Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 156

Trước Sau
“Khụ.”

Ôn Giản Ngôn ho nhẹ một tiếng, mặt mày lạnh tanh cắt ngang cuộc chuyện của hai người: “Nếu có thời gian đứng đó cân nhắc mấy chuyện tào lao thì sao không vào giúp tôi tìm kiếm đạo cụ!”

“Ờm, tụi tôi đến đây.”

Hai người xốc lại tinh thần, vội vã tiến lên bắt đầu giúp đỡ.

Phải nói rằng đầu óc đơn giản cũng có chỗ tốt.

Hầu như không phải làm gì, thậm chí không cần hai người đứng kia giúp đỡ, Ôn Giản Ngôn tìm thấy đạo cụ ẩn trong phòng Edward từ dưới gầm giường.

“Chúc mừng streamer đã nhận được đạo cụ ẩn (cấp khó) trong phó bản!”

[Tiến độ thu thập 3/10]

Giữa âm thanh máy móc quen thuộc, Ôn Giản Ngôn cúi đầu quan sát đạo cụ trong tay mình.

Một khúc xương đẫm máu nom giống như một món đồ chơi của chó.

Khá kỳ lạ.

Ôn Giản Ngôn đứng dậy rồi bỏ khúc xương vào ba lô.

“Coong… coong… coong…”

Đúng lúc này, tiếng chuông từ phía xa xa vang lên, vang vọng khắp không gian nhỏ hẹp tăm tối.

Âm thanh đại diện cho sự kết thúc của một thế giới đầy điên rồ và hỗn loạn, viện điều dưỡng sẽ quay trở lại trạng thái ban đầu. Mặc dù lạnh lẽo và áp lực, nhưng chí ít bọn họ không cần phải lo lắng mãi về việc bị bệnh nhân có độ nguy hiểm cao điên cuồng săn bắt.

Đã lâu lắm rồi bọn họ mới được nghe âm thanh này, và ngay khi nghe thấy nó, mọi người gần như muốn bật khóc vì vui mừng.

Khoảnh khắc nghe được âm thanh, cả người Ôn Giản Ngôn bỗng thả lỏng.

Ơn trời cuối cùng cũng kết thúc.

Giây tiếp theo, cả thế giới dần phai nhạt.

Ôn Giản Ngôn đứng im tại chỗ, nhận ra mình đã trở lại hành lang trước khi tiến vào thế giới bên trong.

Phía trên đỉnh đầu là ánh đèn rạng rỡ đến độ gần như chói mắt, bức tường bên cạnh viết một ký hiệu “03” to đùng, cách đó không xa là cánh cửa sắt đóng chặt.

Cùng với sự chuyển đổi giữa thế giới bên trong và thế giới bên ngoài, một vài đồng đội tạm thời tách ra trước đó cũng xuất hiện xung quanh.

Mặc dù đám người Luce nhìn qua có vẻ chật vật, thế nhưng cũng được xem là nguyên vẹn và không có người nào chết.

“May quá, mọi người đều không sao.” Luce nhìn mấy người Ôn Giản Ngôn, hai mắt sáng rực.

“Bụp.”

Đúng lúc này, ánh đèn trong phòng 03 sáng lên, thiếu niên ôm con thỏ bông nửa đen nửa trắng đứng trước song sắt, dùng cặp mắt một đen một xanh nhìn ra bên ngoài.

Ánh mắt của nó chăm chú mà tham lam, ngập tràn khao khát.

“Thỏ nhỏ, chạy đi.”

Thiếu niên nhìn chằm chằm vào Ôn Giản Ngôn cách đó không xa, đặt môi lên vành tai thỏ bông trong ngực, trầm giọng nói.

“!”

Ôn Giản Ngôn đột nhiên nghĩ tới gì đó, hai mắt trợn trừng.

Trước khi bước vào thế giới bên trong, hình như hắn đang… bị số 01 đuổi bắt một cách điên cuồng.

Sau khi trở lại thế giới bên ngoài, tất cả đều phục hồi như cũ. Điều đó cũng có nghĩa là, 03 và 04 không còn là mối hiểm hoạ, thế nhưng 01 vẫn còn bên ngoài!!!

Hiển nhiên những người khác cũng nhận thức được điều này.

Sau lưng có tiếng bước chân nặng nề đang tiến tới gần, tiếng bước chân giống như tiếng trống thúc giục đòi mạng quanh quẩn trong hành lang.

Mặt mày mọi người tái mét.

Thời gian bọn họ ở thế giới bên trong quá dài, hơn nữa xung quanh nguy hiểm trùng điệp, vậy nên sau khi rời khỏi thế giới bên trong bọn họ không thể nhớ ngay ra chuyện nguy hiểm ẩn giấu tại thế giới ngoài.

“Chạy!”

Đoàn người phi thục mạng về phía trước.

Ôn Giản Ngôn vừa chạy vừa bất giác ngoái đầu nhìn.

Xa xa, có thể nhìn thấy mái tóc màu vàng rồi bù mềm mại của số 01. Hai chân của gã thoải mái di chuyển như một con báo mạnh mẽ, chỉ trong vài nhịp thở ngắn ngủi, khoảng cách giữa hai bên đã rút ngắn một đoạn dài.

“!”



Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co lại, tim đập loạn xạ trong ngực, hắn lập tức tăng nhanh bước chân.

“Ting… ting…”

Ngay đúng lúc này, tiếng còi cảnh báo vang lên, kèm theo tiếng còi dồn dập là ánh sáng đỏ trên đầu trên lập loè, quả thức cứ như một cuộc không kích.

Cánh cửa bằng sắt cách đó không xa lạch cạch mở ra, một đội hộ lý cầm dùi cui điện từ cuối hành lang vọt vào.

Mấy streamer bị đẩy sang bên một cách thô bạo, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chạy về phía trước.

Tiếng bước chân lộn xộn xen lẫn tiếng trò chuyện rôm rả của hộ lý.

“Tù nhân bỏ trốn đang ở tầng hầm thứ hai!”

“Chết tiết, không phải tên này vừa từ phòng giam ra sao? Sao lại gây chuyện nữa rồi?”

“Ở ngay phía trước!”

“Mau bắt lấy hắn!”

“Lần này nhất định phải quản chặt hơn mới được!”

Hiển nhiên, mặc dù bệnh nhân nguy hiểm cao có thể làm bất cứ điều gì họ muốn ở thế giới bên trong, nhưng ở thế giới bên ngoài họ vẫn bị Viện điều dưỡng Bình An kiểm soát chặt chẽ. Không chỉ bị giam giữ kín sau song cửa sắt, nếu họ vượt ngục hoặc giết chết cảnh vệ như số 01, vậy thì Viện điều dưỡng sẽ cử người đến tiến hành không chế.

Cơ chế này của phó bản nhằm ngăn cản streamer không bị giết chết ở thế giới bên ngoài bởi bệnh nhân nguy hiểm cao, theo một khía cạnh nào đó nó đóng vai trò bảo vệ.

“…”

Đám streamer dựa lưng vào tường thở hồng hộc, ngơ ngác nhìn những hộ lý mặc đồng phục trắng bước vội qua mình. Hành lang vốn còn tĩnh mịch lập tức bị tiếng ồn ào xâm lấn, khiến cho người ta không thể nhanh chóng thích ứng trước tình thế đảo ngược diễn ra chóng vánh.

Rất nhanh, không xa phía sau có tiếng kích điện cùng tiếng đánh đập nặng nề.

Xuyên thấu qua kẽ hở giữa dàn hộ lý, mơ hồ có thể thấy số 01 bị quây ở giữa.

Cho dù thể lực của gã có hơn người đến đâu cũng không thể chống lại sự vây đánh của đám hộ lý cầm dùi cui điện, hơn nữa đám người này còn có kinh nghiệm ứng phó, hiển nhiên biết cách ngăn chặn cơn điên của tên quái vật.

Ôn Giản Ngôn dựa vào bức tường lạnh lẽo, bộ đồ hộ lý mỏng manh ướt sũng mồ hôi và dính vào da. Ánh đèn trên đầu chiếu xuống khiến hắn hơi choáng váng, phản ứng căng thẳng sinh lý vẫn còn chưa phai.

Âm thanh vờn quanh tai hắn, như thể truyền đến từ một phương xa.

Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm như sống sót sau đại nạn.

Nhưng hắn còn chưa kịp thả lỏng thì một ánh mắt có độ tồn tại cực kỳ mạnh mẽ khiến hắn căng thẳng lần hai.

Ôn Giản Ngôn bất giác ngẩng đầu nhìn về phía đó.

Trong lúc vô tình bọn họ đã tiến vào khu vực của số 04.

Chẳng biết người đàn ông với mái tóc xám đã đứng dậy từ khi nào. Hai mắt hắn ta nheo lại, khoé môi nở một nụ cười, nghe thấy tiếng 01 bị đánh đập phía xa xa, hắn ta như thể đang thưởng thức một bản nhạc, nét mặt hiện rõ vẻ khoái trá.

Qua song cửa sắt, hắn ta nhìn chằm chằm Ôn Giản Ngôn bằng cặp mắt ẩn chứa sương mù.

Mặc dù chẳng nói chẳng rằng, thế nhưng ánh mắt của số 04 lại vô cùng lộ liễu.

Sau khi lột bỏ lớp vỏ tao nhã văn minh, hắn ta chỉ còn lại thú tính nguyên thuỷ quen thuộc và dục vọng xâm lược, gần như không có gì khác với số 01 gần đó.

Ôn Giản Ngôn: “…”

Hắn lại nổi da gà.

Đột nhiên, không hề báo trước, một tiếng thét sợ hãi bỗng vang lên, hành lang vừa mới an tĩnh lại rơi vào hỗn loạn.

“Mau lên! Mau bắt lấy hắn!”

“Đừng để hắn chạy!”

“!”

Ôn Giản Ngôn giật mình quay đầu nhìn về hướng đám đông hỗn loạn.

Gần như chưa kịp để hắn phản ứng, một bóng hình cao to đột nhiên vọt tới trước mặt. Bóng đen cúi xuống, Ôn Giản Ngôn trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn số 01 đối diện.

???

Chắc chắn đây là một gã da dày thịt béo. Ôn Giản Ngôn có thể ngửi thấy mùi da thịt cháy khét trên người đối phương… hiển nhiên đám hộ lý kia chẳng thèm nương tay chút nào.

Người đàn ông tóc vàng trông thật nhếch nhác, hàm răng sắc nhọn lộ ra bên ngoài, sâu trong đôi mắt màu xanh lóe lên tia sáng điên cuồng.

Thậm chí trên cổ gã còn cắm một kim tiêm chưa tiêm xong.

Dù cho là vậy thì gã vẫn có thể dùng sức mạnh giãy thoát, thật sự khiến người ta phải khiếp sợ.

Số 01 nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng rực cháy. Gã ôm ghì lấy chàng trai, sau đó cúi người hôn lên má hắn, phát ra một tiếng chụt vang dội.



Gã mỉm cười.

“Cưng à, chờ anh.”

Một giây sau, gã lại bị hộ lý kéo về.

Âm thanh điện giật lại vang lên.

“Tăng liều lượng thuốc an thần!” Giọng nói tức giận truyền đến từ sau lưng.

Lượng thuốc an thần đủ để hạ gục một con bò được tiêm vào cơ thể cao lớn của số 01. Gã lắc lư lảo đảo rồi ngã phịch xuống đất, giống như một chiếc túi vải nặng nề.

Cuối cùng gã ta cũng bất động.

Hai gã hộ lý trưởng thành mỗi người một bên túm lấy chân gã, kéo gã về phía xa xa.

Cuối cùng hành lang bị những người này làm cho huyên náo cũng bớt ồn ào.

Ôn Giản Ngôn nghệt mặt nháy mắt, đợi đến khi hồi hồn rồi hắn mới nhận ra, chẳng biết bản thân đã biến thành tiêu điểm của mọi người từ lúc nào.

“…”

Mấy người Tô Thành, Tóc Vàng, Luce đều nhìn chàng trai bằng ánh mắt khiếp sợ, vẻ mặt hoảng hốt, dường như còn chưa hoàn hồn từ cú sốc hiện thực.

Chờ đã…

Vừa rồi…

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Có phải gã kia lao đến rồi hôn đồng đội họ không?!

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Vãi chưởng vãi chưởng vãi chưởng!”

“Ha ha ha ha ha ha ha đã nói rơi vào bể tình mà mấy người không chịu tin!”

“Tôi cười không nổi nữa rồi, streamer khiến cho tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng!”

“A a a!!! Đừng nói là họ!! Tôi cũng bị làm cho ngây ra nè!! Đây là cốt truyện phim thần tượng kỳ quái gì vậy!!! Cứ luôn cảm thấy có gì đấy không ổn!”

“Buồn cười chết mất, tôi mà là streamer thì tôi cũng chết đứng!”

Ôn Giản Ngôn bị ánh mắt của mọi người làm cho tê dại, hắn khô khốc nói: “Tôi biết mấy người muốn hỏi gì, nhưng tôi thật sự không rõ chuyện gì đang xảy ra…”

Hắn thành thật trải lòng.

Là một kẻ lừa đảo, hiếm khi nào Ôn Giản Ngôn chân thành như vậy.

Tô Thành nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng hoà giải: “Đúng thế, dù sao đám này toàn là bệnh nhân tâm thần, gần như không thể đoán được trong đầu họ đang nghĩ gì. Không chừng giây trước vừa mới tỏ tình giây sau đã muốn chém chết người ta.”

“…”

Vẻ mặt những người còn lại chấn động.

Điều này… đúng thật là chẳng sai.

“Có khống chế được số 01 không?”

“Khống chế được.”

“Được rồi, áp giải tên kia vào đi, đưa về phòng bệnh.”

Hộ lý cách đó không xa thì thầm vài câu, nhanh chóng đạt thành đồng thuận.

Chẳng mấy chốc, đằng xa bỗng vang lên một tiếng “ầm”, theo tiếng lẻng xẻng quen thuộc, cánh cửa bằng sắt đóng chặt được kéo ra.

… Tên kia?

Ai vậy?

Chẳng phải số 01 bị kéo đi rồi sao?

Trước khi Ôn Giản Ngôn kịp hoàn hồn.

“Lẻng xẻng” “lẻng xẻng”.

Tiếng xích vang lên từ từ tiếp cận hướng này. Trong hành lang trống trải dài dằng dặc, âm thanh kim loại nặng nề va chạm vào nhau có vẻ cực kỳ rõ ràng, cứ như đập thẳng vào lòng mọi người.

Tất cả streamer đều hít sâu vào một hơi, ngoái đầu nhìn lại.

Dưới sự hộ tống của bốn hộ lý dắt dùi cui điện bên hông, một người đàn ông xa lạ cao to trước giờ chưa gặp mặt bị mấy hộ lý áp giải, chậm rãi tiến vào từ ngoài cửa sắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau