Chương 7
Một ít tơ lụa rách nát còn chật vật lưu lại trên người Silla, trắng như ngọc trai và màu xám bạc ẩm ướt, đắt đỏ lộng lẫy.
Silla ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, cẳng chân khép lại, liều mạng dựa vào bức tường, đây là tư thế duy nhất để cậu che đậy thân thể nửa loã lồ của mình.
Nửa năm nay cậu đã phải chịu đựng quá nhiều tra tấn cùng sỉ nhục, người mẫu phòng vẽ tranh, thực ra công việc này không hề đê tiện, chỉ tiếc là đám người thuê Silla toàn một lũ hạ lưu bỉ ổi………. Những hành động gây rối cùng ánh nhìn chăm chú kinh tởm cũng đã sớm trở thành chuyện bình thường.
Mất đi lớp vải che đậy cơ thể, mồ hôi đầm đìa trên da nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, Silla lạnh đến phát run, khuỷu tay phải do bị ép cong lại đã bắt đầu đau nhói.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Những chấn thương vì làm việc quá sức bởi các thùng hàng trên bến tàu vẫn chưa lành, cánh tay phải vẫn luôn gây ra cảm giác đau đớn khi bị uốn cong lại đến một mức nhất định. Cậu cũng đã từng dùng các loại thuốc điều trị rẻ tiền, nhưng dường như không có hiệu quả cho lắm, liền không nỡ phí thuốc vào người mình nữa. Cậu càng nguyện ý dùng mấy đồng tiền kiếm được để bồi bổ cho Đạo Văn, cho hắn ăn thêm vài bữa thịt cừu hầm đậu, dù sao cậu không còn làm mấy việc nặng nhọc đó, cũng không nhất thiết phải có một cánh tay khỏe mạnh.
………Nhưng ngay cả Đạo Văn cũng muốn làm cậu tổn thương sao?
Chua xót, sợ hãi, rét lạnh cùng đau đớn khiến cho Silla nức nở như một con mèo nhỏ. Chỉ trong ngày hôm nay, cậu đã chịu quá nhiều kinh hãi, cánh tay phải ướt đẫm nước mắt. Cặp mắt mèo vàng lục ướt sũng, cậu vẫn luôn khóc, nhưng khóc cũng không xong, bởi vì cuộc đời cậu đã sớm ngâm mình trong những giọt lệ mặn đắng.
Rốt cuộc, một mảnh vải tàn tạ cuối cùng cũng bị tước đi.
Là một cái phục sức trên bộ lễ phục, bằng vải mềm màu bạc, trang trí bằng ren, chất đống nhàu nát trên mặt đất.
Đạo Văn nhìn thẳng vào Silla, bàn tay phải dính đầy máu xâm nhập vào bên trong mái tóc vàng óng, chậm rãi nắm chặt, năm ngón tay bắt lấy mái tóc, cầm bím tóc đã trở nên lỏng lẻo trong tay, giây tiếp theo, hắn ép Silla ngẩng mặt lên.
Đầu của hắn như con rắn độc đang săn mồi, chậm rãi đong đưa, thay đổi góc độ một cách xảo quyệt, thong thả quan sát đôi môi đỏ mọng ướt át cùng biểu tình trên mặt của con mồi.
Silla ngoan ngoãn như con cừu non đang đau thương chờ đợi tên đồ tể, cảm giác bị sỉ nhục khiến cho cổ cậu nổi lên một mạt hồng nhạt.
Cậu không muốn.
Cậu còn chưa bao giờ nghĩ đến loại sự tình như này, nỗi sợ hãi bủa vây tâm trí, dường như đoán được ý đồ của Đạo Văn – cưỡng gian. Tình cảm phi đạo đức tới mức thần linh cũng không thể dung thứ, có lẽ Đạo Văn đã nghẹn đến tàn nhẫn, đã trở nên biến thái.
Silla ngập ngừng, khuyên nhủ Đạo Văn trong vô vọng, đồng thời đem ánh mắt cố định tại vùng má trái bị bỏng của hắn mà nhắc nhở chính mình: Khuôn mặt không trọn vẹn cùng trí thông minh thấp kém của Đạo Văn đều do cậu mà ra, cái mạng này của cậu chính là nhờ Đạo Văn liều mình xông vào đám cháy mà cứu về. Vì thế, lẽ ra cậu phải biết quý trọng từng hơi thở, từng nhịp tim của mình ngay lúc này, lẽ ra cậu phải nguyện ý làm tất cả mọi chuyện vì Đạo Văn.
…………
Tuy nhiên, bằng sự quan sát tỉ mỉ và chậm chạp, xúc cảm nóng bỏng trong mắt Đạo Văn dần dần được thay thế bằng sự lạnh lùng.
— Anh Silla đã chịu đựng hắn như chịu đựng cơn đói khát, nỗi đau cùng bệnh tật.
Ý niệm này càng ngày càng hiện ra rõ ràng, chiếm lĩnh tâm trí hắn.
Sự kiềm chế trước đó ngay tức khắc ngóc đầu trở lại, cùng d*c vọng chém g.i.e.t lộn xộn.
Thần kinh Đạo Văn lâm vào tình trạng căng thẳng tột độ, khuôn mặt trở nên vặn vẹo trái phải không đối xứng, cơ bắp run rẩy dữ dội, phảng phất dưới làn da nhợt nhạt ấy là một sinh vật sống đáng sợ, nó đang cào cấu, nó đang thét gào.
Cơn cuồng nộ cùng đố kỵ kích phát ra cảm giác xúc động dần dần lắng xuống như thủy triều rút.
Mu bàn tay Đạo Văn nổi từng mảng gân xanh, hàm răng nghiến chặt vào nhau, liền mạng buông lỏng năm ngón tay, buông khỏi mái tóc Silla. Hắn dùng ngón tay gãi tới gãi lui, vừa vụng về vừa nhu thuận mà vuốt lại những sợi tóc rối tung trên đầu cậu.
Tiếp theo, Đạo Văn lùi lại, lùi về nơi thuộc về hắn, trên hai cái nệm bên góc tường, chậm rãi ngồi xuống ôm lấy đầu.
Hắn chỉ là xé nát bộ lễ phục tân nương.
……………
Silla hoảng hốt, bò dậy, tay chân luống cuống mặc lại bộ quần áo vải thô của mình.
Cậu chưa đủ tỉnh táo để hồi tưởng lại những gì xảy ra trong ngày hôm nay, nhớ lại những hành động của Đạo Văn.
Đạo Văn bám theo cậu, bóc trần bí mật của cậu, đánh Nam tước, hủy hoại tấm vải vẽ tranh cùng xé nát váy cưới………không hơn không kém.
Silla hô hấp thật sâu, phân tích, tự trấn an bản thân: Hẳn là mấy người quý tộc biến thái đó đã khiến cậu trở nên đa nghi, như chim sợ cành cong, làm hại cậu nghĩ xấu cho Đạo Văn. Có lẽ Đạo Văn chỉ là muốn bảo vệ cậu, xét nát áo cưới là bởi vì hắn quá căm hận nó, cái này cũng hợp lý, bất quá Silla cũng căm hận chiếc váy cưới kia y như vậy, nó là thứ tượng trưng cho sự sỉ nhục về cả thể xác lẫn linh hồn, cho thứ đạo đức đồi trụy.
Silla mặc niệm lời giải thích này trong đầu, nhiều lần dùng nó an ủi tâm trí đang rối như tơ vò, để xóa tan những suy nghĩ không đáng xuất hiện trong não bộ.
Tựa như bị thôi miên, thân thể dần dần thả lỏng, vẻ mặt từ bi thương chuyển sang bình tĩnh. Cậu bắt đầu xử lý những công việc trước mắt, tìm kiếm dụng cụ cứu thương để băng bó vết thương vẫn đang không ngừng chảy máu của Đạo Văn.
Cậu mang những thứ kia đến bên người Đạo Văn, nửa ngồi nửa quỳ, nâng lên cánh tay phải của hắn, dùng chiếc nhíp gắp hết các mảnh vỡ thủy tinh ra, vừa gắp vừa đau lòng thổi thổi lên miệng vết thương.
Đạo Văn chậm rãi quay đầu nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt u ám, tư thế ngồi kỳ quái – hắn mất tự nhiên mà dùng sức co chân lại, giống như tư thế của Silla lúc trước.
“Anh sẽ không tới phòng vẽ tranh nữa.” Silla không chú ý đến sự thay đổi tư thế ngồi của Đạo Văn, chỉ chuyên chú vào việc phỏng đoán ý nghĩ của hắn, nhỏ giọng nói, “Anh đã tích trữ được một ít tiền, đủ cho chúng ta sinh hoạt trong một khoảng thời gian, anh sẽ đi tìm một công việc khác….”
Mặc dù cậu không dành dụm được đủ tiền cho Đạo Văn trị đầu, nhưng chi phí cho một đoạn thời gian thì không thành vấn đề, chí ít cũng không cần vì miếng bánh mì đen mà đi làm lao động tay chân ở bến tàu, cậu có thể từ từ mà kiếm việc làm cho mình, nói không chừng sẽ có thầy làm gốm nào đó nhận cậu vào làm việc.
“Tìm việc, mang theo……….Đạo Văn.” Má trái bị bỏng đến tím tái, phát ra ánh sáng ghê rợn, cảm xúc của Đạo Văn trở nên kích động, cố gắng tổ chức câu chữ trong đầu, khó khăn biểu đạt ý tứ, “Đạo Văn……. tay nghề tốt, Đạo Văn…………có thể làm gốm, kiếm được tiền, Đạo Văn………..nhớ cách làm. Anh Silla không thể, không thể……” Hắn nói, âm thanh đột nhiên bị đình trệ, hắn đập đầu vào góc tường một cách máy móc, đập đến tiếng động ầm ầm vang lên, “Không thể! Không thể! Không thể……..”
“Anh biết, anh sẽ không đi nữa, anh thề, mang theo Đạo Văn, anh thề………”Hốc mắt Silla chua xót, cũng không rảnh mà sợ hãi, vội vàng ôm lấy đầu Đạo Văn, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc vàng, ôn nhu trấn an, thẳng đến khi hắn không còn dãy dụa nữa mới ngừng lại.
……….
Sau khi xử lý tốt vết thương của Đạo Văn, Silla lấy hộp nhỏ mà cậu dùng để giấu tiền ra, tính toán số tiền thừa còn lại, lập kế hoạch chi tiêu cho mỗi ngày.
Không khác mấy so với suy tính của cậu, số tiền này đủ cho hai người bọn họ chèo chống trong một khoảng thời gian.
Trong lòng Silla đã nắm chắc, cậu thở phào một hơi, bắt đầu thu dọn những mảnh vụn của chiếc váy cưới.
Màu trắng ngọc trai cùng màu xám bạc, nhăn nheo và lộn xộn, mơ hồ khúc xạ nên ánh sáng chiếu ra cửa số, như một ám thị bí ẩn.
Không thể không nói, nơi này thật giống như là…….hiện trường của một vụ bạo hành.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Cảm giác hổ thẹn hồi nãy lại một lần nữa xuất hiện, gò má Silla đỏ lên.
Đạo Văn không biết từ lúc nào đã ngồi trên chiếc ghế nơi lãnh thổ riêng của mình, đôi chân thon dài thẳng tắp lồ lộ ra, hai tay buông thõng, chiếc khăn trải bàn với họa tiết hoa lá mềm mại rủ xuống.
Nếu như lúc này Silla quay đầu cũng chỉ có thể nhìn thấy Đạo Văn từ ngực trở lên, lộ ra nửa người trên mặt bàn.
Đạo Văn không chớp mắt nhìn Silla thu dọn tàn dư của chiếc váy cưới, con ngươi đen như hắc ám, tầm mắt dính chặt vào người Silla.
Cánh tay trái còn lành lặn nguyên vẹn run rẩy, hệt như bị mắc chứng động kinh.
Silla ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, cẳng chân khép lại, liều mạng dựa vào bức tường, đây là tư thế duy nhất để cậu che đậy thân thể nửa loã lồ của mình.
Nửa năm nay cậu đã phải chịu đựng quá nhiều tra tấn cùng sỉ nhục, người mẫu phòng vẽ tranh, thực ra công việc này không hề đê tiện, chỉ tiếc là đám người thuê Silla toàn một lũ hạ lưu bỉ ổi………. Những hành động gây rối cùng ánh nhìn chăm chú kinh tởm cũng đã sớm trở thành chuyện bình thường.
Mất đi lớp vải che đậy cơ thể, mồ hôi đầm đìa trên da nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, Silla lạnh đến phát run, khuỷu tay phải do bị ép cong lại đã bắt đầu đau nhói.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Những chấn thương vì làm việc quá sức bởi các thùng hàng trên bến tàu vẫn chưa lành, cánh tay phải vẫn luôn gây ra cảm giác đau đớn khi bị uốn cong lại đến một mức nhất định. Cậu cũng đã từng dùng các loại thuốc điều trị rẻ tiền, nhưng dường như không có hiệu quả cho lắm, liền không nỡ phí thuốc vào người mình nữa. Cậu càng nguyện ý dùng mấy đồng tiền kiếm được để bồi bổ cho Đạo Văn, cho hắn ăn thêm vài bữa thịt cừu hầm đậu, dù sao cậu không còn làm mấy việc nặng nhọc đó, cũng không nhất thiết phải có một cánh tay khỏe mạnh.
………Nhưng ngay cả Đạo Văn cũng muốn làm cậu tổn thương sao?
Chua xót, sợ hãi, rét lạnh cùng đau đớn khiến cho Silla nức nở như một con mèo nhỏ. Chỉ trong ngày hôm nay, cậu đã chịu quá nhiều kinh hãi, cánh tay phải ướt đẫm nước mắt. Cặp mắt mèo vàng lục ướt sũng, cậu vẫn luôn khóc, nhưng khóc cũng không xong, bởi vì cuộc đời cậu đã sớm ngâm mình trong những giọt lệ mặn đắng.
Rốt cuộc, một mảnh vải tàn tạ cuối cùng cũng bị tước đi.
Là một cái phục sức trên bộ lễ phục, bằng vải mềm màu bạc, trang trí bằng ren, chất đống nhàu nát trên mặt đất.
Đạo Văn nhìn thẳng vào Silla, bàn tay phải dính đầy máu xâm nhập vào bên trong mái tóc vàng óng, chậm rãi nắm chặt, năm ngón tay bắt lấy mái tóc, cầm bím tóc đã trở nên lỏng lẻo trong tay, giây tiếp theo, hắn ép Silla ngẩng mặt lên.
Đầu của hắn như con rắn độc đang săn mồi, chậm rãi đong đưa, thay đổi góc độ một cách xảo quyệt, thong thả quan sát đôi môi đỏ mọng ướt át cùng biểu tình trên mặt của con mồi.
Silla ngoan ngoãn như con cừu non đang đau thương chờ đợi tên đồ tể, cảm giác bị sỉ nhục khiến cho cổ cậu nổi lên một mạt hồng nhạt.
Cậu không muốn.
Cậu còn chưa bao giờ nghĩ đến loại sự tình như này, nỗi sợ hãi bủa vây tâm trí, dường như đoán được ý đồ của Đạo Văn – cưỡng gian. Tình cảm phi đạo đức tới mức thần linh cũng không thể dung thứ, có lẽ Đạo Văn đã nghẹn đến tàn nhẫn, đã trở nên biến thái.
Silla ngập ngừng, khuyên nhủ Đạo Văn trong vô vọng, đồng thời đem ánh mắt cố định tại vùng má trái bị bỏng của hắn mà nhắc nhở chính mình: Khuôn mặt không trọn vẹn cùng trí thông minh thấp kém của Đạo Văn đều do cậu mà ra, cái mạng này của cậu chính là nhờ Đạo Văn liều mình xông vào đám cháy mà cứu về. Vì thế, lẽ ra cậu phải biết quý trọng từng hơi thở, từng nhịp tim của mình ngay lúc này, lẽ ra cậu phải nguyện ý làm tất cả mọi chuyện vì Đạo Văn.
…………
Tuy nhiên, bằng sự quan sát tỉ mỉ và chậm chạp, xúc cảm nóng bỏng trong mắt Đạo Văn dần dần được thay thế bằng sự lạnh lùng.
— Anh Silla đã chịu đựng hắn như chịu đựng cơn đói khát, nỗi đau cùng bệnh tật.
Ý niệm này càng ngày càng hiện ra rõ ràng, chiếm lĩnh tâm trí hắn.
Sự kiềm chế trước đó ngay tức khắc ngóc đầu trở lại, cùng d*c vọng chém g.i.e.t lộn xộn.
Thần kinh Đạo Văn lâm vào tình trạng căng thẳng tột độ, khuôn mặt trở nên vặn vẹo trái phải không đối xứng, cơ bắp run rẩy dữ dội, phảng phất dưới làn da nhợt nhạt ấy là một sinh vật sống đáng sợ, nó đang cào cấu, nó đang thét gào.
Cơn cuồng nộ cùng đố kỵ kích phát ra cảm giác xúc động dần dần lắng xuống như thủy triều rút.
Mu bàn tay Đạo Văn nổi từng mảng gân xanh, hàm răng nghiến chặt vào nhau, liền mạng buông lỏng năm ngón tay, buông khỏi mái tóc Silla. Hắn dùng ngón tay gãi tới gãi lui, vừa vụng về vừa nhu thuận mà vuốt lại những sợi tóc rối tung trên đầu cậu.
Tiếp theo, Đạo Văn lùi lại, lùi về nơi thuộc về hắn, trên hai cái nệm bên góc tường, chậm rãi ngồi xuống ôm lấy đầu.
Hắn chỉ là xé nát bộ lễ phục tân nương.
……………
Silla hoảng hốt, bò dậy, tay chân luống cuống mặc lại bộ quần áo vải thô của mình.
Cậu chưa đủ tỉnh táo để hồi tưởng lại những gì xảy ra trong ngày hôm nay, nhớ lại những hành động của Đạo Văn.
Đạo Văn bám theo cậu, bóc trần bí mật của cậu, đánh Nam tước, hủy hoại tấm vải vẽ tranh cùng xé nát váy cưới………không hơn không kém.
Silla hô hấp thật sâu, phân tích, tự trấn an bản thân: Hẳn là mấy người quý tộc biến thái đó đã khiến cậu trở nên đa nghi, như chim sợ cành cong, làm hại cậu nghĩ xấu cho Đạo Văn. Có lẽ Đạo Văn chỉ là muốn bảo vệ cậu, xét nát áo cưới là bởi vì hắn quá căm hận nó, cái này cũng hợp lý, bất quá Silla cũng căm hận chiếc váy cưới kia y như vậy, nó là thứ tượng trưng cho sự sỉ nhục về cả thể xác lẫn linh hồn, cho thứ đạo đức đồi trụy.
Silla mặc niệm lời giải thích này trong đầu, nhiều lần dùng nó an ủi tâm trí đang rối như tơ vò, để xóa tan những suy nghĩ không đáng xuất hiện trong não bộ.
Tựa như bị thôi miên, thân thể dần dần thả lỏng, vẻ mặt từ bi thương chuyển sang bình tĩnh. Cậu bắt đầu xử lý những công việc trước mắt, tìm kiếm dụng cụ cứu thương để băng bó vết thương vẫn đang không ngừng chảy máu của Đạo Văn.
Cậu mang những thứ kia đến bên người Đạo Văn, nửa ngồi nửa quỳ, nâng lên cánh tay phải của hắn, dùng chiếc nhíp gắp hết các mảnh vỡ thủy tinh ra, vừa gắp vừa đau lòng thổi thổi lên miệng vết thương.
Đạo Văn chậm rãi quay đầu nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt u ám, tư thế ngồi kỳ quái – hắn mất tự nhiên mà dùng sức co chân lại, giống như tư thế của Silla lúc trước.
“Anh sẽ không tới phòng vẽ tranh nữa.” Silla không chú ý đến sự thay đổi tư thế ngồi của Đạo Văn, chỉ chuyên chú vào việc phỏng đoán ý nghĩ của hắn, nhỏ giọng nói, “Anh đã tích trữ được một ít tiền, đủ cho chúng ta sinh hoạt trong một khoảng thời gian, anh sẽ đi tìm một công việc khác….”
Mặc dù cậu không dành dụm được đủ tiền cho Đạo Văn trị đầu, nhưng chi phí cho một đoạn thời gian thì không thành vấn đề, chí ít cũng không cần vì miếng bánh mì đen mà đi làm lao động tay chân ở bến tàu, cậu có thể từ từ mà kiếm việc làm cho mình, nói không chừng sẽ có thầy làm gốm nào đó nhận cậu vào làm việc.
“Tìm việc, mang theo……….Đạo Văn.” Má trái bị bỏng đến tím tái, phát ra ánh sáng ghê rợn, cảm xúc của Đạo Văn trở nên kích động, cố gắng tổ chức câu chữ trong đầu, khó khăn biểu đạt ý tứ, “Đạo Văn……. tay nghề tốt, Đạo Văn…………có thể làm gốm, kiếm được tiền, Đạo Văn………..nhớ cách làm. Anh Silla không thể, không thể……” Hắn nói, âm thanh đột nhiên bị đình trệ, hắn đập đầu vào góc tường một cách máy móc, đập đến tiếng động ầm ầm vang lên, “Không thể! Không thể! Không thể……..”
“Anh biết, anh sẽ không đi nữa, anh thề, mang theo Đạo Văn, anh thề………”Hốc mắt Silla chua xót, cũng không rảnh mà sợ hãi, vội vàng ôm lấy đầu Đạo Văn, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc vàng, ôn nhu trấn an, thẳng đến khi hắn không còn dãy dụa nữa mới ngừng lại.
……….
Sau khi xử lý tốt vết thương của Đạo Văn, Silla lấy hộp nhỏ mà cậu dùng để giấu tiền ra, tính toán số tiền thừa còn lại, lập kế hoạch chi tiêu cho mỗi ngày.
Không khác mấy so với suy tính của cậu, số tiền này đủ cho hai người bọn họ chèo chống trong một khoảng thời gian.
Trong lòng Silla đã nắm chắc, cậu thở phào một hơi, bắt đầu thu dọn những mảnh vụn của chiếc váy cưới.
Màu trắng ngọc trai cùng màu xám bạc, nhăn nheo và lộn xộn, mơ hồ khúc xạ nên ánh sáng chiếu ra cửa số, như một ám thị bí ẩn.
Không thể không nói, nơi này thật giống như là…….hiện trường của một vụ bạo hành.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Cảm giác hổ thẹn hồi nãy lại một lần nữa xuất hiện, gò má Silla đỏ lên.
Đạo Văn không biết từ lúc nào đã ngồi trên chiếc ghế nơi lãnh thổ riêng của mình, đôi chân thon dài thẳng tắp lồ lộ ra, hai tay buông thõng, chiếc khăn trải bàn với họa tiết hoa lá mềm mại rủ xuống.
Nếu như lúc này Silla quay đầu cũng chỉ có thể nhìn thấy Đạo Văn từ ngực trở lên, lộ ra nửa người trên mặt bàn.
Đạo Văn không chớp mắt nhìn Silla thu dọn tàn dư của chiếc váy cưới, con ngươi đen như hắc ám, tầm mắt dính chặt vào người Silla.
Cánh tay trái còn lành lặn nguyên vẹn run rẩy, hệt như bị mắc chứng động kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất