Chương 2
Màn che rủ xuống, nửa che nửa đậy đi kính màu ghép, phòng vẽ của tử tước Bertus chìm trong thứ ánh sáng màu mật, mùi hương ngào ngạt.
Vẻ mặt Silla hoảng loạn, tóc trắng ướt mồ hôi hỗn loạn dính trên má. Cậu giống như con chim non gặp mưa, đi thẳng tới phía sau đại thẩm Lisa.
“Con làm không được…. Phu nhân, con…” Cậu ngập ngừng, hai mắt nhắm nghiền “Người, người không nói phải làm cái này…”
Lời cậu còn chưa dứt thì trong phòng tranh đột nhiên phát ra một tràng cười đùa xinh đẹp.
Trước giá vẽ là một chiếc bàn đá cẩm thạch.
Cái chân trắng tinh tế xuôi theo bàn buông xuống, tơ lụa trắng chồng chất lộn xộn trên mặt bàn, nhẵn mịn như dùng thìa khuấy sữa bỏ.
Vài tấm lụa trắng được kéo căng nửa che nửa đậy đi cô gái điếm xinh đẹp cười lén đang đẩy đẩy, õng a õng ẹo để phá hỏng cấu trúc tranh mà tử tước Bertus sắp xếp xong xuôi, vài đôi mắt màu xanh ngọc và màu lam liếc nhìn Silla mặt đỏ tai hồng ở cửa, long lanh, tà khí giống như mấy xà yêu làm mặc hoặc người.
Bốn vách tường phòng tranh treo đầy tranh sơn dầu của tử tước Bertus, xa hoa, cổ quái, thủ đoạn vô tận kích thích thế giới quan. Có lẽ…tử tước Bertus say mê với việc phác họa mỹ nhân, cho dù là nam hay nữ, vì để thỏa mãn đam mê của hắn mà cũng không hề tiếc rẻ chi tiền.
“Đứng ra đây, quản gia sắp tới rồi!” Đại thẩm Lisa dùng bàn tay đặc biệt chỉ có vợ thợ rèn mới có gắt gao giữ chặt bờ vai yếu ớt của Silla, giọng ồm ồm hung dữ nói: “Mẹ nó đừng có giống một cô bé như thế!”
“Nhưng mà… Ngài nói ở đây tuyển nhân viên tạp vụ…” Silla bị đẩy lập tức lảo đảo, chật vật kéo cổ áo.
“Làm người mẫu, vẽ một lần được 5 đồng Tursu… Cậu được chia tôi một đồng, đương nhiên… Vậy cũng vẫn còn 4 đồng, đủ để cậu có thể cùng em trai chuyển ra khỏi khu ổ chuột rồi, chỗ còn thừa có thể mời được vài lần dược sư đấy.” Đại thẩm Lisa đè thấp giọng, bày ra một thái độ thân thiết lại có một tia âm hiểm: “Công việc tạp vụ… Công việc tạp vụ một ngày kiếm được mấy đồng, cậu không muốn chữa bệnh cho em trai à?”
Silla quen nói với người ngoài Đạo Văn là em trai của cậu, như vậy có thể tránh tình huống phiền phức phải giải thích, huồng hồ trong lòng Silla thực sự cư xử với Đạo Văn giống như em trai.
Silla vặn ngón tay, cánh môi mấp máy, sắc mặt hết hồng lại trắng.
“….Có chữa.” Một lúc sau cậu mới ngập ngừng nói.
Nếu đêm đó Đạo Văn không chạy vào đám cháy cứu cậu thì có lẽ sẽ không bị thương, lại càng sẽ không bị hủy dung.
Khác với tư chất tầm thường của Silla, Đạo Văn là một thiên tài làm gốm, tuổi thầy làm gốm đã lớn rồi, làm không được bao nhiêu, từ mười ba tuổi Đạo Văn đã bắt đầu nhận công việc quan trọng trong tiệm, hắn làm vừa nhanh vừa giỏi, mà Silla phụ trách làm việc vặt, giặt quần áo nấu cơm. Ngoại trừ tượng thánh, khung treo tường, con dấu chữ thập chạm nổi hoa văn thì chủ yếu là đồ hàng ngoại, Đạo Văn còn rất giỏi sáng tạo búp bê nữ.
Đương nhiên trong thị trấn nhỏ ít có khách hàng bỏ được tiền mua vài thứ đồ chơi cho con gái, Đạo Văn chỉ là dùng một vài thứ ở khu phế liệu làm đồ chơi thôi. Nhưng Silla lại cảm thấy mấy con búp bê thiếu nữ ấy trông rất sống động kia đều lộ ra cảm giác linh động xinh xắn tràn trề, như phát ra sức sống…. Bọn chúng tồn tại dáng vẻ vừa hơi nhu thuận vừa hơi nhanh nhẹn, bắp chân nhỏ mập mập đáng yêu và cánh tay ngó sen, còn có làn váy bồng bềnh như sóng tuyết.
Ngón tay nhỏ bé trắng nõn thanh tú của cô cầm một cái bút lông ngỗng, một chuỗi hạt cườm tường vi trắng hoặc là một tập sách giấy giả da, thiếu nữ thợ săn kéo căng dây cung tràn đầy phong tình, cô gái bán hoa ném những bông diên vĩ dính sương sớm, người phụ nữ cưỡi ngựa Akhal Teke (1) màu kem…. Những thứ này tuyệt đối không phải sản phẩm bình thường được thợ làm gốm cứng nhắc tạo ra, khác với đồ gốm tượng thánh theo một khuôn khổ, Silla mong muốn nó được gọi là – nghệ thuật.
(1) 阿哈尔捷金马 (Ngựa Akhal Teke): là một giống ngựa có nguồn gốc từ Turkmenistan nơi chúng được tôn vinh làm biểu tượng quốc gia, một trong những giống ngựa cổ xưa và độc đáo nhất; được cho rằng là giống ngựa Hãn Huyết Bảo Mã trong truyền thuyết.
Phu nhân quý tộc trong thành và các tiểu thư nhất định sẽ rất thích các tác phẩm nghệ thuật sáng tạo này, Đạo Văn khôi ngô tuấn tú như vậy, tài hoa hơn người như vậy, nếu không phải vì cứu Silla thì anh sẽ không phải trải qua tình cảnh thê thảm như bây giờ.
“….Chữa trị đầu cho em trai.” Silla mơ hồ lặp lại.
…
Người hầu trong phòng tranh gấp quần áo vải thô của Silla không biết đem đi đâu rồi.
Vài cô gái điếm xinh đẹp kia mặc váy ngủ tơ lụa trên người, cánh tay trắng nõn có thể nhấc có thể kéo mềm mại bám trên vai của tử tước, cười đùa thì thầm.
Silla nắm chặt tơ lụa trên bàn đá cẩm thạch ra sức che đậy bản thân.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Tơ lụa dùng để hỗ trợ việc phác họa được cắt dài mỏng, che không kín, Silla xấu hổ vặn vẹo giống như con nhộng, tơ lụa mỏng mà thích hợp để phác họa được đường nét rõ rệt.
Tử tước mơn trớn bôi trơn, híp mắt ung dung nhìn vưu vật hiếm lạ mà ngây ngô này.
Trước khi tới phòng tranh Silla đã mấy tháng chưa cắt tóc, tóc dài rủ xuống, màu tóc thoạt nhìn là màu bạc thực ra là màu bạch kim rất nhạt, ở thái dương phản chiếu một ánh sáng nhạt màu mật. Tròng mắt của cậu màu vàng kim, xinh đẹp như một viên đá cổ phương đông, vải vóc vàng óng lẫn lộn, xanh lục lẫn lộn, khó tô khó vẽ…. giống như một con mèo ba tư quý giá.
Tử tước nuốt một ngụm nước miếng: “Quay người lại đưa lưng về phía ta.”
Silla cúi người, chân mày đáng thương run rẩy, lắp bắp lẩm bẩm gì đó giống như đang cầu xin.
“Quay người qua!” Tử tước không kiên nhẫn nâng cao giọng, dùng cán bút tàn nhẫn gõ vào giá vẽ: “Đừng có mà lề mà lề mề, đây là nghệ thuật đấy! Ngu ngốc!”
Môi Silla mím thành một đường, trong lòng hiện ra hình dạng bốn đồng tiền vàng Tursu, chậm rãi nuốt xuống, nhích từng tí một quay người qua.
…
Ánh nhìn như ốc sên nhầy nhụa đang di chuyển của tử tước dính chặt trên sống lưng của cậu, động từ trên xuống, trượt dính khiến người khác cảm thấy ghê tởm.
Silla không ngốc, cậu biết đây không phải là nghệ thuật, cái này…. cái này giống như một thú vui bẩn thỉu thôi.
Nhục nhã và ủy khuất. Sự nhục nhã càng làm làn da của Silla hồng lên, khung xương gầy gò và đường cong trong ánh sáng nhu hòa không thể được mượt mà.
Sự nhẵn nhụi đó, tóc gáy vàng nhạt vốn không có chút thu hút nào, lúc này vì góc độ ánh sáng mà ẩn hiện, mượt mượt nhấp nhô…. Cả người giống như một quả mật đào đang run rẩy.
“Mặt quay qua đây… Chỉ quay mặt thôi.” Tử tước khàn tiếng ra lệnh.
Silla vẫn không nhúc nhích, tận tới khi tử tước nóng nảy ra lệnh lại lần nữa, cậu mới run rẩy quay sang.
Trong đôi mắt vàng kim kia tràn ngập nước mắt, hai gò má hồng lên, dáng vẻ cứng ngắc miễn cưỡng giống như thiên nga bị bóp chặt cổ.
Nhưng như vậy chỉ khiến cậu càng ngon miệng mà thôi.
Mấy cô gái kia cười khúc khích, có đùa cợt, cũng có yêu thích.
Món đồ chơi nhỏ đáng thương.
Dùng tiếng lóng thì là: một chíp hôi.
“Cứ như vậy, tốt lắm.” Tử tước cả người nóng rực vẽ loạn thuốc màu trên tranh sơn dầu, so với sáng tạo thì càng giống phát tiết cái gì đó, “Cứ như vậy….”
…
Ba đồng tiền Tursu và mấy đồng bạc ở tiệm bánh mì nặng trịch trong túi áo của Silla.
Tử tước rất hài lòng với cậu, phân phó quản việc ba ngày sau cậu lại tới không cần thông qua người tiến cử. Đây là chuyện rất tốt nhưng Silla vẫn ủ rũ như cũ, cậu lê bước chân gục đầu mua vài cái bánh mì trắng, mỡ bò mà một miếng thịt hun khói nhỏ đắt tiền. Cuối cùng có thể “em trai” ăn được đồ ngon rồi, suy nghĩ này làm giảm đi cảm giác nhục nhã của cậu.
Bánh mì trắng vừa mới nước xong rất xốp, thơm mềm, bẻ ra thì hơi nóng bay lên phô mai chảy ra, chất béo sữa từ từ thấm vào các lỗ xốp hình tổ ong của bánh mì.
Nhưng mà môi mỏng của Đạo Văn vẫn nhắm chặt, hoàn toàn thờ ơ với miếng bánh mì trên miệng, đôi mắt xám xanh trống rỗng tập trung lên mặt Silla.
Xương gò má hơi sưng, lòng trắng mắt có vài tơ máu, đuôi mắt đỏ không thể giấu…. Bởi vì làn da quá nhạy cảm, dấu vết khóc của Silla vẫn chưa tan biến.
“Sao…sao em không ăn?” Khóe môi của Silla che giấu mà làm vẻ nhếch lên, hổ thẹn, chột dạ giống như người vợ đáng thương vì bước đường cùng mà gạt chồng mà làm những chuyện không hay.
Dấu vết này tuy rằng nhỏ nhưng cũng làm nội tâm đ*o Văn bốc lên một chút ý vị đố kỵ và đau đớn không rõ, chúng nó tả xung hữu đột trong lồng ngực, làm Đạo Văn trướng nghẹn không thôi, phá tan mưu tính làm mất phương hướng lý lẽ của hắn, suy nghĩ, tiến hành diễn giải…. nhưng hắn đều thất bại.
Như hòn đá bị kẹt trong bánh răng, vết thương cũ ngăn lại sự vận động não bộ của hắn, nhốt hắn lại trong sự hỗn loạn ngu ngốc, thậm chí hắn khó có thể làm ra được biểu cảm nào.
Bỗng nhiên, khuôn mặt Đạo Văn cứng ngắc liên tục co giật kỳ lạ, hắn giống như đang dốc sức kéo cơ mặt mình trở lại.
“Em… em làm sao thế?” Silla ngẩn người.
Đạo Văn gian nan nhướng lông mày, vì cơ thể không phối hợp vặn vẹo rất kỳ quái, giống như một con quái vật không quen khống chế mặt người. Tiếp theo hắn giơ tay vụng về chọc vào hốc mắt phiếm hồng của Silla, đồng tử vì kích động mà mở to khiến người khác sợ hãi, đôi môi co rút liên tục.
“Óc…. Óc….” Âm tiết quái vật thô khàn.
Lờ mờ nhận ra là âm tiết “khóc”.
Lừa một người trí lực khiếm khuyết cũng không khó, sự khiếp sợ ngắn ngủi trôi qua, Silla nói đối hắn là vì nhớ thầy làm gốm và người nhà nên mới khóc, Đạo Văn vẫn trợn mắt với cậu, quả thực muốn dùng ánh nhìn của mình khoét hai cái lỗ trên mặt cậu. Một lát sau, tên ngốc đáng thương này chấp nhận lý do này, hồi phục đình trệ, không hề có phản ứng bên ngoài, hiền lành nhấm nuốt bánh mì trắng và thịt hun khói.
…
Silla làm việc rất nhanh, ngày hôm sau đã đưa Đạo Văn chuyển tới khu chợ số 32, chuyển ra khỏi nơi khổ sở tanh hôi mùi cá kia.
Cậu thuê một nhà trọ nhỏ hẹp nhưng sạch sẽ, cũng mời dược sư tới khám chữa bệnh cho Đạo Văn. Người dược sư này điều phối ra một loại nghe đâu là thuốc đặc trị chữa thương phục hồi dùng cho bên trong đầu, giá thuốc rất đắt đỏ, hai bình nhỏ mà cần hai đồng Tursu.
Không thể không thừa nhận rằng thứ cay nồng đó rất hữu dụng, sau khi Đạo Văn uống mấy bình thì phản ứng bên ngoài lồ lộ tăng: Hắn sẽ đuổi theo được những âm thanh, tầm mắt né tránh ánh mặt trời gay gắt, bản thân có thể ngốc nghếch cầm bánh mì ăn, thỉnh thoảng có thể nói ra được vài từ đơn…. Nếu cứ như vậy thì đầu Đạo Văn có lẽ sẽ thực sự khôi phục.
Có thuốc, có đồ ăn dinh dưỡng, chỗ ở thoải mái, Silla tin rằng những thứ này đều là điều kiện tất yếu để chức năng não bộ của Đạo Văn phục hồi hoàn toàn, mà cậu vẫn luôn làm người mẫu cho phòng tranh mới có điều kiện được.
Nhưng vấn đề mới tới rồi…. Sau khi khôi phục não bộ thì sao?
Mấy ngày nay, trong đôi mắt xám xanh của Đạo Văn không còn trống rỗng nhất thành bất biến và dại ra nữa, Silla thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy được một tia âm u lướt qua…. và sự hung ác vặn vẹo nữa.
Đó là ánh mắt mà những ngày trước Đạo Văn không bao giờ có được.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Trước khi chuyển tới phòng trọ nhỏ này, Silla chuyển gương và rất cả đồ vật có thể phản quang đi, nhưng cậu không thể giới hạn được tay của Đạo Văn, Đạo Văn sờ vào khuôn mặt trái của bản thân: thô ráp thế nào, chạm vào cái đó, quái dị thế nào, đường nét gồ gề, vết bỏng xấu xí đó trên khuôn mặt trái của hắn như một lớp vỏ.
Có thể Đạo Văn đã ý thức được bản thân bị hủy dung rồi…. Mỗi khi ý niệm này lướt qua, trái tim Silla quặn đau đến run rẩy.
“Phù….” Cậu điều chỉnh lại hô hấp, nỗ lực bình tĩnh trở lại, cậu nên đi làm việc rồi.
Mấy ngày trước, bức tranh mà tử tước vẽ khi cậu làm người mẫu đã được ca ngợi rộng rãi trong giới của các quý tộc, khách hàng của cậu cuối cùng cũng không chỉ còn tử tước nữa, mấy người không chịu để họa sĩ vì một người mẫu bình thường mà cung cấp công việc cho cậu. Bọn họ không hẳn đều hào phóng như tử tước, nhưng Silla cần tiền để chi trả cho dược sư, chỉ cần có tiền… chẳng sợ gì hết… cậu cũng kiên trì làm.
Hơn nữa cũng không phải họa sĩ nào cũng yêu cầu người mẫu cởi quần áo, có đôi khi Silla mặc bộ quần áo vải thô của mình ngồi một buổi chiều đã có tiền rồi.
Silla cúi người đi giày, lưu loát quấn dây nhỏ giày Puttee.
Bỗng nhiên, Silla cảm nhận được gì đó, sống lưng như có một thứ ẩm ướt lạnh lẽo bỗng nhiên bám vào mà vặn vẹo, giống như loài bò sát mềm mại bò trên người, theo bản năng cậu giơ tay đập sau lưng.
Cái vỗ này bị hụt, Silla quay đầu lại thấy Đạo Văn trước sau như một đang ôm đầu gối dựa vào tường, nhìn cậu chăm chú từ phía sau, mặt không chút biểu cảm.
Cảm giác lạnh lẽo đột nhiên tiêu tan, Silla kiểm tra mắt đất, một con bọ cánh cứng không to bằng móng tay đang chạy trốn trong hoảng sợ.
Silla thở ra một hơi, giẫm chết nó.
Vẻ mặt Silla hoảng loạn, tóc trắng ướt mồ hôi hỗn loạn dính trên má. Cậu giống như con chim non gặp mưa, đi thẳng tới phía sau đại thẩm Lisa.
“Con làm không được…. Phu nhân, con…” Cậu ngập ngừng, hai mắt nhắm nghiền “Người, người không nói phải làm cái này…”
Lời cậu còn chưa dứt thì trong phòng tranh đột nhiên phát ra một tràng cười đùa xinh đẹp.
Trước giá vẽ là một chiếc bàn đá cẩm thạch.
Cái chân trắng tinh tế xuôi theo bàn buông xuống, tơ lụa trắng chồng chất lộn xộn trên mặt bàn, nhẵn mịn như dùng thìa khuấy sữa bỏ.
Vài tấm lụa trắng được kéo căng nửa che nửa đậy đi cô gái điếm xinh đẹp cười lén đang đẩy đẩy, õng a õng ẹo để phá hỏng cấu trúc tranh mà tử tước Bertus sắp xếp xong xuôi, vài đôi mắt màu xanh ngọc và màu lam liếc nhìn Silla mặt đỏ tai hồng ở cửa, long lanh, tà khí giống như mấy xà yêu làm mặc hoặc người.
Bốn vách tường phòng tranh treo đầy tranh sơn dầu của tử tước Bertus, xa hoa, cổ quái, thủ đoạn vô tận kích thích thế giới quan. Có lẽ…tử tước Bertus say mê với việc phác họa mỹ nhân, cho dù là nam hay nữ, vì để thỏa mãn đam mê của hắn mà cũng không hề tiếc rẻ chi tiền.
“Đứng ra đây, quản gia sắp tới rồi!” Đại thẩm Lisa dùng bàn tay đặc biệt chỉ có vợ thợ rèn mới có gắt gao giữ chặt bờ vai yếu ớt của Silla, giọng ồm ồm hung dữ nói: “Mẹ nó đừng có giống một cô bé như thế!”
“Nhưng mà… Ngài nói ở đây tuyển nhân viên tạp vụ…” Silla bị đẩy lập tức lảo đảo, chật vật kéo cổ áo.
“Làm người mẫu, vẽ một lần được 5 đồng Tursu… Cậu được chia tôi một đồng, đương nhiên… Vậy cũng vẫn còn 4 đồng, đủ để cậu có thể cùng em trai chuyển ra khỏi khu ổ chuột rồi, chỗ còn thừa có thể mời được vài lần dược sư đấy.” Đại thẩm Lisa đè thấp giọng, bày ra một thái độ thân thiết lại có một tia âm hiểm: “Công việc tạp vụ… Công việc tạp vụ một ngày kiếm được mấy đồng, cậu không muốn chữa bệnh cho em trai à?”
Silla quen nói với người ngoài Đạo Văn là em trai của cậu, như vậy có thể tránh tình huống phiền phức phải giải thích, huồng hồ trong lòng Silla thực sự cư xử với Đạo Văn giống như em trai.
Silla vặn ngón tay, cánh môi mấp máy, sắc mặt hết hồng lại trắng.
“….Có chữa.” Một lúc sau cậu mới ngập ngừng nói.
Nếu đêm đó Đạo Văn không chạy vào đám cháy cứu cậu thì có lẽ sẽ không bị thương, lại càng sẽ không bị hủy dung.
Khác với tư chất tầm thường của Silla, Đạo Văn là một thiên tài làm gốm, tuổi thầy làm gốm đã lớn rồi, làm không được bao nhiêu, từ mười ba tuổi Đạo Văn đã bắt đầu nhận công việc quan trọng trong tiệm, hắn làm vừa nhanh vừa giỏi, mà Silla phụ trách làm việc vặt, giặt quần áo nấu cơm. Ngoại trừ tượng thánh, khung treo tường, con dấu chữ thập chạm nổi hoa văn thì chủ yếu là đồ hàng ngoại, Đạo Văn còn rất giỏi sáng tạo búp bê nữ.
Đương nhiên trong thị trấn nhỏ ít có khách hàng bỏ được tiền mua vài thứ đồ chơi cho con gái, Đạo Văn chỉ là dùng một vài thứ ở khu phế liệu làm đồ chơi thôi. Nhưng Silla lại cảm thấy mấy con búp bê thiếu nữ ấy trông rất sống động kia đều lộ ra cảm giác linh động xinh xắn tràn trề, như phát ra sức sống…. Bọn chúng tồn tại dáng vẻ vừa hơi nhu thuận vừa hơi nhanh nhẹn, bắp chân nhỏ mập mập đáng yêu và cánh tay ngó sen, còn có làn váy bồng bềnh như sóng tuyết.
Ngón tay nhỏ bé trắng nõn thanh tú của cô cầm một cái bút lông ngỗng, một chuỗi hạt cườm tường vi trắng hoặc là một tập sách giấy giả da, thiếu nữ thợ săn kéo căng dây cung tràn đầy phong tình, cô gái bán hoa ném những bông diên vĩ dính sương sớm, người phụ nữ cưỡi ngựa Akhal Teke (1) màu kem…. Những thứ này tuyệt đối không phải sản phẩm bình thường được thợ làm gốm cứng nhắc tạo ra, khác với đồ gốm tượng thánh theo một khuôn khổ, Silla mong muốn nó được gọi là – nghệ thuật.
(1) 阿哈尔捷金马 (Ngựa Akhal Teke): là một giống ngựa có nguồn gốc từ Turkmenistan nơi chúng được tôn vinh làm biểu tượng quốc gia, một trong những giống ngựa cổ xưa và độc đáo nhất; được cho rằng là giống ngựa Hãn Huyết Bảo Mã trong truyền thuyết.
Phu nhân quý tộc trong thành và các tiểu thư nhất định sẽ rất thích các tác phẩm nghệ thuật sáng tạo này, Đạo Văn khôi ngô tuấn tú như vậy, tài hoa hơn người như vậy, nếu không phải vì cứu Silla thì anh sẽ không phải trải qua tình cảnh thê thảm như bây giờ.
“….Chữa trị đầu cho em trai.” Silla mơ hồ lặp lại.
…
Người hầu trong phòng tranh gấp quần áo vải thô của Silla không biết đem đi đâu rồi.
Vài cô gái điếm xinh đẹp kia mặc váy ngủ tơ lụa trên người, cánh tay trắng nõn có thể nhấc có thể kéo mềm mại bám trên vai của tử tước, cười đùa thì thầm.
Silla nắm chặt tơ lụa trên bàn đá cẩm thạch ra sức che đậy bản thân.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Tơ lụa dùng để hỗ trợ việc phác họa được cắt dài mỏng, che không kín, Silla xấu hổ vặn vẹo giống như con nhộng, tơ lụa mỏng mà thích hợp để phác họa được đường nét rõ rệt.
Tử tước mơn trớn bôi trơn, híp mắt ung dung nhìn vưu vật hiếm lạ mà ngây ngô này.
Trước khi tới phòng tranh Silla đã mấy tháng chưa cắt tóc, tóc dài rủ xuống, màu tóc thoạt nhìn là màu bạc thực ra là màu bạch kim rất nhạt, ở thái dương phản chiếu một ánh sáng nhạt màu mật. Tròng mắt của cậu màu vàng kim, xinh đẹp như một viên đá cổ phương đông, vải vóc vàng óng lẫn lộn, xanh lục lẫn lộn, khó tô khó vẽ…. giống như một con mèo ba tư quý giá.
Tử tước nuốt một ngụm nước miếng: “Quay người lại đưa lưng về phía ta.”
Silla cúi người, chân mày đáng thương run rẩy, lắp bắp lẩm bẩm gì đó giống như đang cầu xin.
“Quay người qua!” Tử tước không kiên nhẫn nâng cao giọng, dùng cán bút tàn nhẫn gõ vào giá vẽ: “Đừng có mà lề mà lề mề, đây là nghệ thuật đấy! Ngu ngốc!”
Môi Silla mím thành một đường, trong lòng hiện ra hình dạng bốn đồng tiền vàng Tursu, chậm rãi nuốt xuống, nhích từng tí một quay người qua.
…
Ánh nhìn như ốc sên nhầy nhụa đang di chuyển của tử tước dính chặt trên sống lưng của cậu, động từ trên xuống, trượt dính khiến người khác cảm thấy ghê tởm.
Silla không ngốc, cậu biết đây không phải là nghệ thuật, cái này…. cái này giống như một thú vui bẩn thỉu thôi.
Nhục nhã và ủy khuất. Sự nhục nhã càng làm làn da của Silla hồng lên, khung xương gầy gò và đường cong trong ánh sáng nhu hòa không thể được mượt mà.
Sự nhẵn nhụi đó, tóc gáy vàng nhạt vốn không có chút thu hút nào, lúc này vì góc độ ánh sáng mà ẩn hiện, mượt mượt nhấp nhô…. Cả người giống như một quả mật đào đang run rẩy.
“Mặt quay qua đây… Chỉ quay mặt thôi.” Tử tước khàn tiếng ra lệnh.
Silla vẫn không nhúc nhích, tận tới khi tử tước nóng nảy ra lệnh lại lần nữa, cậu mới run rẩy quay sang.
Trong đôi mắt vàng kim kia tràn ngập nước mắt, hai gò má hồng lên, dáng vẻ cứng ngắc miễn cưỡng giống như thiên nga bị bóp chặt cổ.
Nhưng như vậy chỉ khiến cậu càng ngon miệng mà thôi.
Mấy cô gái kia cười khúc khích, có đùa cợt, cũng có yêu thích.
Món đồ chơi nhỏ đáng thương.
Dùng tiếng lóng thì là: một chíp hôi.
“Cứ như vậy, tốt lắm.” Tử tước cả người nóng rực vẽ loạn thuốc màu trên tranh sơn dầu, so với sáng tạo thì càng giống phát tiết cái gì đó, “Cứ như vậy….”
…
Ba đồng tiền Tursu và mấy đồng bạc ở tiệm bánh mì nặng trịch trong túi áo của Silla.
Tử tước rất hài lòng với cậu, phân phó quản việc ba ngày sau cậu lại tới không cần thông qua người tiến cử. Đây là chuyện rất tốt nhưng Silla vẫn ủ rũ như cũ, cậu lê bước chân gục đầu mua vài cái bánh mì trắng, mỡ bò mà một miếng thịt hun khói nhỏ đắt tiền. Cuối cùng có thể “em trai” ăn được đồ ngon rồi, suy nghĩ này làm giảm đi cảm giác nhục nhã của cậu.
Bánh mì trắng vừa mới nước xong rất xốp, thơm mềm, bẻ ra thì hơi nóng bay lên phô mai chảy ra, chất béo sữa từ từ thấm vào các lỗ xốp hình tổ ong của bánh mì.
Nhưng mà môi mỏng của Đạo Văn vẫn nhắm chặt, hoàn toàn thờ ơ với miếng bánh mì trên miệng, đôi mắt xám xanh trống rỗng tập trung lên mặt Silla.
Xương gò má hơi sưng, lòng trắng mắt có vài tơ máu, đuôi mắt đỏ không thể giấu…. Bởi vì làn da quá nhạy cảm, dấu vết khóc của Silla vẫn chưa tan biến.
“Sao…sao em không ăn?” Khóe môi của Silla che giấu mà làm vẻ nhếch lên, hổ thẹn, chột dạ giống như người vợ đáng thương vì bước đường cùng mà gạt chồng mà làm những chuyện không hay.
Dấu vết này tuy rằng nhỏ nhưng cũng làm nội tâm đ*o Văn bốc lên một chút ý vị đố kỵ và đau đớn không rõ, chúng nó tả xung hữu đột trong lồng ngực, làm Đạo Văn trướng nghẹn không thôi, phá tan mưu tính làm mất phương hướng lý lẽ của hắn, suy nghĩ, tiến hành diễn giải…. nhưng hắn đều thất bại.
Như hòn đá bị kẹt trong bánh răng, vết thương cũ ngăn lại sự vận động não bộ của hắn, nhốt hắn lại trong sự hỗn loạn ngu ngốc, thậm chí hắn khó có thể làm ra được biểu cảm nào.
Bỗng nhiên, khuôn mặt Đạo Văn cứng ngắc liên tục co giật kỳ lạ, hắn giống như đang dốc sức kéo cơ mặt mình trở lại.
“Em… em làm sao thế?” Silla ngẩn người.
Đạo Văn gian nan nhướng lông mày, vì cơ thể không phối hợp vặn vẹo rất kỳ quái, giống như một con quái vật không quen khống chế mặt người. Tiếp theo hắn giơ tay vụng về chọc vào hốc mắt phiếm hồng của Silla, đồng tử vì kích động mà mở to khiến người khác sợ hãi, đôi môi co rút liên tục.
“Óc…. Óc….” Âm tiết quái vật thô khàn.
Lờ mờ nhận ra là âm tiết “khóc”.
Lừa một người trí lực khiếm khuyết cũng không khó, sự khiếp sợ ngắn ngủi trôi qua, Silla nói đối hắn là vì nhớ thầy làm gốm và người nhà nên mới khóc, Đạo Văn vẫn trợn mắt với cậu, quả thực muốn dùng ánh nhìn của mình khoét hai cái lỗ trên mặt cậu. Một lát sau, tên ngốc đáng thương này chấp nhận lý do này, hồi phục đình trệ, không hề có phản ứng bên ngoài, hiền lành nhấm nuốt bánh mì trắng và thịt hun khói.
…
Silla làm việc rất nhanh, ngày hôm sau đã đưa Đạo Văn chuyển tới khu chợ số 32, chuyển ra khỏi nơi khổ sở tanh hôi mùi cá kia.
Cậu thuê một nhà trọ nhỏ hẹp nhưng sạch sẽ, cũng mời dược sư tới khám chữa bệnh cho Đạo Văn. Người dược sư này điều phối ra một loại nghe đâu là thuốc đặc trị chữa thương phục hồi dùng cho bên trong đầu, giá thuốc rất đắt đỏ, hai bình nhỏ mà cần hai đồng Tursu.
Không thể không thừa nhận rằng thứ cay nồng đó rất hữu dụng, sau khi Đạo Văn uống mấy bình thì phản ứng bên ngoài lồ lộ tăng: Hắn sẽ đuổi theo được những âm thanh, tầm mắt né tránh ánh mặt trời gay gắt, bản thân có thể ngốc nghếch cầm bánh mì ăn, thỉnh thoảng có thể nói ra được vài từ đơn…. Nếu cứ như vậy thì đầu Đạo Văn có lẽ sẽ thực sự khôi phục.
Có thuốc, có đồ ăn dinh dưỡng, chỗ ở thoải mái, Silla tin rằng những thứ này đều là điều kiện tất yếu để chức năng não bộ của Đạo Văn phục hồi hoàn toàn, mà cậu vẫn luôn làm người mẫu cho phòng tranh mới có điều kiện được.
Nhưng vấn đề mới tới rồi…. Sau khi khôi phục não bộ thì sao?
Mấy ngày nay, trong đôi mắt xám xanh của Đạo Văn không còn trống rỗng nhất thành bất biến và dại ra nữa, Silla thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy được một tia âm u lướt qua…. và sự hung ác vặn vẹo nữa.
Đó là ánh mắt mà những ngày trước Đạo Văn không bao giờ có được.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Trước khi chuyển tới phòng trọ nhỏ này, Silla chuyển gương và rất cả đồ vật có thể phản quang đi, nhưng cậu không thể giới hạn được tay của Đạo Văn, Đạo Văn sờ vào khuôn mặt trái của bản thân: thô ráp thế nào, chạm vào cái đó, quái dị thế nào, đường nét gồ gề, vết bỏng xấu xí đó trên khuôn mặt trái của hắn như một lớp vỏ.
Có thể Đạo Văn đã ý thức được bản thân bị hủy dung rồi…. Mỗi khi ý niệm này lướt qua, trái tim Silla quặn đau đến run rẩy.
“Phù….” Cậu điều chỉnh lại hô hấp, nỗ lực bình tĩnh trở lại, cậu nên đi làm việc rồi.
Mấy ngày trước, bức tranh mà tử tước vẽ khi cậu làm người mẫu đã được ca ngợi rộng rãi trong giới của các quý tộc, khách hàng của cậu cuối cùng cũng không chỉ còn tử tước nữa, mấy người không chịu để họa sĩ vì một người mẫu bình thường mà cung cấp công việc cho cậu. Bọn họ không hẳn đều hào phóng như tử tước, nhưng Silla cần tiền để chi trả cho dược sư, chỉ cần có tiền… chẳng sợ gì hết… cậu cũng kiên trì làm.
Hơn nữa cũng không phải họa sĩ nào cũng yêu cầu người mẫu cởi quần áo, có đôi khi Silla mặc bộ quần áo vải thô của mình ngồi một buổi chiều đã có tiền rồi.
Silla cúi người đi giày, lưu loát quấn dây nhỏ giày Puttee.
Bỗng nhiên, Silla cảm nhận được gì đó, sống lưng như có một thứ ẩm ướt lạnh lẽo bỗng nhiên bám vào mà vặn vẹo, giống như loài bò sát mềm mại bò trên người, theo bản năng cậu giơ tay đập sau lưng.
Cái vỗ này bị hụt, Silla quay đầu lại thấy Đạo Văn trước sau như một đang ôm đầu gối dựa vào tường, nhìn cậu chăm chú từ phía sau, mặt không chút biểu cảm.
Cảm giác lạnh lẽo đột nhiên tiêu tan, Silla kiểm tra mắt đất, một con bọ cánh cứng không to bằng móng tay đang chạy trốn trong hoảng sợ.
Silla thở ra một hơi, giẫm chết nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất