Chương 20: Tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên
Editor: Đông Vân Triều
Trần Tuệ Tuệ cầm dao mà tay run không ngừng, cô nhắm ngay phần lưỡi sắc bén vào Tạ Trì An, trên mũi dao còn dính máu của Tạ Trì An.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi thật xin lỗi, tớ không muốn thế đâu!" Trần Tuệ Tuệ khóc lóc, "Nhưng nếu không giết người tớ sẽ chết! Tớ không muốn chết! Cậu tốt như vậy cậu giúp thì giúp đến cùng có được không? Tớ không muốn chết đâu!"
Cô chịu đựng đủ rồi. Mỗi giây trôi qua đều nghe như tiếng bước chân của Tử Thần đang đến gần, cảm giác sợ hãi khi chờ chết khiến Trần Tuệ Tuệ sắp điên mất thôi. Nhưng cô tự hiểu lấy mình chẳng thể giết được bất kỳ ai cả, chỉ có Tạ Trì An không phòng bị cô, chỉ có Tạ Trì An mới có thể để cô đắc thủ!
Mới vừa rồi Tạ Trì An ném lao tới, cô đã thật sự cho là Tạ Trì An muốn giết cô. Cô chột dạ! Cô chính là loại người lòng tham không đáy trong lời của Tạ Trì An kia - Tạ Trì An bảo vệ cô tới giờ là chưa đủ, cô muốn Tạ Trì An phải luôn luôn bảo vệ cô, bảo vệ cô bình an qua hết mấy ngày còn lại, cũng phải cho cô non nửa số đồ ăn nữa. Nhưng cô lại không có cái tự tin ấy, cô vừa vướng víu vừa vô dụng, Tạ Trì An có thể bảo vệ cô bao lâu đây? Nhất định sẽ chán cô!
Sớm muộn gì cũng sẽ bị vứt bỏ, không bằng trực tiếp giết chết Tạ Trì An! Như thế, tối thiểu cô sẽ không cần lo lắng bản thân bị hành quyết nữa!
Khúc lao đâm xuyên trán nam sinh kia, máu bắn tung tóe. Đôi mắt của Trần Tuệ như thể cũng bị máu che mờ, lý trí đứt phựt, rốt cục chẳng thể suy nghĩ được điều gì khác. Nom bóng lưng mảnh mai của cậu thiếu niên, cả đầu cô chỉ toàn ý nghĩ giết hắn. Tạ Trì An vừa trải qua một phen khổ chiến, chắc chắn không còn bao nhiêu sức, lúc này không ra tay, còn chờ đến khi nào?!
Trần Tuệ Tuệ bị quỷ thần xui khiến, moi dao ra đâm về phía trước thật mạnh!
Mũi dao cắt dọc da người, rạch ra một đường đỏ lòm.
Tiếc rằng sức lực không đủ, chỉ bị thương ngoài da.
Căn bản cô không hề biết cách chỉ dùng một con dao nho nhỏ để giết người.
Máu tươi chảy dọc theo sống lưng, rơi tí tách.
Tạ Trì An nói khẽ: "Cậu muốn giết tôi?"
Vì cái gì... tôi cứu cậu, cậu lại muốn giết tôi?
Tạ Trì An thật sự không hiểu. Cậu rất ít khi hỏi vì sao, bởi chuyện có thể khiến cậu hoài nghi không nhiều. Suy nghĩ của những kẻ này, cậu luôn không đoán được.
"Đúng, tao muốn giết mày!" Có lẽ là biết giết người vô vọng, Trần Tuệ Tuệ vò mẻ chẳng sợ nết, ngước đôi mắt ngập ngụa oán hận mà la hét, "Sao hôm qua mày lại cứu tao! Mày nên để tao chết luôn đi, để tao được giải thoát! Tao sẽ không phải sống để chịu đau khổ nhường này! Mày đã giúp tao thì sao không giúp tới nơi tới chốn? Mày không phải tốt lắm sao? Sao mày không chết đi, chết đi để tao sống có được không?"
Trần Tuệ Tuệ hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, từng câu từng chữ cô phun ra đều nhuốm đầy ích kỷ. Khuôn mặt điên cuồng méo mó hiện tại, rốt cuộc đã khác xa cô gái điềm đạm, ngại ngùng ngày xưa ấy.
Dưới nỗi kinh hoảng cực độ, con người có thể làm ra những hành động mà ngày thường họ chẳng tài nào tưởng tượng nổi, còn cực kỳ vô lý.
Tạ Trì An chỉ trầm mặc đúng một giây, sau đó cậu nói: "Được, tôi giải thoát cho cậu."
Trần Tuệ Tuệ trợn mắt không thể tin, ngay lập tức con dao trang trí trong tay bị cậu cướp lấy, trở tay cắt ngang cổ cô một cách nhanh gọn.
Trần Tuệ Tuệ chẳng kịp kêu ra tiếng, cả cơ thể đã nhũn ra ngã vật xuống đất.
Trong cặp mắt kia là chấn kinh xen lẫn oán hận vô tận.
Tạ Trì An hơi cúi đầu.
"Tôi không thể giúp tới cùng, vậy để tôi tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên đi."
Cậu thì thầm.
Nếu không phải do ngày đầu tiên Trần Tuệ Tuệ cho cậu nửa miếng bánh mì.
... Cậu cần gì phải che chở cô hết mình như thế.
Có lẽ khi ấy cô vẫn chưa nhận thức được nửa miếng bánh mì trong hoàn cảnh này quan trọng tới mức nào, nhưng phần ý tốt này, Tạ Trì An ghi tạc vào lòng.
Cậu thật sự định bảo vệ Trần Tuệ Tuệ đến ngày cuối cùng. Cô sống bao lâu, cậu bảo vệ bấy lâu, thậm chí đến cuối cậu sẽ đưa cô tới một nơi an toàn sau đó tìm kẻ chủ mưu rồi đồng quy vu tận, bằng không thì tự sát... Đều có thể.
Cậu chẳng ngần ngừ đâm mũi dao về phía kẻ địch, nhưng sẽ mãi mãi không chĩa nó về phía bạn bè.
Nhưng Trần Tuệ Tuệ lại muốn giết cậu.
Cậu không thích bị đâm sau lưng, rất không thích.
Lòng tham không đáy, lấy oán trả ơn, lường gạt tình cảm, phát rồ. Tạ Trì An chán ghét tất.
Tạ Trì An cầm con dao nhuốm máu, cánh tay buông thõng, dao rơi xuống đất, phát ra tiếng "choang" giòn tan.
Đôi mắt xinh đẹp bỗng chốc thất thần.
Vô số người cảm thấy trò chơi Chạy-hay-Chết này là một cơn ác mộng, chỉ có riêng Tạ Trì An thanh tỉnh. Trong thế giới mà hiện thực thực trở nên quá đỗi tàn khốc và trần trụi, lần đầu tiên cậu xuất hiện những xúc cảm sai lệch.
Ở cuộc chơi mà lấy giết chóc làm chủ đề, cậu luôn luôn sẵn sàng bảo vệ đủ loại người, vậy mà một người cũng không bảo vệ được.
Cậu vòng trở lại tìm Chu Nhất Ngạn, Chu Nhất Ngạn nhảy lầu. Cậu không mang Ngụy Dao theo, Ngụy Dao chết thảm trong phòng học mỹ thuật. Cậu không giết Phó hiệu trưởng, để gã có cơ hội giết cô Đặng, cưỡng hi*p chủ nhiệm lớp. Cậu không ở lại bầu bạn với cô chủ nhiệm sau tất cả mọi chuyện, khiến Tống Thanh Vân tự sát. Cậu không để Lương Diệc Phi đi cùng, Lương Diệc Phi chết. Cậu bỏ lại Đồng Dập Huy đi tìm Lương Diệc Phi, Đồng Dập Huy cũng chẳng sống nổi. Cậu cứu được Trần Tuệ Tuệ, cuối cùng Trần Tuệ Tuệ lại muốn giết cậu, còn hận cậu đã cứu cô.
Hình như cậu toàn biến khéo thành vụng.
Thời điểm Tạ Trì An làm những chuyện này, cậu chưa từng cảm thấy quyết định của mình là sai lầm. Cậu tự nhận rằng mỗi một lựa chọn đều vô cùng hợp lý, nhưng lúc chúng tập hợp cùng một chỗ... mọi chuyện hỏng bét cực độ.
Có lẽ từ lúc bắt đầu, cậu đã không nên chạy đi cứu người trong hoàn cảnh đầy rẫy giết chóc. Ngay cả bản thân cậu cũng bị cuốn vào trò chơi khó hiểu này không thể tự thoát ra được.
Cậu bảo vệ người khác, ai sẽ bảo vệ cậu đây?
Trong nháy mắt đó, Tạ Trì An bỗng nhớ đến một bóng lưng mơ hồ, bóng lưng ấy chỉ lao vút qua rồi biến mất, rất khó nắm bắt. Ngay sau đó cậu nghe có tiếng người hét lên "Cẩn thận!", theo bản năng nghiêng người, tránh được một búng máu.
Vẫn có chút bụi đỏ ngoan cố bay đến dính lấm tấm trên áo sơ mi, hòa cùng một thể với cậu.
Tạ Trì An hoàn hồn, bắt gặp Phong Minh cầm dao gọt trái cây đâm vào tim một tên nam sinh, từng ngón tay trắng trẻo, sạch sẽ siết chặt cán dao. Dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra, một vũng đỏ tươi chói mắt.
Nam sinh ngã xuống, lộ ra khuôn mặt đầy hoang mang của Phong Minh.
Tên nam sinh này tính thừa dịp Tạ Trì An thất thần mà tập kích cậu, không nghĩ lại lòi ra một Phong Minh chạy đến kịp thời đoạt mất tính mạng.
Phong Minh giật nảy, ú ớ nhìn hai bàn tay mình: "Tớ... giết người?"
Gã luống cuống ngước mắt nhìn Tạ Trì An, dung mạo tuấn tú nay thêm cả run rẩy, yếu ớt: "Trì An, tớ, nó muốn đánh lén cậu, tớ mới, tớ không biết..." Đôi mắt đẹp đẽ của gã nhuộm đẫm bi ai, hốc mắt ửng đỏ, cả giọng nói cũng như nghẹn lại trầm trầm.
"... Tớ chỉ muốn bảo vệ cậu."
Tạ Trì An nhìn gã không chớp mắt.
Phía sau là nhìn thấy mà giật mình vết máu, máu tươi liên tiếp da thịt, hắn phảng phất cảm giác không thấy đau đớn.
"Bảo vệ tôi?" Cậu nghiêng đầu, cười rộ lên.
Phong Minh căng thẳng gật đầu, không dám nhìn xuống thi thể nạn nhân đang nằm trơ trọi trên nền đất nữa. Nhác thấy phần lưng đẫm máu của Tạ Trì An, gã biến sắc: "Cậu bị thương rồi kìa!"
Tạ Trì An thấp giọng bảo không sao.
Không thương cân động cốt ảnh hưởng tới hoạt động của cơ thể, đối với Tạ Trì An đó chẳng phải chuyện gì to tát cả.
"Không được, đau lắm đó." Phong Minh trông còn lo lắng hơn cả Tạ Trì An, "Đến phòng y tế với tớ nhé?"
Tạ Trì An nhìn Phong Minh, ngầm đồng ý.
_
Cả con đường đến phòng y tế, không ai bắt chuyện với ai. Cả người Tạ Trì An và Phong Minh đều có vết máu, vũ khí trong tay, nên cũng không có tên mù nào dám bén mảng tới gần.
Lúc sắp đến nơi, Tạ Trì An đột ngột hỏi gã: "Dao của cậu ở đâu ra đấy?"
Phong Minh sững sờ, trả lời lập lờ: "Ở trong văn phòng." Gã đảo mắt nhìn qua 'hung khí' của mình, cõi lòng phức tạp.
Văn phòng của các giáo viên thường có hoa quả, có thêm một con dao để gọt cũng không lạ.
"Lúc đầu tớ lấy chỉ để tự vệ thôi." Phong Minh cuống quít giải thích, "Không thể có ý hại người, nhưng tâm phòng bị thì không thể không có. Tớ thật sự không muốn giết..."
"Tôi không bảo không tin." Tạ Trì An nhìn thấy cửa phòng y tế, nhấc chân bước vào, "Chuyện vừa nãy, cảm ơn."
Phòng y tế như một bãi chiến trường.
Có dấu vết lục lọi rõ ràng, máu trên sàn còn chưa kịp khô. Văn kiện trên bàn ngổn ngang khắp chốn, không thiếu những cái tái loạn rơi xuống đất, bị người tới dẫm lên mấy dấu chân đen xì. Bàn ghế nằm sõng soài, tường chỗ đỏ chỗ không. Toàn bộ hiện trường đầy vết tích giành giật, đánh nhau.
Tình huống nằm gọn trong dự liệu.
Mấy ngày nay 'thương bệnh binh' trong trường nhiều không đếm xuể, phòng y tế nhất định là một trong những địa điểm du lịch hút khách nhất nhì. Đồ đạc có hạn, vô số người chỉ vì một cuộn băng vải hoặc một hộp thuốc mà ra tay đánh nhau.
Vận khí của hai người bọn họ không tệ, không cần phải đối đầu với những kẻ khác trong phòng y tế. Đương nhiên, không gặp phải bọn họ, có khi cũng là may mắn của những người khác chẳng biết chừng...
"Trì An, cậu ngồi nghỉ chút đi. Tớ tìm thuốc cho." Phong Minh hăng hái nhận việc.
Trong phòng có một chiếc giường bệnh đơn giản phủ ga giường trắng tinh trông khá sạch sẽ, dường như không hề bị tác động bởi cuộc chiến bên trong.
Tạ Trì An ngồi trên giường nhìn Phong Minh bận rộn trước sau, cậu cụp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Mấy loại thuốc thông thường cơ hồ bị vơ vét hết sạch, dư lại chỉ còn một số lọ không có nhãn và những cái có tên rất phức tạp lại không rõ cách sử dụng. Bởi vì không biết tác dụng cụ thể nên rất ít kẻ lấy đi.
Phong Minh lần sờ các hộc tủ nửa ngày mà không thấy gì, gã mệt mỏi ngồi thụp xuống, lại phát hiện ra một lọ thuốc đỏ nằm giữa kẽ tủ.
Phong Minh mừng rơn, gã khổ sở đút tay vào lấy. Giữa đường còn không cẩn thận cụng đầu vào cánh tủ, vang lên tiếng "cốp" điếng người.
"Ui chao --" Phong Minh than đau, vô thức che trán lại, khóe mắt rỉ nước.
"Không sao chứ?" Tạ Trì An kịp thời lên tiếng.
Phong Minh quay đầu nở một nụ cười thật tươi: "Không sao hết. Cậu nhìn đi, tớ lấy được rồi này!" Vừa nói gã vừa móc lọ thuốc đỏ ra khỏi kẽ tủ, mặt mày hớn hở khó nén.
Rõ ràng là đau đến khóc, nhưng gã vẫn khum tay bưng lọ thuốc cười ngờ nghệch chờ cậu khen.
Tạ Trì An: "... Cậu có muốn xử lý vết thương trên trán mình trước không?"
Trán Phong Minh sưng tấy, không quá nghiêm trọng nhưng bởi da gã trắng quá nên vết thương trông nổi bần bật, không lờ đi được.
"Không muốn, một cục u thôi mà, lãng phí thuốc làm chi." Phong Minh lắc đầu, "Trì An, mình cậu không thoa thuốc lên vết thương sau lưng được đâu, để tớ giúp nhé. Ừm, cậu có thể... nằm xuống trước được không?"
Tạ Trì An nhìn gã hai giây, cúi người úp sấp trên giường.
Phong Minh nhẹ tay vén áo sơ mi của Tạ Trì An lên.
Lưng thiếu niên màu trắng sứ, thon dài hữu lực, từng vân da từng đường cong đều mượt mà, đẹp mắt, đường máu cắt dọc tấm lưng càng tăng thêm nhục cảm. Đây không phải tì vết, mà là tượng thần Vệ Nữ[1].
Cậu miễn cưỡng nằm lên giường, thoạt nhìn có vẻ thả lỏng. Song, chỉ có đặt tay miết thuôn theo sống lưng của cậu mới biết, cả cơ thể thiếu niên vẫn đang vẫn đang căng như tên đã lên dây, cho thấy cậu chưa một khắc nào ngơi đề phòng người bên cạnh. Chỉ cần gã có trá, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể lập tức phản kích.
Phong Minh dùng ánh mắt thưởng thức khối thân thể duy mỹ này, khơi lên lòng cuồng nhiệt không dễ gặp ở gã. Đây quả thực là tác phẩm nghệ thuật hoàn ảo nhất của gã. Không cần mài giũa, tự nhiên mà thành.
Tay cầm dao gọt trái cây của Phong Minh run lên, như đang kích động.
Nhưng gã mau chóng giấu hết đi. Hiện tại còn chưa phải lúc, Tạ Trì An vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm gã. Chỉ có khi Tạ Trì An triệt để buông xuống tất cả phòng bị đối với gã, toàn tâm toàn ý coi gã là người bạn đồng sinh cộng tử, gã sẽ cho cậu một kích trí mạng - như thế mới hoàn hảo.
Phong Minh dịu dàng dùng bông tăm quệt thuốc đỏ, cẩn thận từng li từng tí bôi lên vết thương trên lưng Tạ Trì An. Máu đọng ứ lại, miệng vết cắt sưng lên, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đau đớn khôn nguôi, khó có thể tưởng tượng cả đoạn đường kia Tạ Trì An phải nhẫn nhục khổ sở tới nhường nào để không kêu thành tiếng.
Màu thuốc đỏ sậm quyện với vết máu sẵn có trên người Tạ Trì An nở thành những bông hoa rực rỡ trên lưng cậu. Thật giống như nhành mai trên tuyết trắng, dẫu chỉ còn thưa thớt vài cánh hoa, vẫn kiêu ngạo lấn át sương tuyết, khí khái bất khuất phi phàm.
Ánh mắt Phong Minh chợt buồn.
Tự tay bẻ gãy một nhánh hoa đẹp đẽ như thế... Thật là tốt biết bao!
- ----
Đông Vân Triều: Cum back cực mạnh sau kì quân sự dã man con ngan.:> Các bạn nhỏ có nhớ anh Tạ không nèoo?
Trần Tuệ Tuệ cầm dao mà tay run không ngừng, cô nhắm ngay phần lưỡi sắc bén vào Tạ Trì An, trên mũi dao còn dính máu của Tạ Trì An.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi thật xin lỗi, tớ không muốn thế đâu!" Trần Tuệ Tuệ khóc lóc, "Nhưng nếu không giết người tớ sẽ chết! Tớ không muốn chết! Cậu tốt như vậy cậu giúp thì giúp đến cùng có được không? Tớ không muốn chết đâu!"
Cô chịu đựng đủ rồi. Mỗi giây trôi qua đều nghe như tiếng bước chân của Tử Thần đang đến gần, cảm giác sợ hãi khi chờ chết khiến Trần Tuệ Tuệ sắp điên mất thôi. Nhưng cô tự hiểu lấy mình chẳng thể giết được bất kỳ ai cả, chỉ có Tạ Trì An không phòng bị cô, chỉ có Tạ Trì An mới có thể để cô đắc thủ!
Mới vừa rồi Tạ Trì An ném lao tới, cô đã thật sự cho là Tạ Trì An muốn giết cô. Cô chột dạ! Cô chính là loại người lòng tham không đáy trong lời của Tạ Trì An kia - Tạ Trì An bảo vệ cô tới giờ là chưa đủ, cô muốn Tạ Trì An phải luôn luôn bảo vệ cô, bảo vệ cô bình an qua hết mấy ngày còn lại, cũng phải cho cô non nửa số đồ ăn nữa. Nhưng cô lại không có cái tự tin ấy, cô vừa vướng víu vừa vô dụng, Tạ Trì An có thể bảo vệ cô bao lâu đây? Nhất định sẽ chán cô!
Sớm muộn gì cũng sẽ bị vứt bỏ, không bằng trực tiếp giết chết Tạ Trì An! Như thế, tối thiểu cô sẽ không cần lo lắng bản thân bị hành quyết nữa!
Khúc lao đâm xuyên trán nam sinh kia, máu bắn tung tóe. Đôi mắt của Trần Tuệ như thể cũng bị máu che mờ, lý trí đứt phựt, rốt cục chẳng thể suy nghĩ được điều gì khác. Nom bóng lưng mảnh mai của cậu thiếu niên, cả đầu cô chỉ toàn ý nghĩ giết hắn. Tạ Trì An vừa trải qua một phen khổ chiến, chắc chắn không còn bao nhiêu sức, lúc này không ra tay, còn chờ đến khi nào?!
Trần Tuệ Tuệ bị quỷ thần xui khiến, moi dao ra đâm về phía trước thật mạnh!
Mũi dao cắt dọc da người, rạch ra một đường đỏ lòm.
Tiếc rằng sức lực không đủ, chỉ bị thương ngoài da.
Căn bản cô không hề biết cách chỉ dùng một con dao nho nhỏ để giết người.
Máu tươi chảy dọc theo sống lưng, rơi tí tách.
Tạ Trì An nói khẽ: "Cậu muốn giết tôi?"
Vì cái gì... tôi cứu cậu, cậu lại muốn giết tôi?
Tạ Trì An thật sự không hiểu. Cậu rất ít khi hỏi vì sao, bởi chuyện có thể khiến cậu hoài nghi không nhiều. Suy nghĩ của những kẻ này, cậu luôn không đoán được.
"Đúng, tao muốn giết mày!" Có lẽ là biết giết người vô vọng, Trần Tuệ Tuệ vò mẻ chẳng sợ nết, ngước đôi mắt ngập ngụa oán hận mà la hét, "Sao hôm qua mày lại cứu tao! Mày nên để tao chết luôn đi, để tao được giải thoát! Tao sẽ không phải sống để chịu đau khổ nhường này! Mày đã giúp tao thì sao không giúp tới nơi tới chốn? Mày không phải tốt lắm sao? Sao mày không chết đi, chết đi để tao sống có được không?"
Trần Tuệ Tuệ hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, từng câu từng chữ cô phun ra đều nhuốm đầy ích kỷ. Khuôn mặt điên cuồng méo mó hiện tại, rốt cuộc đã khác xa cô gái điềm đạm, ngại ngùng ngày xưa ấy.
Dưới nỗi kinh hoảng cực độ, con người có thể làm ra những hành động mà ngày thường họ chẳng tài nào tưởng tượng nổi, còn cực kỳ vô lý.
Tạ Trì An chỉ trầm mặc đúng một giây, sau đó cậu nói: "Được, tôi giải thoát cho cậu."
Trần Tuệ Tuệ trợn mắt không thể tin, ngay lập tức con dao trang trí trong tay bị cậu cướp lấy, trở tay cắt ngang cổ cô một cách nhanh gọn.
Trần Tuệ Tuệ chẳng kịp kêu ra tiếng, cả cơ thể đã nhũn ra ngã vật xuống đất.
Trong cặp mắt kia là chấn kinh xen lẫn oán hận vô tận.
Tạ Trì An hơi cúi đầu.
"Tôi không thể giúp tới cùng, vậy để tôi tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên đi."
Cậu thì thầm.
Nếu không phải do ngày đầu tiên Trần Tuệ Tuệ cho cậu nửa miếng bánh mì.
... Cậu cần gì phải che chở cô hết mình như thế.
Có lẽ khi ấy cô vẫn chưa nhận thức được nửa miếng bánh mì trong hoàn cảnh này quan trọng tới mức nào, nhưng phần ý tốt này, Tạ Trì An ghi tạc vào lòng.
Cậu thật sự định bảo vệ Trần Tuệ Tuệ đến ngày cuối cùng. Cô sống bao lâu, cậu bảo vệ bấy lâu, thậm chí đến cuối cậu sẽ đưa cô tới một nơi an toàn sau đó tìm kẻ chủ mưu rồi đồng quy vu tận, bằng không thì tự sát... Đều có thể.
Cậu chẳng ngần ngừ đâm mũi dao về phía kẻ địch, nhưng sẽ mãi mãi không chĩa nó về phía bạn bè.
Nhưng Trần Tuệ Tuệ lại muốn giết cậu.
Cậu không thích bị đâm sau lưng, rất không thích.
Lòng tham không đáy, lấy oán trả ơn, lường gạt tình cảm, phát rồ. Tạ Trì An chán ghét tất.
Tạ Trì An cầm con dao nhuốm máu, cánh tay buông thõng, dao rơi xuống đất, phát ra tiếng "choang" giòn tan.
Đôi mắt xinh đẹp bỗng chốc thất thần.
Vô số người cảm thấy trò chơi Chạy-hay-Chết này là một cơn ác mộng, chỉ có riêng Tạ Trì An thanh tỉnh. Trong thế giới mà hiện thực thực trở nên quá đỗi tàn khốc và trần trụi, lần đầu tiên cậu xuất hiện những xúc cảm sai lệch.
Ở cuộc chơi mà lấy giết chóc làm chủ đề, cậu luôn luôn sẵn sàng bảo vệ đủ loại người, vậy mà một người cũng không bảo vệ được.
Cậu vòng trở lại tìm Chu Nhất Ngạn, Chu Nhất Ngạn nhảy lầu. Cậu không mang Ngụy Dao theo, Ngụy Dao chết thảm trong phòng học mỹ thuật. Cậu không giết Phó hiệu trưởng, để gã có cơ hội giết cô Đặng, cưỡng hi*p chủ nhiệm lớp. Cậu không ở lại bầu bạn với cô chủ nhiệm sau tất cả mọi chuyện, khiến Tống Thanh Vân tự sát. Cậu không để Lương Diệc Phi đi cùng, Lương Diệc Phi chết. Cậu bỏ lại Đồng Dập Huy đi tìm Lương Diệc Phi, Đồng Dập Huy cũng chẳng sống nổi. Cậu cứu được Trần Tuệ Tuệ, cuối cùng Trần Tuệ Tuệ lại muốn giết cậu, còn hận cậu đã cứu cô.
Hình như cậu toàn biến khéo thành vụng.
Thời điểm Tạ Trì An làm những chuyện này, cậu chưa từng cảm thấy quyết định của mình là sai lầm. Cậu tự nhận rằng mỗi một lựa chọn đều vô cùng hợp lý, nhưng lúc chúng tập hợp cùng một chỗ... mọi chuyện hỏng bét cực độ.
Có lẽ từ lúc bắt đầu, cậu đã không nên chạy đi cứu người trong hoàn cảnh đầy rẫy giết chóc. Ngay cả bản thân cậu cũng bị cuốn vào trò chơi khó hiểu này không thể tự thoát ra được.
Cậu bảo vệ người khác, ai sẽ bảo vệ cậu đây?
Trong nháy mắt đó, Tạ Trì An bỗng nhớ đến một bóng lưng mơ hồ, bóng lưng ấy chỉ lao vút qua rồi biến mất, rất khó nắm bắt. Ngay sau đó cậu nghe có tiếng người hét lên "Cẩn thận!", theo bản năng nghiêng người, tránh được một búng máu.
Vẫn có chút bụi đỏ ngoan cố bay đến dính lấm tấm trên áo sơ mi, hòa cùng một thể với cậu.
Tạ Trì An hoàn hồn, bắt gặp Phong Minh cầm dao gọt trái cây đâm vào tim một tên nam sinh, từng ngón tay trắng trẻo, sạch sẽ siết chặt cán dao. Dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra, một vũng đỏ tươi chói mắt.
Nam sinh ngã xuống, lộ ra khuôn mặt đầy hoang mang của Phong Minh.
Tên nam sinh này tính thừa dịp Tạ Trì An thất thần mà tập kích cậu, không nghĩ lại lòi ra một Phong Minh chạy đến kịp thời đoạt mất tính mạng.
Phong Minh giật nảy, ú ớ nhìn hai bàn tay mình: "Tớ... giết người?"
Gã luống cuống ngước mắt nhìn Tạ Trì An, dung mạo tuấn tú nay thêm cả run rẩy, yếu ớt: "Trì An, tớ, nó muốn đánh lén cậu, tớ mới, tớ không biết..." Đôi mắt đẹp đẽ của gã nhuộm đẫm bi ai, hốc mắt ửng đỏ, cả giọng nói cũng như nghẹn lại trầm trầm.
"... Tớ chỉ muốn bảo vệ cậu."
Tạ Trì An nhìn gã không chớp mắt.
Phía sau là nhìn thấy mà giật mình vết máu, máu tươi liên tiếp da thịt, hắn phảng phất cảm giác không thấy đau đớn.
"Bảo vệ tôi?" Cậu nghiêng đầu, cười rộ lên.
Phong Minh căng thẳng gật đầu, không dám nhìn xuống thi thể nạn nhân đang nằm trơ trọi trên nền đất nữa. Nhác thấy phần lưng đẫm máu của Tạ Trì An, gã biến sắc: "Cậu bị thương rồi kìa!"
Tạ Trì An thấp giọng bảo không sao.
Không thương cân động cốt ảnh hưởng tới hoạt động của cơ thể, đối với Tạ Trì An đó chẳng phải chuyện gì to tát cả.
"Không được, đau lắm đó." Phong Minh trông còn lo lắng hơn cả Tạ Trì An, "Đến phòng y tế với tớ nhé?"
Tạ Trì An nhìn Phong Minh, ngầm đồng ý.
_
Cả con đường đến phòng y tế, không ai bắt chuyện với ai. Cả người Tạ Trì An và Phong Minh đều có vết máu, vũ khí trong tay, nên cũng không có tên mù nào dám bén mảng tới gần.
Lúc sắp đến nơi, Tạ Trì An đột ngột hỏi gã: "Dao của cậu ở đâu ra đấy?"
Phong Minh sững sờ, trả lời lập lờ: "Ở trong văn phòng." Gã đảo mắt nhìn qua 'hung khí' của mình, cõi lòng phức tạp.
Văn phòng của các giáo viên thường có hoa quả, có thêm một con dao để gọt cũng không lạ.
"Lúc đầu tớ lấy chỉ để tự vệ thôi." Phong Minh cuống quít giải thích, "Không thể có ý hại người, nhưng tâm phòng bị thì không thể không có. Tớ thật sự không muốn giết..."
"Tôi không bảo không tin." Tạ Trì An nhìn thấy cửa phòng y tế, nhấc chân bước vào, "Chuyện vừa nãy, cảm ơn."
Phòng y tế như một bãi chiến trường.
Có dấu vết lục lọi rõ ràng, máu trên sàn còn chưa kịp khô. Văn kiện trên bàn ngổn ngang khắp chốn, không thiếu những cái tái loạn rơi xuống đất, bị người tới dẫm lên mấy dấu chân đen xì. Bàn ghế nằm sõng soài, tường chỗ đỏ chỗ không. Toàn bộ hiện trường đầy vết tích giành giật, đánh nhau.
Tình huống nằm gọn trong dự liệu.
Mấy ngày nay 'thương bệnh binh' trong trường nhiều không đếm xuể, phòng y tế nhất định là một trong những địa điểm du lịch hút khách nhất nhì. Đồ đạc có hạn, vô số người chỉ vì một cuộn băng vải hoặc một hộp thuốc mà ra tay đánh nhau.
Vận khí của hai người bọn họ không tệ, không cần phải đối đầu với những kẻ khác trong phòng y tế. Đương nhiên, không gặp phải bọn họ, có khi cũng là may mắn của những người khác chẳng biết chừng...
"Trì An, cậu ngồi nghỉ chút đi. Tớ tìm thuốc cho." Phong Minh hăng hái nhận việc.
Trong phòng có một chiếc giường bệnh đơn giản phủ ga giường trắng tinh trông khá sạch sẽ, dường như không hề bị tác động bởi cuộc chiến bên trong.
Tạ Trì An ngồi trên giường nhìn Phong Minh bận rộn trước sau, cậu cụp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Mấy loại thuốc thông thường cơ hồ bị vơ vét hết sạch, dư lại chỉ còn một số lọ không có nhãn và những cái có tên rất phức tạp lại không rõ cách sử dụng. Bởi vì không biết tác dụng cụ thể nên rất ít kẻ lấy đi.
Phong Minh lần sờ các hộc tủ nửa ngày mà không thấy gì, gã mệt mỏi ngồi thụp xuống, lại phát hiện ra một lọ thuốc đỏ nằm giữa kẽ tủ.
Phong Minh mừng rơn, gã khổ sở đút tay vào lấy. Giữa đường còn không cẩn thận cụng đầu vào cánh tủ, vang lên tiếng "cốp" điếng người.
"Ui chao --" Phong Minh than đau, vô thức che trán lại, khóe mắt rỉ nước.
"Không sao chứ?" Tạ Trì An kịp thời lên tiếng.
Phong Minh quay đầu nở một nụ cười thật tươi: "Không sao hết. Cậu nhìn đi, tớ lấy được rồi này!" Vừa nói gã vừa móc lọ thuốc đỏ ra khỏi kẽ tủ, mặt mày hớn hở khó nén.
Rõ ràng là đau đến khóc, nhưng gã vẫn khum tay bưng lọ thuốc cười ngờ nghệch chờ cậu khen.
Tạ Trì An: "... Cậu có muốn xử lý vết thương trên trán mình trước không?"
Trán Phong Minh sưng tấy, không quá nghiêm trọng nhưng bởi da gã trắng quá nên vết thương trông nổi bần bật, không lờ đi được.
"Không muốn, một cục u thôi mà, lãng phí thuốc làm chi." Phong Minh lắc đầu, "Trì An, mình cậu không thoa thuốc lên vết thương sau lưng được đâu, để tớ giúp nhé. Ừm, cậu có thể... nằm xuống trước được không?"
Tạ Trì An nhìn gã hai giây, cúi người úp sấp trên giường.
Phong Minh nhẹ tay vén áo sơ mi của Tạ Trì An lên.
Lưng thiếu niên màu trắng sứ, thon dài hữu lực, từng vân da từng đường cong đều mượt mà, đẹp mắt, đường máu cắt dọc tấm lưng càng tăng thêm nhục cảm. Đây không phải tì vết, mà là tượng thần Vệ Nữ[1].
Cậu miễn cưỡng nằm lên giường, thoạt nhìn có vẻ thả lỏng. Song, chỉ có đặt tay miết thuôn theo sống lưng của cậu mới biết, cả cơ thể thiếu niên vẫn đang vẫn đang căng như tên đã lên dây, cho thấy cậu chưa một khắc nào ngơi đề phòng người bên cạnh. Chỉ cần gã có trá, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể lập tức phản kích.
Phong Minh dùng ánh mắt thưởng thức khối thân thể duy mỹ này, khơi lên lòng cuồng nhiệt không dễ gặp ở gã. Đây quả thực là tác phẩm nghệ thuật hoàn ảo nhất của gã. Không cần mài giũa, tự nhiên mà thành.
Tay cầm dao gọt trái cây của Phong Minh run lên, như đang kích động.
Nhưng gã mau chóng giấu hết đi. Hiện tại còn chưa phải lúc, Tạ Trì An vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm gã. Chỉ có khi Tạ Trì An triệt để buông xuống tất cả phòng bị đối với gã, toàn tâm toàn ý coi gã là người bạn đồng sinh cộng tử, gã sẽ cho cậu một kích trí mạng - như thế mới hoàn hảo.
Phong Minh dịu dàng dùng bông tăm quệt thuốc đỏ, cẩn thận từng li từng tí bôi lên vết thương trên lưng Tạ Trì An. Máu đọng ứ lại, miệng vết cắt sưng lên, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đau đớn khôn nguôi, khó có thể tưởng tượng cả đoạn đường kia Tạ Trì An phải nhẫn nhục khổ sở tới nhường nào để không kêu thành tiếng.
Màu thuốc đỏ sậm quyện với vết máu sẵn có trên người Tạ Trì An nở thành những bông hoa rực rỡ trên lưng cậu. Thật giống như nhành mai trên tuyết trắng, dẫu chỉ còn thưa thớt vài cánh hoa, vẫn kiêu ngạo lấn át sương tuyết, khí khái bất khuất phi phàm.
Ánh mắt Phong Minh chợt buồn.
Tự tay bẻ gãy một nhánh hoa đẹp đẽ như thế... Thật là tốt biết bao!
- ----
Đông Vân Triều: Cum back cực mạnh sau kì quân sự dã man con ngan.:> Các bạn nhỏ có nhớ anh Tạ không nèoo?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất