Chương 40: Mưa rơi cô đảo
“Ơ…” Nhạc Tri Thời cúi đầu nhìn những giọt nước chảy tí tách từ trên dù, đúng là trong suốt thật.
Cậu thật là ngốc khi dùng một cây dù trong suốt để che chắn thân mình:<
“Chẳng phải em bảo 6 giờ sao?” Tống Dục hỏi.
Nhạc Tri Thời mím môi, thành thật kể hết kế hoạch tạo bất ngờ đã thất bại của mình. Dường như Tống Dục cũng đoán được, gật đầu hỏi cậu ăn cơm chưa.
“Chưa ạ.” Nhạc Tri Thời lắc đầu, bảo mình về nhà đã chạy đến tìm anh ngay. Sau đó cậu đứng dậy, ôm túi hỏi: “Căn tin này có cho mua mang về không anh? Em không muốn ăn ở đây, anh mắc mưa thế này nên về tắm rửa trước đã.”
Tống Dục đồng ý yêu cầu của cậu, anh thản nhiên đứng lên gỡ balo trên lưng Nhạc Tri Thời sau đó đeo vào lưng mình, tiện cầm luôn túi đựng bình giữ ấm, nói: “Em cầm dù là được rồi.”
“Dạ.” Nhạc Tri Thời cầm cây dù và hoa theo sau lưng anh.
Tống Dục hỏi cậu có muốn ăn gì thì Nhạc Tri Thời bảo mình không đói bụng, chỉ muốn anh về phòng lẹ lẹ tắm rửa kẻo cảm lạnh.
Nhưng hình như Tống Dục đã có kế hoạch khác, anh không nghĩ nhiều mà bước đến quầy đồ ăn gần cửa sổ rồi dừng lại, híp mắt nhìn về phía trước.
Nhạc Tri Thời rất thích những động tác nhỏ của anh, cái híp mắt kia trông hệt như một chú mèo bự vô cùng dễ thương. Tuy rằng dùng từ ‘dễ thương’ để miêu tả Tống Dục hơi kỳ cục, nhưng thỉnh thoảng trong đầu Nhạc Tri Thời cứ nảy ra cảm giác như vậy đó.
Người xếp hàng rất nhiều, Nhạc Tri Thời muốn xách túi giúp anh nhưng bị từ chối, đầu ngón tay Tống Dục nhỏ nước tí tách, Nhạc Tri Thời lén giơ tay đỡ lấy những giọt nước đang rơi xuống kia.
“Dù của anh đâu rồi ạ?” Cậu hỏi Tống Dục.
Tống Dục trả lời rất nhanh: “Cho người khác mượn rồi.”
Nhạc Tri Thời chợt nhớ đến cảnh vừa thấy dưới lầu: “Là cho chị kia mượn sao? Anh chỉ có một cái mà còn cho chị ấy mượn.”
Sớm biết thế, cậu ở lại đón anh cho rồi.
“Anh không muốn che chung dù với người khác.” Nhìn người xếp hàng dần vơi bớt, Tống Dục nói: “Cô ấy và anh cùng nhóm, việc thu thập số liệu xảy ra chút vấn đề nên tìm anh thảo luận.”
Hoá ra là vậy. Nhạc Tri Thời gật đầu: “Thế lần sau anh đừng cho mượn nữa, chẳng tốt tí nào.” Vừa nói xong Nhạc Tri Thời cảm thấy mình như vậy thật không nên, bèn đổi cách nói: “Anh gọi em một tiếng thì em sẽ ngừng lại ngay mà, đâu cần phải dầm mưa chứ.”
Tống Dục mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chọn im lặng. Anh cảm thấy Nhạc Tri Thời vẫn chưa hiểu rõ bản thân mình, anh không muốn làm cậu hoang mang thêm nữa.
Bọn họ xếp hàng mua được hai suất cơm dứa, sau đó đến quầy khác mua thêm cá hấp Vũ Xương, rau muống xào tỏi và thịt thăn chua ngọt, cuối cùng gói hết vào túi rồi xách về ký túc xá của Tống Dục.
Lấy cớ bị ướt, Tống Dục để Nhạc Tri Thời tự che dù nhưng cậu không chịu, nhất quyết dán lên người Tống Dục. Vì thế, cái người vừa bảo không thích che dù cùng người khác kia, đành phải chủ động cầm dù, còn đặc biệt nghiêng hẳn về phía Nhạc Tri Thời.
Lúc Nhạc Tri Thời phát hiện đã cố đẩy dù về phía anh, nhưng chẳng có tác dụng gì. Vừa xê dịch được chút xíu, dù đã tự động nghiêng ngược về bên mình khiến Nhạc Tri Thời rất bất lực.
Mưa càng lúc càng lớn, tuy nước chưa ngập qua mắt cá chân nhưng quần của Nhạc Tri Thời đã ướt đến đầu gối, cậu còn nói đùa rằng đây là hiện tượng mao dẫn*. Phía trước có một nữ sinh vội chạy vụt qua, một tay cầm dù, tay còn lại xách túi trái cây, ngón áp út thì móc lấy bịch bún bò, nhìn như sắp rơi nhưng lại vô cùng vững chắc.
(*Hiện tượng mao dẫn là hiện tượng chất lỏng tự dâng lên cao hay hạ thấp trong vùng không gian hẹp. Hiện tượng có thể quan sát ở các ống tiết diện nhỏ, các khe rất hẹp giữa hai tấm kính, nhựa, giữa các răng của bàn chải.)
Vào ngày mưa, con người cũng trở nên thú vị. Bước qua vũng nước, Nhạc Tri Thời trộm nhìn Tống Dục, thầm trách bản thân cớ sao lại đi lạc: “Đáng lẽ em không nên đi vào từ cổng chính, đường xa tít mù khơi, lòng vòng chóng hết cả mặt, hên là sau đó em gặp được chị kia chỉ đường cho.”
Nhạc Tri Thời đang nói dở, bỗng có chiếc xe xẹt ngang làm nước bắn tung toé, vừa định nghiêng người tránh thì một cánh tay vươn ra ôm lấy eo, kéo cậu tránh khỏi vệt nước bẩn.
Chiếc xe ngang ngược kia thì chạy mất hút.
Tay Tống Dục vẫn còn đặt bên hông Nhạc Tri Thời. Anh quay đầu liếc chiếc xe rồi nhìn em trai, đề tài vẫn dừng ở chỗ cậu lèm bèm lúc nãy: “Đường Hoa Anh Đào mà em còn đi lạc nữa cơ mà.”
Giọng Tống Dục mang đậm ý cười nhạo khiến cho lỗ tai Nhạc tri Thời đỏ au, cậu rũ mắt bất lực than thở: “Lúc đó hoa anh đào chưa nở thì sao em nhận ra được chứ, với lại nó chẳng khác gì mấy con đường bình thường cả.”
Nghe thì vô lý nhưng lại rất thuyết phục, Tống Dục nhướng mày nhìn Nhạc Tri thời, lười đôi co với cậu. Khi phát hiện tay mình để ở nơi sai sai, anh bèn giả vờ như không có gì, tự nhiên buông xuống: “Đi thôi, sắp tới rồi.”
Đối với Nhạc Tri Thời mà nói ký túc xá là một nơi cũ kỹ, kiến trúc xuống cấp và thiếu thốn đủ thứ, trước kia cậu luôn cho rằng một Tống Dục thích sạch sẽ không bao giờ chọn ở lại ký túc xá, dù có cũng về nhà thường xuyên, nhưng ý nghĩ này đã bị thực tế đánh bại.
Tống Dục chào dì quản lý rồi dẫn Nhạc Tri Thời lên lầu, ánh sáng ở hành lang không được tốt lắm nhưng đổi lại không gian bên trong phòng khá thoáng đãng rộng rãi. Hiện tại không có ai ở đây, Nhạc Tri Thời tò mò ngó trái ngó phải, cuối cùng nhìn chằm chằm chiếc lá cây thấm nước mưa xanh biếc ngoài cửa sổ.
Cậu vừa dòm đã biết ngay đâu là bàn của Tống Dục, phong cách anh bao giờ cũng chỉn chu gọn gàng: “Đây là giường của anh phải không ạ?” Nhạc Tri Thời nhìn chiếc giường giống y chang giường ở nhà, màu sắc đơn điệu tối giản.
“Ừm.” Tống Dục bỏ đồ xuống, quần áo ướt nhẹp dính chặt vào cơ thể. Anh tìm hai bộ quần áo trong tủ rồi đưa cho Nhạc Tri Thời một bộ: “Đồ mới hết đó, anh chưa mặc bao giờ, em chờ tí rồi thay ra đi.”
“Mặc luôn cũng được mà.” Nhạc Tri Thời múc muỗng cơm dứa nhét vào miệng, cơm thơm mềm trộn lẫn với hạnh nhân và nho khô: “Cái này ăn ngon thật, hơi ngọt ngọt.” Cậu múc một muỗng đưa đến bên miệng Tống Dục: “Anh ăn thử xem.”
Tống Dục ăn thử, khẽ nhíu mày, hình như không hợp khẩu vị cho lắm.
Nhạc Tri Thời thắc mắc: “Anh không thích mà còn mua.”
“Anh chưa từng ăn, chỗ này xếp hàng đông lắm, bọn họ đều bảo rất ngon.” Tống Dục thuận miệng trả lời, cầm lấy quần áo vào phòng tắm.
Chưa từng ăn sao?
Nhạc Tri Thời cúi đầu nhìn suất cơm dứa, dùng cái muỗng chọc chọc hai cái, trong đầu có gì đó chợt lóe qua.
Trong lúc chờ Tống Dục tắm rửa, cậu gửi tin nhắn Wechat cho Lâm Dung hỏi bà đã lên xe chưa nhưng không thấy rep. Một cái di động khác để trên bàn chợt rung lên khiến màn hình bật sáng, là điện thoại của Tống Dục. Nhạc Tri Thời vô tình nhìn thấy nội dung trên đó.
[Daisyyy: Tống Dục ơi, mình trả lại dù ở chỗ cậu rồi! Cảm ơn nhiều nhé, mình có mua cho cậu một ly trà sữa, nhớ uống nha!]
Loại cảm xúc khó chịu kia lại xuất hiện, cứ như cơn mưa không bao giờ tạnh. Nhạc Tri Thời giúp anh ấn tắt, màn hình lập tức tối đen. Cậu ngó xung quanh bàn tìm nơi để đồ, sau khi để mũ và dù bị ướt qua một bên, cậu mở túi lấy bánh hoa hồng và bánh bao trứng muối đặt lên bàn bạn cùng phòng của Tống Dục.
Tiếp theo cậu bày mấy túi đồ ăn ra bàn, đổ ít canh nóng hầm hập từ bình giữ nhiệt cho Tống Dục. Vừa quay đầu thì thấy hoa mình mua đang treo trên ghế, Nhạc Tri Thời lắc lắc bó hoa cho bớt nước rồi treo lên vách tường trước bàn anh.
Làm xong tất cả, Nhạc Tri Thời dòm căn phòng ngập tràn cảm giác vi phạm nhưng vô cùng ấm áp.
Nhạc Tri Thời chụp tấm ảnh gửi cho Lâm Dung. Lúc nhìn chằm chằm khung chat của mình với Lâm Dung, sự chú ý của cậu bỗng lệch đường ray, cậu cảm thấy Tống Dục rất đỉnh, anh có thể nhớ rõ dáng vẻ của mọi người cho dù bị lẫn dưới màn mưa dày đặc.
Tống Dục bước ra khỏi phòng tắm, hơi nước chậm rãi lan toả, anh đã đổi sanh bộ quần áo màu trắng trông thoải mái hơn rất nhiều.
Thấy Nhạc Tri Thời ngồi trước bàn mình, phía trên là đồ ăn nóng hổi, đũa được đặt ngay ngắn bên cạnh bát. Mà đám bạn cùng phòng của anh, đều có một phần bánh ngọt riêng.
Anh chưa từng nghĩ, hình ảnh này lại có thể tạo cho anh cảm giác rung động đến vậy. Tống Dục ngây người đứng trước cửa phòng tắm thật lâu.
“Anh tắm xong rồi hả?” Nhạc Tri Thời cười hỏi anh: “Mau tới ăn cơm.”
Tống Dục lau tóc: “Em không tắm sao?”
“Em đói bụng, muốn ăn trước rồi mới tắm.” Nhạc Tri Thời hỏi có thể mượn ghế của bạn cùng phòng anh không, Tống Dục gật đầu, anh lấy cái ghế gần đó ngồi xuống bên cạnh Nhạc Tri Thời.
Nhạc Tri Thời đẩy canh đến trước mặt anh: “Nhân lúc còn nóng anh mau uống đi, uống xong không sợ bị cảm nữa.” Lời cậu nói chẳng có chút khoa học nào cả, ấy vậy mà Tống Dục vẫn làm theo, anh vừa cúi đầu uống canh mẹ nấu vừa lắng nghe Nhạc Tri Thời kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất ở trường.
“Bồi Nhã sắp làm kỉ niệm 70 năm ngày thành lập trường, hiện tại mọi người đều chuẩn bị cho buổi lễ nên ngày nào cũng vui quá xá, anh rảnh thì ghé trường chơi.” Nhạc Tri Thời ăn rất chi là ngon miệng, cậu chạy một đường qua đây, vừa mệt vừa đói, tâm trạng còn lên xuống phập phồng, cũng may có đồ ăn ngon an ủi.
Tống Dục gắp thịt thăn chua ngọt vào bát cậu: “Tụi em cũng tham gia hả?”
“Dạ không, tụi em đang học 12, còn tháng nữa là thi đại học rồi.” Nhạc Tri Thời nói xong thì uể oải dựa vào ghế: “Đuối thật sự, lâu rồi em chưa được nghỉ ngơi á, ngày nào cũng thiếu ngủ, hôm qua lúc thi văn em suýt ngủ gục luôn.”
Tống Dục bắt đầu tưởng tượng cảnh Nhạc Tri Thời ngủ gục, nói không chừng mặt cậu còn bị in lên bài thi nữa, mặc dù rất muốn cười nhưng anh vẫn hỏi thật đứng đắn: “Thi thế nào?”
Nhạc Tri Thời ngồi thẳng dậy, uống hớp canh lớn: “Cũng được ạ, không khó lắm.” Là một trong số ít nam sinh học khoa văn, thành tích Nhạc Tri Thời luôn dẫn đầu, chẳng qua sắp tốt nghiệp rồi mà thói quen đọc sách hoặc truyện tranh ở hành lang của cậu vẫn không hề thay đổi, có khi vào giữa giờ ra chơi, cũng có khi kết thúc tiết tự học buổi tối. Hôm nào lười đọc thì sẽ ngồi ngơ ngẩn một mình.
Nhưng bây giờ cậu sẽ không ngồi đọc truyện tranh ở hàng ghế ngoài hành lang nữa, bởi vì chẳng còn ai tới đưa đón cậu lâu rồi.
“Em cũng muốn đến đại học W.” Đột nhiên, Nhạc Tri Thời nói một câu không rõ đầu đuôi.
Tống Dục ngẩng đầu nhìn cậu một cái rồi lại dời mắt, anh dọn bát đũa của mình: “Em nên tìm hiểu các trường đại học cùng chuyên ngành khác.”
Nhạc Tri Thời không thích anh trả lời như vậy, cứ như trong mắt anh cậu vẫn là một đứa trẻ, lời của cậu chỉ là hứng thú tạm thời. Nhạc Tri Thời thừa biết, Tống Dục sẽ chẳng bao giờ nói với cậu rằng: ‘Được chứ, anh rất vui khi em học ở đây.’
Cậu thấy màn hình di động của Tống Dục lại sáng, bèn nói lảng sang chuyện khác.
“Vừa nãy lúc anh tắm, hình như có người gửi tin nhắn cho anh đó.” Nhạc Tri Thời giả vờ như mình chưa từng thấy tin nhắn, mà chỉ đơn giản nhắc đến thôi.
Tống Dục ừ khẽ, nhưng không có ý kiểm tra điện thoại.
“Anh không xem ạ?” Nhạc Tri Thời nhíu mày.
“Chút nữa.”
Không rõ vì sao Nhạc Tri Thời vẫn muốn hỏi tới: “Chị sinh viên mà anh cho mượn dù đã mua trà sữa cho anh đó.”
Vừa dứt lời cậu lập tức hối hận, một là bại lộ bản thân đã xem tin nhắn, hai là giọng điệu của cậu thật sự rất kỳ lạ.
Tống Dục hơi nhíu mày, nhìn Nhạc Tri Thời chằm chằm: “Em làm sao vậy?”
Đến trường tìm anh mà vừa gặp đã quay đầu chạy trốn, bây giờ lại chấp nhặt với một tin nhắn Wechat.
Nhạc Tri Thời bị anh hỏi mà sửng sốt, mắt cậu chớp chớp, đột nhiên chẳng muốn nói gì nữa.
Mưa ngày càng nặng hạt.
“Em no rồi.” Cậu đứng dậy: “Em đi tắm đây.”
Đương nhiên Tống Dục không có ý kiến, dẫn Nhạc Tri Thời vào phòng tắm, đưa cậu đôi dép lê của mình rồi chỉ cho cậu biết bên kia là nước ấm, còn dạy cậu cách dùng chiếc máy sấy tóc khó sử dụng.
“Đây là của bạn cùng phòng anh, dây hơi lỏng nên lúc em xài nhớ quấn cọng dây lên chút là được.”
Miệng Nhạc Tri Thời vâng dạ nhưng đầu óc cứ loạn cào cào. Phòng tắm rất nhỏ, hai người đứng khá chật, Nhạc Tri Thời mở vòi sen, ai ngờ vòi sen đang để ngửa làm nước xối thẳng vào người, cậu giật mình lui về sau rồi mới từ từ cởi áo.
Nhạc Tri Thời hoàn toàn quên mất, Tống Dục vẫn còn ở sau lưng mình.
Lưng Nhạc Tri Thời rất gầy và trắng, eo còn nhỏ hơn cả trong tưởng tượng của Tống Dục, cậu đã cao hơn trước một chút nhưng nhìn chung vẫn còn là một cậu nhóc thiếu niên, xương cổ tay và mắt cá chân đều rất nhỏ, hệt như chỉ cần gập lại là gãy ngay. Phát hiện bản thân nhìn quá chăm chú, Tống Dục vội quay mặt chỗ khác, thế nhưng Nhạc Tri Thời như vấp phải cái gì đó, trượt chân ngã ngửa.
Cũng may Tống Dục nhanh nhẹn đỡ lấy tay cậu, tim anh cũng trật một nhịp
“Em không sao, em không sao.” Tay Nhạc Tri Thời đỡ vách tường, đứng vững vàng: “Dép lê hơi trơn.”
“Cẩn thận một chút.” Tống Dục thả tay, phát hiện mình nắm quá chặt khiến tay Nhạc Tri Thời hằn vết đỏ. Anh không dám nhìn tiếp nữa mà bối rối xoay người: “Anh ra ngoài đây, em tắm đi.”
Tuy điều kiện phòng tắm không được tốt lắm, nhưng nước vẫn đủ nóng như ở nhà, Nhạc Tri Thời không cần điều chỉnh. Lúc tắm cậu hơi mất tập trung, luôn nhớ đến dáng vẻ Tống Dục khi nói chuyện với người khác. Cậu cảm thấy bản thân thật khó hiểu, hình như bản thân không hy vọng Tống Dục nói chuyện với bất kỳ ai, nhưng mong muốn quan hệ giữa Tống Dục với bạn cùng phòng sẽ tốt đẹp, mỗi ngày trôi qua đều thuận lợi.
Suy nghĩ mông lung biến thành nút thắt. Nhạc Tri Thời tắm đến nỗi váng cả đầu, vội xối sạch xà phòng.
Tống Dục đưa cho cậu cái áo thun xanh biển, phía trước không có gì cả làm cậu tưởng mình mặc ngược, ai ngờ lật qua mặt sau thì thấy in hình Tom and Jerry đang đánh lộn vì miếng phô mai. Nhạc Tri Thời mặc vào cảm thấy cổ áo rộng thùng thình, lộ cả nửa bả vai. Cậu nhìn mình trong gương, màu áo khiến làn da cậu trắng hơn một tông nhưng quần thì hơi thùng thình. Nhạc Tri Thời khom lưng xoắn ống quần dài ngoằng lên vài nấc, sau đó đứng dậy cầm lấy máy sấy tóc và ấn nút.
Tống Dục dọn dẹp bàn ăn xong, nghe tiếng máy sấy loáng thoáng truyền từ phòng tắm thì biết mình dạy công cốc rồi. Anh đứng yên tại chỗ và đợi, chưa đến ba giây cửa phòng tắm đã bật mở, Nhạc Tri Thời ló cái đầu ướt nhẹp ra dòm anh với vẻ ngượng ngùng.
“Anh ơi, em khum biết xài cái máy sấy này:<“
Tống Dục hết cách, đành phải sấy tóc cho cậu. Nhạc Tri Thời ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhắm mắt để Tống Dục làm gì làm, ngón tay anh trai rất dài, chạm vào tóc rất thoải mái, khiến Nhạc Tri Thời sinh ra cảm giác an toàn dựa dẫm.
“Tóc của em bay màu rồi.” Tống Dục xới từng sợi tóc màu nâu của Nhạc Tri Thời, nhớ đến hôm nọ phát hiện em trai nhuộm tóc đen, tuy nhìn khá lạ mắt nhưng anh không hỏi nhiều, nghĩ cậu đang trong tuổi phản nghịch nên thích gây chú ý vậy thôi.
“Dạ…” Nhạc Tri Thời cúi đầu: “Em tính đi cắt ngắn thêm tý nữa, chứ nó dài nhanh quá anh ơi.”
Cậu nghĩ, từ hồi cấp ba cho tới giờ, chuyện nổi loạn nhất mà mình làm đó là lần nhuộm tóc đen duy nhất ấy. Nhưng lý do khiến cậu nổi loạn càng kỳ lạ hơn, chính là vì câu nói của một phụ huynh trong buổi họp đầu năm.
‘Nhìn cháu khác với anh trai quá!’
Hôm ấy, Nhạc Tri Thời vừa tròn 18 tuổi.
“Đừng nhuộm, thế này là đẹp rồi.” Tay Tống Dục vô tình lướt qua chiếc cổ thon dài của Nhạc Tri Thời, nơi đó có một nốt ruồi nhỏ mà ngay cả Nhạc Tri Thời cũng không biết.
Ngày trước anh hay ngẩn ngơ vì nốt ruồi này, đôi khi bị Nhạc Tri Thời bắt quả tang, cậu cười hỏi ‘Bộ lưng em bị dán giấy troll à, chứ cớ làm sao mà anh dòm chằm chằm thế?’
Tống Dục không thích giỡn nhây, thế nhưng bản thân đối với nốt ruồi nhỏ ấy có cảm giác rất đặc biệt.
Tựa như muốn chiếm hữu, muốn giữ làm của riêng.
“Bộ em nhuộm màu đen xấu lắm hở?”
Vừa hỏi xong thì điện thoại của Tống Dục để trên bàn chợt rung nhẹ, Nhạc Tri Thời cầm lấy rồi đưa qua cho anh.
Suy nghĩ của Tống Dục bị gián đoạn, anh nhận điện thoại rồi tắt máy sấy để nghe máy.
“Dạ tới rồi mẹ, em ấy đang ở ký túc xá. Dạ, con biết rồi, lát nữa em ấy sẽ về.”
Nhạc Tri Thời đang ngồi trên ghế cũng nghe rõ từng câu, vội lắc đầu với Tống Dục. Hình như người bên kia điện thoại nói gì đó, Tống Dục đi tới cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.
“Ngập rồi ạ?” Tống Dục lẩm bẩm: “Vậy chút nữa sao em ấy về đây…”
Nghe được câu này, Nhạc Tri Thời bỗng thấy vui vẻ cực kỳ, còn lén thở phào nữa.
Tống Dục nói chuyện một lúc rồi cúp điện thoại, trong group chat của nhóm bạn cùng phòng gửi đến hai đoạn video, một cái là màn ngập lụt ở ga tàu điện ngầm, cái khác là cảnh nước mưa đang quất tới tấp.
[Trần Phương Viên: Đến hẹn lại lên, phòng chúng ta đang có view biển nha các bro.]
“Bên ngoài mưa to lắm hả anh?” Nhạc Tri Thời cũng chạy tới cửa sổ, quả nhiên xung quanh toàn là nước eiii!
“Ừ, sáng nay đã có báo động đỏ mưa to ngập lụt, không nên ra đường.”
“Vậy em không về nhà được rồi!” Giọng Nhạc Tri Thời chẳng có xíu tiếc nuối nào, thiếu điều muốn nhảy nhót ăn mừng luôn. Nhưng vừa xoay người lại thấy Tống Dục cầm ba lô của mình: “Anh làm gì vậy?”
Nhạc Tri Thời nhảy dựng y như trẻ con bị cướp mất kẹo.
Tống Dục kéo khóa ba lô kiểm tra xem bên trong có thiếu đồ gì không, mò mẫm thật lâu anh phát hiện bên hông chiếc ba lô có dán cái bảng tên mà ngày trước anh tặng cho Nhạc Tri Thời.
Tự nhiên nhìn thấy tên mình trong ba lô em trai, lòng Tống Dục chợt rối bời.
“Anh ơi.”
Tiếng gọi của Nhạc Tri Thời kéo đầu óc Tống Dục trở về, anh để ba lô xuống: “Bây giờ ga tàu điện ngầm ngập nước rồi, ngồi xe thì không an toàn, còn chỗ anh lại không có giường cho em ngủ. Anh book phòng ở mấy khách sạn gần đây xem thế nào.”
Ngoài cửa sổ có tia sáng bất chợt đánh ngang trời, dù đã trải qua rất nhiều lần nhưng Nhạc Tri Thời vẫn theo bản năng bịt kín hai tai, quả nhiên giây sau sấm sét lập tức giáng xuống vang rền.
Tống Dục thấy bả vai cậu run lẩy bẩy nhưng anh vẫn cầm di động chuẩn bị book khách sạn.
Thấy anh như vậy, lòng Nhạc Tri Thời như nghẹn lại. Cảm giác y như chạy khắp quầy trái cây khó khăn lắm mới tìm được một quả đào giòn, vô cùng mong chờ mà cắn miếng to, kết quả lại là đào mềm.
Nhưng cậu vẫn muốn đến, dù cho đào mềm thì cũng chính tay mình mua mà, chẳng nỡ vứt đi nên mỗi miếng ăn vào đều rất chua xót.
Hôm nay là ngày nghỉ, muốn book khách sạn quanh trường không hề dễ, cộng thêm thời tiết mấy nay thất thường nên càng khó khăn. Tống Dục click vào các khách sạn tốt nhưng đều full phòng, cuối cùng đành xem thử mấy khách sạn kém chất lượng, nhưng khi coi xong anh lại không muốn để Nhạc Tri Thời ở đó.
Bởi vì cơ thể em trai rất dễ dị ứng.
Nghĩ đến khăn trải giường khách sạn không đủ sạch sẽ, có khi còn bị mốc, Tống Dục cảm thấy nếu anh để cậu ở đó, vậy người trằn trọc khó ngủ cả đêm chính là anh.
Trong lúc anh đang rối rắm thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, không biết Nhạc Tri Thời đã đi đến trước mặt anh từ lúc nào. Cậu đang mặc bộ quần áo anh mới mua, trên người cũng tỏa ra mùi sữa tắm giống anh, mái tóc mềm rũ xuống, ánh mắt ngây thơ vô tội.
Cậu nhẹ giọng gọi một tiếng anh ơi: “Em không muốn ở ngoài đâu.”
Bàn tay nắm lấy cổ tay anh trắng đến mức có thể thấy rõ mạch máu, chỉ cần chà xát một chút nó sẽ sần đỏ ngay. Khi còn bé cũng vậy, mỗi khi khóc nhè là mặt em ấy đỏ bừng hệt như trái đào non.
“Bên ngoài sét đánh, buổi tối em không ngủ được.” Nhạc Tri Thời biết Tống Dục khó mà từ chối yêu cầu này, giống như lần đầu tiên cậu chạy vào phòng anh vậy, nhưng so với cách khóc nhè hồi nhỏ thì cách hiện tại càng khiến anh bó tay hơn.
Trong quá trình trưởng thành, Nhạc Tri Thời gần như đọc hiểu mọi suy nghĩ của Tống Dục, chỉ cần vươn tay là tóm chính xác điểm yếu trong lòng anh.
Tống Dục thấy Nhạc Tri Thời chăm chú nhìn anh bằng đôi mắt to tròn xinh đẹp xen lẫn ý cầu xin, gần như khiến anh rơi vào ảo giác.
“Em có thể ở lại đây một đêm không anh?”
————————
Tác giả có lời muốn nói: Đồng ý đi!
Những chi tiết bị bỏ qua đều là tình yêu của người anh trai~
Có chị em nói anh quá lạnh nhạt, nhưng nếu so sánh thái độ của anh với Nhạc Tri Thời và với những người khác thì thấy, cái này gọi là kiềm chế. Tôi nghĩ rằng, sự kiềm chế của anh luôn là điều hấp dẫn nhất, nếu như ngay cả tâm trạng của mình cũng không kiềm chế được thì theo số tuổi lớn dần, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự lựa chọn của bản thân, đồng thời sức hấp dẫn cũng thụt lùi. Tất cả các chi tiết nhỏ cho thấy anh đối xử với Nhạc Tri Thời rất tốt, anh lựa chọn không nhắc tới là để bảo vệ và phụ trách Nhạc Tri Thời, nhất là sau khi thấy trường hợp thất bại kia, với lại mối quan hệ của bọn họ cũng giống như tình anh em. Nếu trực tiếp biểu đạt ra sự khó khăn nguy hiểm thì ai sẽ là người gánh vác? Anh sẽ cam lòng để cho Nhạc Tri Thời phải chịu đau khổ như Hứa Kỳ Sâm sao? Có khi Nhạc Tri Thời còn không thể thi đại học ấy chứ.
“Sau này còn ở chung như vậy nữa không?” Câu trả lời rõ ràng là không. Tống Dục không cảm nhận được rõ ý nghĩ của Nhạc Tri Thời chỉ là vì anh đang bảo vệ mối quan hệ giữa bọn họ, nếu thật sự ở chung thì chẳng phải sẽ cưng chiều đến tận trời cao sao.
Từ chối gần gũi với người mình thích không có nghĩa là không yêu, nhưng đối xử với người mình thích bằng thái độ không tốt, đó mới chính điều đáng trách.HẾT CHƯƠNG BỐN MƯƠI
Cậu thật là ngốc khi dùng một cây dù trong suốt để che chắn thân mình:<
“Chẳng phải em bảo 6 giờ sao?” Tống Dục hỏi.
Nhạc Tri Thời mím môi, thành thật kể hết kế hoạch tạo bất ngờ đã thất bại của mình. Dường như Tống Dục cũng đoán được, gật đầu hỏi cậu ăn cơm chưa.
“Chưa ạ.” Nhạc Tri Thời lắc đầu, bảo mình về nhà đã chạy đến tìm anh ngay. Sau đó cậu đứng dậy, ôm túi hỏi: “Căn tin này có cho mua mang về không anh? Em không muốn ăn ở đây, anh mắc mưa thế này nên về tắm rửa trước đã.”
Tống Dục đồng ý yêu cầu của cậu, anh thản nhiên đứng lên gỡ balo trên lưng Nhạc Tri Thời sau đó đeo vào lưng mình, tiện cầm luôn túi đựng bình giữ ấm, nói: “Em cầm dù là được rồi.”
“Dạ.” Nhạc Tri Thời cầm cây dù và hoa theo sau lưng anh.
Tống Dục hỏi cậu có muốn ăn gì thì Nhạc Tri Thời bảo mình không đói bụng, chỉ muốn anh về phòng lẹ lẹ tắm rửa kẻo cảm lạnh.
Nhưng hình như Tống Dục đã có kế hoạch khác, anh không nghĩ nhiều mà bước đến quầy đồ ăn gần cửa sổ rồi dừng lại, híp mắt nhìn về phía trước.
Nhạc Tri Thời rất thích những động tác nhỏ của anh, cái híp mắt kia trông hệt như một chú mèo bự vô cùng dễ thương. Tuy rằng dùng từ ‘dễ thương’ để miêu tả Tống Dục hơi kỳ cục, nhưng thỉnh thoảng trong đầu Nhạc Tri Thời cứ nảy ra cảm giác như vậy đó.
Người xếp hàng rất nhiều, Nhạc Tri Thời muốn xách túi giúp anh nhưng bị từ chối, đầu ngón tay Tống Dục nhỏ nước tí tách, Nhạc Tri Thời lén giơ tay đỡ lấy những giọt nước đang rơi xuống kia.
“Dù của anh đâu rồi ạ?” Cậu hỏi Tống Dục.
Tống Dục trả lời rất nhanh: “Cho người khác mượn rồi.”
Nhạc Tri Thời chợt nhớ đến cảnh vừa thấy dưới lầu: “Là cho chị kia mượn sao? Anh chỉ có một cái mà còn cho chị ấy mượn.”
Sớm biết thế, cậu ở lại đón anh cho rồi.
“Anh không muốn che chung dù với người khác.” Nhìn người xếp hàng dần vơi bớt, Tống Dục nói: “Cô ấy và anh cùng nhóm, việc thu thập số liệu xảy ra chút vấn đề nên tìm anh thảo luận.”
Hoá ra là vậy. Nhạc Tri Thời gật đầu: “Thế lần sau anh đừng cho mượn nữa, chẳng tốt tí nào.” Vừa nói xong Nhạc Tri Thời cảm thấy mình như vậy thật không nên, bèn đổi cách nói: “Anh gọi em một tiếng thì em sẽ ngừng lại ngay mà, đâu cần phải dầm mưa chứ.”
Tống Dục mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chọn im lặng. Anh cảm thấy Nhạc Tri Thời vẫn chưa hiểu rõ bản thân mình, anh không muốn làm cậu hoang mang thêm nữa.
Bọn họ xếp hàng mua được hai suất cơm dứa, sau đó đến quầy khác mua thêm cá hấp Vũ Xương, rau muống xào tỏi và thịt thăn chua ngọt, cuối cùng gói hết vào túi rồi xách về ký túc xá của Tống Dục.
Lấy cớ bị ướt, Tống Dục để Nhạc Tri Thời tự che dù nhưng cậu không chịu, nhất quyết dán lên người Tống Dục. Vì thế, cái người vừa bảo không thích che dù cùng người khác kia, đành phải chủ động cầm dù, còn đặc biệt nghiêng hẳn về phía Nhạc Tri Thời.
Lúc Nhạc Tri Thời phát hiện đã cố đẩy dù về phía anh, nhưng chẳng có tác dụng gì. Vừa xê dịch được chút xíu, dù đã tự động nghiêng ngược về bên mình khiến Nhạc Tri Thời rất bất lực.
Mưa càng lúc càng lớn, tuy nước chưa ngập qua mắt cá chân nhưng quần của Nhạc Tri Thời đã ướt đến đầu gối, cậu còn nói đùa rằng đây là hiện tượng mao dẫn*. Phía trước có một nữ sinh vội chạy vụt qua, một tay cầm dù, tay còn lại xách túi trái cây, ngón áp út thì móc lấy bịch bún bò, nhìn như sắp rơi nhưng lại vô cùng vững chắc.
(*Hiện tượng mao dẫn là hiện tượng chất lỏng tự dâng lên cao hay hạ thấp trong vùng không gian hẹp. Hiện tượng có thể quan sát ở các ống tiết diện nhỏ, các khe rất hẹp giữa hai tấm kính, nhựa, giữa các răng của bàn chải.)
Vào ngày mưa, con người cũng trở nên thú vị. Bước qua vũng nước, Nhạc Tri Thời trộm nhìn Tống Dục, thầm trách bản thân cớ sao lại đi lạc: “Đáng lẽ em không nên đi vào từ cổng chính, đường xa tít mù khơi, lòng vòng chóng hết cả mặt, hên là sau đó em gặp được chị kia chỉ đường cho.”
Nhạc Tri Thời đang nói dở, bỗng có chiếc xe xẹt ngang làm nước bắn tung toé, vừa định nghiêng người tránh thì một cánh tay vươn ra ôm lấy eo, kéo cậu tránh khỏi vệt nước bẩn.
Chiếc xe ngang ngược kia thì chạy mất hút.
Tay Tống Dục vẫn còn đặt bên hông Nhạc Tri Thời. Anh quay đầu liếc chiếc xe rồi nhìn em trai, đề tài vẫn dừng ở chỗ cậu lèm bèm lúc nãy: “Đường Hoa Anh Đào mà em còn đi lạc nữa cơ mà.”
Giọng Tống Dục mang đậm ý cười nhạo khiến cho lỗ tai Nhạc tri Thời đỏ au, cậu rũ mắt bất lực than thở: “Lúc đó hoa anh đào chưa nở thì sao em nhận ra được chứ, với lại nó chẳng khác gì mấy con đường bình thường cả.”
Nghe thì vô lý nhưng lại rất thuyết phục, Tống Dục nhướng mày nhìn Nhạc Tri thời, lười đôi co với cậu. Khi phát hiện tay mình để ở nơi sai sai, anh bèn giả vờ như không có gì, tự nhiên buông xuống: “Đi thôi, sắp tới rồi.”
Đối với Nhạc Tri Thời mà nói ký túc xá là một nơi cũ kỹ, kiến trúc xuống cấp và thiếu thốn đủ thứ, trước kia cậu luôn cho rằng một Tống Dục thích sạch sẽ không bao giờ chọn ở lại ký túc xá, dù có cũng về nhà thường xuyên, nhưng ý nghĩ này đã bị thực tế đánh bại.
Tống Dục chào dì quản lý rồi dẫn Nhạc Tri Thời lên lầu, ánh sáng ở hành lang không được tốt lắm nhưng đổi lại không gian bên trong phòng khá thoáng đãng rộng rãi. Hiện tại không có ai ở đây, Nhạc Tri Thời tò mò ngó trái ngó phải, cuối cùng nhìn chằm chằm chiếc lá cây thấm nước mưa xanh biếc ngoài cửa sổ.
Cậu vừa dòm đã biết ngay đâu là bàn của Tống Dục, phong cách anh bao giờ cũng chỉn chu gọn gàng: “Đây là giường của anh phải không ạ?” Nhạc Tri Thời nhìn chiếc giường giống y chang giường ở nhà, màu sắc đơn điệu tối giản.
“Ừm.” Tống Dục bỏ đồ xuống, quần áo ướt nhẹp dính chặt vào cơ thể. Anh tìm hai bộ quần áo trong tủ rồi đưa cho Nhạc Tri Thời một bộ: “Đồ mới hết đó, anh chưa mặc bao giờ, em chờ tí rồi thay ra đi.”
“Mặc luôn cũng được mà.” Nhạc Tri Thời múc muỗng cơm dứa nhét vào miệng, cơm thơm mềm trộn lẫn với hạnh nhân và nho khô: “Cái này ăn ngon thật, hơi ngọt ngọt.” Cậu múc một muỗng đưa đến bên miệng Tống Dục: “Anh ăn thử xem.”
Tống Dục ăn thử, khẽ nhíu mày, hình như không hợp khẩu vị cho lắm.
Nhạc Tri Thời thắc mắc: “Anh không thích mà còn mua.”
“Anh chưa từng ăn, chỗ này xếp hàng đông lắm, bọn họ đều bảo rất ngon.” Tống Dục thuận miệng trả lời, cầm lấy quần áo vào phòng tắm.
Chưa từng ăn sao?
Nhạc Tri Thời cúi đầu nhìn suất cơm dứa, dùng cái muỗng chọc chọc hai cái, trong đầu có gì đó chợt lóe qua.
Trong lúc chờ Tống Dục tắm rửa, cậu gửi tin nhắn Wechat cho Lâm Dung hỏi bà đã lên xe chưa nhưng không thấy rep. Một cái di động khác để trên bàn chợt rung lên khiến màn hình bật sáng, là điện thoại của Tống Dục. Nhạc Tri Thời vô tình nhìn thấy nội dung trên đó.
[Daisyyy: Tống Dục ơi, mình trả lại dù ở chỗ cậu rồi! Cảm ơn nhiều nhé, mình có mua cho cậu một ly trà sữa, nhớ uống nha!]
Loại cảm xúc khó chịu kia lại xuất hiện, cứ như cơn mưa không bao giờ tạnh. Nhạc Tri Thời giúp anh ấn tắt, màn hình lập tức tối đen. Cậu ngó xung quanh bàn tìm nơi để đồ, sau khi để mũ và dù bị ướt qua một bên, cậu mở túi lấy bánh hoa hồng và bánh bao trứng muối đặt lên bàn bạn cùng phòng của Tống Dục.
Tiếp theo cậu bày mấy túi đồ ăn ra bàn, đổ ít canh nóng hầm hập từ bình giữ nhiệt cho Tống Dục. Vừa quay đầu thì thấy hoa mình mua đang treo trên ghế, Nhạc Tri Thời lắc lắc bó hoa cho bớt nước rồi treo lên vách tường trước bàn anh.
Làm xong tất cả, Nhạc Tri Thời dòm căn phòng ngập tràn cảm giác vi phạm nhưng vô cùng ấm áp.
Nhạc Tri Thời chụp tấm ảnh gửi cho Lâm Dung. Lúc nhìn chằm chằm khung chat của mình với Lâm Dung, sự chú ý của cậu bỗng lệch đường ray, cậu cảm thấy Tống Dục rất đỉnh, anh có thể nhớ rõ dáng vẻ của mọi người cho dù bị lẫn dưới màn mưa dày đặc.
Tống Dục bước ra khỏi phòng tắm, hơi nước chậm rãi lan toả, anh đã đổi sanh bộ quần áo màu trắng trông thoải mái hơn rất nhiều.
Thấy Nhạc Tri Thời ngồi trước bàn mình, phía trên là đồ ăn nóng hổi, đũa được đặt ngay ngắn bên cạnh bát. Mà đám bạn cùng phòng của anh, đều có một phần bánh ngọt riêng.
Anh chưa từng nghĩ, hình ảnh này lại có thể tạo cho anh cảm giác rung động đến vậy. Tống Dục ngây người đứng trước cửa phòng tắm thật lâu.
“Anh tắm xong rồi hả?” Nhạc Tri Thời cười hỏi anh: “Mau tới ăn cơm.”
Tống Dục lau tóc: “Em không tắm sao?”
“Em đói bụng, muốn ăn trước rồi mới tắm.” Nhạc Tri Thời hỏi có thể mượn ghế của bạn cùng phòng anh không, Tống Dục gật đầu, anh lấy cái ghế gần đó ngồi xuống bên cạnh Nhạc Tri Thời.
Nhạc Tri Thời đẩy canh đến trước mặt anh: “Nhân lúc còn nóng anh mau uống đi, uống xong không sợ bị cảm nữa.” Lời cậu nói chẳng có chút khoa học nào cả, ấy vậy mà Tống Dục vẫn làm theo, anh vừa cúi đầu uống canh mẹ nấu vừa lắng nghe Nhạc Tri Thời kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất ở trường.
“Bồi Nhã sắp làm kỉ niệm 70 năm ngày thành lập trường, hiện tại mọi người đều chuẩn bị cho buổi lễ nên ngày nào cũng vui quá xá, anh rảnh thì ghé trường chơi.” Nhạc Tri Thời ăn rất chi là ngon miệng, cậu chạy một đường qua đây, vừa mệt vừa đói, tâm trạng còn lên xuống phập phồng, cũng may có đồ ăn ngon an ủi.
Tống Dục gắp thịt thăn chua ngọt vào bát cậu: “Tụi em cũng tham gia hả?”
“Dạ không, tụi em đang học 12, còn tháng nữa là thi đại học rồi.” Nhạc Tri Thời nói xong thì uể oải dựa vào ghế: “Đuối thật sự, lâu rồi em chưa được nghỉ ngơi á, ngày nào cũng thiếu ngủ, hôm qua lúc thi văn em suýt ngủ gục luôn.”
Tống Dục bắt đầu tưởng tượng cảnh Nhạc Tri Thời ngủ gục, nói không chừng mặt cậu còn bị in lên bài thi nữa, mặc dù rất muốn cười nhưng anh vẫn hỏi thật đứng đắn: “Thi thế nào?”
Nhạc Tri Thời ngồi thẳng dậy, uống hớp canh lớn: “Cũng được ạ, không khó lắm.” Là một trong số ít nam sinh học khoa văn, thành tích Nhạc Tri Thời luôn dẫn đầu, chẳng qua sắp tốt nghiệp rồi mà thói quen đọc sách hoặc truyện tranh ở hành lang của cậu vẫn không hề thay đổi, có khi vào giữa giờ ra chơi, cũng có khi kết thúc tiết tự học buổi tối. Hôm nào lười đọc thì sẽ ngồi ngơ ngẩn một mình.
Nhưng bây giờ cậu sẽ không ngồi đọc truyện tranh ở hàng ghế ngoài hành lang nữa, bởi vì chẳng còn ai tới đưa đón cậu lâu rồi.
“Em cũng muốn đến đại học W.” Đột nhiên, Nhạc Tri Thời nói một câu không rõ đầu đuôi.
Tống Dục ngẩng đầu nhìn cậu một cái rồi lại dời mắt, anh dọn bát đũa của mình: “Em nên tìm hiểu các trường đại học cùng chuyên ngành khác.”
Nhạc Tri Thời không thích anh trả lời như vậy, cứ như trong mắt anh cậu vẫn là một đứa trẻ, lời của cậu chỉ là hứng thú tạm thời. Nhạc Tri Thời thừa biết, Tống Dục sẽ chẳng bao giờ nói với cậu rằng: ‘Được chứ, anh rất vui khi em học ở đây.’
Cậu thấy màn hình di động của Tống Dục lại sáng, bèn nói lảng sang chuyện khác.
“Vừa nãy lúc anh tắm, hình như có người gửi tin nhắn cho anh đó.” Nhạc Tri Thời giả vờ như mình chưa từng thấy tin nhắn, mà chỉ đơn giản nhắc đến thôi.
Tống Dục ừ khẽ, nhưng không có ý kiểm tra điện thoại.
“Anh không xem ạ?” Nhạc Tri Thời nhíu mày.
“Chút nữa.”
Không rõ vì sao Nhạc Tri Thời vẫn muốn hỏi tới: “Chị sinh viên mà anh cho mượn dù đã mua trà sữa cho anh đó.”
Vừa dứt lời cậu lập tức hối hận, một là bại lộ bản thân đã xem tin nhắn, hai là giọng điệu của cậu thật sự rất kỳ lạ.
Tống Dục hơi nhíu mày, nhìn Nhạc Tri Thời chằm chằm: “Em làm sao vậy?”
Đến trường tìm anh mà vừa gặp đã quay đầu chạy trốn, bây giờ lại chấp nhặt với một tin nhắn Wechat.
Nhạc Tri Thời bị anh hỏi mà sửng sốt, mắt cậu chớp chớp, đột nhiên chẳng muốn nói gì nữa.
Mưa ngày càng nặng hạt.
“Em no rồi.” Cậu đứng dậy: “Em đi tắm đây.”
Đương nhiên Tống Dục không có ý kiến, dẫn Nhạc Tri Thời vào phòng tắm, đưa cậu đôi dép lê của mình rồi chỉ cho cậu biết bên kia là nước ấm, còn dạy cậu cách dùng chiếc máy sấy tóc khó sử dụng.
“Đây là của bạn cùng phòng anh, dây hơi lỏng nên lúc em xài nhớ quấn cọng dây lên chút là được.”
Miệng Nhạc Tri Thời vâng dạ nhưng đầu óc cứ loạn cào cào. Phòng tắm rất nhỏ, hai người đứng khá chật, Nhạc Tri Thời mở vòi sen, ai ngờ vòi sen đang để ngửa làm nước xối thẳng vào người, cậu giật mình lui về sau rồi mới từ từ cởi áo.
Nhạc Tri Thời hoàn toàn quên mất, Tống Dục vẫn còn ở sau lưng mình.
Lưng Nhạc Tri Thời rất gầy và trắng, eo còn nhỏ hơn cả trong tưởng tượng của Tống Dục, cậu đã cao hơn trước một chút nhưng nhìn chung vẫn còn là một cậu nhóc thiếu niên, xương cổ tay và mắt cá chân đều rất nhỏ, hệt như chỉ cần gập lại là gãy ngay. Phát hiện bản thân nhìn quá chăm chú, Tống Dục vội quay mặt chỗ khác, thế nhưng Nhạc Tri Thời như vấp phải cái gì đó, trượt chân ngã ngửa.
Cũng may Tống Dục nhanh nhẹn đỡ lấy tay cậu, tim anh cũng trật một nhịp
“Em không sao, em không sao.” Tay Nhạc Tri Thời đỡ vách tường, đứng vững vàng: “Dép lê hơi trơn.”
“Cẩn thận một chút.” Tống Dục thả tay, phát hiện mình nắm quá chặt khiến tay Nhạc Tri Thời hằn vết đỏ. Anh không dám nhìn tiếp nữa mà bối rối xoay người: “Anh ra ngoài đây, em tắm đi.”
Tuy điều kiện phòng tắm không được tốt lắm, nhưng nước vẫn đủ nóng như ở nhà, Nhạc Tri Thời không cần điều chỉnh. Lúc tắm cậu hơi mất tập trung, luôn nhớ đến dáng vẻ Tống Dục khi nói chuyện với người khác. Cậu cảm thấy bản thân thật khó hiểu, hình như bản thân không hy vọng Tống Dục nói chuyện với bất kỳ ai, nhưng mong muốn quan hệ giữa Tống Dục với bạn cùng phòng sẽ tốt đẹp, mỗi ngày trôi qua đều thuận lợi.
Suy nghĩ mông lung biến thành nút thắt. Nhạc Tri Thời tắm đến nỗi váng cả đầu, vội xối sạch xà phòng.
Tống Dục đưa cho cậu cái áo thun xanh biển, phía trước không có gì cả làm cậu tưởng mình mặc ngược, ai ngờ lật qua mặt sau thì thấy in hình Tom and Jerry đang đánh lộn vì miếng phô mai. Nhạc Tri Thời mặc vào cảm thấy cổ áo rộng thùng thình, lộ cả nửa bả vai. Cậu nhìn mình trong gương, màu áo khiến làn da cậu trắng hơn một tông nhưng quần thì hơi thùng thình. Nhạc Tri Thời khom lưng xoắn ống quần dài ngoằng lên vài nấc, sau đó đứng dậy cầm lấy máy sấy tóc và ấn nút.
Tống Dục dọn dẹp bàn ăn xong, nghe tiếng máy sấy loáng thoáng truyền từ phòng tắm thì biết mình dạy công cốc rồi. Anh đứng yên tại chỗ và đợi, chưa đến ba giây cửa phòng tắm đã bật mở, Nhạc Tri Thời ló cái đầu ướt nhẹp ra dòm anh với vẻ ngượng ngùng.
“Anh ơi, em khum biết xài cái máy sấy này:<“
Tống Dục hết cách, đành phải sấy tóc cho cậu. Nhạc Tri Thời ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhắm mắt để Tống Dục làm gì làm, ngón tay anh trai rất dài, chạm vào tóc rất thoải mái, khiến Nhạc Tri Thời sinh ra cảm giác an toàn dựa dẫm.
“Tóc của em bay màu rồi.” Tống Dục xới từng sợi tóc màu nâu của Nhạc Tri Thời, nhớ đến hôm nọ phát hiện em trai nhuộm tóc đen, tuy nhìn khá lạ mắt nhưng anh không hỏi nhiều, nghĩ cậu đang trong tuổi phản nghịch nên thích gây chú ý vậy thôi.
“Dạ…” Nhạc Tri Thời cúi đầu: “Em tính đi cắt ngắn thêm tý nữa, chứ nó dài nhanh quá anh ơi.”
Cậu nghĩ, từ hồi cấp ba cho tới giờ, chuyện nổi loạn nhất mà mình làm đó là lần nhuộm tóc đen duy nhất ấy. Nhưng lý do khiến cậu nổi loạn càng kỳ lạ hơn, chính là vì câu nói của một phụ huynh trong buổi họp đầu năm.
‘Nhìn cháu khác với anh trai quá!’
Hôm ấy, Nhạc Tri Thời vừa tròn 18 tuổi.
“Đừng nhuộm, thế này là đẹp rồi.” Tay Tống Dục vô tình lướt qua chiếc cổ thon dài của Nhạc Tri Thời, nơi đó có một nốt ruồi nhỏ mà ngay cả Nhạc Tri Thời cũng không biết.
Ngày trước anh hay ngẩn ngơ vì nốt ruồi này, đôi khi bị Nhạc Tri Thời bắt quả tang, cậu cười hỏi ‘Bộ lưng em bị dán giấy troll à, chứ cớ làm sao mà anh dòm chằm chằm thế?’
Tống Dục không thích giỡn nhây, thế nhưng bản thân đối với nốt ruồi nhỏ ấy có cảm giác rất đặc biệt.
Tựa như muốn chiếm hữu, muốn giữ làm của riêng.
“Bộ em nhuộm màu đen xấu lắm hở?”
Vừa hỏi xong thì điện thoại của Tống Dục để trên bàn chợt rung nhẹ, Nhạc Tri Thời cầm lấy rồi đưa qua cho anh.
Suy nghĩ của Tống Dục bị gián đoạn, anh nhận điện thoại rồi tắt máy sấy để nghe máy.
“Dạ tới rồi mẹ, em ấy đang ở ký túc xá. Dạ, con biết rồi, lát nữa em ấy sẽ về.”
Nhạc Tri Thời đang ngồi trên ghế cũng nghe rõ từng câu, vội lắc đầu với Tống Dục. Hình như người bên kia điện thoại nói gì đó, Tống Dục đi tới cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.
“Ngập rồi ạ?” Tống Dục lẩm bẩm: “Vậy chút nữa sao em ấy về đây…”
Nghe được câu này, Nhạc Tri Thời bỗng thấy vui vẻ cực kỳ, còn lén thở phào nữa.
Tống Dục nói chuyện một lúc rồi cúp điện thoại, trong group chat của nhóm bạn cùng phòng gửi đến hai đoạn video, một cái là màn ngập lụt ở ga tàu điện ngầm, cái khác là cảnh nước mưa đang quất tới tấp.
[Trần Phương Viên: Đến hẹn lại lên, phòng chúng ta đang có view biển nha các bro.]
“Bên ngoài mưa to lắm hả anh?” Nhạc Tri Thời cũng chạy tới cửa sổ, quả nhiên xung quanh toàn là nước eiii!
“Ừ, sáng nay đã có báo động đỏ mưa to ngập lụt, không nên ra đường.”
“Vậy em không về nhà được rồi!” Giọng Nhạc Tri Thời chẳng có xíu tiếc nuối nào, thiếu điều muốn nhảy nhót ăn mừng luôn. Nhưng vừa xoay người lại thấy Tống Dục cầm ba lô của mình: “Anh làm gì vậy?”
Nhạc Tri Thời nhảy dựng y như trẻ con bị cướp mất kẹo.
Tống Dục kéo khóa ba lô kiểm tra xem bên trong có thiếu đồ gì không, mò mẫm thật lâu anh phát hiện bên hông chiếc ba lô có dán cái bảng tên mà ngày trước anh tặng cho Nhạc Tri Thời.
Tự nhiên nhìn thấy tên mình trong ba lô em trai, lòng Tống Dục chợt rối bời.
“Anh ơi.”
Tiếng gọi của Nhạc Tri Thời kéo đầu óc Tống Dục trở về, anh để ba lô xuống: “Bây giờ ga tàu điện ngầm ngập nước rồi, ngồi xe thì không an toàn, còn chỗ anh lại không có giường cho em ngủ. Anh book phòng ở mấy khách sạn gần đây xem thế nào.”
Ngoài cửa sổ có tia sáng bất chợt đánh ngang trời, dù đã trải qua rất nhiều lần nhưng Nhạc Tri Thời vẫn theo bản năng bịt kín hai tai, quả nhiên giây sau sấm sét lập tức giáng xuống vang rền.
Tống Dục thấy bả vai cậu run lẩy bẩy nhưng anh vẫn cầm di động chuẩn bị book khách sạn.
Thấy anh như vậy, lòng Nhạc Tri Thời như nghẹn lại. Cảm giác y như chạy khắp quầy trái cây khó khăn lắm mới tìm được một quả đào giòn, vô cùng mong chờ mà cắn miếng to, kết quả lại là đào mềm.
Nhưng cậu vẫn muốn đến, dù cho đào mềm thì cũng chính tay mình mua mà, chẳng nỡ vứt đi nên mỗi miếng ăn vào đều rất chua xót.
Hôm nay là ngày nghỉ, muốn book khách sạn quanh trường không hề dễ, cộng thêm thời tiết mấy nay thất thường nên càng khó khăn. Tống Dục click vào các khách sạn tốt nhưng đều full phòng, cuối cùng đành xem thử mấy khách sạn kém chất lượng, nhưng khi coi xong anh lại không muốn để Nhạc Tri Thời ở đó.
Bởi vì cơ thể em trai rất dễ dị ứng.
Nghĩ đến khăn trải giường khách sạn không đủ sạch sẽ, có khi còn bị mốc, Tống Dục cảm thấy nếu anh để cậu ở đó, vậy người trằn trọc khó ngủ cả đêm chính là anh.
Trong lúc anh đang rối rắm thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, không biết Nhạc Tri Thời đã đi đến trước mặt anh từ lúc nào. Cậu đang mặc bộ quần áo anh mới mua, trên người cũng tỏa ra mùi sữa tắm giống anh, mái tóc mềm rũ xuống, ánh mắt ngây thơ vô tội.
Cậu nhẹ giọng gọi một tiếng anh ơi: “Em không muốn ở ngoài đâu.”
Bàn tay nắm lấy cổ tay anh trắng đến mức có thể thấy rõ mạch máu, chỉ cần chà xát một chút nó sẽ sần đỏ ngay. Khi còn bé cũng vậy, mỗi khi khóc nhè là mặt em ấy đỏ bừng hệt như trái đào non.
“Bên ngoài sét đánh, buổi tối em không ngủ được.” Nhạc Tri Thời biết Tống Dục khó mà từ chối yêu cầu này, giống như lần đầu tiên cậu chạy vào phòng anh vậy, nhưng so với cách khóc nhè hồi nhỏ thì cách hiện tại càng khiến anh bó tay hơn.
Trong quá trình trưởng thành, Nhạc Tri Thời gần như đọc hiểu mọi suy nghĩ của Tống Dục, chỉ cần vươn tay là tóm chính xác điểm yếu trong lòng anh.
Tống Dục thấy Nhạc Tri Thời chăm chú nhìn anh bằng đôi mắt to tròn xinh đẹp xen lẫn ý cầu xin, gần như khiến anh rơi vào ảo giác.
“Em có thể ở lại đây một đêm không anh?”
————————
Tác giả có lời muốn nói: Đồng ý đi!
Những chi tiết bị bỏ qua đều là tình yêu của người anh trai~
Có chị em nói anh quá lạnh nhạt, nhưng nếu so sánh thái độ của anh với Nhạc Tri Thời và với những người khác thì thấy, cái này gọi là kiềm chế. Tôi nghĩ rằng, sự kiềm chế của anh luôn là điều hấp dẫn nhất, nếu như ngay cả tâm trạng của mình cũng không kiềm chế được thì theo số tuổi lớn dần, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự lựa chọn của bản thân, đồng thời sức hấp dẫn cũng thụt lùi. Tất cả các chi tiết nhỏ cho thấy anh đối xử với Nhạc Tri Thời rất tốt, anh lựa chọn không nhắc tới là để bảo vệ và phụ trách Nhạc Tri Thời, nhất là sau khi thấy trường hợp thất bại kia, với lại mối quan hệ của bọn họ cũng giống như tình anh em. Nếu trực tiếp biểu đạt ra sự khó khăn nguy hiểm thì ai sẽ là người gánh vác? Anh sẽ cam lòng để cho Nhạc Tri Thời phải chịu đau khổ như Hứa Kỳ Sâm sao? Có khi Nhạc Tri Thời còn không thể thi đại học ấy chứ.
“Sau này còn ở chung như vậy nữa không?” Câu trả lời rõ ràng là không. Tống Dục không cảm nhận được rõ ý nghĩ của Nhạc Tri Thời chỉ là vì anh đang bảo vệ mối quan hệ giữa bọn họ, nếu thật sự ở chung thì chẳng phải sẽ cưng chiều đến tận trời cao sao.
Từ chối gần gũi với người mình thích không có nghĩa là không yêu, nhưng đối xử với người mình thích bằng thái độ không tốt, đó mới chính điều đáng trách.HẾT CHƯƠNG BỐN MƯƠI
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất