Chương 14
Trương Mẫn đang ngủ say thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, ngày cuối tuần hiếm hoi, thậm chí báo thức anh còn không đặt, nhưng vẫn không được ngủ ngon giấc. Điện thoại reo gấp đến nỗi anh còn chưa kịp nhớ lại giấc mơ tối qua thì đã quên sạch sẽ, đầu dây bên kia là giọng nói đầy lo lắng của thư ký Tiêu, anh cố gắng lắm mới nghe hiểu, hóa ra sáng nay khu nghỉ dưỡng của công ty bọn họ vớt được một thi thể từ hồ nhân tạo, không biết là khách hay nhân viên, bây giờ cảnh sát và bác sĩ pháp y đều đang ở hiện trường, ngoài cửa còn có không ít phóng viên nghe tin lập tức chạy đến, tình huống không ổn lắm, cần anh đến chủ trì cục diện.
Trương Mẫn cau mày cúp điện thoại, thật ra năm nào trong khu nghỉ dưỡng cũng có người trượt chân rơi xuống hồ nhân tạo do uống say không tỉnh táo, nhưng mạng người vẫn là quan trọng nhất, anh ấn ấn thái dương đang phát đau vì thiếu ngủ, tâm tình nặng nề bước xuống giường, tùy tiện lau mặt rồi mặc áo khoác vội vã chạy đến nơi xảy ra sự việc.
Nhà dột còn gặp mưa, anh xuống lầu mới phát hiện xe hết xăng, sợ là khó chạy đến được khu nghỉ dưỡng ở thành phố khác. Trương Mẫn đành phải lấy điện thoại ra gọi xe, đã lâu không ngồi taxi, có chút choáng váng, anh thuận tay mở cửa xe ra hóng gió, để gió nhẹ nhàng lướt qua mái tóc rũ trước trán, anh vươn tay vén mấy sợi tóc bị thổi loạn ra sau tai.
Trương Mẫn có chút phiền muộn, từ khi cha anh được chuẩn đoán mắc bệnh mãn tính liền giao công ty cho anh, mấy ông chú thường ngày hiền lành ân cần đột nhiên trở nên hà khắc đáng ghét, mỗi ngày đều có vô số ánh mắt dõi theo anh. Không khoa trương chút nào nếu nói mấy năm gần đây anh giống như đi trên lớp băng mỏng, sợ làm không tốt liền bị người ta coi như trò cười, chuyện lần này lớn như vậy, nếu xử lý không ổn thỏa sẽ bị hội đồng quản trị làm khó dễ, áp lực của anh thật sự không nhỏ chút nào.
Đi đường khá xa, trong lòng anh như có một tảng đá treo lơ lửng, đau đầu đến mấy cũng không thể chợp mắt được, đành phải ngồi ở ghế sau nhàm chán nhìn ngắm màn hình quảng cáo đến ngẩn người. Trang chủ là giao diện xem vận may của hôm nay, Trương Mẫn quan sát một chút liền quyết định thử xem sao, anh cũng đang nhàn rỗi, chi bằng làm gì đó giết thời gian. Câu hỏi không nhiều, đều là trắc nghiệm, mờ mịt lập lờ, rõ ràng là một chiều trò lừa đảo nếu cùng một người làm lần thứ hai sẽ nhận được một đáp án khác. Trương Mẫn dựa theo trực giác trả lời toàn bộ câu hỏi, hệ thống lại yêu cầu anh nhập tên và năm sinh, Trương Mẫn nhíu mày, có lẽ tên này của anh cũng rất phổ biến, chỉ một cái tên chắc không có để lộ thông tin riêng tư được, liền thành thật nhập vào, kết thúc bài kiểm tra này. Sau khi nhập xong trang liền biến thành màu đen, mấy hình tròn màu trắng xoay tới xoay lui ở giữa, đợi một lúc mới có kết quả.
Chữ trắng nền đen, trông thật trang nghiêm, Trương Mẫn đọc từng chữ trên màn hình xong không khỏi cười nhạt, gì đây, giải thưởng thơ cổ à? Sao lại không giống với vận thế hôm nay mà anh nghĩ trong lòng chứ.
Trên màn hình chỉ có hai dòng chữ lẳng lặng hiện lên, hiển thị một cách không đáng tin cậy.
- -- "Đương khi Giang Nam phong cảnh đẹp, giữa mùa hoa rơi lại gặp người."
Thi thể được vớt lên không có thứ gì có thể xác minh danh tính, cảnh sát đều đau đầu, phân tán xung quanh cẩn thận tìm kiếm chứng cứ hữu dụng, chỉ còn mình Triệu Phiếm Châu ngồi xổm bên thi thể kiểm tra tỉ mỉ, không muốn bỏ sót bất cứ chi tiết nào có ích cho việc điều tra. Thời tiết khá nóng, thi thể ngâm dưới nước vài ngày đã thối rửa không ít, bốc mùi, không đẹp đẽ gì, nhóm trợ lý pháp y đi theo là mấy cô gái nhỏ mới ra trường không lâu, đang cau mày che mũi đứng từ xa nhìn, không chịu tiến lên nửa bước. Triệu Phiếm Châu đứng dậy lắc lắc đầu, vẫy tay với bọn họ, trầm giọng nói: "Lại đây, đứng xa như vậy là sợ tìm được manh mối sao?"
Lão sư lúc nào cũng nghiêm túc, nhóm trợ lý cũng không dám lên tiếng, chỉ có một cô gái dũng cảm đáp: "Triệu lão sư, chúng tôi vừa tốt nghiệp, mấy thi thể mà bọn tôi tiếp xúc thường ngày cũng không đáng sợ như vậy, anh thông cảm một chút đi, cho chúng tôi thêm thời gian thích ứng."
Triệu Phiếm Châu nghe xong cũng không tức giận, kéo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú trưởng thành, đi tới vài bước: "Tôi thông cảm cho các cô vậy ai thông cảm cho thi thể? Nếu đã chọn nghề pháp y thì phải chuẩn bị tâm từ sớm, chẳng lẽ còn đợi nhìn thấy tranh vẽ kiểu này trong sách giáo khoa sao? Tôi cũng vừa tốt nghiệp đã đến đây công tác, nhưng không giống các cô, chỉ biết lùi về sau không dám tiến lên, thế nào, cả đời chỉ làm trợ lý pháp y là đủ rồi? Hay định làm trong hai năm rồi từ bỏ?"
Lời này vừa thốt ra đã có vài chàng trai không nhịn được nữa, cố nén cơn buồn nôn chạy đến xem xét thi thể, mấy cô gái dù cảm thấy khó chịu, nhưng nhìn gương mặt trắng nõn tinh xảo của Triệu Phiếm Châu, mặt đỏ bừng, bước tới vài bước để kiểm tra xem có ngoại thương không. Triệu Phiếm Châu bất đắc dĩ, vừa suy nghĩ về điểm khả nghi mới nhìn thấy vừa đi đến xe cảnh sát đậu bên hồ, người phụ trách nơi này hẳn đã đến rồi, cậu muốn đi xác nhận hình dạng của van thoát nước đặt dưới đáy hồ nhân tạo để nhận định xem vết lõm trên đầu thi thể có phải là vết thương trí mạng không.
Trương Mẫn mất rất nhiều công sức mới vào được khu nghỉ dưỡng, bên ngoài phóng viên vây kín, anh đóng cửa xe rồi gọi điện cho bảo an mới thuận lợi vào được bên trong, thái độ của cảnh sát không tốt lắm, dù sao xảy ra chuyện như vậy, đối với ai đều là một rắc rối lớn. Anh vừa dặn dò thư ký Tiêu liên hệ với bộ phận quan hệ công chúng của công ty đến đối phó với dư luận, vừa trả lời các câu hỏi của cảnh sát, chỉ tiếc là anh làm tổng giám đốc cũng không thể nắm rõ thông tin của từng khách hàng hoặc nhân viên, câu hỏi có thể trả lời cũng không nhiều, đều không thể giúp ích được gì, đến Trương Mẫn cũng cảm thấy lo lắng. Đúng lúc này, một nam nhân bên cạnh vội vàng đi tới hỏi anh một câu mà cuối cùng anh cũng có thể trả lời được: "Van thoát nước của hồ nhân tạo có hình gì?" Công trình này do Trương Mẫn tự tay lựa chọn và hoàn thiện, đối với chuyện hình dạng anh rõ như lòng bàn tay, có chút vui vẻ ngẩng đầu chuẩn bị trả lời, lại bắt gặp một đôi mắt quen thuộc, xinh đẹp, và kinh ngạc.
Tóc Trương Mẫn rũ xuống trước mắt, khiến trước mắt anh mờ mịt không rõ nguyên nhân, anh như đóng đinh tại chỗ không thể cử động, cảm giác đau đầu càng thêm mãnh liệt, mũi cay xè, giống như bị cảm.
Cậu không thay đổi gì cả.
Cậu mặc áo khoác trắng đeo găng tay của phòng thí nghiệm, trông rất đẹp, mà anh sáng nay đến mặt cũng chưa kịp rửa.
Cậu thật sự trở thành bác sĩ pháp y.
Triệu Phiếm Châu.
Triệu Phiếm Châu cũng ngạc nhiên không kém Trương Mẫn, đôi tay có thể giải phẫu các bộ phận một cách chuẩn xác đang run rẩy, thanh âm có chút khàn khàn, lời nói ra không đầu không đuôi.
"Xin lỗi." Cậu nuốt xuống, gian nan lặp lại lần nữa: "Trương Mẫn, xin lỗi."
Cảnh sát đứng cạnh Triệu Phiếm Châu bị lời này của cậu làm cho khó hiểu, muốn hỏi nhưng thấy cảm xúc cậu không đúng lắm, bọn họ hợp tác với nhau gần tám năm rồi, nhưng hắn chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của cậu, thức thời rời đi xa chút, tại bãi cỏ hỗn loạn để lại cho hai người một thế giới chỉ thuộc về riêng họ.
"Anh... Có khỏe không?" Triệu Phiếm Châu tiến lên một bước, thân thể cao lớn khiến cậu có mang đến cảm giác áp bức, không hiểu sao trông giống một chú cún lớn thất hồn lạc phách, nếu có tai và đuôi nhất định đều sẽ cụp xuống.
Trương Mẫn bình tĩnh lùi lại nửa bước, nuốt một ngụm nước bọt để trán an, cổ họng khô rát: "... Van thoát nước có hình cám bướm, bố trí hai van..."
"Em đã tìm anh, rất nhiều lần, nhưng không ai biết anh ở đâu, em đã tìm khắp cả trường." Triệu Phiếm Châu cắt ngang lời anh, cảm xúc đột ngột dâng trào khiến mắt cậu đỏ hoe, thanh âm run rẩy, cậu không biết đây có phải là lạc mất rồi trở về hay không, nhưng cậu biết, nếu ông trời đã để Trương Mẫn xuất hiện trở lại trong thế giới của cậu, cậu tuyệt đối sẽ không đánh mất anh lần nữa.
Đương nhiên là cậu không thể tìm được rồi. Trương Mẫn oán thầm, năm đó ngoại trừ luận văn tốt nghiệp anh không có lý do gì đến trường học, ngoại trừ hôm biện luận anh đến trường, đến cả lễ tốt nghiệp cũng không tham dự, chỉ vì sợ gặp Triệu Phiếm Châu. Anh thích Triệu Phiếm Châu là thật, nhưng từ mười năm trước, mười năm rất lâu, đến chương trình anh thích cũng đã sớm đổi MC, thực vật trong vành đai xanh vàng rồi lại xanh, trái đất quay được mười vòng, sự nhục nhã có thể từ từ quên đi, trái tim vỡ vụn cùng có thể từ từ lành lại.
Anh không nhìn Triệu Phiếm Châu, ánh mắt vô định đặt trên một ngọn đồi nhỏ phía xa: "Kích cỡ van thoát nước có trong hồ sơ ở văn phòng tôi, lát nữa tôi nói thư ký Tiêu đưa đến cho cậu."
"Anh..." Triệu Phiếm Châu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trắng trên ngón giữa của Trương Mẫn, do dự hỏi: "Anh đính hôn rồi?"
Nước mắt Trương Mẫn dường như đã bị gió hong khô, anh thu hồi ánh mắt, nhìn Triệu Phiếm Châu, không có biểu cảm gì: "Tôi không cần trả lời những câu hỏi không liên quan đến vụ án, đúng không?"
Triệu Phiếm Châu muốn nói gì đó, thư ký Tiêu từ xa chạy đến: "Trương tổng! Trương tổng, cuối cùng cũng tìm được anh, hội đồng quản trị muốn họp với anh, gấp lắm."
Trương Mẫn nghe vậy trong lòng căng thẳng, cũng không muốn dây dưa với người cũ nữa, quay đầu đi về phía xe của thư ký Tiêu đang đỗ bên đường, lại bị Triệu Phiếm Châu nắm lấy cánh tay, giọng cậu lúc này cực kỳ trầm thấp: "Câu hỏi cuối cùng, anh có thể... Bỏ em ra khỏi danh sách đen được không?"
Trương Mẫn sững sờ một lúc, nở nụ cười công thức, gằn từng chữ: "Bác sĩ Triệu, mười năm rồi, tài khoản Wechat đó tôi bỏ lâu rồi."
Anh nói xong liền nhẹ nhàng hất tay Triệu Phiếm Châu ra, đến lúc ngồi lên xe đầu ngón tay vẫn còn run. Đòi mạng mà, anh nhắm mắt lại, đúng là đương khi phong cảnh Giang Nam đẹp, giữa mùa hoa rơi lại gặp người, bói cũng chuẩn lắm.
Một ngày hỗn loạn cuối cùng cũng qua, Trương Mẫn mệt mỏi nằm trên giường, lấy điện thoại dùng để làm việc ra định xử lý tin nhắn rồi nghỉ ngơi, lại phát hiện cột liên hệ có một dấu chấm đỏ nho nhỏ, anh nhấn vào xem, quả nhiên là Triệu Phiếm Châu, không mời mà đến bám rễ vào Wechat công việc của anh. Anh không muốn để ý, lát sau lại nhận được yêu cầu thêm bạn của cậu, còn đính kèm một câu: "Chỉ bàn công việc, anh còn chưa nói cho em biết kích thước của van thoát nước."
Thư ký Tiêu, cậu chết chắc rồi.
Trương Mẫn nghiến răng chấp nhận yêu cầu của cậu, trong lòng hủy bỏ tiền thưởng tháng này của thư ký Tiêu.
Trương Mẫn cau mày cúp điện thoại, thật ra năm nào trong khu nghỉ dưỡng cũng có người trượt chân rơi xuống hồ nhân tạo do uống say không tỉnh táo, nhưng mạng người vẫn là quan trọng nhất, anh ấn ấn thái dương đang phát đau vì thiếu ngủ, tâm tình nặng nề bước xuống giường, tùy tiện lau mặt rồi mặc áo khoác vội vã chạy đến nơi xảy ra sự việc.
Nhà dột còn gặp mưa, anh xuống lầu mới phát hiện xe hết xăng, sợ là khó chạy đến được khu nghỉ dưỡng ở thành phố khác. Trương Mẫn đành phải lấy điện thoại ra gọi xe, đã lâu không ngồi taxi, có chút choáng váng, anh thuận tay mở cửa xe ra hóng gió, để gió nhẹ nhàng lướt qua mái tóc rũ trước trán, anh vươn tay vén mấy sợi tóc bị thổi loạn ra sau tai.
Trương Mẫn có chút phiền muộn, từ khi cha anh được chuẩn đoán mắc bệnh mãn tính liền giao công ty cho anh, mấy ông chú thường ngày hiền lành ân cần đột nhiên trở nên hà khắc đáng ghét, mỗi ngày đều có vô số ánh mắt dõi theo anh. Không khoa trương chút nào nếu nói mấy năm gần đây anh giống như đi trên lớp băng mỏng, sợ làm không tốt liền bị người ta coi như trò cười, chuyện lần này lớn như vậy, nếu xử lý không ổn thỏa sẽ bị hội đồng quản trị làm khó dễ, áp lực của anh thật sự không nhỏ chút nào.
Đi đường khá xa, trong lòng anh như có một tảng đá treo lơ lửng, đau đầu đến mấy cũng không thể chợp mắt được, đành phải ngồi ở ghế sau nhàm chán nhìn ngắm màn hình quảng cáo đến ngẩn người. Trang chủ là giao diện xem vận may của hôm nay, Trương Mẫn quan sát một chút liền quyết định thử xem sao, anh cũng đang nhàn rỗi, chi bằng làm gì đó giết thời gian. Câu hỏi không nhiều, đều là trắc nghiệm, mờ mịt lập lờ, rõ ràng là một chiều trò lừa đảo nếu cùng một người làm lần thứ hai sẽ nhận được một đáp án khác. Trương Mẫn dựa theo trực giác trả lời toàn bộ câu hỏi, hệ thống lại yêu cầu anh nhập tên và năm sinh, Trương Mẫn nhíu mày, có lẽ tên này của anh cũng rất phổ biến, chỉ một cái tên chắc không có để lộ thông tin riêng tư được, liền thành thật nhập vào, kết thúc bài kiểm tra này. Sau khi nhập xong trang liền biến thành màu đen, mấy hình tròn màu trắng xoay tới xoay lui ở giữa, đợi một lúc mới có kết quả.
Chữ trắng nền đen, trông thật trang nghiêm, Trương Mẫn đọc từng chữ trên màn hình xong không khỏi cười nhạt, gì đây, giải thưởng thơ cổ à? Sao lại không giống với vận thế hôm nay mà anh nghĩ trong lòng chứ.
Trên màn hình chỉ có hai dòng chữ lẳng lặng hiện lên, hiển thị một cách không đáng tin cậy.
- -- "Đương khi Giang Nam phong cảnh đẹp, giữa mùa hoa rơi lại gặp người."
Thi thể được vớt lên không có thứ gì có thể xác minh danh tính, cảnh sát đều đau đầu, phân tán xung quanh cẩn thận tìm kiếm chứng cứ hữu dụng, chỉ còn mình Triệu Phiếm Châu ngồi xổm bên thi thể kiểm tra tỉ mỉ, không muốn bỏ sót bất cứ chi tiết nào có ích cho việc điều tra. Thời tiết khá nóng, thi thể ngâm dưới nước vài ngày đã thối rửa không ít, bốc mùi, không đẹp đẽ gì, nhóm trợ lý pháp y đi theo là mấy cô gái nhỏ mới ra trường không lâu, đang cau mày che mũi đứng từ xa nhìn, không chịu tiến lên nửa bước. Triệu Phiếm Châu đứng dậy lắc lắc đầu, vẫy tay với bọn họ, trầm giọng nói: "Lại đây, đứng xa như vậy là sợ tìm được manh mối sao?"
Lão sư lúc nào cũng nghiêm túc, nhóm trợ lý cũng không dám lên tiếng, chỉ có một cô gái dũng cảm đáp: "Triệu lão sư, chúng tôi vừa tốt nghiệp, mấy thi thể mà bọn tôi tiếp xúc thường ngày cũng không đáng sợ như vậy, anh thông cảm một chút đi, cho chúng tôi thêm thời gian thích ứng."
Triệu Phiếm Châu nghe xong cũng không tức giận, kéo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú trưởng thành, đi tới vài bước: "Tôi thông cảm cho các cô vậy ai thông cảm cho thi thể? Nếu đã chọn nghề pháp y thì phải chuẩn bị tâm từ sớm, chẳng lẽ còn đợi nhìn thấy tranh vẽ kiểu này trong sách giáo khoa sao? Tôi cũng vừa tốt nghiệp đã đến đây công tác, nhưng không giống các cô, chỉ biết lùi về sau không dám tiến lên, thế nào, cả đời chỉ làm trợ lý pháp y là đủ rồi? Hay định làm trong hai năm rồi từ bỏ?"
Lời này vừa thốt ra đã có vài chàng trai không nhịn được nữa, cố nén cơn buồn nôn chạy đến xem xét thi thể, mấy cô gái dù cảm thấy khó chịu, nhưng nhìn gương mặt trắng nõn tinh xảo của Triệu Phiếm Châu, mặt đỏ bừng, bước tới vài bước để kiểm tra xem có ngoại thương không. Triệu Phiếm Châu bất đắc dĩ, vừa suy nghĩ về điểm khả nghi mới nhìn thấy vừa đi đến xe cảnh sát đậu bên hồ, người phụ trách nơi này hẳn đã đến rồi, cậu muốn đi xác nhận hình dạng của van thoát nước đặt dưới đáy hồ nhân tạo để nhận định xem vết lõm trên đầu thi thể có phải là vết thương trí mạng không.
Trương Mẫn mất rất nhiều công sức mới vào được khu nghỉ dưỡng, bên ngoài phóng viên vây kín, anh đóng cửa xe rồi gọi điện cho bảo an mới thuận lợi vào được bên trong, thái độ của cảnh sát không tốt lắm, dù sao xảy ra chuyện như vậy, đối với ai đều là một rắc rối lớn. Anh vừa dặn dò thư ký Tiêu liên hệ với bộ phận quan hệ công chúng của công ty đến đối phó với dư luận, vừa trả lời các câu hỏi của cảnh sát, chỉ tiếc là anh làm tổng giám đốc cũng không thể nắm rõ thông tin của từng khách hàng hoặc nhân viên, câu hỏi có thể trả lời cũng không nhiều, đều không thể giúp ích được gì, đến Trương Mẫn cũng cảm thấy lo lắng. Đúng lúc này, một nam nhân bên cạnh vội vàng đi tới hỏi anh một câu mà cuối cùng anh cũng có thể trả lời được: "Van thoát nước của hồ nhân tạo có hình gì?" Công trình này do Trương Mẫn tự tay lựa chọn và hoàn thiện, đối với chuyện hình dạng anh rõ như lòng bàn tay, có chút vui vẻ ngẩng đầu chuẩn bị trả lời, lại bắt gặp một đôi mắt quen thuộc, xinh đẹp, và kinh ngạc.
Tóc Trương Mẫn rũ xuống trước mắt, khiến trước mắt anh mờ mịt không rõ nguyên nhân, anh như đóng đinh tại chỗ không thể cử động, cảm giác đau đầu càng thêm mãnh liệt, mũi cay xè, giống như bị cảm.
Cậu không thay đổi gì cả.
Cậu mặc áo khoác trắng đeo găng tay của phòng thí nghiệm, trông rất đẹp, mà anh sáng nay đến mặt cũng chưa kịp rửa.
Cậu thật sự trở thành bác sĩ pháp y.
Triệu Phiếm Châu.
Triệu Phiếm Châu cũng ngạc nhiên không kém Trương Mẫn, đôi tay có thể giải phẫu các bộ phận một cách chuẩn xác đang run rẩy, thanh âm có chút khàn khàn, lời nói ra không đầu không đuôi.
"Xin lỗi." Cậu nuốt xuống, gian nan lặp lại lần nữa: "Trương Mẫn, xin lỗi."
Cảnh sát đứng cạnh Triệu Phiếm Châu bị lời này của cậu làm cho khó hiểu, muốn hỏi nhưng thấy cảm xúc cậu không đúng lắm, bọn họ hợp tác với nhau gần tám năm rồi, nhưng hắn chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của cậu, thức thời rời đi xa chút, tại bãi cỏ hỗn loạn để lại cho hai người một thế giới chỉ thuộc về riêng họ.
"Anh... Có khỏe không?" Triệu Phiếm Châu tiến lên một bước, thân thể cao lớn khiến cậu có mang đến cảm giác áp bức, không hiểu sao trông giống một chú cún lớn thất hồn lạc phách, nếu có tai và đuôi nhất định đều sẽ cụp xuống.
Trương Mẫn bình tĩnh lùi lại nửa bước, nuốt một ngụm nước bọt để trán an, cổ họng khô rát: "... Van thoát nước có hình cám bướm, bố trí hai van..."
"Em đã tìm anh, rất nhiều lần, nhưng không ai biết anh ở đâu, em đã tìm khắp cả trường." Triệu Phiếm Châu cắt ngang lời anh, cảm xúc đột ngột dâng trào khiến mắt cậu đỏ hoe, thanh âm run rẩy, cậu không biết đây có phải là lạc mất rồi trở về hay không, nhưng cậu biết, nếu ông trời đã để Trương Mẫn xuất hiện trở lại trong thế giới của cậu, cậu tuyệt đối sẽ không đánh mất anh lần nữa.
Đương nhiên là cậu không thể tìm được rồi. Trương Mẫn oán thầm, năm đó ngoại trừ luận văn tốt nghiệp anh không có lý do gì đến trường học, ngoại trừ hôm biện luận anh đến trường, đến cả lễ tốt nghiệp cũng không tham dự, chỉ vì sợ gặp Triệu Phiếm Châu. Anh thích Triệu Phiếm Châu là thật, nhưng từ mười năm trước, mười năm rất lâu, đến chương trình anh thích cũng đã sớm đổi MC, thực vật trong vành đai xanh vàng rồi lại xanh, trái đất quay được mười vòng, sự nhục nhã có thể từ từ quên đi, trái tim vỡ vụn cùng có thể từ từ lành lại.
Anh không nhìn Triệu Phiếm Châu, ánh mắt vô định đặt trên một ngọn đồi nhỏ phía xa: "Kích cỡ van thoát nước có trong hồ sơ ở văn phòng tôi, lát nữa tôi nói thư ký Tiêu đưa đến cho cậu."
"Anh..." Triệu Phiếm Châu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trắng trên ngón giữa của Trương Mẫn, do dự hỏi: "Anh đính hôn rồi?"
Nước mắt Trương Mẫn dường như đã bị gió hong khô, anh thu hồi ánh mắt, nhìn Triệu Phiếm Châu, không có biểu cảm gì: "Tôi không cần trả lời những câu hỏi không liên quan đến vụ án, đúng không?"
Triệu Phiếm Châu muốn nói gì đó, thư ký Tiêu từ xa chạy đến: "Trương tổng! Trương tổng, cuối cùng cũng tìm được anh, hội đồng quản trị muốn họp với anh, gấp lắm."
Trương Mẫn nghe vậy trong lòng căng thẳng, cũng không muốn dây dưa với người cũ nữa, quay đầu đi về phía xe của thư ký Tiêu đang đỗ bên đường, lại bị Triệu Phiếm Châu nắm lấy cánh tay, giọng cậu lúc này cực kỳ trầm thấp: "Câu hỏi cuối cùng, anh có thể... Bỏ em ra khỏi danh sách đen được không?"
Trương Mẫn sững sờ một lúc, nở nụ cười công thức, gằn từng chữ: "Bác sĩ Triệu, mười năm rồi, tài khoản Wechat đó tôi bỏ lâu rồi."
Anh nói xong liền nhẹ nhàng hất tay Triệu Phiếm Châu ra, đến lúc ngồi lên xe đầu ngón tay vẫn còn run. Đòi mạng mà, anh nhắm mắt lại, đúng là đương khi phong cảnh Giang Nam đẹp, giữa mùa hoa rơi lại gặp người, bói cũng chuẩn lắm.
Một ngày hỗn loạn cuối cùng cũng qua, Trương Mẫn mệt mỏi nằm trên giường, lấy điện thoại dùng để làm việc ra định xử lý tin nhắn rồi nghỉ ngơi, lại phát hiện cột liên hệ có một dấu chấm đỏ nho nhỏ, anh nhấn vào xem, quả nhiên là Triệu Phiếm Châu, không mời mà đến bám rễ vào Wechat công việc của anh. Anh không muốn để ý, lát sau lại nhận được yêu cầu thêm bạn của cậu, còn đính kèm một câu: "Chỉ bàn công việc, anh còn chưa nói cho em biết kích thước của van thoát nước."
Thư ký Tiêu, cậu chết chắc rồi.
Trương Mẫn nghiến răng chấp nhận yêu cầu của cậu, trong lòng hủy bỏ tiền thưởng tháng này của thư ký Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất