Chương 4: A Thiên
Ca học sáng kết thúc, Lục Thiên thở phào nhẹ nhõm, Cố Dương hôm nay lại bị giáo viên phê bình vì không làm bài tập.
- " Cậu Cố Dương, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi hả, cuối cấp rồi còn không chịu học tử tế sao !" Thầy giáo mắng xối xả vào mặt Cố Dương, thằng bé đến ngẩng mặt cũng không dám còn Lục Thiên ngồi dưới cũng sợ dùm.
- " Nếu bài kiểm tra tuần sau điểm của cậu còn chưa trên 70 thì đừng có học lớp của tôi nữa. Suốt ngày chỉ biết bóng với rổ, bộ đầu cậu là trái bóng thật hả?"
Lần này thì Cố Dương không còn gì để nói.
Thầy giáo vừa nói xong cũng thì cũng đến giờ giải lao. Đám học sinh ồ ạt kéo nhau đi xuống căng tin hay đi vệ sinh. Trong lớp chỉ còn lác đác hai, ba người. Lục Thiên cũng lười ra ngoài nhưng nghĩ đến Nhất Trình giờ không biết cậu làm gì, định sang B - 2 xem sao.
Nói là làm, Lục Thiên đứng dậy định sang lớp bên. Vừa ra khỏi cửa thì cậu chạm mặt Triệu Oánh, cả hai chia tay đã được hơn một năm, ở trường Triệu Oánh vẫn luôn tránh mặt cậu. Bộ đụng mặt người yêu cũ thì khó xử đến vậy sao.
Nói đúng hơn là sau lúc mới chia tay Lục Thiên cũng có thấy hơi có lỗi một chút, nhưng giờ nghĩ lại thì chẳng còn cảm giác gì. Nên việc đụng mặt cũng không khiến cậu khó xử như ai kia.
- " À...ừm, xin chào, lâu không gặp" dù có cố tránh mặt nhưng giờ cũng đụng rồi, chào hỏi một câu cho phải phép vậy, cậu nghĩ
- " Ừ, chào cậu..." có vẻ cô Triệu Oánh hơi lúng túng. Bỗng từ đâu có một cô gái khác chạy lại, vỗ vai Triệu Oánh rồi không quên đánh mắt sang lườm Lục Thiên một cái.
- "Ai đây ?" cô bạn đó hỏi.
- " Đây là Lục Thiên, cậu ấy..." Triệu Oánh trả lời. Chưa kịp nói hết câu, cô bạn kia đã nhanh nhảu trước "À à, tớ biết rồi, là người yêu cũ vô tâm, lạnh lùng, trạch nam, vô vị luôn tỏ ra badboy rồi khiến cậu phải ngỏ lời chia tay trước đó hả !" cô ta tuôn ra một tràng khiến Lục Thiên choáng váng mất nửa ngày. Khi cậu kịp định thần lại thì thấy Triệu Oánh cũng đang hoang mang như mĩnh.
- "Này... này...Bích Diệp. Cậu nói cái gì vậy, dừng lại." Triệu Oánh lúng túng bịt mồm cô bạn tên Bích Diệp kia nhưng bịt làm gì chứ, những lời cô ta nói ra, Lục Thiên đâu có điếc.
- "Sao, tớ nói không đúng à, gần như con gái trong lớp chúng ta ai chả nghĩ vậy." Cô ta trả treo trả lời.
Triệu Oánh còn chưa biết trả lời ra sao, ánh mắt nhìn Lục Thiên như muốn nói xin lỗi.
" Biết rõ quá nhỉ, cảm ơn vì lời khen đó nhé, giờ thì tránh ra, cửa ra vào lớp tôi không phải chỗ để buôn." Lục Thiên trả lời cô ta một cách khô khan, vô vị như cô ta muốn. Vừa nói xong thì chuông cũng reo lên, giờ giải lao kết thúc.
Thừa cơ hội Triệu Oánh kéo cô bạn kia về lớp, Lục Thiên cũng chẳng buồn để ý, hình như vừa nãy mặt Bích Diệp có hơi đen thì phải.
Cố Dương lúc này cũng vừa về tới, đúng lúc Triệu Oánh dắt cô bạn kia đi, cậu ta hỏi có chuyện gì mà phải gặp cả bạn gái cũ thế lâu nay tránh như tránh tà cơ mà. Lục Thiên chỉ trả lời qua loa là vô tình gặp ở cửa lớp lúc cậu định đi ra ngoài rồi cô bạn kia ăn nói hàm hồ một chút thôi...
Lúc này cậu mới nhớ ra là quên gì đó.
Á, chết rồi, hình như cậu phải đi gặp Nhất Trình. Haizz, lỡ rồi, thôi đợi đến giờ ăn trưa rồi rủ cậu ấy đi luôn vậy.
Hai tiết học sau đó là một tiết kiểm tra và tiết còn lại là tiếng Anh. Lục Thiên không giỏi tiếng Anh nên cậu hơi lo cho bài kiểm tra tiếng Anh vào tuần tới, nhưng thôi, tới đâu thì tới.
Cuối cùng chuông lại reo lần nữa, lần này thì không ai ở lại trong lớp cả, dù mang cơm hộp hay xuống căng tin mua cơm thì sẽ đều ra ngoài để ăn với bạn bè. Điều này làm Lục Thiên nhớ tới một cuốn sách, hình như tên là "Đừng bao giờ ăn một mình" thì phải.
Đó giống như một lời khẳng định hơn là một lời khuyên, đang mải lơ mơ thì Cố Dương đến vỗ vai. Thấy cậu ta cầm theo cuốn tập môn Toán, ai da xem ra là học luôn khi ăn trưa sao. Bình thường tên này khi ăn còn không thèm để ý đến ai, nói gì đến sách.
Cùng một thể hai người qua B - 2 rủ Nhất Trình xuống căng tin luôn.
Chỉ vừa mới tới ngoài cửa phòng học lớp B - 2 Lục Thiên và Cố Dương đã nghe thấy tiếng bàn ghế đổ rầm rầm. Hai người vội vàng đẩy cửa ra, cảnh tượng bên trong còn hơn cả những gì Nhất Trình đã kể với cậu.
Nhất Trình đang bị đè trên sàn nhà, Thụy Minh tì đầu gối lên lưng cậu, còn Đoàn Tôn thì đang túm tóc Nhất Trình giật ngược ra sau. Nắm tóc tơ bị rối vò nhưng không phải rối vì bị xoa đầu. Áo sơ mi bị túm nhăn nhở. Gương mặt Nhất Trình lộ vẻ đau đớn, mồ hôi trên trán chảy xuống quai hàm thon gọn. Gương mặt đã trắng đến mức nhìn thấy được cả mạch máu giờ lại còn tái xanh đi.
- "Mày dám ném sách vào mặt tao sao thằng chó này." Đoàn Tôn gằn giọng, sách trên bàn của Nhất Trình bị hắn và đồng bọn ném hết xuống đất. Có quyển đã bị xé vài trang.
Nhất Trình không trả lời cũng không kêu đau, trong mắt cậu là sự tức giận cũng như chịu đựng. Khi thấy Lục Thiên và Cố Dương trước cửa lớp cậu đã nghĩ rằng chắc không thể viện cớ là bị té nữa rồi.
Lục Thiên biết Nhất Trình không có bạn, biết cậu gần như bị cô lập trong lớp, nhưng hiển nhiên chưa nghĩ một màn này.
Nếu xét về phản xạ thì Lục Thiên nhỉnh hơn Cố Dương. Cậu xô đẩy đám học sinh đứng gần đó, lao đến chỗ Nhất Trình. Gương mặt của Lục Thiên dần biến sắc, đôi mày chau lại, tay nổi gân xanh. Chỉ một cú đấm thẳng mặt, Đoàn Tôn đã bay xa. Hắn ta cố gượng đứng dậy, sờ lên chóp mũi mình đã thấy chảy máu, lộ ra bộ mặt méo mó như có thể xông thẳng đến ăn thịt Lục Thiên đến nơi
Chưa kịp để Đoàn Tôn nói Lục Thiên cũng không ngần ngại, thêm một cú đạp thẳng vào bụng nữa khiến hắn ta ngã nhào về phía đồng bọn. Nhìn bọn chúng xụi lơ nằm đè lên nhau trông khác gì đống phân không cơ chứ.
Định đánh tiếp nhưng Lục Thiên bị Nhất Trình ngăn lại, tránh gây thêm tai họa cho cả hai bên.
Lúc này cậu mới để ý, mọi người trong lớp...đều đứng vây xung quanh nhìn Nhất Trình và cậu. Lục Thiên đoán có lẽ đây không phải lần đầu Nhất Trình bị như vậy, thái độ của mọi người đã nói lên tất cả. Không ai can ngăn cũng chả ai báo giáo viên. Người thì che mồm người thì quay mặt đi và cũng có kẻ nở nụ cười.
Cố Dương lúc này mới đi tới, kêu mấy người gần đó nên đưa bọn Đoàn Tôn xuống phòng ý tế. Còn mình ở lại giúp hai người kia.
Lục Thiên đỡ Nhất Trình dậy, quần áo cậu đã xộc xệch. Gương mặt bơ phờ như vừa thoát khỏi kiếp nạn. Cố Dương cũng được một màn hú vía, từ lúc quen biết Lục Thiên đến giờ. Có lẽ đây là lần đầu Cố Dương thấy vẻ mặt đó của cậu. Tên này cũng đã có vài lần đánh nhau nhưng cũng chỉ là gϊếŧ gà dọa khỉ, hoặc chỉ vung vài cú đấm và luôn biết điểm dừng hay giữ được lí trí nhưng lần này như được thấy một con người khác của Lục Thiên vậy.
Đoàn Tôn đã là gì chứ, có khi cả chó ba đầu Cerberus cậu ta cũng xơi được.
Hai người đưa Nhất Trình ra ngoài lớp, nhưng cũng không quên ngoái lại nhìn những con người đã đứng làm ngơ khi bạn mình bị một tên cặn bã bắt nạt thế kia.
Ra khỏi lớp, cậu mới quay sang hỏi Nhất Trình.
- "Việc này diễn ra bao lâu rồi? Tớ đoán trên người cậu còn nhiều vết thương như vậy nữa nhỉ ?"
- "Không...không nhiều như cậu nghĩ đâu, vài ngày là hết thôi" Nhất Trình trả lời, tránh ánh mắt của Lục Thiên.
Nếu như hôm nay không đến lớp B - 2 thì không biết Nhất Trình đã bị đánh như thế nào nữa.
Trước giờ đây là lần đầu tiên Lục Thiên và Cố Dương thấy tận mắt cảnh bạo lực học đường như vậy. Hồi trước chỉ thấy bọn con trai đánh nhau nhưng trông không giống.....như thế này.
- "Tên Đoàn Tôn đó, chắc chắn là sẽ không bỏ qua cho mày đâu A Thiên. Cái mặt hắn đã không ra gì, mày còn bồi thêm nắm đấm nữa. Cái loại con ông cháu cha đó sẽ không chịu thua vậy đâu." Cố Dương nói quay sang nhìn Lục Thiên với vẻ mặt nghiêm trọng.
- " Kệ m* nó, giờ lo cho Trình Trình đã" Hiện tại thằng chó kia như thế nào, cậu không quan tâm. Nếu trước sau gì cũng bị trả thù, chi bằng ra phòng y tế tặng cho hắn thêm nắm đấm nữa nhỉ? Vừa nãy may mà có Nhất Trình ngăn cậu lại, nếu không là Đoàn thiếu gia tới số rồi.
Vết thương trên trán Nhất Trình ngày càng sưng to. Lục Thiên nhân lúc Nhất Trình không để ý, kéo tay áo cậu lên, một mảng bầm khá lớn xuất hiện bên mạn khuỷu tay. Nhất Trình vội vàng rụt tay lại.
Biết ngày việc này không phải ngày một ngày hai mà xảy ra và chắc chắn Nhất Trình chưa nói chuyện này cho ai cả, kể cả người nhà hay Vạn Hải Ninh. Nếu những người thân cận như vậy cậu còn không nói cho họ biết hà cớ gì mà dám nói với một người mới quen như Lục Thiên đây.
Ba người cùng ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, được một lúc Cố Dương chạy đi mua nước và xin đá chườm ở căng tin. Để lại Lục Thiên và Nhất Trình ở đó, một lúc lâu hai người không ai dám mở miệng, cuối cùng là Nhất Trình lên tiếng trước.
- "Xin lỗi".
Lục Thiên quay sang nhìn cậu, môi mím chặt "xin lỗi cái gì, là ai đánh cậu, cậu quên rồi sao". Lục Thiên nhìn thẳng vào mắt Nhất Trình mà nói.
- "Không có, ý tớ không phải như vậy. Là tớ ném sách vào mặt cậu ta trước". Nhất Trình vội thanh minh. Biểu cảm của Lục Thiên lúc này trông còn đáng sợ hơn vừa nãy. Nhưng cậu vẫn chưa nói lí do tại sao cậu lại làm vậy. Đoàn Tôn bắt cậu chép bài hộ hắn, những hơn 30 trang, cậu từ chối và kết quả thì như mọi người đã thấy.
Hắn túm cổ áo, xốc cậu lên rồi vật xuống đất. Hai tên còn lại thì xô đẩy bàn ghế, còn mảng bầm ở khuỷu tay là do lần trước bị đẩy ngã, cậu dùng khuỷu tay chống xuống sàn nên mới như vậy.
Không ngờ lại bị phát hiện sớm thế. Nhất Trình cúi quay mặt đi không dám đối diện với Lục Thiên.
Tại sao mình lại làm thế chứ, đúng như Cố Dương nói, Đoàn Tôn chắc chắn sẽ không bỏ qua. Rồi cũng sẽ như những người khác, Lục Thiên nên tránh xa cậu ra.
- "Tớ biết mình đòi hỏi hơi nhiều nhưng chẳng phải nếu chúng ta là bạn thì những chuyện này cậu nên nói với tớ ngay từ đầu sao ?" Lục Thiên hướng mắt nhìn ra xa về phía sân trường, đám học sinh vẫn tụm năm tụm bảy, cậu tự hỏi không biết người ngồi cạnh cậu lúc này đã bao giờ có người cùng trò chuyện ngồi ăn trưa ở trường bao giờ chưa.
Những việc vừa xảy ra khiến Lục Thiên không thể chịu nổi, khoảnh khắc cậu bước vào lớp, khoảnh khắc cậu thấy Nhất Trình bị bắt nạt và cả sự im lặng của mọi người xung quanh. Tất cả làm dấy lên sự tức giận. Cậu chỉ biết lúc đó mình là người duy nhất có thể ôm lấy Nhất Trình mà thôi.
Lớn lên với tình thương cha mẹ, bạn bè đầy đủ, dù thành tích học tập có hơi miễn cưỡng, nhưng có lẽ cậu cũng tự nhận định được rằng mình và Nhất Trình không giống nhau. Nhưng điều đó có là gì khi giờ hai người ngồi đây với tư cách là bạn và có khi sau này còn hơn thế nữa.
Sau câu hỏi của Lục Thiên là sự im lặng kéo dài nhưng rồi nó cũng kết thúc khi Nhất Trình mở lời.
- "Tớ biết, những việc này như các cậu thấy đấy, không phải ngày một ngày hai cũng chẳng phải chuyện ảnh hưởng đến ai nên tớ nghĩ là không cần thiết để nói ra" Nhất Trình nói với giọng điệu bình thản "nhưng hôm nay tớ đã biết, tớ biết là tớ không còn một mình nữa".
"Cảm ơn vì đã đến, A Thiên"
Lục Thiên khi nghe được những lời này trái tim như chuẩn bị nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi. Lời nói chân thành như thể lần đầu được thốt ra, nó nhẹ nhàng như thinh không nhưng cũng đã gạt bỏ được thứ nặng nhất trong lòng Nhất trình. Cười rồi. Lục Thiên nhìn cậu đến ngơ ngác. Và còn gọi là "A Thiên" nữa.
Đang ngây ngốc bỗng từ xa Cố Dương gọi réo tới. Trên tay cậu ta ngoài túi chườm đá còn có đồ ăn mua ở căng tin.
- "Má nó, mệt bở hơi tai. Đây, túi chườm của Nhất Trình" Cố Dương vừa thở vừa nói "Còn đây là đồ ăn, chúng ta ăn luôn đi, chắc cũng sắp vào lớp rồi"
Ba người cùng ngồi xuống ăn vội ăn vàng, Lục Thiên một tay cầm bánh bỏ mồm, một tay giữ túi đá chườm trên đầu Nhất Trình, khi Nhất Trình bảo mình tự giữ được thì cậu lại không chịu đưa lại, nói rằng "người bị thương phải được chăm sóc kĩ chứ". Đúng là, vừa nãy còn như hổ báo giờ lại cười hihi haha được ngay.
Nhưng chuyện này chắc chắn là chưa kết thúc, tên Đoàn Tôn đó và Nhất Trình học cùng một lớp, chuyện gì diễn ra tiếp theo, chắc chúa mới biết. Nhưng theo phán đoán hiện tại của cả ba người thì chắc chắn nó chẳng dễ chịu gì.
- "Chiều nay tớ vẫn sẽ đến sân bóng rổ" bỗng Nhất Trình nói, Cố Dương và Lục Thiên đều dừng việc ăn lại.
- " Nhưng cậu đang bị thương...à mà khoan, vậy cũng được. Hiện tại không nên để cậu một mình" Lục Thiên nói. Cố Dương cũng gật đầu tán thành.
Ba người vẫn giữ nguyên kiến nghị lúc sáng, sau khi ăn xong Lục Thiên và Cố Dương đưa Nhất Trình về lớp.
Khi vào lớp, mọi người đều tập trung ánh mắt lên người Nhất Trình, những gương mặt từ ngơ ngác đến tò mò, từ coi thường đến thương hại, dáng vẻ của cậu dù không còn xộc xệch như trước nhưng vẫn là tâm điểm của sự chú ý. Vẫn như lúc trước, cậu không để ý mà ngồi vào bàn của mình.
Có thể là do da mặt mỏng hay sao mà có một bạn nam nhận ra Nhất Trình tươi vui hơn trước. Cậu ta bước đến gần và nói "Cậu không sao chứ ? Vừa nãy quả là dã man thật, chắc tên Đoàn Tôn kia hôm nay bị tiêu chảy nên mới tức giận như vậy. Mà cậu quen Cố Dương với Lục Thiên lớp bên sao, từ bao giờ vậy" Cậu ta liến thoắng liền một mạch khiến cậu không kịp trả lời.
-" À mà tớ tên là A Bảo, bạn học Lâm có nhớ tớ không đó". Cậu ta nói tên mình là "A Bảo" cái tên nghe quen quen, hình như....à nhớ rồi, là người lúc sáng Cố Dương có nhắc tới, là người chơi bóng rổ cùng chiều hôm nay. Cuối cùng Nhất Trình đã nhớ ra, cậu cũng cởi bỏ dần lớp phòng vệ mà chào hỏi cậu ta. Qua một lúc A Bảo cũng biết vì sao cậu và Lục Thiên cùng Cố Dương lại quen biết nhau. Về Cố Dương thì cậu ta biết nhiều hơn, đó là một người hào phóng, chơi thân với Lục Thiên từ nhỏ và đang rất muốn có bạn gái. Nhất Trình thầm cảm thán, hóa ra Lục Thiên sáng nay nói cũng không phải nói quá. Còn về Lục Thiên cậu ta nói rằng chưa bao giờ thấy cậu ấy đánh người, cùng lắm là dọa nạt thôi, nhưng hôm nay như thấy được một mặt khác.
Vậy là không phải mỗi mình mình bất ngờ, Nhất Trình nghĩ.
- " Cậu Cố Dương, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi hả, cuối cấp rồi còn không chịu học tử tế sao !" Thầy giáo mắng xối xả vào mặt Cố Dương, thằng bé đến ngẩng mặt cũng không dám còn Lục Thiên ngồi dưới cũng sợ dùm.
- " Nếu bài kiểm tra tuần sau điểm của cậu còn chưa trên 70 thì đừng có học lớp của tôi nữa. Suốt ngày chỉ biết bóng với rổ, bộ đầu cậu là trái bóng thật hả?"
Lần này thì Cố Dương không còn gì để nói.
Thầy giáo vừa nói xong cũng thì cũng đến giờ giải lao. Đám học sinh ồ ạt kéo nhau đi xuống căng tin hay đi vệ sinh. Trong lớp chỉ còn lác đác hai, ba người. Lục Thiên cũng lười ra ngoài nhưng nghĩ đến Nhất Trình giờ không biết cậu làm gì, định sang B - 2 xem sao.
Nói là làm, Lục Thiên đứng dậy định sang lớp bên. Vừa ra khỏi cửa thì cậu chạm mặt Triệu Oánh, cả hai chia tay đã được hơn một năm, ở trường Triệu Oánh vẫn luôn tránh mặt cậu. Bộ đụng mặt người yêu cũ thì khó xử đến vậy sao.
Nói đúng hơn là sau lúc mới chia tay Lục Thiên cũng có thấy hơi có lỗi một chút, nhưng giờ nghĩ lại thì chẳng còn cảm giác gì. Nên việc đụng mặt cũng không khiến cậu khó xử như ai kia.
- " À...ừm, xin chào, lâu không gặp" dù có cố tránh mặt nhưng giờ cũng đụng rồi, chào hỏi một câu cho phải phép vậy, cậu nghĩ
- " Ừ, chào cậu..." có vẻ cô Triệu Oánh hơi lúng túng. Bỗng từ đâu có một cô gái khác chạy lại, vỗ vai Triệu Oánh rồi không quên đánh mắt sang lườm Lục Thiên một cái.
- "Ai đây ?" cô bạn đó hỏi.
- " Đây là Lục Thiên, cậu ấy..." Triệu Oánh trả lời. Chưa kịp nói hết câu, cô bạn kia đã nhanh nhảu trước "À à, tớ biết rồi, là người yêu cũ vô tâm, lạnh lùng, trạch nam, vô vị luôn tỏ ra badboy rồi khiến cậu phải ngỏ lời chia tay trước đó hả !" cô ta tuôn ra một tràng khiến Lục Thiên choáng váng mất nửa ngày. Khi cậu kịp định thần lại thì thấy Triệu Oánh cũng đang hoang mang như mĩnh.
- "Này... này...Bích Diệp. Cậu nói cái gì vậy, dừng lại." Triệu Oánh lúng túng bịt mồm cô bạn tên Bích Diệp kia nhưng bịt làm gì chứ, những lời cô ta nói ra, Lục Thiên đâu có điếc.
- "Sao, tớ nói không đúng à, gần như con gái trong lớp chúng ta ai chả nghĩ vậy." Cô ta trả treo trả lời.
Triệu Oánh còn chưa biết trả lời ra sao, ánh mắt nhìn Lục Thiên như muốn nói xin lỗi.
" Biết rõ quá nhỉ, cảm ơn vì lời khen đó nhé, giờ thì tránh ra, cửa ra vào lớp tôi không phải chỗ để buôn." Lục Thiên trả lời cô ta một cách khô khan, vô vị như cô ta muốn. Vừa nói xong thì chuông cũng reo lên, giờ giải lao kết thúc.
Thừa cơ hội Triệu Oánh kéo cô bạn kia về lớp, Lục Thiên cũng chẳng buồn để ý, hình như vừa nãy mặt Bích Diệp có hơi đen thì phải.
Cố Dương lúc này cũng vừa về tới, đúng lúc Triệu Oánh dắt cô bạn kia đi, cậu ta hỏi có chuyện gì mà phải gặp cả bạn gái cũ thế lâu nay tránh như tránh tà cơ mà. Lục Thiên chỉ trả lời qua loa là vô tình gặp ở cửa lớp lúc cậu định đi ra ngoài rồi cô bạn kia ăn nói hàm hồ một chút thôi...
Lúc này cậu mới nhớ ra là quên gì đó.
Á, chết rồi, hình như cậu phải đi gặp Nhất Trình. Haizz, lỡ rồi, thôi đợi đến giờ ăn trưa rồi rủ cậu ấy đi luôn vậy.
Hai tiết học sau đó là một tiết kiểm tra và tiết còn lại là tiếng Anh. Lục Thiên không giỏi tiếng Anh nên cậu hơi lo cho bài kiểm tra tiếng Anh vào tuần tới, nhưng thôi, tới đâu thì tới.
Cuối cùng chuông lại reo lần nữa, lần này thì không ai ở lại trong lớp cả, dù mang cơm hộp hay xuống căng tin mua cơm thì sẽ đều ra ngoài để ăn với bạn bè. Điều này làm Lục Thiên nhớ tới một cuốn sách, hình như tên là "Đừng bao giờ ăn một mình" thì phải.
Đó giống như một lời khẳng định hơn là một lời khuyên, đang mải lơ mơ thì Cố Dương đến vỗ vai. Thấy cậu ta cầm theo cuốn tập môn Toán, ai da xem ra là học luôn khi ăn trưa sao. Bình thường tên này khi ăn còn không thèm để ý đến ai, nói gì đến sách.
Cùng một thể hai người qua B - 2 rủ Nhất Trình xuống căng tin luôn.
Chỉ vừa mới tới ngoài cửa phòng học lớp B - 2 Lục Thiên và Cố Dương đã nghe thấy tiếng bàn ghế đổ rầm rầm. Hai người vội vàng đẩy cửa ra, cảnh tượng bên trong còn hơn cả những gì Nhất Trình đã kể với cậu.
Nhất Trình đang bị đè trên sàn nhà, Thụy Minh tì đầu gối lên lưng cậu, còn Đoàn Tôn thì đang túm tóc Nhất Trình giật ngược ra sau. Nắm tóc tơ bị rối vò nhưng không phải rối vì bị xoa đầu. Áo sơ mi bị túm nhăn nhở. Gương mặt Nhất Trình lộ vẻ đau đớn, mồ hôi trên trán chảy xuống quai hàm thon gọn. Gương mặt đã trắng đến mức nhìn thấy được cả mạch máu giờ lại còn tái xanh đi.
- "Mày dám ném sách vào mặt tao sao thằng chó này." Đoàn Tôn gằn giọng, sách trên bàn của Nhất Trình bị hắn và đồng bọn ném hết xuống đất. Có quyển đã bị xé vài trang.
Nhất Trình không trả lời cũng không kêu đau, trong mắt cậu là sự tức giận cũng như chịu đựng. Khi thấy Lục Thiên và Cố Dương trước cửa lớp cậu đã nghĩ rằng chắc không thể viện cớ là bị té nữa rồi.
Lục Thiên biết Nhất Trình không có bạn, biết cậu gần như bị cô lập trong lớp, nhưng hiển nhiên chưa nghĩ một màn này.
Nếu xét về phản xạ thì Lục Thiên nhỉnh hơn Cố Dương. Cậu xô đẩy đám học sinh đứng gần đó, lao đến chỗ Nhất Trình. Gương mặt của Lục Thiên dần biến sắc, đôi mày chau lại, tay nổi gân xanh. Chỉ một cú đấm thẳng mặt, Đoàn Tôn đã bay xa. Hắn ta cố gượng đứng dậy, sờ lên chóp mũi mình đã thấy chảy máu, lộ ra bộ mặt méo mó như có thể xông thẳng đến ăn thịt Lục Thiên đến nơi
Chưa kịp để Đoàn Tôn nói Lục Thiên cũng không ngần ngại, thêm một cú đạp thẳng vào bụng nữa khiến hắn ta ngã nhào về phía đồng bọn. Nhìn bọn chúng xụi lơ nằm đè lên nhau trông khác gì đống phân không cơ chứ.
Định đánh tiếp nhưng Lục Thiên bị Nhất Trình ngăn lại, tránh gây thêm tai họa cho cả hai bên.
Lúc này cậu mới để ý, mọi người trong lớp...đều đứng vây xung quanh nhìn Nhất Trình và cậu. Lục Thiên đoán có lẽ đây không phải lần đầu Nhất Trình bị như vậy, thái độ của mọi người đã nói lên tất cả. Không ai can ngăn cũng chả ai báo giáo viên. Người thì che mồm người thì quay mặt đi và cũng có kẻ nở nụ cười.
Cố Dương lúc này mới đi tới, kêu mấy người gần đó nên đưa bọn Đoàn Tôn xuống phòng ý tế. Còn mình ở lại giúp hai người kia.
Lục Thiên đỡ Nhất Trình dậy, quần áo cậu đã xộc xệch. Gương mặt bơ phờ như vừa thoát khỏi kiếp nạn. Cố Dương cũng được một màn hú vía, từ lúc quen biết Lục Thiên đến giờ. Có lẽ đây là lần đầu Cố Dương thấy vẻ mặt đó của cậu. Tên này cũng đã có vài lần đánh nhau nhưng cũng chỉ là gϊếŧ gà dọa khỉ, hoặc chỉ vung vài cú đấm và luôn biết điểm dừng hay giữ được lí trí nhưng lần này như được thấy một con người khác của Lục Thiên vậy.
Đoàn Tôn đã là gì chứ, có khi cả chó ba đầu Cerberus cậu ta cũng xơi được.
Hai người đưa Nhất Trình ra ngoài lớp, nhưng cũng không quên ngoái lại nhìn những con người đã đứng làm ngơ khi bạn mình bị một tên cặn bã bắt nạt thế kia.
Ra khỏi lớp, cậu mới quay sang hỏi Nhất Trình.
- "Việc này diễn ra bao lâu rồi? Tớ đoán trên người cậu còn nhiều vết thương như vậy nữa nhỉ ?"
- "Không...không nhiều như cậu nghĩ đâu, vài ngày là hết thôi" Nhất Trình trả lời, tránh ánh mắt của Lục Thiên.
Nếu như hôm nay không đến lớp B - 2 thì không biết Nhất Trình đã bị đánh như thế nào nữa.
Trước giờ đây là lần đầu tiên Lục Thiên và Cố Dương thấy tận mắt cảnh bạo lực học đường như vậy. Hồi trước chỉ thấy bọn con trai đánh nhau nhưng trông không giống.....như thế này.
- "Tên Đoàn Tôn đó, chắc chắn là sẽ không bỏ qua cho mày đâu A Thiên. Cái mặt hắn đã không ra gì, mày còn bồi thêm nắm đấm nữa. Cái loại con ông cháu cha đó sẽ không chịu thua vậy đâu." Cố Dương nói quay sang nhìn Lục Thiên với vẻ mặt nghiêm trọng.
- " Kệ m* nó, giờ lo cho Trình Trình đã" Hiện tại thằng chó kia như thế nào, cậu không quan tâm. Nếu trước sau gì cũng bị trả thù, chi bằng ra phòng y tế tặng cho hắn thêm nắm đấm nữa nhỉ? Vừa nãy may mà có Nhất Trình ngăn cậu lại, nếu không là Đoàn thiếu gia tới số rồi.
Vết thương trên trán Nhất Trình ngày càng sưng to. Lục Thiên nhân lúc Nhất Trình không để ý, kéo tay áo cậu lên, một mảng bầm khá lớn xuất hiện bên mạn khuỷu tay. Nhất Trình vội vàng rụt tay lại.
Biết ngày việc này không phải ngày một ngày hai mà xảy ra và chắc chắn Nhất Trình chưa nói chuyện này cho ai cả, kể cả người nhà hay Vạn Hải Ninh. Nếu những người thân cận như vậy cậu còn không nói cho họ biết hà cớ gì mà dám nói với một người mới quen như Lục Thiên đây.
Ba người cùng ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, được một lúc Cố Dương chạy đi mua nước và xin đá chườm ở căng tin. Để lại Lục Thiên và Nhất Trình ở đó, một lúc lâu hai người không ai dám mở miệng, cuối cùng là Nhất Trình lên tiếng trước.
- "Xin lỗi".
Lục Thiên quay sang nhìn cậu, môi mím chặt "xin lỗi cái gì, là ai đánh cậu, cậu quên rồi sao". Lục Thiên nhìn thẳng vào mắt Nhất Trình mà nói.
- "Không có, ý tớ không phải như vậy. Là tớ ném sách vào mặt cậu ta trước". Nhất Trình vội thanh minh. Biểu cảm của Lục Thiên lúc này trông còn đáng sợ hơn vừa nãy. Nhưng cậu vẫn chưa nói lí do tại sao cậu lại làm vậy. Đoàn Tôn bắt cậu chép bài hộ hắn, những hơn 30 trang, cậu từ chối và kết quả thì như mọi người đã thấy.
Hắn túm cổ áo, xốc cậu lên rồi vật xuống đất. Hai tên còn lại thì xô đẩy bàn ghế, còn mảng bầm ở khuỷu tay là do lần trước bị đẩy ngã, cậu dùng khuỷu tay chống xuống sàn nên mới như vậy.
Không ngờ lại bị phát hiện sớm thế. Nhất Trình cúi quay mặt đi không dám đối diện với Lục Thiên.
Tại sao mình lại làm thế chứ, đúng như Cố Dương nói, Đoàn Tôn chắc chắn sẽ không bỏ qua. Rồi cũng sẽ như những người khác, Lục Thiên nên tránh xa cậu ra.
- "Tớ biết mình đòi hỏi hơi nhiều nhưng chẳng phải nếu chúng ta là bạn thì những chuyện này cậu nên nói với tớ ngay từ đầu sao ?" Lục Thiên hướng mắt nhìn ra xa về phía sân trường, đám học sinh vẫn tụm năm tụm bảy, cậu tự hỏi không biết người ngồi cạnh cậu lúc này đã bao giờ có người cùng trò chuyện ngồi ăn trưa ở trường bao giờ chưa.
Những việc vừa xảy ra khiến Lục Thiên không thể chịu nổi, khoảnh khắc cậu bước vào lớp, khoảnh khắc cậu thấy Nhất Trình bị bắt nạt và cả sự im lặng của mọi người xung quanh. Tất cả làm dấy lên sự tức giận. Cậu chỉ biết lúc đó mình là người duy nhất có thể ôm lấy Nhất Trình mà thôi.
Lớn lên với tình thương cha mẹ, bạn bè đầy đủ, dù thành tích học tập có hơi miễn cưỡng, nhưng có lẽ cậu cũng tự nhận định được rằng mình và Nhất Trình không giống nhau. Nhưng điều đó có là gì khi giờ hai người ngồi đây với tư cách là bạn và có khi sau này còn hơn thế nữa.
Sau câu hỏi của Lục Thiên là sự im lặng kéo dài nhưng rồi nó cũng kết thúc khi Nhất Trình mở lời.
- "Tớ biết, những việc này như các cậu thấy đấy, không phải ngày một ngày hai cũng chẳng phải chuyện ảnh hưởng đến ai nên tớ nghĩ là không cần thiết để nói ra" Nhất Trình nói với giọng điệu bình thản "nhưng hôm nay tớ đã biết, tớ biết là tớ không còn một mình nữa".
"Cảm ơn vì đã đến, A Thiên"
Lục Thiên khi nghe được những lời này trái tim như chuẩn bị nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi. Lời nói chân thành như thể lần đầu được thốt ra, nó nhẹ nhàng như thinh không nhưng cũng đã gạt bỏ được thứ nặng nhất trong lòng Nhất trình. Cười rồi. Lục Thiên nhìn cậu đến ngơ ngác. Và còn gọi là "A Thiên" nữa.
Đang ngây ngốc bỗng từ xa Cố Dương gọi réo tới. Trên tay cậu ta ngoài túi chườm đá còn có đồ ăn mua ở căng tin.
- "Má nó, mệt bở hơi tai. Đây, túi chườm của Nhất Trình" Cố Dương vừa thở vừa nói "Còn đây là đồ ăn, chúng ta ăn luôn đi, chắc cũng sắp vào lớp rồi"
Ba người cùng ngồi xuống ăn vội ăn vàng, Lục Thiên một tay cầm bánh bỏ mồm, một tay giữ túi đá chườm trên đầu Nhất Trình, khi Nhất Trình bảo mình tự giữ được thì cậu lại không chịu đưa lại, nói rằng "người bị thương phải được chăm sóc kĩ chứ". Đúng là, vừa nãy còn như hổ báo giờ lại cười hihi haha được ngay.
Nhưng chuyện này chắc chắn là chưa kết thúc, tên Đoàn Tôn đó và Nhất Trình học cùng một lớp, chuyện gì diễn ra tiếp theo, chắc chúa mới biết. Nhưng theo phán đoán hiện tại của cả ba người thì chắc chắn nó chẳng dễ chịu gì.
- "Chiều nay tớ vẫn sẽ đến sân bóng rổ" bỗng Nhất Trình nói, Cố Dương và Lục Thiên đều dừng việc ăn lại.
- " Nhưng cậu đang bị thương...à mà khoan, vậy cũng được. Hiện tại không nên để cậu một mình" Lục Thiên nói. Cố Dương cũng gật đầu tán thành.
Ba người vẫn giữ nguyên kiến nghị lúc sáng, sau khi ăn xong Lục Thiên và Cố Dương đưa Nhất Trình về lớp.
Khi vào lớp, mọi người đều tập trung ánh mắt lên người Nhất Trình, những gương mặt từ ngơ ngác đến tò mò, từ coi thường đến thương hại, dáng vẻ của cậu dù không còn xộc xệch như trước nhưng vẫn là tâm điểm của sự chú ý. Vẫn như lúc trước, cậu không để ý mà ngồi vào bàn của mình.
Có thể là do da mặt mỏng hay sao mà có một bạn nam nhận ra Nhất Trình tươi vui hơn trước. Cậu ta bước đến gần và nói "Cậu không sao chứ ? Vừa nãy quả là dã man thật, chắc tên Đoàn Tôn kia hôm nay bị tiêu chảy nên mới tức giận như vậy. Mà cậu quen Cố Dương với Lục Thiên lớp bên sao, từ bao giờ vậy" Cậu ta liến thoắng liền một mạch khiến cậu không kịp trả lời.
-" À mà tớ tên là A Bảo, bạn học Lâm có nhớ tớ không đó". Cậu ta nói tên mình là "A Bảo" cái tên nghe quen quen, hình như....à nhớ rồi, là người lúc sáng Cố Dương có nhắc tới, là người chơi bóng rổ cùng chiều hôm nay. Cuối cùng Nhất Trình đã nhớ ra, cậu cũng cởi bỏ dần lớp phòng vệ mà chào hỏi cậu ta. Qua một lúc A Bảo cũng biết vì sao cậu và Lục Thiên cùng Cố Dương lại quen biết nhau. Về Cố Dương thì cậu ta biết nhiều hơn, đó là một người hào phóng, chơi thân với Lục Thiên từ nhỏ và đang rất muốn có bạn gái. Nhất Trình thầm cảm thán, hóa ra Lục Thiên sáng nay nói cũng không phải nói quá. Còn về Lục Thiên cậu ta nói rằng chưa bao giờ thấy cậu ấy đánh người, cùng lắm là dọa nạt thôi, nhưng hôm nay như thấy được một mặt khác.
Vậy là không phải mỗi mình mình bất ngờ, Nhất Trình nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất