Chàng Thơ

Chương 4

Trước Sau
Hành tung bị bại lộ, Đạo Văn không nói gì, chỉ đơn giản giơ tay lên, dùng ngón trỏ câu lấy cằm Silla, lấy ngón cái quét thật mạnh qua môi dưới, xong xuôi liền thu tay về.

Trong lúc chạng vạng, màu đỏ tươi trên đầu ngón tay như được mạ thêm lớp ánh sáng cam, tạo thành màu đỏ vàng, tinh xảo, xinh đẹp.

Đạo Văn vừa si mê vừa thâm trầm mút ngót tay cái của mình.

“Đạo Văn,” Silla ngây ra, ngăn cản hành vi của Đạo Văn theo bản năng, “Em chưa rửa tay.”

Đáp lại cậu, là một đôi tay kìm hãm như chiếc kẹp sắt, chúng nó hằng năm làm công việc thủ công, lực đạo mạnh mẽ khiến cho người ta sợ hãi, động tác cực chuẩn, ngón cái cố định hàm dưới Silla, bốn ngón còn lại câu lấy sau gáy, chuẩn xác bắt được cậu.

Nối gót tới, là một nụ hôn thô bạo.

- --Đọc FULL tại dtruyen.com---

Đạo Văn phấn khích đến cả người phát run, hệt như con dã thú, hắn không hề có kết cấu gì, chỉ hành động theo bản năng, liếm cắn…………khiến môi của Silla đau rát.

[ Đánh giá hắn tốt, nơi này là từ cổ trở lên]

Silla bị dọa ngốc, ngô ngô hừ kêu, lảo đảo lui ra phía sau, nhưng phòng bếp nhỏ hẹp, chưa lui được hai bước, lưng đã chạm vào vách tường.

“Ngô…….Đạo Văn…….Em sao thế?” Silla run giọng hỏi thăm, eo lưng cuộn tròn lại như con tôm, Đạo Văn không tốn chút sức nào đem cậu vặn thẳng dậy.

Silla miễn cưỡng trốn tránh, lại sợ bản thân trong lúc giãy giụa vô tình làm đau Đạo Văn, chỉ dám che miệng, quay đầu, hèn nhát mà bất lực lặp lại mấy âm tiết “Em sao vậy”.

[Đánh giá: Che miệng, quay đầu, cậu che miệng của mình.]

Mà loại phản kháng yếu ớt này đối với Đạo Văn cũng gần như không tồn tại, hắn muốn làm gì thì làm, một tay chế trụ cổ tay Silla, cánh môi cọ xát dây dưa kịch liệt. Thừa dịp cậu mở miệng hỏi liền lấp kín lại trong nháy mắt.

Silla nhiều lần cố gắng rút cổ tay ra khỏi chiếc xiềng xích được hình thành bởi ngón cái và ngón trỏ của Đạo Văn, xương cổ tay bị ngón tay thô ráp ma sát đến đỏ bừng, Đạo Văn càng vì hành động của cậu mà lực đạo nơi tay càng tăng thêm mấy phần.

[Đánh giá: Thứ đang nắm chỉ là cổ tay, dùng tay của một người, nắm chặt cổ tay một người khác, chỉ thế thôi, cổ tay bị nắm đỏ ửng, cổ tay, chỉ là cổ tay, xin cảm ơn]

Tận đến khi đôi mắt vàng kim kia bởi vì thiếu dưỡng khí mà nhiễm lên một tầng hơi nước, toát ra tia khẩn cầu, giọng mũi nức nở, mà những thứ ngọt ngào dính trên môi kia gần như bị liếm sạch sẽ, Đạo Văn rốt cuộc mới chịu buông tay ra.

Sự cầu xin của Silla luôn hữu hiệu đối với hắn.

Đạo Văn nhìn cậu chằm chằm, lòng ghen tuông vẫn nặng nề như cũ, nhưng sự lạnh lùng và giận giữ của hắn cũng đã bớt đi một chút, tựa như người chồng trừng phạt người vợ không ngoan ngoãn nghe lời của mình.

Silla chật vật co người thành một đoàn bên góc tường, trên tạp dề cùng quần áo vải thô đều là nếp nhăn, mái tóc rối tung, từ vành tai đến xương quai xanh đỏ hồng lên một mảng.

Mặc dù như vậy, sau khi y được Đoạn Văn buông ra, khóe môi vẫn miễn cưỡng gạt ra một nụ cười trấn an, liên tục không ngừng dùng biểu tình trên mặt tuyên bố cậu hiểu được đây chỉ là một trò đùa gian ác, mà cậu luôn luôn nguyện ý tha thứ cho Đạo Văn, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng tha thứ cho hắn – tuy thế, thân thể cậu vẫn không ngừng run rẩy, có xu thế cuộn tròn như con tôm, cả người tràn ngập cảm giác phòng bị.

Ngôn ngữ biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể rời rạc khiến y trông đáng thương vô cùng.

“Đạo Văn…… Cái kia………” Silla lẩm bẩm một cách khô khan. Giữa răng môi vẫn còn lưu lại cảm giác ẩm ướt làm y xấu hổ không thôi, trong vô thức giơ tay lau miệng, khi phát hiện trên mu bàn tay mình dính một chút son môi, cậu như tỉnh ngộ ra – Đạo Văn đáng thương! Não hắn bị tổn thương, thần trí không còn rõ ràng, liền ngộ nhận rằng Silla quên tẩy sạch son môi là một nữ nhân!

“Đạo Văn, là anh, Anh Silla.” Ý thức được điểm này, Silla thoáng cái đứng thẳng dậy, cậu nâng tạp dề lên lau sạch vết đỏ còn sót lại trên khóe môi, nắm chặt lấy đôi vai Đạo Văn, nói dối một cách ngượng ngịu, “Cái này……… Cái này là ở phòng vẽ tranh, a, là mấy hầu gái cùng anh nói đùa…….. Liền bị các nàng bôi loạn lên.”

Mấy cô nương ở trấn nhỏ bên cạnh cũng thường xuyên trêu đùa cậu, Đạo Văn biết chuyện này.



Đạo Văn không mở miệng, chậm rãi chớp mắt, ánh mắt vẫn u ám như cũ.

“Nhìn rõ chưa?” Silla vỗ vỗ nhẹ vào hai gò má hắn, nhẹ nhàng nói, “Anh là Silla, đừng có lại nhận nhầm đấy.”

–  Anh Silla

Đúng là một cái xưng hô quen thuộc, ấm áp.

Khóe miệng Đạo Văn khẽ động, nhìn ánh mắt tràn đầy vẻ khích lệ mà hàm hồ lặp lại: “………Anh……..Silla.”

“Đúng rồi.” Silla vui mừng xoa xoa mái tóc Đạo Văn, trái tim nhảy loạn như con thỏ điên cuồng lại một lần nữa ngâm mình trong ôn nhu, từng đợt ấm áp trào dâng, thực nhanh liền bình tĩnh trở lại.

Đạo Văn từ nhỏ đến lớn đều gọi cậu như vậy.

Thật lâu trước kia, Silla cũng từng có một đứa em, tiếc là mệnh bèo nên nhiễm đậu mùa mà chết sớm, nhỏ hơn Silla ba tuổi, đôi mắt cùng màu tóc giống hết Đạo Văn, tuổi tác cũng tương tự. Silla đem tình cảm dành cho đứa em chết sớm chuyển sang trên người Đạo Văn, mỗi khi cậu nhìn hắn, liền vừa chua xót vừa vui mừng mà tưởng tượng, nếu em trai cậu còn sống, bây giờ hẳn là cũng giống như Đạo Văn.

Mặc dù Silla không có năng khiếu làm gốm, tính tình luôn gặp sao sống vậy, nhưng lại có hứng thú với mấy chuyện lặt vặt trong nhà như giặt giũ, nấu cơm linh tinh các thứ. Có cậu  ở, căn phòng luôn được xử lý gọn gàng ngăn nắp, một ngày đủ ba bữa cơm tinh tế ngon miệng, quần áo của Đạo Văn cũng được giặt giũ sạch bong, gấp ngay ngắn, còn tản ra mùi hương bồ kết cùng lá quýt thơm ngát, so ra còn sạch sẽ hơn mấy nam nhân có vợ chăm sóc tử tế.

Silla tin tưởng Đạo Văn cũng coi y như ca ca mình. Hắn trời sinh tính tình lạnh lùng, kiệm lời trầm tĩnh, là kiểu người thâm sâu khó đoán. Nhưng y biết hắn thực ra là một đứa trẻ hiền lành và chu đáo, chẳng qua là hơi ít nói một chút thôi…..

Đạo văn vẫn thì thầm không rõ.

“Anh Silla………”

Cái xưng hô này khiến hắn nhớ tới một đoạn ký ức ngày trước.

Ngày trước……….

Silla ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối, chiếc tạp dề được buộc lên làm lộ ra vòng eo thon nhỏ mềm mại.

Cậu dùng thìa múc ra một ít canh thịt từ trong nồi, chu chu cái miệng nhỏ thổi cho nguội, nếm thử hương vị. Mép thìa áp vào đôi môi hồng nhuận, lúc thổi hơi cong cong một chút. Cậu cúi đầu xuống, mái tóc bạch kim luôn bao trùm lấy phần gáy đột nhiên không sót chút gì, lộ ra đốt xương linh hoạt.

Đạo Văn tiếp nhận cái thìa từ trong tay Silla, y dùng giọng điệu bình tĩnh lãnh đạm yêu cầu hắn nghỉ ngơi. Mà sau khi bị Silla dỗ dành rời đi, hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, hạ lưu si mê mà mút mép thìa, hầu kết khát khô cháy bỏng nhấp nhô – hắn cũng đang dùng thìa nếm thử hương vị, đầu lưỡi, đôi môi cùng vị chua ngọt……

Ngày trước………..

Phòng giặt ẩm ướt, nóng bức, Đạo Văn từ trong sọt đồ bẩn nhặt ra vài món quần áo, chóp mũi cọ qua nếp nhăn trên vải lanh, hưởng thụ nhiệt độ cùng hơi thở còn sót lại.

Mấy bộ y phục đáng thương đó đầu tiên là bị vò đến càng dơ, sau lại được Đạo Văn giặt lại cho sạch sẽ mới mẻ.

Trong khi Silla, người vô tình cuộn mình trên chiếc ghế mây ở hậu viện và ngủ ngon lành như một chú mèo con cuộn mình dưới giàn nho cả buổi chiều, khi vội vã bước vào phòng giặt để chuẩn bị xử lý đống quần áo dơ trong mấy ngày qua, liền phát hiện Đạo Văn thế mà lại đang lặng lẽ vắt khô chiếc áo sơ mi bằng vải lanh cuối cùng…….

Ngày xưa……..

Silla vui vẻ bận rộn trong vườn hoa diên vĩ phía hậu viện, đôi ủng ôm lấy bắp chân có đường cong lưu loát, cậu khom lưng kiểm tra tình trạng của rễ cây diên vĩ, **mượt mà đáng yêu vểnh lên, khuôn mặt dưới mũ rơm đổ mồ hôi lấm tấm, vài sợi tóc bạch kim dính trên gò má.

Đạo Văn không ngừng từ bên trong cửa sổ hướng ra phía ngoài thăm dò, chiếc tượng gốm hình thiếu nữ bên hoa diên vĩ dần dần trở nên rõ ràng, linh tú sinh động………



“Anh Silla.”

Dục hỏa, tội nghiệt, bí ẩn, điên cuồng của Đạo Văn………..

“Anh Silla.”

Trân bảo, mỹ nhân, mạng sống, đầu quả tim……..

“Anh Silla.”

Chàng Muse…….. của Đạo Văn.

Luôn luôn là như vậy.

Không sai lầm.

Đều không có sai lầm.

Không sai không sai không sai…….

Không nhầm lẫn, không nhầm lẫn, không có, không, không, không, không không……

Não bộ phải hoạt động cao độ khiến cho cơ mặt Đạo Văn nhúc nhích trở nên đáng sợ, hắn lẩm bẩm một lần nữa trong đầu, chậm rãi trở lại góc tường, ôm đầu gối ngồi xuống.

Hắn thích ngồi ở vị trí này, cảm thấy tốt hơn so với ghế sô pha mềm mại, Silla cũng vì thế mà đặt thêm hai miếng đệm mỏng để hắn có thể ngồi thoải mái hơn một chút.

Cũng một phần là do căn phòng này diện tích nhỏ hẹp, hẹp về chiều dài, khó khăn lắm mới đủ cho hai người cùng nhau sinh hoạt – Silla đều đem mấy đồng tiền kiếm được cho dược sư – mà Đạo Văn ngồi ở bên kia góc tường nhìn thẳng về phía trước, hết thảy căn phòng nhỏ này sẽ được bao quát trong tầm mắt của hắn.

- --Đọc FULL tại dtruyen.com---

Silla ở đâu, đang làm cái gì……….hắn đều có thể trông thấy.

Hắn nhìn không chớp mắt – 

“Hô………” Silla bình tĩnh trở lại, cậu đưa lưng về phía Đạo Văn, thêm nước để hầm thịt dê, đồng thời cắt miếng cá tuyết.

Chuyện xảy ra hôm nay chỉ là tai nạn nhỏ, Silla tự trấn an bản thân mình – Đạo Văn là một nam nhân thành thục, thỉnh thoảng sẽ có một chút nhu cầu, mà đầu óc của hắn không tốt, chỉ có thể nghe theo bản năng mà hành động…….

Tất cả chuyện này đều nói thông được……

Nhưng mà, Silla vẫn loáng thoáng cảm thấy trước sau có chỗ nào đó không thích hợp lắm.

Cổ tay, mắt cá chân, cổ, vòng eo……….Những bộ vị thích hợp để trói buộc, để khóa chặt trên người y vẫn cảm nhận được từng đợt tê dại, căng thẳng, từ góc tường toát ra ánh mắt lạnh băng cứng rắn, tản ra mùi gỉ sét, tựa như muốn ngưng tụ thành một chiếc gông sắt.

[Đánh giá: Ở đây cậu nói rằng những nơi này bị “tê dại”, không có ý gì khác, chỉ là tê dại, giống như “tê dại cả da đầu”.]

Nhưng loại ảo giác này hẳn là rối loạn thần kinh đi.

Silla cũng không để bụng, xoa xoa sau cổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau