Chạy Nạn Làm Ruộng: Ta Dựa Vào Y Thuật Làm Giàu
Chương 13: Nghe Ngóng
"Cha, con lên phía trước tìm người hỏi đường một chút, xem xem chúng ta đi hướng nào nhé?" Hoàng Bách đỏ vành mắt, sau khi đánh tiếng với cha mình một tiếng thì chạy chậm đuổi tới đám người phía trước.
Hai mắt hắn ta nhìn quanh đám dân chạy nạn này một vòng, có rất nhiều gia đình dìu dắt nhau đi tới, có rất nhiều đại hán tốp năm tốp ba kết thành một đội, có rất nhiều cô nhi quả mẫu.
Cả một đám đói tới gầy xọp, đầu bù tóc rối, quần áo không chỉnh tề, so với nhà mình một cái, quả thật nhà mình trông không giống người chạy nạn.
Hoàng Bách nhanh chóng chọn được đối tượng để nghe ngóng tin tức.
Đối phương là một nhà sáu người, một lão hán mang theo nhi tử, tức phụ, ba hài tử tụt lại phía sau cùng.
Trong cả nhà kia lão hán thì còng lưng gầy gò, nam tử và phụ nhân cũng mặt mày khô vàng, trong mắt vô hồn, như cái xác không hồn mà tiến lên phía trước.
Ba hài tử cũng đều đói tới gầy xọp, hai mắt vô thần, có hơi lồi ra ngoài, có thể thấy đã đói gầy tới làm mắt lồi ra to lên.
"Đại gia, chúng ta đi dọc theo bờ sông này như vậy, đi về phía bên kia là tới chỗ nào thế?" Hoàng Bách tiến lên chắp tay hỏi lão nhân gia kia.
"Cả nhà các ngươi từ nhánh sông khác đi tới.
Nghe người phía trước nói, đi dọc theo con sông này thẳng về phía trước là tới Ngư Thủy phủ.
Đám người bọn ta đi dọc theo bờ sông này, đã đi hơn một tháng rồi, may mắn dựa vào một chút trai, cua nhỏ, ốc gì gì đó trong lòng sông, chịu đựng lâu như vậy.
Trông ngươi rất có tinh thần, có thể ăn no đúng không!" Đại gia kia còng lưng, hai mắt hữu thần, cuối cùng làm như vô tình hỏi Hoàng Bách một câu.
"Lúc trước bọn ta đi dọc theo bờ sông, đó là một dòng sông nhỏ, cũng không có ai đi qua dòng sông kia, có thể nhặt được không ít đồ ăn bên trong lòng sông, còn có thể ăn no bốn năm phần.
Bây giờ đi tới phía sau các ngươi, sợ là sau này không tìm được bao nhiêu đồ ăn nữa." Hoàng Bách nghe thấy đại gia kia hỏi như vậy thì cảnh giác giải thích và câu.
Tiền tài không để lộ ra ngoài, chạy nạn giấu giếm thức ăn, đạo lý đó hắn ta vẫn hiểu.
"Nhà các ngươi không biết là may mắn, hay là xui xẻo nữa.
Nếu đi theo nhánh sông nhỏ đụng phải trên đường sông, nói không chừng đã bỏ lỡ tới Ngư Thủy phủ, không biết có ngày chạy nạn tới điểm dừng chân mới hay không, nhưng như vậy thì sao? Ít nhiều gì nhà các ngươi cũng có thể tìm được một ít thức ăn giữa lòng sông.
Bây giờ đi theo nhánh sông lớn, là đường tới Ngư Thủy phủ, nhưng trong lòng sông bị người phía trước càn quét ăn một lần, mấy người già yếu đi không nổi như bọn ta cũng không đánh lại người phía trước, chỉ có thể được ngày nào hay ngày đó, hi vọng có thể còn sống đi tới Ngư Thủy phủ." Đại gia kia không biết cảm thán số mình không gặp thời, hay là hâm mộ cả nhà Hoàng Bách lúc trước có thể lăn lộn được no bụng bốn năm phần.
"Vậy đại gia, ngươi biết chúng ta còn phải đi bao lâu mới có thể đến Ngư Thủy phủ không?" Hoàng Bách hỏi vấn đề mấu chốt nhất, bản thân muốn biết nhất.
"Chắc có lẽ không phải đi quá lâu.
Đi dọc theo con sông lớn này, màu xanh biếc xuất hiện hai bên cũng càng nhiều hơn, nước trong sông cũng càng nhiều, đây là phương hướng phát triển tốt.
Nói không chừng, chúng ta có thể đi qua một thôn có thể tự cấp tự túc, lấy ít đồ ăn, hoặc là ở lại luôn, có một điểm dừng chân. Không cần chạy trốn, lang thang tứ phía nữa."
"Đa tạ đại gia cho biết.
Đại gia! Nếu cả nhà các ngươi chịu khó một chút đi đường suốt đêm, đi tới phía trước những người kia, tìm kiếm đồ trong lòng sông, không bàn tới chuyện ăn no bụng, có thể ăn tới lửng dạ cũng không vấn đề."
Hai mắt hắn ta nhìn quanh đám dân chạy nạn này một vòng, có rất nhiều gia đình dìu dắt nhau đi tới, có rất nhiều đại hán tốp năm tốp ba kết thành một đội, có rất nhiều cô nhi quả mẫu.
Cả một đám đói tới gầy xọp, đầu bù tóc rối, quần áo không chỉnh tề, so với nhà mình một cái, quả thật nhà mình trông không giống người chạy nạn.
Hoàng Bách nhanh chóng chọn được đối tượng để nghe ngóng tin tức.
Đối phương là một nhà sáu người, một lão hán mang theo nhi tử, tức phụ, ba hài tử tụt lại phía sau cùng.
Trong cả nhà kia lão hán thì còng lưng gầy gò, nam tử và phụ nhân cũng mặt mày khô vàng, trong mắt vô hồn, như cái xác không hồn mà tiến lên phía trước.
Ba hài tử cũng đều đói tới gầy xọp, hai mắt vô thần, có hơi lồi ra ngoài, có thể thấy đã đói gầy tới làm mắt lồi ra to lên.
"Đại gia, chúng ta đi dọc theo bờ sông này như vậy, đi về phía bên kia là tới chỗ nào thế?" Hoàng Bách tiến lên chắp tay hỏi lão nhân gia kia.
"Cả nhà các ngươi từ nhánh sông khác đi tới.
Nghe người phía trước nói, đi dọc theo con sông này thẳng về phía trước là tới Ngư Thủy phủ.
Đám người bọn ta đi dọc theo bờ sông này, đã đi hơn một tháng rồi, may mắn dựa vào một chút trai, cua nhỏ, ốc gì gì đó trong lòng sông, chịu đựng lâu như vậy.
Trông ngươi rất có tinh thần, có thể ăn no đúng không!" Đại gia kia còng lưng, hai mắt hữu thần, cuối cùng làm như vô tình hỏi Hoàng Bách một câu.
"Lúc trước bọn ta đi dọc theo bờ sông, đó là một dòng sông nhỏ, cũng không có ai đi qua dòng sông kia, có thể nhặt được không ít đồ ăn bên trong lòng sông, còn có thể ăn no bốn năm phần.
Bây giờ đi tới phía sau các ngươi, sợ là sau này không tìm được bao nhiêu đồ ăn nữa." Hoàng Bách nghe thấy đại gia kia hỏi như vậy thì cảnh giác giải thích và câu.
Tiền tài không để lộ ra ngoài, chạy nạn giấu giếm thức ăn, đạo lý đó hắn ta vẫn hiểu.
"Nhà các ngươi không biết là may mắn, hay là xui xẻo nữa.
Nếu đi theo nhánh sông nhỏ đụng phải trên đường sông, nói không chừng đã bỏ lỡ tới Ngư Thủy phủ, không biết có ngày chạy nạn tới điểm dừng chân mới hay không, nhưng như vậy thì sao? Ít nhiều gì nhà các ngươi cũng có thể tìm được một ít thức ăn giữa lòng sông.
Bây giờ đi theo nhánh sông lớn, là đường tới Ngư Thủy phủ, nhưng trong lòng sông bị người phía trước càn quét ăn một lần, mấy người già yếu đi không nổi như bọn ta cũng không đánh lại người phía trước, chỉ có thể được ngày nào hay ngày đó, hi vọng có thể còn sống đi tới Ngư Thủy phủ." Đại gia kia không biết cảm thán số mình không gặp thời, hay là hâm mộ cả nhà Hoàng Bách lúc trước có thể lăn lộn được no bụng bốn năm phần.
"Vậy đại gia, ngươi biết chúng ta còn phải đi bao lâu mới có thể đến Ngư Thủy phủ không?" Hoàng Bách hỏi vấn đề mấu chốt nhất, bản thân muốn biết nhất.
"Chắc có lẽ không phải đi quá lâu.
Đi dọc theo con sông lớn này, màu xanh biếc xuất hiện hai bên cũng càng nhiều hơn, nước trong sông cũng càng nhiều, đây là phương hướng phát triển tốt.
Nói không chừng, chúng ta có thể đi qua một thôn có thể tự cấp tự túc, lấy ít đồ ăn, hoặc là ở lại luôn, có một điểm dừng chân. Không cần chạy trốn, lang thang tứ phía nữa."
"Đa tạ đại gia cho biết.
Đại gia! Nếu cả nhà các ngươi chịu khó một chút đi đường suốt đêm, đi tới phía trước những người kia, tìm kiếm đồ trong lòng sông, không bàn tới chuyện ăn no bụng, có thể ăn tới lửng dạ cũng không vấn đề."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất