Cháo Lạnh

Chương 3: Quỷ dính người

Trước Sau
Lương Tiềm mang Chu Mục Thâm về chung cư Tiêu Sơn.

Đây là một trong những tài sản của Lương gia, cách trường học gần hơn so với biệt thự nhà hắn. Lúc học cấp ba, phần lớn thời gian Lương Tiềm đều ở lại chỗ này. Ba mẹ Lương ít khi tới, vậy nên nơi này cũng giống như nơi ở cá nhân của hắn.

Ngày đó nửa đêm mang Chu Mục Thâm ra khỏi bệnh viện, lúc tài xế hỏi chỗ đến, Lương Tiềm theo bản năng báo địa chỉ nơi này. Thật ra trở về biệt thự sẽ có điều kiện chăm sóc cậu tốt hơn, ở đó có mẹ hắn và dì Triệu, ai so với hắn cũng đều đáng tin hơn nhiều.

Một nguyên nhân rất quan trọng khác khiến hắn giữ nguyên quyết định của mình, chính là việc Chu Mục Thâm sợ người.

Nói ra cũng nực cười, bệnh viện tâm thần đối với Chu Mục Thâm chính là nhà ngục đáng sợ, nhưng kì lạ là nó lại mang đến cho cậu cảm giác an toàn không nên có.

Lúc ở bệnh viện, Chu Mục Thâm cũng không có biểu hiện gì bất thường, nhưng khi vừa bước ra khỏi cổng, nghe thấy tiếng người ồn ào xung quanh, cậu chẳng những không có vui sướng vì được thoát khỏi nơi này, mà ngược lại tâm lý càng lúc càng hoảng sợ, vùi mình vào bả vai Lương Tiềm khóc đến thương tâm.

Cậu sợ hãi ánh mắt người khác, cảm thấy mọi người đều đang chứa đựng ác ý đối với mình, cảm thấy bản thân thật biến thái, dơ bẩn.

Lương Tiềm cảm giác bên vai truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, bước nhanh hơn dẫn cậu vào trong xe, đến khi bản thân từ cửa bên kia bước lên thì phát hiện đối phương đã cuộn người thu vào một góc, trên mặt dính đầy nước mắt bẩn thỉu.

Rõ ràng hắn cực kì chán ghét nước mắt, giờ phút này lại không hề phản cảm, chỉ cảm thấy lồng ngực đột nhiên thắt lại.

Lương Tiềm có chút không biết làm sao ngồi ở bên cạnh, người đã đáng thương thành như vậy, hắn muốn hung dữ cũng không dữ nổi, nhưng cũng chẳng biết phải an ủi thế nào. Hàn Lạc còn ở trong bệnh viện giải quyết chuyện hủy bỏ việc mua lại, không về cùng bọn họ.

Cứ để mặc cậu khóc cũng không phải là biện pháp, Lương Tiềm tiến đến bên cạnh Chu Mục Thâm, thấy cậu không kháng cự mới nâng cằm lên, cầm khăn giấy thô lỗ giúp cậu lau nước mắt.

Có thể là do da cậu quá mềm, hắn vừa lau hai cái liền đỏ ửng.

Lương Tiềm trong lòng lên án: Đồ yếu ớt.

Lực đạo trên tay lại giảm đi một chút, tiến gần lại nói: “Đừng khóc, khóc thành một con mèo, rất khó coi.”

Tuy là lời an ủi, nhưng hắn nói ra lại quá thẳng thừng, hơi mang theo ý ghét bỏ, dường như trời sinh vốn không biết dịu dàng.

Chu Mục Thâm quả nhiên ngừng khóc, Lương Tiềm đắc chí, tưởng rằng mình đã an ủi thành công, không nghĩ tới đối phương là đang sợ hãi, sợ bản thân khóc tiếp sẽ khiến hắn chán ghét, ném trở lại bệnh viện.

Đến phòng ngủ mới và chiếc giường xa lạ, cho dù nó thật rộng rãi và sạch sẽ thì trong mắt Chu Mục Thâm cũng không có gì khác nhau, đều chỉ là một nhà giam khác với vẻ ngoài đẹp đẽ mà thôi.

Chu Mục Thâm không muốn làm phiền Lương Tiềm thêm nữa, nhưng cậu cố gắng rất lâu, mỗi khi nhắm mắt đều là những ký ức đáng sợ đó, khiến cậu không dám ngủ, giãy giụa nửa ngày, cuối cùng vẫn đi gõ cửa phòng bên cạnh.

Lương Tiềm đem phòng ngủ của mình nhường cho Chu Mục Thâm nên nằm xuống giường liền khó ngủ, hắn hung tợn đem cửa mở ra, chưa kịp mở miệng mắng chửi liền thấy người đứng trước cửa phòng, hai chân trần trụi, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm hắn.

Lương Tiềm nhìn đôi chân trắng nõn nhỏ hơn mình một cỡ, cau mày, không vui nói: “Hơn nửa đêm không ngủ chạy loạn cái gì, giày cũng không mang.”

Lời chưa dứt liền cởi giày của mình ra, ném tới bên chân cậu, ra lệnh nói: “Mang vào.”

Đợi sau khi đối phương ngoan ngoãn mang giày vào, mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Chu Mục Thâm dường như cũng biết chính mình có chút yêu cầu vô lý, nhưng cậu thật sự không còn cách nào, đành ngập ngừng mở miệng, “Tớ…… Tớ có thể ngủ cùng cậu không?”

Lúc đầu Lương Tiềm kiên quyết không đồng ý, mắt thấy Chu Mục Thâm lại muốn khóc, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng chấp nhận.

Mới có bao nhiêu lâu, Lương Tiềm hắn đã vì Chu Mục Thâm phá lệ rất nhiều lần, nếu để cho người khác nhìn thấy, hẳn sẽ cho rằng hắn bị quỷ ám.



Trong nhà có thêm một tên quỷ bám người, Lương Tiềm bị bắt buộc phải ở nhà mấy ngày liền.

Hắn là người tính tình ham chơi, những ngày nghỉ ngoại trừ ở nhà ngủ, thời gian còn lại đều sẽ ra ngoài, huống hồ đây còn là đợt nghỉ sau khi kết thúc kì thi đại học.

Rất nhiều bạn bè nhắn tin rủ rê, nhưng Chu Mục Thâm phải có người chăm sóc, vậy nên hắn đều từ chối hết, làm bọn họ tưởng rằng hắn bị ốm nặng không thể ra cửa, sôi nổi hô hào muốn đến thăm, khiến Lương Tiềm phải gửi tin nhắn thoại qua mắng chửi một trận.

Lúc này bạn bè hắn mới bỏ đi ý muốn đến thăm, cái khí thế mười phần giận giữ kia chứng tỏ lão đại của bọn họ hoàn toàn khoẻ mạnh, nào có ốm đau gì.

Trong group lớp cũng liên tục bàn tán, khí thế ngất trời thảo luận việc tổ chức tiệc họp lớp, Lương Tiềm quyết định tham gia, đã lâu rồi hắn không ra ngoài chơi, sắp nghẹn chết rồi.

Nhìn thấy lớp trưởng ở trong group lớp hỏi Thư Việt, Lương Tiềm lúc này mới nhớ ra, hình như hắn chưa nói cho Thư Việt chuyện của Chu Mục Thâm. Lướt một vòng danh sách bạn bè, không tìm được người, hắn đành vào trong group lớp mở lên tin nhắn riêng.

Lương lão đại: Họp lớp có đến không? Có chuyện muốn nói cho mày.

Thư gia: Nói thẳng.

Lương lão đại: Hừ, mày có tới không, nhiều lời vô nghĩa như vậy.

Thư gia: Đây là cậu cầu tôi, thái độ cái rắm gì.

Lương lão đại: Cái đệt! Ai mẹ nó cầu mày! Tới hay không, đến lúc đó đừng hối hận!

Lương Tiềm kiên nhẫn đợi hai phút, thấy đối phương thật sự không có động tĩnh, nghiến răng, niệm tình Thư Việt cùng Chu Mục Thâm là bạn bè, lười so đo với y.

Lương lão đại: Tao không nói giỡn, là chuyện có liên quan đến Chu Mục Thâm.

Thư gia: Chu Mục Thâm? Có ý gì? Cậu có tin tức của cậu ấy?

Lương lão đại: Chuyện rất phức tạp, gặp mặt rồi nói.

Thư gia: Được.



Bữa tiệc họp mặt ấn định vào tối ngày mười lăm tháng sáu.

Không biết có phải là do ở bệnh viện tâm thần ngủ không ngon giấc hay không, Chu Mục Thâm rất thường buồn ngủ, như thể để bù đắp lại khoảng thời gian thiếu thốn trước đó, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có Lương Tiềm bên cạnh.

Lương Tiềm không muốn để Chu Mục Thâm ngủ trưa, ép cậu cùng hắn xem tivi cả buổi. Chu Mục Thâm cũng thật ngoan ngoãn, cho dù mơ mơ màng màng buồn ngủ cũng cố gắng mở lớn đôi mắt ngồi bên cạnh hắn, trong mắt nổi lên tơ máu đỏ ngầu.

Nhìn bộ dáng cậu quá đáng thương, trong lòng Lương Tiềm có chút áy náy, dự định năm giờ sẽ cho cậu đi ngủ, cuối cùng lại đành sớm hơn một tiếng.

Lương Tiềm để Chu Mục Thâm ở nhà, trên đường đến buổi tụ họp có chút không yên lòng, lúc trước còn nghĩ sẽ chơi vui vẻ, ngược lại bây giờ chỉ muốn trở về.

Đến nhà hàng, vừa bước vào liền bị Thư Việt kéo vào một góc tường ép hỏi, Lương Tiềm muốn tranh thủ thời gian, cũng không úp mở, “Chu Mục Thâm bị ba mẹ cậu ta đưa vào bệnh viện tâm thần, ép điều trị nửa năm nay.”



Thư Việt đột ngột đá vào tường, “Mẹ kiếp, Nhậm Lệ kia đầu óc có bệnh phải không!”

Lương Tiềm nghĩ đến cái gì, ánh mắt sâu thẳm, thần sắc không vui, giọng điệu nguy hiểm, “Không chỉ có bệnh, còn mẹ nó tồi tệ [1] chết tiệt.”

[1] Từ gốc là 酸, ý chỉ người cổ hủ, tệ hại.

“Hiện giờ người đâu? Còn ở bệnh viên sao? Bệnh viện nào? Mẹ nó, tôi phải đưa cậu ta ra ngoài!”

“Tao tốt xấu gì cũng là bạn học, nếu tao đã biết, làm sao còn để cậu ấy ở lại bệnh viện.” Lương Tiềm nói, “Cậu ấy hiện tại ở nhà tao, tình trạng không tốt lắm, thần trí không rõ, không nhận ra được người khác, nhưng mẹ tao là bác sĩ tâm lý……”

Lương Tiềm lời còn chưa dứt điện thoại đã vang lên, hắn vừa nhìn, là số điện thoại bàn trong nhà, liền vội vàng nghe máy:

“Alo, dì Triệu, xảy ra chuyện gì? Dì có nghe không?”

Trong lòng Lương Tiềm bỗng có dự cảm không tốt.

“…… Đệt! Chu Mục Thâm?”

“Cậu CMN lại khóc cái gì!”

“Không cho khóc!”

“Lão tử bảo cậu không được khóc!”

“Mau nói chuyện, dì Triệu đâu? Có ở đó không?”

“Mẹ nó, thật không làm cho người ta bớt lo, đừng cúp máy, tôi lập tức trở về.”

Lương Tiềm không rảnh cùng Thư Việt nói tiếp, quăng lại một câu liên lạc sau, lập tức rời khỏi nhà hàng.



Lương tiềm chân không ngừng bước lao về nhà, do vào thang máy không có tín hiệu, cuộc điện thoại duy trì liên tục nửa tiếng liền bị cắt đứt, hắn âm thần than thở, thật vất vả mới cưỡng ép dỗ được cậu ta ngừng khóc, bây giờ lại thành ra công cốc rồi.

Nghĩ tới chút nữa về nhà, đối diện với gương mặt ràn rụa nước mắt của Chu Mục Thâm, trong lòng liền dấy lên một cỗ buồn bực khó nén.

Hắn mở cửa vào nhà, âm thanh đột ngột vang lên khiến người đang ngồi cuộn tròn cạnh cửa sợ tới mức run rẩy.

Điện thoại bàn chật vật nằm trên mặt đất, trong ống nghe chỉ còn lại tiếng vang chói tai, nhưng người nọ cứ khư khư cố chấp áp lên tai mình, bàn tay còn lại ôm lấy hai chân, chôn mặt giữa hai đầu gối.

Từ lúc Lương Tiềm mang Chu Mục Thâm trở về, đối phương vẫn luôn mặc quần áo của hắn. Cậu so với lúc trước gầy đi rất nhiều, trên người căn bản không có mấy lạng thịt, toàn thân chính là dáng vẻ bệnh tật rũ rượi.

Hôm nay Lương Tiềm cho cậu mặc một chiếc áo thun đen dài tay và quần đùi thể thao, chiếc áo so với cậu quá dài, che mất đi quần đùi, dáng vẻ thoạt nhìn giống như đang mặc một chiếc váy dài không hợp cỡ.

Nằm viện thời gian lâu như vậy, làn da vốn trắng nõn của cậu trở nên tái nhợt, Lương Tiềm đứng ngay trước mặt, chỉ cần cúi đầu liền thấy được phần da thịt trắng trẻo lộ ra bên ngoài kia.

Bởi vì cậu ngồi cuối đầu khom lưng, xương nhỏ đằng sau lưng nhô lên, bả vai đơn bạc co giật, thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng nức nở, cả người cuộn lại thành một quả bóng, trông hết sức đáng thương.

Dì Triệu đứng cách đó năm bước, ánh mắt vô cùng chăm chú đặt trên người Chu Mục Thâm, rất sợ cậu bị đụng phải, rốt cuộc khi nhìn thấy Lương Tiềm trở về mới nhẹ nhàng thở ra.

Bà nhỏ giọng giải thích: “Dì thấy tiểu Chu còn đang ngủ mới ra ngoài vứt rác, lúc trở về liền thấy cậu ấy khóc lóc gọi điện thoại cho con, dì không dám lại gần, chỉ có thể đứng đây chờ con về.”

Mấy ngày trước Lương Tiềm đột nhiên ôm về nhà một người hôn mê bất tỉnh, nói là bạn học của hắn, bị bệnh.

Một đứa trẻ tốt như vậy, đã gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, thần trí không rõ, ký ức hỗn loạn, điều duy nhất nhớ được cũng chỉ còn lại tên mình, sợ âm thanh, sợ người lạ.

Có lẽ do được Lương Tiềm đem ra từ bệnh viện, hắn vô tình trở thành người thân cận với cậu nhất, những người khác đều không thể tới gần, bằng không sẽ khóc nháo phát điên.

Lương Tiềm gật gật đầu với dì Triệu, “Con biết rồi, dì làm việc đi.”

Dì Triệu liên tục gật đầu: “Được, vậy dì đi nấu cơm chiều.”

Nghe được âm thanh duy nhất khiến bản thân cảm thấy an toàn, Chu Mục Thâm cũng không nhúc nhích. Cậu vẫn duy trì tư thế ngồi im bất động, chỉ là âm thanh nức nở dường như càng lớn hơn, tần suất cũng càng lúc càng nhanh.

Giống như một chú hổ con vừa mới sinh ra, vốn nên thức dậy trong vòng tay ôm ấp ấm áp, lại phát hiện xung quanh không có bất cứ thứ gì, chỉ còn lại chăn bông rét lạnh. Cậu kinh hoàng thất thố, hoang mang lo sợ, cho rằng bản thân lại bị vứt bỏ một lần nữa.

Bây giờ người duy nhất khiến cậu an tâm đã trở lại, tâm trí trở nên nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, nỗi uất ức vô hạn lại dâng lên, không nhịn được muốn phát tiết.

Lương Tiềm nghe được động tĩnh, trong lòng càng thêm phiền muộn, hắn nửa quỳ trên mặt đất, thô lỗ cướp đi ống nghe trong tay đối phương, sau đó đem người bế ngang lên.

Cảm nhận được sức nặng của người trong ngực, Lương Tiềm không khỏi nhíu chặt mày, chăm sóc bao nhiêu ngày vẫn không mập lên tí thịt nào, xem ra hắn còn phải cố gắng thêm một chút.

Chu Mục Thâm bị bất ngờ kinh hô một tiếng, rất nhanh liền tự nhiên vòng tay quàng lên cổ Lương Tiềm, dán mặt bên cổ hắn tiếp tục khóc.

Chốc lát liền khiến hõm vai phải của hắn ướt nhẹp một mảng lớn.

Bởi vì kề quá gần, thanh âm nức nở vô cùng khuếch đại bên lỗ tai, ồn ào khiến Lương Tiềm đau đầu. Hắn ôm cậu bước nhanh lên lầu, hung tợn nói: “Đừng mẹ nó khóc nữa!”

Cậu ta thật sự coi mình là một bát cháo, làm sao mà có nhiều nước mắt như vậy.

Bị hắn mắng đến co rụt bả vai, Chu Mục Thâm lúc này không dám phát ra tiếng, cậu dùng sức cắn môi, cật lực kiềm nén âm thanh nghẹn ngào sắp bật ra. Tuy vậy, nước mắt vẫn cứ không kiềm được liên tục rơi xuống.

Lúc Lương Tiềm đem người thả xuống trên giường, thấy trên mặt cậu vẫn đầy nước mắt, nghẹn ngào đến mức gương mặt đỏ bừng, môi cũng bị cắn rách một lớp da. Bởi vì cậu khóc quá lâu, hai mắt đỏ ngầu, bắt đầu sưng lên, dáng vẻ hệt như vừa bị người hung hăng ức hiếp.

Cậu ngước nhìn Lương Tiềm, tay nhỏ cẩn thận túm chặt góc áo hắn.

Lương Tiềm tức giận vì cậu không biết nặng nhẹ tự làm mình bị thương, cau mày trừng mắt, Chu Mục Thâm dường như không biết sợ, ngược lại càng siết chặt góc áo hắn hơn.

Lương Tiềm giơ tay phải miết cằm cậu, dùng lực rất nhẹ, giọng điệu không vui, “Buông ra.”

Chu Mục Thâm ngửa mặt lắc đầu, không dám lên tiếng, sợ phát ra âm thanh chọc Lương Tiềm nổi giận.

“Không nghe lời? Buổi tối ngủ một mình.” Hiện tại Lương Tiềm có rất nhiều biện pháp đối phó với Chu Mục Thâm, mà cách này là luôn luôn hiệu quả.

Quả nhiên, Chu Mục Thâm vừa nghe lời này lập tức buông ra đôi môi cắn chặt, ở trong phòng ngủ yên tĩnh không kiềm được nức nở khóc. Vết thương trên miệng cậu càng thêm nghiêm trọng, máu đỏ tràn ra, rơi xuống hổ khẩu [2] trên tay Lương Tiềm.



[2] Hổ khẩu là vùng giữa ngón cái và ngón trỏ trên bàn tay, có chứa huyệt Hợp Cốc.

Lương Tiềm bị nhiệt độ nóng bỏng này thiêu đốt, bàn tay run rẩy. Hắn đột nhiên buông mặt cậu ra, giơ tay lên nhìn, ghét bỏ nói: “Ghê muốn chết.”

Chu Mục Thâm mấp máy môi, nếm được mùi vị máu tươi nồng đậm, cậu nhanh chóng lau sạch miệng mình, sau đó nhìn xuống tay Lương Tiềm.

Nhìn thấy vết máu chói mắt trên tay đối phương, đầu óc cậu vốn đã choáng váng kém minh mẫn, cộng thêm khóc một thời gian dài càng thêm hỗn loạn khó phân biệt, hiện tại cậu chỉ muốn giúp Lương Tiềm lau sạch vết máu.

Cậu không muốn bị Lương Tiềm chán ghét.

Thế là, ngay lúc Lương Tiềm chuẩn bị lấy khăn giấy, tay đột nhiên bị một thứ nóng ấm mềm mại liếm lên, vết máu vừa rồi còn bị hắn ghét bỏ biến mất sạch sẽ, chỉ vương lại một vệt nước nhỏ.

Lương Tiềm đột ngột rụt tay về, rời khỏi đầu lưỡi mềm mại, nhưng xúc cảm mà nó mang đến vẫn còn quanh quẩn chưa tan. Hắn luống cuống tay chân lùi lại hai bước, vấp phải dép lê bị cậu bỏ mặc, chật vật ngã ngồi trên mặt đất.

Hắn kinh ngạc trừng Chu Mục Thâm, thẹn quá hoá giận chỉ vào cậu mắng: “Cậu mẹ nó liếm… liếm cái quái gì!”

Chu Mục Thâm có chút ngơ ngác, “Máu, tớ, giúp cậu làm sạch máu……”

Vì sao lau sạch máu rồi Lương Tiềm vẫn còn giận?

Cậu lại làm sai nữa sao?

Mình luôn vô dụng như vậy sao, Lương Tiềm từ trong địa ngục cứu mình ra không cần báo đáp, nhưng mình lại luôn mang phiền toái đến cho cậu ấy, chọc cậu ấy tức giận.

Nghĩ chính mình lại làm sai, nước mắt Chu Mục Thâm khó khăn lắm mới ngừng được lại sắp sửa rơi xuống.

Lương Tiềm cũng bội phục cậu, người bị chiếm tiện nghi hình như là hắn, như thế nào mà cái tên đăng đồ tử [3] trước mặt này còn trưng ra vẻ tủi thân oan ức đến vậy?

[3] Đăng đồ tử: là một từ lóng thường dùng trong văn học Trung Quốc, ám chỉ những kẻ háo sắc hay yêu râu xanh. Ở đây ý chỉ Chu Mục Thâm là người chiếm tiện nghi của Lương Tiềm.

Trông thấy nước mắt cậu lại sắp rơi xuống, Lương Tiềm khổ không nói nên lời, rốt cuộc vẫn là cắn răng nuốt xuống những lời chưa nói.

“Tôi cảnh cáo cậu một lần cuối cùng, không cần mắt nữa phải không, hôm nay cậu mà khóc tiếp thì ngủ một mình đi.”

Sau đó hắn từ trên mặt đất bò dậy, tay phải tê dại vòng ra sau lưng ra sức cọ sát, dường như muốn cọ sạch cỗ xúc cảm tựa hồ vẫn còn lưu lại trên tay.

Chu Mục Thâm hiện tại cái gì cũng không biết, nhưng lại hiểu được hắn hung dữ như vậy là vì lo lắng cho mình, thế là cậu liều mạng đem nước mắt nuốt xuống.

Buổi tối muốn ôm Lương Tiềm ngủ, cậu nhất định không thể khóc nữa.

Giọng nói của dì Triệu đúng lúc này vang lên ngoài cửa, báo rằng bà phải về trước, cơm đã làm xong, giục bọn họ mau đi xuống ăn.

Lương Tiềm đáp một tiếng, lại nói với Chu Mục Thâm: “Đi thôi, ăn cơm. Hôm nay tự mình ăn đi, ngày nào cũng để tôi đút cậu, cậu cũng không phải trẻ con, không có đặc quyền này.”

Chu Mục Thâm thất vọng à một tiếng, trước lui một bước, giơ lên cánh tay hướng về phía hắn, “Ôm.”

Lương Tiềm không để ý đến cậu, “Ôm cái rắm, cậu không có chân sao?”

Chu Mục Thâm có chút co rụt bả vai, đầu cuối thấp, đôi tay lưỡng lự chậm rãi hạ xuống.

Căn phòng ngủ mấy chục mét vuông lần nữa khôi phục yên tĩnh, hai người trong phòng không tiếng động giằng co.

Không ngoài ý muốn vẫn là Chu Mục Thâm toàn thắng.

Lương Tiềm ngoài miệng hùng hổ lên án cậu phiền phức, cuối cùng vẫn ôm Chu Mục Thâm lên vai, hung hăng đi xuống lầu, động tác sắc bén như muốn trả thù, chỉ là đôi tay cách quần áo vững vàng giữ chặt thân thể cậu.

Rốt cuộc sau nửa năm, Chu Mục Thâm lại một lần nữa xuất hiện nụ cười trên mặt.



Chu Mục Thâm không nhớ rõ mình đã bị giam giữ trong phòng bệnh bí bách kia bao lâu.

Cậu quên đi rất nhiều chuyện, ký ức sâu sắc nhất chỉ còn lại tên mình là Chu Mục Thâm, đang học cấp ba, thích con trai.

Lúc dì Hàn giúp cậu tư vấn tâm lý, cậu cũng không hoàn toàn nói thật. Cô hỏi cậu những chuyện lúc trước ở bệnh viện, cậu đều trả lời: “Không nhớ rõ, con đã quên mất.”

Nhưng đoạn thời gian ở bệnh viện đó là những ngày tháng thống khổ nhất, làm sao Chu Mục Thâm có thể quên được.

Phòng bệnh không hề có vách tường, bốn bề đều là thủy tinh trong suốt, thuận tiện cho bác sĩ y tá quan sát bất cứ lúc nào. Bệnh nhân tâm thần không được phép có sự riêng tư, hết thảy đều bại lộ trước mặt người khác, tựa như người toàn thân trần trụi chạy trên đường phố đông người.

Lúc này bị bệnh tâm thần dường như là một chuyện tốt, vì nó làm cho người ta mất đi cảm giác xấu hổ.

Nhưng Chu Mục Thâm không mắc bệnh tâm thần, vì vậy cậu chán ghét những bức tường thủy tinh không thể che giấu bất cứ điều gì kia.



Cuộc sống ở bệnh viện rất đơn điệu, cứ cách một tuần lại điều trị sốc điện một lần, mỗi ngày bị ép uống ba cử thuốc, thời gian còn lại đều bị nhốt trong phòng bệnh mười mấy mét vuông, không ánh đèn, không cửa sổ, chỉ có duy nhất một chiếc giường đơn, giống hệt một nhà tù tối tăm, không thấy ánh sáng.

Mỗi lần chịu đựng điều trị giật điện xong, bác sĩ đều sẽ mang gương mặt vô cảm hỏi cậu: “Em còn thích đàn ông không?”

Vài lần đầu cậu còn cố chấp trả lời: “Tôi không bệnh, thích đàn ông không có gì sai.”

Nhưng là càng về sau, một chữ cậu cũng không muốn nói, luôn nhắm chặt hai mắt nằm cuộn tròn trên giường, che lỗ tai, cự tuyệt tất cả âm thanh bên ngoài.

Ngoài mặt cậu là một người có tính cách trầm ổn nội liễm, nhưng sâu bên trong xương cốt lại là sự phản nghịch trời sinh, đối với chuyện bản thân đã nhận định, cho dù liều chết cũng muốn đi đến tận cùng, quyết không quay đầu.

Nếu cậu nguyện ý thoả hiệp, trở thành người bình thường trong mắt ba mẹ và bác sĩ, thì có lẽ đã sớm được xuất viện, trở về trường học, trải qua kì thi đại học quan trọng, tương lai sáng lạn. Sau khi tốt nghiệp có thể tiếp tục học lên hoặc là đi làm, đến tuổi thì lập gia đình, cưới một người phụ nữ phù hợp, an ổn nhẹ nhàng sống qua một đời.

Viễn cảnh tựa hồ thật tốt đẹp, nhưng nó cho dù đẹp cách mấy không thuộc về Chu Mục Thâm.

Cuộc sống mà cậu mong muốn không phải là như vậy, cậu là gay, không thể làm ảnh hưởng đến chung thân đại sự của bất kỳ cô gái tốt nào.

Nếu không thể gặp được người mình thích, cậu nguyện ý cô độc cả đời.

Cậu vốn tưởng rằng, nửa đời còn lại của mình chỉ có thể trải qua trong phòng giam bệnh viện, không nghĩ tới Lương Tiềm đột nhiên xuất hiện, tựa như thiên thần từ trên trời giáng xuống.

Thế giới mù mịt, tối tăm của cậu bỗng được một tia sáng chiếu vào, Chu Mục Thâm chống đỡ thân thể sắp hỏng mất của mình, run rẩy vươn tay, muốn bắt lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau