Chương 8
Thư ký Tiêu thật lâu cũng không nhận được hồi âm, gửi một loạt tin nhắn.
Trương Mẫn lười đọc, trực tiếp đáp lại một câu.
"Ồn quá, ngủ rồi."
Thư ký Tiêu đang ở trên tàu cao tốc âm thầm toát mồ hôi lạnh thay Triệu Phiếm Châu.
Hắn còn nhớ rõ khi bản thân vừa làm thư ký cho Trương Mẫn... Đại khái một ngày bị mắng là ngu ngốc mấy chục lần.
Hy vọng Triệu Phiếm Châu có thể chống đỡ được áp lực này.
Sự thật chứng minh, Trương Mẫn có hai mặt.
Tám giờ sáng, hai người ngồi trên xe đến tập đoàn Triệu thị. Sau khi lên xe, Trương Mẫn đóng vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau lại, tiếp nhận văn kiện Triệu Phiếm Châu đưa cho.
"Cuộc họp hôm nay là bàn về phương hướng hợp tác tiếp theo, chi tiết cần chú ý và phương án thay thế đã đánh dấu trong văn kiện rồi, anh xem thử đi."
Trương Mẫn ừ một tiếng, giả vờ như lơ đãng liếc mắt qua Triệu Phiếm Châu một cái.
Quầng thâm trên mắt vô cùng rõ ràng.
"Tôi tự xem là được, còn một lúc nữa mới đến Triệu thị, cậu không cần lo cho tôi."
Triệu Phiếm Châu không nhịn được cong môi.
"Vâng, Trương tổng."
Cậu ngoan ngoãn ngả người ra sau, nhắm hai mắt lại.
Văn kiện được sắp xếp rất kỹ càng, những vẫn còn một số sai lầm khó tránh khỏi. Trương Mẫn bình thường không thể chứa nổi một hạt cát trong mắt hôm nay lại không thèm quan tâm, lấy bút trong túi ra sửa lại, sau đó đóng văn kiện lại.
Anh quay đầu nhìn Triệu Phiếm Châu, không biết cậu đã ngủ chưa, nhưng nhìn gương mặt ngủ say ở khoảng cách gần như vậy...
Thật sự là quá đẹp rồi.
Sao lông mi lại dài như vậy...
Ngứa tay, muốn sờ...
"Trương tổng, dậy đi."
Bên tai truyền đến một giọng nam trầm thấp, Trương Mẫn mơ màng tỉnh lại.
Anh vậy mà lại ngủ quên khi đang ngắm gương mặt ngủ say của Triệu Phiếm Châu...
Trương Mẫn mở to mắt, Triệu Phiếm Châu mỉm cười nhìn anh.
"Còn năm phút nữa là đến Triệu thị rồi."
Trương Mẫn ừ một tiếng, ngồi ngay ngắn, tiện tay kéo vạt áo.
Người bên cạnh đột nhiên nghiêng người qua. . ngôn tình hài
"Cậu... Làm gì vậy."
Triệu Phiếm Châu vươn tay, dùng ngón tay mảnh khảnh nắm cà vạt của anh.
"Lệch rồi."
Trương Mẫn không dám thở mạnh.
Rõ ràng chỉ là chỉnh cà vạt... Nhưng từng nơi mà cậu chạm qua, tựa hồ đều nổi lửa.
Nóng không chịu được.
Cuộc họp diễn ra thuận lợi, lúc rời khỏi Triệu thị cũng đã là giữa trưa.
Triệu Phiếm Châu xem lịch trình.
"Chiều nay còn có một cuộc họp nội bội của các giám đốc điều hành cấp cao trong công ty vào lúc một giờ rưỡi, về nhà ăn hay là..."
"Ghé chỗ nào gần công ty ăn đi."
"Được."
Trên xe, Triệu Phếm Châu lấy ra trong túi văn kiện một gói bánh quy nhỏ đưa cho Trương Mẫn: "Đợi lát nữa mới về đến công ty, ăn trước đi."
"Trẻ con mới ăn thứ này..." Trương Mẫn nhỏ giọng kháng nghị, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận bánh quy.
"Dạ dày anh không tốt, đừng để bị đói."
Trương Mẫn mở gói bánh quy ra, vành tai hơi nóng.
Không ngờ đến, vừa mới bước vào tập đoàn Tứ Hải, một người phụ nữ trung niên vội vàng chạy đến.
"Trương Mẫn!"
Nhân viên ở quầy lễ tân cũng chạy đến.
"Xin lỗi Trương tổng... Vị phu nhân này nói muốn tìm ngài, lại không có hẹn trước. Chúng tôi nói ngày không có ở đây, bà ấy liền ở đây đợi..."
Trương mẫn ừ một tiếng: "Không sao, trở lại làm việc đi."
"Vâng Trương tổng."
Nhân viên kia đi rồi, Trương Mẫn mới nhìn người phụ nữ kia.
"Sao lại đến đây..."
"Con còn nói! Nếu không phải mẹ xem được tin tức, còn không biết..."
Người phụ nữ đột nhiên dừng lại, ánh mắt dừng trên người Triệu Phiếm Châu, nghi ngờ nhìn từ trên xuống một vòng: "Cậu ta là ai vậy? Con đổi thư ký từ khi nào?"
"Không đổi. Quên đi, đến văn phòng của con trước đã."
Cả ba vào thang máy, lên lầu.
Bên ngoài văn phòng tổng tài, Triệu Phiếm Châu đẩy đẩy cánh tay Trương Mẫn: "Hay là em ở ngoài đợi anh?"
Trương Mẫn không muốn Triệu Phiếm Châu nghe được cuộc đối thoại sắp tới, nhưng hai người họp cả buổi sáng mệt chết được, Triệu Phiếm Châu lại không quen biết ai trong tập đoàn... Ngoại trừ văn phòng của anh, cũng không còn chỗ nào để nghỉ ngơi.
"... Không sao, cậu vào đi."
Sự cảnh giác trong mắt người phụ nữ kĩ càng lớn hơn.
Vào văn phòng, Triệu Phiếm Châu tự giác tìm một chỗ thật xa ngồi xuống, Trương Mẫn đóng cửa lại, nhìn người phụ nữ kia.
"Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại?"
"Việc này không thể nói rõ ràng qua điện thoại, sao con lại làm trái ý cha con, hợp tác với Triệu thị?"
Trương Mẫn nhíu mày: "Ai nói cho mẹ biết?"
"... Con không cần biết. Con là con trai duy nhất của cha con, chỉ cần con nghe lời, tập đoàn Tứ Hải tương lai sẽ là của con. Con lại làm ngược lại, cố tình chống đối ông ấy, con muốn làm gì?"
Trương Mẫn lại bắt đầu đau đầu.
"Con trai duy nhất?" Trương Mẫn cười mỉa mai.
"Mẹ, mẹ còn muốn giấu con bao lâu?"
Triệu Phiếm Châu ngồi bên cạnh có chút kinh ngạc. Tuy rằng cậu không để ý nhiều đến thương giới, nhưng biết chủ tịch tập đoàn Tứ Hải Trương Kính Trung chỉ có một vị phu nhân, hơn nữa cũng không phải vị trước mặt, vậy mà Trương Mẫn lại gọi bà ấy là mẹ.
"Mẹ giấu con chuyện gì?" Ánh mắt Trầm Tú Chi bất giác nhìn sang nơi khác.
"Hai mươi năm trước, trong công viên, những gì mẹ làm, đều bị người khác nhìn thấy."
"... Con nói hưu nói vượn gì vậy!"
Trương Mẫn tự giễu bật cười.
"Ban đầu con cũng không tin. Nhưng chứng cứ vô cùng chắc chắn... Mẹ, nếu để cha biết... Con trai ruột của ông ấy là mẹ cố tình để lạc mất, mẹ đoán xem ông ấy còn nhận con không?"
Hốc mắt Trương Mẫn ửng đỏ.
"Con không đi tìm mẹ, là vì con không biết nên mở lời thế nào với mẹ. Nhưng tập đoàn Tứ hải, chưa bao giờ thuộc về con. Mẹ... Dừng tay lại đi."
Trương Mẫn lười đọc, trực tiếp đáp lại một câu.
"Ồn quá, ngủ rồi."
Thư ký Tiêu đang ở trên tàu cao tốc âm thầm toát mồ hôi lạnh thay Triệu Phiếm Châu.
Hắn còn nhớ rõ khi bản thân vừa làm thư ký cho Trương Mẫn... Đại khái một ngày bị mắng là ngu ngốc mấy chục lần.
Hy vọng Triệu Phiếm Châu có thể chống đỡ được áp lực này.
Sự thật chứng minh, Trương Mẫn có hai mặt.
Tám giờ sáng, hai người ngồi trên xe đến tập đoàn Triệu thị. Sau khi lên xe, Trương Mẫn đóng vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau lại, tiếp nhận văn kiện Triệu Phiếm Châu đưa cho.
"Cuộc họp hôm nay là bàn về phương hướng hợp tác tiếp theo, chi tiết cần chú ý và phương án thay thế đã đánh dấu trong văn kiện rồi, anh xem thử đi."
Trương Mẫn ừ một tiếng, giả vờ như lơ đãng liếc mắt qua Triệu Phiếm Châu một cái.
Quầng thâm trên mắt vô cùng rõ ràng.
"Tôi tự xem là được, còn một lúc nữa mới đến Triệu thị, cậu không cần lo cho tôi."
Triệu Phiếm Châu không nhịn được cong môi.
"Vâng, Trương tổng."
Cậu ngoan ngoãn ngả người ra sau, nhắm hai mắt lại.
Văn kiện được sắp xếp rất kỹ càng, những vẫn còn một số sai lầm khó tránh khỏi. Trương Mẫn bình thường không thể chứa nổi một hạt cát trong mắt hôm nay lại không thèm quan tâm, lấy bút trong túi ra sửa lại, sau đó đóng văn kiện lại.
Anh quay đầu nhìn Triệu Phiếm Châu, không biết cậu đã ngủ chưa, nhưng nhìn gương mặt ngủ say ở khoảng cách gần như vậy...
Thật sự là quá đẹp rồi.
Sao lông mi lại dài như vậy...
Ngứa tay, muốn sờ...
"Trương tổng, dậy đi."
Bên tai truyền đến một giọng nam trầm thấp, Trương Mẫn mơ màng tỉnh lại.
Anh vậy mà lại ngủ quên khi đang ngắm gương mặt ngủ say của Triệu Phiếm Châu...
Trương Mẫn mở to mắt, Triệu Phiếm Châu mỉm cười nhìn anh.
"Còn năm phút nữa là đến Triệu thị rồi."
Trương Mẫn ừ một tiếng, ngồi ngay ngắn, tiện tay kéo vạt áo.
Người bên cạnh đột nhiên nghiêng người qua. . ngôn tình hài
"Cậu... Làm gì vậy."
Triệu Phiếm Châu vươn tay, dùng ngón tay mảnh khảnh nắm cà vạt của anh.
"Lệch rồi."
Trương Mẫn không dám thở mạnh.
Rõ ràng chỉ là chỉnh cà vạt... Nhưng từng nơi mà cậu chạm qua, tựa hồ đều nổi lửa.
Nóng không chịu được.
Cuộc họp diễn ra thuận lợi, lúc rời khỏi Triệu thị cũng đã là giữa trưa.
Triệu Phiếm Châu xem lịch trình.
"Chiều nay còn có một cuộc họp nội bội của các giám đốc điều hành cấp cao trong công ty vào lúc một giờ rưỡi, về nhà ăn hay là..."
"Ghé chỗ nào gần công ty ăn đi."
"Được."
Trên xe, Triệu Phếm Châu lấy ra trong túi văn kiện một gói bánh quy nhỏ đưa cho Trương Mẫn: "Đợi lát nữa mới về đến công ty, ăn trước đi."
"Trẻ con mới ăn thứ này..." Trương Mẫn nhỏ giọng kháng nghị, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận bánh quy.
"Dạ dày anh không tốt, đừng để bị đói."
Trương Mẫn mở gói bánh quy ra, vành tai hơi nóng.
Không ngờ đến, vừa mới bước vào tập đoàn Tứ Hải, một người phụ nữ trung niên vội vàng chạy đến.
"Trương Mẫn!"
Nhân viên ở quầy lễ tân cũng chạy đến.
"Xin lỗi Trương tổng... Vị phu nhân này nói muốn tìm ngài, lại không có hẹn trước. Chúng tôi nói ngày không có ở đây, bà ấy liền ở đây đợi..."
Trương mẫn ừ một tiếng: "Không sao, trở lại làm việc đi."
"Vâng Trương tổng."
Nhân viên kia đi rồi, Trương Mẫn mới nhìn người phụ nữ kia.
"Sao lại đến đây..."
"Con còn nói! Nếu không phải mẹ xem được tin tức, còn không biết..."
Người phụ nữ đột nhiên dừng lại, ánh mắt dừng trên người Triệu Phiếm Châu, nghi ngờ nhìn từ trên xuống một vòng: "Cậu ta là ai vậy? Con đổi thư ký từ khi nào?"
"Không đổi. Quên đi, đến văn phòng của con trước đã."
Cả ba vào thang máy, lên lầu.
Bên ngoài văn phòng tổng tài, Triệu Phiếm Châu đẩy đẩy cánh tay Trương Mẫn: "Hay là em ở ngoài đợi anh?"
Trương Mẫn không muốn Triệu Phiếm Châu nghe được cuộc đối thoại sắp tới, nhưng hai người họp cả buổi sáng mệt chết được, Triệu Phiếm Châu lại không quen biết ai trong tập đoàn... Ngoại trừ văn phòng của anh, cũng không còn chỗ nào để nghỉ ngơi.
"... Không sao, cậu vào đi."
Sự cảnh giác trong mắt người phụ nữ kĩ càng lớn hơn.
Vào văn phòng, Triệu Phiếm Châu tự giác tìm một chỗ thật xa ngồi xuống, Trương Mẫn đóng cửa lại, nhìn người phụ nữ kia.
"Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại?"
"Việc này không thể nói rõ ràng qua điện thoại, sao con lại làm trái ý cha con, hợp tác với Triệu thị?"
Trương Mẫn nhíu mày: "Ai nói cho mẹ biết?"
"... Con không cần biết. Con là con trai duy nhất của cha con, chỉ cần con nghe lời, tập đoàn Tứ Hải tương lai sẽ là của con. Con lại làm ngược lại, cố tình chống đối ông ấy, con muốn làm gì?"
Trương Mẫn lại bắt đầu đau đầu.
"Con trai duy nhất?" Trương Mẫn cười mỉa mai.
"Mẹ, mẹ còn muốn giấu con bao lâu?"
Triệu Phiếm Châu ngồi bên cạnh có chút kinh ngạc. Tuy rằng cậu không để ý nhiều đến thương giới, nhưng biết chủ tịch tập đoàn Tứ Hải Trương Kính Trung chỉ có một vị phu nhân, hơn nữa cũng không phải vị trước mặt, vậy mà Trương Mẫn lại gọi bà ấy là mẹ.
"Mẹ giấu con chuyện gì?" Ánh mắt Trầm Tú Chi bất giác nhìn sang nơi khác.
"Hai mươi năm trước, trong công viên, những gì mẹ làm, đều bị người khác nhìn thấy."
"... Con nói hưu nói vượn gì vậy!"
Trương Mẫn tự giễu bật cười.
"Ban đầu con cũng không tin. Nhưng chứng cứ vô cùng chắc chắn... Mẹ, nếu để cha biết... Con trai ruột của ông ấy là mẹ cố tình để lạc mất, mẹ đoán xem ông ấy còn nhận con không?"
Hốc mắt Trương Mẫn ửng đỏ.
"Con không đi tìm mẹ, là vì con không biết nên mở lời thế nào với mẹ. Nhưng tập đoàn Tứ hải, chưa bao giờ thuộc về con. Mẹ... Dừng tay lại đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất