Chương 24: Món quà bất ngờ
Tháng này chỉ có duy nhất một ngày nghỉ lễ, Nhạc Tri Thời quyết định làm tổ trong phòng mình. Sau khi trở về từ chuyến công tác, Tống Cẩn vui vẻ nướng bánh cùng Lâm Dung, cả căn nhà bỗng thơm phức mùi bơ. Tống Dục xuống lầu định pha cà phê thì bị ba Tống gọi lại, ông hỏi về tình hình học tập gần đây và cả chuyện thi TOEFL của anh.
“Con có nắm chắc không?”
Tống Dục trả lời có ạ, chuẩn bị trở lên lầu. Lâm Dung chợt gọi anh: “Tiểu Dục, hôm qua con nói muốn mua thảm mới đúng không? Mẹ và dì con đã chọn được một tấm thảm lông cừu rồi, đợi lát giao hàng tới mẹ sẽ đem lên phòng cho con nha.”
“Vâng mẹ.” Cổ họng của Tống Dục hơi khó chịu, anh ho khan một tiếng: “Khi nào đem lên cũng được ạ.”
Lâm Dung đưa cho anh đĩa bánh quy socola hình trái tim mới nướng xong, không chứa gluten: “Mang lên cho em trai con luôn, à đợi chút, mẹ rót cho em ly sữa nóng nữa.”
Tống Cẩn đề nghị: “Đem sữa chua đi, sữa chua tốt cho dạ dày.”
Tống Dục đem đồ lên lầu, lúc ngang qua phòng Nhạc Tri Thời, anh đứng ngoài cửa gọi vọng vào, Nhạc Tri Thời ở bên trong lên tiếng hỏi lại xem có chuyện gì.
Tống Dục nhíu mày, cảm thấy hơi lạ: “Mẹ bảo anh đưa cho em ít bánh quy.”
“Vâng ạ! Vậy… anh đặt ở cửa cho em nha, lát nữa em lấy.”
Nhạc Tri Thời nói xong thì nghe thấy Tống Dục đáp ‘Ừ’, đợi thêm một lát cậu hé cửa dòm qua khe nhỏ, xác nhận Tống Dục đã đi thì mới mở rộng cửa, cầm đĩa thức ăn ở trên sàn lên.
“Em giở trò quỷ gì ở trong đó vậy?”
Bị bắt quả tang khiến Nhạc Tri Thời giật thót, vừa xoay người đã thấy Tống Dục đang đứng cách đó vài bước nhìn mình. Đột nhiên trong đầu Nhạc Tri Thời hiện lên hình ảnh Tom và Jerry, lúc này cậu chính là Jerry chui ra từ lỗ nhỏ để ăn trộm pho mát.
Tống Dục không nói nhiều mà bước thẳng vào phòng Nhạc Tri Thời, nhưng cậu đã nhanh chân đóng cửa cái rầm.
Tống Dục bị chặn bên ngoài, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp, hơn 11 năm qua anh chưa từng được trải nghiệm cái cảm giác này bao giờ đâu đó.
Anh đứng ở cửa thật lâu, ngẩn người suy nghĩ.
*
Sáng thứ hai, sau khi vệ sinh cá nhân xong hai anh em bước xuống lầu, trông thấy Lâm Dung đang đeo vội vã mang giày ở huyền quan, giọng bà rất vội.
“Bạn thân mẹ đột nhiên bị đau ruột thừa cấp tính. Giờ mẹ phải đến bệnh viện thăm cô ấy, nên không kịp làm bữa sáng. Mẹ để tiền trên bàn đó, nay hai đứa ăn sáng ngoài tiệm nha.”
Nhạc Tri Thời dòm chiếc khăn quàng cổ vẫn còn để trên giá, cậu dụi mắt, đi tới lấy nó rồi choàng lên cổ bà: “Dì lái xe chậm thôi nhé.”
“Ăn ngoài tiệm phải thật cẩn thận. Đừng có ham ăn.” Lâm Dung ôm cậu, tạm biệt Tống Dục rồi mở cửa rời đi.
Hơi lạnh từ bên ngoài xuyên qua khe cửa thổi vào chân khiến Nhạc Tri Thời run khẽ, cậu giậm chân chạy lên lầu thay đôi tất ấm, sau đó cùng Tống Dục đến trường.
Nhạc Tri Thời nghĩ đến cổ tay của Tống Dục đang nhức nên nhất quyết muốn đưa anh đến trường, hiển nhiên bị anh từ chối thẳng thừng, hai người cứ giằng co mãi như thế. Đến khi bị cơn gió lạnh quật cho run rẩy, mới chịu chui vào trong taxi.
Xe chạy rất nhanh nên lúc đến trường trời vẫn còn sớm, Nhạc Tri Thời dí sát bên cạnh Tống Dục, trước kia đi học toàn bị tách ra nhưng bây giờ đã có thể công khai đi cùng nhau rồi, nó khiến tâm trạng cậu tốt vô cùng.
Chỉ là khi tới quầy ăn sáng, Nhạc Tri Thời đã lết hết nổi.
“Em đói bụng quá à anh.” Nhạc Tri Thời đứng yên tại chỗ.
Tống Dục không lên tiếng, anh chọn một quán sạch sẽ và rộng rãi nhất đi vào, gọi bánh bao súp, đậu phụ ba tươi* và một tô mì thịt bò.
*Đậu phụ ba tươi là một món ăn nhẹ nổi tiếng ở thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, và là một trong những thực phẩm chính để người Vũ Hán ăn sớm (người Vũ Hán gọi là ” sớm “); đậu phụ ba tươi là sự kết hợp của gạo nếp và đậu đông. Nó được đặt tên theo thịt, trứng tươi, tôm tươi (hoặc thịt tươi, nấm tươi và măng tươi).
“Mì sợi to à?” Ông chủ hỏi
Nhạc Tri Thời ngó ông chủ: “Có nui không ạ?”
“Có chớ!” Ông chủ nhiệt tình đổ bột vào rây: “Vậy bỏ thêm nui cho con nha!”
“Dạ. Cảm ơn ông chủ ạ!” Nhạc Tri Thời ngồi đối diện với Tống Dục, dòm thực đơn treo đầy trên tường nói: “Anh Tống Dục, em muốn ăn chè đậu đỏ nữa.”
Tống Dục ngẩng đầu nhìn cậu như cảm thấy thật phiền phức, nhưng anh không nói gì cả, chỉ đứng lên tìm ông chủ gọi đồ, ai ngờ ông chủ lại nói không có món đó: “Quán chú chỉ có sữa đậu nành đen thôi. Hình như tiệm bên cạnh có ấy, mấy đứa muốn uống thì qua đó hỏi thử xem.”
Nghe xong lời này, Tống Dục bèn đi qua quán bên cạnh.
Nhạc Tri Thời vươn cổ ngó bên ngoài, xác nhận anh đã khuất bóng mới vội vã lấy gói đồ từ trong cặp mình, chạy qua nhét vào cặp Tống Dục.
Sau khi trót lọt, cậu vờ như không có chuyện gì mà quay lại chỗ ngồi, ngoan ngoãn xé vỏ bao hai đôi đũa dùng một lần. Không lâu sau, Tống Dục cầm chè đậu đỏ trở về.
Chè rất nóng, Nhạc Tri Thời rút ống hút đâm thủng màng ép ly rồi hút một ngụm, vị vừa ngọt vừa mềm.
Bà chủ bưng bánh bao súp đến bàn, cùng với hai chén nhỏ giấm gừng sợi. Nhạc Tri Thời đứng dậy, đặt đôi đũa vào chén giấm cho Tổng Dục.
Có tám cái bánh bao súp nhân tôm thịt, xửng tre hấp bánh được ngăn cách bằng một lớp lá thông. Vỏ bánh cực mỏng, gần như có thể nhìn thấy nhân và nước súp lấp lánh bên trong. Cậu gắp một cái, bỏ vào chén giấm của mình.
Cả hai im lặng giải quyết bữa sáng, Nhạc Tri Thời xé một ống hút khác trên bàn, đâm thủng vỏ bánh rồi hút cái rộp: “Ứm!”
“Em không sợ bỏng chết hả?” Miệng thì nói thế, nhưng vẻ mặt Tống Dục thì như đã quá quen với tình huống này rồi.
“Nước súp này ngon quá đi.” Sau khi hút xong, cậu dùng đũa tách đôi vỏ bánh, gắp nhân bên trong chấm vào đĩa giấm cho vào miệng. Cuối cùng chỉ còn thừa mỗi vỏ bánh.
“Mì thịt bò và đậu phụ ba tươi của mấy đứa đây.” Bà chủ bưng hai cái tô đến, lúc nhìn thấy Nhạc Tri Thời gắp vỏ bánh bao bỏ vào bát của Tống Dục, khó hiểu hỏi: “Sao vậy con, vỏ bánh không ngon hả?”
“Không phải, không phải đâu ạ.” Nhạc Tri Thời kéo tô mì lại gần mình: “Tại con ăn không được.”
Bà chủ cái hiểu cái không, gật đầu dặn bọn họ nhớ bỏ thêm rau thơm, mới chịu rời đi.
Tống Dục thản nhiên ăn vỏ bánh trong bát, sau đó ăn kèm một miếng đậu. Đậu phụ ba tươi này là bữa sáng được nhiều người lựa chọn nhất, bởi vì nó rất dễ no.
Để nấu được món ăn này, chúng ta cần phải cho thịt lợn đã thái hạt lựu, mộc nhĩ và nấm đông cô thái mỏng trộn với bột gạo nếp đã tẩm gia vị, thêm chút nước sốt để tăng mùi thơm. Tiếp đó cho lớp vỏ mỏng cán từ đậu xanh và bột gạo vào nồi, phía trên quét một lớp lòng đỏ trứng rồi lật lại đổ hỗn hợp bột gạo nếp thịt lợn và nấm vào nén chặt, cắt thành từng khối vừa đủ chiên. Khi còn nóng gạo nếp sẽ có vị mặn, thơm, mềm, vỏ đậu phụ thì vàng vàng, giòn rụm.
Mà tuyệt vời nhất chính là, món này không những ngon mà còn không có chất gây dị ứng với Nhạc Tri Thời.
Hai người chia nhau ăn cho xong bữa sáng, Nhạc Tri Thời cắn miếng đậu phụ rồi lại ăn một miếng nui. Cậu gắp thịt bò bỏ vào tô Tống Dục: “Lúc trước em cứ muốn ăn nui như này nè, anh có thấy nó giống mì Ý của Trung Quốc không?”
Tống Dục thấy cậu chẳng khác gì mấy chú chim sáng sớm ríu ra ríu rít, sao hôm nay tăng động bất thường thế nhở? Giống như mới làm chuyện xấu gì ấy.
“Nói ít thôi, ăn nhanh lên.”
Bấy giờ Nhạc Tri Thời mới chịu yên tĩnh, cậu ăn hết bốn cái bánh bao súp, nửa tô nui cộng thêm một miếng đậu phụ, còn lại Tống Dục đều xử lý hết. Từ nhỏ Lâm Dung đã dạy bọn họ phải biết quý trọng đồ ăn, vì thế cả hai chưa bao giờ bỏ mứa.
Ăn xong bữa sáng, khách vào càng lúc càng đông, Tống Dục xách ba lô ra khỏi quán ăn, Nhạc Tri Thời chạy chậm theo sau anh.
Bà chủ quán ngẩn người nhìn xửng hấp bánh bao nhà mình, bị ông chủ vỗ cho một cái: “Sáng sớm vẫn chưa tỉnh ngủ à?”
“Không phải.” Bà nhíu mày khó hiểu: “Hai thằng bé đẹp trai vừa rồi lạ ghê. Một đứa chỉ ăn nhân, đứa còn lại chỉ ăn vỏ.”
Ông chủ còn tưởng là chuyện gì lớn lắm: “Ôi giào, con nít giờ nó ngộ vậy đó, kệ đi!”
Sau khi lên lầu ba thì cả hai tách ra. Tống Dục một mình lên lầu, lúc gặp bạn cùng lớp còn bị trêu chọc mấy câu.
“Tớ thấy hai người đến trường cùng nhau từ rất sớm, tình cảm anh em nhà cậu tốt ghê hén.”
Tống Dục im lặng, lười cãi.
Trước khi giờ tự học bắt đầu, giáo viên môn Anh cầm giáo án đi vào lớp, Tống Dục mở cặp lấy sách, đột nhiên phát hiện bên trong có thêm một chiếc hộp. Anh cảm thấy lạ bèn lấy ra nhìn kĩ.
Bạn cùng bàn của Tống Dục là một nam sinh đeo kính, tuy yếu bóng vía nhưng đam mê hóng drama, anh ta tò mò ngó cái hộp lại sợ Tống Dục phát hiện, nên vừa xem trộm vừa đọc lớn từ vựng nghe thật trân.
Chiếc hộp màu trắng này có vẻ là đồ handmade, ở mỗi mặt là một bức tranh. Hầu như bức nào cũng có 2 hình chibi, một tóc nâu xoăn và một tóc đen, cổ tay chibi tóc đen bị thương nhưng chibi tóc nâu lại rơi nước mắt. Có một mũi tên lớn màu đỏ trên đầu họ, chỉ vào chỗ mở hộp.
Bạn cùng bàn dòm thấy vẻ mặt ghét bỏ của Tống Dục, nghĩ rằng anh muốn vứt nó, dù sao mấy món quà anh nhận được trước đó đều có cùng số phận, có được gói ghém đẹp đẽ thì anh cũng chẳng thèm nhìn thêm một cái.
Điều anh ta không ngờ tới là Tống Dục lại mở ra??? Bạn cùng bàn ngạc nhiên, Tống Dục đổi nết từ khi nào vậy?
Anh ta bắt đầu tò mò xem Tống Dục mở nắp hộp, lôi ra một xấp gì đó…
Miếng dán á? Bạn cùng bàn kinh ngạc suýt đánh rơi mắt kính, anh ta vội vàng giữ nó, vừa đọc từ vựng vừa lén nhìn. Tống Dục lật xem, trên mỗi một miếng đều có thêm các bức tranh nhỏ, không bức nào giống bức nào, vẽ chi tiết đến nỗi có cả bảng phân cảnh như truyện tranh, nhân vật chính vẫn là chibi tóc đen và chibi tóc nâu xoăn.
Trong tiếng đọc bài rôm rả, bạn cùng bàn vô tình nghe thấy tiếng cười của Tống Dục, giọng cười cưng chiều xen lẫn chút bất lực, tóm lại rất kỳ lạ, rất khác với anh thường ngày.
Chẳng qua Tống Dục không nhìn quá lâu, cất những thứ đó vào hộp rồi đặt trong ngăn bàn.
Bạn cùng bàn tò mò muốn chết, vì chưa rõ đầu đuôi tai nheo nên cả buổi cứ chộn rộn không yên.
Hai tiết toán sáng nay đều giải đề luyện thi, Tống Dục không sai nhiều nên tranh thủ thời gian vùi đầu làm đề mới. Cổ tay vẫn còn hơi nhói, anh ngừng bút nhìn chằm chằm cổ tay mình thật lâu, cuối cùng lấy cái hộp trong ngăn bàn ra.
Anh chợt nghĩ đến câu mình đã thuận miệng nói hôm đó: ‘Không cần dán, thật khó coi.’
Từ nhỏ đến lớn, Nhạc Tri Thời cứ thích lén lút tạo bất ngờ cho anh.
Tống Dục chọn một miếng dán giảm đau vẽ hai pé chibi gần nhau nhất, cầm lên nhìn kỹ thì thấy hình ảnh này trông thật quen mắt, dường như là cảnh anh đạt giải nhất môn nhảy cao hồi năm lớp 4 tiểu học. Lúc đó Nhạc Tri Thời vui vẻ đến mức nhào vào lòng anh, nhưng bởi vì chạy quá nhanh nên cậu và anh té lăn quay giữa sân.
Đến lúc phát thưởng, ba người đứng đầu đi về phía bục nhỏ, Tống Dục vừa bước chân lên bục cao nhất, không rõ Nhạc Tri Thời chui từ đâu ra mà nhanh như chớp bay đến phía sau ôm lấy chân anh, khiến buổi trao giải phải gián đoạn.
Tất nhiên, cuối cùng cậu bị giáo viên chủ nhiệm ôm đi.
Thoát ra khỏi kí ức thời thơ ấu, Tống Dục xé màng nhựa phía sau, dán miếng giảm đau lên cổ tay mình rồi cẩn thận vuốt phẳng. Anh kéo tay áo len và áo khoác đồng phục để che nó lại, giả vờ như không có việc gì mà tiếp tục giải đề.
Sau tiết đó, cả lớp đều xuống dưới sân để tập thể dục. Tần Ngạn uể oải, lia mắt nhìn xung quanh thì vô tình trông thấy cổ tay phải của Tống Dục.
Trên tay cậu ấy có gì thế nhở? Hình xăm à?
Hai mắt Tần Ngạn phát sáng như đèn pha, chạy riết tới bên cạnh Tống Dục, tò mò cầm tay anh lên: “Cổ tay cậu có gì đó? Úi giùi ui Hoả Nhật Lập, cậu dám lén tớ đi xăm trổ à…”
Lúc dòm kĩ hơn, mặt Tần Ngạn y như ông chú xem điện thoại trên tàu điện ngầm: “Ế khoan đã! Dán thuốc hả?”
Sắc mặt Tống Dục thay đổi, đẩy Tần Ngạn ra rồi kéo tay áo của mình xuống: “Nói nhảm gì vậy?”
“Không phải à, thế đây là gì ta?” Tần Ngạo cười hê hê như phú ông được mùa: “Lấy đâu ra miếng dán cưng thế? Em gái nào tặng nè, phớ hôn? Đây chính là miếng dán mà thằng nào cũng muốn nà! Úi giùi ui, vai tớ mấy hôm nay cứ đau ê ẩm, cho xin miếng đê!”
Tống Dục: “…”
“Sao keo kiệt dữ vậy, lúc khác mua lại cũng được mà.” Tần Ngạn bắt đầu kéo mở cổ áo đồng phục: “Đậu! Lạnh quá, lẹ lên nào! Chỉ một miếng thôi mà!”
“Nằm mơ.”HẾT CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI TƯ
“Con có nắm chắc không?”
Tống Dục trả lời có ạ, chuẩn bị trở lên lầu. Lâm Dung chợt gọi anh: “Tiểu Dục, hôm qua con nói muốn mua thảm mới đúng không? Mẹ và dì con đã chọn được một tấm thảm lông cừu rồi, đợi lát giao hàng tới mẹ sẽ đem lên phòng cho con nha.”
“Vâng mẹ.” Cổ họng của Tống Dục hơi khó chịu, anh ho khan một tiếng: “Khi nào đem lên cũng được ạ.”
Lâm Dung đưa cho anh đĩa bánh quy socola hình trái tim mới nướng xong, không chứa gluten: “Mang lên cho em trai con luôn, à đợi chút, mẹ rót cho em ly sữa nóng nữa.”
Tống Cẩn đề nghị: “Đem sữa chua đi, sữa chua tốt cho dạ dày.”
Tống Dục đem đồ lên lầu, lúc ngang qua phòng Nhạc Tri Thời, anh đứng ngoài cửa gọi vọng vào, Nhạc Tri Thời ở bên trong lên tiếng hỏi lại xem có chuyện gì.
Tống Dục nhíu mày, cảm thấy hơi lạ: “Mẹ bảo anh đưa cho em ít bánh quy.”
“Vâng ạ! Vậy… anh đặt ở cửa cho em nha, lát nữa em lấy.”
Nhạc Tri Thời nói xong thì nghe thấy Tống Dục đáp ‘Ừ’, đợi thêm một lát cậu hé cửa dòm qua khe nhỏ, xác nhận Tống Dục đã đi thì mới mở rộng cửa, cầm đĩa thức ăn ở trên sàn lên.
“Em giở trò quỷ gì ở trong đó vậy?”
Bị bắt quả tang khiến Nhạc Tri Thời giật thót, vừa xoay người đã thấy Tống Dục đang đứng cách đó vài bước nhìn mình. Đột nhiên trong đầu Nhạc Tri Thời hiện lên hình ảnh Tom và Jerry, lúc này cậu chính là Jerry chui ra từ lỗ nhỏ để ăn trộm pho mát.
Tống Dục không nói nhiều mà bước thẳng vào phòng Nhạc Tri Thời, nhưng cậu đã nhanh chân đóng cửa cái rầm.
Tống Dục bị chặn bên ngoài, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp, hơn 11 năm qua anh chưa từng được trải nghiệm cái cảm giác này bao giờ đâu đó.
Anh đứng ở cửa thật lâu, ngẩn người suy nghĩ.
*
Sáng thứ hai, sau khi vệ sinh cá nhân xong hai anh em bước xuống lầu, trông thấy Lâm Dung đang đeo vội vã mang giày ở huyền quan, giọng bà rất vội.
“Bạn thân mẹ đột nhiên bị đau ruột thừa cấp tính. Giờ mẹ phải đến bệnh viện thăm cô ấy, nên không kịp làm bữa sáng. Mẹ để tiền trên bàn đó, nay hai đứa ăn sáng ngoài tiệm nha.”
Nhạc Tri Thời dòm chiếc khăn quàng cổ vẫn còn để trên giá, cậu dụi mắt, đi tới lấy nó rồi choàng lên cổ bà: “Dì lái xe chậm thôi nhé.”
“Ăn ngoài tiệm phải thật cẩn thận. Đừng có ham ăn.” Lâm Dung ôm cậu, tạm biệt Tống Dục rồi mở cửa rời đi.
Hơi lạnh từ bên ngoài xuyên qua khe cửa thổi vào chân khiến Nhạc Tri Thời run khẽ, cậu giậm chân chạy lên lầu thay đôi tất ấm, sau đó cùng Tống Dục đến trường.
Nhạc Tri Thời nghĩ đến cổ tay của Tống Dục đang nhức nên nhất quyết muốn đưa anh đến trường, hiển nhiên bị anh từ chối thẳng thừng, hai người cứ giằng co mãi như thế. Đến khi bị cơn gió lạnh quật cho run rẩy, mới chịu chui vào trong taxi.
Xe chạy rất nhanh nên lúc đến trường trời vẫn còn sớm, Nhạc Tri Thời dí sát bên cạnh Tống Dục, trước kia đi học toàn bị tách ra nhưng bây giờ đã có thể công khai đi cùng nhau rồi, nó khiến tâm trạng cậu tốt vô cùng.
Chỉ là khi tới quầy ăn sáng, Nhạc Tri Thời đã lết hết nổi.
“Em đói bụng quá à anh.” Nhạc Tri Thời đứng yên tại chỗ.
Tống Dục không lên tiếng, anh chọn một quán sạch sẽ và rộng rãi nhất đi vào, gọi bánh bao súp, đậu phụ ba tươi* và một tô mì thịt bò.
*Đậu phụ ba tươi là một món ăn nhẹ nổi tiếng ở thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, và là một trong những thực phẩm chính để người Vũ Hán ăn sớm (người Vũ Hán gọi là ” sớm “); đậu phụ ba tươi là sự kết hợp của gạo nếp và đậu đông. Nó được đặt tên theo thịt, trứng tươi, tôm tươi (hoặc thịt tươi, nấm tươi và măng tươi).
“Mì sợi to à?” Ông chủ hỏi
Nhạc Tri Thời ngó ông chủ: “Có nui không ạ?”
“Có chớ!” Ông chủ nhiệt tình đổ bột vào rây: “Vậy bỏ thêm nui cho con nha!”
“Dạ. Cảm ơn ông chủ ạ!” Nhạc Tri Thời ngồi đối diện với Tống Dục, dòm thực đơn treo đầy trên tường nói: “Anh Tống Dục, em muốn ăn chè đậu đỏ nữa.”
Tống Dục ngẩng đầu nhìn cậu như cảm thấy thật phiền phức, nhưng anh không nói gì cả, chỉ đứng lên tìm ông chủ gọi đồ, ai ngờ ông chủ lại nói không có món đó: “Quán chú chỉ có sữa đậu nành đen thôi. Hình như tiệm bên cạnh có ấy, mấy đứa muốn uống thì qua đó hỏi thử xem.”
Nghe xong lời này, Tống Dục bèn đi qua quán bên cạnh.
Nhạc Tri Thời vươn cổ ngó bên ngoài, xác nhận anh đã khuất bóng mới vội vã lấy gói đồ từ trong cặp mình, chạy qua nhét vào cặp Tống Dục.
Sau khi trót lọt, cậu vờ như không có chuyện gì mà quay lại chỗ ngồi, ngoan ngoãn xé vỏ bao hai đôi đũa dùng một lần. Không lâu sau, Tống Dục cầm chè đậu đỏ trở về.
Chè rất nóng, Nhạc Tri Thời rút ống hút đâm thủng màng ép ly rồi hút một ngụm, vị vừa ngọt vừa mềm.
Bà chủ bưng bánh bao súp đến bàn, cùng với hai chén nhỏ giấm gừng sợi. Nhạc Tri Thời đứng dậy, đặt đôi đũa vào chén giấm cho Tổng Dục.
Có tám cái bánh bao súp nhân tôm thịt, xửng tre hấp bánh được ngăn cách bằng một lớp lá thông. Vỏ bánh cực mỏng, gần như có thể nhìn thấy nhân và nước súp lấp lánh bên trong. Cậu gắp một cái, bỏ vào chén giấm của mình.
Cả hai im lặng giải quyết bữa sáng, Nhạc Tri Thời xé một ống hút khác trên bàn, đâm thủng vỏ bánh rồi hút cái rộp: “Ứm!”
“Em không sợ bỏng chết hả?” Miệng thì nói thế, nhưng vẻ mặt Tống Dục thì như đã quá quen với tình huống này rồi.
“Nước súp này ngon quá đi.” Sau khi hút xong, cậu dùng đũa tách đôi vỏ bánh, gắp nhân bên trong chấm vào đĩa giấm cho vào miệng. Cuối cùng chỉ còn thừa mỗi vỏ bánh.
“Mì thịt bò và đậu phụ ba tươi của mấy đứa đây.” Bà chủ bưng hai cái tô đến, lúc nhìn thấy Nhạc Tri Thời gắp vỏ bánh bao bỏ vào bát của Tống Dục, khó hiểu hỏi: “Sao vậy con, vỏ bánh không ngon hả?”
“Không phải, không phải đâu ạ.” Nhạc Tri Thời kéo tô mì lại gần mình: “Tại con ăn không được.”
Bà chủ cái hiểu cái không, gật đầu dặn bọn họ nhớ bỏ thêm rau thơm, mới chịu rời đi.
Tống Dục thản nhiên ăn vỏ bánh trong bát, sau đó ăn kèm một miếng đậu. Đậu phụ ba tươi này là bữa sáng được nhiều người lựa chọn nhất, bởi vì nó rất dễ no.
Để nấu được món ăn này, chúng ta cần phải cho thịt lợn đã thái hạt lựu, mộc nhĩ và nấm đông cô thái mỏng trộn với bột gạo nếp đã tẩm gia vị, thêm chút nước sốt để tăng mùi thơm. Tiếp đó cho lớp vỏ mỏng cán từ đậu xanh và bột gạo vào nồi, phía trên quét một lớp lòng đỏ trứng rồi lật lại đổ hỗn hợp bột gạo nếp thịt lợn và nấm vào nén chặt, cắt thành từng khối vừa đủ chiên. Khi còn nóng gạo nếp sẽ có vị mặn, thơm, mềm, vỏ đậu phụ thì vàng vàng, giòn rụm.
Mà tuyệt vời nhất chính là, món này không những ngon mà còn không có chất gây dị ứng với Nhạc Tri Thời.
Hai người chia nhau ăn cho xong bữa sáng, Nhạc Tri Thời cắn miếng đậu phụ rồi lại ăn một miếng nui. Cậu gắp thịt bò bỏ vào tô Tống Dục: “Lúc trước em cứ muốn ăn nui như này nè, anh có thấy nó giống mì Ý của Trung Quốc không?”
Tống Dục thấy cậu chẳng khác gì mấy chú chim sáng sớm ríu ra ríu rít, sao hôm nay tăng động bất thường thế nhở? Giống như mới làm chuyện xấu gì ấy.
“Nói ít thôi, ăn nhanh lên.”
Bấy giờ Nhạc Tri Thời mới chịu yên tĩnh, cậu ăn hết bốn cái bánh bao súp, nửa tô nui cộng thêm một miếng đậu phụ, còn lại Tống Dục đều xử lý hết. Từ nhỏ Lâm Dung đã dạy bọn họ phải biết quý trọng đồ ăn, vì thế cả hai chưa bao giờ bỏ mứa.
Ăn xong bữa sáng, khách vào càng lúc càng đông, Tống Dục xách ba lô ra khỏi quán ăn, Nhạc Tri Thời chạy chậm theo sau anh.
Bà chủ quán ngẩn người nhìn xửng hấp bánh bao nhà mình, bị ông chủ vỗ cho một cái: “Sáng sớm vẫn chưa tỉnh ngủ à?”
“Không phải.” Bà nhíu mày khó hiểu: “Hai thằng bé đẹp trai vừa rồi lạ ghê. Một đứa chỉ ăn nhân, đứa còn lại chỉ ăn vỏ.”
Ông chủ còn tưởng là chuyện gì lớn lắm: “Ôi giào, con nít giờ nó ngộ vậy đó, kệ đi!”
Sau khi lên lầu ba thì cả hai tách ra. Tống Dục một mình lên lầu, lúc gặp bạn cùng lớp còn bị trêu chọc mấy câu.
“Tớ thấy hai người đến trường cùng nhau từ rất sớm, tình cảm anh em nhà cậu tốt ghê hén.”
Tống Dục im lặng, lười cãi.
Trước khi giờ tự học bắt đầu, giáo viên môn Anh cầm giáo án đi vào lớp, Tống Dục mở cặp lấy sách, đột nhiên phát hiện bên trong có thêm một chiếc hộp. Anh cảm thấy lạ bèn lấy ra nhìn kĩ.
Bạn cùng bàn của Tống Dục là một nam sinh đeo kính, tuy yếu bóng vía nhưng đam mê hóng drama, anh ta tò mò ngó cái hộp lại sợ Tống Dục phát hiện, nên vừa xem trộm vừa đọc lớn từ vựng nghe thật trân.
Chiếc hộp màu trắng này có vẻ là đồ handmade, ở mỗi mặt là một bức tranh. Hầu như bức nào cũng có 2 hình chibi, một tóc nâu xoăn và một tóc đen, cổ tay chibi tóc đen bị thương nhưng chibi tóc nâu lại rơi nước mắt. Có một mũi tên lớn màu đỏ trên đầu họ, chỉ vào chỗ mở hộp.
Bạn cùng bàn dòm thấy vẻ mặt ghét bỏ của Tống Dục, nghĩ rằng anh muốn vứt nó, dù sao mấy món quà anh nhận được trước đó đều có cùng số phận, có được gói ghém đẹp đẽ thì anh cũng chẳng thèm nhìn thêm một cái.
Điều anh ta không ngờ tới là Tống Dục lại mở ra??? Bạn cùng bàn ngạc nhiên, Tống Dục đổi nết từ khi nào vậy?
Anh ta bắt đầu tò mò xem Tống Dục mở nắp hộp, lôi ra một xấp gì đó…
Miếng dán á? Bạn cùng bàn kinh ngạc suýt đánh rơi mắt kính, anh ta vội vàng giữ nó, vừa đọc từ vựng vừa lén nhìn. Tống Dục lật xem, trên mỗi một miếng đều có thêm các bức tranh nhỏ, không bức nào giống bức nào, vẽ chi tiết đến nỗi có cả bảng phân cảnh như truyện tranh, nhân vật chính vẫn là chibi tóc đen và chibi tóc nâu xoăn.
Trong tiếng đọc bài rôm rả, bạn cùng bàn vô tình nghe thấy tiếng cười của Tống Dục, giọng cười cưng chiều xen lẫn chút bất lực, tóm lại rất kỳ lạ, rất khác với anh thường ngày.
Chẳng qua Tống Dục không nhìn quá lâu, cất những thứ đó vào hộp rồi đặt trong ngăn bàn.
Bạn cùng bàn tò mò muốn chết, vì chưa rõ đầu đuôi tai nheo nên cả buổi cứ chộn rộn không yên.
Hai tiết toán sáng nay đều giải đề luyện thi, Tống Dục không sai nhiều nên tranh thủ thời gian vùi đầu làm đề mới. Cổ tay vẫn còn hơi nhói, anh ngừng bút nhìn chằm chằm cổ tay mình thật lâu, cuối cùng lấy cái hộp trong ngăn bàn ra.
Anh chợt nghĩ đến câu mình đã thuận miệng nói hôm đó: ‘Không cần dán, thật khó coi.’
Từ nhỏ đến lớn, Nhạc Tri Thời cứ thích lén lút tạo bất ngờ cho anh.
Tống Dục chọn một miếng dán giảm đau vẽ hai pé chibi gần nhau nhất, cầm lên nhìn kỹ thì thấy hình ảnh này trông thật quen mắt, dường như là cảnh anh đạt giải nhất môn nhảy cao hồi năm lớp 4 tiểu học. Lúc đó Nhạc Tri Thời vui vẻ đến mức nhào vào lòng anh, nhưng bởi vì chạy quá nhanh nên cậu và anh té lăn quay giữa sân.
Đến lúc phát thưởng, ba người đứng đầu đi về phía bục nhỏ, Tống Dục vừa bước chân lên bục cao nhất, không rõ Nhạc Tri Thời chui từ đâu ra mà nhanh như chớp bay đến phía sau ôm lấy chân anh, khiến buổi trao giải phải gián đoạn.
Tất nhiên, cuối cùng cậu bị giáo viên chủ nhiệm ôm đi.
Thoát ra khỏi kí ức thời thơ ấu, Tống Dục xé màng nhựa phía sau, dán miếng giảm đau lên cổ tay mình rồi cẩn thận vuốt phẳng. Anh kéo tay áo len và áo khoác đồng phục để che nó lại, giả vờ như không có việc gì mà tiếp tục giải đề.
Sau tiết đó, cả lớp đều xuống dưới sân để tập thể dục. Tần Ngạn uể oải, lia mắt nhìn xung quanh thì vô tình trông thấy cổ tay phải của Tống Dục.
Trên tay cậu ấy có gì thế nhở? Hình xăm à?
Hai mắt Tần Ngạn phát sáng như đèn pha, chạy riết tới bên cạnh Tống Dục, tò mò cầm tay anh lên: “Cổ tay cậu có gì đó? Úi giùi ui Hoả Nhật Lập, cậu dám lén tớ đi xăm trổ à…”
Lúc dòm kĩ hơn, mặt Tần Ngạn y như ông chú xem điện thoại trên tàu điện ngầm: “Ế khoan đã! Dán thuốc hả?”
Sắc mặt Tống Dục thay đổi, đẩy Tần Ngạn ra rồi kéo tay áo của mình xuống: “Nói nhảm gì vậy?”
“Không phải à, thế đây là gì ta?” Tần Ngạo cười hê hê như phú ông được mùa: “Lấy đâu ra miếng dán cưng thế? Em gái nào tặng nè, phớ hôn? Đây chính là miếng dán mà thằng nào cũng muốn nà! Úi giùi ui, vai tớ mấy hôm nay cứ đau ê ẩm, cho xin miếng đê!”
Tống Dục: “…”
“Sao keo kiệt dữ vậy, lúc khác mua lại cũng được mà.” Tần Ngạn bắt đầu kéo mở cổ áo đồng phục: “Đậu! Lạnh quá, lẹ lên nào! Chỉ một miếng thôi mà!”
“Nằm mơ.”HẾT CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI TƯ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất