Chương 11
Trường học ngữ pháp.
Silla dựa vào bàn chăm chú ghi chép những chữ cái và ngữ pháp mới học được trong ngày hôm nay.
Đôi tay siết chặt trục bút quá mức, các đốt ngón tay thiếu máu lưu thông dần trở nên nhợt nhạt. Để viết được những nét chữ ngay ngắn và hợp quy tắc, mỗi lần Silla hạ bút xuống, đôi môi đều mím chặt thành một đường, dùng sức đặc biệt lớn, mới viết được một lúc mà cả khuôn mặt đã đỏ bừng như áng mây chiều mùa hạ.
Chiếc bút trong tay cậu được chế tác vô cùng tinh xảo, nó được lấy từ chiếc lông vũ thiên nga thứ năm đếm ngược, là chiếc tốt nhất trong tất cả, đầy đặn trắng muốt, trên cán bút khắc tên họ viết tắt của Silla, bình thủy tinh lục giác đựng đầy mực, được đặt cố định ở góc bàn, giấy da dê phía trên so với làn da của đứa trẻ sơ sinh còn tinh tế hơn gấp mấy lần……… Những vật phẩm phục vụ cho việc viết chữ này đều đắt đỏ đến mức bất kỳ ai nhìn vào cũng líu hết cả lưỡi. Chúng là do Đạo Văn cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn và tự tay bỏ vào túi sách cho Silla, hắn còn phân phó cho quản gia dù sớm hay muộn cũng phải đem xe ngựa tới trường văn pháp để đưa đón cậu, một phiếu bác bỏ ý định đi bộ tới trường mỗi ngày của cậu – sau khi cơn phong ba ngày đó qua đi, Đạo Văn đối đãi với Silla cực kỳ thận trọng, tựa như đang che chở đóa bồ công anh trước gió.
Hắn không còn nổi điên như trước nữa, tính cách cũng trở nên dính người, không, phải nói là cực kỳ dính người, cũng may là hành động dính người kia không tính là vượt khuôn, nó giống như là sự ỷ lại của người em đối với người anh của mình vậy, đám mây mù đen tối kia cũng một lần nữa dần dần tan biến trong khoảng thời gian yên bình này.
Thời gian quay ngược trở lại hôm đó.
Trong thư phòng.
Nơi góc tường cứng rắn và chật chội.
Đạo Văn không muốn làm đau Silla nên đã khống chế lực đạo trên tay, nhẹ nhàng nắm lấy phần gáy cậu, chậm rãi tiếp cận.
Gò má trắng nõn như đá cẩm thạch nổi lên mạt ửng đỏ, Đạo Văn hơi rũ mắt xuống, hàng mi đen dày khiến ánh mắt hắn lộ ra vẻ si tình mê ly, nếu như bài trừ xúc cảm điên cuồng tà dị ở trong đó, hắn lại có mấy phần giống với thiếu niên ngây thơ bị lửa tình dày vò.
Lồng ngực hắn phập phồng, dưới lớp áo sơ mi là cơ ngực đầy đặn săn chắc, hắn đang biểu lộ cho Silla thấy thân thể tràn đầy vẻ đẹp nam tính của mình, thứ kiệt tác trời ban khiến bất kỳ giống đực nào cũng phải ghen tỵ, hắn muốn dùng nó quyến rũ Silla.
Nhưng dường như nó bị phản tác dụng.
Silla run rẩy như ngọn nến trước gió – ánh mắt Đạo Văn nóng bỏng, khát tình như cục nam châm hút lấy cậu, Đạo Văn dùng nó khiêu khích, cuốn lấy ánh nhìn của Silla.
Nhưng chỉ một giây ngắn ngủi xẹt qua, xương sống Silla như bị quất một roi tàn nhẫn, làn da vừa nóng vừa rát, ngứa ngáy kịch liệt, như ngàn con sâu gặm nhấm từng tấc trên da thịt.
Cánh tay Đạo Văn bao phủ lấy gáy Silla, nắm không đau, nhưng lại khiến cậu không có cách nào thoát ra được.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Bàn tay lạnh lẽo, không có hơi ấm, lòng bàn tay vì quanh năm tiếp xúc với đất sét cao lanh mà trở nên mềm mại mịn màng, tựa như dải lụa lạnh lẽo quấn lấy phần cổ, khiến làn da cùng đốt sống cổ Silla trở nên tê dại, trái tim cơ hồ muốn nhảy vọt lên cổ họng – Cảm giác khủng bố quen thuộc kia ập đến lần thứ ba, so với mầy lần trước còn có phần cường hãn, mãnh liệt hơn mấy phần. Silla kinh hãi, thứ tình cảm phi đạo đức này như ma quỷ cọ xát sống lưng cậu, lạnh lẽo ghê tởm cực độ.
Trong phút chốc, Đạo Văn bị ánh mắt kia của Silla châm đau nhói.
Đó không chỉ đơn thuần là sự sợ hãi, kháng cự, cầu xin……..
Mà còn là muốn tránh còn không kịp, giống như né tránh một ly axit đậm đặc, né tránh ác quỷ với tướng mạo dữ tợn, né tránh nhện độc diễm lệ.
Đạo Văn đương nhiên hiểu rõ đây là vì cái gì.
Đó là mâu thuẫn đối với đồng tính luyến ái.
Các phán quyết của Hội đồng xét xử tôn giáo về tội ác và hình phạt của đồng tính luyến ái được chia thành ba cấp độ, tùy thuộc vào mức độ nghiêm trọng của sự việc. Mặc dù hình phạt hỏa hình, treo cổ cùng trinh nữ sắt* đã bị hủy bỏ, đồng thời bọn họ đã mở cửa sau cho tầng lớp quý tộc, thi hành pháp lệnh phạt tiền thay vì hình phạt trên thể xác, nhưng cái kia vẫn như cũ là phạm tội, mỗi vị linh mục đều đã từng khản giọng mà dạy dỗ rằng “Đồng tính luyến ái tương đương với tội ác không thể dung thứ”, đem ý niệm này giáo huấn đi giáo huấn lại bên mỗi lỗ tai của mọi giáo dân.
*Trinh nữ sắt (Iron maiden) là phương tiện tra tấn cùng hành hình của châu Âu thời Trung cổ, là một chiếc tủ sắt có bản lề được thiết kế theo hình dáng của một trinh nữ và đầy đinh nhọn bên trong.
“Đạo Văn, em không nên là…… là……” Silla sợ hãi cái này so với những thứ khác còn nghiêm trọng hơn gấp mấy lần, cậu không dám thốt ra khỏi miệng những từ ngữ kia – người đồng tính, chúng giống như từng cục than thiêu đốt miệng cậu, đau đớn. Trí lực của Đạo Văn hầu như đã khôi phục, không nên hồ đồ như vậy nữa.
Nếu như Đạo Văn trong trạng thái thanh tỉnh mà nảy sinh những suy nghĩ tội ác nào đó, vậy cậu không có khả năng để hắn tiếp tục lầm đường lạc lối, nếu như trong lúc vô tình mà nghi ngờ Đạo Văn – cái này có khả năng, mấy lão già quý tộc lúc trước đã từng bắt cậu ăn mặc nữ trang, lại vô tình để Đạo Văn bắt gặp, Silla biết bộ dáng đó của mình có thể gây ra những suy nghĩ sai lệch cho hắn, như vậy, cậu nhất định phải……
“……Anh Silla.” Đạo Văn chậm rãi mở lời, âm thanh lách qua từng kẽ răng, như nhai nghiền khối da thịt trắng nõn.
Hắn nhìn thấy trong ánh mắt Silla có một tia chạy trốn.
Hắn cũng đã nhìn ra, một khi hắn có hành động quá khích nào, bị Silla “chẩn đoán chính xác” là người đồng tính, cậu ấy liền sẽ trốn đi thật xa, cách ly khỏi hắn, cho đến khi hắn “khỏi bệnh”.
Đối với Đạo Văn mà nói, đây chính là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.
Hắn biết tiền tài khó có thể giam cầm Silla cả đời, người này nhìn bề ngoài có vẻ nhu nhu nhược nhược nhưng phẩm chất bên trong lại cứng như sắt đá, một người đã quen chịu khó chịu khổ như vậy, nhất định sẽ chạy trốn ngay khi hắn có hành vi vượt qua giới hạn.
Vì thế, chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất, đó là hắn phải nắm chặt những sợi tóc bạch kim mềm mượt ấy, bắt người đó ngẩng đầu lên đối diện với mình, rồi gặm nhấm từng chút một trên đôi môi ướt át, hôn đến khi hơi thở người đó gấp gáp, não thiếu oxy, bất lực run rẩy trước mặt hắn, hắn sẽ đem người đó giam vào gian hình phòng, quăng lên trên giường sắt, tàn nhẫn khóa chặt lại. Hắn nên bẻ gãy đôi cánh của chú chim hoàng yến kia, nhổ đi lông vũ, biến thành món đồ chơi mềm mại sa vào bên trong sào huyệt ân ái của hắn, và không bao giờ thoát ra nữa…….
Nhưng Đạo Văn cũng ý thức được, hắn thậm chí không đành lòng làm đau Silla.
Ngay cả cơn bão tàn khốc nhất cũng có mắt bão nhẹ nhàng và yên tĩnh.
“Em không nên…… Là cái gì?” Đạo Văn yếu ớt hỏi lại, phảng phất như không hiểu lời Silla nói. Ngay tiếp đó, hắn buông lỏng đôi tay đang nắm chặt gáy Silla, đôi con ngươi màu xanh xám âm hiểm chuyển động. Bầu không khí chìm vào tĩnh lặng trong vài giây, lưng Đạo Văn có chút cong lên, đầu rũ xuống, dùng trán chống đỡ vào bờ vai đơn bạc của Silla, như con mãnh thú nũng nịu với chủ nhân. Mặc dù như thế, giọng điệu của hắn vẫn trầm thấp như cũ, còn lộ ra một tia sương tuyết lãnh ý, “Đầu em đau, anh Silla…… Vết thương cũ phát tác.”
“Đau ở đâu?” Silla bỗng chốc mềm xuống, lực chú ý nhanh chóng bị lệch đi và trở nên mềm lòng như thể cậu là mẹ của Đạo Văn.
Đầu Đạo Văn còn chưa khỏi hẳn, cái này có thể giải thích cho sự điên cuồng phía trước của hắn, một kẻ đầu óc không bình thường, bất luận làm cái gì cũng không kỳ quái, hơn nữa, trên thực tế…………Đạo Văn cái gì cũng không làm, hắn chỉ là nhéo nhéo cổ Silla mà thôi.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Suy nghĩ trong đầu Silla nháy mắt trôi dạt đến trên người vị dược sư bào chế thuốc kia, những loại thuốc gay mũi, đắng chát nhưng có tác dụng nhất định, có lẽ cậu nên đi mua thêm mấy bình.
“Chỗ này, rất đau.” Đạo Văn chậm rãi dùng ngón tay khoanh tròn một khu vực lớn trên đầu, dùng ánh mắt phân tích cùng dò hỏi hướng đến Silla, lạnh lẽo nói, “Em muốn nằm xuống.”
Silla dựa vào bàn chăm chú ghi chép những chữ cái và ngữ pháp mới học được trong ngày hôm nay.
Đôi tay siết chặt trục bút quá mức, các đốt ngón tay thiếu máu lưu thông dần trở nên nhợt nhạt. Để viết được những nét chữ ngay ngắn và hợp quy tắc, mỗi lần Silla hạ bút xuống, đôi môi đều mím chặt thành một đường, dùng sức đặc biệt lớn, mới viết được một lúc mà cả khuôn mặt đã đỏ bừng như áng mây chiều mùa hạ.
Chiếc bút trong tay cậu được chế tác vô cùng tinh xảo, nó được lấy từ chiếc lông vũ thiên nga thứ năm đếm ngược, là chiếc tốt nhất trong tất cả, đầy đặn trắng muốt, trên cán bút khắc tên họ viết tắt của Silla, bình thủy tinh lục giác đựng đầy mực, được đặt cố định ở góc bàn, giấy da dê phía trên so với làn da của đứa trẻ sơ sinh còn tinh tế hơn gấp mấy lần……… Những vật phẩm phục vụ cho việc viết chữ này đều đắt đỏ đến mức bất kỳ ai nhìn vào cũng líu hết cả lưỡi. Chúng là do Đạo Văn cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn và tự tay bỏ vào túi sách cho Silla, hắn còn phân phó cho quản gia dù sớm hay muộn cũng phải đem xe ngựa tới trường văn pháp để đưa đón cậu, một phiếu bác bỏ ý định đi bộ tới trường mỗi ngày của cậu – sau khi cơn phong ba ngày đó qua đi, Đạo Văn đối đãi với Silla cực kỳ thận trọng, tựa như đang che chở đóa bồ công anh trước gió.
Hắn không còn nổi điên như trước nữa, tính cách cũng trở nên dính người, không, phải nói là cực kỳ dính người, cũng may là hành động dính người kia không tính là vượt khuôn, nó giống như là sự ỷ lại của người em đối với người anh của mình vậy, đám mây mù đen tối kia cũng một lần nữa dần dần tan biến trong khoảng thời gian yên bình này.
Thời gian quay ngược trở lại hôm đó.
Trong thư phòng.
Nơi góc tường cứng rắn và chật chội.
Đạo Văn không muốn làm đau Silla nên đã khống chế lực đạo trên tay, nhẹ nhàng nắm lấy phần gáy cậu, chậm rãi tiếp cận.
Gò má trắng nõn như đá cẩm thạch nổi lên mạt ửng đỏ, Đạo Văn hơi rũ mắt xuống, hàng mi đen dày khiến ánh mắt hắn lộ ra vẻ si tình mê ly, nếu như bài trừ xúc cảm điên cuồng tà dị ở trong đó, hắn lại có mấy phần giống với thiếu niên ngây thơ bị lửa tình dày vò.
Lồng ngực hắn phập phồng, dưới lớp áo sơ mi là cơ ngực đầy đặn săn chắc, hắn đang biểu lộ cho Silla thấy thân thể tràn đầy vẻ đẹp nam tính của mình, thứ kiệt tác trời ban khiến bất kỳ giống đực nào cũng phải ghen tỵ, hắn muốn dùng nó quyến rũ Silla.
Nhưng dường như nó bị phản tác dụng.
Silla run rẩy như ngọn nến trước gió – ánh mắt Đạo Văn nóng bỏng, khát tình như cục nam châm hút lấy cậu, Đạo Văn dùng nó khiêu khích, cuốn lấy ánh nhìn của Silla.
Nhưng chỉ một giây ngắn ngủi xẹt qua, xương sống Silla như bị quất một roi tàn nhẫn, làn da vừa nóng vừa rát, ngứa ngáy kịch liệt, như ngàn con sâu gặm nhấm từng tấc trên da thịt.
Cánh tay Đạo Văn bao phủ lấy gáy Silla, nắm không đau, nhưng lại khiến cậu không có cách nào thoát ra được.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Bàn tay lạnh lẽo, không có hơi ấm, lòng bàn tay vì quanh năm tiếp xúc với đất sét cao lanh mà trở nên mềm mại mịn màng, tựa như dải lụa lạnh lẽo quấn lấy phần cổ, khiến làn da cùng đốt sống cổ Silla trở nên tê dại, trái tim cơ hồ muốn nhảy vọt lên cổ họng – Cảm giác khủng bố quen thuộc kia ập đến lần thứ ba, so với mầy lần trước còn có phần cường hãn, mãnh liệt hơn mấy phần. Silla kinh hãi, thứ tình cảm phi đạo đức này như ma quỷ cọ xát sống lưng cậu, lạnh lẽo ghê tởm cực độ.
Trong phút chốc, Đạo Văn bị ánh mắt kia của Silla châm đau nhói.
Đó không chỉ đơn thuần là sự sợ hãi, kháng cự, cầu xin……..
Mà còn là muốn tránh còn không kịp, giống như né tránh một ly axit đậm đặc, né tránh ác quỷ với tướng mạo dữ tợn, né tránh nhện độc diễm lệ.
Đạo Văn đương nhiên hiểu rõ đây là vì cái gì.
Đó là mâu thuẫn đối với đồng tính luyến ái.
Các phán quyết của Hội đồng xét xử tôn giáo về tội ác và hình phạt của đồng tính luyến ái được chia thành ba cấp độ, tùy thuộc vào mức độ nghiêm trọng của sự việc. Mặc dù hình phạt hỏa hình, treo cổ cùng trinh nữ sắt* đã bị hủy bỏ, đồng thời bọn họ đã mở cửa sau cho tầng lớp quý tộc, thi hành pháp lệnh phạt tiền thay vì hình phạt trên thể xác, nhưng cái kia vẫn như cũ là phạm tội, mỗi vị linh mục đều đã từng khản giọng mà dạy dỗ rằng “Đồng tính luyến ái tương đương với tội ác không thể dung thứ”, đem ý niệm này giáo huấn đi giáo huấn lại bên mỗi lỗ tai của mọi giáo dân.
*Trinh nữ sắt (Iron maiden) là phương tiện tra tấn cùng hành hình của châu Âu thời Trung cổ, là một chiếc tủ sắt có bản lề được thiết kế theo hình dáng của một trinh nữ và đầy đinh nhọn bên trong.
“Đạo Văn, em không nên là…… là……” Silla sợ hãi cái này so với những thứ khác còn nghiêm trọng hơn gấp mấy lần, cậu không dám thốt ra khỏi miệng những từ ngữ kia – người đồng tính, chúng giống như từng cục than thiêu đốt miệng cậu, đau đớn. Trí lực của Đạo Văn hầu như đã khôi phục, không nên hồ đồ như vậy nữa.
Nếu như Đạo Văn trong trạng thái thanh tỉnh mà nảy sinh những suy nghĩ tội ác nào đó, vậy cậu không có khả năng để hắn tiếp tục lầm đường lạc lối, nếu như trong lúc vô tình mà nghi ngờ Đạo Văn – cái này có khả năng, mấy lão già quý tộc lúc trước đã từng bắt cậu ăn mặc nữ trang, lại vô tình để Đạo Văn bắt gặp, Silla biết bộ dáng đó của mình có thể gây ra những suy nghĩ sai lệch cho hắn, như vậy, cậu nhất định phải……
“……Anh Silla.” Đạo Văn chậm rãi mở lời, âm thanh lách qua từng kẽ răng, như nhai nghiền khối da thịt trắng nõn.
Hắn nhìn thấy trong ánh mắt Silla có một tia chạy trốn.
Hắn cũng đã nhìn ra, một khi hắn có hành động quá khích nào, bị Silla “chẩn đoán chính xác” là người đồng tính, cậu ấy liền sẽ trốn đi thật xa, cách ly khỏi hắn, cho đến khi hắn “khỏi bệnh”.
Đối với Đạo Văn mà nói, đây chính là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.
Hắn biết tiền tài khó có thể giam cầm Silla cả đời, người này nhìn bề ngoài có vẻ nhu nhu nhược nhược nhưng phẩm chất bên trong lại cứng như sắt đá, một người đã quen chịu khó chịu khổ như vậy, nhất định sẽ chạy trốn ngay khi hắn có hành vi vượt qua giới hạn.
Vì thế, chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất, đó là hắn phải nắm chặt những sợi tóc bạch kim mềm mượt ấy, bắt người đó ngẩng đầu lên đối diện với mình, rồi gặm nhấm từng chút một trên đôi môi ướt át, hôn đến khi hơi thở người đó gấp gáp, não thiếu oxy, bất lực run rẩy trước mặt hắn, hắn sẽ đem người đó giam vào gian hình phòng, quăng lên trên giường sắt, tàn nhẫn khóa chặt lại. Hắn nên bẻ gãy đôi cánh của chú chim hoàng yến kia, nhổ đi lông vũ, biến thành món đồ chơi mềm mại sa vào bên trong sào huyệt ân ái của hắn, và không bao giờ thoát ra nữa…….
Nhưng Đạo Văn cũng ý thức được, hắn thậm chí không đành lòng làm đau Silla.
Ngay cả cơn bão tàn khốc nhất cũng có mắt bão nhẹ nhàng và yên tĩnh.
“Em không nên…… Là cái gì?” Đạo Văn yếu ớt hỏi lại, phảng phất như không hiểu lời Silla nói. Ngay tiếp đó, hắn buông lỏng đôi tay đang nắm chặt gáy Silla, đôi con ngươi màu xanh xám âm hiểm chuyển động. Bầu không khí chìm vào tĩnh lặng trong vài giây, lưng Đạo Văn có chút cong lên, đầu rũ xuống, dùng trán chống đỡ vào bờ vai đơn bạc của Silla, như con mãnh thú nũng nịu với chủ nhân. Mặc dù như thế, giọng điệu của hắn vẫn trầm thấp như cũ, còn lộ ra một tia sương tuyết lãnh ý, “Đầu em đau, anh Silla…… Vết thương cũ phát tác.”
“Đau ở đâu?” Silla bỗng chốc mềm xuống, lực chú ý nhanh chóng bị lệch đi và trở nên mềm lòng như thể cậu là mẹ của Đạo Văn.
Đầu Đạo Văn còn chưa khỏi hẳn, cái này có thể giải thích cho sự điên cuồng phía trước của hắn, một kẻ đầu óc không bình thường, bất luận làm cái gì cũng không kỳ quái, hơn nữa, trên thực tế…………Đạo Văn cái gì cũng không làm, hắn chỉ là nhéo nhéo cổ Silla mà thôi.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Suy nghĩ trong đầu Silla nháy mắt trôi dạt đến trên người vị dược sư bào chế thuốc kia, những loại thuốc gay mũi, đắng chát nhưng có tác dụng nhất định, có lẽ cậu nên đi mua thêm mấy bình.
“Chỗ này, rất đau.” Đạo Văn chậm rãi dùng ngón tay khoanh tròn một khu vực lớn trên đầu, dùng ánh mắt phân tích cùng dò hỏi hướng đến Silla, lạnh lẽo nói, “Em muốn nằm xuống.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất