Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng
Chương 155
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“?”
“???!!!”
“Đùa nhau đấy à? Tôi đang bị sốc đây này? Hình như hướng, hướng, hướng đi có vẻ không đúng lắm? Trước kia NPC trong phó bản có xu hướng hứng thú với streamer không?!”
“Không có!!!”
“Fan kỳ cựu của Viện điều dưỡng Bình An có thể đứng ra đảm bảo… không hề có nhé! Tôi không phát hiện số 01 còn sở thích nào khác ngoài việc giết người!!”
Cơ thể của số 01 nóng ran.
Gã giống như một cái lò sưởi khổng lồ nặng trịch, vóc người cao to cường tráng, cơ bắp nhấp nhô cuồn cuộn, ẩn dưới từng múi cơ bắp là một sức mạnh khủng khiếp phi thường, vượt qua trình độ con người có thể chống trả.
Ôn Giản Ngôn gần như sinh ra ảo giác, cảm thấy bản thân giống con mèo con bị con chó nhỏ xách lên, tất cả những cú giãy giụa kịch liệt đều bị hoá giải một cách dễ dàng.
Trên đầu là ánh đèn sáng lấp lánh.
Không khí trong phổi bị ép ra ngoài, mang đến cảm giác nghẹt thở gần như chóng mặt.
Lưng hắn dựa vào bức tường lạnh lẽo, xương cốt đau nhức. Bởi vì hình thể chênh lệch nên mũi chân hắn chỉ đành buông thõng một cách vô lực, hoàn toàn không thể chạm xuống mặt đất.
Mẹ kiếp.
Những lời đối phương vừa nói khiến đáy lòng Ôn Giản Ngôn rung lên hồi chuông cảnh báo.
Hắn chưa bao giờ nhận mình là cậu bạn nhỏ ngu ngơ trắng tinh, thuần khiết trong loại chuyện ấy. Thậm chí, thân là một kẻ lừa đảo hắn đã quá quen với chuyện “giao tiếp” kiểu này – mặc dù Ôn Giản Ngôn cũng chẳng thèm làm vậy, nhưng hắn phải thừa nhận rằng vẫn có rất nhiều đồng nghiệp của hắn giỏi giang trong việc lợi dụng sự quyến rũ của bản thân, thông qua “giao lưu kiểu khác” để đạt mục tiêu của chính mình.
Lòng bàn tay rộng lớn với các khớp xương rõ ràng của người đàn ông nâng chân hắn lên, thậm chí còn tiếp tục hướng lên với động cơ thầm kín.
Hàng mi màu vàng cụp xuống, sâu trong đôi mắt màu xanh là lửa cháy hừng hực, mang theo ý nghĩa nóng rực không thèm che giấu.
Tham lam và phấn khích, nóng bỏng và vội vàng.
Bởi vì khoảng cách quá gần nên Ôn Giản Ngôn có thể cảm nhận được rõ sự thay đổi hung hãn trên cơ thể đối phương.
“…”
Đệt.
Chữ thích lần này đúng là thích theo nghĩa đen luôn.
Sau khi nhận ra điều ấy, Ôn Giản Ngôn cảm thấy tai mình ù đi.
Mẹ kiếp, phó bản này biến thái nặng thật!
Tuy nhiên nhờ vào góc nhìn hiện giờ cao hơn chiều cao của mình, Ôn Giản Ngôn nhòm qua bờ vai rộng lớn của Edward, nom thấy phía dưới cầu thang cách đó không xa là số 04 đang ngồi ngay ngắn.
Hắn ta vẫn giữ nguyên tư thế như khi Ôn Giản Ngôn rời đi, mặt mày lạnh tanh, tư thái bình thản, đôi mắt màu xám lạnh lùng đang nhìn chăm chú về phương hướng này, thế nhưng đáy mắt của hắn lại tràn ngập sát khí, gần như xuyên thấu cả xương.
Do đó Ôn Giản Ngôn đã dứt khoát cởi trói cho số 04.
Trong giao diện giữa khoảng không, năm chữ [đạo cụ mất hiệu lực] màu xanh lam xuất hiện.
Ôn Giản Ngôn híp mắt, dưới hàng mi dài là chút nước mắt sinh lý trào ra do ngộp thở. Cách cơ thể Edward, hắn đối mắt cùng 04 đã khôi phục tự do.
“… Đúng vậy.”
Ôn Giản Ngôn đưa tay quàng cổ Edward. Đối phương ngơ ngác, bả vai hơi siết chặt.
Chàng trai vừa kề sát vào bên tai của người đàn ông tóc vàng trước mặt vừa chăm chú nhìn người đàn ông tóc xám phía xa, ánh mắt mang vẻ mê hoặc câu hồn nhiếp phách, quấn quýt với ánh mắt đối phương trên không trung. Đôi môi đỏ mọng ướt át của hắn khẽ cong, hạ thấp giọng xuống rồi mỉm cười, âm cuối nhớp nháp vang lên, gằn từng chữ nói:
“Anh mới là kiểu tôi thích.”
“!”
Nghe thấy giọng của chàng trai, hô hấp của người đàn ông tóc vàng trở nên dồn dập. Gã cúi người cắn mạnh lên xương quai xanh duyên dáng giữa dây váy lỏng lẻo của đối phương, dùng hàm răng trắng sắc nhọn nghiền nát nó.
Ôn Giản Ngôn không vùng vẫy nữa.
Ngược lại, hắn mỉm cười.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“???!!!”
“A a a a a a a cứu mạng, dâm vãi dâm vãi, đệt đệt đệt!”
“A a a a a, cứu với. Tôi không quan tâm streamer đang nói với ai, chắc chắn bây giờ người hắn đang nghĩ là tôi!!! Tôi không quan tâm!!!”
“Vãi chưởng… Khả năng khuấy đảo Tu La Tràng này đỉnh vãi… Bây giờ cả số 01 và số 04 đều tưởng streamer đang thổ lộ với mình!!”
“Đây là kiểu Tu La Tràng gì vậy, tôi muốn nổ tung người rồi!!!”
Một giây sau, bức tượng đứng trong hành lang di chuyển như có sinh mệnh, cánh tay con người trắng bệch vươn ra bóp chặt cổ số 01.
Số 01 giật mình, đồng tử của gã bỗng co rút.
Ôn Giản Ngôn chộp thời cơ, tránh thoát bàn tay bất giác nơi lỏng của gã.
Hiển nhiên những bệnh nhân có độ nguy hiểm cao khác nhau có quyền kiểm soát khác nhau ở trong thế tinh thần của họ. Hầu hết các chỉ số gia tăng của số 01 đều dồn ở thể lực, mà thế giới tinh thần của hai người Niall và Lore cũng khác nhau. Thế giới hai màu đen trắng sẽ căn cứ vào ý muốn của chủ nhân để tranh đoạt và xâm chiếm nhau.
Như vậy với tư cách là bệnh nhân có độ nguy hiểm cao, hơn nữa trình độ dị hoá thế giới tinh thần còn cao hơn cả người khác, chắn hẳn số 04 cũng có lợi thế chiến đấu của riêng mình, cho phép hắn ta cạnh tranh với số 01.
Chính vì cân nhắc điểm này nên Ôn Giản Ngôn mới dám dứt khoát dỡ bỏ trói buộc với số 04.
Vẻ mặt của số 01 hung bạo. Gã dùng một tay nắm lấy cánh tay pho tượng, sau đó ngả người về sau đập nát khối đá điêu khắc cứng rắn trên cổ, biến nó thành những mảnh vụn rơi đầy dưới đất.
Gã quay đầu nhìn số 04 dưới cầu thang.
Người đàn ông bước lên bậc thang, sâu trong đôi mắt sương mù chứa đầy sát khí cùng sự tức giận không thèm che đậy.
Toàn bộ tác phẩm điêu khắc bằng đá trong hành lang đều động đậy, vô số cánh tay từ những bức tranh thò ra cùng vươn về phía 01.
… Nhìn dáng vẻ này, có lẽ đây là lý do vì sao ngay từ ban đầu số 04 không lo hắn rời khỏi phòng, thậm chí mặc hắn dạo quanh hành lang. Điều này cũng giải thích cho lý do hắn bị tìm thấy một cách dễ dàng mặc dù đã lén lút rời đi như vậy.
Bởi vì trong toàn bộ thế giới tinh thần, tất cả các tác phẩm nghệ thuật do số 04 tạo ra đều là tai mắt và nanh vuốt của hắn ta.
Ôn Giản Ngôn lảo đảo ngã ngồi dưới đất, không khí trong lành tràn vào cổ họng. Hắn vội vàng thở hổn hển, không biết có phải là vì tức giận hay là hít thở không thông mà từ xương gò má cho đến cổ hắn nổi lên một chút ửng hồng trên nền da trắng nõn, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.
Số 04 đi tới bên cạnh hắn, ga lăng chìa tay về phía chàng trai mặc đồ rách rưới ngồi dưới đất, lạnh nhạt trầm giọng hỏi:
“Em ổn chứ?”
Khác với giọng nói, trong mắt hắn ta là sương mù cuộn trào.
Ôn Giản Ngôn lắc đầu chống tay đứng dậy.
Ánh mắt số 01 dừng trên bàn tay chồng lên nhau của hai người, khuôn mặt đoan chính lộ vẻ dữ tợn đáng sợ. Gã thuận tay nhặt một bức tượng đá nặng nề bên cạnh lên, ném thẳng về phía số 04.
Ôn Giản Ngôn kịp thời lùi lại một bước, rời xa khu vực có thể bị ảnh hưởng.
Hắn ngước mắt lên.
Đôi mắt màu hổ phách kia được bao phủ bởi một màng nước lấp lánh, song lại lạnh lùng xảo trá hệt như loài rắn, kèm theo đó là một nụ cười nhạt như đạt thành quỷ kế.
Đánh đi.
Đánh hăng lên.
Hắn nhân cơ hội lùi dần về sau.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“A a a a a a a a a a đánh nhau thật rồi, đánh nhau thật rồi!”
“Tôi bỗng hiểu ra lý do vì sao rất nhiều cuộc chiến bùng nổ vì mỹ nhân rồi…”
“Ha ha ha ha ha ha ha, với tư cách là nhân vật chính ở trung tâm Tu La Tràng, streamer không phải mấy đứa đáng thương biết nhẫn nhục chịu đựng, mặc cho người khác xâu xé. Hắn là tên điên đường đường chính chính thêm dầu vào lửa mới phải ha ha ha ha!”
“Hu hu, còn tôi thì hy vọng hắn là nhóc đáng thương biết nhẫn nhục chịu đựng… Chỉ riêng cảnh trước mặt này, nếu đổi thành một streamer hệ nhan sắc bất kỳ thì chẳng phải là một đống phúc lợi thập cẩm sao! Đáng ghét!”
“Quả nhiên là chó lừa đảo, vậy mà có thể thoát thân trong tình huống này… Là ta đã đánh giá mi quá thấp…”
“Tức chết tui! Sao bảo streamer chuyên lật xe mà, thế quái nào lại không lật xe trong trường hợp trên!”
Đúng lúc này, thắt lưng của hắn bỗng truyền đến một lực kéo kỳ lạ.
Ôn Giản Ngôn giật mình.
Một giây sau, kèm theo một trận hoa mắt chóng mặt, sáng tối chuyển dời, Ôn Giản Ngôn ngã phịch xuống đất… Một trận đau nhức phát ra từ đuôi xương cụt khiến hắn không khỏi lộ ra vẻ mặt nhe răng trợn mắt.
“Chúa ơi! Tôi kéo cậu ra được thật rồi nè!?”
Giọng nói quen thuộc phát ra từ trên đỉnh đầu.
“Cậu không sao là tốt rồi!”
Ôn Giản Ngôn sửng sốt ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh.
Chẳng biết cảnh tượng trước mặt đã thay đổi từ lúc nào, đại sảnh hoa lệ bừa bộn kia đã biến mất, phía trước là một hành lang hỗn loạn. Song rất rõ ràng, hắn đã rời khỏi thế giới tinh thần của số 04.
Hắn nháy mắt.
“Cậu ngã ngu luôn rồi sao?”
Tô Thành hỏi.
“…”
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt nửa quan tâm nửa chê bai của đối phương, lúc này Ôn Giản Ngôn mới cảm giác được bản thân đã thoát khỏi miệng cọp.
Sau khi đưa số 01 và 03 đang đánh nhau túi bụi đến chỗ số 04, Tô Thành và Tóc Vàng thận trọng để bản thân không bị cuốn vào trong… trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, bọn họ không muốn trở thành nạn nhân của cuộc ẩu đả.
Hơn nữa bọn họ hiểu rất rõ phong cách làm việc của Ôn Giản Ngôn. Nếu bọn họ cứ đâm đầu tham gia thì có lẽ sẽ trở thành điều phiền lụy của hắn, cho nên ở ngã rẽ giữa hai khu vực, Tô Thành kích hoạt đạo cụ kéo người trong phó bản đầu tiên… tất nhiên là mua hàng cao cấp nhất.
Bằng cách này, chỉ cần đồng đội của họ đi vào phạm vi thì sẽ được kéo ra.
Vốn dĩ bọn họ chỉ ôm tâm lý may mắn dùng thử, không ngờ lại kéo được người ra thật, đúng là niềm vui bất ngờ.
“Nói ra…”
Ánh mắt Tóc Vàng dừng trên bộ đồ của Ôn Giản Ngôn, vẻ mặt trở nên phức tạp: “Cậu… quần áo của cậu bị làm sao vậy?”
Chàng trai trước mặt vẫn còn nguyên vẹn, không què tay cụt chân, thế nhưng bộ đồng phục hộ lý mặc trên người lúc đầu đã biến mất tăm mất tích, thay vào đó là một chiếc váy đỏ rách te tua tơi tả. Vạt váy bị xé toạc ra để lộ cặp chân thon dài không đi giày, trong đó có một bên chân đi tất dây, vải vóc mỏng tanh đã bị phá lỗ, phía trên xuất hiện mấy lỗ lớn nhỏ, lộ ra làn da trắng nõn phía dưới.
Sao trông nó hơi… kỳ lạ?
“Do đám biến thái kia làm.” Thanh niên vò đầu giải thích ngắn gọn.
À, là do biến thái làm à, vậy thì…
Tóc Vàng bày vẻ sực tỉnh, thể nhưng rất nhanh sau đó lại bày ra vẻ ngơ ngác.
… Chờ đã, có cái gì đó bất thường phải không?
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng hồi sinh đầy máu, nhảy phắt từ dưới đất lên:
“Đi thôi. Chúng ta phải rời xa nơi này, càng xa càng tốt!”
Mặc dù mấy tên bệnh nhân nguy hiểm cao đang đấu đá nội bộ, nhưng Ôn Giản Ngôn cũng không dám chắc chúng có mau chóng đuổi theo mình không. Cho nên, chi bằng mượn thời gian này chạy càng sớm càng tốt.
Hai người còn lại gật đầu đồng ý: “Chạy hướng nào đây?”
Ôn Giản Ngôn trầm ngâm nhìn Tô Thành vài giây: “Nếu như tôi đoán không lầm, anh chính là người dẫn số 01 và số 03 đến đây đúng chứ?”
Tô Thành gật đầu, tỏ vẻ thấp thỏm: “Đúng vậy.”
“Làm tốt lắm.” Ôn Giản Ngôn vỗ vai anh ta: “Rất có phong cách của tôi.”
Nếu đó là hắn thì hắn cũng làm như vậy.
Chỉ là…
Nghĩ đến những gì xảy ra sau khi số 01 và 03 gia nhập, vẻ mặt Ôn Giản Ngôn bất giác trở nên vặn vẹo trong giây lát.
Tóm lại, mặc dù gia tăng một chút độ khó cho hắn, nhưng cuối cùng vẫn để cho hắn một đường thoát thân.
“Anh tìm thấy họ ở đâu?” Ôn Giản Ngôn hỏi.
Tô Thành mờ mịt chỉ về một hướng: “Cậu muốn làm gì?”
“Trộm nhà.”
Ôn Giản Ngôn nheo mắt mỉm cười với hai người trước mặt, lộ ra nụ cười xảo trá tràn ngập tính công kích.
Bởi vì có sự gia nhập của số 01 nên cuối cùng không gian của số 03 mới trở nên quanh co uốn lượn. Dựa theo chỉ dẫn của Tô Thành, mấy người Ôn Giản Ngôn nhanh chóng rời khỏi nơi xung đột giữa số 01 và 03.
Bởi vì ba bệnh nhân có độ nguy hiểm cao cùng chen chúc vào một khu vực nhỏ nên toàn bộ không gian trông có vẻ cực kỳ hỗn loạn… vậy nên, khu vực trước mắt này vẫn được coi là hỗn loạn của hỗn loạn.
Vách tường bê bết máu tươi, vết chém, vết dao, những bức tường nghiêng ngả như thể bị oanh tạc.
Ôn Giản Ngôn nhìn quanh một vòng, nhanh chóng tìm được chiếc lỗ do Edward chém thủng.
“Đi vào.”
Hắn ra lệnh.
Ba người lẩn trốn, nhanh chóng xuyên qua lỗ hổng trên vách tường, chẳng mấy chốc đã đến thế giới tinh thần quen thuộc của Edward… Mặc dù nơi này tràn ngập hơi thở bạo lực máu me, nhưng so với khu vực của những bệnh nhân nguy hiểm cao khác thì nó cực kỳ đơn giản và dễ hiểu, chỉ có một hành lang thẳng dẫn đến phương xa.
Ôn Giản Giản đã từng tới đây một lần nên khá quen thuộc với con đường này.
Hắn bước vội vã về trước tìm kiếm phòng bệnh của số 01… bởi vì trải nghiệm mạo hiểm trước đó nên tốc độ của hắn rất nhanh, như thể sau lưng đang có kẻ nào đuổi theo.
Hai người còn lại đi theo sau hắn, gắng sức đuổi theo, gần như suýt chút không đuổi kịp bước chân hắn.
“…”
Tô Thành quay đầu nhìn đống hình vẽ bậy máu me trên tường, khuôn mặt lộ vẻ mù mờ: “Nói ra thì, có phải những hình vẽ bậy này bị thay đổi chút ít không…?”
“Không đổi.”
Ôn Giản Ngôn cũng không ngoảnh đầu.
“Ồ… Có lẽ là tôi nhớ nhầm.” Tô Thành gãi đầu đáp.
Dù sao trong mấy người họ, trí nhớ của Ôn Giản Ngôn là đỉnh nhất, nếu hắn đã nói không có vậy thì ắt hẳn là không có.
Ôn Giản Ngôn chọn quay lại phòng bệnh số 01 chỉ vì một lý do. Đó chính là tìm kiếm đạo cụ ẩn trong phòng bệnh của đối phương. Nếu đạo cụ ẩn của những bệnh nhân nguy hiểm cao khác đều nằm trong phòng bệnh, vậy thì số 01 cũng không ngoại lệ.
Thân là một kẻ lừa đảo, trước giờ Ôn Giản Ngôn đều tin, chỉ cần có cơ hội thì nhất định phải vắt sạch tất giá trị còn lại của con mồi, cho đến khi nào không thể vắt nữa mới thôi.
Nếu đã tới rồi, chi bằng cứ cuỗm hết sạch trước khi rời đi.
Rất nhanh, phòng bệnh số 01 đã gần ngay trước mắt.
Ôn Giản Ngôn phấn khích đẩy cánh cửa phòng quen thuộc ra.
Một giây sau, hắn đứng chết lặng.
Tô Thành và Tóc Vàng nhòm vào từ sau lưng hắn, đồng thời cũng chết lặng theo.
Bố cục bài trí phòng bệnh không khác mấy so với trước. Căn phòng bừa bộn, giường sắt khổng lồ, vách tường bị đục khoét một cách thô bạo, tuy nhiên điều khác biệt so với trước là…
Phía trên vách tường đối diện có vẽ một hình trái tim khổng lồ bằng máu, bên trong vẽ hai hình người nho nhỏ nắm tay.
Phong cách cực kỳ quái dị.
Tô Thành: “…”
Sự thay đổi này… Hình như không cần trí nhớ quá tốt cũng nhận ra được, phải không?
Tóc Vàng: “???”
Chờ đã, mặc dù đây là lần đầu gã đến, nhưng hình vẽ này có chút gì đó không đúng lắm!
Dường như hình vẽ và phong cách vẽ cuồng tín đơn giản thô bạo xung quanh không hợp với nhau thì phải!
“… Đây là do số 01 vẽ sao?” Tóc Vàng khó hiểu hỏi: “Đùa nhau à? Tôi nhớ hắn không có cơ hội quay về thế giới tinh thần của mình mà?”
“Số 01 không cần phải trở về. Nơi đây là thế giới tinh thần của hắn, có lẽ nó sẽ thay đổi dựa theo trạng thái tinh thần của bệnh nhân.” Tô Thành đăm chiêu.
Tóc Vàng: “Vậy thì còn kỳ lạ hơn! Tại sao lại có trái tim? Hắn yêu ai à?”
Tô Thành vuốt cằm suy tư:
“Chắc không phải đâu? Tôi nghĩ trong này có ý nghĩa khoa học gì đó…”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết tôi mất!”
“Không ngờ Tóc Vàng nói một phát đã vào trọng tâm, đáp án kỳ lạ nhất lại là đáp án chính xác nhất!”
“Cười chết tôi rồi. Cục cưng Tô Thành đừng đoán nữa, không có ý nghĩa khoa học nào đâu, anh nghĩ đầu số 01 có mấy kiến thức đấy à?”
“Đúng vậy, đáp án đã được đặt ngay trước mặt!! Hắn đã rơi vào bể tình, cười chết tôi mất!”
“?”
“???!!!”
“Đùa nhau đấy à? Tôi đang bị sốc đây này? Hình như hướng, hướng, hướng đi có vẻ không đúng lắm? Trước kia NPC trong phó bản có xu hướng hứng thú với streamer không?!”
“Không có!!!”
“Fan kỳ cựu của Viện điều dưỡng Bình An có thể đứng ra đảm bảo… không hề có nhé! Tôi không phát hiện số 01 còn sở thích nào khác ngoài việc giết người!!”
Cơ thể của số 01 nóng ran.
Gã giống như một cái lò sưởi khổng lồ nặng trịch, vóc người cao to cường tráng, cơ bắp nhấp nhô cuồn cuộn, ẩn dưới từng múi cơ bắp là một sức mạnh khủng khiếp phi thường, vượt qua trình độ con người có thể chống trả.
Ôn Giản Ngôn gần như sinh ra ảo giác, cảm thấy bản thân giống con mèo con bị con chó nhỏ xách lên, tất cả những cú giãy giụa kịch liệt đều bị hoá giải một cách dễ dàng.
Trên đầu là ánh đèn sáng lấp lánh.
Không khí trong phổi bị ép ra ngoài, mang đến cảm giác nghẹt thở gần như chóng mặt.
Lưng hắn dựa vào bức tường lạnh lẽo, xương cốt đau nhức. Bởi vì hình thể chênh lệch nên mũi chân hắn chỉ đành buông thõng một cách vô lực, hoàn toàn không thể chạm xuống mặt đất.
Mẹ kiếp.
Những lời đối phương vừa nói khiến đáy lòng Ôn Giản Ngôn rung lên hồi chuông cảnh báo.
Hắn chưa bao giờ nhận mình là cậu bạn nhỏ ngu ngơ trắng tinh, thuần khiết trong loại chuyện ấy. Thậm chí, thân là một kẻ lừa đảo hắn đã quá quen với chuyện “giao tiếp” kiểu này – mặc dù Ôn Giản Ngôn cũng chẳng thèm làm vậy, nhưng hắn phải thừa nhận rằng vẫn có rất nhiều đồng nghiệp của hắn giỏi giang trong việc lợi dụng sự quyến rũ của bản thân, thông qua “giao lưu kiểu khác” để đạt mục tiêu của chính mình.
Lòng bàn tay rộng lớn với các khớp xương rõ ràng của người đàn ông nâng chân hắn lên, thậm chí còn tiếp tục hướng lên với động cơ thầm kín.
Hàng mi màu vàng cụp xuống, sâu trong đôi mắt màu xanh là lửa cháy hừng hực, mang theo ý nghĩa nóng rực không thèm che giấu.
Tham lam và phấn khích, nóng bỏng và vội vàng.
Bởi vì khoảng cách quá gần nên Ôn Giản Ngôn có thể cảm nhận được rõ sự thay đổi hung hãn trên cơ thể đối phương.
“…”
Đệt.
Chữ thích lần này đúng là thích theo nghĩa đen luôn.
Sau khi nhận ra điều ấy, Ôn Giản Ngôn cảm thấy tai mình ù đi.
Mẹ kiếp, phó bản này biến thái nặng thật!
Tuy nhiên nhờ vào góc nhìn hiện giờ cao hơn chiều cao của mình, Ôn Giản Ngôn nhòm qua bờ vai rộng lớn của Edward, nom thấy phía dưới cầu thang cách đó không xa là số 04 đang ngồi ngay ngắn.
Hắn ta vẫn giữ nguyên tư thế như khi Ôn Giản Ngôn rời đi, mặt mày lạnh tanh, tư thái bình thản, đôi mắt màu xám lạnh lùng đang nhìn chăm chú về phương hướng này, thế nhưng đáy mắt của hắn lại tràn ngập sát khí, gần như xuyên thấu cả xương.
Do đó Ôn Giản Ngôn đã dứt khoát cởi trói cho số 04.
Trong giao diện giữa khoảng không, năm chữ [đạo cụ mất hiệu lực] màu xanh lam xuất hiện.
Ôn Giản Ngôn híp mắt, dưới hàng mi dài là chút nước mắt sinh lý trào ra do ngộp thở. Cách cơ thể Edward, hắn đối mắt cùng 04 đã khôi phục tự do.
“… Đúng vậy.”
Ôn Giản Ngôn đưa tay quàng cổ Edward. Đối phương ngơ ngác, bả vai hơi siết chặt.
Chàng trai vừa kề sát vào bên tai của người đàn ông tóc vàng trước mặt vừa chăm chú nhìn người đàn ông tóc xám phía xa, ánh mắt mang vẻ mê hoặc câu hồn nhiếp phách, quấn quýt với ánh mắt đối phương trên không trung. Đôi môi đỏ mọng ướt át của hắn khẽ cong, hạ thấp giọng xuống rồi mỉm cười, âm cuối nhớp nháp vang lên, gằn từng chữ nói:
“Anh mới là kiểu tôi thích.”
“!”
Nghe thấy giọng của chàng trai, hô hấp của người đàn ông tóc vàng trở nên dồn dập. Gã cúi người cắn mạnh lên xương quai xanh duyên dáng giữa dây váy lỏng lẻo của đối phương, dùng hàm răng trắng sắc nhọn nghiền nát nó.
Ôn Giản Ngôn không vùng vẫy nữa.
Ngược lại, hắn mỉm cười.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“???!!!”
“A a a a a a a cứu mạng, dâm vãi dâm vãi, đệt đệt đệt!”
“A a a a a, cứu với. Tôi không quan tâm streamer đang nói với ai, chắc chắn bây giờ người hắn đang nghĩ là tôi!!! Tôi không quan tâm!!!”
“Vãi chưởng… Khả năng khuấy đảo Tu La Tràng này đỉnh vãi… Bây giờ cả số 01 và số 04 đều tưởng streamer đang thổ lộ với mình!!”
“Đây là kiểu Tu La Tràng gì vậy, tôi muốn nổ tung người rồi!!!”
Một giây sau, bức tượng đứng trong hành lang di chuyển như có sinh mệnh, cánh tay con người trắng bệch vươn ra bóp chặt cổ số 01.
Số 01 giật mình, đồng tử của gã bỗng co rút.
Ôn Giản Ngôn chộp thời cơ, tránh thoát bàn tay bất giác nơi lỏng của gã.
Hiển nhiên những bệnh nhân có độ nguy hiểm cao khác nhau có quyền kiểm soát khác nhau ở trong thế tinh thần của họ. Hầu hết các chỉ số gia tăng của số 01 đều dồn ở thể lực, mà thế giới tinh thần của hai người Niall và Lore cũng khác nhau. Thế giới hai màu đen trắng sẽ căn cứ vào ý muốn của chủ nhân để tranh đoạt và xâm chiếm nhau.
Như vậy với tư cách là bệnh nhân có độ nguy hiểm cao, hơn nữa trình độ dị hoá thế giới tinh thần còn cao hơn cả người khác, chắn hẳn số 04 cũng có lợi thế chiến đấu của riêng mình, cho phép hắn ta cạnh tranh với số 01.
Chính vì cân nhắc điểm này nên Ôn Giản Ngôn mới dám dứt khoát dỡ bỏ trói buộc với số 04.
Vẻ mặt của số 01 hung bạo. Gã dùng một tay nắm lấy cánh tay pho tượng, sau đó ngả người về sau đập nát khối đá điêu khắc cứng rắn trên cổ, biến nó thành những mảnh vụn rơi đầy dưới đất.
Gã quay đầu nhìn số 04 dưới cầu thang.
Người đàn ông bước lên bậc thang, sâu trong đôi mắt sương mù chứa đầy sát khí cùng sự tức giận không thèm che đậy.
Toàn bộ tác phẩm điêu khắc bằng đá trong hành lang đều động đậy, vô số cánh tay từ những bức tranh thò ra cùng vươn về phía 01.
… Nhìn dáng vẻ này, có lẽ đây là lý do vì sao ngay từ ban đầu số 04 không lo hắn rời khỏi phòng, thậm chí mặc hắn dạo quanh hành lang. Điều này cũng giải thích cho lý do hắn bị tìm thấy một cách dễ dàng mặc dù đã lén lút rời đi như vậy.
Bởi vì trong toàn bộ thế giới tinh thần, tất cả các tác phẩm nghệ thuật do số 04 tạo ra đều là tai mắt và nanh vuốt của hắn ta.
Ôn Giản Ngôn lảo đảo ngã ngồi dưới đất, không khí trong lành tràn vào cổ họng. Hắn vội vàng thở hổn hển, không biết có phải là vì tức giận hay là hít thở không thông mà từ xương gò má cho đến cổ hắn nổi lên một chút ửng hồng trên nền da trắng nõn, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.
Số 04 đi tới bên cạnh hắn, ga lăng chìa tay về phía chàng trai mặc đồ rách rưới ngồi dưới đất, lạnh nhạt trầm giọng hỏi:
“Em ổn chứ?”
Khác với giọng nói, trong mắt hắn ta là sương mù cuộn trào.
Ôn Giản Ngôn lắc đầu chống tay đứng dậy.
Ánh mắt số 01 dừng trên bàn tay chồng lên nhau của hai người, khuôn mặt đoan chính lộ vẻ dữ tợn đáng sợ. Gã thuận tay nhặt một bức tượng đá nặng nề bên cạnh lên, ném thẳng về phía số 04.
Ôn Giản Ngôn kịp thời lùi lại một bước, rời xa khu vực có thể bị ảnh hưởng.
Hắn ngước mắt lên.
Đôi mắt màu hổ phách kia được bao phủ bởi một màng nước lấp lánh, song lại lạnh lùng xảo trá hệt như loài rắn, kèm theo đó là một nụ cười nhạt như đạt thành quỷ kế.
Đánh đi.
Đánh hăng lên.
Hắn nhân cơ hội lùi dần về sau.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“A a a a a a a a a a đánh nhau thật rồi, đánh nhau thật rồi!”
“Tôi bỗng hiểu ra lý do vì sao rất nhiều cuộc chiến bùng nổ vì mỹ nhân rồi…”
“Ha ha ha ha ha ha ha, với tư cách là nhân vật chính ở trung tâm Tu La Tràng, streamer không phải mấy đứa đáng thương biết nhẫn nhục chịu đựng, mặc cho người khác xâu xé. Hắn là tên điên đường đường chính chính thêm dầu vào lửa mới phải ha ha ha ha!”
“Hu hu, còn tôi thì hy vọng hắn là nhóc đáng thương biết nhẫn nhục chịu đựng… Chỉ riêng cảnh trước mặt này, nếu đổi thành một streamer hệ nhan sắc bất kỳ thì chẳng phải là một đống phúc lợi thập cẩm sao! Đáng ghét!”
“Quả nhiên là chó lừa đảo, vậy mà có thể thoát thân trong tình huống này… Là ta đã đánh giá mi quá thấp…”
“Tức chết tui! Sao bảo streamer chuyên lật xe mà, thế quái nào lại không lật xe trong trường hợp trên!”
Đúng lúc này, thắt lưng của hắn bỗng truyền đến một lực kéo kỳ lạ.
Ôn Giản Ngôn giật mình.
Một giây sau, kèm theo một trận hoa mắt chóng mặt, sáng tối chuyển dời, Ôn Giản Ngôn ngã phịch xuống đất… Một trận đau nhức phát ra từ đuôi xương cụt khiến hắn không khỏi lộ ra vẻ mặt nhe răng trợn mắt.
“Chúa ơi! Tôi kéo cậu ra được thật rồi nè!?”
Giọng nói quen thuộc phát ra từ trên đỉnh đầu.
“Cậu không sao là tốt rồi!”
Ôn Giản Ngôn sửng sốt ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh.
Chẳng biết cảnh tượng trước mặt đã thay đổi từ lúc nào, đại sảnh hoa lệ bừa bộn kia đã biến mất, phía trước là một hành lang hỗn loạn. Song rất rõ ràng, hắn đã rời khỏi thế giới tinh thần của số 04.
Hắn nháy mắt.
“Cậu ngã ngu luôn rồi sao?”
Tô Thành hỏi.
“…”
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt nửa quan tâm nửa chê bai của đối phương, lúc này Ôn Giản Ngôn mới cảm giác được bản thân đã thoát khỏi miệng cọp.
Sau khi đưa số 01 và 03 đang đánh nhau túi bụi đến chỗ số 04, Tô Thành và Tóc Vàng thận trọng để bản thân không bị cuốn vào trong… trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, bọn họ không muốn trở thành nạn nhân của cuộc ẩu đả.
Hơn nữa bọn họ hiểu rất rõ phong cách làm việc của Ôn Giản Ngôn. Nếu bọn họ cứ đâm đầu tham gia thì có lẽ sẽ trở thành điều phiền lụy của hắn, cho nên ở ngã rẽ giữa hai khu vực, Tô Thành kích hoạt đạo cụ kéo người trong phó bản đầu tiên… tất nhiên là mua hàng cao cấp nhất.
Bằng cách này, chỉ cần đồng đội của họ đi vào phạm vi thì sẽ được kéo ra.
Vốn dĩ bọn họ chỉ ôm tâm lý may mắn dùng thử, không ngờ lại kéo được người ra thật, đúng là niềm vui bất ngờ.
“Nói ra…”
Ánh mắt Tóc Vàng dừng trên bộ đồ của Ôn Giản Ngôn, vẻ mặt trở nên phức tạp: “Cậu… quần áo của cậu bị làm sao vậy?”
Chàng trai trước mặt vẫn còn nguyên vẹn, không què tay cụt chân, thế nhưng bộ đồng phục hộ lý mặc trên người lúc đầu đã biến mất tăm mất tích, thay vào đó là một chiếc váy đỏ rách te tua tơi tả. Vạt váy bị xé toạc ra để lộ cặp chân thon dài không đi giày, trong đó có một bên chân đi tất dây, vải vóc mỏng tanh đã bị phá lỗ, phía trên xuất hiện mấy lỗ lớn nhỏ, lộ ra làn da trắng nõn phía dưới.
Sao trông nó hơi… kỳ lạ?
“Do đám biến thái kia làm.” Thanh niên vò đầu giải thích ngắn gọn.
À, là do biến thái làm à, vậy thì…
Tóc Vàng bày vẻ sực tỉnh, thể nhưng rất nhanh sau đó lại bày ra vẻ ngơ ngác.
… Chờ đã, có cái gì đó bất thường phải không?
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng hồi sinh đầy máu, nhảy phắt từ dưới đất lên:
“Đi thôi. Chúng ta phải rời xa nơi này, càng xa càng tốt!”
Mặc dù mấy tên bệnh nhân nguy hiểm cao đang đấu đá nội bộ, nhưng Ôn Giản Ngôn cũng không dám chắc chúng có mau chóng đuổi theo mình không. Cho nên, chi bằng mượn thời gian này chạy càng sớm càng tốt.
Hai người còn lại gật đầu đồng ý: “Chạy hướng nào đây?”
Ôn Giản Ngôn trầm ngâm nhìn Tô Thành vài giây: “Nếu như tôi đoán không lầm, anh chính là người dẫn số 01 và số 03 đến đây đúng chứ?”
Tô Thành gật đầu, tỏ vẻ thấp thỏm: “Đúng vậy.”
“Làm tốt lắm.” Ôn Giản Ngôn vỗ vai anh ta: “Rất có phong cách của tôi.”
Nếu đó là hắn thì hắn cũng làm như vậy.
Chỉ là…
Nghĩ đến những gì xảy ra sau khi số 01 và 03 gia nhập, vẻ mặt Ôn Giản Ngôn bất giác trở nên vặn vẹo trong giây lát.
Tóm lại, mặc dù gia tăng một chút độ khó cho hắn, nhưng cuối cùng vẫn để cho hắn một đường thoát thân.
“Anh tìm thấy họ ở đâu?” Ôn Giản Ngôn hỏi.
Tô Thành mờ mịt chỉ về một hướng: “Cậu muốn làm gì?”
“Trộm nhà.”
Ôn Giản Ngôn nheo mắt mỉm cười với hai người trước mặt, lộ ra nụ cười xảo trá tràn ngập tính công kích.
Bởi vì có sự gia nhập của số 01 nên cuối cùng không gian của số 03 mới trở nên quanh co uốn lượn. Dựa theo chỉ dẫn của Tô Thành, mấy người Ôn Giản Ngôn nhanh chóng rời khỏi nơi xung đột giữa số 01 và 03.
Bởi vì ba bệnh nhân có độ nguy hiểm cao cùng chen chúc vào một khu vực nhỏ nên toàn bộ không gian trông có vẻ cực kỳ hỗn loạn… vậy nên, khu vực trước mắt này vẫn được coi là hỗn loạn của hỗn loạn.
Vách tường bê bết máu tươi, vết chém, vết dao, những bức tường nghiêng ngả như thể bị oanh tạc.
Ôn Giản Ngôn nhìn quanh một vòng, nhanh chóng tìm được chiếc lỗ do Edward chém thủng.
“Đi vào.”
Hắn ra lệnh.
Ba người lẩn trốn, nhanh chóng xuyên qua lỗ hổng trên vách tường, chẳng mấy chốc đã đến thế giới tinh thần quen thuộc của Edward… Mặc dù nơi này tràn ngập hơi thở bạo lực máu me, nhưng so với khu vực của những bệnh nhân nguy hiểm cao khác thì nó cực kỳ đơn giản và dễ hiểu, chỉ có một hành lang thẳng dẫn đến phương xa.
Ôn Giản Giản đã từng tới đây một lần nên khá quen thuộc với con đường này.
Hắn bước vội vã về trước tìm kiếm phòng bệnh của số 01… bởi vì trải nghiệm mạo hiểm trước đó nên tốc độ của hắn rất nhanh, như thể sau lưng đang có kẻ nào đuổi theo.
Hai người còn lại đi theo sau hắn, gắng sức đuổi theo, gần như suýt chút không đuổi kịp bước chân hắn.
“…”
Tô Thành quay đầu nhìn đống hình vẽ bậy máu me trên tường, khuôn mặt lộ vẻ mù mờ: “Nói ra thì, có phải những hình vẽ bậy này bị thay đổi chút ít không…?”
“Không đổi.”
Ôn Giản Ngôn cũng không ngoảnh đầu.
“Ồ… Có lẽ là tôi nhớ nhầm.” Tô Thành gãi đầu đáp.
Dù sao trong mấy người họ, trí nhớ của Ôn Giản Ngôn là đỉnh nhất, nếu hắn đã nói không có vậy thì ắt hẳn là không có.
Ôn Giản Ngôn chọn quay lại phòng bệnh số 01 chỉ vì một lý do. Đó chính là tìm kiếm đạo cụ ẩn trong phòng bệnh của đối phương. Nếu đạo cụ ẩn của những bệnh nhân nguy hiểm cao khác đều nằm trong phòng bệnh, vậy thì số 01 cũng không ngoại lệ.
Thân là một kẻ lừa đảo, trước giờ Ôn Giản Ngôn đều tin, chỉ cần có cơ hội thì nhất định phải vắt sạch tất giá trị còn lại của con mồi, cho đến khi nào không thể vắt nữa mới thôi.
Nếu đã tới rồi, chi bằng cứ cuỗm hết sạch trước khi rời đi.
Rất nhanh, phòng bệnh số 01 đã gần ngay trước mắt.
Ôn Giản Ngôn phấn khích đẩy cánh cửa phòng quen thuộc ra.
Một giây sau, hắn đứng chết lặng.
Tô Thành và Tóc Vàng nhòm vào từ sau lưng hắn, đồng thời cũng chết lặng theo.
Bố cục bài trí phòng bệnh không khác mấy so với trước. Căn phòng bừa bộn, giường sắt khổng lồ, vách tường bị đục khoét một cách thô bạo, tuy nhiên điều khác biệt so với trước là…
Phía trên vách tường đối diện có vẽ một hình trái tim khổng lồ bằng máu, bên trong vẽ hai hình người nho nhỏ nắm tay.
Phong cách cực kỳ quái dị.
Tô Thành: “…”
Sự thay đổi này… Hình như không cần trí nhớ quá tốt cũng nhận ra được, phải không?
Tóc Vàng: “???”
Chờ đã, mặc dù đây là lần đầu gã đến, nhưng hình vẽ này có chút gì đó không đúng lắm!
Dường như hình vẽ và phong cách vẽ cuồng tín đơn giản thô bạo xung quanh không hợp với nhau thì phải!
“… Đây là do số 01 vẽ sao?” Tóc Vàng khó hiểu hỏi: “Đùa nhau à? Tôi nhớ hắn không có cơ hội quay về thế giới tinh thần của mình mà?”
“Số 01 không cần phải trở về. Nơi đây là thế giới tinh thần của hắn, có lẽ nó sẽ thay đổi dựa theo trạng thái tinh thần của bệnh nhân.” Tô Thành đăm chiêu.
Tóc Vàng: “Vậy thì còn kỳ lạ hơn! Tại sao lại có trái tim? Hắn yêu ai à?”
Tô Thành vuốt cằm suy tư:
“Chắc không phải đâu? Tôi nghĩ trong này có ý nghĩa khoa học gì đó…”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết tôi mất!”
“Không ngờ Tóc Vàng nói một phát đã vào trọng tâm, đáp án kỳ lạ nhất lại là đáp án chính xác nhất!”
“Cười chết tôi rồi. Cục cưng Tô Thành đừng đoán nữa, không có ý nghĩa khoa học nào đâu, anh nghĩ đầu số 01 có mấy kiến thức đấy à?”
“Đúng vậy, đáp án đã được đặt ngay trước mặt!! Hắn đã rơi vào bể tình, cười chết tôi mất!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất