Chương 62: “Tư cách trở thành người yêu”
Nhạc Tri Thời save lại đoạn cuối video trận thi đấu của Tống Dục, sau đó còn gửi cho anh.
[Nhạc Nhạc: Ai cho phép anh tự ý dẫn lời của em hở? Trả tiền cho em mau.]
Đợi cả buổi chẳng thấy hồi âm, Nhạc Tri Thời nghĩ anh đang bận họp làm báo cáo chưa có thời gian trả lời tin nhắn mình, nên cậu thôi không chờ nữa. Trước tiết học chiều, Nhạc Tri Thời check điện thoại thì thấy Tống Dục rep rồi.
Tống Dục không nói gì cả, chuyển thẳng 520 đồng vào tài khoản của Nhạc Tri Thời.
*520 đọc là wǔ èr líng đồng âm với wǒ ài nǐ (我爱你), nghĩa là Anh Yêu Em.
Đọc tin nhắn mà Nhạc Tri Thời mắc cười, khó vậy mà anh ấy cũng nghĩ ra được. Tuy tính cách Tống Dục khá cứng nhắc nhưng đôi khi lại thích giở trò lươn lẹo, ai bảo anh ấy không hiểu tình cảm chứ, ảnh vừa gửi tui số tiền siêu ý nghĩa kìa.
Nhạc Tri Thời không ấn nhận tiền.
[Nhạc Nhạc: Em giỡn thôi mà, anh nghiêm túc quá điiii. Mà vụ kia anh chẳng nói với em gì cả, em nghe chị Nam Gia kể sau trận đấu đó, mọi người đều nghĩ anh có người yêu rồi, ai cũng hóng drama cả. Cảm giác anh lúc ấy thế nào?]
Hai phút sau, cậu nhận được tin hồi âm.
[Anh trai: Anh quên mất rồi!]
Giảng viên đã lên bục, mở giáo án: “Các em sinh viên đến đông đủ rồi phải không? Quét mã QR điểm danh nào.”
Nhạc Tri Thời vội vàng thoát khỏi cuộc trò chuyện để điểm danh, còn tiện tay đẩy Thẩm Mật đang lén đánh Vương Giả Vinh Diệu kế bên một cái.
Một thông báo Wechat khác lại hiện lên. Điểm danh xong, Nhạc Tri Thời nhấn trở vào cuộc trò chuyện.
[Anh trai: Hiện tại anh thấy mình không còn cô đơn nữa, anh đang rất hạnh phúc.]
Nhạc Tri Thời gần như có thể tưởng tượng biểu cảm của Tống Dục trong bốn chữ [anh rất hạnh phúc] kia, chắc chắn lại lạnh tanh rồi.
[Nhạc Nhạc: Nếu anh kể với em về trận đấu sớm hơn, anh đã thoát ế lâu rồi.]
[Anh trai: Anh thì thấy may mắn vì em không biết nó sớm, vậy anh mới hiểu rằng em thích anh là tự nhiên chứ không phải do ảnh hưởng bởi mấy lời ngon ngọt. Em không biết cách từ chối lòng tốt của người khác, đặc biệt là anh, em chưa từng nói ‘không’ với anh bao giờ cả, chuyện này anh biết rất rõ.]
Đọc tin nhắn mà lòng Nhạc Tri Thời rộn ấm. Tống Dục hiểu cậu hơn hết thảy, anh biết cậu luôn mắc sai lầm trong cách duy trì mối quan hệ với người khác. Anh là người hiểu rõ tính cách lẫn con người cậu nhất, nhưng anh không lợi dụng sự quen thuộc này để mưu cầu điều gì đó.
Chẳng qua Nhạc Tri Thời không muốn bị Tống Dục coi như trẻ con nữa, cậu tự bao biện cho mình.
[Nhạc Nhạc: Bây giờ em lớn rồi, anh yên tâm, em sẽ không dễ bị người khác ảnh hưởng vậy đâu.]
[Anh trai: Bước đầu tiên để trở thành người lớn đủ tư cách đó là học cách từ chối người khác, bao gồm cả anh.]
Anh nói đúng. Nhạc Tri Thời nhìn chằm chằm vào những lời này, cậu thường mắc kẹt trong các chuyện vặt vãnh không liên quan đến mình vì sợ từ chối yêu cầu của người khác. Nhưng Nhạc Tri Thời đã có cơ hội từ chối Tống Dục đâu, vì anh chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gì với cậu cả. Thậm chí Nhạc Tri Thời còn hy vọng Tống Dục đòi hỏi mình nhiều chút, dù chỉ một cái nắm tay hay một cái ôm thôi cũng được.
[Nhạc Nhạc: Bước đầu tiên để trở thành người yêu đủ tư cách là học cách ỷ lại vào đối phương, chính là em nè.]
Gửi xong tin nhắn này, giảng viên cũng bắt đầu giảng bài. Nhạc Tri Thời không đợi Tống Dục trả lời nữa, bật laptop tập trung vào bài học.
Học chuyên ngành ở đại học rất khác so với những gì mà cậu tưởng tượng. Các vấn đề giảng viên nhấn mạnh không hẳn là kiến thức trọng tâm, mà rèn luyện tư duy của sinh viên trở thành những “bộ não toàn năng”. Trong khi đó, ngành Luật liên quan mật thiết đến nhiều ngành học khác, không chỉ học pháp luật để nắm chắc một vụ việc, sinh viên phải hiểu rõ các ngành và lĩnh vực liên quan đến nó nữa.
Về khía cạnh này, Nhạc Tri Thời khá thoải mái vì cậu rất giỏi thích nghi.
“Tớ sợ lớp thầy Trương nhất.” Thẩm Mật đặt điện thoại lên bàn, mở sách ra: “Cầu trời khẩn Phật đừng gọi tớ giùm.”. Đam Mỹ Sắc
Mỗi lần đứng lớp, giáo sư Trương luôn nghĩ mọi người đã nắm rõ kiến thức nền của vụ án, vì vậy ông sẽ tùy ý hỏi tất cả vấn đề mà hầu hết sinh viên đều bó tay. Nhưng Nhạc Tri Thời thường đọc tài liệu vụ án trước và tra cứu các thông tin cần thiết, đã hai lần đứng dậy trả lời câu hỏi. Nhạc Tri Thời là người duy nhất có thể trả lời câu hỏi của thầy, vẻ ngoài của cậu cũng đặc biệt nên giảng viên nhanh chóng nhớ tên cậu.
“Cậu nhóc khá đấy.” Vị giáo sư già gật đầu: “Năng lực không vừa đâu, cố gắng chăm chỉ học hành cho thầy, sau này nhất định có tương lai.”
Buổi trưa tan trường, Thẩm Mật chạy đến đội bóng tập luyện còn Nhạc Tri Thời và Tưởng Vũ Phàm xuống căn tin ăn cơm. Căn tin đông như chợ vỡ, lấy cơm xong và tìm được chỗ ngồi, Nhạc Tri Thời móc điện thoại ra xem thì phát hiện có rất nhiều tin nhắn. Ánh mắt chạm phải lời nhắc tin chưa đọc ở hộp thoại trên cùng.
[Anh trai: Em nói đúng lắm!]
[Anh trai: Còn một câu nữa mà anh quên nói. Nếu còn tái phạm anh sẽ không cho em đến xem trận đấu, cũng không gửi video trận đấu cho em luôn nhưng anh sẽ sửa phần giới thiệu về em thành “người tôi thích”.]
Tựa như bản chấp vá, cách vài giây lại có thêm tin nhắn nữa.
[Anh trai: Bọn họ muốn đoán thì cứ để bọn họ đoán đi, anh mặc kệ, thật phiền!]
Nhạc Tri Thời đọc tin nhắn cười khúc khích đến quên cả cơm, Tưởng Vũ Phàm dòm thằng bạn hồi lâu mới đá cậu một cái, kéo cậu trở lại hiện thực:
“Cậu lụm được tiền hay sao mà cười dữ vậy?”
“Tiền gì chứ? Dù có tờ 3 con số từ trên trời rớt xuống, tớ cũng ứ thèm.” Nhạc Tri Thời cầm đũa gắp miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, thịt thơm béo béo nhưng không ngấy. Lúc đầu cậu cảm thấy không đói lắm, nhưng khi cắn miếng thịt thì bụng lại cồn cào, cậu lấy đũa gắp một quả trứng cút từ phần của mình cho Tưởng Vũ Phàm: “Món thịt kho trứng cút này ngon quá. Cậu ăn thử xem.”
“Lạ lắm à nha.” Tưởng Vũ Phàm sờ cằm hệt như thám tử: “Sao tớ cảm giác từ khi cậu khỏi bệnh là thay đổi 360 độ, hệt như bình mật vậy. Ngày nào cậu cũng cười tủm tỉm, ôi thôi, chắc chắn có chuyện gì dồi, đang yêu qua mạng đúng không?”
“Tớ có yêu ai qua mạng đâuuu?” Nhạc Tri Thời chột dạ, lùa cơm vào miệng.
Tưởng Vũ Phàm gật đầu: “Cũng đúng, cậu đẹp trai vậy nếu yêu qua mạng thì đối phương là một người cực kỳ may mắn, may mắn lắm luôn.”
“Ý cậu là sao hả?”
“Ý là làm người yêu trên mạng của cậu, may mắn hệt như quay vào nhân vật cấp bậc SSR bản limited đó!!!”
Nghe Tưởng Vũ Phàm ví von mà Nhạc Tri Thời thấy buồn cười, nghĩ bụng: phiên bản giới hạn ấy hả, đúng là chỉ có một trên đời mà thôi.
“Ơi là trời, cơm dính đầy mặt rồi kìa, mau lau đi.”
“Cậu ăn miếng thịt này đi, ngon xỉu á!”
Tưởng Vũ Phàm gắp ăn: “Chẹp! Ngon thiệt, lần sau tớ sẽ chọn món này.” Cậu ta vừa nuốt miếng thịt xuống thì nhận được một tin nhắn gửi đến, mừng quýnh: “Nhạc Nhạc, tớ có thể tham gia diễn kịch rồi.”
“Thật sao?” Nhạc Tri Thời cũng vui lây: “Cậu giỏi quá, khi nào tuyển vậy?
Tưởng Vũ Phàm ngó đồng hồ: “Ngày 8, tớ hồi hộp quá.”
“Đừng lo mà!” Nhạc Tri Thời cổ vũ: “Cậu vừa lanh miệng vừa đẹp trai, giọng cũng truyền cảm nữa, vô cùng phù hợp với phim truyền hình và kịch. Tớ nhất định sẽ tới xem cậu biểu diễn.”
“Nhớ nhé! Mà cậu đã đăng ký tiết mục nào chưa?”
Nhạc Tri Thời gật đầu, uống một ngụm sữa đậu nành lớn: “Tớ đăng ký tiết mục thiết kế thời trang, thời gian tuyển là 9/10. Có lẽ ngày Quốc khánh năm nay, tớ sẽ rất bận rộn đây.”
“Tớ cũng đến, mà bữa đó là trước sinh nhật của cậu một hôm mà.” Tưởng Vũ Phàm đưa cho Nhạc Tri Thời cái cánh gà trên đĩa mình: “Cũng tốt, làm xong là cậu về nhà tổ chức sinh nhật được rồi, bữa đó chưa có kết quả liền đâu.”
Dẫu vậy, áp lực từ cuộc thi thiết kế đối với Nhạc Tri Thời chẳng hề nhỏ. Tuy rằng thích hội họa nhưng nền tảng thiết kế chuyên nghiệp của cậu chưa vững, trong ngôi trường lớn thế này ắt hẳn phải có rất nhiều bạn giỏi giang tài năng, càng nghĩ Nhạc Tri Thời càng thấy băn khoăn.
Đúng lúc gần đây đội bóng rổ không có trận đấu nào cả, mọi người đều bận rộn với lễ hội nghệ thuật. Nhạc Tri Thời không cần tập luyện, nên dành toàn bộ thời gian rảnh tìm hiểu về lĩnh vực thiết kế trang phục. Cậu mượn rất nhiều sách trong thư viện để học, lao vào học, có hôm ở ký túc vẽ bản phác thảo đến rạng sáng.
Cuốn sổ phác thảo mà cậu mua ở cửa hàng văn phòng phẩm trường làm bằng giấy loại thường, Nhạc Tri Thời cầm bút chì vẽ vài đường thì sực nhớ, cuốn sổ bằng da mà Tống Dục cho mình khi anh tốt nghiệp cấp 3. Cậu để nó ở nhà không mang theo, chất lượng giấy của cuốn sổ đó là tốt nhất trong những loại giấy mà cậu từng sử dụng.
Thế là Nhạc Tri Thời mom mem, gửi tin nhắn cho Tống Dục.
[Nhạc Nhạc: Anh ơi, cuốn sổ lần trước anh tặng em mua ở đâu vậy? Có địa chỉ không? Hay tên cửa hàng cũng được ạ?]
Đợi hoài chẳng thấy tin nhắn, mà lại nhận được cuộc gọi của Tống Dục. Nhạc Tri Thời rón rén đi ra ngoài cửa ký túc xá, trốn ở hành lang để nghe điện thoại.
Chất giọng trầm ấm đặc biệt của Tống Dục từ đầu dây bên kia truyền sang: “Sao em còn chưa ngủ nữa?”
“Em đang vẽ.” Khi nghe giọng anh, Nhạc Tri Thời cảm thấy rất nhớ anh, mấy hôm rồi bọn họ chỉ gặp nhau trong lúc ăn cơm thôi: “Sao anh cũng chưa đi ngủ thế?”
Đầu bên kia phát ra âm thanh gõ phím.
“Số liệu có vấn đề, anh đang kiểm tra xem sai sót chỗ nào.”
Nhạc Tri Thời ậm ừ, hỏi lại vụ cuốn sổ. Tống Dục đang gõ bàn phím thì chợt ngừng, im lặng hồi mới nói: “Cái đó không dễ mua đâu.”
“Ơ thế ạ? Vậy thôi, nãy tự nhiên em sực nhớ giấy của cuốn sổ đó tốt quá, xài mướt tay.” Cậu dựa lưng vào tường nói.
“Nếu em muốn, anh có thể hỏi thăm thử.”
Sợ làm gián đoạn công việc của anh, Nhạc Tri Thời không nói nhiều nữa. Sau khi cúp điện thoại, cậu gửi cho Tống Dục một tin nhắn: [Em nhớ anh rất nhiều].
Tống Dục trả lời: [Ngủ sớm đi!].
Cậu quyết định lần sau về nhà sẽ nhớ lấy cuốn sổ kia. Trong đó có rất nhiều hình minh họa Tống Dục, khuôn mặt anh, bóng lưng anh và bàn tay của anh nữa. Trước kia Nhạc Tri Thời chẳng cảm thấy gì nhưng bây giờ ở bên Tống Dục rồi, những bức tranh đó dường như đã trở thành bằng chứng cho tình yêu thầm kín của cậu.
Ngày nghỉ cả hai người đều bận rộn, Tống Dục được giáo sư đưa đi tham gia hội nghị ở Bắc Kinh, dự định ngày 9 mới về. Nhạc Tri Thời hiển nhiên không nỡ, bởi vì đây là lần đầu Tống Dục đi xa kể từ ngày họ chính thức ở bên nhau. Cả hai thường xuyên gọi điện thoại, hôm nào cạn ý tưởng Nhạc Tri Thời lại mân mê viên đá lục tùng trên bàn.
Ngày nghỉ cuối cùng, Nhạc Tri Thời về nhà dùng bữa với Lâm Dung và Tống Cẩn. Cuộc thi đã gần sát bên, mà bản thiết kế của cậu vẫn chưa hoàn thiện vì tụt ý tưởng. Cậu thật sự không có tâm trí nghỉ ngơi nên chỉ ở nhà một ngày, nhân tiện đem cuốn sổ phác họa kia về trường.
Bầu trời xám xịt như giấu cơn mưa mãi chẳng chịu rơi, Nhạc Tri Thời có chút hối hận vì khi đi cậu toàn lo nhắn tin với Tống Dục mà không nghe lời dì Dung mặc thêm chiếc áo khoác jean vào.
Ôm cuốn sổ trong tay, mình ên Nhạc Tri Thời ngồi tàu điện mấy tiếng đồng hồ để về trường. Nghĩ phải hơn mười tiếng sau mới được gặp Tống Dục, Nhạc Tri Thời vẫn nén lòng không gọi điện thoại vì sợ làm phiền anh.
Ai ngờ Tống Dục gửi tin nhắn hỏi cậu khi nào về trường, nhắc cậu đừng ngủ quên trên tàu.
Nhạc Tri Thời thành thật nói còn năm trạm nữa, còn khẳng định mình không có ngủ, mà chỉ hơi thèm trà sữa thôi.
Tống Dục không trả lời, Nhạc Tri Thời đeo tai nghe vào nghe nhạc, lấy máy tính bảng trong ba lô tùy tiện phát hoạ tranh. Cậu chăm chú vẽ đến mức suýt lỡ trạm, khi cửa tàu điện sắp đóng cậu mới vội vàng chạy ra. Nhạc Tri Thời hú hồn thở phào, bước lên thang cuốn.
Quải balo trên lưng, Nhạc Tri Thời thấy hơi mệt. Đứng trên thang cuốn, cậu ngẫm nghĩ ga tàu điện ngầm thật là một nơi kỳ lạ, rõ ràng rất đông người nhưng chẳng có bao nhiêu tình người, lạnh lùng giống như một dây chuyền xử lý sản xuất vậy.
Ai cũng vội vã lên rồi xuống, vài người lại chuyển sang dây chuyền tiếp theo. Thời gian mà mỗi người dừng chân rất ngắn, giây phút chia tay càng ngắn hơn, mọi cảm xúc đều trôi qua chóng vánh đến kỳ lạ.
Nhạc Tri Thời là người thong thả nhất lúc này, cậu cầm cuốn sổ mệt mỏi theo dòng người ra cửa ga tàu.
Ngoài cửa ga, từng cơn gió lạnh thổi ập vào khiến cậu co rụt cổ, dường như trời sắp đổ cơn mưa. Trong nháy mắt, cậu trông thấy một bóng dáng hoàn toàn tĩnh lặng giữa đám đông vội vã.
Vì nghĩ mình nhìn lầm nên Nhạc Tri Thời sững sờ đứng yên tại chỗ mặc cho dòng người lướt qua, trông cậu chẳng khác gì một hòn đá bướng bỉnh giữa con nước chảy xiết.
Còn hòn đá vốn tĩnh lặng kia lại từng bước đi về phía cậu với gương mặt dịu dàng.
“Mệt đến đờ đẫn rồi à?”
Tống Dục mặc chiếc áo khoác màu đen, trên tay cầm túi giấy màu xám đậm, dừng lại trước mặt Nhạc Tri Thời. Thấy cậu chỉ mặc áo len mỏng mà không kèm theo áo khoác: “Em không lạnh sao?” Anh lấy ly trà sữa nóng trong túi giấy, đưa cho Nhạc Tri Thời.
Sau khi nhận lấy trà sữa, Nhạc Tri Thời đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay: “Không phải anh nói ngày mai mới về sao? Đi về trước mà chẳng báo với em…”
Giọng Nhạc Tri Thời vang giữa ga tàu điện ngầm ồn ào trở nên vô cùng mềm mại, mũi đỏ bừng, khóe mắt đọng hơi nước. Nhìn thấy cậu như vậy, trong lòng Tống Dục đột nhiên nổi lên cảm xúc kỳ lạ muốn vứt bỏ dự định ban đầu, cầm tay Nhạc Tri Thời kéo cậu đến phòng WC của ga tàu.
Nhạc Tri Thời hỏi anh muốn làm gì, nhưng Tống Dục không trả lời. Trong nhà WC vắng vẻ, anh kéo Nhạc Tri Thời vào một phòng khóa cửa lại.
“Mình vào đây chi vậy?”
“Không phải em nói, anh nên ỷ lại vào em sao?” Tống Dục đẩy cậu vào cánh cửa: “Anh rất nhớ em, hiện tại anh rất cần em.”
Vừa dứt câu Tống Dục nắm lấy cằm Nhạc Tri Thời, hôn lên môi cậu.
Nhạc Tri Thời ngơ ngác chẳng kịp phản ứng, trái tim trong phút chốc như bị tóm lấy.
Hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng ấm áp ban nãy, tính hiếu thắng và chiếm hữu vốn luôn được Tống Dục che giấu kĩ đã bùng nổ ngay phút giây này. Eo Nhạc Tri Thời bị anh ôm chặt, đè lên tường, đầu lưỡi cũng bị cuốn lấy.
Trong không gian chật hẹp riêng tư, cậu có thể nghe rõ mồn một âm thanh của chiếc khóa kim loại trên thắt lưng Tống Dục va vào eo mình, tiếng nước vụn vặt mút mát răng môi khiến đầu óc Nhạc Tri Thời quay cuồng trống rỗng.
Dục vọng và kiềm nén luôn trái ngược, môi lưỡi bọn họ thô bạo quấn lấy nhau, vừa trơn tru vừa mập mờ.
Hô hấp bắt đầu khó khăn, cơ thể Nhạc Tri Thời yếu ớt mềm nhũn, tay cậu dường như không ôm nổi Tống Dục nữa. Cảm thấy hơi thở của cậu trở nên gấp gáp hơn, Tống Dục buông tay, lùi ra sau một chút.
Nhìn Nhạc Tri Thời dựa vào tường thở dốc, Tống Dục thấy cậu vừa đáng thương vừa đáng yêu, không kiềm được sờ mặt cậu lần nữa, vẫn còn hơi lạnh, anh đành phải kéo Nhạc Tri Thời vào lòng, quấn cậu trong áo khoác của mình rồi nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, giúp cậu ổn định hơi thở.
Nhạc Tri Thời dựa vào anh thở hổn hển, cảm giác Tống Dục lúc này hoàn toàn khác với lúc nãy.
Cậu được bao bọc trong mùi thơm cơ thể của Tống Dục, bản thân sắp bị sự ngọt ngào này mê hoặc chết rồi.
“Lần nào hôn, em cũng mất sức vậy cả…” Tống Dục cúi đầu, thì thầm vào tai cậu. Nhạc Tri Thời nghe mà toàn thân bủn rủn như có luồng điện chạy xẹt qua, lỗ tai ngứa ngáy, theo bản năng né tránh.
Đến khi tỉnh táo, cậu thấy câu này nghe cứ kì kì như thể anh vẫn chưa nói hết ấy.
Nhạc Tri Thời ngẩng đầu, đôi mắt hồn nhiên: “Sao nữa ạ?”
“Hết rồi!”
[Nhạc Nhạc: Ai cho phép anh tự ý dẫn lời của em hở? Trả tiền cho em mau.]
Đợi cả buổi chẳng thấy hồi âm, Nhạc Tri Thời nghĩ anh đang bận họp làm báo cáo chưa có thời gian trả lời tin nhắn mình, nên cậu thôi không chờ nữa. Trước tiết học chiều, Nhạc Tri Thời check điện thoại thì thấy Tống Dục rep rồi.
Tống Dục không nói gì cả, chuyển thẳng 520 đồng vào tài khoản của Nhạc Tri Thời.
*520 đọc là wǔ èr líng đồng âm với wǒ ài nǐ (我爱你), nghĩa là Anh Yêu Em.
Đọc tin nhắn mà Nhạc Tri Thời mắc cười, khó vậy mà anh ấy cũng nghĩ ra được. Tuy tính cách Tống Dục khá cứng nhắc nhưng đôi khi lại thích giở trò lươn lẹo, ai bảo anh ấy không hiểu tình cảm chứ, ảnh vừa gửi tui số tiền siêu ý nghĩa kìa.
Nhạc Tri Thời không ấn nhận tiền.
[Nhạc Nhạc: Em giỡn thôi mà, anh nghiêm túc quá điiii. Mà vụ kia anh chẳng nói với em gì cả, em nghe chị Nam Gia kể sau trận đấu đó, mọi người đều nghĩ anh có người yêu rồi, ai cũng hóng drama cả. Cảm giác anh lúc ấy thế nào?]
Hai phút sau, cậu nhận được tin hồi âm.
[Anh trai: Anh quên mất rồi!]
Giảng viên đã lên bục, mở giáo án: “Các em sinh viên đến đông đủ rồi phải không? Quét mã QR điểm danh nào.”
Nhạc Tri Thời vội vàng thoát khỏi cuộc trò chuyện để điểm danh, còn tiện tay đẩy Thẩm Mật đang lén đánh Vương Giả Vinh Diệu kế bên một cái.
Một thông báo Wechat khác lại hiện lên. Điểm danh xong, Nhạc Tri Thời nhấn trở vào cuộc trò chuyện.
[Anh trai: Hiện tại anh thấy mình không còn cô đơn nữa, anh đang rất hạnh phúc.]
Nhạc Tri Thời gần như có thể tưởng tượng biểu cảm của Tống Dục trong bốn chữ [anh rất hạnh phúc] kia, chắc chắn lại lạnh tanh rồi.
[Nhạc Nhạc: Nếu anh kể với em về trận đấu sớm hơn, anh đã thoát ế lâu rồi.]
[Anh trai: Anh thì thấy may mắn vì em không biết nó sớm, vậy anh mới hiểu rằng em thích anh là tự nhiên chứ không phải do ảnh hưởng bởi mấy lời ngon ngọt. Em không biết cách từ chối lòng tốt của người khác, đặc biệt là anh, em chưa từng nói ‘không’ với anh bao giờ cả, chuyện này anh biết rất rõ.]
Đọc tin nhắn mà lòng Nhạc Tri Thời rộn ấm. Tống Dục hiểu cậu hơn hết thảy, anh biết cậu luôn mắc sai lầm trong cách duy trì mối quan hệ với người khác. Anh là người hiểu rõ tính cách lẫn con người cậu nhất, nhưng anh không lợi dụng sự quen thuộc này để mưu cầu điều gì đó.
Chẳng qua Nhạc Tri Thời không muốn bị Tống Dục coi như trẻ con nữa, cậu tự bao biện cho mình.
[Nhạc Nhạc: Bây giờ em lớn rồi, anh yên tâm, em sẽ không dễ bị người khác ảnh hưởng vậy đâu.]
[Anh trai: Bước đầu tiên để trở thành người lớn đủ tư cách đó là học cách từ chối người khác, bao gồm cả anh.]
Anh nói đúng. Nhạc Tri Thời nhìn chằm chằm vào những lời này, cậu thường mắc kẹt trong các chuyện vặt vãnh không liên quan đến mình vì sợ từ chối yêu cầu của người khác. Nhưng Nhạc Tri Thời đã có cơ hội từ chối Tống Dục đâu, vì anh chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gì với cậu cả. Thậm chí Nhạc Tri Thời còn hy vọng Tống Dục đòi hỏi mình nhiều chút, dù chỉ một cái nắm tay hay một cái ôm thôi cũng được.
[Nhạc Nhạc: Bước đầu tiên để trở thành người yêu đủ tư cách là học cách ỷ lại vào đối phương, chính là em nè.]
Gửi xong tin nhắn này, giảng viên cũng bắt đầu giảng bài. Nhạc Tri Thời không đợi Tống Dục trả lời nữa, bật laptop tập trung vào bài học.
Học chuyên ngành ở đại học rất khác so với những gì mà cậu tưởng tượng. Các vấn đề giảng viên nhấn mạnh không hẳn là kiến thức trọng tâm, mà rèn luyện tư duy của sinh viên trở thành những “bộ não toàn năng”. Trong khi đó, ngành Luật liên quan mật thiết đến nhiều ngành học khác, không chỉ học pháp luật để nắm chắc một vụ việc, sinh viên phải hiểu rõ các ngành và lĩnh vực liên quan đến nó nữa.
Về khía cạnh này, Nhạc Tri Thời khá thoải mái vì cậu rất giỏi thích nghi.
“Tớ sợ lớp thầy Trương nhất.” Thẩm Mật đặt điện thoại lên bàn, mở sách ra: “Cầu trời khẩn Phật đừng gọi tớ giùm.”. Đam Mỹ Sắc
Mỗi lần đứng lớp, giáo sư Trương luôn nghĩ mọi người đã nắm rõ kiến thức nền của vụ án, vì vậy ông sẽ tùy ý hỏi tất cả vấn đề mà hầu hết sinh viên đều bó tay. Nhưng Nhạc Tri Thời thường đọc tài liệu vụ án trước và tra cứu các thông tin cần thiết, đã hai lần đứng dậy trả lời câu hỏi. Nhạc Tri Thời là người duy nhất có thể trả lời câu hỏi của thầy, vẻ ngoài của cậu cũng đặc biệt nên giảng viên nhanh chóng nhớ tên cậu.
“Cậu nhóc khá đấy.” Vị giáo sư già gật đầu: “Năng lực không vừa đâu, cố gắng chăm chỉ học hành cho thầy, sau này nhất định có tương lai.”
Buổi trưa tan trường, Thẩm Mật chạy đến đội bóng tập luyện còn Nhạc Tri Thời và Tưởng Vũ Phàm xuống căn tin ăn cơm. Căn tin đông như chợ vỡ, lấy cơm xong và tìm được chỗ ngồi, Nhạc Tri Thời móc điện thoại ra xem thì phát hiện có rất nhiều tin nhắn. Ánh mắt chạm phải lời nhắc tin chưa đọc ở hộp thoại trên cùng.
[Anh trai: Em nói đúng lắm!]
[Anh trai: Còn một câu nữa mà anh quên nói. Nếu còn tái phạm anh sẽ không cho em đến xem trận đấu, cũng không gửi video trận đấu cho em luôn nhưng anh sẽ sửa phần giới thiệu về em thành “người tôi thích”.]
Tựa như bản chấp vá, cách vài giây lại có thêm tin nhắn nữa.
[Anh trai: Bọn họ muốn đoán thì cứ để bọn họ đoán đi, anh mặc kệ, thật phiền!]
Nhạc Tri Thời đọc tin nhắn cười khúc khích đến quên cả cơm, Tưởng Vũ Phàm dòm thằng bạn hồi lâu mới đá cậu một cái, kéo cậu trở lại hiện thực:
“Cậu lụm được tiền hay sao mà cười dữ vậy?”
“Tiền gì chứ? Dù có tờ 3 con số từ trên trời rớt xuống, tớ cũng ứ thèm.” Nhạc Tri Thời cầm đũa gắp miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, thịt thơm béo béo nhưng không ngấy. Lúc đầu cậu cảm thấy không đói lắm, nhưng khi cắn miếng thịt thì bụng lại cồn cào, cậu lấy đũa gắp một quả trứng cút từ phần của mình cho Tưởng Vũ Phàm: “Món thịt kho trứng cút này ngon quá. Cậu ăn thử xem.”
“Lạ lắm à nha.” Tưởng Vũ Phàm sờ cằm hệt như thám tử: “Sao tớ cảm giác từ khi cậu khỏi bệnh là thay đổi 360 độ, hệt như bình mật vậy. Ngày nào cậu cũng cười tủm tỉm, ôi thôi, chắc chắn có chuyện gì dồi, đang yêu qua mạng đúng không?”
“Tớ có yêu ai qua mạng đâuuu?” Nhạc Tri Thời chột dạ, lùa cơm vào miệng.
Tưởng Vũ Phàm gật đầu: “Cũng đúng, cậu đẹp trai vậy nếu yêu qua mạng thì đối phương là một người cực kỳ may mắn, may mắn lắm luôn.”
“Ý cậu là sao hả?”
“Ý là làm người yêu trên mạng của cậu, may mắn hệt như quay vào nhân vật cấp bậc SSR bản limited đó!!!”
Nghe Tưởng Vũ Phàm ví von mà Nhạc Tri Thời thấy buồn cười, nghĩ bụng: phiên bản giới hạn ấy hả, đúng là chỉ có một trên đời mà thôi.
“Ơi là trời, cơm dính đầy mặt rồi kìa, mau lau đi.”
“Cậu ăn miếng thịt này đi, ngon xỉu á!”
Tưởng Vũ Phàm gắp ăn: “Chẹp! Ngon thiệt, lần sau tớ sẽ chọn món này.” Cậu ta vừa nuốt miếng thịt xuống thì nhận được một tin nhắn gửi đến, mừng quýnh: “Nhạc Nhạc, tớ có thể tham gia diễn kịch rồi.”
“Thật sao?” Nhạc Tri Thời cũng vui lây: “Cậu giỏi quá, khi nào tuyển vậy?
Tưởng Vũ Phàm ngó đồng hồ: “Ngày 8, tớ hồi hộp quá.”
“Đừng lo mà!” Nhạc Tri Thời cổ vũ: “Cậu vừa lanh miệng vừa đẹp trai, giọng cũng truyền cảm nữa, vô cùng phù hợp với phim truyền hình và kịch. Tớ nhất định sẽ tới xem cậu biểu diễn.”
“Nhớ nhé! Mà cậu đã đăng ký tiết mục nào chưa?”
Nhạc Tri Thời gật đầu, uống một ngụm sữa đậu nành lớn: “Tớ đăng ký tiết mục thiết kế thời trang, thời gian tuyển là 9/10. Có lẽ ngày Quốc khánh năm nay, tớ sẽ rất bận rộn đây.”
“Tớ cũng đến, mà bữa đó là trước sinh nhật của cậu một hôm mà.” Tưởng Vũ Phàm đưa cho Nhạc Tri Thời cái cánh gà trên đĩa mình: “Cũng tốt, làm xong là cậu về nhà tổ chức sinh nhật được rồi, bữa đó chưa có kết quả liền đâu.”
Dẫu vậy, áp lực từ cuộc thi thiết kế đối với Nhạc Tri Thời chẳng hề nhỏ. Tuy rằng thích hội họa nhưng nền tảng thiết kế chuyên nghiệp của cậu chưa vững, trong ngôi trường lớn thế này ắt hẳn phải có rất nhiều bạn giỏi giang tài năng, càng nghĩ Nhạc Tri Thời càng thấy băn khoăn.
Đúng lúc gần đây đội bóng rổ không có trận đấu nào cả, mọi người đều bận rộn với lễ hội nghệ thuật. Nhạc Tri Thời không cần tập luyện, nên dành toàn bộ thời gian rảnh tìm hiểu về lĩnh vực thiết kế trang phục. Cậu mượn rất nhiều sách trong thư viện để học, lao vào học, có hôm ở ký túc vẽ bản phác thảo đến rạng sáng.
Cuốn sổ phác thảo mà cậu mua ở cửa hàng văn phòng phẩm trường làm bằng giấy loại thường, Nhạc Tri Thời cầm bút chì vẽ vài đường thì sực nhớ, cuốn sổ bằng da mà Tống Dục cho mình khi anh tốt nghiệp cấp 3. Cậu để nó ở nhà không mang theo, chất lượng giấy của cuốn sổ đó là tốt nhất trong những loại giấy mà cậu từng sử dụng.
Thế là Nhạc Tri Thời mom mem, gửi tin nhắn cho Tống Dục.
[Nhạc Nhạc: Anh ơi, cuốn sổ lần trước anh tặng em mua ở đâu vậy? Có địa chỉ không? Hay tên cửa hàng cũng được ạ?]
Đợi hoài chẳng thấy tin nhắn, mà lại nhận được cuộc gọi của Tống Dục. Nhạc Tri Thời rón rén đi ra ngoài cửa ký túc xá, trốn ở hành lang để nghe điện thoại.
Chất giọng trầm ấm đặc biệt của Tống Dục từ đầu dây bên kia truyền sang: “Sao em còn chưa ngủ nữa?”
“Em đang vẽ.” Khi nghe giọng anh, Nhạc Tri Thời cảm thấy rất nhớ anh, mấy hôm rồi bọn họ chỉ gặp nhau trong lúc ăn cơm thôi: “Sao anh cũng chưa đi ngủ thế?”
Đầu bên kia phát ra âm thanh gõ phím.
“Số liệu có vấn đề, anh đang kiểm tra xem sai sót chỗ nào.”
Nhạc Tri Thời ậm ừ, hỏi lại vụ cuốn sổ. Tống Dục đang gõ bàn phím thì chợt ngừng, im lặng hồi mới nói: “Cái đó không dễ mua đâu.”
“Ơ thế ạ? Vậy thôi, nãy tự nhiên em sực nhớ giấy của cuốn sổ đó tốt quá, xài mướt tay.” Cậu dựa lưng vào tường nói.
“Nếu em muốn, anh có thể hỏi thăm thử.”
Sợ làm gián đoạn công việc của anh, Nhạc Tri Thời không nói nhiều nữa. Sau khi cúp điện thoại, cậu gửi cho Tống Dục một tin nhắn: [Em nhớ anh rất nhiều].
Tống Dục trả lời: [Ngủ sớm đi!].
Cậu quyết định lần sau về nhà sẽ nhớ lấy cuốn sổ kia. Trong đó có rất nhiều hình minh họa Tống Dục, khuôn mặt anh, bóng lưng anh và bàn tay của anh nữa. Trước kia Nhạc Tri Thời chẳng cảm thấy gì nhưng bây giờ ở bên Tống Dục rồi, những bức tranh đó dường như đã trở thành bằng chứng cho tình yêu thầm kín của cậu.
Ngày nghỉ cả hai người đều bận rộn, Tống Dục được giáo sư đưa đi tham gia hội nghị ở Bắc Kinh, dự định ngày 9 mới về. Nhạc Tri Thời hiển nhiên không nỡ, bởi vì đây là lần đầu Tống Dục đi xa kể từ ngày họ chính thức ở bên nhau. Cả hai thường xuyên gọi điện thoại, hôm nào cạn ý tưởng Nhạc Tri Thời lại mân mê viên đá lục tùng trên bàn.
Ngày nghỉ cuối cùng, Nhạc Tri Thời về nhà dùng bữa với Lâm Dung và Tống Cẩn. Cuộc thi đã gần sát bên, mà bản thiết kế của cậu vẫn chưa hoàn thiện vì tụt ý tưởng. Cậu thật sự không có tâm trí nghỉ ngơi nên chỉ ở nhà một ngày, nhân tiện đem cuốn sổ phác họa kia về trường.
Bầu trời xám xịt như giấu cơn mưa mãi chẳng chịu rơi, Nhạc Tri Thời có chút hối hận vì khi đi cậu toàn lo nhắn tin với Tống Dục mà không nghe lời dì Dung mặc thêm chiếc áo khoác jean vào.
Ôm cuốn sổ trong tay, mình ên Nhạc Tri Thời ngồi tàu điện mấy tiếng đồng hồ để về trường. Nghĩ phải hơn mười tiếng sau mới được gặp Tống Dục, Nhạc Tri Thời vẫn nén lòng không gọi điện thoại vì sợ làm phiền anh.
Ai ngờ Tống Dục gửi tin nhắn hỏi cậu khi nào về trường, nhắc cậu đừng ngủ quên trên tàu.
Nhạc Tri Thời thành thật nói còn năm trạm nữa, còn khẳng định mình không có ngủ, mà chỉ hơi thèm trà sữa thôi.
Tống Dục không trả lời, Nhạc Tri Thời đeo tai nghe vào nghe nhạc, lấy máy tính bảng trong ba lô tùy tiện phát hoạ tranh. Cậu chăm chú vẽ đến mức suýt lỡ trạm, khi cửa tàu điện sắp đóng cậu mới vội vàng chạy ra. Nhạc Tri Thời hú hồn thở phào, bước lên thang cuốn.
Quải balo trên lưng, Nhạc Tri Thời thấy hơi mệt. Đứng trên thang cuốn, cậu ngẫm nghĩ ga tàu điện ngầm thật là một nơi kỳ lạ, rõ ràng rất đông người nhưng chẳng có bao nhiêu tình người, lạnh lùng giống như một dây chuyền xử lý sản xuất vậy.
Ai cũng vội vã lên rồi xuống, vài người lại chuyển sang dây chuyền tiếp theo. Thời gian mà mỗi người dừng chân rất ngắn, giây phút chia tay càng ngắn hơn, mọi cảm xúc đều trôi qua chóng vánh đến kỳ lạ.
Nhạc Tri Thời là người thong thả nhất lúc này, cậu cầm cuốn sổ mệt mỏi theo dòng người ra cửa ga tàu.
Ngoài cửa ga, từng cơn gió lạnh thổi ập vào khiến cậu co rụt cổ, dường như trời sắp đổ cơn mưa. Trong nháy mắt, cậu trông thấy một bóng dáng hoàn toàn tĩnh lặng giữa đám đông vội vã.
Vì nghĩ mình nhìn lầm nên Nhạc Tri Thời sững sờ đứng yên tại chỗ mặc cho dòng người lướt qua, trông cậu chẳng khác gì một hòn đá bướng bỉnh giữa con nước chảy xiết.
Còn hòn đá vốn tĩnh lặng kia lại từng bước đi về phía cậu với gương mặt dịu dàng.
“Mệt đến đờ đẫn rồi à?”
Tống Dục mặc chiếc áo khoác màu đen, trên tay cầm túi giấy màu xám đậm, dừng lại trước mặt Nhạc Tri Thời. Thấy cậu chỉ mặc áo len mỏng mà không kèm theo áo khoác: “Em không lạnh sao?” Anh lấy ly trà sữa nóng trong túi giấy, đưa cho Nhạc Tri Thời.
Sau khi nhận lấy trà sữa, Nhạc Tri Thời đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay: “Không phải anh nói ngày mai mới về sao? Đi về trước mà chẳng báo với em…”
Giọng Nhạc Tri Thời vang giữa ga tàu điện ngầm ồn ào trở nên vô cùng mềm mại, mũi đỏ bừng, khóe mắt đọng hơi nước. Nhìn thấy cậu như vậy, trong lòng Tống Dục đột nhiên nổi lên cảm xúc kỳ lạ muốn vứt bỏ dự định ban đầu, cầm tay Nhạc Tri Thời kéo cậu đến phòng WC của ga tàu.
Nhạc Tri Thời hỏi anh muốn làm gì, nhưng Tống Dục không trả lời. Trong nhà WC vắng vẻ, anh kéo Nhạc Tri Thời vào một phòng khóa cửa lại.
“Mình vào đây chi vậy?”
“Không phải em nói, anh nên ỷ lại vào em sao?” Tống Dục đẩy cậu vào cánh cửa: “Anh rất nhớ em, hiện tại anh rất cần em.”
Vừa dứt câu Tống Dục nắm lấy cằm Nhạc Tri Thời, hôn lên môi cậu.
Nhạc Tri Thời ngơ ngác chẳng kịp phản ứng, trái tim trong phút chốc như bị tóm lấy.
Hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng ấm áp ban nãy, tính hiếu thắng và chiếm hữu vốn luôn được Tống Dục che giấu kĩ đã bùng nổ ngay phút giây này. Eo Nhạc Tri Thời bị anh ôm chặt, đè lên tường, đầu lưỡi cũng bị cuốn lấy.
Trong không gian chật hẹp riêng tư, cậu có thể nghe rõ mồn một âm thanh của chiếc khóa kim loại trên thắt lưng Tống Dục va vào eo mình, tiếng nước vụn vặt mút mát răng môi khiến đầu óc Nhạc Tri Thời quay cuồng trống rỗng.
Dục vọng và kiềm nén luôn trái ngược, môi lưỡi bọn họ thô bạo quấn lấy nhau, vừa trơn tru vừa mập mờ.
Hô hấp bắt đầu khó khăn, cơ thể Nhạc Tri Thời yếu ớt mềm nhũn, tay cậu dường như không ôm nổi Tống Dục nữa. Cảm thấy hơi thở của cậu trở nên gấp gáp hơn, Tống Dục buông tay, lùi ra sau một chút.
Nhìn Nhạc Tri Thời dựa vào tường thở dốc, Tống Dục thấy cậu vừa đáng thương vừa đáng yêu, không kiềm được sờ mặt cậu lần nữa, vẫn còn hơi lạnh, anh đành phải kéo Nhạc Tri Thời vào lòng, quấn cậu trong áo khoác của mình rồi nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, giúp cậu ổn định hơi thở.
Nhạc Tri Thời dựa vào anh thở hổn hển, cảm giác Tống Dục lúc này hoàn toàn khác với lúc nãy.
Cậu được bao bọc trong mùi thơm cơ thể của Tống Dục, bản thân sắp bị sự ngọt ngào này mê hoặc chết rồi.
“Lần nào hôn, em cũng mất sức vậy cả…” Tống Dục cúi đầu, thì thầm vào tai cậu. Nhạc Tri Thời nghe mà toàn thân bủn rủn như có luồng điện chạy xẹt qua, lỗ tai ngứa ngáy, theo bản năng né tránh.
Đến khi tỉnh táo, cậu thấy câu này nghe cứ kì kì như thể anh vẫn chưa nói hết ấy.
Nhạc Tri Thời ngẩng đầu, đôi mắt hồn nhiên: “Sao nữa ạ?”
“Hết rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất