Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng
Chương 125
Cầu thang chật hẹp kéo dài về phía bóng tối, không khí lạnh lẽo thoang thoảng mùi tanh.
Tiếng bước chân ngày càng một gần cánh cửa đóng chặt.
Không có thời gian để nấn ná.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi để bình tĩnh, sau đó bước vào cầu thang. Khung gương trống rỗng phía sau khép lại, phát ra một tiếng rắc nhẹ và nuốt chửng tia sáng cuối cùng.
Cầu thang chật hẹp tối tăm.
Hắn mở đèn pin điện thoại di động, mượn luồng ánh sáng lặng lẽ đi lên cầu thang.
Mỗi khi bước đi Ôn Giản Ngôn đều phải dừng lại để thở.
Bây giờ cơ thể của hắn quá nhỏ, hai chân quá ngắn, thực sự chẳng hề phù hợp việc leo cầu thang, cộng thêm đầu gối vẫn còn quấn băng dày cộp khiến hắn di chuyển càng bất tiện.
Cầu thang nhỏ hẹp và dốc đứng uốn lượn lên trên. Chẳng biết đi bao lâu, bỗng nhiên ở trong bóng tối có một tia sáng xuất hiện.
Cuối cùng cũng đến được đầu cầu thang.
Sau khi rời khỏi cầu thang, xuất hiện trước mặt là một hành lang chật hẹp đen sì, hai bên đều là cửa phòng đóng chặt, chắc hẳn chính là “Khu vực văn phòng” được nhắc trong bảng quy tắc Thiên đường dành cho cha mẹ và con cái.
Cả dãy hành lang im lặng không có chút âm thanh nào.
Ôn Giản Ngôn đi về phía một cánh cửa, cẩn thận kiễng mũi chân lên nhòm vào cửa sổ.
Căn phòng tối om, dựa vào ánh đèn ảm đạm có thể nhìn thấy, bất kể là vách tường hay trần nhà, tất cả đều bị một lớp chất nhầy dày đặc bao phủ, dường như bên trong có thứ gì đó nhúc nhích, phát ra âm thanh nhầy nhụa quỷ dị.
Ôn Giản Ngôn giật mình lập tức lùi lại.
Có vẻ như hắn nên tránh xa những căn phòng này một chút.
Ôn Giản Ngôn hít thở nhẹ nhàng, cơ thể mảnh mai nhỏ nhắn giống như loài mèo đi trên mặt đất không có tiếng động, nhanh chóng men theo hành lang tiến về phía trước.
Mắt hắn lướt qua một dãy cánh cửa đóng chặt, cuối cùng đáp xuống phía cuối hành lang.
Trên tường treo tấm biển sắt in ba chữ: [Phòng giám đốc]
… Chính là nơi này.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Má ơi tôi hồi hộp quá a a a a!”
“Trước giờ tôi chưa từng thấy có streamer nào tìm được nơi này!”
“Đúng đúng, tôi cũng giống lầu trên vậy! Mặc dù thuyền cướp biển bên kia cũng khó tìm, nhưng chí ít nó cũng là một khối kiến trúc lớn, streamer có thể tìm được đã hiếm như lông phượng sừng lân. Tuy nhiên, người mà chẳng những có thể thoát ra từ thuyền cướp biển, sau đó lại có thể mò mẫm tìm được nơi này thì ngoài streamer trên ra tôi chưa từng thấy ai khác.”
“A a a, phòng Giám đốc Công viên giải trí Mộng Ảo! Vừa nghe đã biết là nơi cực kỳ then chốt! Tôi căng thẳng đến mức không dám nhìn luôn.”
“Nói ra thì, mảnh vỡ linh hồn của tên Boss kia sẽ ở đây sao?”
“Không biết nữa!! Cứ nghĩ đến cảnh mình không biết trước những gì sắp xảy là tôi lại thấy phấn khích.”
“…”
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi ép buộc bản thân tập trung tinh thần, sau đó chậm rãi vươn tay, thử đẩy cánh cửa văn phòng Giám đốc.
Trước sự ngạc nhiên của hắn, cánh cửa không hề bị khóa.
Cánh cửa bọc sắt lặng lẽ trượt vào bên trong, lộ ra một gian văn phòng cực kỳ bình thường.
Gian phòng rất lớn, có bàn làm việc, ghế văn phòng, giá sách và mọi thứ, hầu như không gì khác bất kỳ văn phòng bình thường nào.
Phòng này không có cửa sổ, ánh sáng rất mờ, mặt bàn và giá sách đều phủ một lớp bụi dày.
Cánh cửa sau lưng Ôn Giản Ngôn khép lại.
Hắn thành thạo lục lọi căn phòng, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể coi là manh mối.
“Két…”
Ngăn kéo dưới bàn làm việc được mở ra, một tờ giấy mỏng dính chặt phần đáy ngăn kéo xuất hiện trước mặt Ôn Giản Ngôn.
Hắn thoáng ngẩn người.
Dưới ánh đèn pin chiếu sáng, dòng chữ [Quy tắc Giám đốc Công viên giải trí Mộng Ảo] phía trên có vẻ cực kỳ rõ ràng.
Nhìn dòng chữ ấy, trái tim Ôn Giản Ngôn bỗng đập loạn nhịp.
[Chúc mừng bạn đã tiến vào Công viên giải trí Mộng Ảo và trở thành Giám đốc công viên. Vì để duy trì hoạt động bình thường trong Công viên giải trí, cũng như là vì an toàn cá nhân của bạn, xin bạn vui lòng tuân thủ quy tắc sau:
1: Vui lòng ở lại bên trong Công viên giải trí Mộng Ảo 24/7. Nếu không phải trường hợp đặc biệt, xin vui lòng không tự tiện rời đi.
2: Cung cấp các lợi ích hàng đầu cho nhân viên làm việc ca ngày trong Công viên giải trí, mua bảo hiểm an toàn cá nhân cao cấp nhất cho họ. Đảm bảo một khi nhân viên mất tích thì gia đình họ sẽ được bảo vệ và bồi thường khoản tiền to.
3: Nếu vị trí của nhân viên ca ngày vẫn chưa báo trống nhưng lại nhận được phản ánh mất tích từ phía gia đình nhân viên, đề nghị hãy dựa theo quy tắc [2] của phương án xử lý nhân viên mất tích.
4: Sau 12 giờ đêm, công việc của bạn sẽ bắt đầu. ■■■ nhân viên ca đêm ■■■■■. Hãy chắc chắn đảm bảo rằng ■ ■ ■ ■ ■ ■. Nếu bạn nghe thấy [tiếng nhai] và [tiếng cười] trong giờ làm việc là bình thường, nếu nghe [tiếng khóc] và [tức giận] là bất thường. Xin vui lòng liên hệ với nhân viên dọn dẹp ngay lập tức để kiểm tra xem công việc hàng ngày của bạn đã hoàn thành chưa.
5: Nếu công việc chưa hoàn thành, vui lòng ■ ■ ■ nhân viên ca đêm và người dọn dẹp để đảm bảo ■ ■ ■ ■.
6: Vui lòng không mang ■ dưới bất kỳ hình thức nào vào văn phòng bạn. Văn phòng của bạn là trung tâm cốt lõi toàn bộ công viên, ■ ■ ■ ■ ■ ■ là lối vào, là nơi Công viên giải trí Mộng Ảo duy trì trật tự bình thường và là nguồn năng lượng hoạt động hàng ngày. Phải làm mọi thứ để ngăn cản sự xuất hiện của ■.
Có quá nhiều chỗ không thể nhìn rõ trong quy tắc này, hầu như từ khóa và nội dung được xem là quan trọng nhất đều không đoán được.
Nhưng…
Ánh mắt của Ôn Giản Ngôn rơi vào quy tắc cuối cùng.
Có thể quy tắc này rất khó hiểu với những người khác, song đối với Ôn Giản Ngôn mà nói, nó chẳng khác gì việc phơi bày câu trả lời ra ngoài.
Phải biết rằng hắn chính là giáo chủ duy nhất của vị thần nọ, hơn nữa còn nhận được mệnh lệnh [Tìm kiếm mảnh vỡ linh hồn].
Không ai hiểu rõ năng lực Vu Chúc hơn hắn.
Chỉ cần có gương thì tên kia gần như có mặt ở khắp mọi nơi, nhưng y lại cần giáo chủ là Ôn Giản Ngôn thay mình hoàn thành nhiệm vụ, vậy chỉ có thể chứng tỏ một điều… y không thể chạm tay tới nơi này.
Lại liên hệ với khung kính trống không phía dưới… quy tắc cuối cùng cực kỳ dễ hiểu.
[Không mang gương dưới bất kỳ hình thức nào vào văn phòng của bạn.
Phải làm mọi thứ có thể để ngăn cản sự xuất hiện của “Ngài”]
Và cả câu đó…
Nguồn sức mạnh để duy trì trật tự bình thường và các hoạt động hàng ngày?
Nói cách khác, kỳ thực mảnh vỡ linh hồn Vu Chúc bị coi là nguyên liệu đốt trong Công viên giải trí Mộng Ảo sao?
Mặc dù biết là xấu bụng, nhưng Ôn Giản Ngôn vẫn nhịn không được cảm thấy hả hê khi người khác gặp hoạ.
Ha ha ha ha ha, mi cũng có ngày hôm nay cơ đấy!
Nếu thật là vậy, rất nhiều chuyện trước kia có thể giải thích rõ ràng.
Như đã biết, trong phó bản này, “tin tưởng” và “quan sát” là những từ khóa cực kỳ quan trọng.
Có lẽ vì thế nên quy tắc Công viên Thư giãn mới đề cập rằng [Mê cung gương] không tồn tại. Nó làm vậy để ngăn cản du khách quan sát được sự tồn tại của mê cung gương, từ đó phòng ngừa Vu Chúc xâm nhập Công viên giải trí Mộng Ảo.
Vì vậy, với tư cách là “giáo chủ”, Ôn Giản Ngôn là người đầu tiên quan sát được sự tồn tại của mê cung gương.
Đồng thời, ý nghĩa của phó bản này càng trở nên lớn lao hơn với hắn…
Nếu như bà Văn trong tiểu khu An Khang chỉ “trấn áp” và “phong ấn” tà linh thì phó bản này đã nâng cấp thành “lợi dụng” và “khống chế”. Hay nói cách khác, nếu đạo cụ hắn đang tìm thật sự ở trong phó bản, vậy rất có khả năng nó sẽ đảo ngược được mối quan hệ mất cân bằng sức mạnh giữa hắn và Vu Chúc.
Con ngươi của Ôn Giản Ngôn sáng ngời, khóe môi hơi nhếch.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Đờ mờ, sao tự dưng tôi cảm thấy vẻ mặt streamer hơi ác nhỉ?”
“Ha ha ha ha ha đúng thật. Tôi cứ cảm thấy mỗi lần hắn bày ra vẻ mặt kia là sẽ có người bị lừa.”
“Nhóc nói dối với cái bụng đen tối đáng yêu ghê hu hu hu hu!”
“…?! Lại một đứa nữa bị sắc đẹp làm mê muội. Kéo nó xuống đi, không cứu nổi nữa.”
Nhìn chăm chú bảng nội quy Giám đốc Công viên trước mặt, Ôn Giản Ngôn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Nếu suy đoán của hắn là chính xác, vậy thì…
Hắn nhanh chóng mở ứng dụng Ác Mộng trong điện thoại di động ra, sau đó mở ba lô tìm đạo cụ đặc biệt [Ngài Gương] mà mình bị ràng buộc. Chẳng biết từ khi nào nó đã nhảy lên ô đầu tiên của ba lô, góc trên bên phải còn xuất hiện một dấu chấm than nho nhỏ.
[Phát hiện điều kiện phù hợp, bạn có muốn dùng tích phân để kích hoạt đạo cụ [Ngài Gương] không?]
“…”
Bóng ma từ việc kích hoạt Ngài Gương lần trước còn chưa biến mất, Ôn Giản Ngôn nhìn chăm chú dấu chấm nho nhỏ kia, rơi vào im lặng một hồi.
Bỏ ra hai mươi nghìn tích phân để mua một lần trải nghiệm cận kề cái chết, sẽ chẳng có đứa bình thường nào đồng ý làm loại giao dịch ngu ngốc này.
Đoạn hắn hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi khó nhọc nói:
“… Kích hoạt.”
[Năm mươi nghìn tích phân sẽ được khấu trừ vào tài khoản của bạn]
Ôn Giản Ngôn: “…”
Chờ đã?
Bao nhiêu???
Bao nhiêu cơ?????
Năm mươi nghìn?
Sao mày đéo đi ăn cướp luôn hả???
Thế quái nào cái của khỉ này lại tăng giá?!
Hơn nữa phó bản này còn khác phó bản trước, nó không có bất kỳ nhiệm vụ nào để kiếm tích phân, chỉ có duy nhất tuyến chính để qua màn. Hay nói cách khác, ngoại trừ việc khán giả đánh thưởng ra thì tài khoản Ôn Giản Ngôn không còn nguồn tích phân ngoài luồng nào.
Năm mươi nghìn tích phân… 80% tổng số dư trong tài khoản hiện tại của hắn!
Quả nhiên tất cả những thứ liên quan đến gương đều chẳng phải hạng tốt lành gì!
Mặc dù Ôn Giản Ngôn đau lòng muốn nhỏ máu, nhưng lời đồng ý đã buột khỏi miệng, có muốn đổi ý cũng không kịp. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn số dư trong tài khoản mình nhanh chóng giảm xuống.
Mảnh gương lung linh mờ ảo xuất hiện trong tay Ôn Giản Ngôn.
Khoảnh khắc mảnh gương xuất hiện, âm thanh nhắc nhở đã lâu không gặp của hệ thống vang lên bên tai Ôn Giản Ngôn…
[Ting!]
[Độ lệch cốt truyện: 50% Thưởng tích phân: Ba mươi nghìn]
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“?”
“???”
“Tôi không nhìn nhầm đấy chứ, độ lệch cốt truyện? Phó bản Công viên giải trí Mộng Ảo có thứ như là độ lệch cốt truyện sao???”
“! Má nói tôi cũng bị sốc luôn rồi!! Đang xảy ra chuyện gì vậy? Tôi xem không dưới mười lần Công viên giải trí Mộng Ảo, nhưng tình huống này tôi chưa nhìn thấy lần nào hết á!”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng vậy! Tôi tưởng phó bản không có khái niệm độ lệch tình tiết! Trước kia đừng nói 50%, cho dù là 1% cũng chưa xuất hiện!”
“Kết quả lần này nhảy phát lên mẹ một nửa?”. Đam Mỹ Hiện Đại
“Đậu má, có chuyện gì vậy!!!”
Nghe thấy âm thanh thông báo, Ôn Giản Ngôn bất giác ngẩn người.
Bỗng nhiên hắn lờ mờ nhận ra điều gì đó.
Trước kia cho dù hắn có làm ra hành vi khác thường hoặc là mở ra bản đồ khó khăn bao nhiêu, tìm được manh mối ẩn sâu cỡ nào thì cũng không có gì gọi là sai lệch tình tiết.
Cho đến bây giờ, độ lệch cốt truyện hắn chế tạo vẫn luôn duy trì ở mức 0%.
Độ lệch cốt truyện hay cũng chính là độ chệch quỹ đạo “bình thường” của phó bản.
Giống như con rối gỗ tìm được cơ hội cắt dây, như diễn viên tìm được sơ hở trong kịch bản, hắn có thể khiến toàn bộ phó bản được cấu tạo tinh vi này sụp đổ, trở thành một mớ hỗn độn.
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn dừng trên mảnh gương vỡ trong lòng bàn tay, chậm rãi hít vào một hơi, đoạn hắn giơ ngón tay lên, chạm nhẹ vào mặt gương lạnh lẽo.
[Văn phòng của bạn là trung tâm cốt lõi toàn bộ công viên, ■ ■ ■ ■ ■ ■ là lối vào.]
Một giây sau, một lực hút mãnh liệt ập qua kéo hắn.
Ôn Giản Ngôn nhắm chặt hai mắt lại.
Hãy để hắn xem đây là thông đạo dẫn đến chỗ nào.
*
Đầu óc choáng váng, đất trời chao đảo.
Cơ thể như bị ném vào bên trong lồng giặt, Ôn Giản Ngôn chóng mặt nhức đầu, khung cảnh trước mắt xoay mòng hoà cùng đốm sáng vỡ vụn… Mặc dù đây không phải lần đầu tiên hắn trải qua chuyện thế này, nhưng dù có trải qua bao nhiêu lần thì Ôn Giản Ngôn vẫn không thể quen được loại cảm giác choáng váng ấy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trắng bệch, loạng choạng ổn định thăng bằng.
Còn chưa kịp mở hai mắt, một mùi hương nồng nặc đã xộc vào khoang mũi…
Mùi tanh ẩm ướt nhớp nháp như là mùi máu hoà lẫn vào nước, mạnh mẽ đến độ bao trùm toàn bộ không gian, làm cho dạ dày của Ôn Giản Ngôn bất giác quặn thắt.
Hắn bình tĩnh lại rồi từ từ mở mắt.
Đáng ngạc nhiên là đây không phải ở trong phòng.
Mà là ngoài trời.
Trước mặt là một quảng trường rộng lớn, bên trên quảng trường không có bóng người, bầu trời đỏ rực như máu, từng vệt đỏ sẫm vắt ngang bầu trời như những vết thương lộn xộn.
Cách đó không xa là một cánh cửa bằng sắt khổng lồ, bất kể chiều cao hay là tạo hình đều giống hệt cánh cổng lớn bên ngoài Công viên giải trí Mộng Ảo.
Chính xác mà nói, bài trí nơi này giống hệt quảng trường phía Bắc bên ngoài Công viên giải trí Mộng Ảo, gần giống như một hình ảnh phản chiếu, chỉ trừ…
Tấm biển trên cánh cổng lớn không phải sáu chữ [Công viên giải trí Mộng Ảo], mà là một cái tên khác:
[Nhà máy chế biến thức ăn từ ếch]
Tiếng bước chân ngày càng một gần cánh cửa đóng chặt.
Không có thời gian để nấn ná.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi để bình tĩnh, sau đó bước vào cầu thang. Khung gương trống rỗng phía sau khép lại, phát ra một tiếng rắc nhẹ và nuốt chửng tia sáng cuối cùng.
Cầu thang chật hẹp tối tăm.
Hắn mở đèn pin điện thoại di động, mượn luồng ánh sáng lặng lẽ đi lên cầu thang.
Mỗi khi bước đi Ôn Giản Ngôn đều phải dừng lại để thở.
Bây giờ cơ thể của hắn quá nhỏ, hai chân quá ngắn, thực sự chẳng hề phù hợp việc leo cầu thang, cộng thêm đầu gối vẫn còn quấn băng dày cộp khiến hắn di chuyển càng bất tiện.
Cầu thang nhỏ hẹp và dốc đứng uốn lượn lên trên. Chẳng biết đi bao lâu, bỗng nhiên ở trong bóng tối có một tia sáng xuất hiện.
Cuối cùng cũng đến được đầu cầu thang.
Sau khi rời khỏi cầu thang, xuất hiện trước mặt là một hành lang chật hẹp đen sì, hai bên đều là cửa phòng đóng chặt, chắc hẳn chính là “Khu vực văn phòng” được nhắc trong bảng quy tắc Thiên đường dành cho cha mẹ và con cái.
Cả dãy hành lang im lặng không có chút âm thanh nào.
Ôn Giản Ngôn đi về phía một cánh cửa, cẩn thận kiễng mũi chân lên nhòm vào cửa sổ.
Căn phòng tối om, dựa vào ánh đèn ảm đạm có thể nhìn thấy, bất kể là vách tường hay trần nhà, tất cả đều bị một lớp chất nhầy dày đặc bao phủ, dường như bên trong có thứ gì đó nhúc nhích, phát ra âm thanh nhầy nhụa quỷ dị.
Ôn Giản Ngôn giật mình lập tức lùi lại.
Có vẻ như hắn nên tránh xa những căn phòng này một chút.
Ôn Giản Ngôn hít thở nhẹ nhàng, cơ thể mảnh mai nhỏ nhắn giống như loài mèo đi trên mặt đất không có tiếng động, nhanh chóng men theo hành lang tiến về phía trước.
Mắt hắn lướt qua một dãy cánh cửa đóng chặt, cuối cùng đáp xuống phía cuối hành lang.
Trên tường treo tấm biển sắt in ba chữ: [Phòng giám đốc]
… Chính là nơi này.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Má ơi tôi hồi hộp quá a a a a!”
“Trước giờ tôi chưa từng thấy có streamer nào tìm được nơi này!”
“Đúng đúng, tôi cũng giống lầu trên vậy! Mặc dù thuyền cướp biển bên kia cũng khó tìm, nhưng chí ít nó cũng là một khối kiến trúc lớn, streamer có thể tìm được đã hiếm như lông phượng sừng lân. Tuy nhiên, người mà chẳng những có thể thoát ra từ thuyền cướp biển, sau đó lại có thể mò mẫm tìm được nơi này thì ngoài streamer trên ra tôi chưa từng thấy ai khác.”
“A a a, phòng Giám đốc Công viên giải trí Mộng Ảo! Vừa nghe đã biết là nơi cực kỳ then chốt! Tôi căng thẳng đến mức không dám nhìn luôn.”
“Nói ra thì, mảnh vỡ linh hồn của tên Boss kia sẽ ở đây sao?”
“Không biết nữa!! Cứ nghĩ đến cảnh mình không biết trước những gì sắp xảy là tôi lại thấy phấn khích.”
“…”
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi ép buộc bản thân tập trung tinh thần, sau đó chậm rãi vươn tay, thử đẩy cánh cửa văn phòng Giám đốc.
Trước sự ngạc nhiên của hắn, cánh cửa không hề bị khóa.
Cánh cửa bọc sắt lặng lẽ trượt vào bên trong, lộ ra một gian văn phòng cực kỳ bình thường.
Gian phòng rất lớn, có bàn làm việc, ghế văn phòng, giá sách và mọi thứ, hầu như không gì khác bất kỳ văn phòng bình thường nào.
Phòng này không có cửa sổ, ánh sáng rất mờ, mặt bàn và giá sách đều phủ một lớp bụi dày.
Cánh cửa sau lưng Ôn Giản Ngôn khép lại.
Hắn thành thạo lục lọi căn phòng, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể coi là manh mối.
“Két…”
Ngăn kéo dưới bàn làm việc được mở ra, một tờ giấy mỏng dính chặt phần đáy ngăn kéo xuất hiện trước mặt Ôn Giản Ngôn.
Hắn thoáng ngẩn người.
Dưới ánh đèn pin chiếu sáng, dòng chữ [Quy tắc Giám đốc Công viên giải trí Mộng Ảo] phía trên có vẻ cực kỳ rõ ràng.
Nhìn dòng chữ ấy, trái tim Ôn Giản Ngôn bỗng đập loạn nhịp.
[Chúc mừng bạn đã tiến vào Công viên giải trí Mộng Ảo và trở thành Giám đốc công viên. Vì để duy trì hoạt động bình thường trong Công viên giải trí, cũng như là vì an toàn cá nhân của bạn, xin bạn vui lòng tuân thủ quy tắc sau:
1: Vui lòng ở lại bên trong Công viên giải trí Mộng Ảo 24/7. Nếu không phải trường hợp đặc biệt, xin vui lòng không tự tiện rời đi.
2: Cung cấp các lợi ích hàng đầu cho nhân viên làm việc ca ngày trong Công viên giải trí, mua bảo hiểm an toàn cá nhân cao cấp nhất cho họ. Đảm bảo một khi nhân viên mất tích thì gia đình họ sẽ được bảo vệ và bồi thường khoản tiền to.
3: Nếu vị trí của nhân viên ca ngày vẫn chưa báo trống nhưng lại nhận được phản ánh mất tích từ phía gia đình nhân viên, đề nghị hãy dựa theo quy tắc [2] của phương án xử lý nhân viên mất tích.
4: Sau 12 giờ đêm, công việc của bạn sẽ bắt đầu. ■■■ nhân viên ca đêm ■■■■■. Hãy chắc chắn đảm bảo rằng ■ ■ ■ ■ ■ ■. Nếu bạn nghe thấy [tiếng nhai] và [tiếng cười] trong giờ làm việc là bình thường, nếu nghe [tiếng khóc] và [tức giận] là bất thường. Xin vui lòng liên hệ với nhân viên dọn dẹp ngay lập tức để kiểm tra xem công việc hàng ngày của bạn đã hoàn thành chưa.
5: Nếu công việc chưa hoàn thành, vui lòng ■ ■ ■ nhân viên ca đêm và người dọn dẹp để đảm bảo ■ ■ ■ ■.
6: Vui lòng không mang ■ dưới bất kỳ hình thức nào vào văn phòng bạn. Văn phòng của bạn là trung tâm cốt lõi toàn bộ công viên, ■ ■ ■ ■ ■ ■ là lối vào, là nơi Công viên giải trí Mộng Ảo duy trì trật tự bình thường và là nguồn năng lượng hoạt động hàng ngày. Phải làm mọi thứ để ngăn cản sự xuất hiện của ■.
Có quá nhiều chỗ không thể nhìn rõ trong quy tắc này, hầu như từ khóa và nội dung được xem là quan trọng nhất đều không đoán được.
Nhưng…
Ánh mắt của Ôn Giản Ngôn rơi vào quy tắc cuối cùng.
Có thể quy tắc này rất khó hiểu với những người khác, song đối với Ôn Giản Ngôn mà nói, nó chẳng khác gì việc phơi bày câu trả lời ra ngoài.
Phải biết rằng hắn chính là giáo chủ duy nhất của vị thần nọ, hơn nữa còn nhận được mệnh lệnh [Tìm kiếm mảnh vỡ linh hồn].
Không ai hiểu rõ năng lực Vu Chúc hơn hắn.
Chỉ cần có gương thì tên kia gần như có mặt ở khắp mọi nơi, nhưng y lại cần giáo chủ là Ôn Giản Ngôn thay mình hoàn thành nhiệm vụ, vậy chỉ có thể chứng tỏ một điều… y không thể chạm tay tới nơi này.
Lại liên hệ với khung kính trống không phía dưới… quy tắc cuối cùng cực kỳ dễ hiểu.
[Không mang gương dưới bất kỳ hình thức nào vào văn phòng của bạn.
Phải làm mọi thứ có thể để ngăn cản sự xuất hiện của “Ngài”]
Và cả câu đó…
Nguồn sức mạnh để duy trì trật tự bình thường và các hoạt động hàng ngày?
Nói cách khác, kỳ thực mảnh vỡ linh hồn Vu Chúc bị coi là nguyên liệu đốt trong Công viên giải trí Mộng Ảo sao?
Mặc dù biết là xấu bụng, nhưng Ôn Giản Ngôn vẫn nhịn không được cảm thấy hả hê khi người khác gặp hoạ.
Ha ha ha ha ha, mi cũng có ngày hôm nay cơ đấy!
Nếu thật là vậy, rất nhiều chuyện trước kia có thể giải thích rõ ràng.
Như đã biết, trong phó bản này, “tin tưởng” và “quan sát” là những từ khóa cực kỳ quan trọng.
Có lẽ vì thế nên quy tắc Công viên Thư giãn mới đề cập rằng [Mê cung gương] không tồn tại. Nó làm vậy để ngăn cản du khách quan sát được sự tồn tại của mê cung gương, từ đó phòng ngừa Vu Chúc xâm nhập Công viên giải trí Mộng Ảo.
Vì vậy, với tư cách là “giáo chủ”, Ôn Giản Ngôn là người đầu tiên quan sát được sự tồn tại của mê cung gương.
Đồng thời, ý nghĩa của phó bản này càng trở nên lớn lao hơn với hắn…
Nếu như bà Văn trong tiểu khu An Khang chỉ “trấn áp” và “phong ấn” tà linh thì phó bản này đã nâng cấp thành “lợi dụng” và “khống chế”. Hay nói cách khác, nếu đạo cụ hắn đang tìm thật sự ở trong phó bản, vậy rất có khả năng nó sẽ đảo ngược được mối quan hệ mất cân bằng sức mạnh giữa hắn và Vu Chúc.
Con ngươi của Ôn Giản Ngôn sáng ngời, khóe môi hơi nhếch.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Đờ mờ, sao tự dưng tôi cảm thấy vẻ mặt streamer hơi ác nhỉ?”
“Ha ha ha ha ha đúng thật. Tôi cứ cảm thấy mỗi lần hắn bày ra vẻ mặt kia là sẽ có người bị lừa.”
“Nhóc nói dối với cái bụng đen tối đáng yêu ghê hu hu hu hu!”
“…?! Lại một đứa nữa bị sắc đẹp làm mê muội. Kéo nó xuống đi, không cứu nổi nữa.”
Nhìn chăm chú bảng nội quy Giám đốc Công viên trước mặt, Ôn Giản Ngôn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Nếu suy đoán của hắn là chính xác, vậy thì…
Hắn nhanh chóng mở ứng dụng Ác Mộng trong điện thoại di động ra, sau đó mở ba lô tìm đạo cụ đặc biệt [Ngài Gương] mà mình bị ràng buộc. Chẳng biết từ khi nào nó đã nhảy lên ô đầu tiên của ba lô, góc trên bên phải còn xuất hiện một dấu chấm than nho nhỏ.
[Phát hiện điều kiện phù hợp, bạn có muốn dùng tích phân để kích hoạt đạo cụ [Ngài Gương] không?]
“…”
Bóng ma từ việc kích hoạt Ngài Gương lần trước còn chưa biến mất, Ôn Giản Ngôn nhìn chăm chú dấu chấm nho nhỏ kia, rơi vào im lặng một hồi.
Bỏ ra hai mươi nghìn tích phân để mua một lần trải nghiệm cận kề cái chết, sẽ chẳng có đứa bình thường nào đồng ý làm loại giao dịch ngu ngốc này.
Đoạn hắn hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi khó nhọc nói:
“… Kích hoạt.”
[Năm mươi nghìn tích phân sẽ được khấu trừ vào tài khoản của bạn]
Ôn Giản Ngôn: “…”
Chờ đã?
Bao nhiêu???
Bao nhiêu cơ?????
Năm mươi nghìn?
Sao mày đéo đi ăn cướp luôn hả???
Thế quái nào cái của khỉ này lại tăng giá?!
Hơn nữa phó bản này còn khác phó bản trước, nó không có bất kỳ nhiệm vụ nào để kiếm tích phân, chỉ có duy nhất tuyến chính để qua màn. Hay nói cách khác, ngoại trừ việc khán giả đánh thưởng ra thì tài khoản Ôn Giản Ngôn không còn nguồn tích phân ngoài luồng nào.
Năm mươi nghìn tích phân… 80% tổng số dư trong tài khoản hiện tại của hắn!
Quả nhiên tất cả những thứ liên quan đến gương đều chẳng phải hạng tốt lành gì!
Mặc dù Ôn Giản Ngôn đau lòng muốn nhỏ máu, nhưng lời đồng ý đã buột khỏi miệng, có muốn đổi ý cũng không kịp. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn số dư trong tài khoản mình nhanh chóng giảm xuống.
Mảnh gương lung linh mờ ảo xuất hiện trong tay Ôn Giản Ngôn.
Khoảnh khắc mảnh gương xuất hiện, âm thanh nhắc nhở đã lâu không gặp của hệ thống vang lên bên tai Ôn Giản Ngôn…
[Ting!]
[Độ lệch cốt truyện: 50% Thưởng tích phân: Ba mươi nghìn]
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“?”
“???”
“Tôi không nhìn nhầm đấy chứ, độ lệch cốt truyện? Phó bản Công viên giải trí Mộng Ảo có thứ như là độ lệch cốt truyện sao???”
“! Má nói tôi cũng bị sốc luôn rồi!! Đang xảy ra chuyện gì vậy? Tôi xem không dưới mười lần Công viên giải trí Mộng Ảo, nhưng tình huống này tôi chưa nhìn thấy lần nào hết á!”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng vậy! Tôi tưởng phó bản không có khái niệm độ lệch tình tiết! Trước kia đừng nói 50%, cho dù là 1% cũng chưa xuất hiện!”
“Kết quả lần này nhảy phát lên mẹ một nửa?”. Đam Mỹ Hiện Đại
“Đậu má, có chuyện gì vậy!!!”
Nghe thấy âm thanh thông báo, Ôn Giản Ngôn bất giác ngẩn người.
Bỗng nhiên hắn lờ mờ nhận ra điều gì đó.
Trước kia cho dù hắn có làm ra hành vi khác thường hoặc là mở ra bản đồ khó khăn bao nhiêu, tìm được manh mối ẩn sâu cỡ nào thì cũng không có gì gọi là sai lệch tình tiết.
Cho đến bây giờ, độ lệch cốt truyện hắn chế tạo vẫn luôn duy trì ở mức 0%.
Độ lệch cốt truyện hay cũng chính là độ chệch quỹ đạo “bình thường” của phó bản.
Giống như con rối gỗ tìm được cơ hội cắt dây, như diễn viên tìm được sơ hở trong kịch bản, hắn có thể khiến toàn bộ phó bản được cấu tạo tinh vi này sụp đổ, trở thành một mớ hỗn độn.
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn dừng trên mảnh gương vỡ trong lòng bàn tay, chậm rãi hít vào một hơi, đoạn hắn giơ ngón tay lên, chạm nhẹ vào mặt gương lạnh lẽo.
[Văn phòng của bạn là trung tâm cốt lõi toàn bộ công viên, ■ ■ ■ ■ ■ ■ là lối vào.]
Một giây sau, một lực hút mãnh liệt ập qua kéo hắn.
Ôn Giản Ngôn nhắm chặt hai mắt lại.
Hãy để hắn xem đây là thông đạo dẫn đến chỗ nào.
*
Đầu óc choáng váng, đất trời chao đảo.
Cơ thể như bị ném vào bên trong lồng giặt, Ôn Giản Ngôn chóng mặt nhức đầu, khung cảnh trước mắt xoay mòng hoà cùng đốm sáng vỡ vụn… Mặc dù đây không phải lần đầu tiên hắn trải qua chuyện thế này, nhưng dù có trải qua bao nhiêu lần thì Ôn Giản Ngôn vẫn không thể quen được loại cảm giác choáng váng ấy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trắng bệch, loạng choạng ổn định thăng bằng.
Còn chưa kịp mở hai mắt, một mùi hương nồng nặc đã xộc vào khoang mũi…
Mùi tanh ẩm ướt nhớp nháp như là mùi máu hoà lẫn vào nước, mạnh mẽ đến độ bao trùm toàn bộ không gian, làm cho dạ dày của Ôn Giản Ngôn bất giác quặn thắt.
Hắn bình tĩnh lại rồi từ từ mở mắt.
Đáng ngạc nhiên là đây không phải ở trong phòng.
Mà là ngoài trời.
Trước mặt là một quảng trường rộng lớn, bên trên quảng trường không có bóng người, bầu trời đỏ rực như máu, từng vệt đỏ sẫm vắt ngang bầu trời như những vết thương lộn xộn.
Cách đó không xa là một cánh cửa bằng sắt khổng lồ, bất kể chiều cao hay là tạo hình đều giống hệt cánh cổng lớn bên ngoài Công viên giải trí Mộng Ảo.
Chính xác mà nói, bài trí nơi này giống hệt quảng trường phía Bắc bên ngoài Công viên giải trí Mộng Ảo, gần giống như một hình ảnh phản chiếu, chỉ trừ…
Tấm biển trên cánh cổng lớn không phải sáu chữ [Công viên giải trí Mộng Ảo], mà là một cái tên khác:
[Nhà máy chế biến thức ăn từ ếch]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất