Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng
Chương 66
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"... Tuyệt vời, thực sự là quá tuyệt vời."
"Hốt vãi cả đái, đây là buổi livestream Ác Mộng sao? Rõ ràng đây phải là buổi truyền giáo mới đúng."
"A a a a a a đệt mợ, tên linh mục độc ác kia dâm quá!!! Tôi bị mê hoặc mất rồi."
"Hu hu hu hu hu hu, đúng thế. Tôi cũng muốn gia nhập giáo phái, linh mục đại nhân tự mình làm lễ rửa tội cho tôi được không, tôi cởi xong hết quần áo rồi nèeeee."
"??? Tôi vừa từ bên đỏ cách vách sang, sao lại thế này? Ở đây đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Tôi cũng vừa mới tiến vào... Xem cũng chả hiểu cái mẹ gì luôn. Vì sao rõ ràng streamer bên đỏ không chết nhưng số lượng người hiển thị trên màn hình lại giảm đi? Hay họ được chuyển sang trận doanh bên đen rồi? Cũng không đúng, nhân số bên đen vẫn chỉ có 1 mà? A a a a a a, cứu mạng, có ai giải thích giúp tôi không?"
"Thật ra, nói theo cách đơn giản là... chó lừa đảo rất giỏi lách con mẹ nó luật."
"Rõ ràng lần này streamer không thể thay đổi trận doanh. Mặc dù bây giờ thân phận của chó lừa đảo giáo chủ tà phái, nhưng giáo phái kia của hắn chỉ có ma quỷ mới có thể làm tín đồ, căn bản không có cách nào lôi kéo con người gia nhập. Tôi nhớ hắn đã trải qua trận chiến rượt đuổi trong [Trường cấp ba Đức tài], cho nên lần này hắn lợi dụng đám quái vật dưới tay mình giảm giá trị lý trí của các streamer bên đỏ xuống tới cực hạn, khiến cho thuộc tính của streamer bị hệ thống phán định thiên về quái vật chứ không phải con người, cuối cùng hắn cứ như vậy tiến hành truyền giáo trong điều kiện cực đoan, biến người bên kia trở thành giáo đồ của mình."
"Đúng vậy, hơn nữa bởi vì giá trị lý trí đã thấp đến ngưỡng sắp mất khả năng tư duy bình thường, cho nên tỷ lệ truyền giáo cơ bản sẽ đạt đến trăm phần trăm.",
"Vãi lều... hóa ra là như vậy à. Tôi bị dọa ngu luôn rồi."
"Chờ đã, nhưng nếu nói vậy thì chẳng phải mấy streamer đó đã bị dị hóa gần xong sao? Khác nào bị giết trực tiếp chứ?"
"Mấy người còn chưa hiểu chắc? Kể cả cái này cũng được chó lừa đảo nghĩ xong."
"??? Ý anh là sao?"
"Mọi người quên rồi hả? Đây là trận chiến rượt đuổi."
"!!! Tôi đệt! Đúng vậy thật."
"Mặc dù giá trị lý trí giảm xuống còn 1%, nhưng miễn là nó không trở về 0 thì streamer không thể bị đồng hóa hoàn toàn..."
"Đúng thế, cho nên dù giá trị lý trí của streamer thiên về quái vật, nhưng chỉ cần kết thúc thời gian rượt đuổi streamer sẽ không bị đánh giá tử vong, hay nói cách khác là họ đã giành chiến thắng. Chết tiệt thật đấy."
"Không sai, điều này không thể so sánh với trạng thái mẹ quỷ của chó lừa đảo trong phó bản trước. Tính toán giá trị lý trí chỉ có hiệu quả trong trận chiến truy đuổi."
"Sau khi kết thúc trận chiến rượt đuổi, mặc dù streamer vẫn còn sống nhưng tín ngưỡng trận doanh đã thay đổi. Không chỉ không thể tính họ là streamer bên đỏ, mà còn bởi vì trạng thái còn sống ấy nên cũng không thể tính họ là streamer bên đen. Do đó mới dẫn đến tình trạng số lượng bên đỏ liên tục giảm xuống và số lượng bên đen vẫn là 1."
"A a a a a a, má ơi, sốc vãi chưởng. Mẹ tôi còn hỏi sao tôi lại vừa quỳ vừa xem lai chym."
"Trong việc tìm bug chó lừa đảo mà đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất."
"Đó là việc mà người bình thường sẽ nghĩ nổi sao, nghĩ nổi sao?"
"Má ơi... sao lại có người chơi như thế chứ? Coi như tôi được mở mang tầm nhìn, tôi đoán không ai trong phó bản làm được như hắn đâu."
"Khả năng khoan thủng lỗ hổng của streamer cũng thuần thục gớm."
"A a a a a tôi lên làm fan luôn đây. Hu hu hu hu, sau này chỉ cần streamer livestream lần nào là tôi xem lần đấy."
*
Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, số lượng người xem trực tuyến trong [Thành Tín tối thượng] đã nhảy vọt lên mức cao mới, trực tiếp phá vỡ mốc 100.000.
[Ting! Số lượng người xem trực tuyến đã vượt 100.000]
[Chúc mừng streamer đạt được thành tựu: Tôi là người đẹp nhất phó bản này.
Phòng livestream của bạn đã thu hút gần 53% lượng người xem trực tuyến trong toàn bộ phó bản, đạt được rating tuyệt vời và trở thành phòng livestream nổi tiếng nhất phó bản.]
[Chúc mừng streamer đạt được thành tựu: Xếp hạng mới nổi.
Wow, phòng livestream đang tỏa sáng dưới sự quản lý của bạn, ngày càng có nhiều người xem bị thu hút bởi sự quyến rũ của bạn!
Mong streamer tiếp tục cháy hết mình, dũng cảm tiến về phía trước và tạo trải nghiệm livestream chất lượng cao hơn cho khán giả!]
Vách tường chậm rãi biến từ kết cấu máu me trơn trượt trở về gạch đá lạnh lẽo bình thường.
Cuối cùng thời gian đếm ngược của cuộc rượt đuổi cũng bị xóa.
Trần Mặc cảm thấy đầu óc mình dần dần khôi phục bình thường. Cảm giác sợ hãi mãnh liệt kèm theo ảo giác kỳ quái khủng bố vừa rồi đã từng chút biến mất khỏi mắt gã. Song sự thay đổi cực đoan khiến gã chóng mặt buồn nôn.
Đã xảy ra... chuyện gì vậy?
Ký ức bị bao trùm dưới vách thịt đỏ tươi vặn vẹo ban nãy cùng những hình ảnh còn sót lại trong đầu đều trở nên kỳ lạ và lạnh lẽo. Thứ duy nhất rõ ràng là một giọng nói mơ hồ xa xăm.
Giọng nói ấy nhẹ nhàng mà mê hoặc, nhưng nó lại khiến gã cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu, cảm giác run rẩy mạnh mẽ trào dâng từ tận sâu thẳm linh hồn ra ngoài.
Trần Mặc ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn khoảng không trước mặt.
Tuy nhiên bóng hình thánh khiết mờ ảo vừa rồi lại biến mất.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Chẳng lẽ... tất cả mọi thứ chỉ là do gã tưởng tượng?
Trần Mặc có chút sững sờ.
Đúng lúc này, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân đến gần. Trần Mặc lập tức cảnh giác, gã không quên thứ gọi là "cơ hội tự cứu mình", tức là muốn lôi ba streamer vào nơi này để chém giết lẫn nhau.
Không lẽ những streamer kia cũng vượt qua trận chiến rượt đuổi, sau đó chuẩn bị tấn công gã ta?
Còn chưa đợi Trần Mặc đứng dậy thì một chiếc đầu đã thò vào trong cửa.
"......"
Trần Mặc sửng sốt.
Gã chẳng có chút ấn tượng gì về khuôn mặt này, và đó cũng không phải là một trong hai streamer khác.
Một giây sau, cái đầu rụt về rồi hét to với hành lang sau lưng: "Người mới ở đây."
"???"
Trần Mặc càng thêm ngơ ngác.
Người mới gì cơ?
Bên kia đang nói cái quái gì vậy?
Có tiếng bước chân mới đang đến gần, chẳng mấy chốc một bóng người liền xuất hiện trước cửa.
Người tới lần này Trần Mặc rất quen.
Gã trợn tròn mắt: "Sao lại là cậu?"
Tô Thành cũng giật mình.
Ồ, người quen cũ hả.
Dường như Quý Quan hoàn toàn không nhận thấy bầu không khí vi diệu giữa hai người, hắn ta vui vẻ chạy vào: "Chắc bây giờ anh bối rối lắm đúng không? Có phải không hiểu chuyện gì đang xảy ra không? Không sao, cả hai chúng tôi có mặt ở đây để giải thích tất cả những thắc mắc ấy."
Đoạn, Quý Quan giả vờ thâm trầm nói:
"Sau khi gia nhập giáo phái, mọi người đều là gia đình của nhau."
Trần Mặc: "?????"
Tô Thành: "..."
Anh im đi.
Anh ta quay đầu nhìn Trần Mặc rồi hắng giọng, sau đó tóm tắt mọi chuyện xảy ra: "Tóm lại, đại khái tình hình lúc này là như vậy. Nhưng anh đã là thành viên của giáo phái chúng tôi rồi, cho nên cũng tự động thoát khỏi trận doanh bên đỏ."
"......"
Trần Mặc dùng tay đè huyệt thái dương đau nhức, hình như tác dụng phụ của giá trị lý trí gần về 0 vẫn chưa biến mất, khiến suy nghĩ trong gã có chút rối loạn: "Chờ chút, giáo phái nào?"
Quý Quan: "Còn chưa đặt tên, nhưng tôi hy vọng tên giáo phái mình nghe kêu một chút. Chẳng quá lấy trình độ đặt tên của giáo chủ thì tôi chẳng dám khen nhiều, nếu anh có cái tên nào cứ nói thử..."
"..."
Tô Thành vô cảm rề rà mở miệng, cắt ngang mấy lời thao thao bất tuyệt của Quý Quan: "Tôi nghĩ đây không phải vấn đề anh ta muốn hỏi."
Mà nó là câu rút gọn của "phó bản có giáo phái nào sao".
Quý Quan: "... Ồ."
Sau khoảng thời gian bối rối ngắn ngủi, đầu óc Trần Mặc dần dần trở nên minh mẫn, cũng dần hiểu được đối phương vừa nói gì.
Gã giật mình móc điện thoại di động từ trong túi ra, mở xem ứng dụng Ác Mộng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, dấu hiện trận doanh màu đỏ đen đã biến mất, chỉ còn khoảng trống như thể hệ thống gặp trục trặc.
... Là sự thật.
"Mặc dù đây là công lao của giáo chủ, nhưng tin tôi đi, chúng tôi cũng đã hy sinh rất nhiều vì chuyện này."
Quý Quan đau đớn chỉ vào Tô Thành và mình.
"..."
Dường như nhớ đến ký ức không thể chịu nổi, vẻ mặt Tô Thành hơi vặn vẹo, sắc mặt tái trắng.
Một loạt "?" bay qua màn hình.
"? Sao vậy? Tôi đã bỏ lỡ gì à?"
"Đã xảy ra chuyện gì thế? Sao trông hai người bọn họ như có bóng đen tâm lý vậy?"
"Ha ha ha ha ha ha, sau khi kết thúc phó bản lầu trên có thể xem bản phát lại, thật sự rất thú vị."
"???"
"Nói tóm lại là, mặc dù chó lừa đảo phát hiện lỗ hổng. Nhưng thứ nhất hắn không chắc liệu phương pháp này hiệu quả hay không, thứ hai hắn không xác định được giá trị lý trí giảm xuống bao nhiêu mới đạt đến ngưỡng dị hóa phó bản công nhận, thứ ba hắn cũng không biết cách làm thế nào để giảm giá trị lý trí mà vẫn duy trì HP.
Cho nên hai tên xui xẻo kia liền đứng mũi chịu sào chịu thí nghiệm."
"Ha ha ha ha đúng thế. Hơn nữa chỉ khi đám quái vật động thủ thật thì hệ thống mới phán định cuộc chiến rượt đuổi bắt đầu, do đó hai người bọn họ thật sự bị rượt chạy té khói."
"Ha ha ha ha ha, với cả ngay từ ban đầu chó lừa đảo vẫn chưa biết dùng quái vật nào là tốt nhất, vì vậy đã để hai con quái vật đuổi theo cùng nhau..."
"Ha ha ha ha ha, vào tôi tôi cũng có bóng ma tâm lý."
*
Trần Mặc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, nhất thời chưa thể lấy lại bình tĩnh.
Khoan đã...
Cho nên ở trong cuộc chiến trận doanh này gã không thuộc về bất kỳ trận doanh nào sao?
Dù gã đã làm rất nhiều buổi livestream, trải qua rất nhiều phó bản, song cũng chưa gặp chuyện giống thế này lần nào.
Thế nhưng, khung cảnh khó tin ấy lại bày rõ ràng ngay trước mặt.
Nó khiến Trần Mặc không biết phải làm sao bây giờ.
"Tất nhiên, dù anh đã được rửa tội, nhưng chỉ cần là con người thì về lý thuyết anh vẫn được tự do." Tô Thành nghĩ tới gì đó rồi bổ sung thêm:
"Vì vậy anh muốn làm gì tiếp theo thì tùy anh. Tôi khuyên anh nên kiếm đủ tích phân trước khi phó bản kết thúc, tất nhiên nếu anh muốn rời khỏi gương cũng không thành vấn đề, nhưng chuyện này phải chờ giáo chủ tới."
Trần Mặc cụp mắt trầm ngâm hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên:
"... Giáo chủ mấy người ở đâu?"
*
"Ý bà là sao? Thất bại là có ý gì?"
Vương Hàm Vũ nhíu mày rồi đè mạnh lòng bàn tay xuống bàn, dí sát mặt gần bà Văn, khó tin cất tiếng hỏi.
Rõ ràng số người trận doanh bên đỏ đã giảm bớt và số người trận doanh bên đen cũng không tăng, theo lý mà nói, đáng lẽ Tỏa Hồn Đàn nên luyện chế xong mới phải.
Sao có thể xảy ra chuyện kia chứ?
Bà Văn cúi đầu, làn da nhăn nhúm trên mặt run run, con ngươi đục ngầu nhìn chiếc bình gốm màu đen chằm chặp, dường như cũng hoang mang không kém.
Cuối cùng, sau một hồi trầm ngâm, bà ta từ từ ngẩng đầu lên nói:
"Thực sự có khả năng xảy ra sai sót trong quá trình luyện chế Tỏa Hồn Đàn."
Giống như phòng 1304 khi trước, bà ta cũng không luyện chế Tỏa Hồn Đàn thành công. Về phần vì sao lần này bà ta lại mắc sai lầm... bà Văn cũng khó nói được nguyên nhân.
Dù sao bà ta không thể chế tạo ra một thế giới trong gương, thay vào đó chỉ có thể chế tạo thông đạo. Còn việc bên trong đã xảy ra chuyện gì, có thể luyện hóa thành công chiếc bình hay không thì phải xem ý trời.
Mặc dù có khả năng xảy ra sai sót, nhưng không hiểu sao đối với thất bại lần này...
Bà Văn luôn có dự cảm chẳng lành.
Bà ta chậm rãi ngẩng đầu, dùng đôi mắt phủ đầy màng trắng quét qua đám người trước mặt: "Nếu đã như vậy, tôi còn cần thêm ba tế phẩm nữa."
"Cái gì?! Cần thêm ba tế phẩm nữa?!"
Lần này đám streamer kia bỏ cuộc: "Nhưng mà không phải bà vừa nói rằng, chỉ cần chúng tôi giao nộp ba người là có thể luyện thành Tỏa Hồn Đàn thứ mười sao? Sao bây giờ bà lại lật lọng..."
Chưa kịp dứt lời, đồng tử của gã bỗng co rụt.
Một đôi tay trắng bệch giống tờ giấy thò ra từ sau lưng, nắm chặt cổ chân streamer rồi giật mạnh gã về phía sau!
Thậm chí streamer còn chưa kịp ú ớ gào thét đã bị kéo vào chiếc gương xuất hiện đằng sau lúc nào không hay.
"......"
Thoáng chốc, cả căn phòng chìm vào khoảng lặng.
Sắc mặt tất cả streamer đều vô cùng khó coi. Bọn họ vừa cảnh giác vừa sợ hãi nhìn chằm chằm bà lão nom như đã bước nửa chân xuống huyệt ở gần đó.
Bà Văn run rẩy ngước mắt, thong thả cất lời:
"Chẳng lẽ các người đã quên sao? Phòng này của tôi nằm ở giữa giao điểm hiện thực và hư ảo, tất cả những người muốn gặp tôi đều có thể tiến vào trong đó. Nếu các người không muốn viết tên, khắc có người nguyện ý viết."
Bằng chất giọng già nua và không có tính đe dọa, bà ta chầm chầm thốt lên những lời cực kỳ khủng bố:
"Phải xem mấy người có muốn đánh cược không."
Đặt cược việc đồng đội sẽ không bán đứng mình.
Phòng livestream bên đỏ:
"Má ơi, cuối cùng tôi cũng biết vì sao phó bản lại mở chức năng xin cầu viện ngoài rồi. Tất cả là để đám streamer quen biết đâm sau lưng nhau."
"Đây thực sự là một bài khảo nghiệm nhân tính..."
"Hơn nữa, có lẽ bên đỏ còn chưa biết bên đen đang làm gì. Nghĩ tới viễn cảnh đám đồng đội bị bọn họ đâm sau lưng tìm đến tính sổ là tôi lại cảm hưng phấn lạ thường."
"A a a a a, hướng đi này kích thích quá."
Trong căn phòng nhỏ hẹp, đám streamer nháo nhác nhìn nhau, thấy được cảm xúc nghiêm túc từ trong đáy mắt.
Họ nhận ra rằng, giờ này mình đã thật sự mở toang chiếc hộp Pandora ma quái, cho dù là để chiến thắng hay để bảo vệ bản thân thì cũng không còn khả năng quay đầu.
Bọn họ chỉ có thể đánh cược.
Cược rằng chiếc lọ tiếp theo có luyện chế thành hay không.
*
Mặt đất khẽ rung chuyển, cách đó không xa vang lên những tiếng thì thầm và nước chảy kỳ lạ.
Trần Mặc vô thức dừng bước, kinh nghi bất định* nhìn về phía thanh âm phát ra âm thanh.
(*) Kinh nghi bất định (惊疑不定): Bởi vì sợ hãi, ngạc nhiên và nghi hoặc mà không xác định được chủ ý.
"Không có vấn đề gì đâu."
Quý Quan bước tới từ sau lưng gã, an ủi vỗ vỗ bả vai Trần Mặc: "Điều này chứng tỏ chúng ta sắp có đồng bọn mới rồi."
Trần Mặc: "..."
Ồ.
Tô Thành: "Đi thôi, lần theo tiếng động là có thể tìm được giáo chủ."
Mặc dù gọi tên chó lừa đảo kia là giáo chủ hơi quai quái, nhưng gọi nhiều lần... tự nhiên thấy thuận miệng hẳn.
Mấy người tiến về phía âm thanh phát ra.
Dưới ánh đèn màu đỏ sậm, cả vách tường và mặt đất đều hiện lên kết cấu mềm mại kỳ lạ. Càng đi về trước mùi máu tươi càng nồng đậm, dị biến bên trên vách tường cũng càng nghiêm trọng hơn.
Vách thịt đỏ tươi trơn nhẵn nẩy lên, giống như một sinh vật sống nào đó mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi không tên. Trần Mặc bị kết cấu quen thuộc ấy gợi lên một vài ký ức không đẹp, tuy rằng vẻ mặt vẫn không thay đổi nhiều, song khuôn mặt gã đã bất giác hơi tái đi.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa cách đó không xa được mở.
Một giọng nói trầm thấp thuộc về thanh niên truyền đến. Âm điệu rất nhẹ nhàng và trong trẻo, nhưng sâu trong giọng nói lại như ẩn chứa một sức mạnh vô hình, khiến cho linh hồn Trần Mặc run lên, không tự chủ được thoáng dừng bước.
"Ở phía trước." Tô Thành và Quý Quan dừng chân: "Anh đi đi."
Trần Mặc gật đầu tiến về phía trước.
Nhưng gã còn chưa đi được mấy bước thì đã nghe thấy giọng Quý Quan gọi với theo: "À, lần này người mới giao cho anh, đừng quên kể cho người ta người ta biết tình hình hiện tại, giống như lúc nãy chúng tôi làm ấy."
"......"
Bước chân Trần Mặc bất giác khựng lại.
Cảm giác đột nhiên bị coi là thành viên kỳ cựu của giáo phái giời ơi đất hỡi này thật sự là... rất vi diệu.
Gã hít một hơi thật sâu để bình tĩnh, sau đó cất bước về phía căn phòng phát ra âm thanh.
Theo khoảng cách ngày càng rút ngắn, Trần Mặc bỗng thấy thấp thỏm khi nghĩ đến việc giáo chủ tà phái đang ở cách đó không xa.
Ngay khi rẽ vào một góc, bóng lưng của một chàng trai đập vào mắt gã.
Hắn ngồi xổm trước một streamer có vẻ mặt bàng hoàng, như thể đang nói cái gì đó.
Trên người chàng trai chỉ còn sót lại những mảnh vụn quần áo, đường cong xương bả vai nhấp nhô nom khá rõ ràng và duyên dáng dưới ánh đèn màu đỏ sậm. Nương theo động tác di chuyển, những đường nét phú chú đen kịt bao trùm nửa lưng như đang uốn lượn trên làn da trắng nõn, phác họa vòng eo thon gọn săn chắc, thậm chí còn kéo dài xuống phía dưới, bị phần bóng trũng sâu nơi mép quần nhấn chìm.
Thần sắc streamer đối diện tan rã, biểu cảm đờ đẫn si dại. Loại si dại ấy chẳng hề liên quan gì đến tình yêu, trái lại, nó giống như sự tồn tại thần bí xa xôi nào đó đã bắt trọn linh hồn gã.
Chàng trai cúi xuống, dùng ngón tay chấm chất lỏng đỏ tươi rỉ ra từ vách tường rồi chạm nhẹ vào trán và má người kia.
Động tác của hắn chứa đầy yêu thương và dịu dàng, tiếng sột soạt của sự ăn mòn cũng theo đó mà vang lên.
Toàn bộ quá trình có vẻ cực kỳ tà ác và quái dị, nhưng không hiểu sao lại chứa sức hút khó tả, tựa như mang theo lực hút hấp dẫn người khác, khiến cho người ta không thể kìm chế mà dõi mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Có lẽ đây chính là "lễ rửa tội" mà hai streamer vừa nhắc tới.
Ký ức hỗn loạn bởi giá trị lý trí giảm xuống đang dần hiện ra, Trần Mặc vô thức đưa tay chạm vào vị trí tương tự trên khuôn mặt mình.
Cảm giác đau đớn nhè nhẹ nhắc nhở gã rằng, gã cũng đã từng trải qua nghi thức ấy.
Trần Mặc bất giác rùng mình.
Ngay sau đó, chàng trai đứng dậy quay đầu nhìn về phía gã.
Dưới ánh đèn ảm đạm, đường nét khuôn mặt đối phương hiện lên rõ ràng, đôi mắt hổ phách quen thuộc híp lại, thoạt nhìn lãnh đạm lạ thường.
"... Là cậu?"
Trần Mặc sửng sốt trong giây lát. Gã nhận ra chàng trai trước mặt chính là "NPC" tự xưng là hộ gia đình 1304:
"Không phải cậu..."
Ôn Giản Ngôn chớp mắt: "Hả?"
Hắn cẩn thận quan sát streamer đối diện vài giây, trên mặt lộ vẻ sực tỉnh: "À, thân phận NPC kia hả? Tôi bịa ra lừa mấy người thôi."
Trần Mặc: "........."
Thái độ thừa nhận bản thân nói dối của hắn quá đỗi tự nhiên, hoàn toàn không có chút xấu hổ nào sau khi bị vạch trần, thực sự khiến Trần Mặc cảm thấy cạn lời.
"A a a a a a...."
Hiển nhiên thời gian kết thúc trận chiến rượt đuổi của streamer cách đó không xa còn chưa kết thúc, giá trị lý trí cực thấp khiến vẻ mặt gã méo mó hoảng sợ, ngồi bệt tại chỗ không thể nhúc nhích. Cũng không biết nhìn thấy ảo giác gì mà miệng gã luôn phát ra tiếng gào thảm thiết đứt quãng.
"Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài rồi nói."
Ôn Giản Ngôn cất bước dẫn đầu ra ngoài.
Trần Mặc đứng tại chỗ nhìn chằm chằm streamer kia vài giây, sau đó xoay người đuổi theo Ôn Giản Ngôn.
"Tại sao cậu lại làm điều này?"
Trần Mặc hỏi thẳng vào vấn đề: "Tại sao lại cứu chúng tôi?"
Điều này thực sự khiến gã khó hiểu.
Cho dù Trần Mặc vẫn còn chưa biết cách chế tác Tỏa Hồn Đàn, nhưng gã có thể đưa ra kết luận bằng cách dựa vào lời tuyên bố vừa rồi của bà Văn... Chỉ sợ mấy streamer bị ném vào đây như gã có liên quan đến chế tác, và tất cả bọn họ đều gặp cảnh lành ít dữ nhiều.
Tuy nhiên, hành động của streamer bên đen không chỉ giải thoát họ khỏi nguy hiểm mà còn cực kỳ hào phóng tặng họ món quà khổng lồ:
Tự do.
Những streamer như họ sẽ không bị ràng buộc bởi quy tắc tranh đoạt phe phái, dù ai là người chiến thắng cuối cùng thì họ cũng không bị liên lụy trở thành nạn nhân của phó bản.
"Đầu tiên, lý do trực tiếp nhất là hai bạn đồng hành của tôi được xếp vào bên đỏ."
Ôn Giản Ngôn suy nghĩ một lúc, sau đó nhẹ giọng trả lời:
"Chẳng qua, sau khi giải thoát họ khỏi xiềng xích của chiến đấu trận doanh, tôi cũng không cần phải giải cứu mấy người. Dù sao thì cách này thực sự rất phiền."
Trần Mặc im lặng nhìn chằm chằm đối phương, chờ đợi những lời tiếp theo của hắn.
"Lý do quan trọng nhất mà tôi làm là vì tôi không muốn giành chiến thắng."
Dưới ánh đèn màu đỏ sậm, chàng trai nở nụ cười nhạt, đôi mắt hổ phách tỏa sáng lánh lấp có vẻ cực kỳ khó nắm bắt.
Nếu Ôn Giản Ngôn thật sự muốn giành thắng thì sau khi giải thoát Tô Thành và Quý Quan, việc đầu tiên hắn làm chính là tìm kiếm streamer bên đỏ và cướp Tỏa Hồn Đàn từ tay họ.
Dù sao đây cũng là cách duy nhất để giành chiến thắng trong cuộc chiến trận doanh...
Phá vỡ Tỏa Hồn Đàn và giải phóng tà linh.
Thế nhưng Ôn Giản Ngôn lại không muốn giải phóng ma quỷ.
Trần Mặc sửng sốt: "Tại sao?"
Chàng trai híp mắt mỉm cười: "Anh thử nghĩ xem, nếu thần linh thực sự giáng thế sẽ cần tôi nữa sao?"
Hắn vuốt nhẹ đốt ngón tay, bình tĩnh thong thả nói tiếp:
"Nếu như không thể giả mạo lời Thần, đánh cắp uy nghiêm của Thần, cướp đoạt tín đồ của Thần, vậy chức giáo chủ tà giáo còn nghĩa lý gì?"
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"Vãi chưởng, chiêu này quá hiểm."
"Cười chết tôi mất, làm Thần của tên này xui bạt mạng luôn."
"Xùy! Thằng chó lừa đảo kia nói đường hoàng gớm, chứ đếch phải vì hắn không muốn thấy tà linh từng bị hắn xúc phạm hả?"
"Có ai xem lại cảnh đâm tim ở phó bản trước không? Tôi vừa xem lại rồi nè."
"Thật sự là lạnh thấu tim luôn ha ha ha ha ha, xem là nào phê lần đấy."
*
Ôn Giản Ngôn nhìn Trần Mặc đang kinh ngạc không nói thành lời trước phát ngôn của mình, nhẹ nhàng chuyển đề tài: "Nói mới nhớ, anh định tìm tôi làm gì?"
Trần Mặc hít sâu một hơi: "Tôi muốn trở lại bên ngoài."
"Anh đã quyết định xong rồi?"
Ôn Giản Ngôn lộ vẻ đăm chiêu: "Nếu để tôi nói, tôi sẽ đề nghị anh nên ở lại chỗ này. Bà Văn không có cách nào ảnh hưởng trực tiếp đến đây, bây giờ anh đã thoát khỏi trận doanh bên đỏ, hoàn toàn có thể thông qua việc đổi tích phân kéo dài đến khi phó bản chấm dứt."
Trần Mặc mím môi cụp mắt, đáp bằng chất giọng lạnh lùng cứng rắn: "Tôi và một người vẫn còn vài việc chưa kết thúc."
Gã bình tĩnh nhìn Ôn Giản Ngôn:
"Đưa tôi trở về cần trả cái giá gì sao? Tôi có thể..."
"Không cần." Ôn Giản Ngôn lắc đầu
"... Không cần?" Trần Mặc sửng sốt.
Câu trả lời của đối phương hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của gã.
Ôn Giản Ngôn móc một chiếc gương bát quái từ trong túi, cánh tay trắng bệch của con quái vật nhô ra khỏi gương, leo lên trên lồng ngực hắn.
"Chẳng phải anh đã là người của giáo phái tôi sao?"
Nếu hắn không định hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính thì hắn cũng phải đảm bảo nhiệm vụ tuyến chính của phe địch không hoàn thành theo. Nếu bà Văn là người đứng sau màn giật dây, như vậy, thân là thế lực thù địch của bà ta, Ôn Giản Ngôn cần phải tìm ra biện pháp khống chế đối phương.
Đó là cảm xúc đơn xơ và nguyên thủy nhất của con người.
Trả thù.
Bậc thầy giật dây phe đen cúi người, đôi mắt hổ phách lóe lên ánh sáng ngọt ngào dưới hàng lông mi:
"Phục vụ mọi người là vinh hạnh của tôi."
- ----
(*) Giải thích cách dùng từ Thần Phụ (神父) dành cho Ôn Giản Ngôn và Vu Chúc
Trong các trang mình tra từ 神父 trên Google thì đa số đều cho ra kết quả một nghĩa là Linh mục.
Tuy nhiên ở trang rung. vn đã giải nghĩa từ này như sau:
神父
{father}: cha, bố, (nghĩa bóng) người cha, người đẻ ra, người sản sinh ra, tổ tiên, ông tổ, người thầy, người cha, Chúa, Thượng đế, (tôn giáo) cha cố, người nhiều tuổi nhất, cụ.
{priest}: thầy tu, thầy tế.
Hay trang từ điển Cambridge cũng có ghi từ Father trong tiếng Trung giản thể bao gồm: 父亲,爸爸, (尤指天主教或东正教的)神父, 天父,上帝...
Trong từ điển Cambridge cũng giải thích từ Father này không những để gọi linh mục mà còn dùng để gọi Thiên Chúa trong Cơ đốc giáo.
+ Kết hợp cùng bối cảnh câu chuyện và vai vế nhân vật, mình xưng Vu Chúc là Đức Cha dựa theo sức mạnh bí ẩn của y cũng như việc các tín đồ của y trải dài khắp các phó bản.
+ Còn từ Thần phụ dùng cho Ôn Giản Ngôn ở các chương giữa phó bản 3 mình để là linh mục. Bởi luận về sức mạnh thì bé lươn không thể sáng tạo ra đám quái vật hay sinh ra ai (dù suốt ngày đi nhận con dạo). Lươn Ôn chỉ như một kẻ tuyên truyền tà giáo nhờ cái mồm dẻo quẹo và tài nói dối không thèm chớp mắt, do đó mình nghĩ Ôn Giản Ngôn hợp với từ linh mục (người tuyên truyền thực hiện các nghi lễ tôn giáo) hơn là Đức Cha.
Tác giả có lời muốn nói:
Chó lừa đảo: Đến đến đến, cùng nhau giở thủ đoạn ngầm, xem ai chơi giỏi hơn ai!
"... Tuyệt vời, thực sự là quá tuyệt vời."
"Hốt vãi cả đái, đây là buổi livestream Ác Mộng sao? Rõ ràng đây phải là buổi truyền giáo mới đúng."
"A a a a a a đệt mợ, tên linh mục độc ác kia dâm quá!!! Tôi bị mê hoặc mất rồi."
"Hu hu hu hu hu hu, đúng thế. Tôi cũng muốn gia nhập giáo phái, linh mục đại nhân tự mình làm lễ rửa tội cho tôi được không, tôi cởi xong hết quần áo rồi nèeeee."
"??? Tôi vừa từ bên đỏ cách vách sang, sao lại thế này? Ở đây đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Tôi cũng vừa mới tiến vào... Xem cũng chả hiểu cái mẹ gì luôn. Vì sao rõ ràng streamer bên đỏ không chết nhưng số lượng người hiển thị trên màn hình lại giảm đi? Hay họ được chuyển sang trận doanh bên đen rồi? Cũng không đúng, nhân số bên đen vẫn chỉ có 1 mà? A a a a a a, cứu mạng, có ai giải thích giúp tôi không?"
"Thật ra, nói theo cách đơn giản là... chó lừa đảo rất giỏi lách con mẹ nó luật."
"Rõ ràng lần này streamer không thể thay đổi trận doanh. Mặc dù bây giờ thân phận của chó lừa đảo giáo chủ tà phái, nhưng giáo phái kia của hắn chỉ có ma quỷ mới có thể làm tín đồ, căn bản không có cách nào lôi kéo con người gia nhập. Tôi nhớ hắn đã trải qua trận chiến rượt đuổi trong [Trường cấp ba Đức tài], cho nên lần này hắn lợi dụng đám quái vật dưới tay mình giảm giá trị lý trí của các streamer bên đỏ xuống tới cực hạn, khiến cho thuộc tính của streamer bị hệ thống phán định thiên về quái vật chứ không phải con người, cuối cùng hắn cứ như vậy tiến hành truyền giáo trong điều kiện cực đoan, biến người bên kia trở thành giáo đồ của mình."
"Đúng vậy, hơn nữa bởi vì giá trị lý trí đã thấp đến ngưỡng sắp mất khả năng tư duy bình thường, cho nên tỷ lệ truyền giáo cơ bản sẽ đạt đến trăm phần trăm.",
"Vãi lều... hóa ra là như vậy à. Tôi bị dọa ngu luôn rồi."
"Chờ đã, nhưng nếu nói vậy thì chẳng phải mấy streamer đó đã bị dị hóa gần xong sao? Khác nào bị giết trực tiếp chứ?"
"Mấy người còn chưa hiểu chắc? Kể cả cái này cũng được chó lừa đảo nghĩ xong."
"??? Ý anh là sao?"
"Mọi người quên rồi hả? Đây là trận chiến rượt đuổi."
"!!! Tôi đệt! Đúng vậy thật."
"Mặc dù giá trị lý trí giảm xuống còn 1%, nhưng miễn là nó không trở về 0 thì streamer không thể bị đồng hóa hoàn toàn..."
"Đúng thế, cho nên dù giá trị lý trí của streamer thiên về quái vật, nhưng chỉ cần kết thúc thời gian rượt đuổi streamer sẽ không bị đánh giá tử vong, hay nói cách khác là họ đã giành chiến thắng. Chết tiệt thật đấy."
"Không sai, điều này không thể so sánh với trạng thái mẹ quỷ của chó lừa đảo trong phó bản trước. Tính toán giá trị lý trí chỉ có hiệu quả trong trận chiến truy đuổi."
"Sau khi kết thúc trận chiến rượt đuổi, mặc dù streamer vẫn còn sống nhưng tín ngưỡng trận doanh đã thay đổi. Không chỉ không thể tính họ là streamer bên đỏ, mà còn bởi vì trạng thái còn sống ấy nên cũng không thể tính họ là streamer bên đen. Do đó mới dẫn đến tình trạng số lượng bên đỏ liên tục giảm xuống và số lượng bên đen vẫn là 1."
"A a a a a a, má ơi, sốc vãi chưởng. Mẹ tôi còn hỏi sao tôi lại vừa quỳ vừa xem lai chym."
"Trong việc tìm bug chó lừa đảo mà đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất."
"Đó là việc mà người bình thường sẽ nghĩ nổi sao, nghĩ nổi sao?"
"Má ơi... sao lại có người chơi như thế chứ? Coi như tôi được mở mang tầm nhìn, tôi đoán không ai trong phó bản làm được như hắn đâu."
"Khả năng khoan thủng lỗ hổng của streamer cũng thuần thục gớm."
"A a a a a tôi lên làm fan luôn đây. Hu hu hu hu, sau này chỉ cần streamer livestream lần nào là tôi xem lần đấy."
*
Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, số lượng người xem trực tuyến trong [Thành Tín tối thượng] đã nhảy vọt lên mức cao mới, trực tiếp phá vỡ mốc 100.000.
[Ting! Số lượng người xem trực tuyến đã vượt 100.000]
[Chúc mừng streamer đạt được thành tựu: Tôi là người đẹp nhất phó bản này.
Phòng livestream của bạn đã thu hút gần 53% lượng người xem trực tuyến trong toàn bộ phó bản, đạt được rating tuyệt vời và trở thành phòng livestream nổi tiếng nhất phó bản.]
[Chúc mừng streamer đạt được thành tựu: Xếp hạng mới nổi.
Wow, phòng livestream đang tỏa sáng dưới sự quản lý của bạn, ngày càng có nhiều người xem bị thu hút bởi sự quyến rũ của bạn!
Mong streamer tiếp tục cháy hết mình, dũng cảm tiến về phía trước và tạo trải nghiệm livestream chất lượng cao hơn cho khán giả!]
Vách tường chậm rãi biến từ kết cấu máu me trơn trượt trở về gạch đá lạnh lẽo bình thường.
Cuối cùng thời gian đếm ngược của cuộc rượt đuổi cũng bị xóa.
Trần Mặc cảm thấy đầu óc mình dần dần khôi phục bình thường. Cảm giác sợ hãi mãnh liệt kèm theo ảo giác kỳ quái khủng bố vừa rồi đã từng chút biến mất khỏi mắt gã. Song sự thay đổi cực đoan khiến gã chóng mặt buồn nôn.
Đã xảy ra... chuyện gì vậy?
Ký ức bị bao trùm dưới vách thịt đỏ tươi vặn vẹo ban nãy cùng những hình ảnh còn sót lại trong đầu đều trở nên kỳ lạ và lạnh lẽo. Thứ duy nhất rõ ràng là một giọng nói mơ hồ xa xăm.
Giọng nói ấy nhẹ nhàng mà mê hoặc, nhưng nó lại khiến gã cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu, cảm giác run rẩy mạnh mẽ trào dâng từ tận sâu thẳm linh hồn ra ngoài.
Trần Mặc ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn khoảng không trước mặt.
Tuy nhiên bóng hình thánh khiết mờ ảo vừa rồi lại biến mất.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Chẳng lẽ... tất cả mọi thứ chỉ là do gã tưởng tượng?
Trần Mặc có chút sững sờ.
Đúng lúc này, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân đến gần. Trần Mặc lập tức cảnh giác, gã không quên thứ gọi là "cơ hội tự cứu mình", tức là muốn lôi ba streamer vào nơi này để chém giết lẫn nhau.
Không lẽ những streamer kia cũng vượt qua trận chiến rượt đuổi, sau đó chuẩn bị tấn công gã ta?
Còn chưa đợi Trần Mặc đứng dậy thì một chiếc đầu đã thò vào trong cửa.
"......"
Trần Mặc sửng sốt.
Gã chẳng có chút ấn tượng gì về khuôn mặt này, và đó cũng không phải là một trong hai streamer khác.
Một giây sau, cái đầu rụt về rồi hét to với hành lang sau lưng: "Người mới ở đây."
"???"
Trần Mặc càng thêm ngơ ngác.
Người mới gì cơ?
Bên kia đang nói cái quái gì vậy?
Có tiếng bước chân mới đang đến gần, chẳng mấy chốc một bóng người liền xuất hiện trước cửa.
Người tới lần này Trần Mặc rất quen.
Gã trợn tròn mắt: "Sao lại là cậu?"
Tô Thành cũng giật mình.
Ồ, người quen cũ hả.
Dường như Quý Quan hoàn toàn không nhận thấy bầu không khí vi diệu giữa hai người, hắn ta vui vẻ chạy vào: "Chắc bây giờ anh bối rối lắm đúng không? Có phải không hiểu chuyện gì đang xảy ra không? Không sao, cả hai chúng tôi có mặt ở đây để giải thích tất cả những thắc mắc ấy."
Đoạn, Quý Quan giả vờ thâm trầm nói:
"Sau khi gia nhập giáo phái, mọi người đều là gia đình của nhau."
Trần Mặc: "?????"
Tô Thành: "..."
Anh im đi.
Anh ta quay đầu nhìn Trần Mặc rồi hắng giọng, sau đó tóm tắt mọi chuyện xảy ra: "Tóm lại, đại khái tình hình lúc này là như vậy. Nhưng anh đã là thành viên của giáo phái chúng tôi rồi, cho nên cũng tự động thoát khỏi trận doanh bên đỏ."
"......"
Trần Mặc dùng tay đè huyệt thái dương đau nhức, hình như tác dụng phụ của giá trị lý trí gần về 0 vẫn chưa biến mất, khiến suy nghĩ trong gã có chút rối loạn: "Chờ chút, giáo phái nào?"
Quý Quan: "Còn chưa đặt tên, nhưng tôi hy vọng tên giáo phái mình nghe kêu một chút. Chẳng quá lấy trình độ đặt tên của giáo chủ thì tôi chẳng dám khen nhiều, nếu anh có cái tên nào cứ nói thử..."
"..."
Tô Thành vô cảm rề rà mở miệng, cắt ngang mấy lời thao thao bất tuyệt của Quý Quan: "Tôi nghĩ đây không phải vấn đề anh ta muốn hỏi."
Mà nó là câu rút gọn của "phó bản có giáo phái nào sao".
Quý Quan: "... Ồ."
Sau khoảng thời gian bối rối ngắn ngủi, đầu óc Trần Mặc dần dần trở nên minh mẫn, cũng dần hiểu được đối phương vừa nói gì.
Gã giật mình móc điện thoại di động từ trong túi ra, mở xem ứng dụng Ác Mộng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, dấu hiện trận doanh màu đỏ đen đã biến mất, chỉ còn khoảng trống như thể hệ thống gặp trục trặc.
... Là sự thật.
"Mặc dù đây là công lao của giáo chủ, nhưng tin tôi đi, chúng tôi cũng đã hy sinh rất nhiều vì chuyện này."
Quý Quan đau đớn chỉ vào Tô Thành và mình.
"..."
Dường như nhớ đến ký ức không thể chịu nổi, vẻ mặt Tô Thành hơi vặn vẹo, sắc mặt tái trắng.
Một loạt "?" bay qua màn hình.
"? Sao vậy? Tôi đã bỏ lỡ gì à?"
"Đã xảy ra chuyện gì thế? Sao trông hai người bọn họ như có bóng đen tâm lý vậy?"
"Ha ha ha ha ha ha, sau khi kết thúc phó bản lầu trên có thể xem bản phát lại, thật sự rất thú vị."
"???"
"Nói tóm lại là, mặc dù chó lừa đảo phát hiện lỗ hổng. Nhưng thứ nhất hắn không chắc liệu phương pháp này hiệu quả hay không, thứ hai hắn không xác định được giá trị lý trí giảm xuống bao nhiêu mới đạt đến ngưỡng dị hóa phó bản công nhận, thứ ba hắn cũng không biết cách làm thế nào để giảm giá trị lý trí mà vẫn duy trì HP.
Cho nên hai tên xui xẻo kia liền đứng mũi chịu sào chịu thí nghiệm."
"Ha ha ha ha đúng thế. Hơn nữa chỉ khi đám quái vật động thủ thật thì hệ thống mới phán định cuộc chiến rượt đuổi bắt đầu, do đó hai người bọn họ thật sự bị rượt chạy té khói."
"Ha ha ha ha ha, với cả ngay từ ban đầu chó lừa đảo vẫn chưa biết dùng quái vật nào là tốt nhất, vì vậy đã để hai con quái vật đuổi theo cùng nhau..."
"Ha ha ha ha ha, vào tôi tôi cũng có bóng ma tâm lý."
*
Trần Mặc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, nhất thời chưa thể lấy lại bình tĩnh.
Khoan đã...
Cho nên ở trong cuộc chiến trận doanh này gã không thuộc về bất kỳ trận doanh nào sao?
Dù gã đã làm rất nhiều buổi livestream, trải qua rất nhiều phó bản, song cũng chưa gặp chuyện giống thế này lần nào.
Thế nhưng, khung cảnh khó tin ấy lại bày rõ ràng ngay trước mặt.
Nó khiến Trần Mặc không biết phải làm sao bây giờ.
"Tất nhiên, dù anh đã được rửa tội, nhưng chỉ cần là con người thì về lý thuyết anh vẫn được tự do." Tô Thành nghĩ tới gì đó rồi bổ sung thêm:
"Vì vậy anh muốn làm gì tiếp theo thì tùy anh. Tôi khuyên anh nên kiếm đủ tích phân trước khi phó bản kết thúc, tất nhiên nếu anh muốn rời khỏi gương cũng không thành vấn đề, nhưng chuyện này phải chờ giáo chủ tới."
Trần Mặc cụp mắt trầm ngâm hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên:
"... Giáo chủ mấy người ở đâu?"
*
"Ý bà là sao? Thất bại là có ý gì?"
Vương Hàm Vũ nhíu mày rồi đè mạnh lòng bàn tay xuống bàn, dí sát mặt gần bà Văn, khó tin cất tiếng hỏi.
Rõ ràng số người trận doanh bên đỏ đã giảm bớt và số người trận doanh bên đen cũng không tăng, theo lý mà nói, đáng lẽ Tỏa Hồn Đàn nên luyện chế xong mới phải.
Sao có thể xảy ra chuyện kia chứ?
Bà Văn cúi đầu, làn da nhăn nhúm trên mặt run run, con ngươi đục ngầu nhìn chiếc bình gốm màu đen chằm chặp, dường như cũng hoang mang không kém.
Cuối cùng, sau một hồi trầm ngâm, bà ta từ từ ngẩng đầu lên nói:
"Thực sự có khả năng xảy ra sai sót trong quá trình luyện chế Tỏa Hồn Đàn."
Giống như phòng 1304 khi trước, bà ta cũng không luyện chế Tỏa Hồn Đàn thành công. Về phần vì sao lần này bà ta lại mắc sai lầm... bà Văn cũng khó nói được nguyên nhân.
Dù sao bà ta không thể chế tạo ra một thế giới trong gương, thay vào đó chỉ có thể chế tạo thông đạo. Còn việc bên trong đã xảy ra chuyện gì, có thể luyện hóa thành công chiếc bình hay không thì phải xem ý trời.
Mặc dù có khả năng xảy ra sai sót, nhưng không hiểu sao đối với thất bại lần này...
Bà Văn luôn có dự cảm chẳng lành.
Bà ta chậm rãi ngẩng đầu, dùng đôi mắt phủ đầy màng trắng quét qua đám người trước mặt: "Nếu đã như vậy, tôi còn cần thêm ba tế phẩm nữa."
"Cái gì?! Cần thêm ba tế phẩm nữa?!"
Lần này đám streamer kia bỏ cuộc: "Nhưng mà không phải bà vừa nói rằng, chỉ cần chúng tôi giao nộp ba người là có thể luyện thành Tỏa Hồn Đàn thứ mười sao? Sao bây giờ bà lại lật lọng..."
Chưa kịp dứt lời, đồng tử của gã bỗng co rụt.
Một đôi tay trắng bệch giống tờ giấy thò ra từ sau lưng, nắm chặt cổ chân streamer rồi giật mạnh gã về phía sau!
Thậm chí streamer còn chưa kịp ú ớ gào thét đã bị kéo vào chiếc gương xuất hiện đằng sau lúc nào không hay.
"......"
Thoáng chốc, cả căn phòng chìm vào khoảng lặng.
Sắc mặt tất cả streamer đều vô cùng khó coi. Bọn họ vừa cảnh giác vừa sợ hãi nhìn chằm chằm bà lão nom như đã bước nửa chân xuống huyệt ở gần đó.
Bà Văn run rẩy ngước mắt, thong thả cất lời:
"Chẳng lẽ các người đã quên sao? Phòng này của tôi nằm ở giữa giao điểm hiện thực và hư ảo, tất cả những người muốn gặp tôi đều có thể tiến vào trong đó. Nếu các người không muốn viết tên, khắc có người nguyện ý viết."
Bằng chất giọng già nua và không có tính đe dọa, bà ta chầm chầm thốt lên những lời cực kỳ khủng bố:
"Phải xem mấy người có muốn đánh cược không."
Đặt cược việc đồng đội sẽ không bán đứng mình.
Phòng livestream bên đỏ:
"Má ơi, cuối cùng tôi cũng biết vì sao phó bản lại mở chức năng xin cầu viện ngoài rồi. Tất cả là để đám streamer quen biết đâm sau lưng nhau."
"Đây thực sự là một bài khảo nghiệm nhân tính..."
"Hơn nữa, có lẽ bên đỏ còn chưa biết bên đen đang làm gì. Nghĩ tới viễn cảnh đám đồng đội bị bọn họ đâm sau lưng tìm đến tính sổ là tôi lại cảm hưng phấn lạ thường."
"A a a a a, hướng đi này kích thích quá."
Trong căn phòng nhỏ hẹp, đám streamer nháo nhác nhìn nhau, thấy được cảm xúc nghiêm túc từ trong đáy mắt.
Họ nhận ra rằng, giờ này mình đã thật sự mở toang chiếc hộp Pandora ma quái, cho dù là để chiến thắng hay để bảo vệ bản thân thì cũng không còn khả năng quay đầu.
Bọn họ chỉ có thể đánh cược.
Cược rằng chiếc lọ tiếp theo có luyện chế thành hay không.
*
Mặt đất khẽ rung chuyển, cách đó không xa vang lên những tiếng thì thầm và nước chảy kỳ lạ.
Trần Mặc vô thức dừng bước, kinh nghi bất định* nhìn về phía thanh âm phát ra âm thanh.
(*) Kinh nghi bất định (惊疑不定): Bởi vì sợ hãi, ngạc nhiên và nghi hoặc mà không xác định được chủ ý.
"Không có vấn đề gì đâu."
Quý Quan bước tới từ sau lưng gã, an ủi vỗ vỗ bả vai Trần Mặc: "Điều này chứng tỏ chúng ta sắp có đồng bọn mới rồi."
Trần Mặc: "..."
Ồ.
Tô Thành: "Đi thôi, lần theo tiếng động là có thể tìm được giáo chủ."
Mặc dù gọi tên chó lừa đảo kia là giáo chủ hơi quai quái, nhưng gọi nhiều lần... tự nhiên thấy thuận miệng hẳn.
Mấy người tiến về phía âm thanh phát ra.
Dưới ánh đèn màu đỏ sậm, cả vách tường và mặt đất đều hiện lên kết cấu mềm mại kỳ lạ. Càng đi về trước mùi máu tươi càng nồng đậm, dị biến bên trên vách tường cũng càng nghiêm trọng hơn.
Vách thịt đỏ tươi trơn nhẵn nẩy lên, giống như một sinh vật sống nào đó mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi không tên. Trần Mặc bị kết cấu quen thuộc ấy gợi lên một vài ký ức không đẹp, tuy rằng vẻ mặt vẫn không thay đổi nhiều, song khuôn mặt gã đã bất giác hơi tái đi.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa cách đó không xa được mở.
Một giọng nói trầm thấp thuộc về thanh niên truyền đến. Âm điệu rất nhẹ nhàng và trong trẻo, nhưng sâu trong giọng nói lại như ẩn chứa một sức mạnh vô hình, khiến cho linh hồn Trần Mặc run lên, không tự chủ được thoáng dừng bước.
"Ở phía trước." Tô Thành và Quý Quan dừng chân: "Anh đi đi."
Trần Mặc gật đầu tiến về phía trước.
Nhưng gã còn chưa đi được mấy bước thì đã nghe thấy giọng Quý Quan gọi với theo: "À, lần này người mới giao cho anh, đừng quên kể cho người ta người ta biết tình hình hiện tại, giống như lúc nãy chúng tôi làm ấy."
"......"
Bước chân Trần Mặc bất giác khựng lại.
Cảm giác đột nhiên bị coi là thành viên kỳ cựu của giáo phái giời ơi đất hỡi này thật sự là... rất vi diệu.
Gã hít một hơi thật sâu để bình tĩnh, sau đó cất bước về phía căn phòng phát ra âm thanh.
Theo khoảng cách ngày càng rút ngắn, Trần Mặc bỗng thấy thấp thỏm khi nghĩ đến việc giáo chủ tà phái đang ở cách đó không xa.
Ngay khi rẽ vào một góc, bóng lưng của một chàng trai đập vào mắt gã.
Hắn ngồi xổm trước một streamer có vẻ mặt bàng hoàng, như thể đang nói cái gì đó.
Trên người chàng trai chỉ còn sót lại những mảnh vụn quần áo, đường cong xương bả vai nhấp nhô nom khá rõ ràng và duyên dáng dưới ánh đèn màu đỏ sậm. Nương theo động tác di chuyển, những đường nét phú chú đen kịt bao trùm nửa lưng như đang uốn lượn trên làn da trắng nõn, phác họa vòng eo thon gọn săn chắc, thậm chí còn kéo dài xuống phía dưới, bị phần bóng trũng sâu nơi mép quần nhấn chìm.
Thần sắc streamer đối diện tan rã, biểu cảm đờ đẫn si dại. Loại si dại ấy chẳng hề liên quan gì đến tình yêu, trái lại, nó giống như sự tồn tại thần bí xa xôi nào đó đã bắt trọn linh hồn gã.
Chàng trai cúi xuống, dùng ngón tay chấm chất lỏng đỏ tươi rỉ ra từ vách tường rồi chạm nhẹ vào trán và má người kia.
Động tác của hắn chứa đầy yêu thương và dịu dàng, tiếng sột soạt của sự ăn mòn cũng theo đó mà vang lên.
Toàn bộ quá trình có vẻ cực kỳ tà ác và quái dị, nhưng không hiểu sao lại chứa sức hút khó tả, tựa như mang theo lực hút hấp dẫn người khác, khiến cho người ta không thể kìm chế mà dõi mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Có lẽ đây chính là "lễ rửa tội" mà hai streamer vừa nhắc tới.
Ký ức hỗn loạn bởi giá trị lý trí giảm xuống đang dần hiện ra, Trần Mặc vô thức đưa tay chạm vào vị trí tương tự trên khuôn mặt mình.
Cảm giác đau đớn nhè nhẹ nhắc nhở gã rằng, gã cũng đã từng trải qua nghi thức ấy.
Trần Mặc bất giác rùng mình.
Ngay sau đó, chàng trai đứng dậy quay đầu nhìn về phía gã.
Dưới ánh đèn ảm đạm, đường nét khuôn mặt đối phương hiện lên rõ ràng, đôi mắt hổ phách quen thuộc híp lại, thoạt nhìn lãnh đạm lạ thường.
"... Là cậu?"
Trần Mặc sửng sốt trong giây lát. Gã nhận ra chàng trai trước mặt chính là "NPC" tự xưng là hộ gia đình 1304:
"Không phải cậu..."
Ôn Giản Ngôn chớp mắt: "Hả?"
Hắn cẩn thận quan sát streamer đối diện vài giây, trên mặt lộ vẻ sực tỉnh: "À, thân phận NPC kia hả? Tôi bịa ra lừa mấy người thôi."
Trần Mặc: "........."
Thái độ thừa nhận bản thân nói dối của hắn quá đỗi tự nhiên, hoàn toàn không có chút xấu hổ nào sau khi bị vạch trần, thực sự khiến Trần Mặc cảm thấy cạn lời.
"A a a a a a...."
Hiển nhiên thời gian kết thúc trận chiến rượt đuổi của streamer cách đó không xa còn chưa kết thúc, giá trị lý trí cực thấp khiến vẻ mặt gã méo mó hoảng sợ, ngồi bệt tại chỗ không thể nhúc nhích. Cũng không biết nhìn thấy ảo giác gì mà miệng gã luôn phát ra tiếng gào thảm thiết đứt quãng.
"Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài rồi nói."
Ôn Giản Ngôn cất bước dẫn đầu ra ngoài.
Trần Mặc đứng tại chỗ nhìn chằm chằm streamer kia vài giây, sau đó xoay người đuổi theo Ôn Giản Ngôn.
"Tại sao cậu lại làm điều này?"
Trần Mặc hỏi thẳng vào vấn đề: "Tại sao lại cứu chúng tôi?"
Điều này thực sự khiến gã khó hiểu.
Cho dù Trần Mặc vẫn còn chưa biết cách chế tác Tỏa Hồn Đàn, nhưng gã có thể đưa ra kết luận bằng cách dựa vào lời tuyên bố vừa rồi của bà Văn... Chỉ sợ mấy streamer bị ném vào đây như gã có liên quan đến chế tác, và tất cả bọn họ đều gặp cảnh lành ít dữ nhiều.
Tuy nhiên, hành động của streamer bên đen không chỉ giải thoát họ khỏi nguy hiểm mà còn cực kỳ hào phóng tặng họ món quà khổng lồ:
Tự do.
Những streamer như họ sẽ không bị ràng buộc bởi quy tắc tranh đoạt phe phái, dù ai là người chiến thắng cuối cùng thì họ cũng không bị liên lụy trở thành nạn nhân của phó bản.
"Đầu tiên, lý do trực tiếp nhất là hai bạn đồng hành của tôi được xếp vào bên đỏ."
Ôn Giản Ngôn suy nghĩ một lúc, sau đó nhẹ giọng trả lời:
"Chẳng qua, sau khi giải thoát họ khỏi xiềng xích của chiến đấu trận doanh, tôi cũng không cần phải giải cứu mấy người. Dù sao thì cách này thực sự rất phiền."
Trần Mặc im lặng nhìn chằm chằm đối phương, chờ đợi những lời tiếp theo của hắn.
"Lý do quan trọng nhất mà tôi làm là vì tôi không muốn giành chiến thắng."
Dưới ánh đèn màu đỏ sậm, chàng trai nở nụ cười nhạt, đôi mắt hổ phách tỏa sáng lánh lấp có vẻ cực kỳ khó nắm bắt.
Nếu Ôn Giản Ngôn thật sự muốn giành thắng thì sau khi giải thoát Tô Thành và Quý Quan, việc đầu tiên hắn làm chính là tìm kiếm streamer bên đỏ và cướp Tỏa Hồn Đàn từ tay họ.
Dù sao đây cũng là cách duy nhất để giành chiến thắng trong cuộc chiến trận doanh...
Phá vỡ Tỏa Hồn Đàn và giải phóng tà linh.
Thế nhưng Ôn Giản Ngôn lại không muốn giải phóng ma quỷ.
Trần Mặc sửng sốt: "Tại sao?"
Chàng trai híp mắt mỉm cười: "Anh thử nghĩ xem, nếu thần linh thực sự giáng thế sẽ cần tôi nữa sao?"
Hắn vuốt nhẹ đốt ngón tay, bình tĩnh thong thả nói tiếp:
"Nếu như không thể giả mạo lời Thần, đánh cắp uy nghiêm của Thần, cướp đoạt tín đồ của Thần, vậy chức giáo chủ tà giáo còn nghĩa lý gì?"
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"Vãi chưởng, chiêu này quá hiểm."
"Cười chết tôi mất, làm Thần của tên này xui bạt mạng luôn."
"Xùy! Thằng chó lừa đảo kia nói đường hoàng gớm, chứ đếch phải vì hắn không muốn thấy tà linh từng bị hắn xúc phạm hả?"
"Có ai xem lại cảnh đâm tim ở phó bản trước không? Tôi vừa xem lại rồi nè."
"Thật sự là lạnh thấu tim luôn ha ha ha ha ha, xem là nào phê lần đấy."
*
Ôn Giản Ngôn nhìn Trần Mặc đang kinh ngạc không nói thành lời trước phát ngôn của mình, nhẹ nhàng chuyển đề tài: "Nói mới nhớ, anh định tìm tôi làm gì?"
Trần Mặc hít sâu một hơi: "Tôi muốn trở lại bên ngoài."
"Anh đã quyết định xong rồi?"
Ôn Giản Ngôn lộ vẻ đăm chiêu: "Nếu để tôi nói, tôi sẽ đề nghị anh nên ở lại chỗ này. Bà Văn không có cách nào ảnh hưởng trực tiếp đến đây, bây giờ anh đã thoát khỏi trận doanh bên đỏ, hoàn toàn có thể thông qua việc đổi tích phân kéo dài đến khi phó bản chấm dứt."
Trần Mặc mím môi cụp mắt, đáp bằng chất giọng lạnh lùng cứng rắn: "Tôi và một người vẫn còn vài việc chưa kết thúc."
Gã bình tĩnh nhìn Ôn Giản Ngôn:
"Đưa tôi trở về cần trả cái giá gì sao? Tôi có thể..."
"Không cần." Ôn Giản Ngôn lắc đầu
"... Không cần?" Trần Mặc sửng sốt.
Câu trả lời của đối phương hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của gã.
Ôn Giản Ngôn móc một chiếc gương bát quái từ trong túi, cánh tay trắng bệch của con quái vật nhô ra khỏi gương, leo lên trên lồng ngực hắn.
"Chẳng phải anh đã là người của giáo phái tôi sao?"
Nếu hắn không định hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính thì hắn cũng phải đảm bảo nhiệm vụ tuyến chính của phe địch không hoàn thành theo. Nếu bà Văn là người đứng sau màn giật dây, như vậy, thân là thế lực thù địch của bà ta, Ôn Giản Ngôn cần phải tìm ra biện pháp khống chế đối phương.
Đó là cảm xúc đơn xơ và nguyên thủy nhất của con người.
Trả thù.
Bậc thầy giật dây phe đen cúi người, đôi mắt hổ phách lóe lên ánh sáng ngọt ngào dưới hàng lông mi:
"Phục vụ mọi người là vinh hạnh của tôi."
- ----
(*) Giải thích cách dùng từ Thần Phụ (神父) dành cho Ôn Giản Ngôn và Vu Chúc
Trong các trang mình tra từ 神父 trên Google thì đa số đều cho ra kết quả một nghĩa là Linh mục.
Tuy nhiên ở trang rung. vn đã giải nghĩa từ này như sau:
神父
{father}: cha, bố, (nghĩa bóng) người cha, người đẻ ra, người sản sinh ra, tổ tiên, ông tổ, người thầy, người cha, Chúa, Thượng đế, (tôn giáo) cha cố, người nhiều tuổi nhất, cụ.
{priest}: thầy tu, thầy tế.
Hay trang từ điển Cambridge cũng có ghi từ Father trong tiếng Trung giản thể bao gồm: 父亲,爸爸, (尤指天主教或东正教的)神父, 天父,上帝...
Trong từ điển Cambridge cũng giải thích từ Father này không những để gọi linh mục mà còn dùng để gọi Thiên Chúa trong Cơ đốc giáo.
+ Kết hợp cùng bối cảnh câu chuyện và vai vế nhân vật, mình xưng Vu Chúc là Đức Cha dựa theo sức mạnh bí ẩn của y cũng như việc các tín đồ của y trải dài khắp các phó bản.
+ Còn từ Thần phụ dùng cho Ôn Giản Ngôn ở các chương giữa phó bản 3 mình để là linh mục. Bởi luận về sức mạnh thì bé lươn không thể sáng tạo ra đám quái vật hay sinh ra ai (dù suốt ngày đi nhận con dạo). Lươn Ôn chỉ như một kẻ tuyên truyền tà giáo nhờ cái mồm dẻo quẹo và tài nói dối không thèm chớp mắt, do đó mình nghĩ Ôn Giản Ngôn hợp với từ linh mục (người tuyên truyền thực hiện các nghi lễ tôn giáo) hơn là Đức Cha.
Tác giả có lời muốn nói:
Chó lừa đảo: Đến đến đến, cùng nhau giở thủ đoạn ngầm, xem ai chơi giỏi hơn ai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất