Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng
Chương 88
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]
"Woww, trời đất ơi, thậm chí vừa rồi tôi còn không dám thở dốc."
"A a a a a a a a kích thích quá!!!"
"Hu hu, mặc dù biết là không nên, nhưng mà... đáng ghét, hình ảnh chó lừa đảo mệt đến độ không đứng dậy nổi quyến rũ ghê."
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng kiểm tra sơ bộ vết thương của mình.
Cổ tay và mô mềm bị bầm tím, có hiện tượng bong gân trật khớp nhẹ nhưng không ảnh hưởng nhiều.
Chân tay và cơ thể vẫn ổn, mặc dù nhiều nơi bị va đập đau đớn, song về mặt tổng thể chỉ là vết thương ngoài da.
Chàng trai vén áo liếc mắt nhìn.
Dấu vết bị dây thừng xoắn qua cực kỳ nổi bật trên làn da trắng nõn, vòng eo thon gọn in một vòng thâm tím bầm đỏ, màu sắc vết hằn càng ngày càng thâm, phập phồng run rẩy theo từng nhịp điệu hô hấp, mang tới một loại mỹ cảm lăng nhục.
Ôn Giản Ngôn dùng tay chạm vào vết thương, hít hà một tiếng.
Hắn đã đoán đúng, bị trầy da.
Nhưng không sao, đây cũng không phải là một chấn thương nghiêm trọng, sẽ không ảnh hưởng đến các hành động tiếp theo của hắn.
Ôn Giản Ngôn mở trung tâm cửa hàng hệ thống, dùng tích phân đổi một lọ thuốc giảm đau rồi nuốt vào bụng.
Hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhưng vừa bước được một bước thì hàng lông mày của hắn bỗng nhíu lại.
... Đệt.
Bởi vì lúc trước luôn trong trạng thái tinh thần căng thẳng tột độ nên rất nhiều thứ dễ dàng bị hắn bỏ qua dưới sự tăng vọt của adrenalin. Tuy nhiên sau khi mọi thứ tạm thời lắng xuống, cảm giác khó chịu vốn bị cố tình quên lãng lại ùa về.
Giống như...
Phần đùi trầy da bị vớ treo cọ xát.
Vết thương nhỏ xíu bị lớp vải thô ráp cọ vào, ướt sũng mồ hôi. Dưới tác dụng của thuốc giảm đau, vùng da vốn nên bỏng rát đau đớn lại trở nên đặc biệt mẫn cảm, thật sự khiến người ta khó thể quên lãng.
"..."
Vành tai Ôn Giản Ngôn khẽ ửng đỏ.
Hắn cắn răng chịu đựng, không thể không vào cửa hàng sử dụng tích phân đổi một chai thuốc lờn cảm giác.
Một bình thuốc lờn cảm giác xuống bụng, cảm giác kì lạ theo đó biến mất, cuối cùng lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu có sao không?" Giọng Vân Bích Lam vang bên tai hắn.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn lại.
Trải qua cơn lao dốc kinh hoàng vừa rồi, sắc của cô cũng hơi tái trắng. Giờ phút này cô đang lặng lẽ quay đầu nhìn sang, biểu cảm có vài phần thân thiết. Elise cũng ngồi trên xe, trán dựa vào lưng ghế trước, mặt mày xanh lè, dường như đến giờ vẫn chưa phục hồi bình tĩnh.
"Yên tâm, tất cả đều là chấn thương ngoài da. Tôi vừa đổi thuốc giảm đau rồi." Ôn Giản Ngôn không đề cập đến chuyện lờn cảm giác. Hắn xoay bả vai, thoải mái trả lời:
"Sẽ không ảnh hưởng đến hành trình tiếp theo."
"..."
Vân Bích Lam nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.
Sau khi tàu lượn dừng lại, cô nhanh chóng nhận ra mức độ nguy hiểm của hạng mục.
Đầu tiên, cần phải xác định chính xác lý do bọn họ tiến vào chủ đề [Lao xuống vực thẳm] thay vì [Băng rừng]. Sau khi xác định rõ ràng lý do bọn họ vi phạm trúng quy tắc nào thì cần tìm ra thứ bị phó bản nhận định là hành khách rốt cuộc là xác người hay con rối.
Song điều nham hiểm nhất ở đây là, người phá hủy rối gỗ cũng tức là phạm luật.
Trong quá trình tàu lượn siêu tốc dần leo lên đỉnh cao nhất, thời gian của họ vô cùng eo hẹp, giống như đang trơ mắt nhìn sợi dây quấn quanh cổ mình từ từ thắt chặt, không ai nguyện ý hy sinh tính mạng để cứu người khác. Nỗi sợ rơi xuống cùng trận tử vong quấn quanh cõi lòng, chắc chắn cuối cùng sẽ khiến đám streamer ngồi trên tàu lượn bắt đầu quá trình tự chém giết nhau, qua đó thay đổi số người ngồi trên tàu lượn.
Để toàn bộ thành viên sống sót, bọn họ không những cần duy trì sự bình tĩnh và khả năng quan sát nhạy bén tại thời điểm quan trọng, mà còn cần cả tấm lòng không muốn hại người cũng như năng lực suy nghĩ thoát khỏi khuôn khổ, gần như đạt đến trình độ điên rồ táo bạo.
Có lẽ cô đã phần nào hiểu được lý do vì sao đối phương hành động đơn độc lại đạt cấp C, vì sao lại được phân vào phó bản cấp A lần này.
Vân Bích Lam hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng ồn:
"Rốt cuộc bên kia đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Cô nhíu mày, dường như cũng cảm thấy hơi khó hiểu:
"Đi thôi, đi xem một chút..."
Trước khi Vân Bích Lam kịp cất bước, chàng trai bên cạnh bỗng túm chặt cô:
"Chờ đã."
Giọng hắn trầm thấp mang một theo chút lạnh lùng uy nghiêm, song không hiểu sao lại khiến trái tim người nghe giật thót.
"...?"
Vân Bích Lam sửng sốt. Cô bất giác dừng bước, ngước mắt lên nhìn Ôn Giản Ngôn.
Chỉ thấy hắn khẽ cau mày, đường nét khuôn mặt hơi căng thẳng, sâu trong đôi mắt màu hổ phách vụt qua tia sáng.
Hắn nhanh chóng đánh giá đường hầm trước mặt, trầm giọng nói:
"Hạng mục còn chưa kết thúc, đây chưa phải là điểm dừng."
Đồng tử của Vân Bích Lam co rụt, cơ thể lập tức nổi đầy da gà. Cô cẩn thận quan sát đường hầm đối diện.
Đường hầm tối tăm lạnh lẽo, không khí bốc lên mùi gỗ ẩm mốc, làn đường ray dài kéo mãi về phía hai đầu, bên cạnh đường ray là một phòng điều khiển nhỏ.
Giờ phút này, tên hề tóc xanh vốn ngồi ở trong lại biến mất tăm mất tích, chỉ còn lại gian phòng nhỏ trống vắng.
Nom qua giống hệt lúc trước, nhưng...
Luôn mang tới một cảm giác bất nhất kỳ lạ.
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn rơi xuống mặt đất gần đường ray: "Trước khi ngồi lên tàu lượn, dưới đất có rất nhiều vạch đỏ, nhưng ở đây lại trống rỗng không có gì."
Hắn lại nhìn sang phòng điều khiển bên cạnh:
"Tôi nhớ trước khi lên xe, mặt kính trong phòng điều khiển không dán gì cả."
Thế nhưng, trên lớp kính phòng điều khiển lại dán một tờ giấy ố vàng, mép giấy cuộn lên, phía trên chi chít chữ viết, bởi vì khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ viết gì.
"Điều 4 của Bộ quy tắc,"
Ôn Giản Ngôn thì thầm lặp lại các quy tắc trên tấm vé:
"Hạng mục không có bất kỳ trục trặc nào xảy ra, nếu thiết bị ngừng hoạt động, vui lòng ngồi yên tại chỗ chờ đến khi thiết bị khởi động lại."
Cuối cùng Elise nằm nhoài trên ghế bên cạnh cũng thoát khỏi cơn choáng váng.
Giờ phút này, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, sắc mặt cô bỗng tái trắng, vội vàng chêm lời:
"Chờ chút, ý của cậu là..."
Sắc mặt Vân Bích Lam cũng khó coi:
"Ý của tôi là, đây chỉ là điểm dừng chân ở giữa."
Hạng mục vẫn chưa kết thúc.
Elise đứng bật dậy vội vàng nói: "Vậy chúng ta phải mau chóng gọi bọn họ về."
Cô mở miệng: "Này..."
Nhưng vừa thốt ra một tiếng, miệng cô lập tức bị Vân Bích Lam bịp lại, những tiếng còn chưa kịp thốt bị nuốt vào trong cổ họng, biến thành tiếng ưm a vô nghĩa.
"Cô quên rồi sao." Vân Bích Lam nghiến răng:
"Quy tắc thứ ba, không được ngoảnh đầu nhìn lại."
Lúc này Elise mới sực nhận ra mình suýt phạm phải sai lầm lớn. Mắt cô khẽ mở trợn trừng, toàn thân tức thì cảm thấy ớn lạnh.
Những quy tắc này được lồng ghép vào nhau, nếu không cẩn thận sẽ đi sai đường, cuối cùng rơi xuống vực thẳm.
Vân Bích Lam thở phào nhẹ nhõm thả bàn tay che miệng Elise.
Elise hoảng sợ hạ nhỏ giọng nói: "Vậy, vậy còn mấy streamer đã xuống xe rồi thì sao? Không, không thể cứu được họ hả?"
Nghĩ đến kết cục có thể xảy ra đối với những người không tuân quy tắc...
Elise rùng mình.
"Chưa chắc."
Ôn Giản Ngôn đăm chiêu mở miệng.
Hai người sửng sốt ngước mắt nhìn đối phương.
"Nếu phân tích kỹ nội dung quy tắc của chuyến tàu lượn siêu tốc, đại khái có thể chia các nội quy thành hai loại. Một loại là cấm, một loại là đề nghị."
Không mở mắt nhìn xung quanh, không nhẩm đếm lượt trong lòng, không ngoảnh đầu lại, không phá hủy đồ trang trí trên xe...
Đây là những luật bị cấm.
Rõ ràng là cấm và không được làm.
"Và nguyên gốc của nội quy này là: nếu thiết bị ngừng hoạt động, vui lòng ngồi yên tại chỗ chờ đến khi thiết bị khởi động lại. Không có các từ như "không được", "cấm", "đừng". Nó chỉ nói rằng nếu điều này xảy ra, du khách nên ngồi yên ở trong xe."
"Hay nói cách khác, nếu dựa theo quy tắc, chúng ta có thể giảm bớt đáng kể xác suất xảy ra nguy hiểm. Tuy nhiên, nếu vi phạm quy tắc sẽ có nguy hiểm xuất hiện, nhưng cũng chưa chắc sẽ mất mạng."
Ôn Giản Ngôn vừa nói vừa nhìn về phía cách đó không xa.
Đường hầm vốn nên dẫn tới lối ra đã bị biến thành bức tường lúc nào chẳng biết. Nó bị bịt kín từ trên xuống dưới, căn bản không có con đường nào khác cho mọi người đi.
Bốn streamer còn lại đứng gần đó trò chuyện.
Ít nhất hiện tại bọn họ vẫn còn sống khỏe mạnh, chứng tỏ quy tắc vừa nêu không phải "tất chết".
"Vậy... Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì? Chẳng lẽ không là gì cả, mặc kệ bọn họ đứng ở dưới sao?" Elise thất thần hỏi.
Vân Bích Lam trầm tư vài giây rồi đưa đề nghị:
"Hay là chúng ta sẽ hét: Đừng ngoảnh lại, hãy nghe chúng tôi nói?"
"Đó là ý kiến khá ổn, nhưng..."
Ôn Giản Ngôn dõi mắt nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, dừng lại trên xác rối gỗ nghiêng ngả: "Tôi cảm thấy không đơn giản như vậy."
"Là sao?" Vân Bích Lam sửng sốt.
"Đội ngũ bảy người lúc trước bị diệt toàn đoàn, nhưng trên ghế ngồi chỉ có năm xác."
Ôn Giản Ngôn cụp mắt đăm chiêu: "Hai người còn lại đâu rồi? Là bị NPC trong phó bản cố ý giấu nhẹm rồi đặt năm bộ thi thể để đánh lạc hướng chúng ta, hay là...
Bọn họ chỉ còn năm người?"
Bầu không khí lặng ngắt như tờ.
"Trong chuyến tàu lượn mang chủ đề [Lao xuống vực thẳm], nếu không giải được câu đố thì việc bảy người chết hết là điều hiển nhiên. Nhưng nếu câu đố được giải, streamer trong đội sẽ hiểu ra ẩn ý - chỉ cần phá hỏng số lượng là có thể sống. Tuy nhiên cuối cùng bọn họ lại chết gần hết?
Cho dù đấu đá nội bộ thì sau khi nhận thấy số người giảm bớt bọn họ cũng nên dừng tay mới đúng."
Vẻ mặt Vân Bích Lam cũng đanh lại: "Ý của cậu là, năm người kia đều chết ở đây?"
Ôn Giản Ngôn gật đầu:
"Đúng vậy, tôi đoán trong chủ đề [Lao xuống vực thẳm], streamer bên họ đã hiểu ra việc này có liên quan đến số người. Có thể nội bộ xuất hiện tranh chấp, bảy người chết hai, hai người bọn họ bị Vực Sâu nuốt chửng, cho nên không có xác chết."
"Hơn nữa..."
Ôn Giản Ngôn hồi tưởng lại âm thanh "cạch cạch" rất nhỏ mình nghe thấy từ thi thể khi ngồi trên tàu lượn siêu tốc, không khỏi hơi nheo mắt lại.
Hắn nghiêng người qua chỗ một bộ thi thể, vươn tay cẩn thận xoay chiếc cổ mềm nhợt nhạt của nó.
Các đốt sống cổ cứng ngắc chuyển động trên làn da mềm mại, dường như đã gãy trong thời gian dài.
Mắt Ôn Giản Ngôn tối sầm:
"Bọn họ ngoảnh lại."
Những streamer này cũng nhận được vé trước khi tham gia hạng mục, không thể có chuyện họ lại không biết sự tồn tại của quy tắc "Xin đừng ngoảnh đầu". Ấy vậy, bọn họ vẫn quay.
Điều này khiến Ôn Giản Ngôn nghĩ đến kết luận ô nhiễm tinh thần trước đó của mình.
Mặc dù hiện tại bọn họ vẫn ngồi trên xe, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ an toàn tuyệt đối. Dù sao, không ai biết trước cần chờ bao lâu tàu lượn siêu tốc mới khởi động tiếp.
Não Ôn Giản Ngôn nhanh chóng hoạt động, cuối cùng hắn dừng mắt trên tờ giấy ố vàng dán ngoài cửa kính phòng điều khiển.
Chẳng lẽ...
Đây chính là một gợi ý?
Ôn Giản Ngôn lấy điện thoại di động ra, bật chức năng máy ảnh.
Cố định tiêu cự.
Phóng to.
Cho dù dưới chức năng máy ảnh của điện thoại thì chữ viết trên tờ giấy vẫn cực mờ, giống như cố ý tình không để người khác nhìn thấy từ xa. Thế nhưng tiêu đề màu đen phía trên lại cực kỳ rõ:
[Quy tắc nhân viên Công viên Giải trí Mộng Ảo]
Sau khi nhìn rõ tiêu đề, đồng tử Ôn Giản Ngôn bỗng co lại.
Quy tắc nhân viên?!
Công viên giải trí vẫn còn thứ này?
"Cậu tìm thấy gì hả?" Giọng Vân Bích Lam truyền từ sau lưng.
Ôn Giản Giản hít sâu một hơi: "Tôi phải xuống xe một chuyến."
"Cái gì?" Vân Bích Lam giật mình.
Vừa rồi hắn còn ngăn cản hành động xuống xe của cô, thế mà bây giờ chính mình lại chuẩn bị xuống?
"Chờ đã, ý cậu là sao? Đây không phải làm trái quy tắc à..."
Vân Bích Lam vội vàng hỏi.
Ôn Giản Ngôn không đáp.
Hắn cắn răng, không màng giọng nói căng thẳng của hai người phía sau, từ từ bước xuống tàu lượn siêu tốc.
"Woww, trời đất ơi, thậm chí vừa rồi tôi còn không dám thở dốc."
"A a a a a a a a kích thích quá!!!"
"Hu hu, mặc dù biết là không nên, nhưng mà... đáng ghét, hình ảnh chó lừa đảo mệt đến độ không đứng dậy nổi quyến rũ ghê."
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng kiểm tra sơ bộ vết thương của mình.
Cổ tay và mô mềm bị bầm tím, có hiện tượng bong gân trật khớp nhẹ nhưng không ảnh hưởng nhiều.
Chân tay và cơ thể vẫn ổn, mặc dù nhiều nơi bị va đập đau đớn, song về mặt tổng thể chỉ là vết thương ngoài da.
Chàng trai vén áo liếc mắt nhìn.
Dấu vết bị dây thừng xoắn qua cực kỳ nổi bật trên làn da trắng nõn, vòng eo thon gọn in một vòng thâm tím bầm đỏ, màu sắc vết hằn càng ngày càng thâm, phập phồng run rẩy theo từng nhịp điệu hô hấp, mang tới một loại mỹ cảm lăng nhục.
Ôn Giản Ngôn dùng tay chạm vào vết thương, hít hà một tiếng.
Hắn đã đoán đúng, bị trầy da.
Nhưng không sao, đây cũng không phải là một chấn thương nghiêm trọng, sẽ không ảnh hưởng đến các hành động tiếp theo của hắn.
Ôn Giản Ngôn mở trung tâm cửa hàng hệ thống, dùng tích phân đổi một lọ thuốc giảm đau rồi nuốt vào bụng.
Hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhưng vừa bước được một bước thì hàng lông mày của hắn bỗng nhíu lại.
... Đệt.
Bởi vì lúc trước luôn trong trạng thái tinh thần căng thẳng tột độ nên rất nhiều thứ dễ dàng bị hắn bỏ qua dưới sự tăng vọt của adrenalin. Tuy nhiên sau khi mọi thứ tạm thời lắng xuống, cảm giác khó chịu vốn bị cố tình quên lãng lại ùa về.
Giống như...
Phần đùi trầy da bị vớ treo cọ xát.
Vết thương nhỏ xíu bị lớp vải thô ráp cọ vào, ướt sũng mồ hôi. Dưới tác dụng của thuốc giảm đau, vùng da vốn nên bỏng rát đau đớn lại trở nên đặc biệt mẫn cảm, thật sự khiến người ta khó thể quên lãng.
"..."
Vành tai Ôn Giản Ngôn khẽ ửng đỏ.
Hắn cắn răng chịu đựng, không thể không vào cửa hàng sử dụng tích phân đổi một chai thuốc lờn cảm giác.
Một bình thuốc lờn cảm giác xuống bụng, cảm giác kì lạ theo đó biến mất, cuối cùng lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu có sao không?" Giọng Vân Bích Lam vang bên tai hắn.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn lại.
Trải qua cơn lao dốc kinh hoàng vừa rồi, sắc của cô cũng hơi tái trắng. Giờ phút này cô đang lặng lẽ quay đầu nhìn sang, biểu cảm có vài phần thân thiết. Elise cũng ngồi trên xe, trán dựa vào lưng ghế trước, mặt mày xanh lè, dường như đến giờ vẫn chưa phục hồi bình tĩnh.
"Yên tâm, tất cả đều là chấn thương ngoài da. Tôi vừa đổi thuốc giảm đau rồi." Ôn Giản Ngôn không đề cập đến chuyện lờn cảm giác. Hắn xoay bả vai, thoải mái trả lời:
"Sẽ không ảnh hưởng đến hành trình tiếp theo."
"..."
Vân Bích Lam nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.
Sau khi tàu lượn dừng lại, cô nhanh chóng nhận ra mức độ nguy hiểm của hạng mục.
Đầu tiên, cần phải xác định chính xác lý do bọn họ tiến vào chủ đề [Lao xuống vực thẳm] thay vì [Băng rừng]. Sau khi xác định rõ ràng lý do bọn họ vi phạm trúng quy tắc nào thì cần tìm ra thứ bị phó bản nhận định là hành khách rốt cuộc là xác người hay con rối.
Song điều nham hiểm nhất ở đây là, người phá hủy rối gỗ cũng tức là phạm luật.
Trong quá trình tàu lượn siêu tốc dần leo lên đỉnh cao nhất, thời gian của họ vô cùng eo hẹp, giống như đang trơ mắt nhìn sợi dây quấn quanh cổ mình từ từ thắt chặt, không ai nguyện ý hy sinh tính mạng để cứu người khác. Nỗi sợ rơi xuống cùng trận tử vong quấn quanh cõi lòng, chắc chắn cuối cùng sẽ khiến đám streamer ngồi trên tàu lượn bắt đầu quá trình tự chém giết nhau, qua đó thay đổi số người ngồi trên tàu lượn.
Để toàn bộ thành viên sống sót, bọn họ không những cần duy trì sự bình tĩnh và khả năng quan sát nhạy bén tại thời điểm quan trọng, mà còn cần cả tấm lòng không muốn hại người cũng như năng lực suy nghĩ thoát khỏi khuôn khổ, gần như đạt đến trình độ điên rồ táo bạo.
Có lẽ cô đã phần nào hiểu được lý do vì sao đối phương hành động đơn độc lại đạt cấp C, vì sao lại được phân vào phó bản cấp A lần này.
Vân Bích Lam hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng ồn:
"Rốt cuộc bên kia đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Cô nhíu mày, dường như cũng cảm thấy hơi khó hiểu:
"Đi thôi, đi xem một chút..."
Trước khi Vân Bích Lam kịp cất bước, chàng trai bên cạnh bỗng túm chặt cô:
"Chờ đã."
Giọng hắn trầm thấp mang một theo chút lạnh lùng uy nghiêm, song không hiểu sao lại khiến trái tim người nghe giật thót.
"...?"
Vân Bích Lam sửng sốt. Cô bất giác dừng bước, ngước mắt lên nhìn Ôn Giản Ngôn.
Chỉ thấy hắn khẽ cau mày, đường nét khuôn mặt hơi căng thẳng, sâu trong đôi mắt màu hổ phách vụt qua tia sáng.
Hắn nhanh chóng đánh giá đường hầm trước mặt, trầm giọng nói:
"Hạng mục còn chưa kết thúc, đây chưa phải là điểm dừng."
Đồng tử của Vân Bích Lam co rụt, cơ thể lập tức nổi đầy da gà. Cô cẩn thận quan sát đường hầm đối diện.
Đường hầm tối tăm lạnh lẽo, không khí bốc lên mùi gỗ ẩm mốc, làn đường ray dài kéo mãi về phía hai đầu, bên cạnh đường ray là một phòng điều khiển nhỏ.
Giờ phút này, tên hề tóc xanh vốn ngồi ở trong lại biến mất tăm mất tích, chỉ còn lại gian phòng nhỏ trống vắng.
Nom qua giống hệt lúc trước, nhưng...
Luôn mang tới một cảm giác bất nhất kỳ lạ.
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn rơi xuống mặt đất gần đường ray: "Trước khi ngồi lên tàu lượn, dưới đất có rất nhiều vạch đỏ, nhưng ở đây lại trống rỗng không có gì."
Hắn lại nhìn sang phòng điều khiển bên cạnh:
"Tôi nhớ trước khi lên xe, mặt kính trong phòng điều khiển không dán gì cả."
Thế nhưng, trên lớp kính phòng điều khiển lại dán một tờ giấy ố vàng, mép giấy cuộn lên, phía trên chi chít chữ viết, bởi vì khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ viết gì.
"Điều 4 của Bộ quy tắc,"
Ôn Giản Ngôn thì thầm lặp lại các quy tắc trên tấm vé:
"Hạng mục không có bất kỳ trục trặc nào xảy ra, nếu thiết bị ngừng hoạt động, vui lòng ngồi yên tại chỗ chờ đến khi thiết bị khởi động lại."
Cuối cùng Elise nằm nhoài trên ghế bên cạnh cũng thoát khỏi cơn choáng váng.
Giờ phút này, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, sắc mặt cô bỗng tái trắng, vội vàng chêm lời:
"Chờ chút, ý của cậu là..."
Sắc mặt Vân Bích Lam cũng khó coi:
"Ý của tôi là, đây chỉ là điểm dừng chân ở giữa."
Hạng mục vẫn chưa kết thúc.
Elise đứng bật dậy vội vàng nói: "Vậy chúng ta phải mau chóng gọi bọn họ về."
Cô mở miệng: "Này..."
Nhưng vừa thốt ra một tiếng, miệng cô lập tức bị Vân Bích Lam bịp lại, những tiếng còn chưa kịp thốt bị nuốt vào trong cổ họng, biến thành tiếng ưm a vô nghĩa.
"Cô quên rồi sao." Vân Bích Lam nghiến răng:
"Quy tắc thứ ba, không được ngoảnh đầu nhìn lại."
Lúc này Elise mới sực nhận ra mình suýt phạm phải sai lầm lớn. Mắt cô khẽ mở trợn trừng, toàn thân tức thì cảm thấy ớn lạnh.
Những quy tắc này được lồng ghép vào nhau, nếu không cẩn thận sẽ đi sai đường, cuối cùng rơi xuống vực thẳm.
Vân Bích Lam thở phào nhẹ nhõm thả bàn tay che miệng Elise.
Elise hoảng sợ hạ nhỏ giọng nói: "Vậy, vậy còn mấy streamer đã xuống xe rồi thì sao? Không, không thể cứu được họ hả?"
Nghĩ đến kết cục có thể xảy ra đối với những người không tuân quy tắc...
Elise rùng mình.
"Chưa chắc."
Ôn Giản Ngôn đăm chiêu mở miệng.
Hai người sửng sốt ngước mắt nhìn đối phương.
"Nếu phân tích kỹ nội dung quy tắc của chuyến tàu lượn siêu tốc, đại khái có thể chia các nội quy thành hai loại. Một loại là cấm, một loại là đề nghị."
Không mở mắt nhìn xung quanh, không nhẩm đếm lượt trong lòng, không ngoảnh đầu lại, không phá hủy đồ trang trí trên xe...
Đây là những luật bị cấm.
Rõ ràng là cấm và không được làm.
"Và nguyên gốc của nội quy này là: nếu thiết bị ngừng hoạt động, vui lòng ngồi yên tại chỗ chờ đến khi thiết bị khởi động lại. Không có các từ như "không được", "cấm", "đừng". Nó chỉ nói rằng nếu điều này xảy ra, du khách nên ngồi yên ở trong xe."
"Hay nói cách khác, nếu dựa theo quy tắc, chúng ta có thể giảm bớt đáng kể xác suất xảy ra nguy hiểm. Tuy nhiên, nếu vi phạm quy tắc sẽ có nguy hiểm xuất hiện, nhưng cũng chưa chắc sẽ mất mạng."
Ôn Giản Ngôn vừa nói vừa nhìn về phía cách đó không xa.
Đường hầm vốn nên dẫn tới lối ra đã bị biến thành bức tường lúc nào chẳng biết. Nó bị bịt kín từ trên xuống dưới, căn bản không có con đường nào khác cho mọi người đi.
Bốn streamer còn lại đứng gần đó trò chuyện.
Ít nhất hiện tại bọn họ vẫn còn sống khỏe mạnh, chứng tỏ quy tắc vừa nêu không phải "tất chết".
"Vậy... Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì? Chẳng lẽ không là gì cả, mặc kệ bọn họ đứng ở dưới sao?" Elise thất thần hỏi.
Vân Bích Lam trầm tư vài giây rồi đưa đề nghị:
"Hay là chúng ta sẽ hét: Đừng ngoảnh lại, hãy nghe chúng tôi nói?"
"Đó là ý kiến khá ổn, nhưng..."
Ôn Giản Ngôn dõi mắt nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, dừng lại trên xác rối gỗ nghiêng ngả: "Tôi cảm thấy không đơn giản như vậy."
"Là sao?" Vân Bích Lam sửng sốt.
"Đội ngũ bảy người lúc trước bị diệt toàn đoàn, nhưng trên ghế ngồi chỉ có năm xác."
Ôn Giản Ngôn cụp mắt đăm chiêu: "Hai người còn lại đâu rồi? Là bị NPC trong phó bản cố ý giấu nhẹm rồi đặt năm bộ thi thể để đánh lạc hướng chúng ta, hay là...
Bọn họ chỉ còn năm người?"
Bầu không khí lặng ngắt như tờ.
"Trong chuyến tàu lượn mang chủ đề [Lao xuống vực thẳm], nếu không giải được câu đố thì việc bảy người chết hết là điều hiển nhiên. Nhưng nếu câu đố được giải, streamer trong đội sẽ hiểu ra ẩn ý - chỉ cần phá hỏng số lượng là có thể sống. Tuy nhiên cuối cùng bọn họ lại chết gần hết?
Cho dù đấu đá nội bộ thì sau khi nhận thấy số người giảm bớt bọn họ cũng nên dừng tay mới đúng."
Vẻ mặt Vân Bích Lam cũng đanh lại: "Ý của cậu là, năm người kia đều chết ở đây?"
Ôn Giản Ngôn gật đầu:
"Đúng vậy, tôi đoán trong chủ đề [Lao xuống vực thẳm], streamer bên họ đã hiểu ra việc này có liên quan đến số người. Có thể nội bộ xuất hiện tranh chấp, bảy người chết hai, hai người bọn họ bị Vực Sâu nuốt chửng, cho nên không có xác chết."
"Hơn nữa..."
Ôn Giản Ngôn hồi tưởng lại âm thanh "cạch cạch" rất nhỏ mình nghe thấy từ thi thể khi ngồi trên tàu lượn siêu tốc, không khỏi hơi nheo mắt lại.
Hắn nghiêng người qua chỗ một bộ thi thể, vươn tay cẩn thận xoay chiếc cổ mềm nhợt nhạt của nó.
Các đốt sống cổ cứng ngắc chuyển động trên làn da mềm mại, dường như đã gãy trong thời gian dài.
Mắt Ôn Giản Ngôn tối sầm:
"Bọn họ ngoảnh lại."
Những streamer này cũng nhận được vé trước khi tham gia hạng mục, không thể có chuyện họ lại không biết sự tồn tại của quy tắc "Xin đừng ngoảnh đầu". Ấy vậy, bọn họ vẫn quay.
Điều này khiến Ôn Giản Ngôn nghĩ đến kết luận ô nhiễm tinh thần trước đó của mình.
Mặc dù hiện tại bọn họ vẫn ngồi trên xe, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ an toàn tuyệt đối. Dù sao, không ai biết trước cần chờ bao lâu tàu lượn siêu tốc mới khởi động tiếp.
Não Ôn Giản Ngôn nhanh chóng hoạt động, cuối cùng hắn dừng mắt trên tờ giấy ố vàng dán ngoài cửa kính phòng điều khiển.
Chẳng lẽ...
Đây chính là một gợi ý?
Ôn Giản Ngôn lấy điện thoại di động ra, bật chức năng máy ảnh.
Cố định tiêu cự.
Phóng to.
Cho dù dưới chức năng máy ảnh của điện thoại thì chữ viết trên tờ giấy vẫn cực mờ, giống như cố ý tình không để người khác nhìn thấy từ xa. Thế nhưng tiêu đề màu đen phía trên lại cực kỳ rõ:
[Quy tắc nhân viên Công viên Giải trí Mộng Ảo]
Sau khi nhìn rõ tiêu đề, đồng tử Ôn Giản Ngôn bỗng co lại.
Quy tắc nhân viên?!
Công viên giải trí vẫn còn thứ này?
"Cậu tìm thấy gì hả?" Giọng Vân Bích Lam truyền từ sau lưng.
Ôn Giản Giản hít sâu một hơi: "Tôi phải xuống xe một chuyến."
"Cái gì?" Vân Bích Lam giật mình.
Vừa rồi hắn còn ngăn cản hành động xuống xe của cô, thế mà bây giờ chính mình lại chuẩn bị xuống?
"Chờ đã, ý cậu là sao? Đây không phải làm trái quy tắc à..."
Vân Bích Lam vội vàng hỏi.
Ôn Giản Ngôn không đáp.
Hắn cắn răng, không màng giọng nói căng thẳng của hai người phía sau, từ từ bước xuống tàu lượn siêu tốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất