Chương 13
Hầm rượu.
Những thùng gỗ đựng đầy rượu nho đã được chuyển hết đi nơi khác, nhưng trên nền gạch đá cũ vẫn còn một ít dấu vết còn lưu lại, những vết tích của áp lực.
Qua thời gian, sáp dầu trở nên biến dị và cô đặc lại thành đủ loại hình thù quái dị. Cánh tay nhợt nhạt nắm lấy đế nến bằng bạc, màu da tái nhợt như đá lạnh, khung xương rõ ràng, cổ tay trắng ngần lộ ra từ áo ngủ thêu chỉ bạc, ngón út câu lấy vòng chìa khóa bằng đồng.
Theo cánh tay hướng về phía trước, giữa cơ ngực hiện ra một khe rãnh thẳng và nông, lại hướng lên phía trên, một đôi mắt sáng ngời như đốm lửa lân tinh……. Ánh mắt phấn khởi không khác gì một con chó điên khát máu, man rợ tột cùng.
Giá vẽ đang trưng bày bức họa thứ bảy mà Đạo Văn đã mua về gần đây.
“Tân nương hoa hồng.”
Nó đến từ tay một vị quý tộc phá sản, nam tước Knox, không, bây giờ có lẽ nên gọi ông ta là Knox tiên sinh.
Ông ta thường đắm chìm vào thứ thuốc lá gây ảo giác, cá cược đua ngựa, chơi gái, đủ loại ăn chơi sa đọa trên đời. Đích thị là một tên bại gia tử sa chân vào tửu sắc, cũng đồng thời là một họa sĩ chuyên vẽ những bức tranh tục tĩu bẩn thỉu. Để thỏa mãn ham muốn xa hoa lãng phí cùng dục vọng không đáy, ông ta hầu như bán hết sản nghiệp của tổ tiên để lấy tiền: Ruộng đồng, nơi ở, khu vườn hoa hồng, đồ cổ……. Thậm chí hồi trước ông ta còn đem tranh của mình đến thị trường chợ đen để giao dịch.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Nghe nói tấm “Tân nương hoa hồng” này được một tên ác ôn, một bệnh nhân tâm thần nguy hiểm, một quái nhân bị hủy dung cứu trở về. Nó từng bị hư hại nghiêm trọng, nhưng Norcross tiên sinh đã dùng kỹ thuật vẽ cao siêu để sửa chữa lại nó, thậm chí thiếu niên khoác áo cưới giả dạng “Tân nương” được vẽ bên trong so với bản gốc còn xinh đẹp quyến rũ hơn mấy phần, thẹn thùng kiều diễm, chi tiết trên người cũng được xử lý càng thêm………
Nếu có một vị giáo sĩ vẻ ngoài đạo mạo đi truyền dạy đạo Thiên Chúa nào nhìn thấy bức họa này, hẳn là tám phần đều mặt đỏ tai hồng, sẽ dừng lại mắng xối xả đến mức nước miếng bay tứ tung, hận không thể đem thứ tội ác dơ bẩn này về thánh đường, thao thức cả đêm mà điều phối ra nước thánh, xối lên để trừ tà, nói không chừng còn phải nằm lên bức tranh liều mạng áp chế, tránh để con ác ma bên trong phá hoại mà ra, giết hại giáo dân vô tội.
Đạo Văn chính là mua nó về từ thị trường chợ đen.
Không chỉ riêng bức tranh này, hắn đang một mực sưu tầm hết những bức họa diễm tình mà người mẫu trong đó chính là Tây Lợi Á, gian hình phòng dưới đất này không thể giam giữ Silla, lại giấu rất nhiều bức họa.
Chỉ cần mỗi khi nhớ đến mấy tên họa sĩ kia đã dùng ánh mắt khinh nhờn nhìn chăm chú Silla, thậm chí chỉ là trong ảo tưởng, Đạo Văn vẫn đố kỵ đến phát cuồng, trái tim quặn đau đến mức không tài nào hô hấp được, nhưng hắn lại không thể kháng cự vẻ đẹp ma mị của những bức tranh đó, đúng là đáng ghét…….
Trí lực đã hồi phục khiến cho hắn kiềm chế được cơn thịnh nộ đang gào thét trong đầu, khắc chế được bản năng muốn rít gào phá nát bức tranh kia như một kẻ man rợ. Chúng vẫn luôn tồn tại, vì thế, kể từ đó hắn liền lên kế hoạch dứt khoát sưu tầm triệt để chúng nó.
Đạo Văn đặt giá nến xuống, bước đến phía trước giá vẽ.
Khóe miệng người bên trong bức họa có chút hé mở, ánh mắt cùng biểu cảm trên mặt lộ ra chút ngây thơ mỏng manh như một đứa trẻ, phảng phất cam chịu mặc người xoa bóp.
Đạo Văn dùng ngón tay xoa lên bờ môi ướt át trong bức tranh, đầu ngón tay chậm rãi xoay một vòng, tưởng tượng cảnh nó bị ngón tay của hắn kéo đến biến dạng.
Sau đó, hắn phủ tấm vải vẽ lên bàn tay mình.
Lòng bàn tay khô ráo, lại có chút lạnh, xuôi theo vải vẽ từ từ trượt xuống, lướt lên những đường vẽ màu xám khắc họa đường cong của xương sống, phút chốc ngừng lại một chút, bao bọc lấy chùm phấn mật đào nhờ sự hòa quyện hài hòa giữa chu sa phương Đông cùng bột titan trắng tạo thành – có lẽ còn có chút sắc vàng Naples – hắn dùng bàn tay vẽ từng vòng tròn lên trên tấm vải, để bàn tay từ từ, cảm nhận lớp sơn nổi lên phía trên, biểu cảm si mê vuốt ve từng chi tiết của bức tranh sơn dầu, chìm trong cơn say tình.
Hắn hồi tưởng lại thân thể Silla một lần, Silla khoác lên chiếc váy cưới thêu hoa hồng mỹ lệ, không chỉ là tranh, tranh không thể nào lột tả được một phần mười vẻ đẹp của người đó. Suy nghĩ này khiến cả người hắn chìm trong cơn đau nhức tột độ, lại hồi tưởng đến thời điểm đầu óc hắn bị hỏng, hắn muốn nhìn, ngay cả khi chỉ liếc mắt một cái………..Xúc cảm mênh mông như cơn sóng thần dữ tợn lấp đầy trái tim nóng bỏng, khiến cho hốc mắt hắn đỏ lên, nhức nhối khôn xiết.
Hắn thậm chí đã thoát khỏi phạm vi của thứ tình cảm xác thịt, vẻ đẹp nghệ thuật thăng hoa, xâm chiếm lấy tâm trí hắn, chậm rãi ngâm mình trong làn nước kiều diễm.
“Anh Silla……..” Đạo Văn ôn nhu hôn lên tấm vải, nhẹ nhàng mổ mổ, nhẹ nhàng chà xát.
…….
Nửa giờ sau, Đạo Văn rời khỏi căn hầm, khóa chặt cánh cửa.
Chiếc chìa khóa trong tay hắn là thứ duy nhất, chỉ có một chiếc này, ngoại trừ hắn, bất kỳ ai cũng không thể mở cánh cửa kia, đó là nơi bí mật của một mình hắn, lạnh địa bí ẩn của riêng hắn. Đám người hầu chắc chắn không dám nhiều chuyện, Silla lại không có đam mê với chất cồn, tất nhiên cũng sẽ không có ai sinh ra lòng hiếu kỳ với hầm rượu.
Đạo Văn quay trở lại lầu hai, bước đến phòng giữ quần áo của hắn, kéo ra cánh cửa tủ trong chỗ tối nhất.
Trên giá áo hình người là một bộ váy cưới.
Tấm khăn voan mỏng thêu đầy họa tiết hoa hồng, sự hài hòa giữa màu đỏ tươi của hoa cùng sắc xanh trên những chiếc gai đâm vào đôi tất chân trắng, đơn thuần mịn màng như tuyết, tơ lụa sáng bóng nhu nhuận……. Nó chính là bộ váy cưới của “Tân nương hoa hồng”.
Đạo Văn đã từng xét nát một bộ, nhưng hắn lại cho người may lại một bộ, đồng thời dựa theo gu thẩm mỹ của bản thân mà sửa lại một số chi tiết. Chẳng hạn như hắn loại bỏ chiếc khóa kéo phức tạp sau cổ, thay đổi thành hai dải lụa màu kem. Hắn có thể thắt một cái nơ con bướm sau gáy Silla, lại tháo ra, giống như lột ra một kiện lễ vật……..
Bộ váy cưới này thuộc về anh Silla, thuộc về hắn và anh Silla.
…………
Đạo Văn chậm rãi cầm một sợi tơ lụa, đặt giữa lòng bàn tay mà xoa nắn, lầm vào trầm tư trong mớ suy nghĩ miên man.
Đạo Văn đang động não.
Hắn biết Silla đã không có cách nào thoát ra.
Kể từ khi Đạo Văn quyết định trở thành người bệnh với chứng đau đầu dữ dội (đúng vậy, đây là quyết định chủ quan của hắn), Silla liền không có cách nào rời xa hắn, hắn khiến cho vết thương cũ “phát tác” lại nhiều lần, từ từ hình thành nên chiếc gông xiềng chắc chắn, là gông xiềng của tinh thần và lương tâm, gắt gao khóa chặt Silla, hắn biểu hiện cho Silla biết rằng, vết thương đó là vì hắn cứu Silla mà ra.
Hắn không sợ Silla chạy.
Một khi mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát, Silla có ý định trốn tránh, cách ly Đạo Văn để hắn trị liệu “căn bệnh đồng tính luyến ái”, Đạo Văn liền sẽ công bố đầu hắn đau muốn nứt ra, cơ thể lạnh đến phát run, cũng đem chính mình khóa lại trong chăn ( chăn quả thật là hay lắm), hắn sẽ đê tiện mà run rẩy, co rút, đổ mồ hôi lạnh, rên rỉ trong cơn đau……. Mà Silla sẽ luôn vĩnh viễn mềm lòng, mỗi khi đối mặt với Đạo Văn, tâm của Silla so với lông vũ chim non còn mềm hơn mấy phần.
Silla sẽ vô cớ để cho Đạo Văn tùy ý nắm đôi tay mịn màng của mình, chậm rãi đè vào thái dương, đè vào đỉnh đầu. Cậu sẽ để Đạo Văn tùy ý ngửi ngửi, tùy ý cọ xát, tùy ý ôm cậu không buông tay – còn việc trị liệu bệnh đồng tính luyến ái, chờ Đạo Văn khá hơn một chút rồi tính sau.
Lương thiện đơn thuần như Silla, dù có chết cũng không đoán được tội ác giấu trong lớp chăn nhung lông vịt. Nhưng là, đương nhiên……….. Chuyện này chỉ là thứ ngon ngọt ngoài mức dự định, công việc cầm cố lại Silla mới là thứ cấp thiết nhất, ý đồ này Đạo Văn có thể tiến gần thêm một bước, lại tiến gần thêm một bước, từ từ đem Silla muốn làm gì thì làm, từng tấc từng tấc kéo cậu vào vũng bùn d*c vọng, mà hắn không bao giờ sợ thất thủ, hắn có “bảo hiểm”.
Quả thực Đạo Văn không phải là người.
Hắn là con chó điên xấu xa.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Nhưng Đạo Văn không hiểu kỹ thuật diễn cho lắm, hắn thật sự không hiểu, chẳng qua là hắn ảo tưởng muốn độc chiếm Silla, sau đó liền tự nhiên như vậy, kích động đến co rút, đổ mồ hôi……. không hơn không kém.
Hai mắt Đạo Văn sáng rực một cách đáng sợ, hắn đóng kỹ cửa tủ, không để một chút bụi bẩn nào xâm nhiễm lên bộ váy cưới bí ẩn kia, đồng thời mở ra một cánh cửa tủ khác.
— Đó là một tủ quần áo tương đối rộng lớn.
Nó bị nhồi vào……… đủ loại kiểu dáng nữ trang.
Đạo Văn khuấy động bọn chúng, do dự chọn chọn lựa lựa.
Đáng chết……..
Mỗi một bộ hắn đều muốn nhìn.
……..
Thế là.
Sau một ngày đi học ở trường ngữ pháp trở về nhà, Silla mê mang khi phát hiện trên giường mình có đặt một bộ váy lộng lẫy của phụ nữ quý tộc, nó rất xinh đẹp, còn có chút……..lộ liễu táo bạo, giống như kiểu dáng ưa thích của Lưu Oanh.
Mà Đạo Văn đang vân vê một điếu xì gà đang cháy, đứng bên giường, đưa lưng về phía cậu.
Nghe thấy tiếng động quen thuộc, Đạo Văn quay đầu, lộ ra nửa khuôn mặt, ánh nắng chiều dát lên khuôn mặt nghiêng của hắn một cái viền vàng……………Anh tuấn đến lóa mắt.
“Thay.” Bộ dáng Đạo Văn vẫn lãnh đạm như thường, ngữ khí bình tĩnh, phảng phất như yêu cầu Silla mặc một chiếc váy là loại sự kiện quá bình thường.
“Thay……..Thay cái gì?” Silla mở to hai mắt, dường như nghe không hiểu.
Sau khi chần chờ vài giây, Silla mới ngơ ngác duỗi tay sờ soạng lên chiếc váy, tựa như loài động vật nhỏ ngây ngốc mà dùng chóp mũi của mình đụng chạm lên miếng pho mát trên bẫy rập.
Những thùng gỗ đựng đầy rượu nho đã được chuyển hết đi nơi khác, nhưng trên nền gạch đá cũ vẫn còn một ít dấu vết còn lưu lại, những vết tích của áp lực.
Qua thời gian, sáp dầu trở nên biến dị và cô đặc lại thành đủ loại hình thù quái dị. Cánh tay nhợt nhạt nắm lấy đế nến bằng bạc, màu da tái nhợt như đá lạnh, khung xương rõ ràng, cổ tay trắng ngần lộ ra từ áo ngủ thêu chỉ bạc, ngón út câu lấy vòng chìa khóa bằng đồng.
Theo cánh tay hướng về phía trước, giữa cơ ngực hiện ra một khe rãnh thẳng và nông, lại hướng lên phía trên, một đôi mắt sáng ngời như đốm lửa lân tinh……. Ánh mắt phấn khởi không khác gì một con chó điên khát máu, man rợ tột cùng.
Giá vẽ đang trưng bày bức họa thứ bảy mà Đạo Văn đã mua về gần đây.
“Tân nương hoa hồng.”
Nó đến từ tay một vị quý tộc phá sản, nam tước Knox, không, bây giờ có lẽ nên gọi ông ta là Knox tiên sinh.
Ông ta thường đắm chìm vào thứ thuốc lá gây ảo giác, cá cược đua ngựa, chơi gái, đủ loại ăn chơi sa đọa trên đời. Đích thị là một tên bại gia tử sa chân vào tửu sắc, cũng đồng thời là một họa sĩ chuyên vẽ những bức tranh tục tĩu bẩn thỉu. Để thỏa mãn ham muốn xa hoa lãng phí cùng dục vọng không đáy, ông ta hầu như bán hết sản nghiệp của tổ tiên để lấy tiền: Ruộng đồng, nơi ở, khu vườn hoa hồng, đồ cổ……. Thậm chí hồi trước ông ta còn đem tranh của mình đến thị trường chợ đen để giao dịch.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Nghe nói tấm “Tân nương hoa hồng” này được một tên ác ôn, một bệnh nhân tâm thần nguy hiểm, một quái nhân bị hủy dung cứu trở về. Nó từng bị hư hại nghiêm trọng, nhưng Norcross tiên sinh đã dùng kỹ thuật vẽ cao siêu để sửa chữa lại nó, thậm chí thiếu niên khoác áo cưới giả dạng “Tân nương” được vẽ bên trong so với bản gốc còn xinh đẹp quyến rũ hơn mấy phần, thẹn thùng kiều diễm, chi tiết trên người cũng được xử lý càng thêm………
Nếu có một vị giáo sĩ vẻ ngoài đạo mạo đi truyền dạy đạo Thiên Chúa nào nhìn thấy bức họa này, hẳn là tám phần đều mặt đỏ tai hồng, sẽ dừng lại mắng xối xả đến mức nước miếng bay tứ tung, hận không thể đem thứ tội ác dơ bẩn này về thánh đường, thao thức cả đêm mà điều phối ra nước thánh, xối lên để trừ tà, nói không chừng còn phải nằm lên bức tranh liều mạng áp chế, tránh để con ác ma bên trong phá hoại mà ra, giết hại giáo dân vô tội.
Đạo Văn chính là mua nó về từ thị trường chợ đen.
Không chỉ riêng bức tranh này, hắn đang một mực sưu tầm hết những bức họa diễm tình mà người mẫu trong đó chính là Tây Lợi Á, gian hình phòng dưới đất này không thể giam giữ Silla, lại giấu rất nhiều bức họa.
Chỉ cần mỗi khi nhớ đến mấy tên họa sĩ kia đã dùng ánh mắt khinh nhờn nhìn chăm chú Silla, thậm chí chỉ là trong ảo tưởng, Đạo Văn vẫn đố kỵ đến phát cuồng, trái tim quặn đau đến mức không tài nào hô hấp được, nhưng hắn lại không thể kháng cự vẻ đẹp ma mị của những bức tranh đó, đúng là đáng ghét…….
Trí lực đã hồi phục khiến cho hắn kiềm chế được cơn thịnh nộ đang gào thét trong đầu, khắc chế được bản năng muốn rít gào phá nát bức tranh kia như một kẻ man rợ. Chúng vẫn luôn tồn tại, vì thế, kể từ đó hắn liền lên kế hoạch dứt khoát sưu tầm triệt để chúng nó.
Đạo Văn đặt giá nến xuống, bước đến phía trước giá vẽ.
Khóe miệng người bên trong bức họa có chút hé mở, ánh mắt cùng biểu cảm trên mặt lộ ra chút ngây thơ mỏng manh như một đứa trẻ, phảng phất cam chịu mặc người xoa bóp.
Đạo Văn dùng ngón tay xoa lên bờ môi ướt át trong bức tranh, đầu ngón tay chậm rãi xoay một vòng, tưởng tượng cảnh nó bị ngón tay của hắn kéo đến biến dạng.
Sau đó, hắn phủ tấm vải vẽ lên bàn tay mình.
Lòng bàn tay khô ráo, lại có chút lạnh, xuôi theo vải vẽ từ từ trượt xuống, lướt lên những đường vẽ màu xám khắc họa đường cong của xương sống, phút chốc ngừng lại một chút, bao bọc lấy chùm phấn mật đào nhờ sự hòa quyện hài hòa giữa chu sa phương Đông cùng bột titan trắng tạo thành – có lẽ còn có chút sắc vàng Naples – hắn dùng bàn tay vẽ từng vòng tròn lên trên tấm vải, để bàn tay từ từ, cảm nhận lớp sơn nổi lên phía trên, biểu cảm si mê vuốt ve từng chi tiết của bức tranh sơn dầu, chìm trong cơn say tình.
Hắn hồi tưởng lại thân thể Silla một lần, Silla khoác lên chiếc váy cưới thêu hoa hồng mỹ lệ, không chỉ là tranh, tranh không thể nào lột tả được một phần mười vẻ đẹp của người đó. Suy nghĩ này khiến cả người hắn chìm trong cơn đau nhức tột độ, lại hồi tưởng đến thời điểm đầu óc hắn bị hỏng, hắn muốn nhìn, ngay cả khi chỉ liếc mắt một cái………..Xúc cảm mênh mông như cơn sóng thần dữ tợn lấp đầy trái tim nóng bỏng, khiến cho hốc mắt hắn đỏ lên, nhức nhối khôn xiết.
Hắn thậm chí đã thoát khỏi phạm vi của thứ tình cảm xác thịt, vẻ đẹp nghệ thuật thăng hoa, xâm chiếm lấy tâm trí hắn, chậm rãi ngâm mình trong làn nước kiều diễm.
“Anh Silla……..” Đạo Văn ôn nhu hôn lên tấm vải, nhẹ nhàng mổ mổ, nhẹ nhàng chà xát.
…….
Nửa giờ sau, Đạo Văn rời khỏi căn hầm, khóa chặt cánh cửa.
Chiếc chìa khóa trong tay hắn là thứ duy nhất, chỉ có một chiếc này, ngoại trừ hắn, bất kỳ ai cũng không thể mở cánh cửa kia, đó là nơi bí mật của một mình hắn, lạnh địa bí ẩn của riêng hắn. Đám người hầu chắc chắn không dám nhiều chuyện, Silla lại không có đam mê với chất cồn, tất nhiên cũng sẽ không có ai sinh ra lòng hiếu kỳ với hầm rượu.
Đạo Văn quay trở lại lầu hai, bước đến phòng giữ quần áo của hắn, kéo ra cánh cửa tủ trong chỗ tối nhất.
Trên giá áo hình người là một bộ váy cưới.
Tấm khăn voan mỏng thêu đầy họa tiết hoa hồng, sự hài hòa giữa màu đỏ tươi của hoa cùng sắc xanh trên những chiếc gai đâm vào đôi tất chân trắng, đơn thuần mịn màng như tuyết, tơ lụa sáng bóng nhu nhuận……. Nó chính là bộ váy cưới của “Tân nương hoa hồng”.
Đạo Văn đã từng xét nát một bộ, nhưng hắn lại cho người may lại một bộ, đồng thời dựa theo gu thẩm mỹ của bản thân mà sửa lại một số chi tiết. Chẳng hạn như hắn loại bỏ chiếc khóa kéo phức tạp sau cổ, thay đổi thành hai dải lụa màu kem. Hắn có thể thắt một cái nơ con bướm sau gáy Silla, lại tháo ra, giống như lột ra một kiện lễ vật……..
Bộ váy cưới này thuộc về anh Silla, thuộc về hắn và anh Silla.
…………
Đạo Văn chậm rãi cầm một sợi tơ lụa, đặt giữa lòng bàn tay mà xoa nắn, lầm vào trầm tư trong mớ suy nghĩ miên man.
Đạo Văn đang động não.
Hắn biết Silla đã không có cách nào thoát ra.
Kể từ khi Đạo Văn quyết định trở thành người bệnh với chứng đau đầu dữ dội (đúng vậy, đây là quyết định chủ quan của hắn), Silla liền không có cách nào rời xa hắn, hắn khiến cho vết thương cũ “phát tác” lại nhiều lần, từ từ hình thành nên chiếc gông xiềng chắc chắn, là gông xiềng của tinh thần và lương tâm, gắt gao khóa chặt Silla, hắn biểu hiện cho Silla biết rằng, vết thương đó là vì hắn cứu Silla mà ra.
Hắn không sợ Silla chạy.
Một khi mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát, Silla có ý định trốn tránh, cách ly Đạo Văn để hắn trị liệu “căn bệnh đồng tính luyến ái”, Đạo Văn liền sẽ công bố đầu hắn đau muốn nứt ra, cơ thể lạnh đến phát run, cũng đem chính mình khóa lại trong chăn ( chăn quả thật là hay lắm), hắn sẽ đê tiện mà run rẩy, co rút, đổ mồ hôi lạnh, rên rỉ trong cơn đau……. Mà Silla sẽ luôn vĩnh viễn mềm lòng, mỗi khi đối mặt với Đạo Văn, tâm của Silla so với lông vũ chim non còn mềm hơn mấy phần.
Silla sẽ vô cớ để cho Đạo Văn tùy ý nắm đôi tay mịn màng của mình, chậm rãi đè vào thái dương, đè vào đỉnh đầu. Cậu sẽ để Đạo Văn tùy ý ngửi ngửi, tùy ý cọ xát, tùy ý ôm cậu không buông tay – còn việc trị liệu bệnh đồng tính luyến ái, chờ Đạo Văn khá hơn một chút rồi tính sau.
Lương thiện đơn thuần như Silla, dù có chết cũng không đoán được tội ác giấu trong lớp chăn nhung lông vịt. Nhưng là, đương nhiên……….. Chuyện này chỉ là thứ ngon ngọt ngoài mức dự định, công việc cầm cố lại Silla mới là thứ cấp thiết nhất, ý đồ này Đạo Văn có thể tiến gần thêm một bước, lại tiến gần thêm một bước, từ từ đem Silla muốn làm gì thì làm, từng tấc từng tấc kéo cậu vào vũng bùn d*c vọng, mà hắn không bao giờ sợ thất thủ, hắn có “bảo hiểm”.
Quả thực Đạo Văn không phải là người.
Hắn là con chó điên xấu xa.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Nhưng Đạo Văn không hiểu kỹ thuật diễn cho lắm, hắn thật sự không hiểu, chẳng qua là hắn ảo tưởng muốn độc chiếm Silla, sau đó liền tự nhiên như vậy, kích động đến co rút, đổ mồ hôi……. không hơn không kém.
Hai mắt Đạo Văn sáng rực một cách đáng sợ, hắn đóng kỹ cửa tủ, không để một chút bụi bẩn nào xâm nhiễm lên bộ váy cưới bí ẩn kia, đồng thời mở ra một cánh cửa tủ khác.
— Đó là một tủ quần áo tương đối rộng lớn.
Nó bị nhồi vào……… đủ loại kiểu dáng nữ trang.
Đạo Văn khuấy động bọn chúng, do dự chọn chọn lựa lựa.
Đáng chết……..
Mỗi một bộ hắn đều muốn nhìn.
……..
Thế là.
Sau một ngày đi học ở trường ngữ pháp trở về nhà, Silla mê mang khi phát hiện trên giường mình có đặt một bộ váy lộng lẫy của phụ nữ quý tộc, nó rất xinh đẹp, còn có chút……..lộ liễu táo bạo, giống như kiểu dáng ưa thích của Lưu Oanh.
Mà Đạo Văn đang vân vê một điếu xì gà đang cháy, đứng bên giường, đưa lưng về phía cậu.
Nghe thấy tiếng động quen thuộc, Đạo Văn quay đầu, lộ ra nửa khuôn mặt, ánh nắng chiều dát lên khuôn mặt nghiêng của hắn một cái viền vàng……………Anh tuấn đến lóa mắt.
“Thay.” Bộ dáng Đạo Văn vẫn lãnh đạm như thường, ngữ khí bình tĩnh, phảng phất như yêu cầu Silla mặc một chiếc váy là loại sự kiện quá bình thường.
“Thay……..Thay cái gì?” Silla mở to hai mắt, dường như nghe không hiểu.
Sau khi chần chờ vài giây, Silla mới ngơ ngác duỗi tay sờ soạng lên chiếc váy, tựa như loài động vật nhỏ ngây ngốc mà dùng chóp mũi của mình đụng chạm lên miếng pho mát trên bẫy rập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất