Chương 22
Bên trong phòng, hai thân ảnh nam nhân đang quấn quít nhau trên giường.
Ưm ha! Khuôn mặt của Vũ Vấn Kỳ đỏ ửng lên, khó khăn hít thở miệng bay ra một luồn khí nóng.
" Ngươi điên à, thả ta ra "
Nhìn nam nhân e thẹn dưới thân, Diệp Tử Thanh bật cười
" Đúng! Vì yêu ngươi quá nên ta sắp phát điên rồi "
Dứt lời Diệp Tử Thanh đưa tay rời khỏi người y.
Vừa được giải thoát, ngay lập tức Vũ Vấn Kỳ dùng sức bật dậy nhảy khỏi giường.
Xoay người lại, y vừa giận vừa thẹn rút quạt hướng Diệp Tử Thanh
" Ngươi đúng là chán sống rồi, cả gan dám cưỡng hôn cả ta "
Bật cười,Diệp Tử Thanh đứng dậy di chuyển đến gần chỗ Vũ Vấn Kỳ
" Đúng vậy, ta không chỉ cưỡng hôn mà còn muốn đem ngươi về nhốt lại "
Diệp Tử Thanh tiến một bước y lùi một bước
Đến khi lưng y áp sát bức tường, lúng túng giận giữ y nói lớn
" Ngu...ngươi...đứng lại "
" Còn tiến tới đừng trách ta không nương tay "
Vẫn cương quyết tiến đến trước quạt
Liền sau đó Diệl Tử Thanh dùng tay cướp lấy tay y đưa ra sau, lao đến áp sát cơ thể y vào tường
Nở một nụ cười nham hiểm, đưa môi sát vào má y nói
" Năm xưa chẳng phải là ngươi tự nguyện... "
Né trách ánh mắt của và gương mặt của Thu Tử
Vũ Vấn Kỳ khẽ nghiêng đầu sang một bên giận dữ đẩy Thu Tử ra xa
" Hàm hồ, năm xưa là ngươi dụ dỗ ta. Làm gì có chuyện ta tự nguyện trao thân cho ngươi "
Nghe thấy y tỏ vẻ đồng ý, Thu Tử lộ ý cười.
" Không thành vấn đề, dù sao tự nguyện hay không cũng không quan trọng "
Đưa mắt lườm Diệp Tử Thanh, y vừa nói vừa chỉnh sửa lại y phục
" Không đùa với ngươi nữa, việc này có gì ta sẽ xử lí ngươi sau. Bây giờ ta phải đi rồi, dù sao bỏ Dạ Hiểu Y một thân một mình ở lại Ma Giới ta cũng không an tâm "
Khẽ thở dài sau đó liền thu lại cảm xúc Diệp Tử Thanh đáp
" Được rồi, khi nào ngươi quay lại. Ta vẫn còn việc dang dở phải làm đó"
Tức giận Vũ Vấn Kỳ nói lớn
" Ngươi đừng có mơ "
Dứt lời Vũ Vấn Kỳ liền rời đi, bỏ lại Diệp Tử Thanh vẫn còn ngơ ngác đứng trong phòng.
Về đến Ma Giới, Vũ Vấn Kỳ đi thẳng vào đại điện.
Dọc đường đi bầu không khí u ám tịch mịch đến đáng sợ, ngày thường ở đây đáng lẽ sẽ có một số ma binh canh giữ và đi tuần nhưng hôm nay lại im lặng đến lạ thường.
Dự cảm không lành y chậm rãi tiến vào đại điện lên tiếng hỏi " Ma tôn, người có ở đây không "
Đáp lại câu hỏi của y là sự im ắng đến đáng sợ
Bắt đầu đặt nghi vấn, song nhãn liền đảo quanh quan sát. Y nhẹ nhàng di chuyển từng bước tiến sâu vào bên trong, tay xuất kích quạt thủ thế tấn công.
Xẹt! Một đạo ma khí trừ trên bay thẳng đến chỗ y
Ngay lập tức, y nghiêng người né đòn sát khí đang vụt đến.
Bộp bộp bộp! Tiếng vỗ tay phát ra từ phía trên tọa đại điện kèm theo đó là một nụ cười ma mị.
" Thân thủ tốt "
Từ trong bầu không khí âm u lộ ra thân ảnh một nam nhân cao lớn, cơ thể mặc nguyên bộ hắc y của Tây Vực đang chậm rãi đi xuống.
" Xem ra sau nhiều năm không gặp Kỳ Nhi của ta đã có tiến bộ không ít "
Chợt nhận thanh âm sâu lặng mà khàn đặc phảng phất như từ nơi sâu nhất của địa ngục vọng lên giọng nói quen thuộc, cơ hồ như có một luồn cảm giác khó tả chảy qua ngưòi khiến giật mình lo sợ khẽ run nhẹ lên.
Thấy nam nhân phía trước run sợ, hắn khẽ cười gian sau đó sát đến bên cạnh Vũ Vấn Kỳ nói
" Xem nào, cố nhân gặp mặt hà tất phải thể hiện cảm xúc như vậy "
Vừa nói hắn di chuyển ra sau vừa vuốt ve khuôn mặt y
Cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay của hắn truyền vào cơ thể làm y khó chịu, giận dữ xoay tay về sau tung kích tấn công đánh vào người hắn.
Nhận thức được động tĩnh của đối phương, hắn liền dùng chân đạp nhẹ cơ thể bay lên cao liền sau đó đáp lùi về sau khoảng 5m.
" Đừng chạm vào ta "
Nói lớn, Vũ Vấn Kỳ ánh mắt đầy sát khí xoay người lại hướng đối phương trừng lớn.
Thấy sát khí mà đối phương giành cho mình, hắn không những không quan tâm mà ngược lại còn dở giọng trêu trọc khinh thường.
" Coi nào, sau lại tấn công, xem ra ngươi cần được dạy dỗ lại rồi "
Dứt lời, thân ảnh của hắn biến mất trong không khí, ngay lập tức liền xuất hiện trước mặt của Vũ Vấn Kỳ
Không kịp trở tay, một bàn bay đột nhiên xông đến siết chặt lấy cổ, nâng cả cơ thể y cách khỏi đất.
Choáng váng khó thở, y nhanh chóng thi chuyển linh lực
Một cú chưởng với nội lực mạnh mẽ đánh thẳng vào bụng đối phương.
Thời gian đột nhiên như trôi chậm lại, giữa đại điện hai thân ảnh một lơ lửng một dưới đất đang trong thế tấn công vẫn giữ nguyên vị trí.
Bầu không khí âm u xung quanh cũng trở nên ghê rợn và mị hoặc hơn
Qua một lúc, cảm giác khó thở vẫn không suy giảm. Y cố hết sức mở mắt quan sát thì! BỘP! Cơ thể như một khúc gỗ bị thả rơi xuống đất.
! Khụ khụ....
Khó khăn hít thở y thầm nghĩ có lẽ đòn tấn công đã có tác dụng, liền sau đó một tiếng cười phá vỡ sự im ắng
Hahaha!
" Ngươi thật là ngốc, ngươi nghĩ với sức lực bình phàm đó có thể làm ta bị thương "
Mơ màng không hiểu được lời của hắn nói, y chật vật chống tay đứng dậy
Hoảng hốt sợ hãi, y nhìn thấy trên tay mình là Khổn Tiên Trác
Từ khi nào nó đã ở đây
Tại sao y lại không hề phát hiện
Rốt cuộc là hắn muốn gì
Thấy Vũ Vấn Kỳ ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào tay mình, hắn cười lớn nói
" Kỳ Nhi có thú vị không, món đồ chơi này ta vừa mượn được ở Tiên giới, không cần sợ, nó không làm tổn hại đến ngươi đâu, có đều tạm thời sẽ phong bế linh lực của ngươi lại thôi "
Nắm tay thành đấm, y tức giận chậm rãi nói.
" Nam Cung Uyển, rốt cuộc ngươi muốn gì "
Ngay lập tức ý cười trên mặt hắn liền biến mắt, thay vào đó là ánh mắt của sự điên cuồng giận dữ tiến thẳng đến hướng y.
" Vũ Vấn Kỳ, ngươi đúng thật là mau quên "
" Có cần ta nhắc lại cho ngươi nhớ phụ thân của ta đã chết như thế nào không "
Nói đến đây, Nam Cung Uyển nhìn nam nhân đang ngồi ở bên kia.
Vẫn như cũ ngồi im vững chắc, nhưng thân thể thon dài lại không ngừng run lên từng trận, đầu cúi xuống, mía tóc dài xõa ra che đi khuôn mặt không thể nhìn thấy bất luận biểu tình gì, nhưng lại mơ hồ nghe được từ miệng y không ngừng bật ra vài thanh âm như tiếng khóc lại xen lẫn tiếng cười
" Là các ngươi ép ta "
Một khắc sau đó y đột nhiên ngẩng đầu lên hung hăng nhìn hắn, song nhãn đầy tơ máu bất ngờ biến thành một mảnh u lam hỗn loạn, cuồn cuộn hỏa nộ khiến kẻ nào cũng phải giật mình hoảng sợ.
Ngay giây tiếp theo, Vũ Vấn Kỳ đột nhiên ý thức được thân ảnh trước mắt mình chỉ còn là một tàn ảnh.
Lập tức phía sau thắt lưng đã lãnh lấy một kích ma lực cường nộ, lực đạo hung tàn tiến đến.
Rầm! cơ thể bị đòn tấn công đánh văng xa về phía trước.
Loạng choạng khó khăn quan sát, không kịp suy nghĩ thân ảnh phía sau một lần nữa lại biến mất, dùng tốc độ mà mắt y không thể bắt kịp, vọt đến ngay trước mặt hắn, đồng thời còn bồi thêm một kích.
Cảm giác đau đớn truyền đến từ vết thương đến khiến y nghĩ rằng đây chính là địa ngục.
Khuôn mặt anh tuấn nhất thời trở nên trắng bệch, ngầm nghiến răng, máu tươi nhất thời ộc ra, thân thể cũng theo lực đạo trùng kích mà trực tiếp bị đẩy bay về phía sau.
Ngay lúc Vũ Vấn Kỳ còn đang nghi ngờ có phải Nam Cung Uyển muốn trực tiếp giết chết mình, y chậm rãi ngẩng đầu lên, đưa tay chùi lấy vết máu bên bờ môi, song nhãn chớp động đầy ma mị nhìn hắn chăm chăm vào hắn nói.
" Nếu như ngươi đến đòi mạng vậy thì muốn chém muốn giết tùy ngươi "
A a a a ---" Một loại đau đớn điên cuồng truyền đến khiến y không thể chịu nổi mà bật miệng kêu lên thảm thiết thê lương.
Một tia lực đạo chớp qua mặt, đau đớn khôn cùng như bị cắt xẻ, kéo xé. Vũ Vấn Kỳ cảm thấy trước mắt là một mảnh huyết hồng tanh nồng, cái gì cũng không thể nhìn thấy, chỉ thấy một màu đen tối không ngừng tàn phá mọi thứ...
Ha hả! Nở một nụ cười chế giễu điên loạn, ngón tay thon dài tiến đến khuôn mặt trơn mịn của y.
" Ta ghét ánh mắt của ngươi "
Y không thể bật ra được bất cứ thanh âm nào, chỉ có thể quay đầu đi thở hổn hển...
Mấy sợi tóc đen nhánh rất nhanh liền bị mồ hôi trong suất thấm ướt, bám lấy khuôn mặt tuấn mỹ của y, con người trước giờ luôn sắc bén ngạo khí giờ phút này lại yếu đuối mà gợi cảm dị thường...
Đau
Chịu mấy đòn công kích hung bạo, thân thể không có nội lực hộ thân, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ đã đành
Hiện tại Nam Cung Uyển đã tước đi ánh sáng của y
Nếu như y không bị phong bế linh lực thì có lẽ sẽ không đến nước này.
Thế nhưng hiện tại....
Kết quả có thể đoán được
Y hoàn toàn thất thủ trước Nam Cung Uyển.
Ưm ha! Khuôn mặt của Vũ Vấn Kỳ đỏ ửng lên, khó khăn hít thở miệng bay ra một luồn khí nóng.
" Ngươi điên à, thả ta ra "
Nhìn nam nhân e thẹn dưới thân, Diệp Tử Thanh bật cười
" Đúng! Vì yêu ngươi quá nên ta sắp phát điên rồi "
Dứt lời Diệp Tử Thanh đưa tay rời khỏi người y.
Vừa được giải thoát, ngay lập tức Vũ Vấn Kỳ dùng sức bật dậy nhảy khỏi giường.
Xoay người lại, y vừa giận vừa thẹn rút quạt hướng Diệp Tử Thanh
" Ngươi đúng là chán sống rồi, cả gan dám cưỡng hôn cả ta "
Bật cười,Diệp Tử Thanh đứng dậy di chuyển đến gần chỗ Vũ Vấn Kỳ
" Đúng vậy, ta không chỉ cưỡng hôn mà còn muốn đem ngươi về nhốt lại "
Diệp Tử Thanh tiến một bước y lùi một bước
Đến khi lưng y áp sát bức tường, lúng túng giận giữ y nói lớn
" Ngu...ngươi...đứng lại "
" Còn tiến tới đừng trách ta không nương tay "
Vẫn cương quyết tiến đến trước quạt
Liền sau đó Diệl Tử Thanh dùng tay cướp lấy tay y đưa ra sau, lao đến áp sát cơ thể y vào tường
Nở một nụ cười nham hiểm, đưa môi sát vào má y nói
" Năm xưa chẳng phải là ngươi tự nguyện... "
Né trách ánh mắt của và gương mặt của Thu Tử
Vũ Vấn Kỳ khẽ nghiêng đầu sang một bên giận dữ đẩy Thu Tử ra xa
" Hàm hồ, năm xưa là ngươi dụ dỗ ta. Làm gì có chuyện ta tự nguyện trao thân cho ngươi "
Nghe thấy y tỏ vẻ đồng ý, Thu Tử lộ ý cười.
" Không thành vấn đề, dù sao tự nguyện hay không cũng không quan trọng "
Đưa mắt lườm Diệp Tử Thanh, y vừa nói vừa chỉnh sửa lại y phục
" Không đùa với ngươi nữa, việc này có gì ta sẽ xử lí ngươi sau. Bây giờ ta phải đi rồi, dù sao bỏ Dạ Hiểu Y một thân một mình ở lại Ma Giới ta cũng không an tâm "
Khẽ thở dài sau đó liền thu lại cảm xúc Diệp Tử Thanh đáp
" Được rồi, khi nào ngươi quay lại. Ta vẫn còn việc dang dở phải làm đó"
Tức giận Vũ Vấn Kỳ nói lớn
" Ngươi đừng có mơ "
Dứt lời Vũ Vấn Kỳ liền rời đi, bỏ lại Diệp Tử Thanh vẫn còn ngơ ngác đứng trong phòng.
Về đến Ma Giới, Vũ Vấn Kỳ đi thẳng vào đại điện.
Dọc đường đi bầu không khí u ám tịch mịch đến đáng sợ, ngày thường ở đây đáng lẽ sẽ có một số ma binh canh giữ và đi tuần nhưng hôm nay lại im lặng đến lạ thường.
Dự cảm không lành y chậm rãi tiến vào đại điện lên tiếng hỏi " Ma tôn, người có ở đây không "
Đáp lại câu hỏi của y là sự im ắng đến đáng sợ
Bắt đầu đặt nghi vấn, song nhãn liền đảo quanh quan sát. Y nhẹ nhàng di chuyển từng bước tiến sâu vào bên trong, tay xuất kích quạt thủ thế tấn công.
Xẹt! Một đạo ma khí trừ trên bay thẳng đến chỗ y
Ngay lập tức, y nghiêng người né đòn sát khí đang vụt đến.
Bộp bộp bộp! Tiếng vỗ tay phát ra từ phía trên tọa đại điện kèm theo đó là một nụ cười ma mị.
" Thân thủ tốt "
Từ trong bầu không khí âm u lộ ra thân ảnh một nam nhân cao lớn, cơ thể mặc nguyên bộ hắc y của Tây Vực đang chậm rãi đi xuống.
" Xem ra sau nhiều năm không gặp Kỳ Nhi của ta đã có tiến bộ không ít "
Chợt nhận thanh âm sâu lặng mà khàn đặc phảng phất như từ nơi sâu nhất của địa ngục vọng lên giọng nói quen thuộc, cơ hồ như có một luồn cảm giác khó tả chảy qua ngưòi khiến giật mình lo sợ khẽ run nhẹ lên.
Thấy nam nhân phía trước run sợ, hắn khẽ cười gian sau đó sát đến bên cạnh Vũ Vấn Kỳ nói
" Xem nào, cố nhân gặp mặt hà tất phải thể hiện cảm xúc như vậy "
Vừa nói hắn di chuyển ra sau vừa vuốt ve khuôn mặt y
Cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay của hắn truyền vào cơ thể làm y khó chịu, giận dữ xoay tay về sau tung kích tấn công đánh vào người hắn.
Nhận thức được động tĩnh của đối phương, hắn liền dùng chân đạp nhẹ cơ thể bay lên cao liền sau đó đáp lùi về sau khoảng 5m.
" Đừng chạm vào ta "
Nói lớn, Vũ Vấn Kỳ ánh mắt đầy sát khí xoay người lại hướng đối phương trừng lớn.
Thấy sát khí mà đối phương giành cho mình, hắn không những không quan tâm mà ngược lại còn dở giọng trêu trọc khinh thường.
" Coi nào, sau lại tấn công, xem ra ngươi cần được dạy dỗ lại rồi "
Dứt lời, thân ảnh của hắn biến mất trong không khí, ngay lập tức liền xuất hiện trước mặt của Vũ Vấn Kỳ
Không kịp trở tay, một bàn bay đột nhiên xông đến siết chặt lấy cổ, nâng cả cơ thể y cách khỏi đất.
Choáng váng khó thở, y nhanh chóng thi chuyển linh lực
Một cú chưởng với nội lực mạnh mẽ đánh thẳng vào bụng đối phương.
Thời gian đột nhiên như trôi chậm lại, giữa đại điện hai thân ảnh một lơ lửng một dưới đất đang trong thế tấn công vẫn giữ nguyên vị trí.
Bầu không khí âm u xung quanh cũng trở nên ghê rợn và mị hoặc hơn
Qua một lúc, cảm giác khó thở vẫn không suy giảm. Y cố hết sức mở mắt quan sát thì! BỘP! Cơ thể như một khúc gỗ bị thả rơi xuống đất.
! Khụ khụ....
Khó khăn hít thở y thầm nghĩ có lẽ đòn tấn công đã có tác dụng, liền sau đó một tiếng cười phá vỡ sự im ắng
Hahaha!
" Ngươi thật là ngốc, ngươi nghĩ với sức lực bình phàm đó có thể làm ta bị thương "
Mơ màng không hiểu được lời của hắn nói, y chật vật chống tay đứng dậy
Hoảng hốt sợ hãi, y nhìn thấy trên tay mình là Khổn Tiên Trác
Từ khi nào nó đã ở đây
Tại sao y lại không hề phát hiện
Rốt cuộc là hắn muốn gì
Thấy Vũ Vấn Kỳ ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào tay mình, hắn cười lớn nói
" Kỳ Nhi có thú vị không, món đồ chơi này ta vừa mượn được ở Tiên giới, không cần sợ, nó không làm tổn hại đến ngươi đâu, có đều tạm thời sẽ phong bế linh lực của ngươi lại thôi "
Nắm tay thành đấm, y tức giận chậm rãi nói.
" Nam Cung Uyển, rốt cuộc ngươi muốn gì "
Ngay lập tức ý cười trên mặt hắn liền biến mắt, thay vào đó là ánh mắt của sự điên cuồng giận dữ tiến thẳng đến hướng y.
" Vũ Vấn Kỳ, ngươi đúng thật là mau quên "
" Có cần ta nhắc lại cho ngươi nhớ phụ thân của ta đã chết như thế nào không "
Nói đến đây, Nam Cung Uyển nhìn nam nhân đang ngồi ở bên kia.
Vẫn như cũ ngồi im vững chắc, nhưng thân thể thon dài lại không ngừng run lên từng trận, đầu cúi xuống, mía tóc dài xõa ra che đi khuôn mặt không thể nhìn thấy bất luận biểu tình gì, nhưng lại mơ hồ nghe được từ miệng y không ngừng bật ra vài thanh âm như tiếng khóc lại xen lẫn tiếng cười
" Là các ngươi ép ta "
Một khắc sau đó y đột nhiên ngẩng đầu lên hung hăng nhìn hắn, song nhãn đầy tơ máu bất ngờ biến thành một mảnh u lam hỗn loạn, cuồn cuộn hỏa nộ khiến kẻ nào cũng phải giật mình hoảng sợ.
Ngay giây tiếp theo, Vũ Vấn Kỳ đột nhiên ý thức được thân ảnh trước mắt mình chỉ còn là một tàn ảnh.
Lập tức phía sau thắt lưng đã lãnh lấy một kích ma lực cường nộ, lực đạo hung tàn tiến đến.
Rầm! cơ thể bị đòn tấn công đánh văng xa về phía trước.
Loạng choạng khó khăn quan sát, không kịp suy nghĩ thân ảnh phía sau một lần nữa lại biến mất, dùng tốc độ mà mắt y không thể bắt kịp, vọt đến ngay trước mặt hắn, đồng thời còn bồi thêm một kích.
Cảm giác đau đớn truyền đến từ vết thương đến khiến y nghĩ rằng đây chính là địa ngục.
Khuôn mặt anh tuấn nhất thời trở nên trắng bệch, ngầm nghiến răng, máu tươi nhất thời ộc ra, thân thể cũng theo lực đạo trùng kích mà trực tiếp bị đẩy bay về phía sau.
Ngay lúc Vũ Vấn Kỳ còn đang nghi ngờ có phải Nam Cung Uyển muốn trực tiếp giết chết mình, y chậm rãi ngẩng đầu lên, đưa tay chùi lấy vết máu bên bờ môi, song nhãn chớp động đầy ma mị nhìn hắn chăm chăm vào hắn nói.
" Nếu như ngươi đến đòi mạng vậy thì muốn chém muốn giết tùy ngươi "
A a a a ---" Một loại đau đớn điên cuồng truyền đến khiến y không thể chịu nổi mà bật miệng kêu lên thảm thiết thê lương.
Một tia lực đạo chớp qua mặt, đau đớn khôn cùng như bị cắt xẻ, kéo xé. Vũ Vấn Kỳ cảm thấy trước mắt là một mảnh huyết hồng tanh nồng, cái gì cũng không thể nhìn thấy, chỉ thấy một màu đen tối không ngừng tàn phá mọi thứ...
Ha hả! Nở một nụ cười chế giễu điên loạn, ngón tay thon dài tiến đến khuôn mặt trơn mịn của y.
" Ta ghét ánh mắt của ngươi "
Y không thể bật ra được bất cứ thanh âm nào, chỉ có thể quay đầu đi thở hổn hển...
Mấy sợi tóc đen nhánh rất nhanh liền bị mồ hôi trong suất thấm ướt, bám lấy khuôn mặt tuấn mỹ của y, con người trước giờ luôn sắc bén ngạo khí giờ phút này lại yếu đuối mà gợi cảm dị thường...
Đau
Chịu mấy đòn công kích hung bạo, thân thể không có nội lực hộ thân, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ đã đành
Hiện tại Nam Cung Uyển đã tước đi ánh sáng của y
Nếu như y không bị phong bế linh lực thì có lẽ sẽ không đến nước này.
Thế nhưng hiện tại....
Kết quả có thể đoán được
Y hoàn toàn thất thủ trước Nam Cung Uyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất