Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
Chương 3
17.
Dương Hà Hàn ngồi đối diện Tô Tiếu Ương, chăm chú nhìn người yêu mất sớm của mình. Trong con ngươi đen như mực không phản chiếu bất kỳ bóng người nào nhưng anh vẫn mơ hồ cảm nhận được mùi hương quen thuộc, tim đập dữ dội như chứa đầy nước nóng sắp sôi trào.
Anh kìm lòng không được đưa tay ra, tưởng tượng mình đang nắm cổ tay gầy mảnh của Tô Tiếu Ương. Sau đó anh cúi đầu hôn lên ngón áp út của cậu —— Trên đó có đeo chiếc nhẫn mà họ trao nhau lúc kết hôn.
Anh tưởng tượng Tô Tiếu Ương đang cười với mình.
Tô Tiếu Ương rất hay cười, chỉ khi nào bị anh giày vò hung ác mới đưa tay che lại đôi mắt ngấn nước như không muốn để anh thấy mình thút thít.
Ngay cả khi bệnh, Tô Tiếu Ương cũng chưa bao giờ rơi lệ trước mặt anh.
18.
Tô Tiếu Ương rất giỏi đóng kịch.
Thời tiểu học, Dương Hà Hàn luôn nghĩ sau này lớn lên Tô Tiếu Ương sẽ thành một diễn viên tài ba.
Tô Tiếu Ương có đôi mắt to ngây thơ, thích cười, vui tính, ưu điểm nhiều vô số kể, vấn đề duy nhất là cậu rất hay nói dối, còn hay gạt người rồi ôm bụng cười ha ha.
Dương Hà Hàn là trúc mã của cậu luôn phải đứng mũi chịu sào.
Tô Tiếu Ương không thích đi học nên thường xuyên giả bệnh, hơn nữa lần sau lại giả bộ giống hơn lần trước dọa cho Dương Hà Hàn khóc rất nhiều lần. Đợi đến khi Dương Hà Hàn tèm lem nước mắt nước mũi định đi gọi người lớn thì Tô Tiếu Ương mới bật dậy cười nhạo anh khóc như trái mướp đắng.
Chắc ông trời cũng không ưa tật nói dối của cậu nên quyết định trừng phạt cậu. Năm lớp sáu, khi đang biểu diễn cho Dương Hà Hàn nghe khúc nhạc dương cầm mình mới học được thì mắt cậu đột nhiên tối sầm rồi ngã xuống thảm ngất đi.
18.
Sau khi tỉnh lại Tô Tiếu Ương cảm thấy rất buồn.
Không phải vì biết mình mắc phải căn bệnh hiếm gặp mà vì cha mẹ và trúc mã nghiêm cấm cậu không được chơi trò ngất xỉu nữa.
Đồng thời cậu cũng không thể giả bệnh xin nghỉ, bởi vì chỉ cần cậu nói mình không khỏe thì cha mẹ sẽ quýnh quáng đưa cậu đến bệnh viện ngay.
Niềm vui trong cuộc sống của cậu bỗng nhiên vơi đi quá nửa.
Sau khi xem kết quả kiểm tra sức khỏe, mỗi lần trúc mã Dương Hà Hàn nhìn cậu kiểu gì cũng bày ra vẻ mặt mướp đắng buồn cười kia.
Dương Hà Hàn càng nghe lời cậu hơn xưa, chỉ cần cậu giả vờ tức giận quăng gối thì anh sẽ ngoan ngoãn nằm bò ra sàn đóng vai chú ngựa nghe lời cậu.
Sau đó nữa, Tô Tiếu Ương bắt đầu thích ăn mướp đắng.
19.
Tô Tiếu Ương không phải quỷ, nếu không nhờ Dương Hà Hàn mỗi ngày tích cực thắp nhang cúng đồ ăn và dương khí thì e là cậu đã sớm hồn bay phách tán rồi.
Hôm nay tôi tới đây một chuyến chỉ để xác minh xem trong nhà Dương Hà Hàn có ma hay không, vì vậy cũng chẳng mang theo đồ nghề để giúp đôi tình nhân này gặp nhau.
Hầu hết mọi người đều tìm tôi để trừ tà chứ chẳng mấy ai muốn gặp ma cả.
Âm dương cách biệt, gặp ma cũng chẳng phải chuyện dễ. Tôi bảo Dương Hà Hàn đừng hy vọng nhiều quá, cách làm ma hiện hình còn tùy thuộc vào mỗi linh hồn nên không phải lúc nào cũng thành công trăm phần trăm đâu.
Dương Hà Hàn đứng trên sân thượng hút thuốc.
Trời đã tối hẳn.
Tôi nói: "Nếu anh không cúng kiếng cho cậu ấy nữa thì cậu ấy sẽ siêu thoát rất nhanh."
Dương Hà Hàn nhìn thành phố dần lên đèn, chậm chạp thở ra một làn khói màu xám trắng rồi nói: "Siêu thoát?"
Tôi nói: "Cũng đồng nghĩa với đầu thai ấy."
Ánh mắt Dương Hà Hàn rơi vào điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, thấp giọng nói: "Tôi đã ba mươi tuổi rồi."
Tôi nói: "Dương tiên sinh, đời người còn dài lắm."
"Siêu thoát, siêu thoát......" Trên mặt anh chẳng có chút ý cười nào nhưng trong cổ lại phát ra tiếng cười, "Đùa à, để em ấy đến một kiếp khác mà không có tôi sao?"
Dương Hà Hàn ngồi đối diện Tô Tiếu Ương, chăm chú nhìn người yêu mất sớm của mình. Trong con ngươi đen như mực không phản chiếu bất kỳ bóng người nào nhưng anh vẫn mơ hồ cảm nhận được mùi hương quen thuộc, tim đập dữ dội như chứa đầy nước nóng sắp sôi trào.
Anh kìm lòng không được đưa tay ra, tưởng tượng mình đang nắm cổ tay gầy mảnh của Tô Tiếu Ương. Sau đó anh cúi đầu hôn lên ngón áp út của cậu —— Trên đó có đeo chiếc nhẫn mà họ trao nhau lúc kết hôn.
Anh tưởng tượng Tô Tiếu Ương đang cười với mình.
Tô Tiếu Ương rất hay cười, chỉ khi nào bị anh giày vò hung ác mới đưa tay che lại đôi mắt ngấn nước như không muốn để anh thấy mình thút thít.
Ngay cả khi bệnh, Tô Tiếu Ương cũng chưa bao giờ rơi lệ trước mặt anh.
18.
Tô Tiếu Ương rất giỏi đóng kịch.
Thời tiểu học, Dương Hà Hàn luôn nghĩ sau này lớn lên Tô Tiếu Ương sẽ thành một diễn viên tài ba.
Tô Tiếu Ương có đôi mắt to ngây thơ, thích cười, vui tính, ưu điểm nhiều vô số kể, vấn đề duy nhất là cậu rất hay nói dối, còn hay gạt người rồi ôm bụng cười ha ha.
Dương Hà Hàn là trúc mã của cậu luôn phải đứng mũi chịu sào.
Tô Tiếu Ương không thích đi học nên thường xuyên giả bệnh, hơn nữa lần sau lại giả bộ giống hơn lần trước dọa cho Dương Hà Hàn khóc rất nhiều lần. Đợi đến khi Dương Hà Hàn tèm lem nước mắt nước mũi định đi gọi người lớn thì Tô Tiếu Ương mới bật dậy cười nhạo anh khóc như trái mướp đắng.
Chắc ông trời cũng không ưa tật nói dối của cậu nên quyết định trừng phạt cậu. Năm lớp sáu, khi đang biểu diễn cho Dương Hà Hàn nghe khúc nhạc dương cầm mình mới học được thì mắt cậu đột nhiên tối sầm rồi ngã xuống thảm ngất đi.
18.
Sau khi tỉnh lại Tô Tiếu Ương cảm thấy rất buồn.
Không phải vì biết mình mắc phải căn bệnh hiếm gặp mà vì cha mẹ và trúc mã nghiêm cấm cậu không được chơi trò ngất xỉu nữa.
Đồng thời cậu cũng không thể giả bệnh xin nghỉ, bởi vì chỉ cần cậu nói mình không khỏe thì cha mẹ sẽ quýnh quáng đưa cậu đến bệnh viện ngay.
Niềm vui trong cuộc sống của cậu bỗng nhiên vơi đi quá nửa.
Sau khi xem kết quả kiểm tra sức khỏe, mỗi lần trúc mã Dương Hà Hàn nhìn cậu kiểu gì cũng bày ra vẻ mặt mướp đắng buồn cười kia.
Dương Hà Hàn càng nghe lời cậu hơn xưa, chỉ cần cậu giả vờ tức giận quăng gối thì anh sẽ ngoan ngoãn nằm bò ra sàn đóng vai chú ngựa nghe lời cậu.
Sau đó nữa, Tô Tiếu Ương bắt đầu thích ăn mướp đắng.
19.
Tô Tiếu Ương không phải quỷ, nếu không nhờ Dương Hà Hàn mỗi ngày tích cực thắp nhang cúng đồ ăn và dương khí thì e là cậu đã sớm hồn bay phách tán rồi.
Hôm nay tôi tới đây một chuyến chỉ để xác minh xem trong nhà Dương Hà Hàn có ma hay không, vì vậy cũng chẳng mang theo đồ nghề để giúp đôi tình nhân này gặp nhau.
Hầu hết mọi người đều tìm tôi để trừ tà chứ chẳng mấy ai muốn gặp ma cả.
Âm dương cách biệt, gặp ma cũng chẳng phải chuyện dễ. Tôi bảo Dương Hà Hàn đừng hy vọng nhiều quá, cách làm ma hiện hình còn tùy thuộc vào mỗi linh hồn nên không phải lúc nào cũng thành công trăm phần trăm đâu.
Dương Hà Hàn đứng trên sân thượng hút thuốc.
Trời đã tối hẳn.
Tôi nói: "Nếu anh không cúng kiếng cho cậu ấy nữa thì cậu ấy sẽ siêu thoát rất nhanh."
Dương Hà Hàn nhìn thành phố dần lên đèn, chậm chạp thở ra một làn khói màu xám trắng rồi nói: "Siêu thoát?"
Tôi nói: "Cũng đồng nghĩa với đầu thai ấy."
Ánh mắt Dương Hà Hàn rơi vào điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, thấp giọng nói: "Tôi đã ba mươi tuổi rồi."
Tôi nói: "Dương tiên sinh, đời người còn dài lắm."
"Siêu thoát, siêu thoát......" Trên mặt anh chẳng có chút ý cười nào nhưng trong cổ lại phát ra tiếng cười, "Đùa à, để em ấy đến một kiếp khác mà không có tôi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất