn quyển tập hồ sơ lại cứng ngắc, nhìn đăm đăm, lúc sau mới nói với Hàn Chương: “Anh, tôi không biết chữ.”
Hàn Chương: “…”
Vốn là nội thị thì đi theo quan viên của Hình bộ không hợp phép, nhưng ai dám nói phép tắc gì trước mặt Dương Hạ.
Thằng nhóc này ít nói, tính tình thẳng thắn, hoàn toàn không biết đạo đối nhân xử thế. Hàn Chương biết, Dương Hạ muốn hắn ta dạy bảo Triệu Tiểu Đoạt.
Hàn Chương hỏi cậu: “Bao tuổi?”
Triệu Tiểu Đoạt liếc hắn ta, đáp: “Mười bốn.”
“Năm nay mới vào cung à?”
“Ừ.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hàn Chương nhếch môi, hỏi: “Cậu biết làm cái gì?”
Triệu Tiểu Đoạt chớp mắt, ngồi thẳng lưng, đặt thanh trường đao lên trên đùi, ngón tay vuốt vuốt vỏ đao. Tựa hồ cậu đang nghiêm túc mà suy nghĩ, nhìn qua lại thấy hơi có vẻ trẻ con, lâu sau mới đáp lại: “Cha nuôi bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó.”
Đáp án này đúng là khéo léo, Hàn Chương tưởng như mình đang xem thường cậu, nhìn đần đần thế mà khôn khéo hơn người.
Hàn Chương cười: “Cha nuôi bảo cậu đi chết cậu cũng đi à?”
Triệu Tiểu Đoạt đáp: “Đi.”
Cậu nhìn Hàn Chương, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ đi.”
Hàn Chương ngẩn người, cười khẩy nhưng lòng lại chẳng yên.
Hàn Chương không ưa Triệu Tiểu Đoạt nhưng chuyện Dương Hạ giao phó, Hàn Chương luôn hoàn thành một cách tốt nhất.
Ty Hình bộ hành hình trong ngục, Hàn Chương cố ý thị uy với Triệu Tiểu Đoạt, dẫn cậu đi nơi ép cung đẫm máu.
Ai ngờ Triệu Tiểu Đoạt mắt cũng chẳng chớp, nhìn cứ như đang nhìn mổ heo, hờ hững đến khiến người ta kinh hãi, nhưng đến lúc nhìn quyển tập hồ sơ lại cứng ngắc, nhìn đăm đăm, lúc sau mới nói với Hàn Chương: “Anh, tôi không biết chữ.”
Hàn Chương: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất