Chương 39: Không thể tránh khỏi
Editor: Ngự Chi Tuyệt
Beta-er: Đông Vân Triều
Tạ Trì An bị Tư Đồ Nguyệt ngáng chân, cậu toan đuổi theo Phong Minh nhưng gã đã vọt ra khỏi tầm mắt.
Trên người Phong Minh có nhiều vết thương, nhất là cánh tay phải, cho nên cậu chỉ cần lần theo vết máu trên mặt đất là có thể tìm ra Phong Minh đang ở xó nào.
Song, mấy ngày nay trong trường có rất nhiều người chết, trên mặt đất đầy những vệt máu loang lổ, chúng uốn lượn trải dài. Có cái đã khô và xỉn đen, có cái vẫn còn mới nên chảy lan. Tất cả trộn lẫn vào nhau, rất khó để phân biệt đâu là máu của Phong Minh.
Cách Tạ Trì An làm chính là tìm ra vết máu mới nhất trong đống hổ lốn kia.
Lúc này, sắc trời đã tối, xung quanh im lặng như tờ, vết máu trên mặt đất không mấy rõ ràng, hiển nhiên đã tăng thêm độ khó cho việc truy lùng. Tạ Trì An biết biện pháp tốt nhất hiện tại chính là theo đường cũ trở lại sân tập, đợi đến giờ thì Phong Minh sẽ tự dâng tới cửa. Nhưng cậu không muốn cho Phong Minh cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức.
Trên người Phong Minh có quá nhiều điểm bất định, cứ như con gián đập mãi không chết vậy. Chỉ cần để gã thoát thân, qua một lúc là gã lại có thể mạnh mẽ ngóc đầu dậy.
Tạ Trì An vẫn thích đầu xuôi đuôi lọt hơn, tốc chiến tốc thắng.
Việc Phong Minh năm lần bảy lượt chạy thoát đã khiến cậu rất không vui.
Khả năng nhìn vào ban đêm Tạ Trì An rất tốt, miễn cưỡng xác định được một đường máu hoàn chỉnh. Chờ cậu đi đến nơi đường máu bị đứt, cậu trông thấy một cái xác nằm dưới tàng cây.
Cái xác cúi đầu, không thấy rõ mặt. Trên cổ tay có một vết cắt, đường máu lúc nãy là chảy từ động mạch của người nọ ra.
Dựa theo độ tươi của máu, thời gian tử vong của cái xác này nhất định là hôm nay. Hơn nữa, việc không bị nổ tung cho thấy người nọ từng xuất hiện ở sân tập trong vòng một tiếng.
Tạ Trì An ngồi xổm xuống và nâng mặt thi thể lên.
Quả nhiên là một trong hai nam sinh chạy ra ngoài lúc trước.
Vết cắt rất ngọt, rõ ràng là bị dao gọt trái cây chém thẳng một nhát. Xác suất hung thủ là Phong Minh rất lớn.
Tạ Trì An còn nhớ nam sinh này. Vào lúc sáng, cậu ta trông khá nhàn nhã, tuy trên người có vài vết thương, nhưng đều đã được băng bó kỹ càng. Rất có thể là cậu ta có băng vải và thuốc men, hẳn tạm thời cũng chẳng thiếu đồ ăn nên mới tự tin như vậy.
Nam sinh này có thực lực và cũng rất may mắn, sống được đến hẳn chiều ngày thứ năm.
Nhưng hiển nhiên cậu ta đã xài hết vận may của mình vào ngày thứ năm rồi, xui xẻo đụng phải Phong Minh ở ngoài. Tay phải của Phong Minh tay cần được xử lý gấp, chắc gã thấy nam sinh nọ có tài nguyên nên đã giết người cướp của. Sau khi cướp băng vải cầm máu, Phong Minh lập tức cắt cổ tay nam sinh kia lấy máu... Như vậy có thể giải thích vì sao đường máu không bị đứt đoạn.
Phong Minh cố ý bỏ mặc nam sinh này để trốn chạy, tạo ra một đường máu mới tinh để đánh lạc hướng Tạ Trì An.
Đây đều là những suy đoán của Tạ Trì An ngay thời điểm nhìn thấy cái xác, tuy vẫn còn rất nhiều khả năng khác, nhưng cậu nghĩ đến cái có xác suất cao nhất trước tiên.
Trên thực tế, cậu hoàn toàn đoán đúng.
Tạ Trì An đứng dậy, cậu nghĩ xem hiện Phong Minh hiện đang trốn ở đâu.
Nếu Phong Minh giết nam sinh nọ với mục đích cướp băng vải... Tạ Trì An không thấy vết máu mới, có thể là Phong Minh đã xử lý vết thương trên tay, mà trong thời gian ngắn, Phong Minh chỉ có thể lấy được băng vải từ nam sinh nọ... Vậy thì việc giết người bằng cách cắt cổ tay, chẳng những khiến nạn nhân không chết ngay được mà còn chảy rất nhiều máu thế này, chính là vì dụ cậu ra.
Nơi đây rõ ràng không phải hiện trường xảy ra án mạng, bằng không thì phải giải thích đường máu uốn lượn kia thế nào. Cho nên khả năng lớn nhất là, sau khi Phong Minh cắt đứt cổ tay nam sinh, người nọ đã trốn thoát khỏi gã rồi loạng choạng chạy đến dưới gốc cây, cuối cùng mất hết máu mà chết. Nếu vậy thì khả năng cao là Phong Minh đang ở hướng trái ngược.
Nhưng nếu gã làm ngược lại, hoặc chạy về hướng này, hoặc chạy bừa sang những hướng khác, vậy thì Tạ Trì An không thể biết được.
Mọi suy luận đều vô ích vào lúc này. Những chuyện Tạ Trì An có thể nghĩ ra thì Phong Minh cũng vậy. Vì vậy, thay vì đoán Phong Minh hiện hướng nào, chi bằng chọn đại.
Tạ Trì An suy luận một hồi, kết quả lại quay về điểm ban đầu.
Bấy giờ đã khoảng Bảy giờ rưỡi tối. Cậu đã ra ngoài được gần bốn mươi phút.
Vẫn nên trở về sân tập trước.
-
Cửa phía Tây của sân tập vẫn bị khóa, cửa phía Đông thì mở toang do đã bị ba người Từ Lộ phá khóa.
Tạ Trì An vừa về đến nơi thì trông thấy trước cửa phía Đông có hai người nằm trong vũng máu.
Ánh trăng mờ ảo miễn cưỡng soi rọi hình ảnh trước cửa, gió thổi xào xạc, cây cối hoang tàn.
Một đống thịt nát đẫm máu, mái tóc Tư Đồ Nguyệt xõa dài đến thắt lưng, có vài sợi rủ lòa xòa che đi nửa bên gò má biến dạng, còn lại một bên mặt thanh tú như ánh trăng, không ai có thể phủ nhận vẻ đẹp của ả.
Sự mỹ lệ đến cùng cực sau khi chết.
Những thứ xinh đẹp bị hủy diệt luôn là điều bi kịch. Tạ Trì An đứng nhìn, nhưng không hề dao động, cùng lắm chỉ đoán nguyên nhân tử vong của cô là do phần ót bị thương nặng rồi không quan tâm nữa.
Tư Đồ Nguyệt bị ai giết chết, không cần nói cũng biết.
Thi thể của Diệp Trạch Ngữ nằm cách đó không xa, máu trong tim chảy loang, gần như hòa quyện với máu thịt dưới thân.
Đó vốn là người anh ruột thịt thân thiết nhất của cô.
Tạ Trì An chỉ thoáng nhìn rồi đi vòng qua cả hai, bước vào sân tập.
Cậu không thấy đau khổ.
Từ lúc Tạ Trì An rời khỏi sân tập đuổi theo Phong Minh đã đoán được cảnh này. Chờ cậu trở về, dù sao giữa Tư Đồ Nguyệt và Diệp Trạch Ngữ cũng phải có một người chết.
Thật ra cậu cảm thấy Tư Đồ Nguyệt có cơ hội sống sót lớn hơn. Song, đồng quy vu tận mới là kết cục tốt nhất.
Tạ Trì An chỉ là cho Diệp Trạch Ngữ một cơ hội trả thù, điều này không có nghĩa là cậu coi trọng Diệp Trạch Ngữ. Nói cho cùng, cả hai cũng chỉ mới gặp mặt mấy lần, chẳng hề thân hơn những người dưng nước lã khác trong trường.
Cậu thậm chí còn không biết tên cô.
Đúng vậy, cho đến tận nay, Tạ Trì An chưa từng hỏi tên của Diệp Trạch Ngữ.
Ngay cả tên còn không biết thì lấy đâu ra chuyện đau lòng.
Từ lúc Tạ Trì An cứu Diệp Trạch Ngữ đã biết cô cuối cùng vẫn phải chết. Không chết trên tay người khác thì cũng chết trên tay cậu.
Vậy nên... không cần hỏi tên.
-
Tạ Trì An ngồi một mình trong sân tập đầy xác chết đến 8 giờ rưỡi mà mãi vẫn không thấy người sống sót thứ hai.
Theo quy tắc trò chơi, chỉ cần rời khỏi khu vực an toàn hơn một tiếng thì sẽ bị xử tử, thoạt nhìn như muốn giới hạn mọi người ở lại trong khu vực an toàn.
Nhưng quy tắc này có rất nhiều kẽ hở. Mọi người không cần ở trong vùng an toàn cả ngày, miễn là trong một tiếng bọn họ quay về một lần thì có thể ra khỏi đó, và họ chỉ cần dừng ở vùng an toàn một giây là có thể làm mới thời gian rồi tiếp tục tranh thủ một giờ tự do nữa.
Chỉ là chuyện này thường tốn công vô ích, liên tục ra vào khu vực an toàn rất hao thể lực, lại còn dễ bị người khác phát hiện, cho nên không ai làm như vậy.
Nhưng tình hình hôm nay lại khác.
Tạ Trì An ở chỗ này.
Vì tránh Tạ Trì An, những người khác chỉ cần thừa dịp cậu không có ở sân tập lén trở về một lần là có thể ở ngoài đợi đến sau 8 giờ rưỡi.
Nhưng bọn họ không thể chờ đến 9 giờ.
Từ 9 giờ tối đến 6 giờ sáng hôm sau là thời gian nghỉ ngơi, trong lúc đó các quy tắc sẽ không có hiệu lực, cho dù là bị xử tử vì không di chuyển trong hai tiếng hoặc vì giới hạn vùng an toàn, tất cả đều vô hiệu.
Thế nên bọn họ không nhất thiết phải trở lại sân tập sau 9 giờ, đại khái có thể trốn ở ngoài một đêm.
Nhưng Tạ Trì An biết, tất cả mọi người nhất định phải trở về trước 9 giờ nếu bọn họ không muốn bị xử tử.
Tạ Trì An rời sân tập lúc 6 giờ 50 phút, 7 giờ 40 phút thì bước vào cửa phía đông, rồi chờ ở ngoài thêm 50 phút. Mà sau khi cậu trở về thì không nhìn thấy ai quay lại.
Dù những người khác có quay lại một lần lúc 7 giờ 39 phút, thì 8 giờ 39 phút vẫn là thời hạn cuối cùng của họ.
Vì vậy, trong vòng 9 phút từ 8 giờ rưỡi đến 8 giờ 39 phút, những ai còn sống chắc ccậu sẽ trở về.
-
8 giờ 35 phút.
Con dao gấp trên tay Tạ Trì An đã bật ra.
Có người quay về.
Ba bóng đen xuất hiện dưới ánh trăng, họ giữ khoảng cách đề phòng nhau, nhưng lại trông như cùng một phe.
Mắt Tạ Trì An tối sầm, bàn tay cầm dao siết chặt.
Ba người đồng thời trở về... Đây là muốn liên thủ đối phó cậu đúng không?
Bây giờ chỉ còn bốn người sống sót, bao gồm cậu, Phong Minh, nữ sinh tóc xoăn kia và một nam sinh.
Một chọi ba không có gì đáng bàn, hôm nay Tạ Trì An đã thắng một chọi bốn chục cơ mà.
Nhưng trong ba người nọ không có Phong Minh. Hai người còn lại thì không quen.
Cao thủ so chiêu vốn là trong gang tấc, bất cứ điểm quấy nhiễu nào cũng là yếu tố trí mạng. Nếu Phong Minh tìm được hai người trợ giúp thì sẽ rất bất lợi cho Tạ Trì An.
Huống hồ... cậu hơi lực bất tòng tâm.
Tạ Trì An là con người, mà người thì cũng có lúc kiệt sức. Thật sự nghĩ cậu không biết mệt khi ban ngày quần ẩu đến sầm tối lại đánh nhau với Phong Minh rồi còn phải chạy vòng vòng chắc? Người bình thường không mệt tới siêu thoát mới lạ. Ngay cả nhấc một ngón tay cũng khó thì còn đánh thế nào?
Mà theo Tạ Trì An biết, lượng vận động hôm nay của nữ sinh tóc xoăn và nam sinh không quen biết kia kém cậu nhiều. Tuy hai người họ cũng đánh một trận mày rượt tao chạy, nhưng chắc ccậu còn nhiều thể lực hơn Tạ Trì An nhiều.
Ai cũng có giới hạn.
Dù là nhà vô địch chạy đường dài thế giới thì sau khi chạy mười trận marathon, anh ta cũng không thể cạnh tranh với một người bình thường có thừa thể lực trong cuộc đua 100 mét.
-
Bên ngoài sân tập.
Từ Lộ cảnh giác nói: " Các người chuẩn bị xong chưa? Đợi lát nữa cùng lên."
Một nam sinh nhíu mày: "Biết rồi."
Tay trái Phong Minh cầm dao, tay phải quấn băng vải, nhưng gã chỉ cười chứ không nói, gã nhàn nhạt liếc nhìn thi thể Tư Đồ Nguyệt, rồi thờ ơ thu hồi ánh mắt.
Hai người kia đều kiêng dè gã, thấy gã không đáp thì coi như ngầm đồng ý.
Từ Lộ và La Tuấn Dương gặp nhau khi họ quay trở lại sân tập để 'chấm công' kéo dài tính mạng... Đúng vậy, bọn họ gọi đây là 'chấm công'.
Những người cùng khổ, vừa gặp đã thân.
Từ Lộ và La Tuấn Dương cũng là kẻ thù của nhau, nhưng trước mắt có trùm cuối Tạ Trì An, bọn họ không định nội chiến. Ai cũng hiểu rằng nếu không giết được Tạ Trì An thì bọn họ đều phải chết.
Thế nên Từ Lộ bèn chủ động liên minh với La Tuấn Dương.
La Tuấn Dương cười lạnh: "Mày nghĩ hai ta giết được nó chắc?" Lúc sáng cả đám cùng tiến lên cũng giết không được cậu ấy, chỉ dựa vào hai người họ thì làm được gì? Nực cười.
Từ Lộ đang rầu rĩ thì trông thấy Phong Minh cũng trở lại sân tập làm mới thời gian sống sót.
Bọn họ dù chết cũng không quên được Tạ Trì An, đồng thời cũng có ấn tượng mạnh với người có thể một chọi một với Tạ Trì An lâu như vậy mà chưa chết - Phong Minh.
Từ Lộ quyết đoán mời Phong Minh gia nhập liên minh.
Phong Minh đồng ý.
Sao mà từ chối cho được? Gã không có tư tưởng phải một chọi một mới công bằng, càng không có chủ nghĩa anh hùng cá nhân.
Sau đó, liên minh được thành lập. Xem xét ba người họ, Từ Lộ là đai đen nhị đẳng Taekwondo, La Tuấn Dương là quán quân Wushu Sanshou[1] thiếu niên, còn Phong Minh thì miễn bàn, trận chiến của gã và Tạ Trì An đã đủ chứng minh thực lực.
[1] Wushu Sanshou (Tán thủ): Là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.
Ngoại trừ Phong Minh bị mất sức khá nhiều thì Từ Lộ và La Tuấn Dương đã hồi phục sau khi nghỉ ngơi, thanh thể lực đang đạt MAX.
Nếu đội hình này vẫn không làm gì được một Tạ Trì An nỏ mạnh hết đà thì bọn họ sẽ tự sát tạ tội ngay lập tức.
Vừa đến thời gian, ba người lập tức xông vào sân tập, nhanh chóng bao vây Tạ Trì An từ ba hướng, đồng thời phát động tấn công.
Từ Lộ đứng ở phía sau bên phải, trong tay cầm một cây búa, nhảy lên tấn công vào sau đầu cậu.
La Tuấn Dương đứng ở phía sau bên trái, với một cái chông sắc nhọn, cậu ta lao tới, đâm thẳng vào tim cậu.
Phong Minh ở ngay phía trước, lưỡi dao lạnh lẽo hệt như ma quỷ, chém vào cổ họng.
Ba hướng, ba chỗ hiểm. Dù né cái nào thì cũng sẽ đụng trúng hai đòn trí mạng khác.
Tạ Trì An sẽ tránh như thế nào đây?
- -----
Đông Vân Triều: HOLD UP, các bạn hãy dành ra vài giây để lướt lên nhìn tên editor cái nào. ;))) Cha-ching, đây là màn COLLAB đầu tiên của tôi và người anh em @cucramdang vừa vì tôi năn nỉ ỉ ôi vc vừa là để thông báo rằng anh yêu sẽ sớm CUM BACK với pj mới nhé.
Beta-er: Đông Vân Triều
Tạ Trì An bị Tư Đồ Nguyệt ngáng chân, cậu toan đuổi theo Phong Minh nhưng gã đã vọt ra khỏi tầm mắt.
Trên người Phong Minh có nhiều vết thương, nhất là cánh tay phải, cho nên cậu chỉ cần lần theo vết máu trên mặt đất là có thể tìm ra Phong Minh đang ở xó nào.
Song, mấy ngày nay trong trường có rất nhiều người chết, trên mặt đất đầy những vệt máu loang lổ, chúng uốn lượn trải dài. Có cái đã khô và xỉn đen, có cái vẫn còn mới nên chảy lan. Tất cả trộn lẫn vào nhau, rất khó để phân biệt đâu là máu của Phong Minh.
Cách Tạ Trì An làm chính là tìm ra vết máu mới nhất trong đống hổ lốn kia.
Lúc này, sắc trời đã tối, xung quanh im lặng như tờ, vết máu trên mặt đất không mấy rõ ràng, hiển nhiên đã tăng thêm độ khó cho việc truy lùng. Tạ Trì An biết biện pháp tốt nhất hiện tại chính là theo đường cũ trở lại sân tập, đợi đến giờ thì Phong Minh sẽ tự dâng tới cửa. Nhưng cậu không muốn cho Phong Minh cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức.
Trên người Phong Minh có quá nhiều điểm bất định, cứ như con gián đập mãi không chết vậy. Chỉ cần để gã thoát thân, qua một lúc là gã lại có thể mạnh mẽ ngóc đầu dậy.
Tạ Trì An vẫn thích đầu xuôi đuôi lọt hơn, tốc chiến tốc thắng.
Việc Phong Minh năm lần bảy lượt chạy thoát đã khiến cậu rất không vui.
Khả năng nhìn vào ban đêm Tạ Trì An rất tốt, miễn cưỡng xác định được một đường máu hoàn chỉnh. Chờ cậu đi đến nơi đường máu bị đứt, cậu trông thấy một cái xác nằm dưới tàng cây.
Cái xác cúi đầu, không thấy rõ mặt. Trên cổ tay có một vết cắt, đường máu lúc nãy là chảy từ động mạch của người nọ ra.
Dựa theo độ tươi của máu, thời gian tử vong của cái xác này nhất định là hôm nay. Hơn nữa, việc không bị nổ tung cho thấy người nọ từng xuất hiện ở sân tập trong vòng một tiếng.
Tạ Trì An ngồi xổm xuống và nâng mặt thi thể lên.
Quả nhiên là một trong hai nam sinh chạy ra ngoài lúc trước.
Vết cắt rất ngọt, rõ ràng là bị dao gọt trái cây chém thẳng một nhát. Xác suất hung thủ là Phong Minh rất lớn.
Tạ Trì An còn nhớ nam sinh này. Vào lúc sáng, cậu ta trông khá nhàn nhã, tuy trên người có vài vết thương, nhưng đều đã được băng bó kỹ càng. Rất có thể là cậu ta có băng vải và thuốc men, hẳn tạm thời cũng chẳng thiếu đồ ăn nên mới tự tin như vậy.
Nam sinh này có thực lực và cũng rất may mắn, sống được đến hẳn chiều ngày thứ năm.
Nhưng hiển nhiên cậu ta đã xài hết vận may của mình vào ngày thứ năm rồi, xui xẻo đụng phải Phong Minh ở ngoài. Tay phải của Phong Minh tay cần được xử lý gấp, chắc gã thấy nam sinh nọ có tài nguyên nên đã giết người cướp của. Sau khi cướp băng vải cầm máu, Phong Minh lập tức cắt cổ tay nam sinh kia lấy máu... Như vậy có thể giải thích vì sao đường máu không bị đứt đoạn.
Phong Minh cố ý bỏ mặc nam sinh này để trốn chạy, tạo ra một đường máu mới tinh để đánh lạc hướng Tạ Trì An.
Đây đều là những suy đoán của Tạ Trì An ngay thời điểm nhìn thấy cái xác, tuy vẫn còn rất nhiều khả năng khác, nhưng cậu nghĩ đến cái có xác suất cao nhất trước tiên.
Trên thực tế, cậu hoàn toàn đoán đúng.
Tạ Trì An đứng dậy, cậu nghĩ xem hiện Phong Minh hiện đang trốn ở đâu.
Nếu Phong Minh giết nam sinh nọ với mục đích cướp băng vải... Tạ Trì An không thấy vết máu mới, có thể là Phong Minh đã xử lý vết thương trên tay, mà trong thời gian ngắn, Phong Minh chỉ có thể lấy được băng vải từ nam sinh nọ... Vậy thì việc giết người bằng cách cắt cổ tay, chẳng những khiến nạn nhân không chết ngay được mà còn chảy rất nhiều máu thế này, chính là vì dụ cậu ra.
Nơi đây rõ ràng không phải hiện trường xảy ra án mạng, bằng không thì phải giải thích đường máu uốn lượn kia thế nào. Cho nên khả năng lớn nhất là, sau khi Phong Minh cắt đứt cổ tay nam sinh, người nọ đã trốn thoát khỏi gã rồi loạng choạng chạy đến dưới gốc cây, cuối cùng mất hết máu mà chết. Nếu vậy thì khả năng cao là Phong Minh đang ở hướng trái ngược.
Nhưng nếu gã làm ngược lại, hoặc chạy về hướng này, hoặc chạy bừa sang những hướng khác, vậy thì Tạ Trì An không thể biết được.
Mọi suy luận đều vô ích vào lúc này. Những chuyện Tạ Trì An có thể nghĩ ra thì Phong Minh cũng vậy. Vì vậy, thay vì đoán Phong Minh hiện hướng nào, chi bằng chọn đại.
Tạ Trì An suy luận một hồi, kết quả lại quay về điểm ban đầu.
Bấy giờ đã khoảng Bảy giờ rưỡi tối. Cậu đã ra ngoài được gần bốn mươi phút.
Vẫn nên trở về sân tập trước.
-
Cửa phía Tây của sân tập vẫn bị khóa, cửa phía Đông thì mở toang do đã bị ba người Từ Lộ phá khóa.
Tạ Trì An vừa về đến nơi thì trông thấy trước cửa phía Đông có hai người nằm trong vũng máu.
Ánh trăng mờ ảo miễn cưỡng soi rọi hình ảnh trước cửa, gió thổi xào xạc, cây cối hoang tàn.
Một đống thịt nát đẫm máu, mái tóc Tư Đồ Nguyệt xõa dài đến thắt lưng, có vài sợi rủ lòa xòa che đi nửa bên gò má biến dạng, còn lại một bên mặt thanh tú như ánh trăng, không ai có thể phủ nhận vẻ đẹp của ả.
Sự mỹ lệ đến cùng cực sau khi chết.
Những thứ xinh đẹp bị hủy diệt luôn là điều bi kịch. Tạ Trì An đứng nhìn, nhưng không hề dao động, cùng lắm chỉ đoán nguyên nhân tử vong của cô là do phần ót bị thương nặng rồi không quan tâm nữa.
Tư Đồ Nguyệt bị ai giết chết, không cần nói cũng biết.
Thi thể của Diệp Trạch Ngữ nằm cách đó không xa, máu trong tim chảy loang, gần như hòa quyện với máu thịt dưới thân.
Đó vốn là người anh ruột thịt thân thiết nhất của cô.
Tạ Trì An chỉ thoáng nhìn rồi đi vòng qua cả hai, bước vào sân tập.
Cậu không thấy đau khổ.
Từ lúc Tạ Trì An rời khỏi sân tập đuổi theo Phong Minh đã đoán được cảnh này. Chờ cậu trở về, dù sao giữa Tư Đồ Nguyệt và Diệp Trạch Ngữ cũng phải có một người chết.
Thật ra cậu cảm thấy Tư Đồ Nguyệt có cơ hội sống sót lớn hơn. Song, đồng quy vu tận mới là kết cục tốt nhất.
Tạ Trì An chỉ là cho Diệp Trạch Ngữ một cơ hội trả thù, điều này không có nghĩa là cậu coi trọng Diệp Trạch Ngữ. Nói cho cùng, cả hai cũng chỉ mới gặp mặt mấy lần, chẳng hề thân hơn những người dưng nước lã khác trong trường.
Cậu thậm chí còn không biết tên cô.
Đúng vậy, cho đến tận nay, Tạ Trì An chưa từng hỏi tên của Diệp Trạch Ngữ.
Ngay cả tên còn không biết thì lấy đâu ra chuyện đau lòng.
Từ lúc Tạ Trì An cứu Diệp Trạch Ngữ đã biết cô cuối cùng vẫn phải chết. Không chết trên tay người khác thì cũng chết trên tay cậu.
Vậy nên... không cần hỏi tên.
-
Tạ Trì An ngồi một mình trong sân tập đầy xác chết đến 8 giờ rưỡi mà mãi vẫn không thấy người sống sót thứ hai.
Theo quy tắc trò chơi, chỉ cần rời khỏi khu vực an toàn hơn một tiếng thì sẽ bị xử tử, thoạt nhìn như muốn giới hạn mọi người ở lại trong khu vực an toàn.
Nhưng quy tắc này có rất nhiều kẽ hở. Mọi người không cần ở trong vùng an toàn cả ngày, miễn là trong một tiếng bọn họ quay về một lần thì có thể ra khỏi đó, và họ chỉ cần dừng ở vùng an toàn một giây là có thể làm mới thời gian rồi tiếp tục tranh thủ một giờ tự do nữa.
Chỉ là chuyện này thường tốn công vô ích, liên tục ra vào khu vực an toàn rất hao thể lực, lại còn dễ bị người khác phát hiện, cho nên không ai làm như vậy.
Nhưng tình hình hôm nay lại khác.
Tạ Trì An ở chỗ này.
Vì tránh Tạ Trì An, những người khác chỉ cần thừa dịp cậu không có ở sân tập lén trở về một lần là có thể ở ngoài đợi đến sau 8 giờ rưỡi.
Nhưng bọn họ không thể chờ đến 9 giờ.
Từ 9 giờ tối đến 6 giờ sáng hôm sau là thời gian nghỉ ngơi, trong lúc đó các quy tắc sẽ không có hiệu lực, cho dù là bị xử tử vì không di chuyển trong hai tiếng hoặc vì giới hạn vùng an toàn, tất cả đều vô hiệu.
Thế nên bọn họ không nhất thiết phải trở lại sân tập sau 9 giờ, đại khái có thể trốn ở ngoài một đêm.
Nhưng Tạ Trì An biết, tất cả mọi người nhất định phải trở về trước 9 giờ nếu bọn họ không muốn bị xử tử.
Tạ Trì An rời sân tập lúc 6 giờ 50 phút, 7 giờ 40 phút thì bước vào cửa phía đông, rồi chờ ở ngoài thêm 50 phút. Mà sau khi cậu trở về thì không nhìn thấy ai quay lại.
Dù những người khác có quay lại một lần lúc 7 giờ 39 phút, thì 8 giờ 39 phút vẫn là thời hạn cuối cùng của họ.
Vì vậy, trong vòng 9 phút từ 8 giờ rưỡi đến 8 giờ 39 phút, những ai còn sống chắc ccậu sẽ trở về.
-
8 giờ 35 phút.
Con dao gấp trên tay Tạ Trì An đã bật ra.
Có người quay về.
Ba bóng đen xuất hiện dưới ánh trăng, họ giữ khoảng cách đề phòng nhau, nhưng lại trông như cùng một phe.
Mắt Tạ Trì An tối sầm, bàn tay cầm dao siết chặt.
Ba người đồng thời trở về... Đây là muốn liên thủ đối phó cậu đúng không?
Bây giờ chỉ còn bốn người sống sót, bao gồm cậu, Phong Minh, nữ sinh tóc xoăn kia và một nam sinh.
Một chọi ba không có gì đáng bàn, hôm nay Tạ Trì An đã thắng một chọi bốn chục cơ mà.
Nhưng trong ba người nọ không có Phong Minh. Hai người còn lại thì không quen.
Cao thủ so chiêu vốn là trong gang tấc, bất cứ điểm quấy nhiễu nào cũng là yếu tố trí mạng. Nếu Phong Minh tìm được hai người trợ giúp thì sẽ rất bất lợi cho Tạ Trì An.
Huống hồ... cậu hơi lực bất tòng tâm.
Tạ Trì An là con người, mà người thì cũng có lúc kiệt sức. Thật sự nghĩ cậu không biết mệt khi ban ngày quần ẩu đến sầm tối lại đánh nhau với Phong Minh rồi còn phải chạy vòng vòng chắc? Người bình thường không mệt tới siêu thoát mới lạ. Ngay cả nhấc một ngón tay cũng khó thì còn đánh thế nào?
Mà theo Tạ Trì An biết, lượng vận động hôm nay của nữ sinh tóc xoăn và nam sinh không quen biết kia kém cậu nhiều. Tuy hai người họ cũng đánh một trận mày rượt tao chạy, nhưng chắc ccậu còn nhiều thể lực hơn Tạ Trì An nhiều.
Ai cũng có giới hạn.
Dù là nhà vô địch chạy đường dài thế giới thì sau khi chạy mười trận marathon, anh ta cũng không thể cạnh tranh với một người bình thường có thừa thể lực trong cuộc đua 100 mét.
-
Bên ngoài sân tập.
Từ Lộ cảnh giác nói: " Các người chuẩn bị xong chưa? Đợi lát nữa cùng lên."
Một nam sinh nhíu mày: "Biết rồi."
Tay trái Phong Minh cầm dao, tay phải quấn băng vải, nhưng gã chỉ cười chứ không nói, gã nhàn nhạt liếc nhìn thi thể Tư Đồ Nguyệt, rồi thờ ơ thu hồi ánh mắt.
Hai người kia đều kiêng dè gã, thấy gã không đáp thì coi như ngầm đồng ý.
Từ Lộ và La Tuấn Dương gặp nhau khi họ quay trở lại sân tập để 'chấm công' kéo dài tính mạng... Đúng vậy, bọn họ gọi đây là 'chấm công'.
Những người cùng khổ, vừa gặp đã thân.
Từ Lộ và La Tuấn Dương cũng là kẻ thù của nhau, nhưng trước mắt có trùm cuối Tạ Trì An, bọn họ không định nội chiến. Ai cũng hiểu rằng nếu không giết được Tạ Trì An thì bọn họ đều phải chết.
Thế nên Từ Lộ bèn chủ động liên minh với La Tuấn Dương.
La Tuấn Dương cười lạnh: "Mày nghĩ hai ta giết được nó chắc?" Lúc sáng cả đám cùng tiến lên cũng giết không được cậu ấy, chỉ dựa vào hai người họ thì làm được gì? Nực cười.
Từ Lộ đang rầu rĩ thì trông thấy Phong Minh cũng trở lại sân tập làm mới thời gian sống sót.
Bọn họ dù chết cũng không quên được Tạ Trì An, đồng thời cũng có ấn tượng mạnh với người có thể một chọi một với Tạ Trì An lâu như vậy mà chưa chết - Phong Minh.
Từ Lộ quyết đoán mời Phong Minh gia nhập liên minh.
Phong Minh đồng ý.
Sao mà từ chối cho được? Gã không có tư tưởng phải một chọi một mới công bằng, càng không có chủ nghĩa anh hùng cá nhân.
Sau đó, liên minh được thành lập. Xem xét ba người họ, Từ Lộ là đai đen nhị đẳng Taekwondo, La Tuấn Dương là quán quân Wushu Sanshou[1] thiếu niên, còn Phong Minh thì miễn bàn, trận chiến của gã và Tạ Trì An đã đủ chứng minh thực lực.
[1] Wushu Sanshou (Tán thủ): Là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.
Ngoại trừ Phong Minh bị mất sức khá nhiều thì Từ Lộ và La Tuấn Dương đã hồi phục sau khi nghỉ ngơi, thanh thể lực đang đạt MAX.
Nếu đội hình này vẫn không làm gì được một Tạ Trì An nỏ mạnh hết đà thì bọn họ sẽ tự sát tạ tội ngay lập tức.
Vừa đến thời gian, ba người lập tức xông vào sân tập, nhanh chóng bao vây Tạ Trì An từ ba hướng, đồng thời phát động tấn công.
Từ Lộ đứng ở phía sau bên phải, trong tay cầm một cây búa, nhảy lên tấn công vào sau đầu cậu.
La Tuấn Dương đứng ở phía sau bên trái, với một cái chông sắc nhọn, cậu ta lao tới, đâm thẳng vào tim cậu.
Phong Minh ở ngay phía trước, lưỡi dao lạnh lẽo hệt như ma quỷ, chém vào cổ họng.
Ba hướng, ba chỗ hiểm. Dù né cái nào thì cũng sẽ đụng trúng hai đòn trí mạng khác.
Tạ Trì An sẽ tránh như thế nào đây?
- -----
Đông Vân Triều: HOLD UP, các bạn hãy dành ra vài giây để lướt lên nhìn tên editor cái nào. ;))) Cha-ching, đây là màn COLLAB đầu tiên của tôi và người anh em @cucramdang vừa vì tôi năn nỉ ỉ ôi vc vừa là để thông báo rằng anh yêu sẽ sớm CUM BACK với pj mới nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất