Chương 7: Đi Nhược U
Sáng hôm sau
Vũ Vấn Kỳ đang vui vẻ ung dung hướng đi về phía phòng của Dạ Hiểu Y, vừa mở cửa bước vào hắn xém va phải người Dạ Hiểu Y đang vội vã bước ra làm cả hai giật mình.
"Chủ nhân định đi đâu à?"
Dạ Hiểu Y bên này gấp gáp đẩy Vũ Vấn Kỳ sang một bên quay sang nói:
"Ta không thể đợi Tịch Hạ Nhiên nữa, bây giờ ta phải về ma giới"
Nghe hai từ ma giới Vũ Vấn Kỳ ngạc nhiên nói:
"Cơ thể người chưa khỏe hẳn, hơn nữa ma giới có việc gì sau?"
Dạ Hiểu Y nhìn hắn với ánh mắt phán xét mà nói:
"Ta đã khỏe nhiều rồi"
Lúc này Vũ Vấn Kỳ bất đầu chột dạ, hắn còn muốn ở lại với Diệp Tử Thanh thêm nữa. Hắn chưa muốn về ma giới, thấy vậy liền tìm thêm lí do.
"Vậy còn ngọc Âu Lục chúng ta không cần nữa sau?"
Dạ Hiểu Y bắt đầu bước đi, vừa đi vừa nói vọng lại:
"Ta chẳng quan tâm nữa"
"Ngươi không muốn về thì cứ ở lại"
Sau đó Dạ Hiểu Y di chuyển ngày một nhanh, hướng đường xuống chân núi.
Phía sau Vũ Vấn Kỳ đuổi theo nói lớn:
"Sao có thể như vậy được"
"Hay là ở thêm vài hôm, đợi Tịch Hạ Nhiên đến chúng ta cùng đi"
Lúc này Dạ Hiểu Y dần trở nên bực bội, xoay đầu lại nhìn Vũ Vấn Kỳ với ánh mắt sắc bén nói:
"Ta nhắc lại, ngươi thích thì ở lại lấy đi ta tự về"
Sau đó Dạ Hiểu Y đi nhanh xuống núi,
Vũ Vấn Kỳ bên này thở dài một cái. Xoay đầu nhìn lại hướng phòng của Diệp Tử Thanh với ánh mắt tiếc nuối, quay xuống nhìn Dạ Hiểu Y đang từ từ khuất bóng y bất lực đuổi theo nói lớn:
"Chủ nhân người đợi ta với"
- -----
Ở ma giới
"Báo"
Một tên lính canh chạy gấp gút vào trong chấp tay quỳ xuống khẩn trương nói:
"Bẩm báo ma chủ, Dạ Ân có thông tin phía phong ấn Thao Thiết có động tĩnh, dường như có ai đó lén xâm nhập vào"
Dạ Cố trên này đang ngồi bên bàn thạch đọc sách, giây sau liền bỏ vỡ cuộn thư ngẩng đầu nhìn xuống nói:
"Được! ngươi lui xuống đi"
Tên lính canh gật đầu, từ từ đứng dậy lui ra ngoài.
Trong này Dạ Cố đang nghĩ thầm.
"Là ai?"
Cùng lúc này Dạ Hiểu Y bên ngoài đã về đến, y giận dữ hùm hổ đi vào lớn tiếng nói:
"Cha người phải giải thích rõ"
Đột nhiên nghe Dạ Hiểu Y lớn tiếng trách móc, Dạ Cố giật mình ngạc nhiên hỏi:
"Nào Y nhi ngoan, ai làm con tức giận sau"
Dạ Hiểu Y với vẻ mặt khá khó nhìn đi tới gần bên Dạ Cố nói:
"Chẳng phải người bảo sinh thần năm nay sẽ cho con quản tứ vực ma, bây giờ nó lại nằm trong tay ca ca. Người nói xem"
Dạ Cố nhìn vẻ mặt tức giận của con trai, quan sát kĩ một chuat thì đột nhiên khuôn mặt của Bạch Uyên hiện lên trước mặt y. Là ánh mắt đó, mái tóc đó, cả nụ cười nó rất giống với Dạ Hiểu Y.
"Cha người có nghe con nói không?"
Lúc này Dạ Cố mới hoàn hồn nhìn khuôn mặt Bạch Uyên dần biến mất, thay vào đó là ánh mắt giận dữ cửa Dạ Hiểu Y.
Dạ Cố khẽ cười, kéo tay Dạ Hiểu Y ngồi xuống ghế khẽ nói.
"Nào Y nhi nghe ta nói"
"Tứ vực ma là nơi âm u lạnh lẽo, có rất nhiều yêu ma quỷ quái chưa được thuần phục, hơn nữa quanh năm ma khí trướng trời rất nhiều nó không có gì tốt cả. Ta ban cho ca ca con là vì nó có năng lực khả năng cai quản tốt được nơi đó"
Nghe tới đây Dạ Hiểu Y càng phẫn nộ mà mói:
"Người làm vậy chẳng khác nào góp sức chống lưng cho huynh ấy chống lại con"
"Sau này cái chức danh thái tử ma tộc của con cứ để cho huynh ấy"
Dạ Cố thấy tình hình có vẻ căng thẳng liền nhẹ nhàng giải thích:
"Nào! Ngoan ta không có ý đó. Nhưng nếu được thì cứ để nó lên nắm giữ ma tộc thì ta sẽ yên tâm hơn là để con giữ vị trí này"
Dạ Hiểu Y không còn tin vào mắt mình nữa, y chết lặng. Chẳng phải từ nhỏ Dạ Cố đã hứa với y sau này nhất định cái ghế ma chủ sẽ là của y sau. Bây giờ lại âm thầm tạo thế lực, nâng đỡ cho tên Dạ Ân đó.
Lúc này Dạ Cố thấy sắc mặt Dạ Hiểu Y không tốt nên vội giải thích:
"Ta chỉ muốn tốt cho con, an nguy của con vẫn đáng giá hơn vị trí ma chủ này"
Nghe Dạ Cố nói vậy, Dạ Hiểu Y trầm mặt run run nói:
"Muốn tốt cho con sau"
Dạ Hiểu Y trầm mặt khẽ rơi giọt nước mắt nói:
"Có phải là vì tin đồn con không phải là con ruột của người? Nên bây giờ ngay cả cái ghế đó ngưòi cũng muốn lấy đi"
Nghe đến đây Dạ Cố bàng hoàng nói:
"Tại sao con lại nói vậy"
"Giữa ta với con không có tin đồn gì cả"
Dạ Hiểu Y đang dần mất bình tỉnh chen ngang lời nói của Dạ Cố mà quát lớn:
"Vậy tại sao người lại làm vậy? người không cần con nữa vì con là một tên yếu đuối có phải không?"
Thấy vậy Dạ Cố tiến đến gần đưa tay ôm lấy ngưòi Dạ Hiểu Y nhẹ nhàng an ủi:
"Con đừng nói bậy, ta thực sự không có suy nghĩ vậy. Đối với ta con như là sinh mạng của ta vậy"
"Ta chỉ muốn tốt cho con thôi"
Nghe đến đây Dạ Hiểu Y bỗng im lặng giây lát, y cảm thấy mình có hơi kích động. Nếu cứ để cảm xúc nhất thời chi phối làm hư việc sau này thì không ổn chút nào.
Y như suy nghĩ gì đó một lúc lâu sau đó bỗng òa khóc lớn nói:
"Con xin lỗi vì đã lớn tiếng với ngưòi, là con ngu xuẩn"
"Lâu nay con luôn gây phiền phức cho người, con xin lỗi"
Càng nói Dạ Hiểu Y càng làm nũng hết mức có thể, Dạ Cố nghe vậy liền đưa tay xoa đầu Dạ Hiểu Y đau lòng đáp:
"Ta cũng xin lỗi vì đã không nói trước với con"
Dạ Hiểu Y ngước lên khẽ lắc đầu nói:
"Không! người không có lỗi, ngưòi chỉ là muốn tốt cho con thôi, nên người đừng tự trách"
Dạ Cố nhìn nhi tử ngoan ngoãn trong lòng, y khẽ lộ ý cười:
"Y nhi của ta đúng là hiểu chuyện"
Nói xong Dạ Cố đỡ Dạ Hiểu Y đứng dậy trong lòng không khỏi lo lắng, Dạ Hiểu Y từ trước nay luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, tại sao bây giờ lại đột ngột thay đổi thái độ như vậy.
Chen ngang giữa cuộc trò chuyện một nam tử hớt hãi chạy vào báo:
"Bẩm báo ma chủ, đã phát hiện tung tích kẻ xâm nhập vào kết giới. Là tên ma vương Bắc Nha Ty và một đạo sĩ"
Dạ Hiểu Y nghe xong liền xoay ngưòi nhìn nam tử kia mà nói
"Là Thu Phàm sau?"
Dạ Cố ngạc nhiên định mở mời thì Dạ Hiểu Y hiểu ý xoay ngưòi hướng Dạ Cố nói:
"Cha ngọc Âu Lục mà người cần đã bị tên Thu Phàm đó lấy mất"
Dạ Cố nghe xong liền tỏ vẻ nghiêm trọng nói:
"Không lẽ tên Bắc Nha Ty định dùng ngọc Âu Lục phá phong ấn"
Không đợi mọi người phản ứng Dạ Cố liền nhanh bước, vừa đi vừa nói:
"Gọi người đi theo ta"
Dạ Hiểu Y nghe phụ thân nhắc tới Thao Thiết làm y nhớ việc hắn gây ra cho y, bèn nhanh chân lén đuổi theo Dạ Cố.
- ------
Mạc Quy Sơn giáo
Diệp Tử Thanh đi khắp trong ngoài nhìn hết các chỗ, y thở dài nói:
"Lại không từ mà biệt"
- ------
Lúc này trên thiên giới
"Tiên đế không hay rồi, Dạ Cố đang dắt một đội yêu ma tiến thẳng đến Nhược U"
Tịch Trác Tuyền nghe xong liền xoay người, chiếc ly trong lòng bàn tay bị bóp vỡ tức giận nói:
"Dạ Cố đó không lẽ hắn định thả Thao Thiết"
"Mau truyền lệnh ta, đi Nhược U "
- ------
Ở Nhược U
"Bắc Nha Ty ngươi chắc chắn rằng sau khi dùng ngọc Âu Lục phá phong ấn của Thao Thiết thì ngươi sẽ giúp ta lấy lại tất cả"
Phía trước Bắc Nha Ty cười lớn nói:
"Thu Phàm ngươi yên tâm, chúng ta đã giao dịch rõ ràng"
Thu Phàm đi phía sau vẫn lộ vẻ còn nghi ngờ hỏi:
"Ngươi chắc là Thao Thiết sẽ nghe lời ngươi? hơn nữa vật này chắc chắn sẽ giải mở được phong ấn?"
Nói xong Thu Phàm mở lòng bàn tay, bên trong có một viên ngọc đang tỉmira ra những ánh sáng lấp lánh.
Đợi mãi không thấy người kia hồi đáp, Thu Phàm cũng đành lẳng lặng an phận đi theo phía sau.
Phía bên này Bắc Nha Ty đang đi thì ngừng lại đột ngột xoay người lại làm cho Thu Phàm quá chớn va vào hắn.
Thu Phàm giật mình lui lại phàn nàn:
"Sao lại dừng lại"
Bắc Nha Ty lên tiếng:
"Ngươi đang nghi ngờ ta"
Nghe hắn nói vậy Thu Phàm nét mặt sượng ngắt nói nhỏ:
"Hắn bị chậm tiêu à?"
Bắc Nha Ty bên này thấy Thu Phàm không nói gì thì lại mở miệng:
"Đưa nó cho ta"
Dứt lời thì Thu Phàm cũng đưa viên ngọc cho Bắc Nha Ty, sau đó cả hai cùng đám ma yêu khác tiếp tục tiến sâu vào trong hang động.
Vũ Vấn Kỳ đang vui vẻ ung dung hướng đi về phía phòng của Dạ Hiểu Y, vừa mở cửa bước vào hắn xém va phải người Dạ Hiểu Y đang vội vã bước ra làm cả hai giật mình.
"Chủ nhân định đi đâu à?"
Dạ Hiểu Y bên này gấp gáp đẩy Vũ Vấn Kỳ sang một bên quay sang nói:
"Ta không thể đợi Tịch Hạ Nhiên nữa, bây giờ ta phải về ma giới"
Nghe hai từ ma giới Vũ Vấn Kỳ ngạc nhiên nói:
"Cơ thể người chưa khỏe hẳn, hơn nữa ma giới có việc gì sau?"
Dạ Hiểu Y nhìn hắn với ánh mắt phán xét mà nói:
"Ta đã khỏe nhiều rồi"
Lúc này Vũ Vấn Kỳ bất đầu chột dạ, hắn còn muốn ở lại với Diệp Tử Thanh thêm nữa. Hắn chưa muốn về ma giới, thấy vậy liền tìm thêm lí do.
"Vậy còn ngọc Âu Lục chúng ta không cần nữa sau?"
Dạ Hiểu Y bắt đầu bước đi, vừa đi vừa nói vọng lại:
"Ta chẳng quan tâm nữa"
"Ngươi không muốn về thì cứ ở lại"
Sau đó Dạ Hiểu Y di chuyển ngày một nhanh, hướng đường xuống chân núi.
Phía sau Vũ Vấn Kỳ đuổi theo nói lớn:
"Sao có thể như vậy được"
"Hay là ở thêm vài hôm, đợi Tịch Hạ Nhiên đến chúng ta cùng đi"
Lúc này Dạ Hiểu Y dần trở nên bực bội, xoay đầu lại nhìn Vũ Vấn Kỳ với ánh mắt sắc bén nói:
"Ta nhắc lại, ngươi thích thì ở lại lấy đi ta tự về"
Sau đó Dạ Hiểu Y đi nhanh xuống núi,
Vũ Vấn Kỳ bên này thở dài một cái. Xoay đầu nhìn lại hướng phòng của Diệp Tử Thanh với ánh mắt tiếc nuối, quay xuống nhìn Dạ Hiểu Y đang từ từ khuất bóng y bất lực đuổi theo nói lớn:
"Chủ nhân người đợi ta với"
- -----
Ở ma giới
"Báo"
Một tên lính canh chạy gấp gút vào trong chấp tay quỳ xuống khẩn trương nói:
"Bẩm báo ma chủ, Dạ Ân có thông tin phía phong ấn Thao Thiết có động tĩnh, dường như có ai đó lén xâm nhập vào"
Dạ Cố trên này đang ngồi bên bàn thạch đọc sách, giây sau liền bỏ vỡ cuộn thư ngẩng đầu nhìn xuống nói:
"Được! ngươi lui xuống đi"
Tên lính canh gật đầu, từ từ đứng dậy lui ra ngoài.
Trong này Dạ Cố đang nghĩ thầm.
"Là ai?"
Cùng lúc này Dạ Hiểu Y bên ngoài đã về đến, y giận dữ hùm hổ đi vào lớn tiếng nói:
"Cha người phải giải thích rõ"
Đột nhiên nghe Dạ Hiểu Y lớn tiếng trách móc, Dạ Cố giật mình ngạc nhiên hỏi:
"Nào Y nhi ngoan, ai làm con tức giận sau"
Dạ Hiểu Y với vẻ mặt khá khó nhìn đi tới gần bên Dạ Cố nói:
"Chẳng phải người bảo sinh thần năm nay sẽ cho con quản tứ vực ma, bây giờ nó lại nằm trong tay ca ca. Người nói xem"
Dạ Cố nhìn vẻ mặt tức giận của con trai, quan sát kĩ một chuat thì đột nhiên khuôn mặt của Bạch Uyên hiện lên trước mặt y. Là ánh mắt đó, mái tóc đó, cả nụ cười nó rất giống với Dạ Hiểu Y.
"Cha người có nghe con nói không?"
Lúc này Dạ Cố mới hoàn hồn nhìn khuôn mặt Bạch Uyên dần biến mất, thay vào đó là ánh mắt giận dữ cửa Dạ Hiểu Y.
Dạ Cố khẽ cười, kéo tay Dạ Hiểu Y ngồi xuống ghế khẽ nói.
"Nào Y nhi nghe ta nói"
"Tứ vực ma là nơi âm u lạnh lẽo, có rất nhiều yêu ma quỷ quái chưa được thuần phục, hơn nữa quanh năm ma khí trướng trời rất nhiều nó không có gì tốt cả. Ta ban cho ca ca con là vì nó có năng lực khả năng cai quản tốt được nơi đó"
Nghe tới đây Dạ Hiểu Y càng phẫn nộ mà mói:
"Người làm vậy chẳng khác nào góp sức chống lưng cho huynh ấy chống lại con"
"Sau này cái chức danh thái tử ma tộc của con cứ để cho huynh ấy"
Dạ Cố thấy tình hình có vẻ căng thẳng liền nhẹ nhàng giải thích:
"Nào! Ngoan ta không có ý đó. Nhưng nếu được thì cứ để nó lên nắm giữ ma tộc thì ta sẽ yên tâm hơn là để con giữ vị trí này"
Dạ Hiểu Y không còn tin vào mắt mình nữa, y chết lặng. Chẳng phải từ nhỏ Dạ Cố đã hứa với y sau này nhất định cái ghế ma chủ sẽ là của y sau. Bây giờ lại âm thầm tạo thế lực, nâng đỡ cho tên Dạ Ân đó.
Lúc này Dạ Cố thấy sắc mặt Dạ Hiểu Y không tốt nên vội giải thích:
"Ta chỉ muốn tốt cho con, an nguy của con vẫn đáng giá hơn vị trí ma chủ này"
Nghe Dạ Cố nói vậy, Dạ Hiểu Y trầm mặt run run nói:
"Muốn tốt cho con sau"
Dạ Hiểu Y trầm mặt khẽ rơi giọt nước mắt nói:
"Có phải là vì tin đồn con không phải là con ruột của người? Nên bây giờ ngay cả cái ghế đó ngưòi cũng muốn lấy đi"
Nghe đến đây Dạ Cố bàng hoàng nói:
"Tại sao con lại nói vậy"
"Giữa ta với con không có tin đồn gì cả"
Dạ Hiểu Y đang dần mất bình tỉnh chen ngang lời nói của Dạ Cố mà quát lớn:
"Vậy tại sao người lại làm vậy? người không cần con nữa vì con là một tên yếu đuối có phải không?"
Thấy vậy Dạ Cố tiến đến gần đưa tay ôm lấy ngưòi Dạ Hiểu Y nhẹ nhàng an ủi:
"Con đừng nói bậy, ta thực sự không có suy nghĩ vậy. Đối với ta con như là sinh mạng của ta vậy"
"Ta chỉ muốn tốt cho con thôi"
Nghe đến đây Dạ Hiểu Y bỗng im lặng giây lát, y cảm thấy mình có hơi kích động. Nếu cứ để cảm xúc nhất thời chi phối làm hư việc sau này thì không ổn chút nào.
Y như suy nghĩ gì đó một lúc lâu sau đó bỗng òa khóc lớn nói:
"Con xin lỗi vì đã lớn tiếng với ngưòi, là con ngu xuẩn"
"Lâu nay con luôn gây phiền phức cho người, con xin lỗi"
Càng nói Dạ Hiểu Y càng làm nũng hết mức có thể, Dạ Cố nghe vậy liền đưa tay xoa đầu Dạ Hiểu Y đau lòng đáp:
"Ta cũng xin lỗi vì đã không nói trước với con"
Dạ Hiểu Y ngước lên khẽ lắc đầu nói:
"Không! người không có lỗi, ngưòi chỉ là muốn tốt cho con thôi, nên người đừng tự trách"
Dạ Cố nhìn nhi tử ngoan ngoãn trong lòng, y khẽ lộ ý cười:
"Y nhi của ta đúng là hiểu chuyện"
Nói xong Dạ Cố đỡ Dạ Hiểu Y đứng dậy trong lòng không khỏi lo lắng, Dạ Hiểu Y từ trước nay luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, tại sao bây giờ lại đột ngột thay đổi thái độ như vậy.
Chen ngang giữa cuộc trò chuyện một nam tử hớt hãi chạy vào báo:
"Bẩm báo ma chủ, đã phát hiện tung tích kẻ xâm nhập vào kết giới. Là tên ma vương Bắc Nha Ty và một đạo sĩ"
Dạ Hiểu Y nghe xong liền xoay ngưòi nhìn nam tử kia mà nói
"Là Thu Phàm sau?"
Dạ Cố ngạc nhiên định mở mời thì Dạ Hiểu Y hiểu ý xoay ngưòi hướng Dạ Cố nói:
"Cha ngọc Âu Lục mà người cần đã bị tên Thu Phàm đó lấy mất"
Dạ Cố nghe xong liền tỏ vẻ nghiêm trọng nói:
"Không lẽ tên Bắc Nha Ty định dùng ngọc Âu Lục phá phong ấn"
Không đợi mọi người phản ứng Dạ Cố liền nhanh bước, vừa đi vừa nói:
"Gọi người đi theo ta"
Dạ Hiểu Y nghe phụ thân nhắc tới Thao Thiết làm y nhớ việc hắn gây ra cho y, bèn nhanh chân lén đuổi theo Dạ Cố.
- ------
Mạc Quy Sơn giáo
Diệp Tử Thanh đi khắp trong ngoài nhìn hết các chỗ, y thở dài nói:
"Lại không từ mà biệt"
- ------
Lúc này trên thiên giới
"Tiên đế không hay rồi, Dạ Cố đang dắt một đội yêu ma tiến thẳng đến Nhược U"
Tịch Trác Tuyền nghe xong liền xoay người, chiếc ly trong lòng bàn tay bị bóp vỡ tức giận nói:
"Dạ Cố đó không lẽ hắn định thả Thao Thiết"
"Mau truyền lệnh ta, đi Nhược U "
- ------
Ở Nhược U
"Bắc Nha Ty ngươi chắc chắn rằng sau khi dùng ngọc Âu Lục phá phong ấn của Thao Thiết thì ngươi sẽ giúp ta lấy lại tất cả"
Phía trước Bắc Nha Ty cười lớn nói:
"Thu Phàm ngươi yên tâm, chúng ta đã giao dịch rõ ràng"
Thu Phàm đi phía sau vẫn lộ vẻ còn nghi ngờ hỏi:
"Ngươi chắc là Thao Thiết sẽ nghe lời ngươi? hơn nữa vật này chắc chắn sẽ giải mở được phong ấn?"
Nói xong Thu Phàm mở lòng bàn tay, bên trong có một viên ngọc đang tỉmira ra những ánh sáng lấp lánh.
Đợi mãi không thấy người kia hồi đáp, Thu Phàm cũng đành lẳng lặng an phận đi theo phía sau.
Phía bên này Bắc Nha Ty đang đi thì ngừng lại đột ngột xoay người lại làm cho Thu Phàm quá chớn va vào hắn.
Thu Phàm giật mình lui lại phàn nàn:
"Sao lại dừng lại"
Bắc Nha Ty lên tiếng:
"Ngươi đang nghi ngờ ta"
Nghe hắn nói vậy Thu Phàm nét mặt sượng ngắt nói nhỏ:
"Hắn bị chậm tiêu à?"
Bắc Nha Ty bên này thấy Thu Phàm không nói gì thì lại mở miệng:
"Đưa nó cho ta"
Dứt lời thì Thu Phàm cũng đưa viên ngọc cho Bắc Nha Ty, sau đó cả hai cùng đám ma yêu khác tiếp tục tiến sâu vào trong hang động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất