Chương 10
Triệu Phiếm Châu có chút bất an.
Lúc Trương Mẫn rời đi, vẻ mặt rõ ràng rất bình thường, nhưng Triệu Phiếm Châu vẫn cảm thấy không đúng lắm.
Buổi trưa cũng vậy, Trương Mẫn quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi không giống một người bình thường...
Cậu biết, Trương Mẫn không phải như thế. Anh thích giả vờ, khẩu thị tâm phi, thích tỏ ra nóng nảy. Tuy rằng bọn họ chỉ mới sống chung hơn một tháng, nhưng Trương Mẫn vui vẻ hoạt bát mới thật sự là anh, chứ không phải dáng vẻ hôm nay cậu nhìn thấy.
Triệu Phiếm Châu không biết phải làm sao, nhưng không thể ở nhà đợi được.
Hạ quyết tâm, Triệu Phiếm Châu lấy chìa khóa rồi ra ngoài.
Chín giờ tối, trong tiểu khu vẫn còn vài người đi tản bộ, nhiều người còn dẫn theo con, chơi đùa ở bãi đất trống trong tiểu khu, vô cùng ồn ào náo nhiệt. Triệu Phiếm Châu nhìn khung cảnh quen thuộc, lại không biết phải đi đâu.
Có lẽ Trương Mẫn thật sự ngủ lại ở nhà của cha mình.
Triệu Phiếm Châu mở điện thoại, nhìn thấy một loạt tin nhắn cậu gửi cho Trương Mẫn.
Vẫn như cũ không có hồi âm.
Triệu Phiếm Châu đi dạo xung quanh tiểu khu, bất tri bất giác đi tới gần ga ra. Đèn trong ga ra bị hỏng, tối đen một mảnh, xung quanh cũng không có ai. Triệu Phiếm Châu vừa định xoay người, lại nghe thấy một tiếng vang nhỏ.
Mèo hoang???
Triệu Phiếm Châu mang theo mấy phần nghi hoặc đi qua xem thử, lại thấy được một cảnh tượng ngoài ý muốn.
Trương Mẫn ngồi ở ven đường lối vào của ga ra, ôm gối thu mình trong bóng tối, bên chân còn có mấy lon bia rỗng.
"Trương Mẫn?!"
Nghe được có người gọi mình, Trương Mẫn có chút mơ hồ ngẩng đầu.
Triệu Phiếm Châu mặc áo trắng, đưa lưng về phía ánh trăng, vẻ mặt lo lắng nhìn anh.
Trương Mẫn đột nhiên không nhịn được nữa.
Anh cứ như vậy nhìn Triệu Phiếm Châu, nước mắt từng giọt lại từng giọt rơi xuống, không phát ra tiếng, nhưng mỗi một giọt đều đang bóp nát tim Triệu Phiếm Châu.
Triệu Phiếm Châu đi đến định kéo anh dậy, lúc này mới thấy rõ vết thương trên trán anh. Máu đã ngừng chảy, một vệt máu khô đọng lại trên mặt, vô cùng kinh người.
"Đã xảy ra chuyện gì?!" Triệu Phiếm Châu nắm lấy tay anh, muốn nhìn rõ ràng hơn, lại bị Trương Mẫn ôm lấy.
Cả người anh vùi vào lòng Triệu Phiếm Châu, lớn tiếng khóc rống.
Triệu Phiếm Châu không còn cách nào, chỉ có thể ôm lấy anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh.
Hồi lâu sau, người trong lòng mới ngừng khóc.
"Đến bệnh viện xem thử được không? Nếu không xử lý sẽ để lại sẹo."
Trương Mẫn lắc đầu, không chịu buông tay ra.
"Vậy... Về nhà?"
Lần này anh bất động.
Triệu Phiếm Châu trực tiếp bế người lên.
!!!
Trương Mẫn không ngờ lại bị bế lên như vậy, theo bản năng ôm lấy cổ Triệu Phiếm Châu, sau đó mới nhớ ra phải cự tuyệt: "Đừng... Đừng làm vậy."
"Yên tâm, không ai thấy đâu."
Hai người vào thang máy trong ga ra, đi thẳng lên nhà.
Vào phòng khách, Triệu Phiếm Châu mới thấy rõ vết thường trên trán anh nghiêm trọng thế nào. Trán bị xước một đường, còn có vết bầm, Triệu Phiếm Châu muốn kiểm tra miệng vết thương, nhưng vừa đụng vào Trương Mẫn, anh liền trốn.
Triệu Phiếm Châu tìm thuốc trị thương lần trước cậu mua.
Dùng bông tẩm cồn từng chút một rửa sạch vết thương, Trương Mẫn đau đến mặt trắng bệch.
"Sao lại thành ra như vậy?"
Không phải anh... Chỉ về nhà một chuyến thôi sao?
Trương Mẫn cúi đầu không nói gì.
"Trương Mẫn..." Băng bó vết thương xong, Triệu Phiếm Châu kéo tay anh: "Đã xảy ra chuyện gì, anh có thể nói cho em biết."
Thấy anh không chịu mở miệng, Triệu Phiếm Châu thở dài: "Trên người còn vết thương nào khác không?"
Cậu vẫn chưa quên, lần trước Trương Mẫn uống rượu về nhà, trên người còn có vài vết bầm tím.
"Không..."
"Đừng gạt em."
Trương Mẫn lại trầm mặc.
Vậy chính là còn vết thương khác.
Triệu Phiếm Châu vươn tay cởi cúc áo sơ mi đen của anh, bị Trương Mẫn giữ chặt tay: "Tôi... Tôi có thể tự xử lý."
"Tin anh mới lạ."
Triệu Phiếm Châu bình thường là một chàng trai ôn nhu vô hại, hiện giờ lại quyết tâm muốn cởi áo anh ra, Trương Mẫn hoàn toàn không phải đối thủ của cậu, hai tay bị Triệu Phiếm Châu dùng một tay giữ trên đỉnh đầu, tay còn lại có thể dễ dàng cởi cúc áo của anh.
"Triệu... Triệu Phiếm Châu!"
"Có hét lên cũng vô ích."
Cởi đến cúc áo thứ ba, liền lộ ra mấy vết bầm trên ngực anh, theo hơi thở dồn dập của Trương Mẫn, có chút phập phồng.
Sắc mặt Triệu Phiếm Châu lạnh đi.
"Ai đánh?"
"Triệu Phiếm Châu..." Đã biết thành ngữ khí khẩn cầu.
"Cha anh?" Triệu Phiếm Châu gần như chắc chắn: "Lần trước cũng vậy?!"
Trương Mẫn biết không thể che giấu, từ bỏ không giãy dụa nữa.
Triệu Phiếm Châu thấy anh không vùng vẫy, buông lỏng tay anh ra, tiếp tục cởi từng cúc áo: "Ông ta dựa vào cái gì mà đánh anh."
"Tôi... Vẫn luôn cho rằng, tôi không phải con ruột của ông ấy." Trương Mẫn thấy Triệu Phiếm Châu cẩn thận xử lý vết thương cho mình, quyết định nói ra tất cả.
"Con trai ruột của ông ấy, lúc nhỏ đã bị lạc mất. Vì sợ mẹ thương tâm quá độ, cùng vì tìm một người thừa kế cho tập đoàn Tứ Hải, ông ấy nhận nuôi tôi."
"Trầm Tú Chi... Chính là người cậu nhìn thấy buổi trưa... Bà ấy mới là mẹ ruột của tôi."
Tôi nghĩ... Bà ấy chỉ là muốn tôi thừa kế tập đoàn Tứ Hải."
"Hóa ra... Tôi không phải con nuôi gì đó, đứa nhỏ kia mất tích, cũng không phải là ngoài ý muốn."
Thanh âm Trương Mẫn khàn khàn, có chút tuyệt vọng.
"Tôi là con trai riêng của ông ấy và Trầm Tú Chi, là mẹ ruột của tôi, cố ý vứt bỏ đứa con trai kia của ông ấy..."
"Tôi không nên sống trên thế giới này."
"Sự ra đời đời của tôi, chính là một sai lầm."
Lúc Trương Mẫn rời đi, vẻ mặt rõ ràng rất bình thường, nhưng Triệu Phiếm Châu vẫn cảm thấy không đúng lắm.
Buổi trưa cũng vậy, Trương Mẫn quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi không giống một người bình thường...
Cậu biết, Trương Mẫn không phải như thế. Anh thích giả vờ, khẩu thị tâm phi, thích tỏ ra nóng nảy. Tuy rằng bọn họ chỉ mới sống chung hơn một tháng, nhưng Trương Mẫn vui vẻ hoạt bát mới thật sự là anh, chứ không phải dáng vẻ hôm nay cậu nhìn thấy.
Triệu Phiếm Châu không biết phải làm sao, nhưng không thể ở nhà đợi được.
Hạ quyết tâm, Triệu Phiếm Châu lấy chìa khóa rồi ra ngoài.
Chín giờ tối, trong tiểu khu vẫn còn vài người đi tản bộ, nhiều người còn dẫn theo con, chơi đùa ở bãi đất trống trong tiểu khu, vô cùng ồn ào náo nhiệt. Triệu Phiếm Châu nhìn khung cảnh quen thuộc, lại không biết phải đi đâu.
Có lẽ Trương Mẫn thật sự ngủ lại ở nhà của cha mình.
Triệu Phiếm Châu mở điện thoại, nhìn thấy một loạt tin nhắn cậu gửi cho Trương Mẫn.
Vẫn như cũ không có hồi âm.
Triệu Phiếm Châu đi dạo xung quanh tiểu khu, bất tri bất giác đi tới gần ga ra. Đèn trong ga ra bị hỏng, tối đen một mảnh, xung quanh cũng không có ai. Triệu Phiếm Châu vừa định xoay người, lại nghe thấy một tiếng vang nhỏ.
Mèo hoang???
Triệu Phiếm Châu mang theo mấy phần nghi hoặc đi qua xem thử, lại thấy được một cảnh tượng ngoài ý muốn.
Trương Mẫn ngồi ở ven đường lối vào của ga ra, ôm gối thu mình trong bóng tối, bên chân còn có mấy lon bia rỗng.
"Trương Mẫn?!"
Nghe được có người gọi mình, Trương Mẫn có chút mơ hồ ngẩng đầu.
Triệu Phiếm Châu mặc áo trắng, đưa lưng về phía ánh trăng, vẻ mặt lo lắng nhìn anh.
Trương Mẫn đột nhiên không nhịn được nữa.
Anh cứ như vậy nhìn Triệu Phiếm Châu, nước mắt từng giọt lại từng giọt rơi xuống, không phát ra tiếng, nhưng mỗi một giọt đều đang bóp nát tim Triệu Phiếm Châu.
Triệu Phiếm Châu đi đến định kéo anh dậy, lúc này mới thấy rõ vết thương trên trán anh. Máu đã ngừng chảy, một vệt máu khô đọng lại trên mặt, vô cùng kinh người.
"Đã xảy ra chuyện gì?!" Triệu Phiếm Châu nắm lấy tay anh, muốn nhìn rõ ràng hơn, lại bị Trương Mẫn ôm lấy.
Cả người anh vùi vào lòng Triệu Phiếm Châu, lớn tiếng khóc rống.
Triệu Phiếm Châu không còn cách nào, chỉ có thể ôm lấy anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh.
Hồi lâu sau, người trong lòng mới ngừng khóc.
"Đến bệnh viện xem thử được không? Nếu không xử lý sẽ để lại sẹo."
Trương Mẫn lắc đầu, không chịu buông tay ra.
"Vậy... Về nhà?"
Lần này anh bất động.
Triệu Phiếm Châu trực tiếp bế người lên.
!!!
Trương Mẫn không ngờ lại bị bế lên như vậy, theo bản năng ôm lấy cổ Triệu Phiếm Châu, sau đó mới nhớ ra phải cự tuyệt: "Đừng... Đừng làm vậy."
"Yên tâm, không ai thấy đâu."
Hai người vào thang máy trong ga ra, đi thẳng lên nhà.
Vào phòng khách, Triệu Phiếm Châu mới thấy rõ vết thường trên trán anh nghiêm trọng thế nào. Trán bị xước một đường, còn có vết bầm, Triệu Phiếm Châu muốn kiểm tra miệng vết thương, nhưng vừa đụng vào Trương Mẫn, anh liền trốn.
Triệu Phiếm Châu tìm thuốc trị thương lần trước cậu mua.
Dùng bông tẩm cồn từng chút một rửa sạch vết thương, Trương Mẫn đau đến mặt trắng bệch.
"Sao lại thành ra như vậy?"
Không phải anh... Chỉ về nhà một chuyến thôi sao?
Trương Mẫn cúi đầu không nói gì.
"Trương Mẫn..." Băng bó vết thương xong, Triệu Phiếm Châu kéo tay anh: "Đã xảy ra chuyện gì, anh có thể nói cho em biết."
Thấy anh không chịu mở miệng, Triệu Phiếm Châu thở dài: "Trên người còn vết thương nào khác không?"
Cậu vẫn chưa quên, lần trước Trương Mẫn uống rượu về nhà, trên người còn có vài vết bầm tím.
"Không..."
"Đừng gạt em."
Trương Mẫn lại trầm mặc.
Vậy chính là còn vết thương khác.
Triệu Phiếm Châu vươn tay cởi cúc áo sơ mi đen của anh, bị Trương Mẫn giữ chặt tay: "Tôi... Tôi có thể tự xử lý."
"Tin anh mới lạ."
Triệu Phiếm Châu bình thường là một chàng trai ôn nhu vô hại, hiện giờ lại quyết tâm muốn cởi áo anh ra, Trương Mẫn hoàn toàn không phải đối thủ của cậu, hai tay bị Triệu Phiếm Châu dùng một tay giữ trên đỉnh đầu, tay còn lại có thể dễ dàng cởi cúc áo của anh.
"Triệu... Triệu Phiếm Châu!"
"Có hét lên cũng vô ích."
Cởi đến cúc áo thứ ba, liền lộ ra mấy vết bầm trên ngực anh, theo hơi thở dồn dập của Trương Mẫn, có chút phập phồng.
Sắc mặt Triệu Phiếm Châu lạnh đi.
"Ai đánh?"
"Triệu Phiếm Châu..." Đã biết thành ngữ khí khẩn cầu.
"Cha anh?" Triệu Phiếm Châu gần như chắc chắn: "Lần trước cũng vậy?!"
Trương Mẫn biết không thể che giấu, từ bỏ không giãy dụa nữa.
Triệu Phiếm Châu thấy anh không vùng vẫy, buông lỏng tay anh ra, tiếp tục cởi từng cúc áo: "Ông ta dựa vào cái gì mà đánh anh."
"Tôi... Vẫn luôn cho rằng, tôi không phải con ruột của ông ấy." Trương Mẫn thấy Triệu Phiếm Châu cẩn thận xử lý vết thương cho mình, quyết định nói ra tất cả.
"Con trai ruột của ông ấy, lúc nhỏ đã bị lạc mất. Vì sợ mẹ thương tâm quá độ, cùng vì tìm một người thừa kế cho tập đoàn Tứ Hải, ông ấy nhận nuôi tôi."
"Trầm Tú Chi... Chính là người cậu nhìn thấy buổi trưa... Bà ấy mới là mẹ ruột của tôi."
Tôi nghĩ... Bà ấy chỉ là muốn tôi thừa kế tập đoàn Tứ Hải."
"Hóa ra... Tôi không phải con nuôi gì đó, đứa nhỏ kia mất tích, cũng không phải là ngoài ý muốn."
Thanh âm Trương Mẫn khàn khàn, có chút tuyệt vọng.
"Tôi là con trai riêng của ông ấy và Trầm Tú Chi, là mẹ ruột của tôi, cố ý vứt bỏ đứa con trai kia của ông ấy..."
"Tôi không nên sống trên thế giới này."
"Sự ra đời đời của tôi, chính là một sai lầm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất