Chạy Nạn Làm Ruộng: Thật Thiên Kim Là Mạt Thế Đại Lão
Chương 42:
"Đưa cái này cho lão thôn… Thôi." Tô Mạt Nhi lắc đầu, nhìn vào quầng thâm dưới mắt Tiêu Hàn Đình, nhàn nhạt nói: "Để ta tự đi thì hơn."
Hôm nay đã phiền Tiêu Hàn Đình quá nhiều, nếu còn bắt hắn chạy thêm việc, chắc hẳn hắn sẽ nổi giận mất.
Tiêu Hàn Đình giữ vẻ mặt lạnh lùng, một tay khẽ đỡ lấy cánh tay nàng, tay còn lại đưa ra: "Đưa đây cho ta."
"…Hả?" Tô Mạt Nhi nhướng mày, có chút ngạc nhiên, "Ngươi sao đột nhiên lại chủ động như vậy…"
"Vào trong nghỉ ngơi đi." Tiêu Hàn Đình lãnh đạm đáp, "Nếu ngươi ngã xỉu ở đây, phiền phức vẫn là của ta!"
Hắn có thể nhìn ra thân thể Tô Mạt Nhi đã chạm đến giới hạn. Rõ ràng, nguyên nhân nằm ở đám dược thảo đã trưởng thành chỉ trong một đêm kia. Phải chăng việc sử dụng sức mạnh quỷ dị kia lần nữa đã khiến nàng suy yếu đến thế?
Tô Mạt Nhi suy nghĩ một lát, rồi cũng giao đám dược thảo cho Tiêu Hàn Đình. Dù sao đưa ai cũng như nhau, miễn là lão thôn trưởng nhận dược liệu và phối thuốc là được.
Hơn nữa, nàng thật sự đã kiệt sức, cơ thể như thể từng tế bào đều đang gào thét vì mệt mỏi.
Nàng định bước lên xe ngựa, nhưng hai chân nặng như chì, đến việc nhấc lên cũng thấy khó khăn. Tô Mạt Nhi cắn nhẹ môi, định gắng sức, nhưng ngay khi nàng sắp gục ngã, một lực đỡ mạnh mẽ đã nâng nàng lên, đưa thẳng vào trong xe ngựa.
"Tại đây nghỉ ngơi." Tiêu Hàn Đình sắc mặt lãnh đạm nói, "Đạp Mặc sẽ trông chừng ngươi! Nếu có nguy hiểm, nó sẽ nhắc nhở ta."
Tô Mạt Nhi trong lòng thoáng kinh ngạc. Ý Tiêu Hàn Đình, là hứa sẽ bảo vệ nàng sao? Chưa từng có ai to gan lớn mật, không biết tự lượng sức mình, dám nói với chiến thần mạt thế như nàng những lời ‘bảo vệ’ như vậy!
Nhưng nàng đã kiệt sức, không thể nghĩ ngợi nhiều thêm. Mí mắt nàng nặng trĩu, không thể khống chế mà khép lại. Trong cơn mệt mỏi, nàng chìm vào giấc ngủ. Tiêu Hàn Đình theo bản năng đưa tay đỡ lấy đầu nhỏ của nàng khi nó chực rơi xuống, thở dài bất đắc dĩ, nhưng đáy mắt lại thoáng lên một tia ôn nhu mà chính hắn cũng không nhận ra.
Không xa đó, một đôi mắt khác đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Đường Đình nắm chặt khăn tay, trong lòng trào dâng sự chua xót pha lẫn chút hâm mộ. Thì ra, ở nơi mà không ai thấy được, hai người họ lại thân mật như vậy.
Người lạnh lùng cao ngạo như Tiêu công tử, lại có thể đối xử dịu dàng với một người như thế…
Tim nàng đau nhói. Dù khiếp sợ trước đống dược thảo kia – những cây hắc ma thảo mọc lên chỉ sau một đêm – Đường Đình cũng phải thừa nhận rằng, hai người ấy thật sự rất xứng đôi. Không chỉ về ngoại hình, mà còn về tính cách và năng lực.
Dù Tiêu Hàn Đình vì Tô Mạt Nhi mà khuynh đảo, dường như cũng không thể trách được hắn.
Đường Đình lắc đầu, ánh mắt buồn bã, xoay người rời đi nhanh chóng.
Tiểu Bảo đã ngủ say, nhưng lão thôn trưởng thì lại trằn trọc, không tài nào chợp mắt. Ông biết, tính mạng của cả thôn lúc này đang nằm trong tay cô gái nhỏ bé kia. Nhưng rốt cuộc nàng có cách gì để chỉ trong một đêm có thể mọc ra đủ số lượng hắc ma thảo như vậy?
Đột nhiên, từ xa vang lên tiếng bước chân trầm ổn, chậm rãi mà mạnh mẽ.
Lão thôn trưởng ngẩng đầu lên, liền thấy Tiêu Hàn Đình đang ôm một bó lớn thứ gì đó, tiến về phía ông. Thứ đó, chẳng phải là…
"…Hắc ma thảo!" Lão thôn trưởng xúc động đứng bật dậy, "Nhiều hắc ma thảo như vậy!"
Hôm nay đã phiền Tiêu Hàn Đình quá nhiều, nếu còn bắt hắn chạy thêm việc, chắc hẳn hắn sẽ nổi giận mất.
Tiêu Hàn Đình giữ vẻ mặt lạnh lùng, một tay khẽ đỡ lấy cánh tay nàng, tay còn lại đưa ra: "Đưa đây cho ta."
"…Hả?" Tô Mạt Nhi nhướng mày, có chút ngạc nhiên, "Ngươi sao đột nhiên lại chủ động như vậy…"
"Vào trong nghỉ ngơi đi." Tiêu Hàn Đình lãnh đạm đáp, "Nếu ngươi ngã xỉu ở đây, phiền phức vẫn là của ta!"
Hắn có thể nhìn ra thân thể Tô Mạt Nhi đã chạm đến giới hạn. Rõ ràng, nguyên nhân nằm ở đám dược thảo đã trưởng thành chỉ trong một đêm kia. Phải chăng việc sử dụng sức mạnh quỷ dị kia lần nữa đã khiến nàng suy yếu đến thế?
Tô Mạt Nhi suy nghĩ một lát, rồi cũng giao đám dược thảo cho Tiêu Hàn Đình. Dù sao đưa ai cũng như nhau, miễn là lão thôn trưởng nhận dược liệu và phối thuốc là được.
Hơn nữa, nàng thật sự đã kiệt sức, cơ thể như thể từng tế bào đều đang gào thét vì mệt mỏi.
Nàng định bước lên xe ngựa, nhưng hai chân nặng như chì, đến việc nhấc lên cũng thấy khó khăn. Tô Mạt Nhi cắn nhẹ môi, định gắng sức, nhưng ngay khi nàng sắp gục ngã, một lực đỡ mạnh mẽ đã nâng nàng lên, đưa thẳng vào trong xe ngựa.
"Tại đây nghỉ ngơi." Tiêu Hàn Đình sắc mặt lãnh đạm nói, "Đạp Mặc sẽ trông chừng ngươi! Nếu có nguy hiểm, nó sẽ nhắc nhở ta."
Tô Mạt Nhi trong lòng thoáng kinh ngạc. Ý Tiêu Hàn Đình, là hứa sẽ bảo vệ nàng sao? Chưa từng có ai to gan lớn mật, không biết tự lượng sức mình, dám nói với chiến thần mạt thế như nàng những lời ‘bảo vệ’ như vậy!
Nhưng nàng đã kiệt sức, không thể nghĩ ngợi nhiều thêm. Mí mắt nàng nặng trĩu, không thể khống chế mà khép lại. Trong cơn mệt mỏi, nàng chìm vào giấc ngủ. Tiêu Hàn Đình theo bản năng đưa tay đỡ lấy đầu nhỏ của nàng khi nó chực rơi xuống, thở dài bất đắc dĩ, nhưng đáy mắt lại thoáng lên một tia ôn nhu mà chính hắn cũng không nhận ra.
Không xa đó, một đôi mắt khác đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Đường Đình nắm chặt khăn tay, trong lòng trào dâng sự chua xót pha lẫn chút hâm mộ. Thì ra, ở nơi mà không ai thấy được, hai người họ lại thân mật như vậy.
Người lạnh lùng cao ngạo như Tiêu công tử, lại có thể đối xử dịu dàng với một người như thế…
Tim nàng đau nhói. Dù khiếp sợ trước đống dược thảo kia – những cây hắc ma thảo mọc lên chỉ sau một đêm – Đường Đình cũng phải thừa nhận rằng, hai người ấy thật sự rất xứng đôi. Không chỉ về ngoại hình, mà còn về tính cách và năng lực.
Dù Tiêu Hàn Đình vì Tô Mạt Nhi mà khuynh đảo, dường như cũng không thể trách được hắn.
Đường Đình lắc đầu, ánh mắt buồn bã, xoay người rời đi nhanh chóng.
Tiểu Bảo đã ngủ say, nhưng lão thôn trưởng thì lại trằn trọc, không tài nào chợp mắt. Ông biết, tính mạng của cả thôn lúc này đang nằm trong tay cô gái nhỏ bé kia. Nhưng rốt cuộc nàng có cách gì để chỉ trong một đêm có thể mọc ra đủ số lượng hắc ma thảo như vậy?
Đột nhiên, từ xa vang lên tiếng bước chân trầm ổn, chậm rãi mà mạnh mẽ.
Lão thôn trưởng ngẩng đầu lên, liền thấy Tiêu Hàn Đình đang ôm một bó lớn thứ gì đó, tiến về phía ông. Thứ đó, chẳng phải là…
"…Hắc ma thảo!" Lão thôn trưởng xúc động đứng bật dậy, "Nhiều hắc ma thảo như vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất