Chương 98
Sau khi trận thi đấu cuối cùng kết thúc, Lâm Kiều lên xe của đội quay về căn cứ.
Lúc lên xe thì vẫn chỉ có một mình Giang Tự ngồi ở hàng cuối cùng, từ lúc ở dưới cho đến khi bước lên cậu chẳng dám nhìn mặt ai cả, đi thẳng đến bên cạnh anh ngồi xuống, im re tới lúc xe khởi động mới lên tiếng: "Điện thoại anh có weibo không?"
Giang Tự: "Có."
"Cho em xem với."
"Xem weibo làm gì? Mấy lời trên weibo em không cần quan tâm." Giang Tự nói, "Chỉ cần em đánh tốt phần em là được rồi."
Lâm Kiều không hé răng, một lúc sau lại nói: "Nếu không mọi người thay em đi."
Vẻ mặt Giang Tự đanh lại: "Em có ý gì?"
"Em... em cảm thấy mình làm liên lụy đến mọi người."
Cậu không dám nhìn vào mắt của Giang Tự, nhưng cậu có thể cảm nhận được lồng ngực đang phập phồng kịch liệt của anh, khi ấy họ lên giường với nhau cảm xúc của anh cũng không kích động đến như vậy.
Một lát sau, cậu nghe thấy Giang Tự đè nén cơn giọng gầm nhẹ: "Em biết em đang nói gì chứ? Em xem đây như cái chợ, muốn đến thì đến muốn đi thì đi à?"
Lần đầu tiên Lâm Kiều thấy anh nóng giận đến mức này, sợ đến mức không dám hó hé một lời. Giang Tự nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm để ý đến cậu nữa, cậu mới kéo ống tay áo của Giang Tự, khẽ nói với anh: "Em cảm thấy... mình đã liên lụy đến những người khác."
"Chỉ thua có hai ván thì làm sao, có vấn đề thì tìm ra vấn đề, chỗ nào thiếu sót thì tập luyện là được, em chỉ gặp chút gian nan ấy đã muốn chạy?"
Lâm Kiều nắm chặt gấu áo: "Hôm nay em đánh quá tệ."
Tâm trạng cậu vỡ vụn lần nữa khi bị nhắm vào ở trận cuối, chơi Hậu Nghệ chẳng khác gì cái máy nộp mạng. Lâm Kiều biết chắc chắn rằng trên mạng đang chỉ trích cậu nặng nề, ngay cả phỏng vấn sau trận đấu cậu còn không dám nhận, trốn trong phòng nghỉ chờ đồng đội quay lại, sau đó mới lên xe với bọn họ.
Mình không thể giúp gì cho bọn họ. Lâm Kiều nghĩ vậy đấy, Tiểu Phàm đã chơi rất hay, bọn họ chỉ cần một vị trí tấn công vững tay một chút thì việc tiến thẳng vào vòng trong cũng không thành vấn đề.
Là vì kéo theo mình nên bọn họ không thể thắng được ư?
"Giang Tự." Giọng Lâm Kiều yếu ớt như tiếng muỗi vo ve, "Em không làm được."
Giang Tự nhìn cậu một cách lạnh lùng: "Em đang tìm cớ."
Dưới ánh mắt sắc bén như dao của anh, cậu co người lại như một quả bóng bị xì hơi: "Em sợ."
Cậu sợ ánh mắt của khán giả, sợ những lời thóa mạ của người hâm mộ và sự thất vọng của đồng đội, chỉ cần cậu còn ngồi ở vị trí thi đấu, bị trăm ngàn đôi mắt nhìn chằm chằm vào thì tay sẽ run lên.
Giang Tự thở dài: "Tiền vi phạm hợp đồng là 5 triệu, tôi đền giúp em trước, sau này em phát sóng trực tiếp kiếm tiền trả lại tôi. Em tự viết đơn xin nghỉ đi, chuyện này tôi không thể mở miệng được."
"Vậy đội viên..."
Giang Tự liếc nhìn cậu: "Em không đánh thì cũng có rất nhiều người muốn đánh, nếu không được thì tay của tôi còn có thể đánh thêm nửa mùa giải."
Lúc này Lâm Kiều mới yên lòng, cậu và Giang Tự không ai lên tiếng cho đến khi xuống xe, cậu mới vừa bước xuống đã thấy anh Khải phấn khích chạy đến: "Mọi người đến phòng huấn luyện hết cho tôi, khi nãy ngồi trên xe tôi đã nghĩ ra được phương pháp mới."
Lâm Kiều còn chưa đề cập đến chuyện muốn rút khỏi đội đã bị anh kéo vào phòng huấn luyện, không hề nản chí* mà gọi đội hai đến mở một trận đấu huấn luyện.
(Gốc là Mã bất đình đề: Tiến về phía trước không ngừng lại.)
"Hoa Hoa cậu lấy Thủ Ước, để Lâm Kiều cầm Uyển Nhi coi sao.
Lâm Kiều sửng sốt: "Em chơi Uyển Nhi ư?"
Anh Khải đáp: "Đúng thế, cậu chơi đi, Hoa Hoa chơi Thủ Ước."
Hoa Ngữ Giả phấn khích: "Em thấy cũng được đó chứ."
Tiểu Phàm gật đầu: "Vậy thử trước coi sao."
Anh Khải: "Tôi cảm thấy bây giờ luyện cách này là nhanh nhất rồi, chỉ cần luyện được thì bọn họ sẽ hết đường cấm."
Noãn Đông: "Mau vào đi."
Lâm Kiều ngơ ngác nhìn bọn họ, không hiểu vì sao bọn họ còn kích động hơn cả mình. Cậu nghe theo chỉ thị của anh Khải, vào trận thì đảo đường với Hoa Ngữ Giả, cậu hô mưa gọi gió ở đường giữa, nhưng Hoa Ngữ Giả đấu với Già La ở đường phát triển thì chẳng suôn sẻ đến thế.
Vậy nên ván thứ hai cậu đảo lại đường với Hoa Ngữ Giả, Tiểu Phàm xuống đường dưới giúp cậu ta dọn lính, lần này ổn hơn nhiều, hai người đều vượt qua giai đoạn solo tương đối thuận lợi, Lâm Kiều khá quen thuộc với Uyển Nhi, vừa lên được cấp 4 đã nhào vào ép trụ giết chết xạ thủ của đối phương, cực kỳ gọn gàng lưu loát.
Bọn họ còn đánh thêm hai ván nữa, càng đánh càng quen tay, anh Khải thấy tình hình cũng ổn áp rồi nên điện thoại bảo HG đến đấu huấn luyện với bọn họ, lần này bọn họ dùng khí thế như lũ quét giành được thắng lợi, hoàn toàn không còn bộ dáng chật vật như lúc thi đấu.
Huấn luyện viên của HG gửi ba cái emoji cừ lắm cho anh Khải, anh Khải gửi lại một cái emoji phổng mũi, tắt điện thoại nói: "Ngày mai luyện thêm cách này, hôm nay mọi người vất vả rồi, đi ngủ cả đi."
Lúc này Lâm Kiều mới nhận ra đã hơn mười một giờ rồi, cậu càng đánh càng chìm đắm vào đấy nên quên cả thời gian.
"Ngày mai luyện Hậu Nghệ nhé, Lâm Kiều, lần sau đừng dâng lên cao quá."
Trục Hạ nói: "Tụi tôi luyện thêm với cậu đôi ba lần không phải là quen tay rồi sao."
Noãn Đông: "Tối mai dùng Hậu Nghệ đánh team năm đi."
Hoa Ngữ Giả: "Vậy có thể live stream không, lỡ đâu tiết lộ cơ mật phe ta thì sao?"
Trục Hạ: "Tôi thấy chắc không sao đâu."
Hoa Ngữ Giả: "Vậy tôi sẽ câm nín live hết hai tiếng, he he."
Tiểu Phàm thừa dịp hỗn loạn mà tung ra tính toán của mình: "Huấn luyện viên, em thấy không thì mai đừng chạy được không, đánh thêm vài trận để Lâm Kiều mau chóng quen tay."
Noãn Đông: "Tán thành."
Anh Khải lãnh khốc vô tình nói: "Mấy cậu mơ đẹp lắm, nghĩ thôi cũng đừng nghĩ nữa."
Bọn họ dùng dăm ba câu để sắp xếp lịch trình ngày mai cho Lâm Kiều, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nghĩ của bản thân cậu. Nhưng Lâm Kiều nhìn những đồng đội vây quanh mình mà tâm trạng rối bời, không thể nói rõ cảm giác lúc này.
Cậu đánh tệ đến vậy, nhưng huấn luyện viên và đồng đội đều không trách cứ cậu, đã vậy còn tích cực bày mưu tính kế giúp cậu.
Bọn họ là một đội, điều này khiến Lâm Kiều cảm nhận được nhiệt huyết sôi trào.
Những người khác đã đi ngủ trước, Lâm Kiều ở lại phòng huấn luyện đánh thêm hai ván đấu đỉnh cao, lúc quay về ký túc xá thì đã hơn 12 giờ, hành lang yên ắng không tiếng động, chỉ có ánh đèn lay lắt trên đỉnh đầu, và cả bóng dáng lẻ loi của người đang đứng chờ cậu trước cửa kí túc xá.
Lâm Kiều bước đến, thấy Giang Tự đang tựa vào cánh cửa, anh nhìn thẳng vào cậu: "Em còn muốn rời đội sao?"
Lâm Kiều lắc đầu: "Không rời nữa."
"Ngoan lắm." Giang Tự mỉm cười với cậu, vươn lòng bàn tay ra, đưa viên chocolate Ferrero cho cậu: "Ăn ít đồ ngọt để tâm trạng tốt lên nào."
*
Ngày 23 tháng tư, KG đối mặt với OSG đứng thứ tám trên bảng xếp hạng, sau khi đã chơi xong Ngu Cơ và Địch Nhân Kiệt thì Hoa Ngữ Giả chọn Bách Lý Thủ Ước, Lâm Kiều pick Thượng Quan Uyển Nhi, hai người đảo đường đánh OSG sấp mặt.
Bách Lý Thủ Ước bắn phát nào dính phát nấy, mà lúc giao tranh, Lâm Kiều vẫn luôn bám chặt Hậu Nghệ đổi mạng với người ta, pháp sư đổi xạ thủ, bọn họ vẫn còn Bách Lý Thủ Ước, dù sao cũng không lỗ.
List tướng Lâm Kiều có thể chơi chẳng có bao nhiêu con, nhưng Hoa Ngữ Giả lại khác, không chỉ có thể chơi hầu hết các tướng pháp sư mà còn có thể chia ra mấy con cho Lâm Kiều chơi. Từ đó về sau, đường phát triển của KG chẳng khác gì trăm hoa đua nở, Lâm Kiều từng chơi Điêu Thuyền, Luna và Gia Cát Lượng, hiệu quả không tồi chút nào, mang về thắng lợi liên tiếp cho cả đội.
Bọn họ chật vật đi về phía trước, có tổng cộng hai mươi đội trong giải đấu, bọn họ leo lên hạng mười lăm từ vị trí hạng nhất đếm ngược, thành công thoát khỏi nguy cơ giáng cấp, dường như họ đã tìm ra được phương pháp để giải quyết vấn đề list tướng, khiến mấy đội khác phải đau đầu.
Giải đấu được tổ chức bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên có cặp tuyển thủ đường giữa và đường phát triển song tu với nhau, bọn họ phải nên ban pick thế nào, phải nhắm vào kiểu gì đây?
Ngày 1 tháng năm, KG phải đối đầu với đối thủ cũ ASG đến từ Seoul ở sân đấu Nam thị. Từ khi giải mùa xuân bắt đầu đến giờ, ASG vẫn luôn chiếm giữ vị trí đầu bảng, bọn họ bất khả chiến bại, không gì cản nổi, đưa mắt nhìn hết mười chín đội còn lại trong league, chẳng một đội nào có thể chống lại được họ.
Lẽ ra cái trận của bét bảng và bên đứng đầu này sẽ chẳng có ai để ý, Lâm Kiều không ngờ lại có nhiều người tập trung tại hiện trường đến thế, tiếng gào thét khiến cả khán đài nổ tung.
"Chậc chậc, trước kia chỉ khi đấu với KG mới có nhiều người đến thế này." Tiểu Phàm đeo tai nghe lên, lướt tầm mắt khắp khán đài, cười nói, "Khi ấy tôi ghét phải đánh với mấy người cực, ồn ào y hệt cái chợ, chẳng có chút tố chất nào luôn."
Noãn Đông đáp trả cậu ta: "Há, rành rành là do mấy người chưa từng thắng, nói mà không biết ngượng tí nào."
Tiểu Phàm: "...Cậu đáng ghét thật đấy."
Noãn Đông cười như điên, Hoa Ngữ Giả liếc mắt nhìn cậu ta: "Cười xán lạn quá nhỉ, chút nữa mà thua thì ông sẽ bị mắng đầu tiên."
Trục Hạ cũng hí hửng: "Đừng nói với cậu ta chứ, để cậu ta đội nồi đê."
Noãn Đông tắt nắng, than thở nói: "Mấy ông thật là xấu xa."
Anh Khải đứng sau lưng bọn họ lên tiếng: "Nghiêm túc một chút hết đi. Ban Lan và Mã Siêu."
Đến lượt ASG, bọn họ ban Thuẫn Sơn và Bách Lý Thủ Ước.
Noãn Đông: "Bọn họ không ban xạ thủ kìa, không phải là cho Lâm Kiều lấy A Ly à?"
Anh Khải nghiêm mặt nói: "Tranh đi."
Hai vị trí đầu tiên của ASG pick Địch Nhân Kiệt và Đại Kiều, sau khi KG pick vị trí thứ hai và thứ ba thì họ pick Tây Thi và Kính.
Sau khi trải qua hai đợt ban pick, đội hình của hai bên đã được xác định.
Lựa chọn của KG bao gồm Mông Điềm, Triệu Vân, Bất Tri Hỏa Vũ, Công Tôn Ly và Trương Phi.
Bên ASG gồm Liêm Pha, Kính, Tây Thi, Địch Nhân Kiệt và Đại Kiều.
Trong mấy giây chuẩn bị cuối cùng, anh Khải nói: "Cứ đánh như mọi khi là được, đừng động vào đối phương, cứ đánh cho tốt phần mình. Tin tưởng và Lâm Kiều."
Tiểu Phàm: "Em biết A Ly của cậu ấy vô địch."
Hoa Ngữ Giả nói: "Hỏa Vũ của tôi cũng vô địch, tin tưởng tôi."
"Được, chúng ta cứ duy trì khí thế như vậy, nếu thắng thì tối nay tôi bảo Giang Tự mời mấy cậu đi ăn đồ nướng ở Thất Gia."
Anh Khải vừa nói xong thì phải rời đi, trò chơi chính thức bắt đầu. Ở cấp đầu tiên, không bên nào chue động lao vào đánh nhau, Lâm Kiều vào trận thì solo với Địch Nhân Kiệt.
Đối thủ của cậu là Tinh Vũ, tháng một vừa rồi mới đủ 18 tuổi, còn trẻ như vậy mà đã đạt được hai giải quán quân, là tuyển thủ đường phát triển có thành tựu cao nhất trong KPL chỉ sau mỗi Tro Tàn, ở trên sân đấu thì luôn nắm quyền thống trị. Hai người giao đấu đầy mùi thuốc súng, vừa vào trận đã nhào đến thể hiện "tình cảm mãnh liệt" với cậu ta, A Ly ăn phải năm lần khống chế liên tiếp của cậu ta thì hoảng hốt đào tẩu.
Một lần nữa Lâm Kiều cảm nhận được áp lực đáng sợ, đây là cảm giác cậu chưa từng có trên sân đấu nửa tháng qua. Nhưng sau khi A Ly lên cấp hai thì có chiêu, có thể nhảy lên bắn hai phát rồi bỏ chạy, Lâm Kiều dựa vào cái này mà cấu không ít máu của Địch Nhân Kiệt, khó khăn lắm cậu mới có thể chặn lính ở ngay giữa đường sông.
Cậu đành phải gọi Trương Phi sang đây, bởi vì Hỏa Vũ dọn lính chậm hơn Tây Thi nên trợ thủ phải ở lại đường giữa giúp Hỏa Vũ tranh lane, nếu chỉ có một mình Hoa Ngữ Giả ở đường giữa thì sẽ rất tù túng, không có chút quyền chủ động, vậy thì ván này của bọn họ cũng toang mất.
Cậu chọn A Ly với mục đích áp chế tổ hợp trợ - xạ thủ của đối phương, ngờ đâu chẳng thể tạo ra áp lực khiến cậu ta gọi trợ thủ đến mà còn có thể ngang tay như vậy, đúng là quá mất mặt.
Lâm Kiều nhẩm bụng, cậu ta mạnh thật sự.
Bởi vì không thể lấy được ưu thế ở đường phát triển, đã thế dù là dọn lính hay đảo đường thì Tiểu Ngư với Nguyệt Quế đều đến nhanh hơn so với Hoa Ngữ Giả, bọn họ bị ép vào thế yếu, đành phải để mất Bạo Quân, tranh lại được Chúa Tể coi như cũng không tổn thất gì.
Nhưng sau khi ASG ăn được Bạo Quân thì tập hợp đẩy đường của A Ly, vì Trương Phi và Hỏa Vũ ăn Chúa Tể nên đến chậm hơn một chút, Lâm Kiều hết cách, chỉ có thể trơ mắt nhìn trụ của mình bị đẩy ngã.
Sau khi đường phát triển mất một trụ thì ván đấu rơi vào cục diện Tiểu Ngư am hiểu nhất ngay tức khắc, lần đầu tiên KG cảm nhận được đồng đội ngày xưa khủng bố đến mức như vậy, dường như mỗi cử chỉ hành động của họ đều ở trong đầu của Tiểu Ngư, chẳng khác gì bị vây trong một bức tường kín không kẽ hở, không thể thoát ra ngoài.
ASG tập hợp đẩy trụ quá nhanh, cả ba trụ ngoài đã bị bên kia nhổ sạch, ngay cả dọn lính cũng khó khăn chứ đừng nói đến việc vào rừng tranh tài nguyên. Ai cũng biết rằng nếu cứ vậy thì cả đội ngũ sẽ lâm vào ngõ cụt, chậm rãi mài chết đối thủ là chuyện Tiểu Ngư thích làm nhất, khiến người ta không cam lòng nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Lâm Kiều nóng nảy đến mức phát điên, đúng lúc này, cậu nhìn thấy Địch Nhân Kiệt đang đẩy cao lính ở đường trên, mà Tiểu Phàm đã để lộ tầm nhìn cho cậu, cả ba người đường giữa, đi rừng và trợ thủ bên kia đang đánh Bạo Quân Hắc Ám.
Đây là cơ hội.
Lâm Kiều nói: "Đi bắt lẻ Địch Nhân Kiệt không?"
Hoa Ngữ Giả: "Sang đấy kịp chứ?"
Tiểu Phàm: "Đến kịp, Huy Hiệu Sói Chạy của tôi hồi rồi, chỉ cần có thể đánh chết Địch Nhân Kiệt thì sẽ dễ đánh hơn."
Bọn họ đưa ra quyết định với tốc độ ánh dáng, Tiểu Phàm bật Sói Chạy lên để kéo theo Lâm Kiều và Hỏa Vũ đến bắt Địch Nhân Kiệt, Noãn Đông và Trục Hạ ở lại Hang rồng quấy rầy đối phương, cố gắng kéo dài tiến độ đánh rồng của họ, cả hai người đều mang Trừng trị, nói không chừng còn có thể cướp được Bạo Quân.
Noãn Đông: "Trục Hạ canh vị trí đi, tôi muốn nhảy vào."
Trục Hạ: "Còn 4000 máu thôi, chúng ta cùng nhau nhảy vào."
Hoa Ngữ Giả: "Vãi chưởng!"
Noãn Đông: "?"
Chân dung của ba người trên màn hình xám đi trong nháy mắt, Trục Hạ cướp được Bạo Quân thành công, nhưng cả hai cũng bị chôn vùi ở Hang rồng.
Cả đội bị quét sạch.
Trục Hạ: "Sao lại thế này?"
Tiểu Phàm: "...Lâm Kiều bị phi tiêu vàng khống chế."
Địch Nhân Kiệt chẳng khác gì bật hack map vậy, lúc A Ly thò đầu ra thì dùng phi tiêu vàng khống chế cậu lại một cách chuẩn xác, sau đấy Liêm Pha từ trên trời giáng xuống, làm một pha combo tiễn Công Tôn Ly đi. Hỏa Vũ muốn đổi mạng với Địch Nhân Kiệt, nhưng trang bị của Địch Nhân Kiệt đã đủ, nhiều hơn cậu ta một trang bị Áo Choàng Ma Nữ, Hỏa Vũ thiếu ít sát thương nữa, cuối cùng cậu ta và Trương Phi đều bị Địch Nhân Kiệt đánh chết.
Lâm Kiều nhìn con tướng của mình đang nằm trong bụi cỏ, mới nhớ ra khi bị phi tiêu vàng khống chế, Tinh Vũ còn rảnh tay gửi tin nhắn cho cậu.
Ha ha, đánh cũng được đó.
Nếu như có cơ hội làm lại, chắc chắn cậu sẽ ngẫm nghĩ thật kỹ Liêm Pha không xuất hiện đang ở nơi đâu, nhưng giờ đây cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn thủy tinh nhà mình bị đập tan.
Lúc thủy tinh nổ mạnh, Tiểu Ngư đứng trước thủy tinh của bọn họ, gõ một câu "rất xin lỗi", nhưng anh ta đứng bên canh Tinh Vũ, cho dù đó có là lời xin lỗi chân thành thì cũng chẳng khác đang trào phúng là bao.
Huống chi chưa chắc đó là lời chân thành.
Trục Hạ nói: "Toang rồi. Chắc chắn sẽ bị anh Khải mắng chết."
Noãn Đông: "Đừng nghĩ nữa, ván tiếp theo đánh thắng lại là được."
Lâm Kiều không đáp lời, quay về phòng nghỉ chờ nghe mắng. Nhưng hôm nay anh Khải vô cùng kỳ quái, anh ta không dạy dỗ bọn họ mà chỉ bảo họ điều chỉnh tâm trạng, chuẩn bị đánh ván tiếp theo.
Ván thứ hai, Tinh Vũ pick được Công Tôn Ly, Lâm Kiều lực chọn Địch Nhân Kiệt, đường trên bị ép, gian nan chống chọi đến phút thứ tư thì chính thức vỡ trận.
Ván thứ ba, KG pick Marco Polo trước, ASG trở tay chọn Ngu Cơ, lần này Lâm Kiều có thể chống đỡ được áp lực solo, nhưng ở ván giao tranh cuối cùng, khi cậu dùng chiêu cuối nhào vào thì lại để Ngu Cơ dùng chiêu hai thoát khỏi, Marco dùng chiêu cuối giết được bốn người ASG, nhưng lại để Ngu Cơ ăn được Megakill, kết thúc trận thi đấu.
Thắng bại của trận đấu đã rõ, ASG tiếp tục giai thoại bất bại của họ trong mùa giải này, cũng dùng thực lực của mình chứng minh với sân đấu, bọn họ không cần ban pick nhắm vào KG, cho dù để đối phương dùng tướng mình thông thạo nhất thì vẫn tự tin thắng lợi.
Lúc trận đấu kết thúc, Lâm Kiều ngồi trên ghế, cảm giác không thể khống chế hàng nước mắt chạy dọc gò má.
Cậu hiểu vì sao anh Khải không nói gì, anh ta đã sớm phán đoán được rằng bọn họ đánh không lại, cho dù nói gì cũng không có tác dụng. Dưới sự nghiền ép của thực lực tối cao, có lẽ bọn họ thật sự quá kém cỏi.
"Đừng khóc nữa Kiều Kiều." Không biết qua bao lâu, Tiểu Phàm nhẹ nhàng vỗ vai cậu, "Mọi người đã đi cả rồi, chúng ta cũng đi thôi."
Lâm Kiều ngẩng đầu lên, nhìn cậu ta bằng đôi mắt ngấn nước.
Tiểu Phàm an ủi cậu: "Tính Tinh Vũ là vậy đó, cậu đừng có để ý, cùng lắm thì sau này cậu giết được cậu ta thì cũng gửi lại thôi, gửi còn nhiều hơn cậu ta."
Lâm Kiều lắc đầu.
"Tôi cũng có vấn đề, ai cũng có vấn đề hết, không phải là lỗi của mình cậu. Đi thôi, quay về hẵng nói tiếp."
"...Mấy giờ rồi?"
"Chín giờ."
Lâm Kiều chống bàn, cuối cùng vẫn nhờ Tiểu Phàm nâng cậu lên cậu mới có thể đứng vững. Đường từ sân đấu về đến căn cứ không có một ai lên tiếng, anh Khải không mở họp phân tích sau trận đấu, tuyên bố tối nay không huấn luyện, để bọn họ quay về nghỉ ngơi thật tốt, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái để còn nghênh đón lịch thi đấu kế tiếp.
Lâm Kiều không đến căng tin ăn tối, cậu pha một gói mỳ tôm, ăn xong thì vào phòng ở luôn trong đó. Cậu vẫn luôn đấu đỉnh cao, chờ đến khi qua mười hai giờ không thể đánh nữa thì cậu đấu rank một mình, vừa vào đã tranh xạ thủ, không hề hó hé một tiếng.
Quá trình tranh đoạt không mấy thuận lợi, cậu pick được Hậu Nghệ, nhưng người phải cầm trợ thủ cứ mãi gõ chữ mỉa mai cậu. Lâm Kiều đang mở giao diện kinh tế lên chuẩn bị tắt tiếng cậu ta thì thình lình có một tin nhắn gửi đến.
Giang Tự: Nói cho em biết cái này, có một khe hở dưới cửa ký túc xá đấy, cái ánh đèn này chứng minh em chưa ngủ.
Giang Tự: Rảnh thì mở cửa cho tôi.
Lâm Kiều cắn môi, dời lực chú ý về trò chơi, đợi khi chết rồi mới sang đó mở cửa cho anh, sau đó lại lết về mép giường của mình, đợi sống lại thì tiếp tục chiến đấu. Giang Tự quá quen thuộc với ký túc xá của cậu, đi đến bên cạnh cậu như chẳng có vấn đề gì, anh ngồi kế bên nhìn thao tác của cậu.
Lâm Kiều dâng lên cao lấy được triplekill, kéo đồng đội lật ngược ván cờ. Lúc hai chữ thắng lợi hiện ra thì cậu thoát game, nói với Giang Tự: "Anh đừng có mắng em."
Giang Tự ngỡ ngàng: "Tôi mắng em gì cơ?"
"Em đi ngủ ngay đây."
Vừa qua mười hai giờ là phải đi ngủ đã trở thành luật bất thành văn ở KG, đội của bọn họ chú ý dưỡng sinh nhất trong các chiến đội, đến thời gian này thì hầu hết mọi người đã đi ngủ, sẽ không giống mấy đội khác phải đánh đến tận hai ba giờ sáng. Nhất là Giang Tự, là cảnh sát bắt thức đêm đến phát rồ, năm ấy Lâm Kiều 17 tuổi, cũng vì thao thức nên lén chơi game, để anh phát hiện ra nên mới có mấy chuyện đằng sau.
"Nếu ngày mai em dậy được thì tôi sẽ không quản em."
Lâm Kiều nói ngay: "Em dậy được."
"Em nói gì cũng đúng cả, tôi thấy em định thức cả đêm nhỉ." Giang Tự hằn giọng, "Vẫn được, tôi còn nghĩ em sẽ thao thức suốt đêm để viết thư xin rời đội đấy."
Lâm Kiều lắc đầu: "Em sẽ không rời đội đâu, em cảm thấy nếu em có thể lợi hại như Tinh Vũ hay như anh thì chúng ta có thể thắng, đúng không?"
Cậu chưa từng có khao khát mãnh liệt như vậy, khiến cậu quên đi ước nguyện ban sơ khi đến đây, nếu đã đến thì phải giành được chiến thắng, phải chứng minh bản thân mạnh hơn tất cả mọi người.
Lâm Kiều sẽ không chủ động trào phúng những người khác, nhưng cậu đã nghĩ thật kỹ, cậu phải đủ mạnh mới có thể bảo vệ bản thân và đồng đội của mình khỏi những lời khinh rẻ của người khác.
Giang Tự nhìn cậu, đột nhiên lên tiếng: "Em thật sự muốn thắng?"
Đôi mắt đen láy của Lâm Kiều sáng bừng lên: "Muốn."
Giang Tự thở dài nói: "Tám giờ sáng mai, tôi chờ em ở phòng tối bên cạnh phòng huấn luyện."
______________
Lúc lên xe thì vẫn chỉ có một mình Giang Tự ngồi ở hàng cuối cùng, từ lúc ở dưới cho đến khi bước lên cậu chẳng dám nhìn mặt ai cả, đi thẳng đến bên cạnh anh ngồi xuống, im re tới lúc xe khởi động mới lên tiếng: "Điện thoại anh có weibo không?"
Giang Tự: "Có."
"Cho em xem với."
"Xem weibo làm gì? Mấy lời trên weibo em không cần quan tâm." Giang Tự nói, "Chỉ cần em đánh tốt phần em là được rồi."
Lâm Kiều không hé răng, một lúc sau lại nói: "Nếu không mọi người thay em đi."
Vẻ mặt Giang Tự đanh lại: "Em có ý gì?"
"Em... em cảm thấy mình làm liên lụy đến mọi người."
Cậu không dám nhìn vào mắt của Giang Tự, nhưng cậu có thể cảm nhận được lồng ngực đang phập phồng kịch liệt của anh, khi ấy họ lên giường với nhau cảm xúc của anh cũng không kích động đến như vậy.
Một lát sau, cậu nghe thấy Giang Tự đè nén cơn giọng gầm nhẹ: "Em biết em đang nói gì chứ? Em xem đây như cái chợ, muốn đến thì đến muốn đi thì đi à?"
Lần đầu tiên Lâm Kiều thấy anh nóng giận đến mức này, sợ đến mức không dám hó hé một lời. Giang Tự nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm để ý đến cậu nữa, cậu mới kéo ống tay áo của Giang Tự, khẽ nói với anh: "Em cảm thấy... mình đã liên lụy đến những người khác."
"Chỉ thua có hai ván thì làm sao, có vấn đề thì tìm ra vấn đề, chỗ nào thiếu sót thì tập luyện là được, em chỉ gặp chút gian nan ấy đã muốn chạy?"
Lâm Kiều nắm chặt gấu áo: "Hôm nay em đánh quá tệ."
Tâm trạng cậu vỡ vụn lần nữa khi bị nhắm vào ở trận cuối, chơi Hậu Nghệ chẳng khác gì cái máy nộp mạng. Lâm Kiều biết chắc chắn rằng trên mạng đang chỉ trích cậu nặng nề, ngay cả phỏng vấn sau trận đấu cậu còn không dám nhận, trốn trong phòng nghỉ chờ đồng đội quay lại, sau đó mới lên xe với bọn họ.
Mình không thể giúp gì cho bọn họ. Lâm Kiều nghĩ vậy đấy, Tiểu Phàm đã chơi rất hay, bọn họ chỉ cần một vị trí tấn công vững tay một chút thì việc tiến thẳng vào vòng trong cũng không thành vấn đề.
Là vì kéo theo mình nên bọn họ không thể thắng được ư?
"Giang Tự." Giọng Lâm Kiều yếu ớt như tiếng muỗi vo ve, "Em không làm được."
Giang Tự nhìn cậu một cách lạnh lùng: "Em đang tìm cớ."
Dưới ánh mắt sắc bén như dao của anh, cậu co người lại như một quả bóng bị xì hơi: "Em sợ."
Cậu sợ ánh mắt của khán giả, sợ những lời thóa mạ của người hâm mộ và sự thất vọng của đồng đội, chỉ cần cậu còn ngồi ở vị trí thi đấu, bị trăm ngàn đôi mắt nhìn chằm chằm vào thì tay sẽ run lên.
Giang Tự thở dài: "Tiền vi phạm hợp đồng là 5 triệu, tôi đền giúp em trước, sau này em phát sóng trực tiếp kiếm tiền trả lại tôi. Em tự viết đơn xin nghỉ đi, chuyện này tôi không thể mở miệng được."
"Vậy đội viên..."
Giang Tự liếc nhìn cậu: "Em không đánh thì cũng có rất nhiều người muốn đánh, nếu không được thì tay của tôi còn có thể đánh thêm nửa mùa giải."
Lúc này Lâm Kiều mới yên lòng, cậu và Giang Tự không ai lên tiếng cho đến khi xuống xe, cậu mới vừa bước xuống đã thấy anh Khải phấn khích chạy đến: "Mọi người đến phòng huấn luyện hết cho tôi, khi nãy ngồi trên xe tôi đã nghĩ ra được phương pháp mới."
Lâm Kiều còn chưa đề cập đến chuyện muốn rút khỏi đội đã bị anh kéo vào phòng huấn luyện, không hề nản chí* mà gọi đội hai đến mở một trận đấu huấn luyện.
(Gốc là Mã bất đình đề: Tiến về phía trước không ngừng lại.)
"Hoa Hoa cậu lấy Thủ Ước, để Lâm Kiều cầm Uyển Nhi coi sao.
Lâm Kiều sửng sốt: "Em chơi Uyển Nhi ư?"
Anh Khải đáp: "Đúng thế, cậu chơi đi, Hoa Hoa chơi Thủ Ước."
Hoa Ngữ Giả phấn khích: "Em thấy cũng được đó chứ."
Tiểu Phàm gật đầu: "Vậy thử trước coi sao."
Anh Khải: "Tôi cảm thấy bây giờ luyện cách này là nhanh nhất rồi, chỉ cần luyện được thì bọn họ sẽ hết đường cấm."
Noãn Đông: "Mau vào đi."
Lâm Kiều ngơ ngác nhìn bọn họ, không hiểu vì sao bọn họ còn kích động hơn cả mình. Cậu nghe theo chỉ thị của anh Khải, vào trận thì đảo đường với Hoa Ngữ Giả, cậu hô mưa gọi gió ở đường giữa, nhưng Hoa Ngữ Giả đấu với Già La ở đường phát triển thì chẳng suôn sẻ đến thế.
Vậy nên ván thứ hai cậu đảo lại đường với Hoa Ngữ Giả, Tiểu Phàm xuống đường dưới giúp cậu ta dọn lính, lần này ổn hơn nhiều, hai người đều vượt qua giai đoạn solo tương đối thuận lợi, Lâm Kiều khá quen thuộc với Uyển Nhi, vừa lên được cấp 4 đã nhào vào ép trụ giết chết xạ thủ của đối phương, cực kỳ gọn gàng lưu loát.
Bọn họ còn đánh thêm hai ván nữa, càng đánh càng quen tay, anh Khải thấy tình hình cũng ổn áp rồi nên điện thoại bảo HG đến đấu huấn luyện với bọn họ, lần này bọn họ dùng khí thế như lũ quét giành được thắng lợi, hoàn toàn không còn bộ dáng chật vật như lúc thi đấu.
Huấn luyện viên của HG gửi ba cái emoji cừ lắm cho anh Khải, anh Khải gửi lại một cái emoji phổng mũi, tắt điện thoại nói: "Ngày mai luyện thêm cách này, hôm nay mọi người vất vả rồi, đi ngủ cả đi."
Lúc này Lâm Kiều mới nhận ra đã hơn mười một giờ rồi, cậu càng đánh càng chìm đắm vào đấy nên quên cả thời gian.
"Ngày mai luyện Hậu Nghệ nhé, Lâm Kiều, lần sau đừng dâng lên cao quá."
Trục Hạ nói: "Tụi tôi luyện thêm với cậu đôi ba lần không phải là quen tay rồi sao."
Noãn Đông: "Tối mai dùng Hậu Nghệ đánh team năm đi."
Hoa Ngữ Giả: "Vậy có thể live stream không, lỡ đâu tiết lộ cơ mật phe ta thì sao?"
Trục Hạ: "Tôi thấy chắc không sao đâu."
Hoa Ngữ Giả: "Vậy tôi sẽ câm nín live hết hai tiếng, he he."
Tiểu Phàm thừa dịp hỗn loạn mà tung ra tính toán của mình: "Huấn luyện viên, em thấy không thì mai đừng chạy được không, đánh thêm vài trận để Lâm Kiều mau chóng quen tay."
Noãn Đông: "Tán thành."
Anh Khải lãnh khốc vô tình nói: "Mấy cậu mơ đẹp lắm, nghĩ thôi cũng đừng nghĩ nữa."
Bọn họ dùng dăm ba câu để sắp xếp lịch trình ngày mai cho Lâm Kiều, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nghĩ của bản thân cậu. Nhưng Lâm Kiều nhìn những đồng đội vây quanh mình mà tâm trạng rối bời, không thể nói rõ cảm giác lúc này.
Cậu đánh tệ đến vậy, nhưng huấn luyện viên và đồng đội đều không trách cứ cậu, đã vậy còn tích cực bày mưu tính kế giúp cậu.
Bọn họ là một đội, điều này khiến Lâm Kiều cảm nhận được nhiệt huyết sôi trào.
Những người khác đã đi ngủ trước, Lâm Kiều ở lại phòng huấn luyện đánh thêm hai ván đấu đỉnh cao, lúc quay về ký túc xá thì đã hơn 12 giờ, hành lang yên ắng không tiếng động, chỉ có ánh đèn lay lắt trên đỉnh đầu, và cả bóng dáng lẻ loi của người đang đứng chờ cậu trước cửa kí túc xá.
Lâm Kiều bước đến, thấy Giang Tự đang tựa vào cánh cửa, anh nhìn thẳng vào cậu: "Em còn muốn rời đội sao?"
Lâm Kiều lắc đầu: "Không rời nữa."
"Ngoan lắm." Giang Tự mỉm cười với cậu, vươn lòng bàn tay ra, đưa viên chocolate Ferrero cho cậu: "Ăn ít đồ ngọt để tâm trạng tốt lên nào."
*
Ngày 23 tháng tư, KG đối mặt với OSG đứng thứ tám trên bảng xếp hạng, sau khi đã chơi xong Ngu Cơ và Địch Nhân Kiệt thì Hoa Ngữ Giả chọn Bách Lý Thủ Ước, Lâm Kiều pick Thượng Quan Uyển Nhi, hai người đảo đường đánh OSG sấp mặt.
Bách Lý Thủ Ước bắn phát nào dính phát nấy, mà lúc giao tranh, Lâm Kiều vẫn luôn bám chặt Hậu Nghệ đổi mạng với người ta, pháp sư đổi xạ thủ, bọn họ vẫn còn Bách Lý Thủ Ước, dù sao cũng không lỗ.
List tướng Lâm Kiều có thể chơi chẳng có bao nhiêu con, nhưng Hoa Ngữ Giả lại khác, không chỉ có thể chơi hầu hết các tướng pháp sư mà còn có thể chia ra mấy con cho Lâm Kiều chơi. Từ đó về sau, đường phát triển của KG chẳng khác gì trăm hoa đua nở, Lâm Kiều từng chơi Điêu Thuyền, Luna và Gia Cát Lượng, hiệu quả không tồi chút nào, mang về thắng lợi liên tiếp cho cả đội.
Bọn họ chật vật đi về phía trước, có tổng cộng hai mươi đội trong giải đấu, bọn họ leo lên hạng mười lăm từ vị trí hạng nhất đếm ngược, thành công thoát khỏi nguy cơ giáng cấp, dường như họ đã tìm ra được phương pháp để giải quyết vấn đề list tướng, khiến mấy đội khác phải đau đầu.
Giải đấu được tổ chức bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên có cặp tuyển thủ đường giữa và đường phát triển song tu với nhau, bọn họ phải nên ban pick thế nào, phải nhắm vào kiểu gì đây?
Ngày 1 tháng năm, KG phải đối đầu với đối thủ cũ ASG đến từ Seoul ở sân đấu Nam thị. Từ khi giải mùa xuân bắt đầu đến giờ, ASG vẫn luôn chiếm giữ vị trí đầu bảng, bọn họ bất khả chiến bại, không gì cản nổi, đưa mắt nhìn hết mười chín đội còn lại trong league, chẳng một đội nào có thể chống lại được họ.
Lẽ ra cái trận của bét bảng và bên đứng đầu này sẽ chẳng có ai để ý, Lâm Kiều không ngờ lại có nhiều người tập trung tại hiện trường đến thế, tiếng gào thét khiến cả khán đài nổ tung.
"Chậc chậc, trước kia chỉ khi đấu với KG mới có nhiều người đến thế này." Tiểu Phàm đeo tai nghe lên, lướt tầm mắt khắp khán đài, cười nói, "Khi ấy tôi ghét phải đánh với mấy người cực, ồn ào y hệt cái chợ, chẳng có chút tố chất nào luôn."
Noãn Đông đáp trả cậu ta: "Há, rành rành là do mấy người chưa từng thắng, nói mà không biết ngượng tí nào."
Tiểu Phàm: "...Cậu đáng ghét thật đấy."
Noãn Đông cười như điên, Hoa Ngữ Giả liếc mắt nhìn cậu ta: "Cười xán lạn quá nhỉ, chút nữa mà thua thì ông sẽ bị mắng đầu tiên."
Trục Hạ cũng hí hửng: "Đừng nói với cậu ta chứ, để cậu ta đội nồi đê."
Noãn Đông tắt nắng, than thở nói: "Mấy ông thật là xấu xa."
Anh Khải đứng sau lưng bọn họ lên tiếng: "Nghiêm túc một chút hết đi. Ban Lan và Mã Siêu."
Đến lượt ASG, bọn họ ban Thuẫn Sơn và Bách Lý Thủ Ước.
Noãn Đông: "Bọn họ không ban xạ thủ kìa, không phải là cho Lâm Kiều lấy A Ly à?"
Anh Khải nghiêm mặt nói: "Tranh đi."
Hai vị trí đầu tiên của ASG pick Địch Nhân Kiệt và Đại Kiều, sau khi KG pick vị trí thứ hai và thứ ba thì họ pick Tây Thi và Kính.
Sau khi trải qua hai đợt ban pick, đội hình của hai bên đã được xác định.
Lựa chọn của KG bao gồm Mông Điềm, Triệu Vân, Bất Tri Hỏa Vũ, Công Tôn Ly và Trương Phi.
Bên ASG gồm Liêm Pha, Kính, Tây Thi, Địch Nhân Kiệt và Đại Kiều.
Trong mấy giây chuẩn bị cuối cùng, anh Khải nói: "Cứ đánh như mọi khi là được, đừng động vào đối phương, cứ đánh cho tốt phần mình. Tin tưởng và Lâm Kiều."
Tiểu Phàm: "Em biết A Ly của cậu ấy vô địch."
Hoa Ngữ Giả nói: "Hỏa Vũ của tôi cũng vô địch, tin tưởng tôi."
"Được, chúng ta cứ duy trì khí thế như vậy, nếu thắng thì tối nay tôi bảo Giang Tự mời mấy cậu đi ăn đồ nướng ở Thất Gia."
Anh Khải vừa nói xong thì phải rời đi, trò chơi chính thức bắt đầu. Ở cấp đầu tiên, không bên nào chue động lao vào đánh nhau, Lâm Kiều vào trận thì solo với Địch Nhân Kiệt.
Đối thủ của cậu là Tinh Vũ, tháng một vừa rồi mới đủ 18 tuổi, còn trẻ như vậy mà đã đạt được hai giải quán quân, là tuyển thủ đường phát triển có thành tựu cao nhất trong KPL chỉ sau mỗi Tro Tàn, ở trên sân đấu thì luôn nắm quyền thống trị. Hai người giao đấu đầy mùi thuốc súng, vừa vào trận đã nhào đến thể hiện "tình cảm mãnh liệt" với cậu ta, A Ly ăn phải năm lần khống chế liên tiếp của cậu ta thì hoảng hốt đào tẩu.
Một lần nữa Lâm Kiều cảm nhận được áp lực đáng sợ, đây là cảm giác cậu chưa từng có trên sân đấu nửa tháng qua. Nhưng sau khi A Ly lên cấp hai thì có chiêu, có thể nhảy lên bắn hai phát rồi bỏ chạy, Lâm Kiều dựa vào cái này mà cấu không ít máu của Địch Nhân Kiệt, khó khăn lắm cậu mới có thể chặn lính ở ngay giữa đường sông.
Cậu đành phải gọi Trương Phi sang đây, bởi vì Hỏa Vũ dọn lính chậm hơn Tây Thi nên trợ thủ phải ở lại đường giữa giúp Hỏa Vũ tranh lane, nếu chỉ có một mình Hoa Ngữ Giả ở đường giữa thì sẽ rất tù túng, không có chút quyền chủ động, vậy thì ván này của bọn họ cũng toang mất.
Cậu chọn A Ly với mục đích áp chế tổ hợp trợ - xạ thủ của đối phương, ngờ đâu chẳng thể tạo ra áp lực khiến cậu ta gọi trợ thủ đến mà còn có thể ngang tay như vậy, đúng là quá mất mặt.
Lâm Kiều nhẩm bụng, cậu ta mạnh thật sự.
Bởi vì không thể lấy được ưu thế ở đường phát triển, đã thế dù là dọn lính hay đảo đường thì Tiểu Ngư với Nguyệt Quế đều đến nhanh hơn so với Hoa Ngữ Giả, bọn họ bị ép vào thế yếu, đành phải để mất Bạo Quân, tranh lại được Chúa Tể coi như cũng không tổn thất gì.
Nhưng sau khi ASG ăn được Bạo Quân thì tập hợp đẩy đường của A Ly, vì Trương Phi và Hỏa Vũ ăn Chúa Tể nên đến chậm hơn một chút, Lâm Kiều hết cách, chỉ có thể trơ mắt nhìn trụ của mình bị đẩy ngã.
Sau khi đường phát triển mất một trụ thì ván đấu rơi vào cục diện Tiểu Ngư am hiểu nhất ngay tức khắc, lần đầu tiên KG cảm nhận được đồng đội ngày xưa khủng bố đến mức như vậy, dường như mỗi cử chỉ hành động của họ đều ở trong đầu của Tiểu Ngư, chẳng khác gì bị vây trong một bức tường kín không kẽ hở, không thể thoát ra ngoài.
ASG tập hợp đẩy trụ quá nhanh, cả ba trụ ngoài đã bị bên kia nhổ sạch, ngay cả dọn lính cũng khó khăn chứ đừng nói đến việc vào rừng tranh tài nguyên. Ai cũng biết rằng nếu cứ vậy thì cả đội ngũ sẽ lâm vào ngõ cụt, chậm rãi mài chết đối thủ là chuyện Tiểu Ngư thích làm nhất, khiến người ta không cam lòng nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Lâm Kiều nóng nảy đến mức phát điên, đúng lúc này, cậu nhìn thấy Địch Nhân Kiệt đang đẩy cao lính ở đường trên, mà Tiểu Phàm đã để lộ tầm nhìn cho cậu, cả ba người đường giữa, đi rừng và trợ thủ bên kia đang đánh Bạo Quân Hắc Ám.
Đây là cơ hội.
Lâm Kiều nói: "Đi bắt lẻ Địch Nhân Kiệt không?"
Hoa Ngữ Giả: "Sang đấy kịp chứ?"
Tiểu Phàm: "Đến kịp, Huy Hiệu Sói Chạy của tôi hồi rồi, chỉ cần có thể đánh chết Địch Nhân Kiệt thì sẽ dễ đánh hơn."
Bọn họ đưa ra quyết định với tốc độ ánh dáng, Tiểu Phàm bật Sói Chạy lên để kéo theo Lâm Kiều và Hỏa Vũ đến bắt Địch Nhân Kiệt, Noãn Đông và Trục Hạ ở lại Hang rồng quấy rầy đối phương, cố gắng kéo dài tiến độ đánh rồng của họ, cả hai người đều mang Trừng trị, nói không chừng còn có thể cướp được Bạo Quân.
Noãn Đông: "Trục Hạ canh vị trí đi, tôi muốn nhảy vào."
Trục Hạ: "Còn 4000 máu thôi, chúng ta cùng nhau nhảy vào."
Hoa Ngữ Giả: "Vãi chưởng!"
Noãn Đông: "?"
Chân dung của ba người trên màn hình xám đi trong nháy mắt, Trục Hạ cướp được Bạo Quân thành công, nhưng cả hai cũng bị chôn vùi ở Hang rồng.
Cả đội bị quét sạch.
Trục Hạ: "Sao lại thế này?"
Tiểu Phàm: "...Lâm Kiều bị phi tiêu vàng khống chế."
Địch Nhân Kiệt chẳng khác gì bật hack map vậy, lúc A Ly thò đầu ra thì dùng phi tiêu vàng khống chế cậu lại một cách chuẩn xác, sau đấy Liêm Pha từ trên trời giáng xuống, làm một pha combo tiễn Công Tôn Ly đi. Hỏa Vũ muốn đổi mạng với Địch Nhân Kiệt, nhưng trang bị của Địch Nhân Kiệt đã đủ, nhiều hơn cậu ta một trang bị Áo Choàng Ma Nữ, Hỏa Vũ thiếu ít sát thương nữa, cuối cùng cậu ta và Trương Phi đều bị Địch Nhân Kiệt đánh chết.
Lâm Kiều nhìn con tướng của mình đang nằm trong bụi cỏ, mới nhớ ra khi bị phi tiêu vàng khống chế, Tinh Vũ còn rảnh tay gửi tin nhắn cho cậu.
Ha ha, đánh cũng được đó.
Nếu như có cơ hội làm lại, chắc chắn cậu sẽ ngẫm nghĩ thật kỹ Liêm Pha không xuất hiện đang ở nơi đâu, nhưng giờ đây cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn thủy tinh nhà mình bị đập tan.
Lúc thủy tinh nổ mạnh, Tiểu Ngư đứng trước thủy tinh của bọn họ, gõ một câu "rất xin lỗi", nhưng anh ta đứng bên canh Tinh Vũ, cho dù đó có là lời xin lỗi chân thành thì cũng chẳng khác đang trào phúng là bao.
Huống chi chưa chắc đó là lời chân thành.
Trục Hạ nói: "Toang rồi. Chắc chắn sẽ bị anh Khải mắng chết."
Noãn Đông: "Đừng nghĩ nữa, ván tiếp theo đánh thắng lại là được."
Lâm Kiều không đáp lời, quay về phòng nghỉ chờ nghe mắng. Nhưng hôm nay anh Khải vô cùng kỳ quái, anh ta không dạy dỗ bọn họ mà chỉ bảo họ điều chỉnh tâm trạng, chuẩn bị đánh ván tiếp theo.
Ván thứ hai, Tinh Vũ pick được Công Tôn Ly, Lâm Kiều lực chọn Địch Nhân Kiệt, đường trên bị ép, gian nan chống chọi đến phút thứ tư thì chính thức vỡ trận.
Ván thứ ba, KG pick Marco Polo trước, ASG trở tay chọn Ngu Cơ, lần này Lâm Kiều có thể chống đỡ được áp lực solo, nhưng ở ván giao tranh cuối cùng, khi cậu dùng chiêu cuối nhào vào thì lại để Ngu Cơ dùng chiêu hai thoát khỏi, Marco dùng chiêu cuối giết được bốn người ASG, nhưng lại để Ngu Cơ ăn được Megakill, kết thúc trận thi đấu.
Thắng bại của trận đấu đã rõ, ASG tiếp tục giai thoại bất bại của họ trong mùa giải này, cũng dùng thực lực của mình chứng minh với sân đấu, bọn họ không cần ban pick nhắm vào KG, cho dù để đối phương dùng tướng mình thông thạo nhất thì vẫn tự tin thắng lợi.
Lúc trận đấu kết thúc, Lâm Kiều ngồi trên ghế, cảm giác không thể khống chế hàng nước mắt chạy dọc gò má.
Cậu hiểu vì sao anh Khải không nói gì, anh ta đã sớm phán đoán được rằng bọn họ đánh không lại, cho dù nói gì cũng không có tác dụng. Dưới sự nghiền ép của thực lực tối cao, có lẽ bọn họ thật sự quá kém cỏi.
"Đừng khóc nữa Kiều Kiều." Không biết qua bao lâu, Tiểu Phàm nhẹ nhàng vỗ vai cậu, "Mọi người đã đi cả rồi, chúng ta cũng đi thôi."
Lâm Kiều ngẩng đầu lên, nhìn cậu ta bằng đôi mắt ngấn nước.
Tiểu Phàm an ủi cậu: "Tính Tinh Vũ là vậy đó, cậu đừng có để ý, cùng lắm thì sau này cậu giết được cậu ta thì cũng gửi lại thôi, gửi còn nhiều hơn cậu ta."
Lâm Kiều lắc đầu.
"Tôi cũng có vấn đề, ai cũng có vấn đề hết, không phải là lỗi của mình cậu. Đi thôi, quay về hẵng nói tiếp."
"...Mấy giờ rồi?"
"Chín giờ."
Lâm Kiều chống bàn, cuối cùng vẫn nhờ Tiểu Phàm nâng cậu lên cậu mới có thể đứng vững. Đường từ sân đấu về đến căn cứ không có một ai lên tiếng, anh Khải không mở họp phân tích sau trận đấu, tuyên bố tối nay không huấn luyện, để bọn họ quay về nghỉ ngơi thật tốt, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái để còn nghênh đón lịch thi đấu kế tiếp.
Lâm Kiều không đến căng tin ăn tối, cậu pha một gói mỳ tôm, ăn xong thì vào phòng ở luôn trong đó. Cậu vẫn luôn đấu đỉnh cao, chờ đến khi qua mười hai giờ không thể đánh nữa thì cậu đấu rank một mình, vừa vào đã tranh xạ thủ, không hề hó hé một tiếng.
Quá trình tranh đoạt không mấy thuận lợi, cậu pick được Hậu Nghệ, nhưng người phải cầm trợ thủ cứ mãi gõ chữ mỉa mai cậu. Lâm Kiều đang mở giao diện kinh tế lên chuẩn bị tắt tiếng cậu ta thì thình lình có một tin nhắn gửi đến.
Giang Tự: Nói cho em biết cái này, có một khe hở dưới cửa ký túc xá đấy, cái ánh đèn này chứng minh em chưa ngủ.
Giang Tự: Rảnh thì mở cửa cho tôi.
Lâm Kiều cắn môi, dời lực chú ý về trò chơi, đợi khi chết rồi mới sang đó mở cửa cho anh, sau đó lại lết về mép giường của mình, đợi sống lại thì tiếp tục chiến đấu. Giang Tự quá quen thuộc với ký túc xá của cậu, đi đến bên cạnh cậu như chẳng có vấn đề gì, anh ngồi kế bên nhìn thao tác của cậu.
Lâm Kiều dâng lên cao lấy được triplekill, kéo đồng đội lật ngược ván cờ. Lúc hai chữ thắng lợi hiện ra thì cậu thoát game, nói với Giang Tự: "Anh đừng có mắng em."
Giang Tự ngỡ ngàng: "Tôi mắng em gì cơ?"
"Em đi ngủ ngay đây."
Vừa qua mười hai giờ là phải đi ngủ đã trở thành luật bất thành văn ở KG, đội của bọn họ chú ý dưỡng sinh nhất trong các chiến đội, đến thời gian này thì hầu hết mọi người đã đi ngủ, sẽ không giống mấy đội khác phải đánh đến tận hai ba giờ sáng. Nhất là Giang Tự, là cảnh sát bắt thức đêm đến phát rồ, năm ấy Lâm Kiều 17 tuổi, cũng vì thao thức nên lén chơi game, để anh phát hiện ra nên mới có mấy chuyện đằng sau.
"Nếu ngày mai em dậy được thì tôi sẽ không quản em."
Lâm Kiều nói ngay: "Em dậy được."
"Em nói gì cũng đúng cả, tôi thấy em định thức cả đêm nhỉ." Giang Tự hằn giọng, "Vẫn được, tôi còn nghĩ em sẽ thao thức suốt đêm để viết thư xin rời đội đấy."
Lâm Kiều lắc đầu: "Em sẽ không rời đội đâu, em cảm thấy nếu em có thể lợi hại như Tinh Vũ hay như anh thì chúng ta có thể thắng, đúng không?"
Cậu chưa từng có khao khát mãnh liệt như vậy, khiến cậu quên đi ước nguyện ban sơ khi đến đây, nếu đã đến thì phải giành được chiến thắng, phải chứng minh bản thân mạnh hơn tất cả mọi người.
Lâm Kiều sẽ không chủ động trào phúng những người khác, nhưng cậu đã nghĩ thật kỹ, cậu phải đủ mạnh mới có thể bảo vệ bản thân và đồng đội của mình khỏi những lời khinh rẻ của người khác.
Giang Tự nhìn cậu, đột nhiên lên tiếng: "Em thật sự muốn thắng?"
Đôi mắt đen láy của Lâm Kiều sáng bừng lên: "Muốn."
Giang Tự thở dài nói: "Tám giờ sáng mai, tôi chờ em ở phòng tối bên cạnh phòng huấn luyện."
______________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất