Chẳng Tìm Thấy Người

Chương 26: Dấu phẩy

Trước Sau
Trang Tuyết vẫn đăng ảnh hoàng hôn lên mạng như mọi khi. Khung cảnh trong các tấm ảnh trăm bức như một: phía trước là cỏ dại ngút ngàn, phía sau là vài thửa ruộng cùng dăm ba cái cây cao vút như là cây dừa hoặc cây cau, rồi đằng xa tít tắp là ánh hoàng hôn, thỉnh thoảng còn chụp được vài căn nhà lúp xúp mái ngói bên cạnh, đong đầy hương vị thôn quê.

Đôi khi Trần Hải Thiên cũng đăng ảnh chụp cà phê như lời đáp lại, những bức ảnh cà phê pha xong, hạt cà phê tươi đến hạt cà phê đã rang xong hay hạt cà phê đã xay.

Dù chuyện học làm đậu phụ thối và bắp cải muối lúc nào cũng xoay vòng trong tâm trí anh nhưng anh vẫn lần lữa mãi chưa đến Đài Trung. Cuộc sống suôn sẻ khiến anh không có động lực để rời khỏi Đài Bắc, thậm chí có lúc anh còn cảm thấy Tokyo gần hơn cả Đài Trung.

Rồi tháng 6 đến, tết Đoan Ngọ cũng tới. Qua ô cửa kính, mùa hè nghênh ngang trèo thẳng vào bên trong, khiến Trần Hải Thiên vừa ăn bánh ú[1], vừa thương nhớ ánh trăng sáng trong của ngày đông.

Vào chạng vạng thứ Ba hàng tuần, theo thói quen anh mang cà phê được đóng gói cẩn thận đến cho các cửa hàng hợp tác ở phía Nam thành phố, bổ sung lượng hàng thiếu, thanh toán tiền nong. Tiệm sách lẻ là nơi tiêu thụ loại cà phê đóng gói hai lạng rưỡi nhiều nhất, cà phê phin túi lọc thì lại bán rất được ở các cửa hàng ăn uống. Anh biết nguyên nhân chủ yếu là do mối quan hệ tương tác qua lại giữa nguồn khách và địa điểm.

Song anh làm được rất ít cà phê phin túi lọc, bởi quá tốn thời gian tốn công sức. Xay hạt, đong đúng 10gr bột cà phê, đóng vào túi, dán miệng túi, đóng vào túi bạc, lại dán miệng túi, dán nhãn. Mỗi lần làm xong được năm bao, anh đều không thể chịu nổi nữa phải chạy đi chơi với Ngày Mưa hoặc đọc tiểu thuyết. Có lúc anh chỉ mong Lương Mĩ Lị xuất hiện vì cô thực sự là cao thủ làm mấy việc tỉ mẩn như này.

Tối thứ Ba, tiệm sách lẻ vắng tanh. Lúc Trần Hải Thiên và chủ tiệm đi ra khỏi phòng làm việc sau khi thanh toán tiền nong xong xuôi, anh bất ngờ nhìn thấy Võ Đại Lang. Hình như Võ Đại Lang mới tan làm, hắn cầm một gói hạt cà phê, vừa trả tiền ở quầy xong. Họ chào nhau, cùng đẩy cửa ra ngoài tiệm sách nói chuyện.

“Hóa ra hạt cà phê này anh rang à, tôi là khách trung thành đó. Tôi mua hết các vị rồi, nhưng thích nhất vị này.” Võ Đại Lang lắc lắc gói cà phê hai lạng rưỡi, là hạt Mandheling Gayo Mountain – loại hạt có tên giản dị nhất trong tất thảy các loại hạt bên trong.

Cũng bởi thế mà trong lòng anh, độ hợp mắt với Võ Đại Lang lại tăng lên một cấp. Anh dặn: “Lần sau muốn mua thì đến cửa hàng tôi, bạn bè được ưu đãi 20%.”

“Được, anh pha cà phê rất ngon, ngặt nỗi tôi rất ít khi đến phía Bắc, tôi sống ở gần đây.” Võ Đại Lang vừa nói vừa mở balo bỏ túi hạt cà phê vào, chiếc bùa tình yêu màu hồng nổi bần bật trong balo, móc vào điện thoại.

“Nguyệt Lão đã xe tơ hồng cho anh chưa?”

“Rồi, lúc đầu Nguyệt Lão chùa Long Sơn không chịu cho tôi, tôi phải ném hơn 30 cái hào, chày cối tới mức ông ấy không chịu nổi nữa đành phải cho đấy.” Võ Đại Lang cười rầu rĩ vài tiếng, nói tiếp: “Sau đó tôi đến miếu Hà Hải, chắc Nguyệt Lão trong đó nghe nói tôi rất lì gan, thế là đồng ý ngay. Rồi tôi còn đi tới chùa Chiếu Minh Tịnh ở quận Bắc Đầu nữa. Trang Trang bảo cung Lạc Thành ở Đài Trung rất linh, tôi định cuối tuần nào đó đi lễ bái xem sao. Vài ngày nữa tôi tới Bắc Kinh công tác, cũng thử tìm Nguyệt Lão bái lạy, có thờ có thiêng mà.”

Chắc Trang Trang là Trang Tuyết đây, Trần Hải Thiên nghĩ thầm. Lại là từ láy, mấy người này không thấy dùng từ láy cứ như thiếu hụt năng lực biểu đạt ngôn ngữ hở?



Anh thắc mắc: “Chỉ có một Nguyệt Lão trên đời, đi đâu mà chẳng vậy?”

“Tôi không thấy thế, nói sao nhỉ…” Võ Đại Lang nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Tôi thấy Nguyệt Lão chỉ là một chức danh mà thôi, như bồi thẩm đoàn vậy. Nếu muốn phán quyết có hiệu lực thì không thể dựa vào sự đồng ý của mỗi mấy bồi thầm đoàn được, nên tôi muốn tổng tấn công tất cả các Nguyệt Lão, ép bọn họ phải đồng ý hết cho tôi.”

“Vật vã thật.” Rốt cục anh đã làm gì có lỗi với người ta vậy hả, Trần Hải Thiên lại nén lại câu hỏi một lần nữa.

“Vì người ấy…” Khuôn mặt Võ Đại Lang thoáng hiện nét cô đơn ảm đạm, hắn lặng im một lúc rồi hỏi: “Anh đang độc thân hả?”

“Hở? À ừ.” Trần Hải Thiên hơi bất ngờ với tốc độ đổi chủ đề của Võ Đại Lang.

“Có tính yêu đương với Trang Trang không?” Võ Đại Lang cười, nói với Trần Hải Thiên đang sửng sốt: “Có lẽ tôi hơi nhiều chuyện, nhưng ngoài nhược điểm là hơi khép kín trầm lặng thì mặt nào cậu ta cũng tốt. Quan trọng nhất là năm đó cậu ta đã dùng năm suất lẩu để nhờ tiêu diệt xác yêu và mở rộng dung lượng hòm thư cho anh, cơ mà giờ vẫn chưa trả hết.”

Trần Hải Thiên nhất thời không xử lý kịp thông tin vừa nhận được này. Trang Tuyết khép kín trầm lặng? Năm suất lẩu?

“Trước đây cậu ta rất quan tâm anh đó, tuy rằng đối với cậu ta mạng chỉ là ảo, anh cũng thấy vậy mà ha?” Võ Đại Lang nhìn Trần Hải Thiên gật nhẹ đầu, nói với giọng bất lực: “Phần lớn thời gian mọi người đều không biết bản thân đang ‘bỏ lỡ’ nhau, đến khi nhận ra thì đã lỡ làng mất rồi, đến cát bụi cũng chẳng còn.”

“Anh đã từng bỏ lỡ ư?”

“Ừ, tuy nhiên bỏ lỡ cũng tốt, ít nhất giờ đây tôi vẫn còn hy vọng. Nếu chúng tôi không bỏ lỡ nhau thì giờ đã chẳng còn quan hệ gì rồi. Nghe kỳ lắm ha, gần đây tôi cũng mới nghĩ thông, sai thời điểm, lỡ mất nhau có lẽ lại là điều tốt.” Võ Đại Lang nhìn dòng xe trên đường Tân Sinh Nam, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Tôi không biết anh và Trang Trang như thế nào, nhưng có thể gặp lại nhau trong hiện thực quả thật không dễ dàng chút nào. Nếu được thì anh thử xem xét xem, dù cậu ta khá khép kín, như con ốc mượn hồn náu mình trong thế giới riêng của bản thân, song nhiều lúc nói chuyện rất bựa, biến thái hệt yêu quái ấy.”

“Anh không đi tìm người ấy à?” Trần Hải Thiên nhẹ nhàng né khỏi chủ để liên quan tới Trang Tuyết, dẫu anh đồng ý 100% với câu Trang Tuyết biến thái hệt như yêu quái.

“Không, thực ra muốn tìm em ấy rất dễ, hơn nửa giới đồng tính ở Đài Loan đều quen bồ em ấy. Chỉ là, tìm được cũng chẳng ích gì, em ấy còn chẳng thèm đóng cửa vứt tôi ở ngoài, vì em ấy không hận tôi. Đó chính là thứ đáng sợ nhất, em ấy không hận tôi, bởi trong mắt em ấy tôi còn chẳng bằng rác rưởi.” Võ Đại Lang lặng thinh một lúc lâu, nở nụ cười đắng chát buồn thương: “Thế nên, tôi sẽ đợi tới một ngày tình cờ gặp lại em ấy trên đường, bởi có lẽ giây phút ấy là ý trời, dù em ấy có mặc kệ tôi thì cũng phải nể mặt ông trời tí chứ, đúng không?”

Ông trời bận quá cũng có thể làm sai đó. Trần Hải Thiên lại nuốt câu này lại.

Lúc về tới nhà, Ngày Mưa nghe thấy tiếng mở cửa thì kêu lên chạy từ lầu hai xuống, vươn móng vuốt bám lấy chân anh nũng nịu.



“Ngày Mưa ngoan, lúc nào con mới định biến thân hở?” Anh ôm Ngày Mưa lên lầu, xếp bánh mì Pháp mới mua thành dãy trên bàn phòng ngủ, để Ngày Mưa đuổi theo quả bóng nhỏ trong mê cung bánh mì.

Nếu Ngày Mưa thật sự biến hình, chắc sẽ biến thành một người vừa kiêu ngạo lại vừa bám người. Trần Hải Thiên nghĩ bụng, tuýp người như vậy cứ hở ra là sẽ đóng cửa giậm chân giận dỗi bỏ đi, chỉ chờ anh đuổi theo níu lại. Mèo và người là hai sinh vật hoàn toàn khác nhau, nếu Ngày Mưa mà là kiểu người đó thì anh sẽ thẳng thừng đá văng luôn qua cửa sổ tầng ba.

Câu nói của Võ Đại Lang cứ quanh quẩn lặp lại mãi trong đầu anh. Trước đây Trang Tuyết rất quan tâm anh, cái đó anh biết. Mạng là ảo với Trang Tuyết, chuyện này anh cũng biết. Có những chuyện bỏ lỡ rồi thì sẽ tốt hơn, cái này thì anh không chắc chắn. Họ đang “bỏ lỡ” nhau sao? Anh không biết.

Võ Đại Lang nói Trang Tuyết là ốc mượn hồn, anh cũng là ốc mượn hồn. Cả hai đều có cuộc sống ổn định của chính mình, yêu thương thắm thiết với thành phố và công việc của mình, cực kỳ hài lòng với cuộc sống độc lập xa rời xã hội của bản thân. Không ai chịu tiến thêm một bước, không chuyện gì có thể thay đổi tình trạng mối quan hệ bây giờ của họ… Ơ, gượm đã?

Trần Hải Thiên nhớ lại câu vừa xuất hiện trong đầu mình, thêm dấu phẩy, đọc lại lần nữa.

Noone, chịu tiến thêm một bước, Nothing, có thể thay đổi tình trạng mối quan hệ bây giờ của họ.

Dấu câu trong tiếng Trung thật vi diệu, chỉ cần thêm hai dấu phẩy là cả thế giới đã đổi thay.

Anh vào phòng sách bật máy tính lên Mộng Cầu Vồng, đọc thư lưu trữ. Anh dần ngộ ra một chuyện mà trước đây anh không hề để ý tới, đối với Trang Tuyết, mạng là ảo, nên anh cũng chỉ là ảo với Trang Tuyết mà thôi. Anh vùng vẫy giữa hiện thực và ảo ảnh, Trang Tuyết cũng đã từng trải qua quá trình ấy. Trang Tuyết đã biết Mộng Cầu Vồng sẽ đóng cửa từ lâu, nên định tiến thêm một bước, nhưng bị anh đẩy lại. Thế nên từ đó, họ cứ duy trì khoảng cách đôi bên, hòng giữ cho bản thân được an toàn.

Chắc chắn Trang Tuyết cũng đã từng không kịp nói lời tạm biệt với anh, lòng mang nặng nỗi tiếc nuối.

Trà lạnh ngắt tự bao giờ, anh vào bếp pha một bình trà mới. Âm thanh kéo cửa sắt từ cửa hàng tiện lợi bên cạnh luồn qua cửa sổ, tiếng người trong con ngõ nhỏ dần dần lặng đi.

Nếu họ đang “bỏ lỡ” nhau, lẽ nào chỉ dùng hai dấu phẩy có thể ngăn cản quá trình ấy? Nếu lần này anh bằng lòng tiến một bước, Trang Tuyết sẽ thật sự thay đổi được tình trạng mối quan hệ của họ chứ?

Trần Hải Thiên cầm bình trà qua phòng khách, nhìn ánh đèn lung linh của thành phố, loa đang phát nhạc của Abdullah Ibrahim[2]. Anh hít sâu một hơi, nghe mùi trà thoang thoảng lan tỏa phiêu bồng, nói với Ngày Mưa: “Riêng chuyện này thì phải xem xét thêm nhiều ngày nữa, đúng không, Ngày Mưa?” Anh nhìn Ngày Mưa, mong chờ nhận được lời cổ vũ tán đồng.

Ngày Mưa vừa ăn xong đồ hộp đang sung sướng mỹ mãn nằm phè ra trên sô pha phơi bụng, chẳng buồn quan tâm ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau