Chương 92: Dương Hòa Khải Trập
Nghe mấy lời của Lâm Dung, Nhạc Tri Thời ngồi trên giường bần thần hồi lâu. Đến khi hoàn hồn thì nước mắt đã lăn dài trên má.
Kể từ khi ở bên Tống Dục, lúc cậu ngủ trong vòng tay của anh, không ai biết rằng Nhạc Tri Thời đã nhiều lần mơ thấy ác mộng, mơ thấy bọn họ đang ôm hôn nhau thì bị xô ngã, Lâm Dung và Tống Cẩn vô cùng tức giận phát điên lên. Những hình ảnh kỳ quái trong ác mộng kia vỡ tan tành, nhuộm đỏ rực, đầy những xô xát, đánh đập, những âm thanh vù vù sắc nhọn đến chói tai, giống như chuông cảnh báo mà cậu không thể nào tắt được.
Mọi người nói đúng, hiện thực và giấc mơ luôn trái ngược nhau.
Trong đời thật, có lẽ ba mẹ sẽ cảm thấy đau đớn hơn là tức giận, hoang mang hơn là khó hiểu, bởi vì họ yêu các con đến mức không làm hại chúng bao giờ.
Nhạc Tri Thời biết bản thân rất tàn nhẫn, từ nhỏ đến lớn cậu luôn là đứa trẻ hiểu được đạo lý cho và nhận, mỗi khi cậu nhận được một chút gì đó từ người khác thì sẽ cảm thấy vô cùng biết ơn và lập tức bất chấp thân mình báo đáp lại.
[Cảm ơn bạn, bạn có cần không? Đây là của tôi, cho bạn cả đấy, tôi có thể cho bạn rất rất nhiều.]
Ngay cả khi ở cùng phòng khách sạn với người yêu, dù đắt tiền đến đâu, cậu cũng muốn trả tiền phòng cho một đêm đó.
Nhạc Tri Thời không thể yên tâm thoải mái, đón nhận tình yêu của bất cứ ai. Từ sau khi giữ Tống Dục bên cạnh mình thì điều đó lại càng không thể. Nếu cậu muốn, cậu có thể tận hưởng sự chăm sóc cả đời của nhà họ Tống, giống như một thành viên thực thụ trong gia đình, nhưng cậu không dám.
Tuy chưa từng nhắc đến nhưng Nhạc Tri Thời luôn nhớ về cuộc nói chuyện mà cậu vô tình nghe được ở bệnh viện, từ “người ngoài” vẫn luôn đóng đinh trong tim.
Vì cậu không biết ngày mai rồi sẽ ra sao, càng không biết khi nào thì tình yêu và sự quan tâm này sẽ tan biến, nên cậu không thể không lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai. Đó là kế hoạch sẽ diễn ra khi những ngày tháng tốt đẹp ấy kết thúc, cậu phải làm gì bây giờ, để nếu thực sự đến lúc đó cũng sẽ không rơi vào đường cùng.
Chẳng ai bằng lòng sống một mình cả, cậu không muốn rời xa gia đình này.
Nhưng cậu buộc phải làm như vậy.
Hai giờ sáng, màn đêm vắng lặng đến khó chịu, Nhạc Tri Thời bước đến cửa phòng Tống Dục, thử đẩy nó ra. Anh vẫn không khóa cửa như mọi khi, phòng rất tối do rèm cửa kéo kín, ánh trăng lạnh lẽo rọi vào tách ra ít mảnh sáng nhỏ trên thảm. Chăn bông nhô cao, bất động như dãy núi lạnh lẽo dưới ánh trăng mờ ảo.
Bước lên tấm thảm mềm mại, Nhạc Tri Thời nhẹ nhàng tiến lại gần, cậu sực nhớ đến bản thân trước kia, nhớ đến các kế hoạch ngốc nghếch mèo nheo muốn ở lì trong phòng Tống Dục. Đến bây giờ cậu mới biết, hóa ra ngày đó anh cũng rất muốn giữ mình lại.
Lúc ấy bọn họ bị ngăn cách bởi một rào cản không cách nào phá bỏ, tưởng như rất gần nhưng chẳng cách nào chạm tới nhau.
Nhạc Tri Thời xốc góc chăn bông nhẹ nhàng chui vào, cuối cùng cũng có thể cảm nhận được chút hơi ấm nên ôm lấy lưng Tống Dục từ phía sau. Cái ôm giống như hai người đã cách xa lâu lắm, Nhạc Tri Thời úp mặt vào lưng anh, cánh tay siết lấy anh thật chặt.
“Dì Dung bảo em qua đây với anh.” Nhạc Tri Thời nói nhỏ.
Chỉ cần ôm thôi cậu đã biết Tống Dục chưa ngủ, ngay cả tiếng thở cũng dễ dàng phân biệt được. Trong chăn bông của anh lạnh quá, Nhạc Tri Thời thậm chí còn cảm thấy may mắn vì mình đang bị sốt nhẹ, ít nhất vào lúc này, cậu có thể truyền hơi ấm cho Tống Dục.
Tay cậu nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Tống Dục như đang dỗ anh ngủ. Tống Dục nằm nghiêng trước ánh trăng, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt ra từ khóe mắt, thấm vào những sợi vải mềm trên gối rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Một lúc sau, Tống Dục trở mình, dùng cái ôm bao bọc Nhạc Tri Thời trong cảm giác an toàn. Trán của anh và cậu chạm nhau: “Còn sốt không?”
“Có đau ở đâu không?”
Sống mũi Nhạc Tri Thời chua xót, cả mắt cũng đau nhức, cậu lắc đầu không nói lời nào, ôm chặt Tống Dục.
Dường như Tống Dục thở dài, những lời anh hỏi ngỡ thật nhanh chóng tan biến trong màn đêm: “Sao em lại đột nhiên thức giấc vậy? Không đến đây sẽ tốt hơn.”
Nhạc Tri Thời sững sờ, mới nhận ra anh đang nói về mình. Trong dự tính của Tống Dục, cậu nên nằm trên chiếc giường ấm áp trong chung cư, ngủ một giấc đến sáng. Trong lúc cậu đắm chìm giữa cơn mộng mị, Tống Dục sẽ chủ động giãi bày tất cả với ba mẹ và gánh vác mọi việc.
Tống Dục không lường được chuyện sẽ xảy ra như vậy, bởi anh chắc chắn sẽ biến cậu thành một nạn nhân hoàn hảo và kể về tình yêu khó khăn của họ như một sự lừa dối ngờ nghệch.
“Em phải tới.” Nhạc Tri Thời đưa tay lên chạm vào mặt Tống Dục, ánh trăng lướt qua bờ vai anh, rơi vào con ngươi sáng màu kia.
“Tống Dục, em sẽ không để anh một mình đối mặt với chuyện này đâu.”
Lòng bàn tay nóng rực của cậu, thực sự đã sưởi ấm anh.
Tống Dục dán môi anh lên môi Nhạc Tri Thời, trao cho cậu một nụ hôn yên bình ngắn ngủi, như thể đó là tất cả những gì anh có. Anh ôm chặt Nhạc Tri Thời như muốn để cậu hòa vào cơ thể mình. Trước đây Tống Dục chưa bao giờ ôm cậu thế này, anh luôn dịu dàng, mang lại cảm giác an toàn vô tận cho cậu.
Nhưng đêm nay anh dường như trở lại bốn năm trước, năm năm trước, hoặc sớm hơn nữa.
Anh như biến thành cậu nhóc bồng bột trong chuyện tình cảm xưa kia, còn chưa kịp lớn đã bị một ánh mắt làm say đắm, giống như dùng cả thân thể để cầu xin, không thể buông lỏng cánh tay, không thể rời xa người mình yêu được.
Họ nằm sát vào nhau cùng thiếp đi, dường như nếu nằm thế này thì sẽ không bao giờ phải chia lìa nữa.
“Chúng ta thật tệ.” Nhạc Tri Thời trầm giọng, khó khăn thở giữa từng lời nói. Tất cả những thứ trôi nổi trước mắt cậu giữa màn đêm tựa hình ảnh được chiếu bởi một chiếc máy chiếu hỏng trong đầu, nhưng cậu lại chẳng thể tắt được nó.
Không thấy Tống Dục phản ứng, cậu khó kiềm lòng mà hỏi: “Nếu anh đoán trước được sẽ thành ra thế này, anh còn muốn em yêu anh sớm hơn không?”
Yêu càng sớm thì lừa dối càng nhiều.
“Anh muốn chứ.” Lần này Tống Dục trả lời rất nhanh.
Anh ôm Nhạc Tri Thời, giọng hơi khàn: “Anh muốn đến sắp điên rồi.”
Nghe câu trả lời này, Nhạc Tri Thời cảm thấy trong lòng chua xót, vùi mặt vào cổ Tống Dục: “Em cũng muốn.”
Tống Dục sờ gáy cậu, thấp giọng hỏi tại sao.
“Như vậy thì anh sẽ sớm biết được, người viết và người nhận những lời nhắn nhủ kia đều là anh.”
Nhạc Tri Thời cười yếu ớt: “Em cũng sẽ biết bao nhiêu kế hoạch em dự trù kia, đều vô ích cả. Chỉ cần anh yêu em, cần em là em chẳng có cách nào rời xa anh.”
Tống Dục đã viết “xin đừng để em ấy một mình” trong bức thư đó, nhưng Nhạc Tri Thời lại lên kế hoạch hoàn hảo để trọn đời cô độc.
Yêu sớm hơn thì những đau khổ bị che giấu của nhau, có thể được xóa sạch sớm hơn.
Tống Dục có lẽ là người duy nhất trên thế giới nhận ra khuyết điểm trong tính cách của Nhạc Tri Thời, nhưng anh lại không dám viết vào thư, còn nhấn mạnh rằng “Em ấy không có khuyết điểm”.
Thật ra cậu có, cậu rất sợ chia xa, thích làm vừa lòng người khác. Để Tống Dục thỏa mãn vui vẻ, cậu sẽ làm bất cứ điều gì.
Đối với người khác cũng vậy, nhưng là ở các mức độ khác nhau.
“Nhạc Nhạc.” Tống Dục nâng mặt cậu lên, đối diện với ánh mắt của cậu. Đôi mắt sâu thẳm của anh gần như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của Nhạc Tri Thời, tường tận cả trái tim: “Ngoại trừ anh, ba và mẹ, bạn bè của em, có rất nhiều người ngưỡng mộ em, yêu em, thậm chí là yêu em không cần hồi đáp.”
Nhạc Tri Thời yên lặng nhìn anh, đôi mắt cậu ẩm ướt nhưng cố chấp không chịu chớp.
“Cục cưng à…” Tống Dục nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu : “Tình yêu không cần đền đáp, em xứng đáng có được nó mà.”
“Em không phải là đứa trẻ không có nhà. Nhà của em ở đây. Nếu em thực sự rời đi, ba mẹ có thể sẽ dành cả đời ở đây để chờ em về nhà, giống như ba nói, ba mẹ sẽ nấu rất nhiều món ăn em thích, đợi em về nhà ăn cơm.”
Nhạc Tri Thời vẫn nhìn anh, nhưng lông mi đã hơi run rẩy.
Dạ dày của cậu đang rất khó chịu, cổ họng cũng vậy, rất nhiều cảm xúc trào dâng.
Nhạc Tri Thời nhíu mày, không nhịn được hỏi: “Thế còn anh thì sao?”
Tống Dục cười nhẹ, lòng bàn tay áp vào mặt cậu, đầu ngón tay xoa xoa đôi lông mày đang nhíu lại kia.
“Anh sẽ tìm thấy em. Anh sẽ đi đến tất cả thành phố trên thế giới để tìm em.”
“Vậy anh sẽ tìm rất vất vả.” Nhạc Tri Thời mím môi, rũ mắt xuống.
Ánh mắt của Tống Dục rất dịu dàng: “Em quên trò trốn tìm chúng ta chơi hồi nhỏ rồi sao?”
Chỉ cần Tống Dục lục tung từng phòng, đợi đến khi anh thực sự đến chỗ cậu ẩn nấp và gọi tên cậu, Nhạc Tri Thời nhỏ bé sẽ nóng lòng muốn chạy ra gặp anh, bảo anh ôm cậu, còn nói với anh rằng sao anh giỏi thế, tìm thấy em nhanh quá đi!
“Em không nỡ để anh gọi nhiều nên mới đi ra.”
Nhạc Tri Thời nhướng mày, như đang cố kiềm nén xúc động, cuối cùng cậu cũng không nhịn được gật đầu, ôm lấy Tống Dục.
Những chú chó nhỏ lang thang muốn sống sót khi qua đường phải thật cẩn thận, gặp trời mưa phải tìm chỗ trú, vất vả kiếm thức ăn, bởi vì nó không hề có sẵn nơi che chở để về.
Nó sẽ quay về công viên nơi mà từng bị vứt bỏ, tìm bãi cỏ nơi nó từng chạy qua, trộm ngửi mùi thơm quen thuộc của cỏ xanh.
Cuộc sống một mình có gì khó chứ?
Rồi khi chủ cũ xuất hiện lần nữa, nó vẫn sẽ chạy vào vòng tay của người đó mà chẳng cần đắn đo.
Vòng tay của Tống Dục luôn là nơi ẩn náu an toàn nhất, là nơi duy nhất khiến Nhạc Tri Thời cảm thấy đây là chỗ cậu thuộc về.
Không cần trả giá hay đánh đổi, cậu vốn dĩ đã thuộc về anh.
Họ ôm nhau, dùng thân nhiệt để giữ ấm cho nhau nhưng chẳng ai dám hỏi hay dám nghĩ việc ba mẹ có chấp nhận không, chỉ dựa sát vào nhau cùng trải qua đêm nay. Nhạc Tri Thời lo Tống Dục mất ngủ nên cả đêm cũng không chợp mắt, mơ màng sợ hãi vì mơ thấy anh đã rời đi, lo lắng tỉnh dậy lại phát hiện anh vẫn đang ngủ say bên cạnh, tay anh đặt lên vai cậu thì mới thở phào yên tâm ngủ tiếp.
Lặp đi lặp lại mấy lần cho đến khi trời hửng sáng, cậu không ngủ được nữa mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tống Dục một lúc lâu, giúp anh xoa xoa cặp lông mày nhíu chặt. Cổ họng cậu khó chịu, muốn ho nhưng sợ đánh thức anh nên nhẹ nhàng chạy vào nhà vệ sinh.
Cậu nhìn vào gương, trong đó là một người gầy hốc hác, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy nhưng đôi môi lại đỏ bừng. Nhạc Tri Thời rửa mặt, cổ họng vẫn còn cảm giác khó chịu xen lẫn khó thở, trong lòng cũng bất an. Cậu muốn đi xem Tống Cẩn và Lâm Dung ngủ thế nào rồi.
Nhưng dường như họ đã dậy từ sớm, Nhạc Tri Thời đi xuống cầu thang, chưa đến phòng khách đã nghe tiếng bản tin đang phát trên tivi với âm lượng rất thấp và tiếng nói chuyện của hai người.
Nhạc Tri Thời yên lặng đứng nấp sau cầu thang, giọng nói mơ hồ của Lâm Dung đã rõ ràng hơn một chút, giống như ánh ban vào sáng sớm.
“Anh còn không nhìn ra sao? Hai đứa không thể tách rời nhau. Bọn nó không giống với mấy người trẻ mới bắt đầu yêu đương. Tình cảm của chúng rất sâu sắc.”
“Nhưng nếu một ngày nào đó …”
Lâm Dung lại nức nở ngắt lời: “Anh đừng có nói lung tung… Tối hôm qua em rất khó chịu, không ngủ được, nên em lặng lẽ đến phòng của Tiểu Dục xem bọn chúng đã ngủ chưa. Anh biết không? Hai đứa thân thiết ôm nhau ngủ, giống như bọn trẻ sợ bị tách ra vậy.”
“Vì không biết bao giờ sẽ đến lúc đó, nên anh mới nghĩ không thể để chúng nó ở gần nhau nữa, nếu không chúng ta sẽ mất luôn cả hai đứa con trai.”
Bà khẽ nức nở: “Em không quan tâm người khác nghĩ gì, em chỉ muốn chúng sống tốt, mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc… Tiểu Dục, biết bao năm qua cái gì nó cũng giấu nhẹm trong lòng, còn không phải bởi vì chuyện này sao? Con trai của em mỗi đêm đều ngủ không ngon, em là mẹ lại không biết gì cả.”
Nhạc Tri Thời hít một hơi thật sâu, nhưng lại cảm thấy không còn sức, cả đêm ôm đồm nhiều suy nghĩ khiến cho cơ thể thực sự bị quá tải. Cậu yếu ớt dựa vào cầu thang nghe hai người tranh luận với nhau.
Cậu nghe thấy Tống Cẩn nói trong sự hối hận: “Anh luôn cảm thấy có lỗi với Nhạc Dịch, như thể anh đã không dạy dỗ tốt bọn trẻ, không dẫn dắt chúng tốt hơn, để chúng…”
“Nếu Nhạc Dịch còn sống, chắc chắn cậu ấy hy vọng Nhạc Nhạc được hạnh phúc, hy vọng Nhạc Nhạc có thể ở cạnh người thằng bé thích. Không phải năm xưa chúng ta cũng như vậy sao? Ba em không đồng ý chúng ta đến với nhau, nhất định bắt em cưới người khác, lúc đó anh đã vô cùng đau khổ mà, anh quên rồi hả?”
Tổng Cẩn im lặng cau mày. Lâm Dung thở dài: “Cả đêm qua em đã suy nghĩ rất nhiều về lý do Nhạc Tri Thời muốn ra đi. Có lẽ ngay từ nhỏ thằng bé cảm thấy mình không có nhà. Mặc dù chúng ta tốt với nó, nhưng chúng ta không phải ba mẹ ruột của nó, sau đó Nhạc Nhạc lại thích anh trai, nó cảm thấy có lỗi với chúng ta, sợ chúng ta sẽ đuổi nó, cho nên mới tự mình quyết định ra đi trước…”
“Nhất định là vậy.” Bà khổ sở lặp lại: “Chính vì thế mà Nhạc Nhạc mới muốn bỏ đi.”
Càng nghĩ về điều đó, bà càng khổ sở: “Cứ để mặc chúng đi, như vậy không tốt sao? Bọn trẻ cũng không làm ra tội ác gì tày trời, chúng cũng không phải là anh em ruột. Người khác muốn nói gì cứ để họ nói, người sống cả đời cũng đâu sống vì miệng lưỡi thiên hạ.”
Trầm mặc vài giây, Tống Cẩn bất đắc dĩ thở dài: “Thôi thì vậy đi.”
Ông nói thêm: “Ban đầu có thể không quen, nhưng chúng ta cũng đừng nói ra, đừng làm cho bọn trẻ buồn.”
“Sao anh lại cướp lời của em?” Lâm Dung trách ông, bà lấy khăn giấy lau nước mắt: “Thật là, mau vứt điếu thuốc đi, đừng hút nữa, Nhạc Nhạc hít phải sẽ lại bị ho.”
Vừa dứt lời bà cảm thấy có gì đó không ổn, dường như nghe thấy tiếng thở, theo phản xạ đứng dậy khỏi ghế sô pha, hướng về phía tiếng động bước đến thì phát hiện Nhạc Tri Thời đã ngã trên mặt đất sau cầu thang xoắn ốc.
“Nhạc Nhạc!” Lâm Dung khóc nức nở ôm Nhạc Tri Thời đang lên cơn hen suyễn, bà vội vàng gọi Tống Cẩn: “Mau lấy thuốc!”
Lúc cậu hít thuốc, Tống Dục cũng đi xuống lầu, vừa nhìn thấy Nhạc Tri Thời ngã trên sàn thì lập tức bước nhanh xuống bên cạnh.
Sốt cao cùng với việc tâm trạng bị kích động, đã làm cơn hen suyễn tái phát. Sau khi hít thuốc, cậu vẫn yếu như cũ, được cả nhà đưa đến bệnh viện. Nhạc Tri Thời nằm trên giường bệnh yên lặng chìm vào giấc ngủ, thuốc lạnh trong chai dịch truyền theo đường ống nhựa chảy vào tĩnh mạch.
Lâm Dung ngồi bên cạnh giường, hai tay bà ôm lấy tay Nhạc Tri Thời, lại khóc bên giường bệnh giống như lúc cậu bị bệnh khi còn nhỏ.
Tống Cẩn gọi Tống Dục ra ngoài, ông dẫn anh đến cửa sổ ở cuối hành lang bệnh viện. Ông không còn dáng vẻ của người cha già nua kiệt sức vì lo lắng tối qua, cảm xúc cũng đã ổn định, mặc âu phục gọn gàng, nhanh chóng lấy lại dáng vẻ nho nhã hiền hòa ngày trước.
Nhưng vấn đề ông đặt ra rất trực tiếp và rõ ràng, như thể ông đang tính xem sai lầm của con trai mình lớn bao nhiêu.
“Con và Nhạc Nhạc, hai đứa phát triển đến đâu rồi?”
Tống Dục không giấu giếm điều gì, thẳng thắn nói: “Tất cả đều đã làm rồi ạ.”
“Là con đòi hỏi sao?”
Tống Dục hạ ánh mắt xuống: “Là con đòi hỏi.”
“Con, Tống Dục …” Tống Cẩn cố kiềm chế cảm xúc: “Nhạc Nhạc còn nhỏ như vậy …”
“Con sẽ chịu trách nhiệm.” Tống Dục ngước mắt lên nhìn ông: “Ba, con lớn đến ngần này, biểu hiện cũng không hề tệ, con chưa từng hứa với ba điều gì.”
Ánh mắt của anh kiên định: “Nhưng con có thể cam đoan rằng trên đời này, không ai có thể yêu Nhạc Tri Thời bằng con, không ai cả.”
Tống Cẩn im lặng, ông không cách nào phủ nhận lời của Tống Dục.
“Con xin lỗi vì đã giấu ba mẹ nhiều năm như vậy.” Tống Dục nói bằng giọng điệu yếu ớt xưa nay chưa từng có: “Con không mong ba mẹ sẽ tha thứ hay chấp nhận con, chỉ hy vọng ba mẹ đừng trách em ấy. Em ấy thực sự rất để ý cảm xúc của hai người.”
Tống Cẩn đứng đối diện cửa sổ, cơn gió lạnh thổi qua bãi cỏ của bệnh viện, cuộn những chiếc lá xoáy lên dọa cho đôi chim vội bay đi.
Ông trầm mặc thật lâu, lắc đầu, cuối cùng nói với Tống Dục: “Bảo vệ thằng bé, đừng phụ lòng chú Nhạc.”
Một lát sau, Tống Dục trịnh trọng gật đầu, ông lại nói tiếp.
“Lần trước ở Dương Hòa Khải Trập ba đã hỏi con gần đây thế nào, con nói bản thân vô cùng tốt, mỗi ngày đều rất vui vẻ. Lời này của con ba vẫn nhớ rõ, bởi vì ba cảm giác được câu nói này không giống như lời con thường nói, ba cảm thấy có lẽ con đã gặp được việc rất tốt, rất vui vẻ. Bây giờ nghĩ lại, ba đã hiểu rõ tại sao rồi.”
“Vì các con ở bên nhau nên con cảm thấy vui vẻ.” Ông nhìn Tống Dục: “Chúng ta là cha mẹ, chỉ mong các con hạnh phúc.”
Nói xong, ông lại bảo bên ngoài trời lạnh, nhắc Tống Dục quay về xin nghỉ cho Nhạc Tri Thời, còn mình thì xuống lầu mua hoa quả.
Sau khi xin nghỉ cho cậu, Tống Dục trở về phòng bệnh. Anh nhìn thấy Lâm Dung đang dùng ngón trỏ và ngón cái vòng thành vòng tròn đo cổ tay của Nhạc Tri Thời, nhìn cổ tay gầy của cậu bà lại cau mày. Thấy anh bước vào, bà thở dài, đôi môi đang mím chặt run lên.
Tống Dục bước đến, lấy ghế ngồi bên cạnh rồi ôm bà vào lòng.
Hai mẹ con họ rất kỳ lạ. Tống Dục có thể nghĩ ra trăm phương ngàn kế để trêu chọc Lâm Dung, nhưng anh không thể nói cho bà biết những gì đang giấu kín trong lòng. Giống như dù cách xa thế nào, chỉ cần một cái ôm, Lâm Dung sẽ không thể kiên trì giữ mặt lạnh nữa.
Đẩy cái ôm của con trai ra, bà duỗi tay định đánh anh nhưng không nỡ đánh quá mạnh, càng không dám khóc làm ồn Nhạc Tri Thời, cuối cùng liên tục lắc đầu, dường như chịu thua rồi.
Nghe Tống Dục nhận sai với mình, lòng bà lại trào dâng.
Sai gì chứ? Thật sự không có gì sai cả.
Bà sụt sịt, không muốn mở miệng, đành lấy điện thoại ra đánh chữ.
Sau đó, điện thoại của Tống Dục rung lên.
[Quý bà Lâm: Sau này con không được suy nghĩ lung tung, nghỉ ngơi thật tốt cho mẹ, thường xuyên về nhà ăn cơm, nếu không mẹ sẽ mang Nhạc Nhạc của con đi.]
Nhìn thấy tin nhắn này, Tống Dục bật cười.
Trong phòng yên tĩnh, lời nói của họ đều được chuyển thành dòng tin nhắn, nhưng giọng nói và tình cảm dành cho nhau có thể truyền tải chính xác vào tận đáy lòng.
[Tiểu Dục: Mang cả ba và con theo nữa, cho con xách đồ.]
Lời nhắc trên hộp thoại liên tục thay đổi. Bà nhập tin nhắn rồi lại xóa. Không biết phải mất bao lâu Tống Dục mới đợi được câu trả lời của mẹ.
[Quý bà Lâm: Để một mình con xách hết.]
[Quý bà Lâm: Cho cả nhà mình.]
Kể từ khi ở bên Tống Dục, lúc cậu ngủ trong vòng tay của anh, không ai biết rằng Nhạc Tri Thời đã nhiều lần mơ thấy ác mộng, mơ thấy bọn họ đang ôm hôn nhau thì bị xô ngã, Lâm Dung và Tống Cẩn vô cùng tức giận phát điên lên. Những hình ảnh kỳ quái trong ác mộng kia vỡ tan tành, nhuộm đỏ rực, đầy những xô xát, đánh đập, những âm thanh vù vù sắc nhọn đến chói tai, giống như chuông cảnh báo mà cậu không thể nào tắt được.
Mọi người nói đúng, hiện thực và giấc mơ luôn trái ngược nhau.
Trong đời thật, có lẽ ba mẹ sẽ cảm thấy đau đớn hơn là tức giận, hoang mang hơn là khó hiểu, bởi vì họ yêu các con đến mức không làm hại chúng bao giờ.
Nhạc Tri Thời biết bản thân rất tàn nhẫn, từ nhỏ đến lớn cậu luôn là đứa trẻ hiểu được đạo lý cho và nhận, mỗi khi cậu nhận được một chút gì đó từ người khác thì sẽ cảm thấy vô cùng biết ơn và lập tức bất chấp thân mình báo đáp lại.
[Cảm ơn bạn, bạn có cần không? Đây là của tôi, cho bạn cả đấy, tôi có thể cho bạn rất rất nhiều.]
Ngay cả khi ở cùng phòng khách sạn với người yêu, dù đắt tiền đến đâu, cậu cũng muốn trả tiền phòng cho một đêm đó.
Nhạc Tri Thời không thể yên tâm thoải mái, đón nhận tình yêu của bất cứ ai. Từ sau khi giữ Tống Dục bên cạnh mình thì điều đó lại càng không thể. Nếu cậu muốn, cậu có thể tận hưởng sự chăm sóc cả đời của nhà họ Tống, giống như một thành viên thực thụ trong gia đình, nhưng cậu không dám.
Tuy chưa từng nhắc đến nhưng Nhạc Tri Thời luôn nhớ về cuộc nói chuyện mà cậu vô tình nghe được ở bệnh viện, từ “người ngoài” vẫn luôn đóng đinh trong tim.
Vì cậu không biết ngày mai rồi sẽ ra sao, càng không biết khi nào thì tình yêu và sự quan tâm này sẽ tan biến, nên cậu không thể không lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai. Đó là kế hoạch sẽ diễn ra khi những ngày tháng tốt đẹp ấy kết thúc, cậu phải làm gì bây giờ, để nếu thực sự đến lúc đó cũng sẽ không rơi vào đường cùng.
Chẳng ai bằng lòng sống một mình cả, cậu không muốn rời xa gia đình này.
Nhưng cậu buộc phải làm như vậy.
Hai giờ sáng, màn đêm vắng lặng đến khó chịu, Nhạc Tri Thời bước đến cửa phòng Tống Dục, thử đẩy nó ra. Anh vẫn không khóa cửa như mọi khi, phòng rất tối do rèm cửa kéo kín, ánh trăng lạnh lẽo rọi vào tách ra ít mảnh sáng nhỏ trên thảm. Chăn bông nhô cao, bất động như dãy núi lạnh lẽo dưới ánh trăng mờ ảo.
Bước lên tấm thảm mềm mại, Nhạc Tri Thời nhẹ nhàng tiến lại gần, cậu sực nhớ đến bản thân trước kia, nhớ đến các kế hoạch ngốc nghếch mèo nheo muốn ở lì trong phòng Tống Dục. Đến bây giờ cậu mới biết, hóa ra ngày đó anh cũng rất muốn giữ mình lại.
Lúc ấy bọn họ bị ngăn cách bởi một rào cản không cách nào phá bỏ, tưởng như rất gần nhưng chẳng cách nào chạm tới nhau.
Nhạc Tri Thời xốc góc chăn bông nhẹ nhàng chui vào, cuối cùng cũng có thể cảm nhận được chút hơi ấm nên ôm lấy lưng Tống Dục từ phía sau. Cái ôm giống như hai người đã cách xa lâu lắm, Nhạc Tri Thời úp mặt vào lưng anh, cánh tay siết lấy anh thật chặt.
“Dì Dung bảo em qua đây với anh.” Nhạc Tri Thời nói nhỏ.
Chỉ cần ôm thôi cậu đã biết Tống Dục chưa ngủ, ngay cả tiếng thở cũng dễ dàng phân biệt được. Trong chăn bông của anh lạnh quá, Nhạc Tri Thời thậm chí còn cảm thấy may mắn vì mình đang bị sốt nhẹ, ít nhất vào lúc này, cậu có thể truyền hơi ấm cho Tống Dục.
Tay cậu nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Tống Dục như đang dỗ anh ngủ. Tống Dục nằm nghiêng trước ánh trăng, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt ra từ khóe mắt, thấm vào những sợi vải mềm trên gối rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Một lúc sau, Tống Dục trở mình, dùng cái ôm bao bọc Nhạc Tri Thời trong cảm giác an toàn. Trán của anh và cậu chạm nhau: “Còn sốt không?”
“Có đau ở đâu không?”
Sống mũi Nhạc Tri Thời chua xót, cả mắt cũng đau nhức, cậu lắc đầu không nói lời nào, ôm chặt Tống Dục.
Dường như Tống Dục thở dài, những lời anh hỏi ngỡ thật nhanh chóng tan biến trong màn đêm: “Sao em lại đột nhiên thức giấc vậy? Không đến đây sẽ tốt hơn.”
Nhạc Tri Thời sững sờ, mới nhận ra anh đang nói về mình. Trong dự tính của Tống Dục, cậu nên nằm trên chiếc giường ấm áp trong chung cư, ngủ một giấc đến sáng. Trong lúc cậu đắm chìm giữa cơn mộng mị, Tống Dục sẽ chủ động giãi bày tất cả với ba mẹ và gánh vác mọi việc.
Tống Dục không lường được chuyện sẽ xảy ra như vậy, bởi anh chắc chắn sẽ biến cậu thành một nạn nhân hoàn hảo và kể về tình yêu khó khăn của họ như một sự lừa dối ngờ nghệch.
“Em phải tới.” Nhạc Tri Thời đưa tay lên chạm vào mặt Tống Dục, ánh trăng lướt qua bờ vai anh, rơi vào con ngươi sáng màu kia.
“Tống Dục, em sẽ không để anh một mình đối mặt với chuyện này đâu.”
Lòng bàn tay nóng rực của cậu, thực sự đã sưởi ấm anh.
Tống Dục dán môi anh lên môi Nhạc Tri Thời, trao cho cậu một nụ hôn yên bình ngắn ngủi, như thể đó là tất cả những gì anh có. Anh ôm chặt Nhạc Tri Thời như muốn để cậu hòa vào cơ thể mình. Trước đây Tống Dục chưa bao giờ ôm cậu thế này, anh luôn dịu dàng, mang lại cảm giác an toàn vô tận cho cậu.
Nhưng đêm nay anh dường như trở lại bốn năm trước, năm năm trước, hoặc sớm hơn nữa.
Anh như biến thành cậu nhóc bồng bột trong chuyện tình cảm xưa kia, còn chưa kịp lớn đã bị một ánh mắt làm say đắm, giống như dùng cả thân thể để cầu xin, không thể buông lỏng cánh tay, không thể rời xa người mình yêu được.
Họ nằm sát vào nhau cùng thiếp đi, dường như nếu nằm thế này thì sẽ không bao giờ phải chia lìa nữa.
“Chúng ta thật tệ.” Nhạc Tri Thời trầm giọng, khó khăn thở giữa từng lời nói. Tất cả những thứ trôi nổi trước mắt cậu giữa màn đêm tựa hình ảnh được chiếu bởi một chiếc máy chiếu hỏng trong đầu, nhưng cậu lại chẳng thể tắt được nó.
Không thấy Tống Dục phản ứng, cậu khó kiềm lòng mà hỏi: “Nếu anh đoán trước được sẽ thành ra thế này, anh còn muốn em yêu anh sớm hơn không?”
Yêu càng sớm thì lừa dối càng nhiều.
“Anh muốn chứ.” Lần này Tống Dục trả lời rất nhanh.
Anh ôm Nhạc Tri Thời, giọng hơi khàn: “Anh muốn đến sắp điên rồi.”
Nghe câu trả lời này, Nhạc Tri Thời cảm thấy trong lòng chua xót, vùi mặt vào cổ Tống Dục: “Em cũng muốn.”
Tống Dục sờ gáy cậu, thấp giọng hỏi tại sao.
“Như vậy thì anh sẽ sớm biết được, người viết và người nhận những lời nhắn nhủ kia đều là anh.”
Nhạc Tri Thời cười yếu ớt: “Em cũng sẽ biết bao nhiêu kế hoạch em dự trù kia, đều vô ích cả. Chỉ cần anh yêu em, cần em là em chẳng có cách nào rời xa anh.”
Tống Dục đã viết “xin đừng để em ấy một mình” trong bức thư đó, nhưng Nhạc Tri Thời lại lên kế hoạch hoàn hảo để trọn đời cô độc.
Yêu sớm hơn thì những đau khổ bị che giấu của nhau, có thể được xóa sạch sớm hơn.
Tống Dục có lẽ là người duy nhất trên thế giới nhận ra khuyết điểm trong tính cách của Nhạc Tri Thời, nhưng anh lại không dám viết vào thư, còn nhấn mạnh rằng “Em ấy không có khuyết điểm”.
Thật ra cậu có, cậu rất sợ chia xa, thích làm vừa lòng người khác. Để Tống Dục thỏa mãn vui vẻ, cậu sẽ làm bất cứ điều gì.
Đối với người khác cũng vậy, nhưng là ở các mức độ khác nhau.
“Nhạc Nhạc.” Tống Dục nâng mặt cậu lên, đối diện với ánh mắt của cậu. Đôi mắt sâu thẳm của anh gần như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của Nhạc Tri Thời, tường tận cả trái tim: “Ngoại trừ anh, ba và mẹ, bạn bè của em, có rất nhiều người ngưỡng mộ em, yêu em, thậm chí là yêu em không cần hồi đáp.”
Nhạc Tri Thời yên lặng nhìn anh, đôi mắt cậu ẩm ướt nhưng cố chấp không chịu chớp.
“Cục cưng à…” Tống Dục nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu : “Tình yêu không cần đền đáp, em xứng đáng có được nó mà.”
“Em không phải là đứa trẻ không có nhà. Nhà của em ở đây. Nếu em thực sự rời đi, ba mẹ có thể sẽ dành cả đời ở đây để chờ em về nhà, giống như ba nói, ba mẹ sẽ nấu rất nhiều món ăn em thích, đợi em về nhà ăn cơm.”
Nhạc Tri Thời vẫn nhìn anh, nhưng lông mi đã hơi run rẩy.
Dạ dày của cậu đang rất khó chịu, cổ họng cũng vậy, rất nhiều cảm xúc trào dâng.
Nhạc Tri Thời nhíu mày, không nhịn được hỏi: “Thế còn anh thì sao?”
Tống Dục cười nhẹ, lòng bàn tay áp vào mặt cậu, đầu ngón tay xoa xoa đôi lông mày đang nhíu lại kia.
“Anh sẽ tìm thấy em. Anh sẽ đi đến tất cả thành phố trên thế giới để tìm em.”
“Vậy anh sẽ tìm rất vất vả.” Nhạc Tri Thời mím môi, rũ mắt xuống.
Ánh mắt của Tống Dục rất dịu dàng: “Em quên trò trốn tìm chúng ta chơi hồi nhỏ rồi sao?”
Chỉ cần Tống Dục lục tung từng phòng, đợi đến khi anh thực sự đến chỗ cậu ẩn nấp và gọi tên cậu, Nhạc Tri Thời nhỏ bé sẽ nóng lòng muốn chạy ra gặp anh, bảo anh ôm cậu, còn nói với anh rằng sao anh giỏi thế, tìm thấy em nhanh quá đi!
“Em không nỡ để anh gọi nhiều nên mới đi ra.”
Nhạc Tri Thời nhướng mày, như đang cố kiềm nén xúc động, cuối cùng cậu cũng không nhịn được gật đầu, ôm lấy Tống Dục.
Những chú chó nhỏ lang thang muốn sống sót khi qua đường phải thật cẩn thận, gặp trời mưa phải tìm chỗ trú, vất vả kiếm thức ăn, bởi vì nó không hề có sẵn nơi che chở để về.
Nó sẽ quay về công viên nơi mà từng bị vứt bỏ, tìm bãi cỏ nơi nó từng chạy qua, trộm ngửi mùi thơm quen thuộc của cỏ xanh.
Cuộc sống một mình có gì khó chứ?
Rồi khi chủ cũ xuất hiện lần nữa, nó vẫn sẽ chạy vào vòng tay của người đó mà chẳng cần đắn đo.
Vòng tay của Tống Dục luôn là nơi ẩn náu an toàn nhất, là nơi duy nhất khiến Nhạc Tri Thời cảm thấy đây là chỗ cậu thuộc về.
Không cần trả giá hay đánh đổi, cậu vốn dĩ đã thuộc về anh.
Họ ôm nhau, dùng thân nhiệt để giữ ấm cho nhau nhưng chẳng ai dám hỏi hay dám nghĩ việc ba mẹ có chấp nhận không, chỉ dựa sát vào nhau cùng trải qua đêm nay. Nhạc Tri Thời lo Tống Dục mất ngủ nên cả đêm cũng không chợp mắt, mơ màng sợ hãi vì mơ thấy anh đã rời đi, lo lắng tỉnh dậy lại phát hiện anh vẫn đang ngủ say bên cạnh, tay anh đặt lên vai cậu thì mới thở phào yên tâm ngủ tiếp.
Lặp đi lặp lại mấy lần cho đến khi trời hửng sáng, cậu không ngủ được nữa mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tống Dục một lúc lâu, giúp anh xoa xoa cặp lông mày nhíu chặt. Cổ họng cậu khó chịu, muốn ho nhưng sợ đánh thức anh nên nhẹ nhàng chạy vào nhà vệ sinh.
Cậu nhìn vào gương, trong đó là một người gầy hốc hác, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy nhưng đôi môi lại đỏ bừng. Nhạc Tri Thời rửa mặt, cổ họng vẫn còn cảm giác khó chịu xen lẫn khó thở, trong lòng cũng bất an. Cậu muốn đi xem Tống Cẩn và Lâm Dung ngủ thế nào rồi.
Nhưng dường như họ đã dậy từ sớm, Nhạc Tri Thời đi xuống cầu thang, chưa đến phòng khách đã nghe tiếng bản tin đang phát trên tivi với âm lượng rất thấp và tiếng nói chuyện của hai người.
Nhạc Tri Thời yên lặng đứng nấp sau cầu thang, giọng nói mơ hồ của Lâm Dung đã rõ ràng hơn một chút, giống như ánh ban vào sáng sớm.
“Anh còn không nhìn ra sao? Hai đứa không thể tách rời nhau. Bọn nó không giống với mấy người trẻ mới bắt đầu yêu đương. Tình cảm của chúng rất sâu sắc.”
“Nhưng nếu một ngày nào đó …”
Lâm Dung lại nức nở ngắt lời: “Anh đừng có nói lung tung… Tối hôm qua em rất khó chịu, không ngủ được, nên em lặng lẽ đến phòng của Tiểu Dục xem bọn chúng đã ngủ chưa. Anh biết không? Hai đứa thân thiết ôm nhau ngủ, giống như bọn trẻ sợ bị tách ra vậy.”
“Vì không biết bao giờ sẽ đến lúc đó, nên anh mới nghĩ không thể để chúng nó ở gần nhau nữa, nếu không chúng ta sẽ mất luôn cả hai đứa con trai.”
Bà khẽ nức nở: “Em không quan tâm người khác nghĩ gì, em chỉ muốn chúng sống tốt, mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc… Tiểu Dục, biết bao năm qua cái gì nó cũng giấu nhẹm trong lòng, còn không phải bởi vì chuyện này sao? Con trai của em mỗi đêm đều ngủ không ngon, em là mẹ lại không biết gì cả.”
Nhạc Tri Thời hít một hơi thật sâu, nhưng lại cảm thấy không còn sức, cả đêm ôm đồm nhiều suy nghĩ khiến cho cơ thể thực sự bị quá tải. Cậu yếu ớt dựa vào cầu thang nghe hai người tranh luận với nhau.
Cậu nghe thấy Tống Cẩn nói trong sự hối hận: “Anh luôn cảm thấy có lỗi với Nhạc Dịch, như thể anh đã không dạy dỗ tốt bọn trẻ, không dẫn dắt chúng tốt hơn, để chúng…”
“Nếu Nhạc Dịch còn sống, chắc chắn cậu ấy hy vọng Nhạc Nhạc được hạnh phúc, hy vọng Nhạc Nhạc có thể ở cạnh người thằng bé thích. Không phải năm xưa chúng ta cũng như vậy sao? Ba em không đồng ý chúng ta đến với nhau, nhất định bắt em cưới người khác, lúc đó anh đã vô cùng đau khổ mà, anh quên rồi hả?”
Tổng Cẩn im lặng cau mày. Lâm Dung thở dài: “Cả đêm qua em đã suy nghĩ rất nhiều về lý do Nhạc Tri Thời muốn ra đi. Có lẽ ngay từ nhỏ thằng bé cảm thấy mình không có nhà. Mặc dù chúng ta tốt với nó, nhưng chúng ta không phải ba mẹ ruột của nó, sau đó Nhạc Nhạc lại thích anh trai, nó cảm thấy có lỗi với chúng ta, sợ chúng ta sẽ đuổi nó, cho nên mới tự mình quyết định ra đi trước…”
“Nhất định là vậy.” Bà khổ sở lặp lại: “Chính vì thế mà Nhạc Nhạc mới muốn bỏ đi.”
Càng nghĩ về điều đó, bà càng khổ sở: “Cứ để mặc chúng đi, như vậy không tốt sao? Bọn trẻ cũng không làm ra tội ác gì tày trời, chúng cũng không phải là anh em ruột. Người khác muốn nói gì cứ để họ nói, người sống cả đời cũng đâu sống vì miệng lưỡi thiên hạ.”
Trầm mặc vài giây, Tống Cẩn bất đắc dĩ thở dài: “Thôi thì vậy đi.”
Ông nói thêm: “Ban đầu có thể không quen, nhưng chúng ta cũng đừng nói ra, đừng làm cho bọn trẻ buồn.”
“Sao anh lại cướp lời của em?” Lâm Dung trách ông, bà lấy khăn giấy lau nước mắt: “Thật là, mau vứt điếu thuốc đi, đừng hút nữa, Nhạc Nhạc hít phải sẽ lại bị ho.”
Vừa dứt lời bà cảm thấy có gì đó không ổn, dường như nghe thấy tiếng thở, theo phản xạ đứng dậy khỏi ghế sô pha, hướng về phía tiếng động bước đến thì phát hiện Nhạc Tri Thời đã ngã trên mặt đất sau cầu thang xoắn ốc.
“Nhạc Nhạc!” Lâm Dung khóc nức nở ôm Nhạc Tri Thời đang lên cơn hen suyễn, bà vội vàng gọi Tống Cẩn: “Mau lấy thuốc!”
Lúc cậu hít thuốc, Tống Dục cũng đi xuống lầu, vừa nhìn thấy Nhạc Tri Thời ngã trên sàn thì lập tức bước nhanh xuống bên cạnh.
Sốt cao cùng với việc tâm trạng bị kích động, đã làm cơn hen suyễn tái phát. Sau khi hít thuốc, cậu vẫn yếu như cũ, được cả nhà đưa đến bệnh viện. Nhạc Tri Thời nằm trên giường bệnh yên lặng chìm vào giấc ngủ, thuốc lạnh trong chai dịch truyền theo đường ống nhựa chảy vào tĩnh mạch.
Lâm Dung ngồi bên cạnh giường, hai tay bà ôm lấy tay Nhạc Tri Thời, lại khóc bên giường bệnh giống như lúc cậu bị bệnh khi còn nhỏ.
Tống Cẩn gọi Tống Dục ra ngoài, ông dẫn anh đến cửa sổ ở cuối hành lang bệnh viện. Ông không còn dáng vẻ của người cha già nua kiệt sức vì lo lắng tối qua, cảm xúc cũng đã ổn định, mặc âu phục gọn gàng, nhanh chóng lấy lại dáng vẻ nho nhã hiền hòa ngày trước.
Nhưng vấn đề ông đặt ra rất trực tiếp và rõ ràng, như thể ông đang tính xem sai lầm của con trai mình lớn bao nhiêu.
“Con và Nhạc Nhạc, hai đứa phát triển đến đâu rồi?”
Tống Dục không giấu giếm điều gì, thẳng thắn nói: “Tất cả đều đã làm rồi ạ.”
“Là con đòi hỏi sao?”
Tống Dục hạ ánh mắt xuống: “Là con đòi hỏi.”
“Con, Tống Dục …” Tống Cẩn cố kiềm chế cảm xúc: “Nhạc Nhạc còn nhỏ như vậy …”
“Con sẽ chịu trách nhiệm.” Tống Dục ngước mắt lên nhìn ông: “Ba, con lớn đến ngần này, biểu hiện cũng không hề tệ, con chưa từng hứa với ba điều gì.”
Ánh mắt của anh kiên định: “Nhưng con có thể cam đoan rằng trên đời này, không ai có thể yêu Nhạc Tri Thời bằng con, không ai cả.”
Tống Cẩn im lặng, ông không cách nào phủ nhận lời của Tống Dục.
“Con xin lỗi vì đã giấu ba mẹ nhiều năm như vậy.” Tống Dục nói bằng giọng điệu yếu ớt xưa nay chưa từng có: “Con không mong ba mẹ sẽ tha thứ hay chấp nhận con, chỉ hy vọng ba mẹ đừng trách em ấy. Em ấy thực sự rất để ý cảm xúc của hai người.”
Tống Cẩn đứng đối diện cửa sổ, cơn gió lạnh thổi qua bãi cỏ của bệnh viện, cuộn những chiếc lá xoáy lên dọa cho đôi chim vội bay đi.
Ông trầm mặc thật lâu, lắc đầu, cuối cùng nói với Tống Dục: “Bảo vệ thằng bé, đừng phụ lòng chú Nhạc.”
Một lát sau, Tống Dục trịnh trọng gật đầu, ông lại nói tiếp.
“Lần trước ở Dương Hòa Khải Trập ba đã hỏi con gần đây thế nào, con nói bản thân vô cùng tốt, mỗi ngày đều rất vui vẻ. Lời này của con ba vẫn nhớ rõ, bởi vì ba cảm giác được câu nói này không giống như lời con thường nói, ba cảm thấy có lẽ con đã gặp được việc rất tốt, rất vui vẻ. Bây giờ nghĩ lại, ba đã hiểu rõ tại sao rồi.”
“Vì các con ở bên nhau nên con cảm thấy vui vẻ.” Ông nhìn Tống Dục: “Chúng ta là cha mẹ, chỉ mong các con hạnh phúc.”
Nói xong, ông lại bảo bên ngoài trời lạnh, nhắc Tống Dục quay về xin nghỉ cho Nhạc Tri Thời, còn mình thì xuống lầu mua hoa quả.
Sau khi xin nghỉ cho cậu, Tống Dục trở về phòng bệnh. Anh nhìn thấy Lâm Dung đang dùng ngón trỏ và ngón cái vòng thành vòng tròn đo cổ tay của Nhạc Tri Thời, nhìn cổ tay gầy của cậu bà lại cau mày. Thấy anh bước vào, bà thở dài, đôi môi đang mím chặt run lên.
Tống Dục bước đến, lấy ghế ngồi bên cạnh rồi ôm bà vào lòng.
Hai mẹ con họ rất kỳ lạ. Tống Dục có thể nghĩ ra trăm phương ngàn kế để trêu chọc Lâm Dung, nhưng anh không thể nói cho bà biết những gì đang giấu kín trong lòng. Giống như dù cách xa thế nào, chỉ cần một cái ôm, Lâm Dung sẽ không thể kiên trì giữ mặt lạnh nữa.
Đẩy cái ôm của con trai ra, bà duỗi tay định đánh anh nhưng không nỡ đánh quá mạnh, càng không dám khóc làm ồn Nhạc Tri Thời, cuối cùng liên tục lắc đầu, dường như chịu thua rồi.
Nghe Tống Dục nhận sai với mình, lòng bà lại trào dâng.
Sai gì chứ? Thật sự không có gì sai cả.
Bà sụt sịt, không muốn mở miệng, đành lấy điện thoại ra đánh chữ.
Sau đó, điện thoại của Tống Dục rung lên.
[Quý bà Lâm: Sau này con không được suy nghĩ lung tung, nghỉ ngơi thật tốt cho mẹ, thường xuyên về nhà ăn cơm, nếu không mẹ sẽ mang Nhạc Nhạc của con đi.]
Nhìn thấy tin nhắn này, Tống Dục bật cười.
Trong phòng yên tĩnh, lời nói của họ đều được chuyển thành dòng tin nhắn, nhưng giọng nói và tình cảm dành cho nhau có thể truyền tải chính xác vào tận đáy lòng.
[Tiểu Dục: Mang cả ba và con theo nữa, cho con xách đồ.]
Lời nhắc trên hộp thoại liên tục thay đổi. Bà nhập tin nhắn rồi lại xóa. Không biết phải mất bao lâu Tống Dục mới đợi được câu trả lời của mẹ.
[Quý bà Lâm: Để một mình con xách hết.]
[Quý bà Lâm: Cho cả nhà mình.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất