Chương 9
Giữa mùa hạ, rặng cây ven đường cành lá sum suê, bóng râm xanh thẫm như mực, mấy giọt nước loang lổ trên bức tường quét vôi trắng như tuyết ở căn nhà số 17 đường Landescher.
Đây là một tòa nhà ba tầng xinh đẹp cùng vườn hoa lớn phía sau.
Dây leo hoa hồng rủ xuống mái hiên, đong đưa gợn sóng, trong hoa viên, những cụm hoa cẩm tú cầu đủ màu sắc vây quanh lấy đài phun nước bằng đá cẩm thạch, mấy chú chim nhỏ bám vào thành bể một cách điêu luyện, vừa hót líu lo vừa uống từng giọt nước bằng chiếc mỏ ngắn màu vàng.
Người hầu trẻ tuổi Ville cùng quản gia chạy từng bước nhỏ ra phía sau vườn hoa, tại bên cạnh xe ngựa khom người đứng hầu.
Người tên Ville này hôm qua mới nhận được thông báo đến làm việc, không giống như người quản gia đã tiếp xúc với chủ nhân của căn nhà này, cậu ta đối với vị đại gia bỏ một số tiền lớn để mua lại căn nhà số 17 đường Landescher không có mấy hiểu biết, bởi vậy cậu ta khó lòng nén nổi lòng tò mò của mình, cẩn thận nhìn người đang từ từ bước ra khỏi xe ngựa.
Đạo Văn 。Bội Lan.
Mấy tháng gần đây, tầng lớp quý tộc đã nhanh chóng trở nên phổ biến ở vương quốc Thái Mông, thanh danh của người nghệ nhân làm gốm truyền xa khiến cho người người ghen tỵ, đã được Công tước Borgia– người dẫn đầu làn sóng nghệ thuật của vương quốc Thái Mông đánh giá cực kỳ cao.
“Đôi bàn tay khéo léo ấy như được chàng Muse hôn lên đất sét và cao lanh, rót vào bên trong một linh hồn mềm mại và uyển chuyển, hắn đã cho chúng ta thấy khả năng vô hạn của nghệ thuật gốm sứ…..” Ngài Công tước không chút tiếc lời mà khen Đạo Văn, điều này cũng đồng thời khiến cho những con rối bằng gốm Đạo Văn sáng tác dạo gần đây trở thành thứ hàng hiếm mà bất kỳ nhà sưu tập nào cũng mong muốn có được.
Người hầu Ville nhìn về phía Đạo Văn Bội Lan.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Người nghệ nhân làm gốm này có vóc dáng rất cao, khung xương rộng lớn, may mắn là điều này không làm hắn có vẻ ngu xuẩn. Cơ bắp săn chắc trôi chảy bị che đậy trong lớp áo tối màu, cơ ngực nở nang khiến cho lớp áo sơ mi mỏng hiện lên những đường vân hoàn hảo……. Cái này cùng ấn tượng của đại chúng về hình ảnh người làm nghệ thuật không mấy tương đồng cho lắm. Nhưng có lẽ nó không mấy liên quan đến loại hình nghệ thuật mà hắn theo đuổi. Vẽ phôi là một kỹ năng cơ bản của người làm gốm, hơn nữa, nó còn là loại công việc thể chất hao tổn sức lực, đương nhiên mệt mỏi là thứ không bao giờ thiếu.
Theo lời đồn đại của mọi người, người nghệ nhân làm gốm ấy hiếm khi xuất hiện trước công chúng là bởi vì hắn ta có ngoại hình rất xấu xí. Về khuôn mặt của Đạo Văn, trên phố luôn luôn lưu truyền một lời đồn vừa dí dỏm vừa cay nghiệt như vậy – “Mặt của Đạo Văn Bội Lan nát nhừ như một lò nguyện ngục thu nhỏ, hắn dùng da mặt của chính mình cầm tù vô số linh hồn đang rên rỉ, mỗi khi hắn cần chế tạo một con búp bê gốm sứ, hắn sẽ từ bên trong lò luyện ngục ấy lấy ra một linh hồn rồi chà xát vào phôi bùn để chế tạo, cho nên những con búp bê gốm kia mới sống động như vậy.”
Đây có lẽ là những lời phỉ báng đến từ những kẻ chỉ mang cái danh nghệ thuật gia bên ngoài áp đặt lên người Đạo Văn, bất quá, nếu đổi sang một góc nhìn khác, điều này cũng chứng minh cho khả năng chế tác búp bê gốm xác thật linh động tú mỹ như được người thổi hồn vào, sinh động như thật. Ville hầu hạ bên vị cố chủ này thỉnh thoảng cũng có cơ hội tiến vào phòng đấu giá nghệ thuật kia, cũng đồng thời nhìn thấy phong thái tác phẩm nghệ thuật của Đạo Văn: Đó là một con búp bê bằng gốm sứ cao mười tám phân, một mỹ Nhân Ngư với vẻ đẹp buồn bã, tựa như giọt sương mềm mại, thần sắc làm cho lòng người tan nát.
Vật liệu trên người nàng được mài dũa đến cực kỳ tinh xảo, rõ ràng là thứ đồ gốm vừa cứng vừa giòn, nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận được sự mềm mại và sáng bóng tựa như lòng trắng trứng. Chiếc đuôi chính là điểm nhấn cho toàn bộ tác phẩm, nó chuyển màu hài hòa từ xanh lam sang màu trắng như ngọc trai – tỏa ra ánh sáng lung linh rực rỡ, thoạt nhìn thì có vẻ là màu trắng, nhưng mỗi khi có ánh sáng chiếu vào, nó sẽ lập tức chiết xạ ra những màu sắc khác nhau. Bất kỳ ai nhìn ngắm cũng đều phải thốt lên rằng: Đây mới đúng là nghệ thuật chân chính!
Mãi đến tận sau này, Ville mới biết được những cái vảy đó là do Đạo Văn đã dùng một thứ kim loại tinh tế vừa cứng vừa nhọn lại vừa mảnh, từ từ châm từng châm một thành những đường rãnh điêu luyện trên phôi sứ rồi mới tô màu vào. Hắn dùng bột kim thạch xanh tô lên những miếng vảy màu xanh, lại dùng bột mịn màng được mài ra từ ngọc trai để tô lên từng chiếc vảy trắng, những trang sức điểm xuyết trên mái tóc vàng mềm mại như tơ lụa thượng hạng của mỹ Nhân Ngư cũng là các loại châu báu mỹ lệ, tất cả những thứ đó đều là do chính tay Đạo Văn làm ra.
Cuối cùng tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ này được bán với một cái giá khủng khiếp, 3000 đồng Tursu.
Ngay cả Ville chăm chỉ lao động làm ăn trong hai đời cũng không thể kiếm nổi số tiền lớn như vậy được. Mặc dù cậu ta không thuộc về lớp quý tộc biết thưởng thức cái gọi là nghệ thuật, nhưng ………. cậu ta vẫn cảm thấy rằng con búp bê xinh đẹp đó thực sự đáng giá 3000 đồng Tursu.
Cậu ta khó có thể miêu tả bằng lời được, loại cảm giác này quá mức trừu tượng, nói ngắn gọn lại một chút, cậu ta cảm thấy người chế tác nên tác phẩm này mỗi một đường khâu, một khoảnh khắc, một nét vẽ đều là dùng tình yêu mãnh liệt như cơn sóng dữ mà làm ra…… Nó là do ngọn lửa tình hừng hực nung thành chứ không phải là loại lửa tầm thường trong lò nung. Trong thân thể tiểu Nhân Ngư mảnh khảnh bằng gốm sứ kia như phảng phất đang gánh chịu nỗi chua xót, nhu tình cùng đau thương tột độ, tình cảm giằng xé dày vò trong tâm hồn mỏng manh, chỉ có thể đứng nhìn người yêu từ xa, trở thành người tình trong vô vọng, vĩnh viễn không thể nào chạm tới, rồi từ từ vỡ tan ra thành bọt biển giữa đại dương vô tận.
Ville xấu hổ mà thừa nhận – điều đó thực sự quá ngu xuẩn, đối với cậu ta, đó chính là loại ngu xuẩn khiến cho người ta cười đến rụng răng – nhưng ngay ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Nhân Ngư ấy, bản thân cậu ta bị một cỗ tình cảm thống khổ cùng nhiệt liệt đánh sâu vào trong tâm trí, cơ hồ không ngăn được giọt lệ tiếc thương cho thứ tình cảm bi thương đó, suýt chút nữa làm mất mặt chủ nhân của mình.
…………..
Ville nhớ lại cái cảm giác chấn động mãnh liệt mà tiểu mỹ Nhân Ngư kia mang lại cho mình cùng những lời đồn đại bên ngoài, mang theo vài phần kính sợ mà liếc nhìn khuôn mặt của Đạo Văn.
Đợi sau khi hình ảnh rõ nét trong con ngươi rồi, sắc mặt Ville đột nhiên trở nên mơ hồ cùng hoài nghi, thật không dám tin tưởng vào những gì cậu ta đang thấy ngay trước mắt.
Nhìn từ phía bên phải, khuôn mặt Đạo Văn có đường nét quai hàm vừa tinh tế vừa mỏng, lại không làm mất đi góc cạnh bờ môi, đường cong trên khuôn mặt sắc nét, mái tóc vàng dày óng ánh mượt mà như mặt trời và đôi mắt xanh xám hơi buồn, thực sự hớp hồn người khác! Hắn gần như là tuyệt tác của thần sáng thế. Cậu ta còn ngờ rằng những đường nét hoàn hảo đó là do từng nét bút mà vẽ nên, xinh đẹp hệt như con búp bê kia, không liên quan một chút nào đến hai chữ “xấu xí” mà người người đồn đại.
Đạo Văn liếc Ville một cái, dùng cử chỉ gật đầu lãnh đạm đáp lại lời chào hỏi của người khác. Ville chú ý đến việc Đạo Văn dùng nón cùng mái tóc che khuất nửa khuôn mặt bên kia, điều này khiến cho hắn có chút suy sút, không mấy gọn gàng, mà quản lý hình tượng cho cố chủ chính là một trong những công việc người hầu hạng nhất như cậu ta nên làm, Ville âm thầm nhớ kỹ chi tiết này.
Lúc này, vị cố chủ còn lại cũng từ trong xe thò đầu ra, một cái đầu nhỏ màu bạch kim.
Cố chủ khác của cậu ta, Silla Bội Lan.
Cả hai người bọn họ đều có họ là Bội Lan, ngày hôm qua lúc mới đến nhận việc, cậu ta cũng đã nghe ông quản gia nói qua về hai cái tên này, lúc đầu còn tưởng hai người này là anh em hay cái gì đó, nhưng quản gia đã nhanh chóng phủ nhận điều này, hơn nữa………… ngoại hình của họ cũng khác hẳn, không có một điểm giống nhau nào, dường như không có quan hệ huyết thống.
Silla ăn mặc như một vị thiếu gia quý tộc, nhưng biểu cảm trên mặt cậu vẫn non nớt như chú chim non. Toàn thân đều tràn ngập cảm giác mới lạ, hơi co người quan sát cảnh vật bên ngoài, đôi mắt vừa tròn vừa lớn như kiệt tác của Chúa, sáng trong như hồ nước, căn nhà nhỏ ba tầng cùng vườn hoa xinh đẹp ở số 17 đường Landescher như ánh vào trong đó, sắc trời nhẹ nhàng run rẩy.
Niềm vui sướng to lớn khiến cho khớp xương cả người Silla cứng đờ, cả người cậu nhẹ tựa quả bóng bay, nhưng lại đồng thời nặng nề như tảng đá, dáng đi trở nên không linh hoạt, cậu giống như con chim đang lội nước một cách cẩn thận, bước đi trên con đường nhỏ lát đá trắng dẫn vào cửa lớn, dường như sợ bước chân của mình sẽ đạp nát giấc mộng đẹp đẽ này.
— Tất cả những điều này thực sự tựa như một thoáng kinh hồng. Những thay đổi trong cuộc đời cậu và Đạo Văn, chúng đến quá nhanh, đơn giản là quá nhanh!
Mọi chuyện bắt đầu từ nửa năm trước, khi Silla tìm được công việc phụ làm gốm và mang theo Đạo Văn. Môi trường quen thuộc cùng công việc làm gốm đã khiến cho trí thông minh của Đạo Văn phục hồi nhanh chóng. Thậm chí hắn còn không cần phải uống bất kỳ loại thuốc nào nữa, hắn nói chuyện không còn lắp bắp như trước, các loại năng lực, trí thức, ký ức, dần dần khôi phục như lúc chưa bị thương, thứ duy nhất không khôi phục cũng chính là tính cách của hắn. So với trước kia, hắn ngày càng trở nên trầm mặc ít nói, ánh mắt lúc nhìn người khác cũng thường xuyên lộ ra vẻ âm lãnh ngang ngược……… Silla cho rằng vấn đề này là do vết bỏng không thể tiêu tán trên mặt hắn, cậu cẩn thận từng li từng tí khuyên bảo, trấn an cùng động viên, nhưng đều như dã tràng xe cát biển Đông, không có bất kỳ hiệu quả nào.
Ở trong tiệm làm gốm kia một thời gian, cơ hồ là theo bản năng, Đạo Văn bắt đầu đùa nghịch những tượng gốm mà hắn am hiểu trong lúc rảnh. Chủ tiệm ngẫu nhiên cũng tán thưởng những những bức tượng tinh xảo mỹ lệ đó, mới đầu ông ta cũng chỉ thử đem bọn chúng bày trong tủ quầy gửi bán, đồng thời đem tiền bán được cho Đạo Văn, coi như làm chút việc thiện nhằm tích đức cho con cháu đời sau. Về sau, ông chủ dần dần ý thức được chuyện này hẳn là nên có kỳ ngộ lớn hơn, ông ta bắt đầu cung cấp các loại vật liệu có chất lượng cao, cũng đồng thời thuyết phục Đạo Văn chế tác những tác phẩm hoàn hảo hơn, tinh tế hơn, chi phí bỏ ra càng ngày càng lớn, cũng đồng thời đánh thông con đường giúp các tác phẩm của Đạo Văn được đưa vào phòng đấu giá, nếu thành công ông ta sẽ nhận một ít tiền hoa hồng. Ban đầu, những tác phẩm của Đạo Văn cũng chỉ có thể lọt vào mắt một số nhà đấu giá nhỏ lẻ, giá giao dịch cao nhất cũng chỉ là vài chục đồng Tursu, nhưng không lâu sau đó, tác phẩm của hắn đã nhanh chóng lọt vào tầm ngắm của tầng lớp quý tộc……..
Đoạn thời gian kia của Silla cùng Đạo Văn quả thực gặp đủ loại tin tốt, giống như Chúa trời đã đền bù lại cho họ sau những ngày tháng khổ cực trước đó, tất cả mọi thứ đều thuận lợi hết mức. Đạo Văn biết chuyện này có thể thay đổi vận mệnh hai người bọn họ nên gắt gao bắt chặt lấy cơ hội này. Trong mấy tháng bộc lộ tài năng ở phòng đấu giá nghệ thuật, hắn làm gốm không kể ngày đêm, ngoại trừ việc làm gốm hắn cũng không làm bất cứ thứ gì khác, tơ máu trong mắt cũng ngày càng nhiều hơn, tóc tai rối bù, râu ria xồm xoàm, mười ngón tay vì làm việc vất vả mà sưng phù lên như củ cà rốt, còn có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn ngồi canh giữ lò gốm bất cứ thời gian nào, khi ăn, khi ngủ cũng đều không rời mắt.
Đầu óc hắn dần dần thanh tỉnh, hắn cũng nhận thức được một đạo lý đơn giản.
Không kiếm được nhiều tiền, hắn liền không có cách nào để bảo vệ anh Silla của hắn.
Tiền bạc có thể so sánh như hình với bóng giám thị, cũng mang đến nhiều cảm giác an toàn hơn.
………
Ville theo đuôi hai người, cậu ta vẫn luôn một mực nhìn chằm chằm Silla, mặc dù đây là hành vi thất lễ, nhưng cậu ta chính là nhịn không được…….. Một phần là bởi vì khuôn mặt quá mức xinh đẹp của Silla, phần còn lại chính là Ville cảm thấy người này có chút quen mắt.
Người này…… hình như giống ai đó?
Nhưng mà….. đến tột cùng là giống ai?
Ông quản gia giới thiệu sơ qua về căn nhà ba tầng nhỏ này, cũng đồng thời nói về những người chủ cũ hồi trước, nào là quý tộc, văn hào, nghệ thuật gia……..Trong khi đó, Ville lại nhỏ giọng thủ thỉ với Tây Lợi Á một chút chuyện không mấy quan trọng nhưng lại khá thú vị, chẳng hạn như việc đứng ở cửa sổ nơi thư phòng lầu ba, hướng ra ngoài là có thể nhìn thấy một tổ chim mới sinh nho nhỏ phía trên cành cây. Nhìn thấy hai mắt Silla đều tỏa sáng khiến cho lòng cậu ta tràn ngập cảm giác thành tựu, mặt cũng ửng hồng hết cả lên. Cậu ta cũng phỏng đoán quan hệ giữa Đạo Văn với Silla……… Bọn họ không giống nhau, lại không phải anh em, thì sẽ là cái gì cơ chứ? Là thân thích bà con xa? Hay là anh em ngoài vùng lãnh địa? Nói tóm lại, hai thanh niên trai tráng như họ, không hề có một chút quan hệ máu mủ nào với nhau mà lại đơn độc sinh hoạt chung một chỗ, cái này có vẻ không bình thường cho lắm, có lẽ cậu ta nên tìm cơ hội tìm hiểu thêm xem sao…….
Trong lúc Silla bị hấp dẫn bởi khu nhà kính dành cho việc trồng hoa đến nỗi không thể dời mắt, Đạo Văn âm trầm đứng ở hành lang, mặt không cảm xúc mà ngoắc ngoắc ngón tay với cái đuôi đang dính lấy Silla, ý bảo cậu ta lại đây.
Ville cung kính chạy qua chỗ ông chủ lớn nhà mình.
Đạo Văn nghiêng người bên cửa sổ, chậm rãi hướng ánh mắt ra phía ngoài khu vườn, tựa hồ không chú ý đến Ville đang đứng ở một bên chuẩn bị nghe lệnh.
“Ông chủ?” Ville lễ phép lên tiếng dò hỏi, cậu ta chú ý đến Đạo Văn lúc này đã tháo mũ xuống – hẳn là hắn cảm thấy nóng, làn gió từ ngoài cửa sổ thôi vào làm mái tóc vàng của hắn tung bay.
Nửa người trên của Đạo Văn không hề nhúc nhích, chậm rãi ngẩng mặt nhìn về phía Ville.
Tốc độ quay đầu tương đối chậm, như thể hắn ta đang vén bức màn đỏ tươi của một buổi biểu diễn kinh dị từng chút một cho những vị khán giả tò mò, mà khuôn mặt bên trái của hắn chính là cái màn sau cùng khiến cho bất kỳ ai cũng phải thét lên: Xà ma, liên thể anh, người song tính, bình hoa nữ………Mặt trái hắn chính là những thứ kia.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Hai giây đồng hồ sau, cả khuôn mặt Đạo Văn hoàn toàn chuyển qua tới.
Ánh mắt âm lãnh, trong mắt ẩn chứa thứ nhựa đường đen đặc, tràn đầy ác ý.
“Ville.”
Hắn sâu kín gọi tên.
Lồng ngực Ville lạnh toát, cậu ta nhanh chóng xê dịch ánh mắt.
“Vâng, con đây thưa ngài.” Thanh âm cậu ta có chút run rẩy.
Má trái của Đạo Văn quả thật giống như một cái lò luyện ngục thu nhỏ.
Hơn nữa ánh mắt ấy……….. Ánh mắt ấy, Ville còn cho rằng Đạo Văn chính là một người bệnh vừa trốn thoát ra khỏi bệnh viện tâm thần.
“Tránh xa cậu ấy một chút.”
Đạo Văn bình tĩnh ra lệnh.
……….
Liền ở ngay trong nháy mắt này, Ville nhớ tới.
Ngũ quan của Silla cùng tiểu Nhân Ngư kia không mấy tương tự, thảo nào lúc đầu cậu ta không thể nhận ra ngay lập tức……… Nhưng mà Ville cực kỳ xác định, cảm giác quen thuộc mà Silla mang đến cho cậu ta, chính là từ bức tượng gốm kia.
Silla chính là hình dạng ban đầu của con búp bê gốm đó.
Mà trong mỗi một sợi tóc của tiểu Nhân Ngư ấy đều tràn đầy thứ tình cảm điên cuồng mãnh liệt…….
Silla có biết chuyện này không?
Có biết không?
Ville cực kỳ hoài nghi điểm này.
Có lẽ cậu ta đã phạm phải sai lầm khi chỉ trông mặt mà bắt hình dong, cái thứ kia không cao thượng như vậy, mà chính là…….
Cảm giác buồn nôn mãnh liệt ập vào từng sợi dây thần kinh của Ville.
Đây là một tòa nhà ba tầng xinh đẹp cùng vườn hoa lớn phía sau.
Dây leo hoa hồng rủ xuống mái hiên, đong đưa gợn sóng, trong hoa viên, những cụm hoa cẩm tú cầu đủ màu sắc vây quanh lấy đài phun nước bằng đá cẩm thạch, mấy chú chim nhỏ bám vào thành bể một cách điêu luyện, vừa hót líu lo vừa uống từng giọt nước bằng chiếc mỏ ngắn màu vàng.
Người hầu trẻ tuổi Ville cùng quản gia chạy từng bước nhỏ ra phía sau vườn hoa, tại bên cạnh xe ngựa khom người đứng hầu.
Người tên Ville này hôm qua mới nhận được thông báo đến làm việc, không giống như người quản gia đã tiếp xúc với chủ nhân của căn nhà này, cậu ta đối với vị đại gia bỏ một số tiền lớn để mua lại căn nhà số 17 đường Landescher không có mấy hiểu biết, bởi vậy cậu ta khó lòng nén nổi lòng tò mò của mình, cẩn thận nhìn người đang từ từ bước ra khỏi xe ngựa.
Đạo Văn 。Bội Lan.
Mấy tháng gần đây, tầng lớp quý tộc đã nhanh chóng trở nên phổ biến ở vương quốc Thái Mông, thanh danh của người nghệ nhân làm gốm truyền xa khiến cho người người ghen tỵ, đã được Công tước Borgia– người dẫn đầu làn sóng nghệ thuật của vương quốc Thái Mông đánh giá cực kỳ cao.
“Đôi bàn tay khéo léo ấy như được chàng Muse hôn lên đất sét và cao lanh, rót vào bên trong một linh hồn mềm mại và uyển chuyển, hắn đã cho chúng ta thấy khả năng vô hạn của nghệ thuật gốm sứ…..” Ngài Công tước không chút tiếc lời mà khen Đạo Văn, điều này cũng đồng thời khiến cho những con rối bằng gốm Đạo Văn sáng tác dạo gần đây trở thành thứ hàng hiếm mà bất kỳ nhà sưu tập nào cũng mong muốn có được.
Người hầu Ville nhìn về phía Đạo Văn Bội Lan.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Người nghệ nhân làm gốm này có vóc dáng rất cao, khung xương rộng lớn, may mắn là điều này không làm hắn có vẻ ngu xuẩn. Cơ bắp săn chắc trôi chảy bị che đậy trong lớp áo tối màu, cơ ngực nở nang khiến cho lớp áo sơ mi mỏng hiện lên những đường vân hoàn hảo……. Cái này cùng ấn tượng của đại chúng về hình ảnh người làm nghệ thuật không mấy tương đồng cho lắm. Nhưng có lẽ nó không mấy liên quan đến loại hình nghệ thuật mà hắn theo đuổi. Vẽ phôi là một kỹ năng cơ bản của người làm gốm, hơn nữa, nó còn là loại công việc thể chất hao tổn sức lực, đương nhiên mệt mỏi là thứ không bao giờ thiếu.
Theo lời đồn đại của mọi người, người nghệ nhân làm gốm ấy hiếm khi xuất hiện trước công chúng là bởi vì hắn ta có ngoại hình rất xấu xí. Về khuôn mặt của Đạo Văn, trên phố luôn luôn lưu truyền một lời đồn vừa dí dỏm vừa cay nghiệt như vậy – “Mặt của Đạo Văn Bội Lan nát nhừ như một lò nguyện ngục thu nhỏ, hắn dùng da mặt của chính mình cầm tù vô số linh hồn đang rên rỉ, mỗi khi hắn cần chế tạo một con búp bê gốm sứ, hắn sẽ từ bên trong lò luyện ngục ấy lấy ra một linh hồn rồi chà xát vào phôi bùn để chế tạo, cho nên những con búp bê gốm kia mới sống động như vậy.”
Đây có lẽ là những lời phỉ báng đến từ những kẻ chỉ mang cái danh nghệ thuật gia bên ngoài áp đặt lên người Đạo Văn, bất quá, nếu đổi sang một góc nhìn khác, điều này cũng chứng minh cho khả năng chế tác búp bê gốm xác thật linh động tú mỹ như được người thổi hồn vào, sinh động như thật. Ville hầu hạ bên vị cố chủ này thỉnh thoảng cũng có cơ hội tiến vào phòng đấu giá nghệ thuật kia, cũng đồng thời nhìn thấy phong thái tác phẩm nghệ thuật của Đạo Văn: Đó là một con búp bê bằng gốm sứ cao mười tám phân, một mỹ Nhân Ngư với vẻ đẹp buồn bã, tựa như giọt sương mềm mại, thần sắc làm cho lòng người tan nát.
Vật liệu trên người nàng được mài dũa đến cực kỳ tinh xảo, rõ ràng là thứ đồ gốm vừa cứng vừa giòn, nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận được sự mềm mại và sáng bóng tựa như lòng trắng trứng. Chiếc đuôi chính là điểm nhấn cho toàn bộ tác phẩm, nó chuyển màu hài hòa từ xanh lam sang màu trắng như ngọc trai – tỏa ra ánh sáng lung linh rực rỡ, thoạt nhìn thì có vẻ là màu trắng, nhưng mỗi khi có ánh sáng chiếu vào, nó sẽ lập tức chiết xạ ra những màu sắc khác nhau. Bất kỳ ai nhìn ngắm cũng đều phải thốt lên rằng: Đây mới đúng là nghệ thuật chân chính!
Mãi đến tận sau này, Ville mới biết được những cái vảy đó là do Đạo Văn đã dùng một thứ kim loại tinh tế vừa cứng vừa nhọn lại vừa mảnh, từ từ châm từng châm một thành những đường rãnh điêu luyện trên phôi sứ rồi mới tô màu vào. Hắn dùng bột kim thạch xanh tô lên những miếng vảy màu xanh, lại dùng bột mịn màng được mài ra từ ngọc trai để tô lên từng chiếc vảy trắng, những trang sức điểm xuyết trên mái tóc vàng mềm mại như tơ lụa thượng hạng của mỹ Nhân Ngư cũng là các loại châu báu mỹ lệ, tất cả những thứ đó đều là do chính tay Đạo Văn làm ra.
Cuối cùng tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ này được bán với một cái giá khủng khiếp, 3000 đồng Tursu.
Ngay cả Ville chăm chỉ lao động làm ăn trong hai đời cũng không thể kiếm nổi số tiền lớn như vậy được. Mặc dù cậu ta không thuộc về lớp quý tộc biết thưởng thức cái gọi là nghệ thuật, nhưng ………. cậu ta vẫn cảm thấy rằng con búp bê xinh đẹp đó thực sự đáng giá 3000 đồng Tursu.
Cậu ta khó có thể miêu tả bằng lời được, loại cảm giác này quá mức trừu tượng, nói ngắn gọn lại một chút, cậu ta cảm thấy người chế tác nên tác phẩm này mỗi một đường khâu, một khoảnh khắc, một nét vẽ đều là dùng tình yêu mãnh liệt như cơn sóng dữ mà làm ra…… Nó là do ngọn lửa tình hừng hực nung thành chứ không phải là loại lửa tầm thường trong lò nung. Trong thân thể tiểu Nhân Ngư mảnh khảnh bằng gốm sứ kia như phảng phất đang gánh chịu nỗi chua xót, nhu tình cùng đau thương tột độ, tình cảm giằng xé dày vò trong tâm hồn mỏng manh, chỉ có thể đứng nhìn người yêu từ xa, trở thành người tình trong vô vọng, vĩnh viễn không thể nào chạm tới, rồi từ từ vỡ tan ra thành bọt biển giữa đại dương vô tận.
Ville xấu hổ mà thừa nhận – điều đó thực sự quá ngu xuẩn, đối với cậu ta, đó chính là loại ngu xuẩn khiến cho người ta cười đến rụng răng – nhưng ngay ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Nhân Ngư ấy, bản thân cậu ta bị một cỗ tình cảm thống khổ cùng nhiệt liệt đánh sâu vào trong tâm trí, cơ hồ không ngăn được giọt lệ tiếc thương cho thứ tình cảm bi thương đó, suýt chút nữa làm mất mặt chủ nhân của mình.
…………..
Ville nhớ lại cái cảm giác chấn động mãnh liệt mà tiểu mỹ Nhân Ngư kia mang lại cho mình cùng những lời đồn đại bên ngoài, mang theo vài phần kính sợ mà liếc nhìn khuôn mặt của Đạo Văn.
Đợi sau khi hình ảnh rõ nét trong con ngươi rồi, sắc mặt Ville đột nhiên trở nên mơ hồ cùng hoài nghi, thật không dám tin tưởng vào những gì cậu ta đang thấy ngay trước mắt.
Nhìn từ phía bên phải, khuôn mặt Đạo Văn có đường nét quai hàm vừa tinh tế vừa mỏng, lại không làm mất đi góc cạnh bờ môi, đường cong trên khuôn mặt sắc nét, mái tóc vàng dày óng ánh mượt mà như mặt trời và đôi mắt xanh xám hơi buồn, thực sự hớp hồn người khác! Hắn gần như là tuyệt tác của thần sáng thế. Cậu ta còn ngờ rằng những đường nét hoàn hảo đó là do từng nét bút mà vẽ nên, xinh đẹp hệt như con búp bê kia, không liên quan một chút nào đến hai chữ “xấu xí” mà người người đồn đại.
Đạo Văn liếc Ville một cái, dùng cử chỉ gật đầu lãnh đạm đáp lại lời chào hỏi của người khác. Ville chú ý đến việc Đạo Văn dùng nón cùng mái tóc che khuất nửa khuôn mặt bên kia, điều này khiến cho hắn có chút suy sút, không mấy gọn gàng, mà quản lý hình tượng cho cố chủ chính là một trong những công việc người hầu hạng nhất như cậu ta nên làm, Ville âm thầm nhớ kỹ chi tiết này.
Lúc này, vị cố chủ còn lại cũng từ trong xe thò đầu ra, một cái đầu nhỏ màu bạch kim.
Cố chủ khác của cậu ta, Silla Bội Lan.
Cả hai người bọn họ đều có họ là Bội Lan, ngày hôm qua lúc mới đến nhận việc, cậu ta cũng đã nghe ông quản gia nói qua về hai cái tên này, lúc đầu còn tưởng hai người này là anh em hay cái gì đó, nhưng quản gia đã nhanh chóng phủ nhận điều này, hơn nữa………… ngoại hình của họ cũng khác hẳn, không có một điểm giống nhau nào, dường như không có quan hệ huyết thống.
Silla ăn mặc như một vị thiếu gia quý tộc, nhưng biểu cảm trên mặt cậu vẫn non nớt như chú chim non. Toàn thân đều tràn ngập cảm giác mới lạ, hơi co người quan sát cảnh vật bên ngoài, đôi mắt vừa tròn vừa lớn như kiệt tác của Chúa, sáng trong như hồ nước, căn nhà nhỏ ba tầng cùng vườn hoa xinh đẹp ở số 17 đường Landescher như ánh vào trong đó, sắc trời nhẹ nhàng run rẩy.
Niềm vui sướng to lớn khiến cho khớp xương cả người Silla cứng đờ, cả người cậu nhẹ tựa quả bóng bay, nhưng lại đồng thời nặng nề như tảng đá, dáng đi trở nên không linh hoạt, cậu giống như con chim đang lội nước một cách cẩn thận, bước đi trên con đường nhỏ lát đá trắng dẫn vào cửa lớn, dường như sợ bước chân của mình sẽ đạp nát giấc mộng đẹp đẽ này.
— Tất cả những điều này thực sự tựa như một thoáng kinh hồng. Những thay đổi trong cuộc đời cậu và Đạo Văn, chúng đến quá nhanh, đơn giản là quá nhanh!
Mọi chuyện bắt đầu từ nửa năm trước, khi Silla tìm được công việc phụ làm gốm và mang theo Đạo Văn. Môi trường quen thuộc cùng công việc làm gốm đã khiến cho trí thông minh của Đạo Văn phục hồi nhanh chóng. Thậm chí hắn còn không cần phải uống bất kỳ loại thuốc nào nữa, hắn nói chuyện không còn lắp bắp như trước, các loại năng lực, trí thức, ký ức, dần dần khôi phục như lúc chưa bị thương, thứ duy nhất không khôi phục cũng chính là tính cách của hắn. So với trước kia, hắn ngày càng trở nên trầm mặc ít nói, ánh mắt lúc nhìn người khác cũng thường xuyên lộ ra vẻ âm lãnh ngang ngược……… Silla cho rằng vấn đề này là do vết bỏng không thể tiêu tán trên mặt hắn, cậu cẩn thận từng li từng tí khuyên bảo, trấn an cùng động viên, nhưng đều như dã tràng xe cát biển Đông, không có bất kỳ hiệu quả nào.
Ở trong tiệm làm gốm kia một thời gian, cơ hồ là theo bản năng, Đạo Văn bắt đầu đùa nghịch những tượng gốm mà hắn am hiểu trong lúc rảnh. Chủ tiệm ngẫu nhiên cũng tán thưởng những những bức tượng tinh xảo mỹ lệ đó, mới đầu ông ta cũng chỉ thử đem bọn chúng bày trong tủ quầy gửi bán, đồng thời đem tiền bán được cho Đạo Văn, coi như làm chút việc thiện nhằm tích đức cho con cháu đời sau. Về sau, ông chủ dần dần ý thức được chuyện này hẳn là nên có kỳ ngộ lớn hơn, ông ta bắt đầu cung cấp các loại vật liệu có chất lượng cao, cũng đồng thời thuyết phục Đạo Văn chế tác những tác phẩm hoàn hảo hơn, tinh tế hơn, chi phí bỏ ra càng ngày càng lớn, cũng đồng thời đánh thông con đường giúp các tác phẩm của Đạo Văn được đưa vào phòng đấu giá, nếu thành công ông ta sẽ nhận một ít tiền hoa hồng. Ban đầu, những tác phẩm của Đạo Văn cũng chỉ có thể lọt vào mắt một số nhà đấu giá nhỏ lẻ, giá giao dịch cao nhất cũng chỉ là vài chục đồng Tursu, nhưng không lâu sau đó, tác phẩm của hắn đã nhanh chóng lọt vào tầm ngắm của tầng lớp quý tộc……..
Đoạn thời gian kia của Silla cùng Đạo Văn quả thực gặp đủ loại tin tốt, giống như Chúa trời đã đền bù lại cho họ sau những ngày tháng khổ cực trước đó, tất cả mọi thứ đều thuận lợi hết mức. Đạo Văn biết chuyện này có thể thay đổi vận mệnh hai người bọn họ nên gắt gao bắt chặt lấy cơ hội này. Trong mấy tháng bộc lộ tài năng ở phòng đấu giá nghệ thuật, hắn làm gốm không kể ngày đêm, ngoại trừ việc làm gốm hắn cũng không làm bất cứ thứ gì khác, tơ máu trong mắt cũng ngày càng nhiều hơn, tóc tai rối bù, râu ria xồm xoàm, mười ngón tay vì làm việc vất vả mà sưng phù lên như củ cà rốt, còn có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn ngồi canh giữ lò gốm bất cứ thời gian nào, khi ăn, khi ngủ cũng đều không rời mắt.
Đầu óc hắn dần dần thanh tỉnh, hắn cũng nhận thức được một đạo lý đơn giản.
Không kiếm được nhiều tiền, hắn liền không có cách nào để bảo vệ anh Silla của hắn.
Tiền bạc có thể so sánh như hình với bóng giám thị, cũng mang đến nhiều cảm giác an toàn hơn.
………
Ville theo đuôi hai người, cậu ta vẫn luôn một mực nhìn chằm chằm Silla, mặc dù đây là hành vi thất lễ, nhưng cậu ta chính là nhịn không được…….. Một phần là bởi vì khuôn mặt quá mức xinh đẹp của Silla, phần còn lại chính là Ville cảm thấy người này có chút quen mắt.
Người này…… hình như giống ai đó?
Nhưng mà….. đến tột cùng là giống ai?
Ông quản gia giới thiệu sơ qua về căn nhà ba tầng nhỏ này, cũng đồng thời nói về những người chủ cũ hồi trước, nào là quý tộc, văn hào, nghệ thuật gia……..Trong khi đó, Ville lại nhỏ giọng thủ thỉ với Tây Lợi Á một chút chuyện không mấy quan trọng nhưng lại khá thú vị, chẳng hạn như việc đứng ở cửa sổ nơi thư phòng lầu ba, hướng ra ngoài là có thể nhìn thấy một tổ chim mới sinh nho nhỏ phía trên cành cây. Nhìn thấy hai mắt Silla đều tỏa sáng khiến cho lòng cậu ta tràn ngập cảm giác thành tựu, mặt cũng ửng hồng hết cả lên. Cậu ta cũng phỏng đoán quan hệ giữa Đạo Văn với Silla……… Bọn họ không giống nhau, lại không phải anh em, thì sẽ là cái gì cơ chứ? Là thân thích bà con xa? Hay là anh em ngoài vùng lãnh địa? Nói tóm lại, hai thanh niên trai tráng như họ, không hề có một chút quan hệ máu mủ nào với nhau mà lại đơn độc sinh hoạt chung một chỗ, cái này có vẻ không bình thường cho lắm, có lẽ cậu ta nên tìm cơ hội tìm hiểu thêm xem sao…….
Trong lúc Silla bị hấp dẫn bởi khu nhà kính dành cho việc trồng hoa đến nỗi không thể dời mắt, Đạo Văn âm trầm đứng ở hành lang, mặt không cảm xúc mà ngoắc ngoắc ngón tay với cái đuôi đang dính lấy Silla, ý bảo cậu ta lại đây.
Ville cung kính chạy qua chỗ ông chủ lớn nhà mình.
Đạo Văn nghiêng người bên cửa sổ, chậm rãi hướng ánh mắt ra phía ngoài khu vườn, tựa hồ không chú ý đến Ville đang đứng ở một bên chuẩn bị nghe lệnh.
“Ông chủ?” Ville lễ phép lên tiếng dò hỏi, cậu ta chú ý đến Đạo Văn lúc này đã tháo mũ xuống – hẳn là hắn cảm thấy nóng, làn gió từ ngoài cửa sổ thôi vào làm mái tóc vàng của hắn tung bay.
Nửa người trên của Đạo Văn không hề nhúc nhích, chậm rãi ngẩng mặt nhìn về phía Ville.
Tốc độ quay đầu tương đối chậm, như thể hắn ta đang vén bức màn đỏ tươi của một buổi biểu diễn kinh dị từng chút một cho những vị khán giả tò mò, mà khuôn mặt bên trái của hắn chính là cái màn sau cùng khiến cho bất kỳ ai cũng phải thét lên: Xà ma, liên thể anh, người song tính, bình hoa nữ………Mặt trái hắn chính là những thứ kia.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Hai giây đồng hồ sau, cả khuôn mặt Đạo Văn hoàn toàn chuyển qua tới.
Ánh mắt âm lãnh, trong mắt ẩn chứa thứ nhựa đường đen đặc, tràn đầy ác ý.
“Ville.”
Hắn sâu kín gọi tên.
Lồng ngực Ville lạnh toát, cậu ta nhanh chóng xê dịch ánh mắt.
“Vâng, con đây thưa ngài.” Thanh âm cậu ta có chút run rẩy.
Má trái của Đạo Văn quả thật giống như một cái lò luyện ngục thu nhỏ.
Hơn nữa ánh mắt ấy……….. Ánh mắt ấy, Ville còn cho rằng Đạo Văn chính là một người bệnh vừa trốn thoát ra khỏi bệnh viện tâm thần.
“Tránh xa cậu ấy một chút.”
Đạo Văn bình tĩnh ra lệnh.
……….
Liền ở ngay trong nháy mắt này, Ville nhớ tới.
Ngũ quan của Silla cùng tiểu Nhân Ngư kia không mấy tương tự, thảo nào lúc đầu cậu ta không thể nhận ra ngay lập tức……… Nhưng mà Ville cực kỳ xác định, cảm giác quen thuộc mà Silla mang đến cho cậu ta, chính là từ bức tượng gốm kia.
Silla chính là hình dạng ban đầu của con búp bê gốm đó.
Mà trong mỗi một sợi tóc của tiểu Nhân Ngư ấy đều tràn đầy thứ tình cảm điên cuồng mãnh liệt…….
Silla có biết chuyện này không?
Có biết không?
Ville cực kỳ hoài nghi điểm này.
Có lẽ cậu ta đã phạm phải sai lầm khi chỉ trông mặt mà bắt hình dong, cái thứ kia không cao thượng như vậy, mà chính là…….
Cảm giác buồn nôn mãnh liệt ập vào từng sợi dây thần kinh của Ville.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất