Chương 2
Trương Mẫn đã nghĩ tới rất nhiều lý do có thể xảy ra khiến anh muốn trở về căn biệt thự xa hoa lộng lẫy kia, tự dối lòng mình nói với cha rằng anh không thích đàn ông nữa, mong ông ta tha thứ, lại chưa từng nghĩ tới nguyên nhân thật sự là vì anh không quen ăn đồ ăn ngoài.
Kén chọn là tật xấu được dưỡng thành từ nhỏ của Trương Mẫn, anh không thích ăn đồ ăn bên ngoài, cho nên lên đến đại học rồi vẫn ở ngoại trú. Lúc học trung học, có một buổi sáng vì vội đi học mà quên mang cơm, đến lúc tan học đói đến nỗi tay chân bủn rủn cũng không chịu ăn gì trong căn tin. Trước khi chuyển ra ngoài anh đã cân nhắc vấn đề này, nhưng lần đầu tiên ngỗ nghịch với cha như vậy, một ngày ba bữa một bữa cũng không thể thiếu gì đó đều bị anh vứt ra sau đầu, coi như "không quan trọng". Kỳ thật anh biết rõ mình cũng không phải nam chính trong phim truyền hình, sau khi đoạn tuyệt quan hệ với gia đình có thể dựng nghiệp huy hoàng từ hai bàn tay trắng, trong cuộc đời không quá dài của anh, câu mà anh nghe nhiều nhất chính là cha anh nói anh là "phế vật", anh biết mình yếu đuối, nhát gan, không có sự che chở của cha liền biến thành kẻ vô tích sự, nhưng anh muốn phản nghịch một lần, vì đứa em họ độc ác, vì tính hướng bị cả nhà coi là ghê tởm, cũng là vì chính mình chưa từng nổi loạn bao giờ.
Nhưng lí tưởng và thực tế vẫn có chút chênh lệch, anh còn tưởng đến khi anh hết tiền nghèo túng mới bắt đầu nảy sinh ý định trở về, nhưng trăm triệu khả năng lại không nghĩ tới lần đầu tiên dao động là bởi vì quá đói. Đồ ăn ngoài mà anh gọi gần đây, không phải nhiều dầu thì là quá mặn, đầu bếp mỗi ngày phải lặp lại thao tác hàng trăm lần nên rất thiếu kiên nhẫn và qua loa có lệ, mở nắp nhựa ra, một mùi vị ngàn lần như một cùng nhiệt độ nguội lạnh khiến anh khó mà nuốt xuống được, chỉ trong một tuần ngắn ngủi đã đói đến mức gầy đi một vòng, đi đứng cũng có chút uể oải vô lực.
Hôm nay là thứ bảy, Trương Mẫn cố ý tắt đồng hồ báo thức, tưởng rằng ngủ qua giờ ăn thì sẽ không đói nữa, nhưng trong lúc nửa mơ nửa tỉnh lại ngửi thấy mùi thức ăn, không phải là đồ ăn ngồi được shipper đưa tới, là hương vị bữa ăn nóng hổi được chế biến trong căn bếp thuần túy của gia đình, cơm tỏa ra mùi thơm nóng của thóc, thịt heo hầm với hương liệu phức tạp vừa ngửi đã khiến người ta chảy nước miếng, Trương Mẫn ôm chăn dùng sức hít sâu một hơi, xác định hẳn còn có món rau, mùi rau xào bị anh dùng mũi tham lam hít vào phổi vào lần, còn gây nghiện hơn cả hút thuốc.
Trong nhà còn có người khác? Trương Mẫn không nằm nổi nữa, anh thật sự rất đói, đã một tuần rồi anh không ăn uống đàng hoàng, không biết là mẹ của Triệu Phiếm Châu đến thăm hay bạn gái cậu đến tìm, tóm lại nếu bây giờ anh bước ra, bất luận thế nào cũng sẽ mời anh ăn cùng đúng không?
Trương Mẫn nuốt nước miếng, vứt lòng tự tôn vốn đã mỏng như cánh ve ra sau cảm giác thèm ăn, xoay người xuống giường, xỏ dép lê bước ra cửa, cố ý tạo ra tiếng bước chân để tránh dọa đến mấy người có lẽ đang ôn chuyện ngoài kia.
Phòng khách thật yên tĩnh, sao không trò chuyện chứ, Trương Mẫn oán thầm, vươn tay đẩy cửa ra mới phát hiện, chẳng trách không có ai nói chuyện, hóa ra mẹ hay bạn gái gì đó của Triệu Phiếm Châu đều là do anh đoán bừa, trước bàn ăn trong phòng khách chỉ có mình Triệu Phiếm Châu đang ăn cơm, trước mặt đặt một iPad, phát một bộ phim chủ đề pháp y, hình ảnh cực kỳ đẫm máu, cũng không hiểu sao cậu có thể xem mấy thứ này trong khi ăn cơm.
Triệu Phiếm Châu ở nhà vẫn đeo tai nghe, đưa lưng về phía Trương Mẫn, mặc áo sơ mi trắng như thường ngày, hai bả vai còn vì động tác chống trên bàn mà hơi nhô lên, giống như một con rồng vẫn chưa biến hình xong.
Trương Mẫn bị lơ có chút xấu hổ, giả vờ đi vào nhà vệ sinh rồi lại đi ra, Triệu Phiếm Châu vẫn thờ ơ nhìn màn hình chăm chú, giống như anh là người tàng hình vậy.
Trương Mẫn phất tay quay trở lại phòng, miệng tuyệt vọng tiết ra nước miếng, sự thật chứng minh, cánh cửa này vẫn rất hữu dụng, bởi vì lúc nãy anh ra ngoài phát hiện mùi còn thơm hơn, thiếu chút nữa bỏ hết tự tôn xin Triệu Phiếm Châu cho anh ăn cùng. Anh lấy điện thoại mở app đặt đồ ăn ngoài lên, có chút ghét bỏ lướt xem, trong đầu chỉ toàn là đồ ăn trên bàn, thịt kho tàu, rau diếp sốt dầu hào, còn có một món canh mà anh không ngửi được, nhất thời không biết kinh ngạc Triệu Phiếm Châu còn biết nấu ăn hay kinh ngạc cậu chỉ có một người mà nấu nhiều như vậy, phải biết rằng trình độ bếp núc của Trương Mẫn chỉ giới hạn ở việc luộc trứng, còn bị nứt, trứng chảy ra khắp nơi, tựa như cuộc sống loạn thất bát tao của anh vậy.
Trương Mẫn nhìn app gọi đồ ăn ngoài, càng nhìn càng cảm thấy không muốn ăn, cố lấy hết dũng khí, quyết định ra dạo phòng khách một vòng thêm lần nữa. Đói chết được, anh nghĩ, trong thẻ còn không ít tiền, còn thể trả tiền ăn cho cậu.
Lần này anh gây ra động tĩnh lớn hơn một chút, cuối cùng cũng thu hút được ánh mắt của Triệu Phiếm Châu sau khi rót nước đến lần thứ tư, cậu tháo một bên tai nghe, khách sáo chào hỏi Trương Mẫn: "Anh dậy rồi à."
"À, à đúng, hơi khát nước, rót chút nước uống." Tim Trương Mẫn đập loạn, thậm chí có cảm giác như đối diện với mối tình đầu, mà hết thảy đều là vì thịt kho tàu, chính anh cũng cảm thấy có chút hoang đường.
"Ồ." Triệu Phiếm Châu đáp, muốn xoay người lại, nhưng hình như cảm thấy không tốt lắm, lại hỏi một câu: "Anh gọi món gì cho bữa trưa vậy?"
Trương Mẫn lúc này đã bưng cốc nước đến bên bàn ăn, tựa vào bàn, cười gượng hai tiếng: "Ha ha, tôi không gọi đồ ăn ngoài, thật sự không thích ăn, có đói cũng không nuốt nổi."
"Ồ." Triệu Phiếm Châu vừa tập trung xem tình tiết bộ phim trong iPad vừa lơ đãng giao tiếp: "Vậy anh có muốn..."
Lời còn chưa dứt, Trương Mẫn chỉ đợi một câu này, kéo ghế đến, vẻ mặt hưng phấn ngồi xuống.
"Vậy thật ngại quá."
"Ăn thử tiệm mì dưới lầu."
Lời nói của hai người đồng loạt vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, không khí ngưng trọng đến nỗi có thể nghe thấy rõ âm thanh trong tai nghe. Trương Mẫn theo bản năng đứng lên, nhưng đứng lên xong lại càng xấu hổ, hận không thể tìm một cái kẽ để chui xuống, còn tốt hơn đứng đây đỏ mặt.
Triệu Phiếm Châu cũng không có biểu cảm gì, chỉ tháo tai nghe bên còn lại xuống, bình tĩnh mở miệng, giống như lời vừa nãy cậu nói là "Có muốn ngồi xuống ăn cùng không?" vậy.
Triệu Phiếm Châu tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn Trương Mẫn: "Bát ở trong tủ, có đũa mới, ở ngăn thứ hai, anh rửa sạch trước rồi hẳn dùng."
"A, được." Trương Mẫn vội vàng đáp ứng rồi chạy vào bếp với vận tốc ánh sáng, có vấp vào chân cũng không hay biết.
Nhưng khi anh dùng đũa mới vừa mới rửa sạch còn ướt gắp miếng thịt bỏ vào miệng, mọi sự ngượng ngùng đều tan biến trong miệng theo miếng thịt hầm mềm, thật ngon, Trương Mẫn gắp một đũa cơm, vừa nhai nuốt, trong lòng vừa gào thét, mẹ nó cũng quá ngon rồi.
Có lẽ là vừa rồi đã mất mặt rồi, giờ cũng không còn gì để mất nữa, Trương Mẫn liên tục gắp vài đũa thức ăn nhét vào miệng, có chút gian nan mở miệng: "Cái đó, muốn thương lượng với cậu, có thể cho tôi ăn chực được không? Tôi ăn không nhiều, sẽ trả tiền ăn, tôi thật sự không nuốt nổi đồ ăn ngoài..."
"Anh giặt quần áo đi." Triệu Phiếm Châu vẫn là dáng vẻ vô cảm đó, tựa hồ không hề khó chịu trước yêu cầu vô lý của anh.
"Hả? Gì cơ?" Trương Mẫn bị câu trả lời không đầu không đuôi làm cho mơ hồ, có chút ngây ngốc nhìn Triệu Phiếm Châu, khóe miệng còn dính dầu.
"Tôi nói, anh không cần trả tiền ăn, giúp tôi giặt quần áo là được." Triệu Phiếm Châu nói xong lại giống như có chút ngại, quay mặt đi: "Tôi cũng thật sự không thích giặt quần áo."
"Không thành vấn đề!" Trương Mẫn nhanh chóng suy nghĩ một chút liền đồng ý, tuy rằng anh tạm thời không biết dùng chiếc máy giặt kiểu cũ trong phòng tắm, nhưng việc này không yêu cầu kỹ năng, so với kỹ thuật nấu ăn của anh còn khách quan hơn nhiều.
"Sau này cứ để tôi giặt quần áo." Trương Mẫn gật đầu khẳng định, lại gắp đồ ăn bỏ vào miệng nhai kỹ: "Còn... Còn có một chuyện, sau này có thể đừng xem thể loại phim này trong lúc ăn được không." Anh khó xử chỉ chỉ vào thi thể đang chờ giải phẫu trên màn hình, liếm môi: "Có chút buồn nôn."
"Không được." Triệu Phiếm Châu dứt khoát từ chối, không chút do dự.
"Được rồi." Trương Mẫn cắn đầu đũa, nghĩ nghĩ lại mở miệng: "Vậy tôi có thể gọi món ăn không, muốn ăn gì đó chẳng hạn..."
"Không được." Triệu Phiếm Châu liếc mắt nhìn anh, giống như ngạc nhiên sao trên thế giới này lại có người không biết xấu hổ như vậy, Trương Mẫn giống như cún con gặp khó khăn, rũ mắt, bị tổn thương, lại gắp thêm một miếng thịt, mới nhai được mấy cái đã nghe Triệu Phiếm Châu nói: "Hai chuyện này tôi chỉ có thể đáp ứng một chuyện."
"Thật không?" Trương Mẫn ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh: "Vậy tôi chọn món ăn, chọn món ăn."
"Ừm." Triệu Phiếm Châu cho mấy hạt cơm cuối cùng trong bát vào miệng: "Vậy anh phải cùng tôi đi chợ mua nguyên liệu."
"Được!" Trương Mẫn vui vẻ đến ngứa ngáy trong lòng, anh không cần phải về nhà vì quá đói nữa, ít nhất là tạm thời không cần, dù phải xem mấy bộ phim ghê người đó thì cũng có sao, anh nhanh chóng nuốt xuống mấy ngụm thức ăn, tầm mắt chuyển từ màn hình đỏ tươi sang gương mặt trắng nõn của Triệu Phiếm Châu ----- Cùng mấy món ăn mà cậu nấu, hình như phim cũng không còn ghê người đến vậy nữa.
Kén chọn là tật xấu được dưỡng thành từ nhỏ của Trương Mẫn, anh không thích ăn đồ ăn bên ngoài, cho nên lên đến đại học rồi vẫn ở ngoại trú. Lúc học trung học, có một buổi sáng vì vội đi học mà quên mang cơm, đến lúc tan học đói đến nỗi tay chân bủn rủn cũng không chịu ăn gì trong căn tin. Trước khi chuyển ra ngoài anh đã cân nhắc vấn đề này, nhưng lần đầu tiên ngỗ nghịch với cha như vậy, một ngày ba bữa một bữa cũng không thể thiếu gì đó đều bị anh vứt ra sau đầu, coi như "không quan trọng". Kỳ thật anh biết rõ mình cũng không phải nam chính trong phim truyền hình, sau khi đoạn tuyệt quan hệ với gia đình có thể dựng nghiệp huy hoàng từ hai bàn tay trắng, trong cuộc đời không quá dài của anh, câu mà anh nghe nhiều nhất chính là cha anh nói anh là "phế vật", anh biết mình yếu đuối, nhát gan, không có sự che chở của cha liền biến thành kẻ vô tích sự, nhưng anh muốn phản nghịch một lần, vì đứa em họ độc ác, vì tính hướng bị cả nhà coi là ghê tởm, cũng là vì chính mình chưa từng nổi loạn bao giờ.
Nhưng lí tưởng và thực tế vẫn có chút chênh lệch, anh còn tưởng đến khi anh hết tiền nghèo túng mới bắt đầu nảy sinh ý định trở về, nhưng trăm triệu khả năng lại không nghĩ tới lần đầu tiên dao động là bởi vì quá đói. Đồ ăn ngoài mà anh gọi gần đây, không phải nhiều dầu thì là quá mặn, đầu bếp mỗi ngày phải lặp lại thao tác hàng trăm lần nên rất thiếu kiên nhẫn và qua loa có lệ, mở nắp nhựa ra, một mùi vị ngàn lần như một cùng nhiệt độ nguội lạnh khiến anh khó mà nuốt xuống được, chỉ trong một tuần ngắn ngủi đã đói đến mức gầy đi một vòng, đi đứng cũng có chút uể oải vô lực.
Hôm nay là thứ bảy, Trương Mẫn cố ý tắt đồng hồ báo thức, tưởng rằng ngủ qua giờ ăn thì sẽ không đói nữa, nhưng trong lúc nửa mơ nửa tỉnh lại ngửi thấy mùi thức ăn, không phải là đồ ăn ngồi được shipper đưa tới, là hương vị bữa ăn nóng hổi được chế biến trong căn bếp thuần túy của gia đình, cơm tỏa ra mùi thơm nóng của thóc, thịt heo hầm với hương liệu phức tạp vừa ngửi đã khiến người ta chảy nước miếng, Trương Mẫn ôm chăn dùng sức hít sâu một hơi, xác định hẳn còn có món rau, mùi rau xào bị anh dùng mũi tham lam hít vào phổi vào lần, còn gây nghiện hơn cả hút thuốc.
Trong nhà còn có người khác? Trương Mẫn không nằm nổi nữa, anh thật sự rất đói, đã một tuần rồi anh không ăn uống đàng hoàng, không biết là mẹ của Triệu Phiếm Châu đến thăm hay bạn gái cậu đến tìm, tóm lại nếu bây giờ anh bước ra, bất luận thế nào cũng sẽ mời anh ăn cùng đúng không?
Trương Mẫn nuốt nước miếng, vứt lòng tự tôn vốn đã mỏng như cánh ve ra sau cảm giác thèm ăn, xoay người xuống giường, xỏ dép lê bước ra cửa, cố ý tạo ra tiếng bước chân để tránh dọa đến mấy người có lẽ đang ôn chuyện ngoài kia.
Phòng khách thật yên tĩnh, sao không trò chuyện chứ, Trương Mẫn oán thầm, vươn tay đẩy cửa ra mới phát hiện, chẳng trách không có ai nói chuyện, hóa ra mẹ hay bạn gái gì đó của Triệu Phiếm Châu đều là do anh đoán bừa, trước bàn ăn trong phòng khách chỉ có mình Triệu Phiếm Châu đang ăn cơm, trước mặt đặt một iPad, phát một bộ phim chủ đề pháp y, hình ảnh cực kỳ đẫm máu, cũng không hiểu sao cậu có thể xem mấy thứ này trong khi ăn cơm.
Triệu Phiếm Châu ở nhà vẫn đeo tai nghe, đưa lưng về phía Trương Mẫn, mặc áo sơ mi trắng như thường ngày, hai bả vai còn vì động tác chống trên bàn mà hơi nhô lên, giống như một con rồng vẫn chưa biến hình xong.
Trương Mẫn bị lơ có chút xấu hổ, giả vờ đi vào nhà vệ sinh rồi lại đi ra, Triệu Phiếm Châu vẫn thờ ơ nhìn màn hình chăm chú, giống như anh là người tàng hình vậy.
Trương Mẫn phất tay quay trở lại phòng, miệng tuyệt vọng tiết ra nước miếng, sự thật chứng minh, cánh cửa này vẫn rất hữu dụng, bởi vì lúc nãy anh ra ngoài phát hiện mùi còn thơm hơn, thiếu chút nữa bỏ hết tự tôn xin Triệu Phiếm Châu cho anh ăn cùng. Anh lấy điện thoại mở app đặt đồ ăn ngoài lên, có chút ghét bỏ lướt xem, trong đầu chỉ toàn là đồ ăn trên bàn, thịt kho tàu, rau diếp sốt dầu hào, còn có một món canh mà anh không ngửi được, nhất thời không biết kinh ngạc Triệu Phiếm Châu còn biết nấu ăn hay kinh ngạc cậu chỉ có một người mà nấu nhiều như vậy, phải biết rằng trình độ bếp núc của Trương Mẫn chỉ giới hạn ở việc luộc trứng, còn bị nứt, trứng chảy ra khắp nơi, tựa như cuộc sống loạn thất bát tao của anh vậy.
Trương Mẫn nhìn app gọi đồ ăn ngoài, càng nhìn càng cảm thấy không muốn ăn, cố lấy hết dũng khí, quyết định ra dạo phòng khách một vòng thêm lần nữa. Đói chết được, anh nghĩ, trong thẻ còn không ít tiền, còn thể trả tiền ăn cho cậu.
Lần này anh gây ra động tĩnh lớn hơn một chút, cuối cùng cũng thu hút được ánh mắt của Triệu Phiếm Châu sau khi rót nước đến lần thứ tư, cậu tháo một bên tai nghe, khách sáo chào hỏi Trương Mẫn: "Anh dậy rồi à."
"À, à đúng, hơi khát nước, rót chút nước uống." Tim Trương Mẫn đập loạn, thậm chí có cảm giác như đối diện với mối tình đầu, mà hết thảy đều là vì thịt kho tàu, chính anh cũng cảm thấy có chút hoang đường.
"Ồ." Triệu Phiếm Châu đáp, muốn xoay người lại, nhưng hình như cảm thấy không tốt lắm, lại hỏi một câu: "Anh gọi món gì cho bữa trưa vậy?"
Trương Mẫn lúc này đã bưng cốc nước đến bên bàn ăn, tựa vào bàn, cười gượng hai tiếng: "Ha ha, tôi không gọi đồ ăn ngoài, thật sự không thích ăn, có đói cũng không nuốt nổi."
"Ồ." Triệu Phiếm Châu vừa tập trung xem tình tiết bộ phim trong iPad vừa lơ đãng giao tiếp: "Vậy anh có muốn..."
Lời còn chưa dứt, Trương Mẫn chỉ đợi một câu này, kéo ghế đến, vẻ mặt hưng phấn ngồi xuống.
"Vậy thật ngại quá."
"Ăn thử tiệm mì dưới lầu."
Lời nói của hai người đồng loạt vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, không khí ngưng trọng đến nỗi có thể nghe thấy rõ âm thanh trong tai nghe. Trương Mẫn theo bản năng đứng lên, nhưng đứng lên xong lại càng xấu hổ, hận không thể tìm một cái kẽ để chui xuống, còn tốt hơn đứng đây đỏ mặt.
Triệu Phiếm Châu cũng không có biểu cảm gì, chỉ tháo tai nghe bên còn lại xuống, bình tĩnh mở miệng, giống như lời vừa nãy cậu nói là "Có muốn ngồi xuống ăn cùng không?" vậy.
Triệu Phiếm Châu tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn Trương Mẫn: "Bát ở trong tủ, có đũa mới, ở ngăn thứ hai, anh rửa sạch trước rồi hẳn dùng."
"A, được." Trương Mẫn vội vàng đáp ứng rồi chạy vào bếp với vận tốc ánh sáng, có vấp vào chân cũng không hay biết.
Nhưng khi anh dùng đũa mới vừa mới rửa sạch còn ướt gắp miếng thịt bỏ vào miệng, mọi sự ngượng ngùng đều tan biến trong miệng theo miếng thịt hầm mềm, thật ngon, Trương Mẫn gắp một đũa cơm, vừa nhai nuốt, trong lòng vừa gào thét, mẹ nó cũng quá ngon rồi.
Có lẽ là vừa rồi đã mất mặt rồi, giờ cũng không còn gì để mất nữa, Trương Mẫn liên tục gắp vài đũa thức ăn nhét vào miệng, có chút gian nan mở miệng: "Cái đó, muốn thương lượng với cậu, có thể cho tôi ăn chực được không? Tôi ăn không nhiều, sẽ trả tiền ăn, tôi thật sự không nuốt nổi đồ ăn ngoài..."
"Anh giặt quần áo đi." Triệu Phiếm Châu vẫn là dáng vẻ vô cảm đó, tựa hồ không hề khó chịu trước yêu cầu vô lý của anh.
"Hả? Gì cơ?" Trương Mẫn bị câu trả lời không đầu không đuôi làm cho mơ hồ, có chút ngây ngốc nhìn Triệu Phiếm Châu, khóe miệng còn dính dầu.
"Tôi nói, anh không cần trả tiền ăn, giúp tôi giặt quần áo là được." Triệu Phiếm Châu nói xong lại giống như có chút ngại, quay mặt đi: "Tôi cũng thật sự không thích giặt quần áo."
"Không thành vấn đề!" Trương Mẫn nhanh chóng suy nghĩ một chút liền đồng ý, tuy rằng anh tạm thời không biết dùng chiếc máy giặt kiểu cũ trong phòng tắm, nhưng việc này không yêu cầu kỹ năng, so với kỹ thuật nấu ăn của anh còn khách quan hơn nhiều.
"Sau này cứ để tôi giặt quần áo." Trương Mẫn gật đầu khẳng định, lại gắp đồ ăn bỏ vào miệng nhai kỹ: "Còn... Còn có một chuyện, sau này có thể đừng xem thể loại phim này trong lúc ăn được không." Anh khó xử chỉ chỉ vào thi thể đang chờ giải phẫu trên màn hình, liếm môi: "Có chút buồn nôn."
"Không được." Triệu Phiếm Châu dứt khoát từ chối, không chút do dự.
"Được rồi." Trương Mẫn cắn đầu đũa, nghĩ nghĩ lại mở miệng: "Vậy tôi có thể gọi món ăn không, muốn ăn gì đó chẳng hạn..."
"Không được." Triệu Phiếm Châu liếc mắt nhìn anh, giống như ngạc nhiên sao trên thế giới này lại có người không biết xấu hổ như vậy, Trương Mẫn giống như cún con gặp khó khăn, rũ mắt, bị tổn thương, lại gắp thêm một miếng thịt, mới nhai được mấy cái đã nghe Triệu Phiếm Châu nói: "Hai chuyện này tôi chỉ có thể đáp ứng một chuyện."
"Thật không?" Trương Mẫn ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh: "Vậy tôi chọn món ăn, chọn món ăn."
"Ừm." Triệu Phiếm Châu cho mấy hạt cơm cuối cùng trong bát vào miệng: "Vậy anh phải cùng tôi đi chợ mua nguyên liệu."
"Được!" Trương Mẫn vui vẻ đến ngứa ngáy trong lòng, anh không cần phải về nhà vì quá đói nữa, ít nhất là tạm thời không cần, dù phải xem mấy bộ phim ghê người đó thì cũng có sao, anh nhanh chóng nuốt xuống mấy ngụm thức ăn, tầm mắt chuyển từ màn hình đỏ tươi sang gương mặt trắng nõn của Triệu Phiếm Châu ----- Cùng mấy món ăn mà cậu nấu, hình như phim cũng không còn ghê người đến vậy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất