Chương 6: Sự thật
Vũ Vấn Kỳ thấy chủ nhân của hắn đang đau đớn, lửa giận trong lòng cuồn cuộn nổi lên. Hắn dùng hết sức bình sinh của mình tấn công liên tục vào người Dạ Hiểu Y, nhưng đáng tiếc thay nó vẫn không hề hấn.
Vũ Vấn Kỳ càng giận dữ cứ tấn công điên cuồng và hết lớn:
"Ngươi mau thả Dạ Hiểu Y ra bằng không ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây"
Thao Thiết bên trong kết giới cười lớn nhín phía Vũ Vấn Kỳ:
"Với sức lực của ngươi?"
Hahaha! hắn vẫn cười rất sảng khoái, ngược lại phía bên này cả ba người Tịch Hạ Nhiên đều đang lo lắng cho an nguy của Dạ Hiểu Y.
Bùm một phát, toàn bộ hào quang và những cánh hoa tử đằng biến mất Dạ hiểu y cũng từ trên không rơi xuống.
Tịch Hạ Nhiên thấy vậy liền nhảy đến đỡ lấy người Dạ Hiểu Y, thấy vậy Vũ Vấn Kỳ di chuyển nhanh đến chỗ Tịch Hạ Nhiên.
Chưa kịp làm gì thì Dạ Hiểu Y hộc ra một lượng lớn máu, sau đó liền ngất đi trong lòng của Tịch Hạ Nhiên.
Thao Thiết lúc này lên tiếng nói
"Dù sao nên nhóc này vẫn còn tác dụng nên ta sẽ tạm thời giữ lại"
Nghe giọng nói đầy sự khiêu khích của Thao Thiết, Vũ Vấn Kỳ lại một lần nữa tấn công về phía hắn nhưng chẳng si nhê. Diệp Tử Thanh thấy Vũ Vấn Kỳ cố chấp như vậy thì lên tiếng:
"Vô ích thôi, kết giới này rất chắc chắn chúng ta có đánh kiểu gì cũng ko xuyên vào bên trong được"
Vũ Vấn Kỳ ngừng tấn công, ngay sau đó y liếc mắt nhìn Thao Thiết một cái rồi xoay lưng bỏ đi.
Tịch Hạ Nhiên trầm mặt, bế Dạ Hiểu Y đứng lên chậm rãi di chuyển ra khỏi động nói:
"Đi thôi! Dạ Hiểu Y bị nội thương rất nghiêm trọng"
Dứt lời Diệp Tử Thanh và Vũ Vấn Kỳ cũng tiến bước theo sao, trước khi đi Vũ Vấn Kỳ vẫn ngoái đầu lại. Ánh mắt hắn sắc như dao, nắm chặt bàn tay như muốn xé nát không khí.
Về phía Thao Thiết thì hắn cũng ngưng ý cười khi nhìn bóng lưng ba người dần rời đi.
Thứ hắn cần đã tìm được.
- --------
Mạc Quy Sơn giáo
Dạ Hiểu Y mặc một bộ nội y màu trắng nằm trên giường đang được Diệp Tử Thanh chuẩn mạch cho, cạnh bên là Tịch Hạ Nhiên và Vũ Vấn Kỳ với vẻ mặt lo lắng đứng nhìn.
Một lúc sau Diệp Tử Thanh thu tay về, nhẹ nhàng đặt tay Dạ Hiểu Y lại vị trí cũ rồi kéo chăn đắp lại.
Thấy vậy Vũ Vấn Kỳ lên tiếng:
"Y ta có sao không?"
Diệp Tử Thanh đứng dậy di chuyển lại phía bàn chậm rãi rót một ít trà nói:
"Chỉ là do linh lực quá mạnh, cơ thể Dạ Hiểu Y còn quá yếu không chứa nổi nguồn linh lực mạnh mẽ này nên mới gây ra nội thương, tuy chỉ là nội thương nhẹ nhưng cần tịnh dưỡng một thời gian"
Dứt câu Diệp Tử Thanh đưa tách trà lên miệng uống. Thấy Tịch Hạ Nhiên vẫn đứng im lặng trầm mặt mà nhìn Dạ Hiểu Y thì Vũ Vấn Kỳ xoay ngang hỏi:
"Ngươi sao thế! có chuyện gì sao?"
Tịch Hạ Nhiên xoay qua nhìn Vũ Vấn Kỳ đáp:
"Không có gì chỉ là bây giờ ta cần phải đi một thời gian, chuyện ở đây giao lại cho ngươi có lẽ một thời ngắn ta sẽ không quay lại. Nhớ bảo hộ Dạ Hiểu Y cho tốt"
Vũ Vấn Kỳ lúc này di chuyển lại phía cạnh cửa sổ đứng ngoảnh đầu nhìn lại, nhẹ nhàng đưa tay gỡ đi tấm khăn che mặt xuống nói:
"Việc đó không cần ngươi nói, ta nhất định là sẽ đặt an nguy Dạ Hiểu Y lên hàng đầu"
Gió đêm man mát thổi nhẹ qua khung cửa sổ, nam nhân mái tóc đen tuyền đứng cạnh khung cửa. Gió nhẹ thổi bay mái tóc phía trước lướt qua khuôn mặt kiểu diễm băng lãnh của Vũ Vấn Kỳ.
Tịch Hạ Nhiên nghe thế thì không nói gì nữa im lặng rời khỏi. Trong khi đó Diệp Tử Thanh vẫn còn đang bất tri bất giác mơ hồ nhìn Vũ Vấn Kỳ.
Vũ Vấn Kỳ thấy Diệp Tử Thanh nhìn mình chầm chầm y hơi khó xử khuôn mặt tự nhiên ửng đỏ xoay về phía ngoài cửa ho nhẹ nói:
"Ngươi nhìn đủ chưa?"
Diệp Tử Thanh lúc này hoàn hồn đứng dậy chấp tay hướng Vũ Vấn Kỳ nói:
"Thất lễ rồi"
Nghe vậy Vũ Vấn Kỳ xoay người lại, nét mặt có vẻ đỡ hơn lúc nãy mà nói:
"Không sao! trời cũng không còn sớm, ngươi nên nghỉ ngơi đi ở đây có ta được rồi"
"Cảm ơn ngươi đã chiếu cố"
Diệp Tử Thanh cười đáp:
"Không cần đa lễ, huynh đã cứu ta ơn này to lớn, bấy nhiêu đây không tính là gì"
Thấy Vũ Vẫn Kỳ im lặng không đáp Diệp Tử Thanh tiếp lời:
"Nếu có việc gì cứ truyền âm cho ta, bây giờ không phiền ngươi nghỉ ngơi"
Nói xong Diệp Tử Thanh tiến về cửa và đi ra ngoài, trước khi ra còn không quên đóng cửa.
Sau khi Diệp Tử Thanh rời khỏi, Vũ Vấn Kỳ cười khổ mà tự nói:
"Vũ Vấn Kỳ ngưòi ta chỉ mới nhìn ngươi một chút mà ngươi đã phản ứng như vậy rồi, ngươi nhất định không được có ý gì khác với y"
Nói thì nói vậy nhưng hắn lại không kìm lòng được nhìn theo hướng bóng lưng Diệp Tử Thanh dần mất hút.
Diệp Tử Thanh quá là dịu dàng, hắn phải làm sao mới đúng đây.
Ta phải làm sao bây giờ
- ------
Thiên giới
Tiên đế ngồi đang đứng xoay lưng về phía đại sảnh chấp tay phía sau lớn tiếng nói.
" Tịch Hạ Nhiên con đường đường cũng là thái tử của thiên giới "
" Vậy mà chỉ có một viên ngọc mà đã ngần ấy thời gian vẫn chưa lấy được "
" Có phải con không muốn muội muội con mau chóng hồi phục "
Tịch Hạ Nhiên đang quỳ phía dưới đại điện gục đầu chấp tay nói
" Phụ Hoàng con không có ý đó, là do một số sự cố xảy ra nên mới làm cho việc lấy Ngọc Âu Lục chậm trễ "
" Mong phụ hoàng tha thứ, con nhất định sẽ nhanh chóng mang nó về cho đệ đệ "
Tiên Đế xoay người, nhìn xuống phía Tịch Hạ Nhiên
" Được rồi, ta sẽ cho con thêm thời gian con hãy mang nó về càng sớm càng tốt"
" Còn nữa việc ta kêu con điều tra về Ly Âm Thạch của ma giới con đã làm đến đâu rồi "
Tịch Hạ Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tiên Đế trả lời
" Dạo gần đây con có chút việc cần xử lí nên hiện tại con vẫn chưa điều tra thêm được gì cả "
Tiên Đế tỏ vẻ tức giận chừng mắt nhìn Tịch Hạ Nhiên nói lớn
" Ta đã nói việc con tiếp cận tên tiểu ma đầu đó chỉ để điều tra, đừng để ta phát hiện con có bất kì quan hệ nào khác với hắn "
" Lúc đó đừng trách ta áp dụng thiên phạt với con "
Tịch Hạ Nhiên hơi rũ mặt nhưng vẫn tỏ vẻ bình thản
" Nếu không còn gì, con xin lui "
Tiên đế phất tay áo xoay người rời đi
" Được "
- -‐------
Hai ngày trôi qua
Dạ Hiểu vừa tỉnh được một hôm, cơ thể y ngoại trừ hơi yếu thì không còn gì đáng ngại.
Tiếng chim ríu rít, gió nhẹ thổi lay. Dạ Hiểu Y đứng ở dưới một táng cây đào thở dài
" Tại sau từ lúc ta tỉnh đến giờ Tịch Hạ Nhiên huynh ấy vẫn không đến thăm ta, không lẽ huynh ấy không cần ta nữa rồi "
Vũ Vấn Kỳ từ phía sau lưng Dạ Hiểu Y chấp tay ung dung đi đến
" Hắn có việc nên tạm sẽ không đến một thời gian "
Dạ Hiểu Y từ từ xoay người lại nhìn về phía Vũ Vấn Kỳ nói
" Việc ta giao ngươi điều tra đến đâu rồi "
Vũ Vẫn Kỳ thư thã đi đến đứng cạnh bên Dạ Hiểu Y
" Dạ Huyền Nhu dạo gần đây đang triệu tập chúng yêu, kêu gọi chiêu binh. Hắn nói tăng cường lực lượng đề phong tiên giới tấn công "
Dạ Hiểu Y nở một nụ cười khinh bỉ
" Chắc phải hắn lo thế lực phía hắn không đủ để lật đổ ta sau "
" Trước mặt cha hắn nói không cần cái ngôi vị ma chủ, sau lưng lại âm thầm kéo bè phái "
Vũ Vẫn Kỳ cũng khẽ cười nhẹ nói
" Nội tâm hắn không dễ đoán "
" Quan trọng hơn là việc nội đan có lẽ đã bị Tịch Hạ Nhiên phát hiện "
Dạ Hiểu Y vẫn bình thản
" Trước sau gì hắn cũng biết, chẳng qua tên Thao Thiết giúp ta một bước. Sau này ta hà tất khỏi phải động thủ "
Vũ Vẫn Kỳ xoay đầu sang nhìn Dạ Hiểu Y
Gương mặt thanh tú cao ngạo băng lãnh, không còn chút nào ngây thơ hồn nhiên. Thay vào đó là một con ngươi đa mưu túc trí, độc ác băng lãnh.
" Không giống với ngươi của ngày thường chút nào "
Vũ Vấn Kỳ dùng ngón tay khẽ vén nghịch phần tóc mái của bản thân, Dạ Hiểu Y tỏ vẻ chán ghét lạnh lùng nói:
" Ta ghét phải diễn vai một tên yếu đuối hèn nhác trước mặt người khác cả ngày"
" Rồi có ngày ta sẽ giết sạch đám người dám cười nhạo ta ngày hôm nay "
Dứt lời Dạ Hiểu Y quay sang nghiêng đầu nhìn Vũ Vẫn Kỳ nỡ một nụ cười rạng rỡ, nội tâm Vũ Vấn Kỳ lúc này ngạc nhiên không tả, có thật sự là cùng một người không vậy.
Nếu là người khác chắc chắn sẽ bị vẻ bề ngoài này dụ dỗ sau đó giết chết một cách không hay biết. Thật là đáng sợ.
Vũ Vẫn Kỳ thu lại vẻ sửng sốt thở nhẹ một cái cũng khẽ cười bảo:
" Ta vẫn là không thấy quen mắt, người hãy là đừng cười như vậy được không. Ta thấy sợ đó "
Dứt lời Vũ Vẫn Kỳ vội vàng bỏ chạy không quên nói vọng lại.
" Nhưng ngươi cười thực sự rất đẹp đó "
Dạ Hiểu Y đứng đấy ngạc nhiên nhìn theo hắn. Cái tên này là đang khen hay chê mình.
Vũ Vấn Kỳ càng giận dữ cứ tấn công điên cuồng và hết lớn:
"Ngươi mau thả Dạ Hiểu Y ra bằng không ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây"
Thao Thiết bên trong kết giới cười lớn nhín phía Vũ Vấn Kỳ:
"Với sức lực của ngươi?"
Hahaha! hắn vẫn cười rất sảng khoái, ngược lại phía bên này cả ba người Tịch Hạ Nhiên đều đang lo lắng cho an nguy của Dạ Hiểu Y.
Bùm một phát, toàn bộ hào quang và những cánh hoa tử đằng biến mất Dạ hiểu y cũng từ trên không rơi xuống.
Tịch Hạ Nhiên thấy vậy liền nhảy đến đỡ lấy người Dạ Hiểu Y, thấy vậy Vũ Vấn Kỳ di chuyển nhanh đến chỗ Tịch Hạ Nhiên.
Chưa kịp làm gì thì Dạ Hiểu Y hộc ra một lượng lớn máu, sau đó liền ngất đi trong lòng của Tịch Hạ Nhiên.
Thao Thiết lúc này lên tiếng nói
"Dù sao nên nhóc này vẫn còn tác dụng nên ta sẽ tạm thời giữ lại"
Nghe giọng nói đầy sự khiêu khích của Thao Thiết, Vũ Vấn Kỳ lại một lần nữa tấn công về phía hắn nhưng chẳng si nhê. Diệp Tử Thanh thấy Vũ Vấn Kỳ cố chấp như vậy thì lên tiếng:
"Vô ích thôi, kết giới này rất chắc chắn chúng ta có đánh kiểu gì cũng ko xuyên vào bên trong được"
Vũ Vấn Kỳ ngừng tấn công, ngay sau đó y liếc mắt nhìn Thao Thiết một cái rồi xoay lưng bỏ đi.
Tịch Hạ Nhiên trầm mặt, bế Dạ Hiểu Y đứng lên chậm rãi di chuyển ra khỏi động nói:
"Đi thôi! Dạ Hiểu Y bị nội thương rất nghiêm trọng"
Dứt lời Diệp Tử Thanh và Vũ Vấn Kỳ cũng tiến bước theo sao, trước khi đi Vũ Vấn Kỳ vẫn ngoái đầu lại. Ánh mắt hắn sắc như dao, nắm chặt bàn tay như muốn xé nát không khí.
Về phía Thao Thiết thì hắn cũng ngưng ý cười khi nhìn bóng lưng ba người dần rời đi.
Thứ hắn cần đã tìm được.
- --------
Mạc Quy Sơn giáo
Dạ Hiểu Y mặc một bộ nội y màu trắng nằm trên giường đang được Diệp Tử Thanh chuẩn mạch cho, cạnh bên là Tịch Hạ Nhiên và Vũ Vấn Kỳ với vẻ mặt lo lắng đứng nhìn.
Một lúc sau Diệp Tử Thanh thu tay về, nhẹ nhàng đặt tay Dạ Hiểu Y lại vị trí cũ rồi kéo chăn đắp lại.
Thấy vậy Vũ Vấn Kỳ lên tiếng:
"Y ta có sao không?"
Diệp Tử Thanh đứng dậy di chuyển lại phía bàn chậm rãi rót một ít trà nói:
"Chỉ là do linh lực quá mạnh, cơ thể Dạ Hiểu Y còn quá yếu không chứa nổi nguồn linh lực mạnh mẽ này nên mới gây ra nội thương, tuy chỉ là nội thương nhẹ nhưng cần tịnh dưỡng một thời gian"
Dứt câu Diệp Tử Thanh đưa tách trà lên miệng uống. Thấy Tịch Hạ Nhiên vẫn đứng im lặng trầm mặt mà nhìn Dạ Hiểu Y thì Vũ Vấn Kỳ xoay ngang hỏi:
"Ngươi sao thế! có chuyện gì sao?"
Tịch Hạ Nhiên xoay qua nhìn Vũ Vấn Kỳ đáp:
"Không có gì chỉ là bây giờ ta cần phải đi một thời gian, chuyện ở đây giao lại cho ngươi có lẽ một thời ngắn ta sẽ không quay lại. Nhớ bảo hộ Dạ Hiểu Y cho tốt"
Vũ Vấn Kỳ lúc này di chuyển lại phía cạnh cửa sổ đứng ngoảnh đầu nhìn lại, nhẹ nhàng đưa tay gỡ đi tấm khăn che mặt xuống nói:
"Việc đó không cần ngươi nói, ta nhất định là sẽ đặt an nguy Dạ Hiểu Y lên hàng đầu"
Gió đêm man mát thổi nhẹ qua khung cửa sổ, nam nhân mái tóc đen tuyền đứng cạnh khung cửa. Gió nhẹ thổi bay mái tóc phía trước lướt qua khuôn mặt kiểu diễm băng lãnh của Vũ Vấn Kỳ.
Tịch Hạ Nhiên nghe thế thì không nói gì nữa im lặng rời khỏi. Trong khi đó Diệp Tử Thanh vẫn còn đang bất tri bất giác mơ hồ nhìn Vũ Vấn Kỳ.
Vũ Vấn Kỳ thấy Diệp Tử Thanh nhìn mình chầm chầm y hơi khó xử khuôn mặt tự nhiên ửng đỏ xoay về phía ngoài cửa ho nhẹ nói:
"Ngươi nhìn đủ chưa?"
Diệp Tử Thanh lúc này hoàn hồn đứng dậy chấp tay hướng Vũ Vấn Kỳ nói:
"Thất lễ rồi"
Nghe vậy Vũ Vấn Kỳ xoay người lại, nét mặt có vẻ đỡ hơn lúc nãy mà nói:
"Không sao! trời cũng không còn sớm, ngươi nên nghỉ ngơi đi ở đây có ta được rồi"
"Cảm ơn ngươi đã chiếu cố"
Diệp Tử Thanh cười đáp:
"Không cần đa lễ, huynh đã cứu ta ơn này to lớn, bấy nhiêu đây không tính là gì"
Thấy Vũ Vẫn Kỳ im lặng không đáp Diệp Tử Thanh tiếp lời:
"Nếu có việc gì cứ truyền âm cho ta, bây giờ không phiền ngươi nghỉ ngơi"
Nói xong Diệp Tử Thanh tiến về cửa và đi ra ngoài, trước khi ra còn không quên đóng cửa.
Sau khi Diệp Tử Thanh rời khỏi, Vũ Vấn Kỳ cười khổ mà tự nói:
"Vũ Vấn Kỳ ngưòi ta chỉ mới nhìn ngươi một chút mà ngươi đã phản ứng như vậy rồi, ngươi nhất định không được có ý gì khác với y"
Nói thì nói vậy nhưng hắn lại không kìm lòng được nhìn theo hướng bóng lưng Diệp Tử Thanh dần mất hút.
Diệp Tử Thanh quá là dịu dàng, hắn phải làm sao mới đúng đây.
Ta phải làm sao bây giờ
- ------
Thiên giới
Tiên đế ngồi đang đứng xoay lưng về phía đại sảnh chấp tay phía sau lớn tiếng nói.
" Tịch Hạ Nhiên con đường đường cũng là thái tử của thiên giới "
" Vậy mà chỉ có một viên ngọc mà đã ngần ấy thời gian vẫn chưa lấy được "
" Có phải con không muốn muội muội con mau chóng hồi phục "
Tịch Hạ Nhiên đang quỳ phía dưới đại điện gục đầu chấp tay nói
" Phụ Hoàng con không có ý đó, là do một số sự cố xảy ra nên mới làm cho việc lấy Ngọc Âu Lục chậm trễ "
" Mong phụ hoàng tha thứ, con nhất định sẽ nhanh chóng mang nó về cho đệ đệ "
Tiên Đế xoay người, nhìn xuống phía Tịch Hạ Nhiên
" Được rồi, ta sẽ cho con thêm thời gian con hãy mang nó về càng sớm càng tốt"
" Còn nữa việc ta kêu con điều tra về Ly Âm Thạch của ma giới con đã làm đến đâu rồi "
Tịch Hạ Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tiên Đế trả lời
" Dạo gần đây con có chút việc cần xử lí nên hiện tại con vẫn chưa điều tra thêm được gì cả "
Tiên Đế tỏ vẻ tức giận chừng mắt nhìn Tịch Hạ Nhiên nói lớn
" Ta đã nói việc con tiếp cận tên tiểu ma đầu đó chỉ để điều tra, đừng để ta phát hiện con có bất kì quan hệ nào khác với hắn "
" Lúc đó đừng trách ta áp dụng thiên phạt với con "
Tịch Hạ Nhiên hơi rũ mặt nhưng vẫn tỏ vẻ bình thản
" Nếu không còn gì, con xin lui "
Tiên đế phất tay áo xoay người rời đi
" Được "
- -‐------
Hai ngày trôi qua
Dạ Hiểu vừa tỉnh được một hôm, cơ thể y ngoại trừ hơi yếu thì không còn gì đáng ngại.
Tiếng chim ríu rít, gió nhẹ thổi lay. Dạ Hiểu Y đứng ở dưới một táng cây đào thở dài
" Tại sau từ lúc ta tỉnh đến giờ Tịch Hạ Nhiên huynh ấy vẫn không đến thăm ta, không lẽ huynh ấy không cần ta nữa rồi "
Vũ Vấn Kỳ từ phía sau lưng Dạ Hiểu Y chấp tay ung dung đi đến
" Hắn có việc nên tạm sẽ không đến một thời gian "
Dạ Hiểu Y từ từ xoay người lại nhìn về phía Vũ Vấn Kỳ nói
" Việc ta giao ngươi điều tra đến đâu rồi "
Vũ Vẫn Kỳ thư thã đi đến đứng cạnh bên Dạ Hiểu Y
" Dạ Huyền Nhu dạo gần đây đang triệu tập chúng yêu, kêu gọi chiêu binh. Hắn nói tăng cường lực lượng đề phong tiên giới tấn công "
Dạ Hiểu Y nở một nụ cười khinh bỉ
" Chắc phải hắn lo thế lực phía hắn không đủ để lật đổ ta sau "
" Trước mặt cha hắn nói không cần cái ngôi vị ma chủ, sau lưng lại âm thầm kéo bè phái "
Vũ Vẫn Kỳ cũng khẽ cười nhẹ nói
" Nội tâm hắn không dễ đoán "
" Quan trọng hơn là việc nội đan có lẽ đã bị Tịch Hạ Nhiên phát hiện "
Dạ Hiểu Y vẫn bình thản
" Trước sau gì hắn cũng biết, chẳng qua tên Thao Thiết giúp ta một bước. Sau này ta hà tất khỏi phải động thủ "
Vũ Vẫn Kỳ xoay đầu sang nhìn Dạ Hiểu Y
Gương mặt thanh tú cao ngạo băng lãnh, không còn chút nào ngây thơ hồn nhiên. Thay vào đó là một con ngươi đa mưu túc trí, độc ác băng lãnh.
" Không giống với ngươi của ngày thường chút nào "
Vũ Vấn Kỳ dùng ngón tay khẽ vén nghịch phần tóc mái của bản thân, Dạ Hiểu Y tỏ vẻ chán ghét lạnh lùng nói:
" Ta ghét phải diễn vai một tên yếu đuối hèn nhác trước mặt người khác cả ngày"
" Rồi có ngày ta sẽ giết sạch đám người dám cười nhạo ta ngày hôm nay "
Dứt lời Dạ Hiểu Y quay sang nghiêng đầu nhìn Vũ Vẫn Kỳ nỡ một nụ cười rạng rỡ, nội tâm Vũ Vấn Kỳ lúc này ngạc nhiên không tả, có thật sự là cùng một người không vậy.
Nếu là người khác chắc chắn sẽ bị vẻ bề ngoài này dụ dỗ sau đó giết chết một cách không hay biết. Thật là đáng sợ.
Vũ Vẫn Kỳ thu lại vẻ sửng sốt thở nhẹ một cái cũng khẽ cười bảo:
" Ta vẫn là không thấy quen mắt, người hãy là đừng cười như vậy được không. Ta thấy sợ đó "
Dứt lời Vũ Vẫn Kỳ vội vàng bỏ chạy không quên nói vọng lại.
" Nhưng ngươi cười thực sự rất đẹp đó "
Dạ Hiểu Y đứng đấy ngạc nhiên nhìn theo hắn. Cái tên này là đang khen hay chê mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất