Chạy Nạn Làm Ruộng: Ta Dựa Vào Y Thuật Làm Giàu
Chương 17: Lần Đầu Gặp Thôn Xóm
Nếu như nước sông không phạm nước giếng, ngươi mạo phạm tới cửa, vậy thì dứt khoát tát cạn nước giếng, để ta xem các ngươi lại gây sóng gió thế nào, xem như là vì dân trừ hại.
Cũng không biết có phải bảy người này bị mù hay không, vậy mà dám can đảm ra tay với người biết bắn cung, đây không phải đưa đồ ăn thì chính là tiết tấu tìm đường chết, đúng là vô cùng lo lắng cho trí thông minh của bọn chúng. Bảy người bọn chúng chạy nạn có thể sống tới nay thật đúng là mạng lớn.
"Ngươi nói cái gì, muốn chết." Lưu Ải Tử nghe nữ tử trước mặt mắng gã ta là thứ có mẹ sinh không có mẹ nuôi thì cầm đao bổ củi trong tay chém về phía Hoàng Tử Tô.
Hoàng Tử Tô rút một mũi tên từ trong ống tên ra, kéo cung tùy ý bắn ra một mũi tên.
Một mũi tên xỏ xuyên qua cổ tay của Lưu Ải Tử.
Lưu Ải Tử hét lên thảm thiết, tay kia che tay trái đổ máu bị mũi tên xỏ qua.
"Mẹ nó, dám làm Lưu ca của ta bị thương, ta lấy mạng ngươi." Lưu Đại thấy Lưu Ải Tử bị thương tay trái thì nổi cơ bắp muốn giết chết Hoàng Tử Tô.
Không đợi Lưu Đại đánh tới trước mặt Hoàng Tử Tô, Hoàng Tử Tô đã rút một cây tên từ trong túi tên ra, mũi tên thẳng đứng ở đuôi tên kéo một phát.
Một mũi tên bắn thẳng vào đùi phải của Lưu Đại.
Lưu Đại ai ôi một tiếng, té ngã xuống đất.
"Hiện tại có oán báo oán, có thù báo thù." Lúc Lưu Ải Tử khí thế hung hăng đi tới chỗ người Hoàng gia, có không ít dân chạy nạn đứng xem, không có ai bênh vực kẻ yếu mà lên tiếng ngăn cản, lòng nàng cảm thấy hơi lạnh vô tình.
Kẻ ác tự có kẻ ác trị, ăn miếng trả miếng.
Dân chạy nạn vây xem nghe thấy hiện tại có oán báo oán, có thù báo thù, không ít dân chạy nạn nhớ tới lúc trước bảy người này khống chế phía trước lòng sông, chờ sau khi bọn chúng tìm thức ăn ở lòng sông phía trước xong mới cho phép tới lượt mấy người bọn họ tìm thức ăn.
Thậm chí còn không để bọn họ đi qua phía trước bọn chúng, trong lòng những dân chạy nạn này đều nhớ kỹ.
Thấy bảy người này uy hiếp tiểu cô nương biết bắn cung trước mặt, sau khi không biết là ai ném cục đá về phía bảy người này, sau đó có không ít dân chạy nạn ném từng cục đá về phía bảy người này.
Bảy người này lập tức đầu rơi máu chảy, kêu cha gọi mẹ.
Có người nhanh nhạy, thấy phía trước không có ai chặn đường, trong lòng sông phía trước vẫn chưa có người tìm kiếm đồ ăn thì nhân cơ hội lúc người khác xem náo nhiệt, ném đá, người thông minh lặng lẽ rời khỏi đám đông vây xem, nhanh chóng đi tới lòng sông phía trước, đi tìm thức ăn.
"Mau tới lòng sông phía trước tìm cái ăn đi." Sau khi có người phát hiện có không ít người chạy tới phía trước tìm thức ăn thì la lớn.
"Đi mau, chậm thì không tìm được đồ ăn đâu." Người ném cục đá cũng không ở đây ném đá nữa mà lập tức tan tác như kim đan, đều nhanh chóng đi tới phía trước tìm thức ăn.
…
"Mau nhìn kìa, ở đó có núi, có ruộng đấy, còn có người nữa, ở đây có một thôn xóm." Ngày hôm đó, sau khi dân chạy nạn nhìn thấy cách đó không xa có non xanh nước biết cùng với ruộng đồng và cây nông nghiệp trong ruộng thì lập tức kích động, bước nhanh đi tới phía trước.
Lúc này đã gần nửa tháng có thừa từ khi Hoàng Tử Tô dạy dỗ bảy người Lưu Ải Tử.
Trên đường chạy nạn, mơ hồ trải qua Trung thu.
Bọn họ lại đi dọc theo con sông này nửa tháng, trên đường cũng xuất hiện dòng sông phân nhánh, Hoàng gia vẫn chọn đi theo nhánh sông lớn nhất.
Cũng không biết có phải bảy người này bị mù hay không, vậy mà dám can đảm ra tay với người biết bắn cung, đây không phải đưa đồ ăn thì chính là tiết tấu tìm đường chết, đúng là vô cùng lo lắng cho trí thông minh của bọn chúng. Bảy người bọn chúng chạy nạn có thể sống tới nay thật đúng là mạng lớn.
"Ngươi nói cái gì, muốn chết." Lưu Ải Tử nghe nữ tử trước mặt mắng gã ta là thứ có mẹ sinh không có mẹ nuôi thì cầm đao bổ củi trong tay chém về phía Hoàng Tử Tô.
Hoàng Tử Tô rút một mũi tên từ trong ống tên ra, kéo cung tùy ý bắn ra một mũi tên.
Một mũi tên xỏ xuyên qua cổ tay của Lưu Ải Tử.
Lưu Ải Tử hét lên thảm thiết, tay kia che tay trái đổ máu bị mũi tên xỏ qua.
"Mẹ nó, dám làm Lưu ca của ta bị thương, ta lấy mạng ngươi." Lưu Đại thấy Lưu Ải Tử bị thương tay trái thì nổi cơ bắp muốn giết chết Hoàng Tử Tô.
Không đợi Lưu Đại đánh tới trước mặt Hoàng Tử Tô, Hoàng Tử Tô đã rút một cây tên từ trong túi tên ra, mũi tên thẳng đứng ở đuôi tên kéo một phát.
Một mũi tên bắn thẳng vào đùi phải của Lưu Đại.
Lưu Đại ai ôi một tiếng, té ngã xuống đất.
"Hiện tại có oán báo oán, có thù báo thù." Lúc Lưu Ải Tử khí thế hung hăng đi tới chỗ người Hoàng gia, có không ít dân chạy nạn đứng xem, không có ai bênh vực kẻ yếu mà lên tiếng ngăn cản, lòng nàng cảm thấy hơi lạnh vô tình.
Kẻ ác tự có kẻ ác trị, ăn miếng trả miếng.
Dân chạy nạn vây xem nghe thấy hiện tại có oán báo oán, có thù báo thù, không ít dân chạy nạn nhớ tới lúc trước bảy người này khống chế phía trước lòng sông, chờ sau khi bọn chúng tìm thức ăn ở lòng sông phía trước xong mới cho phép tới lượt mấy người bọn họ tìm thức ăn.
Thậm chí còn không để bọn họ đi qua phía trước bọn chúng, trong lòng những dân chạy nạn này đều nhớ kỹ.
Thấy bảy người này uy hiếp tiểu cô nương biết bắn cung trước mặt, sau khi không biết là ai ném cục đá về phía bảy người này, sau đó có không ít dân chạy nạn ném từng cục đá về phía bảy người này.
Bảy người này lập tức đầu rơi máu chảy, kêu cha gọi mẹ.
Có người nhanh nhạy, thấy phía trước không có ai chặn đường, trong lòng sông phía trước vẫn chưa có người tìm kiếm đồ ăn thì nhân cơ hội lúc người khác xem náo nhiệt, ném đá, người thông minh lặng lẽ rời khỏi đám đông vây xem, nhanh chóng đi tới lòng sông phía trước, đi tìm thức ăn.
"Mau tới lòng sông phía trước tìm cái ăn đi." Sau khi có người phát hiện có không ít người chạy tới phía trước tìm thức ăn thì la lớn.
"Đi mau, chậm thì không tìm được đồ ăn đâu." Người ném cục đá cũng không ở đây ném đá nữa mà lập tức tan tác như kim đan, đều nhanh chóng đi tới phía trước tìm thức ăn.
…
"Mau nhìn kìa, ở đó có núi, có ruộng đấy, còn có người nữa, ở đây có một thôn xóm." Ngày hôm đó, sau khi dân chạy nạn nhìn thấy cách đó không xa có non xanh nước biết cùng với ruộng đồng và cây nông nghiệp trong ruộng thì lập tức kích động, bước nhanh đi tới phía trước.
Lúc này đã gần nửa tháng có thừa từ khi Hoàng Tử Tô dạy dỗ bảy người Lưu Ải Tử.
Trên đường chạy nạn, mơ hồ trải qua Trung thu.
Bọn họ lại đi dọc theo con sông này nửa tháng, trên đường cũng xuất hiện dòng sông phân nhánh, Hoàng gia vẫn chọn đi theo nhánh sông lớn nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất