Chàng Quỷ Của Bác Sĩ

Chương 2

Trước Sau
“Quý thiếu, Lê thiếu chờ anh lâu rồi, mời anh đi theo em.” Một nhân viên phục vụ mặc đồng phục đen cung kính cúi người với người đàn ông mới bước một chân xuống xe.

Người đàn ông có gương mặt anh tuấn đôi mắt ôn hòa gật đầu, tiện tay ném chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ, đôi chân thon dài sải bước vào trong quán bar.

Đương nhiên người đàn ông ấy là Quý Thừa Tiêu.

Nếu ai đó có đôi mắt âm dương trong truyền thuyết thì có thể nhìn thấy có một vật thể không xác định bị kéo lê theo sát phía sau Quý Thừa Tiêu.

“Thừa Tiêu, cậu cho tớ chờ lâu ghê.” Trên tầng hai của bar, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam nhạt huơ huơ ly rượu đỏ trong tay, cười nói với người bước đến.

“Không sao, cậu có nhiều thời gian lắm mà.” Quý Thừa Tiêu nhíu mày, ngồi xuống cầm lấy ly rượu đỏ trên bàn, đôi mắt sâu liếc nhìn dưới tầng, tại đây nhìn xuống toàn cảnh quán bar không sót gì.

“Tớ nào có nhiều thời gian vậy, cậu phải biết tớ cũng xếp kín lịch rồi, khó khăn lắm nhín ra được một chút để ngồi với cậu đây này…” Lê Hình bất mãn kháng nghị.

Quý Thừa Tiêu quay đầu: “Vội vàng đi hẹn hò với tiểu minh tinh? Tớ thật phải cảm ơn cậu đã bớt ít thời gian vàng ngọc để gặp tớ.”

“Cậu có mặt mũi nói tớ?” Đương nhiên Lê Hình tuyệt đối không dám nói ra, kiểu câu như thế chỉ cần nghĩ trong đầu thôi là đủ.

Đây không gọi là sợ, mà gọi là yêu quý sinh mệnh, là có trách nhiệm với tính mạng của bản thân.

… [kuroneko3026.wp.com]

Ai có thể nói tôi biết tại sao tôi lại nằm trên đất, hơn nữa toàn thân còn có cảm giác ma sát lên nhiệt không?

Lâm Triệt vội bò dậy, đầy khiếp sợ cúi đầu nhìn tình trạng đôi tay và thân thể mình không đúng lắm.

Cậu ngẩng đầu, phát hiện chỗ này không phải nhà của Thừa Tiêu, mà là… quán bar với ánh đèn âm u trang trí xa xỉ tỏa ra bầu không khí mờ ám?

Rõ ràng đang ngủ ngon sao lại tự nhiên chạy đến bar rồi? Còn là cái loại bar xa xỉ xưa nay cậu chưa từng đặt chân vào.

Đến cùng xảy ra chuyện gì?



“À… Phải rồi cái tên Cận Thần kia gần đây thế nào?” Lê Hình không được tự nhiên liếc loạn mắt, giả vờ hỏi như vô ý.

Quý Thừa Tiêu hơi nhếch môi, cười nhạt nhưng đầy sức mê hoặc, “Sao cậu không tự hỏi cậu ta, hỏi tớ làm gì?”

Lê Hình dằn ly rượu trong tay xuống, vội vã nói lớn: “Ai muốn hỏi cậu ta! Cậu ta chết hay sống liên quan gì đến tớ!”

…Giọng này quen ghê. Lâm Triệt quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Quả nhiên, Quý Thừa Tiêu ngồi trên ghế sofa đỏ, ngồi đối diện là một người đàn ông tướng mạo đẹp trai sáng sủa.

“…”

Trong mông lung, có vẻ như Lâm Triệt đã biết lý do thân thể mình tỏa nhiệt kỳ lạ.

Tất cả đều do cái thiết lập 10 mét quái gở, nên cậu mới bị kéo lê bắt phải theo Quý Thừa Tiêu từ nhà cho đến đây không khác gì cây lau nhà, dọc đường đi ma sát bên này ma sát bên kia, có khi thỉnh thoảng còn bị ô tô cán lên. Dù chỉ là một hồn ma thì cũng có cảm giác hiểu không?!

Lâm Triệt ai bảo mày chỉ lo ngủ!

Quý Thừa Tiêu anh là bác sĩ cứu giúp chúng sinh cơ mà, nhìn đi, chỗ này là chỗ nào hả?

Một hộp đêm thối nát khoe mẽ! Quốc gia nuôi anh có lợi ích gì! Giao nộp cho quốc gia quốc gia còn ghét bỏ không thèm!

Bây giờ ông đây ma sát lên nhiệt như sắp biến thân đến nơi, còn nhà mi lại vô can ngồi ở đó uống rượu với trai đẹp, xin hỏi mi đi đường tối à?

Ta muốn nói chuyện phân trắng đen với mi.

Lê Hình rụt cổ, quái lạ liếc nhìn trần nhà, nói thầm: “Điều hòa bật hơi thấp.”

Quý Thừa Tiêu liếc hắn, không nói gì.

Tiếng nhạc trầm ở tầng một vẫn vang vọng không ngớt, xa hoa trụy lạc rượu vàng đèn đỏ, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống ly rượu Lafite cao cổ, ăn chơi thác loạn sắc điệu ám muội gặm nhấm mê hoặc trái tim của những con người thuộc tầng lớp thượng lưu xã hội, trên quầy bar thay đổi hết ly này đến ly khác, đôi tay mảnh khảnh, móng tay hồng phấn cầm ly rượu không ngừng lắc lư, cô nàng khêu gợi của bar đong đưa thân thể đáng kiêu ngạo của mình tạo nên một trận hò reo hú hét, vài tiếng thở dốc kìm nén ở các góc đèn neon sặc sỡ đều bị chôn vùi trong thành phố dục vọng.

Trên tầng hai quán bar tại nơi không ai nhìn thấy.

Lâm Triệt cố gắng quạt gió cho thân thể trong suốt của mình hạ nhiệt độ, “May ông đây đang là ma, chứ không thì đừng bàn đến mài sạch sống mũi, ngay cả cậu bé cũng không chắc có thể bảo vệ được…”

“Vẫn nóng quá đi, lẽ nào thật sự phải biến thân? Thần chú là gì đây? Úm ba la xì bùa bóng đêm ơi hãy hiện nguyên hình hô biến? Bố tiên sư sao ma tính quá vậy không đúng không đúng!”

“A shitshitshit cứu mạng, sắp bốc cháy rồi QAQ.”

Lâm Triệt vừa quạt gió vừa chạy loạn vòng quanh Quý Thừa Tiêu Lê Hình như tên ngốc.

Không, chính là tên ngốc.





Lê Hình lấy điện thoại từ trong túi, bấm một dãy số, hắng giọng nói: “Kevin, điều hòa của bar có vấn đề, nhớ đến sửa.”

Người đàn ông anh tuấn ngồi đối diện nghe thế thì bật cười, truyền ra giọng nói gợi cảm trầm thấp, đầu ngón tay thon dài lướt qua ly đế cao thủy tinh, cười châm chọc, “Từ lúc nào cậu cũng lo chuyện bao đồng như thế?”

“Đâu phải tớ lo chuyện bao đồng đâu, “1987” này là tớ với tên Cận Thần kia hùn vốn mở, tớ là ông chủ thì cũng phải tận trách chứ.” Lê Hình nhún vai nói chuyện với vẻ hiển nhiên.

“Chẳng quan tâm cậu.” Quý Thừa Tiêu liếc Lê Hình rồi lại phóng mắt xuống tầng dưới.

“Xì.” Lê Hình liếc nửa mắt khinh bỉ.

Không lâu sau điện thoại Lê Hình reo, hắn cầm điện thoại trượt màn hình nhận cuộc gọi: “Sao?”

“Lê thiếu, tôi đã kiểm tra, tất cả điều hòa trong bar đều không có vấn đề gì, còn chưa đến 1 tháng kể từ lần trước thay đổi toàn bộ thiết bị.”

Lê Hình nhíu mày, không lẽ vì gần đây hắn không nghỉ ngơi đầy đủ hay bị cảm nên mới thấy lạnh?

“Ừ tôi biết rồi, cậu cứ bận việc của cậu đi.” Lê Hình cúp điện thoại, tay xoa huyệt thái dương.



Cuối cùng, người không còn quá nóng Lâm Triệt mới dừng bước, mặt đầy âm u đứng trước Quý Thừa Tiêu, “Người ngồi đối diện anh là ai? Tình nhân à?”

“Nhìn anh chàng đẹp trai đó lạ quá hình như không phải người buổi sáng. Quý Thừa Tiêu anh có biết hiện tại sống mũi với trứng của tôi đều rất đau nhức không?”

“Bây giờ trẫm rất tức giận.”

Lê Hình cảm thấy sau lưng truyền đến từng luồng mát lạnh, mặc dù cảm giác ấy không quá rõ, nhưng tóm lại không hề thoải mái, Lê Hình suy nghĩ rồi hỏi: “Thừa Tiêu, cậu có thấy gió mát không?”

Quý Thừa Tiêu hơi nheo đôi mắt sâu lại, dường như đang suy tư gì đó, cuối cùng từ tốn trả lời, “Không.”

Thật ra anh cũng cảm nhận được. Quý Thừa Tiêu thấy khá kỳ lạ, tối ngày hôm qua lúc tắm thì nước không đủ ẩm, sáng làm tình trên giường thì cậu bé bỗng nói “Quý thiếu anh mở điều hòa hơi thấp”, còn giờ anh với Lê Hình đều cùng cảm thấy mát lạnh.

Đương nhiên, anh là một bác sĩ, sẽ không tin vào quỷ thần linh tinh, anh đoán có lẽ bị mắc một bệnh truyền nhiễm phổ biến nào đó, thuận tiện nói: “Lê Hình, 2 ngày nữa cậu đến bệnh viện khám thử đi.”

Lê Hình khó hiểu nhìn Quý Thừa Tiêu, thầm nghĩ chỉ là cảm mạo vặt vãnh mà cũng đến bệnh viện khám có phải chuyện bé xé ra to không, nhưng lại nghĩ người bạn tốt này tuy phóng túng nhưng trên phương diện y học vẫn khá nghiêm túc nên hắn buộc phải nuốt câu định nói xuống miệng, vung tay đành chịu, “Ừ ừ, biết rồi, ngày kia tớ đến bệnh viện cậu khám.”

Quý Thừa Tiêu hài lòng gật đầu.

Chỉ chốc sau Quý Thừa Tiêu cũng nhận được một cuộc gọi, sau khi tiếp xong anh quay qua nói với Lê Hình: “Tớ đi trước.”

Lê Hình buông iPad trong tay xuống, gật đầu: “Đi đi đi đi cậu bận quá mà.”

Quý Thừa Tiêu cong nhẹ khóe môi: “À phải rồi, mấy ngày nữa Cận Thần đi Châu Phi về đó.”

“Cái gì?! Tên đó đến Châu Phi? Cậu ta đi làm tù trưởng hả?!” Lê Hình kích động đứng bật dậy không tin nổi la lên.

Quý Thừa Tiêu nhún vai, mặt kiểu không liên quan đến mình, “Đừng hỏi tớ tớ chẳng biết, không chừng cậu ta cưới tù trưởng làm vợ.” Quý Thừa Tiêu khom người cầm áo vest khoác trên ghế sofa, vừa nói vừa bước đến cầu thang được điêu khắc hoa văn tinh xảo phồn mỹ.

“Cưới tù trưởng…”

Lâm Triệt tò mò nhìn Lê Hình có vẻ bị đả kích nặng nề, tù trưởng Châu Phi có gì không tốt, vinh hoa phú quý không nói, cưới vợ còn có thể cưới hơn 4000 người, anh ta mẹ nó mới đúng thật là kẻ chiến thắng của cuộc đời.

Có điều cưới tù trưởng làm vợ… Này làm mù mắt quá.

Nhất định sẽ bị liệt dương.

Trị cũng không trị hết.

Đến bãi đậu xe, Lâm Triệt lảo đảo theo sát đằng sau Quý Thừa Tiêu, lên xe rồi thư thích làm tổ trên ghế ngồi êm ái. Xe của Quý Thừa Tiêu là chiếc Porsche 911 xám bạc, Lâm Triệt thầm mắng Quý Thừa Tiêu giấu mình, người ngoài kia ai không biết mi có tiền, không phải mi nên mua chiếc Aston Martin one-77 để phù hợp với thân phận của mi sao, đây chính là biết điều của mi đấy hả? Porsche 911 thì biết điều cái gì! Theo kiểu mi thì nên mua một chiếc van Jinbei vừa dễ thương vừa thực dụng.

(*) Xe Porsche 911:

Xe Aston Martin one-77:

Xe van Jinbei Haise:

Nhìn thân xe ánh kim loại, bánh xe to tròn, cửa xe mở đôi, hoàn toàn thể hiện sự bá chủ và trầm tĩnh.

Hai chữ: Đủ vị.

Phần lớn đàn ông đều có giấc mộng đua xe, chỉ là có người thực hiện được có người không, Lâm Triệt thuộc vế không thực hiện được. Cả đời này, nói đúng ra là đời trước cậu chỉ lái qua hai loại xe, loại thứ nhất là xe điện đụng, loại thứ hai là lái xe buýt trường học có va chạm thế nào cũng không hư gãy nổi.

(*) Xe điện đụng =))

Lâm Triệt còn chưa được sờ vào tay lái của chiếc ô tô hơn 100 vạn đã chết thảm dưới xe cấp cứu. Chiếc xe cấp cứu đã đâm chết cậu kiếp trước chắc chắn là đồ phế thải bị đất vùi chết.

(*) 100 vạn nhân dân tệ = 334.300.000 VNĐ

“Quý Thừa Tiêu, anh lái chiếc xe sang thế này thì có cảm tưởng gì?” Lâm Triệt nhìn sang Quý Thừa Tiêu, hỏi nghiêm túc.



Không trả lời.

“Anh không nói tôi cũng biết, chắc chắn đang nghĩ bố đây là thằng đứng đầu thế giới, mau nhìn bố mau nhìn bố!” Lâm Triệt gật gù, cho rằng mình nói cực kỳ có đạo lý.

“Chậc chậc, không ngờ một nhân tài như anh mà nội tâm lại thấp kém đến vậy.” Lâm Triệt tiếc thương lắc đầu.

“Không có mà.” Quý Thừa Tiêu bất ngờ mở miệng nói.

Lâm Triệt: “…”

(⊙_⊙) Khoan đã.

∑(っ °Д °;)っ

Σ( ° △ °|||)

Ôi vãi vừa rồi ai nói đấy.

“Không có mà.” Quý Thừa Tiêu lặp lại lần nữa.

Lâm Triệt nghĩ mình chắc tiêu đời rồi, Quý Thừa Tiêu anh ta anh ta anh ta anh ta anh ta vậy mà lại đang nói với cậu! Anh ta có thể nghe thấy cậu nói chuyện!

“Tôi tôi tôi tôi tôi đại ca à vừa rồi tôi tôi không phải có ý đó, là tôi nói sai, thật sự vừa rồi tôi căng thẳng quá nói sai xe này đúng là quá xuất sắc phóng khoáng tôi không kiềm chế nổi tim mình, còn nữa tôi là ma tốt, tôi chưa từng dọa ai hết…” Lâm Triệt sốt sắng nói, cậu cảm giác cơ thể vô hình của mình hóa đá rồi, một nửa thân dần dần vỡ nát.

“Thật sự?” Quý Thừa Tiêu cầm tay lái, mắt nhìn thẳng phía trước hỏi ngược lại.

“Thật! Mặc dù có vài ý nghĩ thôi nhưng mà còn chưa kịp thực hiện… Thật! Đại vương tôi sai rồi tha thứ tôi được không? Tôi đi tuần núi cho ngài QAQ!” Lâm Triệt vội vã nói to.

Quý Thừa Tiêu cười khẽ, nói: “Không cần.”

“Không cần?! Quá tuyệt! Người tốt!” Lâm Triệt cảm động gật đầu.

“Mẹ ——”



“Đại vương à tôi không phải mẹ anh anh gọi sai người…” Lâm Triệt sửng sốt, rụt rè đưa tay muốn chọt vai Quý Thừa Tiêu nhắc nhở.

“Phải mà.”

…Được rồi được rồi tôi phải là được chứ gì.

“Ừ… con ngoan.”

“Vâng.” Quý Thừa Tiêu đáp.

“Ngoan… con trai… thật biết vâng lời.” Lâm Triệt sắp sặc nước miếng đến nơi rồi.

“Mẹ, công việc ở bệnh viện nhiều lắm, con thật sự không rảnh để về.” Quý Thừa Tiêu hơi mất kiên nhẫn nói.



Chờ đã.

Cho phép cậu nhớ lại Quý Thừa Tiêu vừa mới nói gì.

“Không có việc gì thì con cúp máy trước nhé, có thời gian con sẽ về nhà.” Quý Thừa Tiêu tiếp lời.



(⊙_⊙)

(⊙_⊙)?

(⊙_⊙;)...

Lâm Triệt bỗng ngước đầu nhìn Quý Thừa Tiêu, quả nhiên thấy trên tai anh ta có đeo tai nghe bluetooth.

Mẹ nó.

Tín nhiệm giữa người với ma đâu hết rồi?!

Anh tiếp điện thoại sao không báo một tiếng! Mẹ nó anh đang đùa tôi đấy à?! Are you kidding me?!

Ông đây không thèm đi tuần núi giúp mi! Lợi dụng ông hả!

Lâm Triệt mừng vì mình là ma nên không ai nhìn thấy.

Bằng không thì, mặt cậu sẽ vứt đến nhà bà ngoại mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau