Chương 23
23.
Lúc trước họ cũng thường rảnh rỗi đi dạo cùng nhau, nói chuyện trên trời dưới đất không bờ không bến giống như thế này. Khương Mặc thật sự rất nhớ khoảng thời gian đó, dù sao Thẩm Triều Văn cũng là một người biết lắng nghe.
Mọi người đều thích được lắng nghe, càng khó có được chính là Thẩm Triều Văn có thể hiểu những gì anh nói, cậu nghe và cũng sẽ lý giải, có ý kiến riêng của mình, thẳng ra là “nói trúng tim đen”, trò chuyện với cậu thật sự rất thú vị.
Có tình có cảnh, Khương Mặc mượn chút chếnh choáng của cơn say, quyết định nói chuyện với Thẩm Triều Văn.
“Cậu có cảm thấy nếu hai chúng ta ở bên nhau sẽ rất kỳ cục không?” Khương Mặc hỏi cậu.
“Kỳ cục chỗ nào?”
“Trước đây anh xem cậu như người thân.” Khương Mặc nói chân thành, “Anh không có anh chị em, từ nhỏ đến lớn anh chỉ có một mình, ba mẹ anh cũng không quan tâm đến anh, kiểu nào anh cũng rất muốn có một đứa em… Chúng ta quá quen thuộc với nhau, nếu ở bên cậu, anh sẽ cảm thấy như đang làm loạn với em trai mình.”
Thẩm Triều Văn à rồi nói đầy bình tĩnh: “Em còn tưởng một nghệ sĩ cởi mở như ngài đây sẽ thích những chuyện kích thích, gì mà tình một đêm, loạn luân anh chị em…”
Khương Mặc liếc cậu: “Vậy anh sẽ là nghệ sĩ bảo thủ.”
Thẩm Triều Văn mặc kệ: “Anh bảo thủ ở phương diện nào? Kể nghe xem.”
“…” Khương Mặc mấp máy môi.
Anh chợt nhớ đến lần trước bị người này cưỡng hôn, trong lòng buồn bực không thôi.
Thẩm Triều Văn nhìn vẻ mặt kỳ cục của anh như chợt nghĩ nhớ ra gì đó, thế là ung dung lừa phĩnh chàng: “Có phải câu tiếp theo của anh là anh chưa từng yêu đương, lần em hôn anh là nụ hôn đầu, thậm chí anh còn chưa nắm tay của bất cứ ai đúng không?”
Khương Mặc: “…” . Đam Mỹ Trọng Sinh
Người này còn giả vờ giả vịt trước mặt mình, sướng vui giận buồn gì cũng hiện hết cả ra mặt. Thẩm Triều Văn đọc biểu hiện trên mặt anh xong thì kinh ngạc mất một lúc: “Thật luôn hả?”
Khương Mặc im ru lạnh lùng nghiêng mặt nhìn cậu.
Ồ, vậy là thật rồi. Thẩm Triều Văn nín cười, “Em sẵn sàng chịu trách nhiệm, chỉ cần anh muốn.” Ngừng rồi nói tiếp, “Em cũng là lần đầu.” Suy nghĩ lại bù thêm một câu, “Lần sau em sẽ hỏi anh trước.”
Còn lần sau? Khương Mặc cười giễu: “Lần sau cậu còn như vậy nữa anh sẽ tẩn cậu đấy Thẩm Triều Văn, không đùa đâu. Xin cậu sau này đừng có ép người khác.”
Ép? Không phải chứ, lúc đó anh cũng đâu có đẩy ra, lúc hôn còn nắm cổ tay mình thật chặt mà.
Nhưng lần này Thẩm Triều Văn không đớp lại anh, hiếm khi thuận theo còn không tranh cãi: “Vậy em chờ anh tự nguyện.”
Giọng điệu đương nhiên của cậu làm Khương Mặc bất mãn ngay lập tức: “Sao cậu biết anh sẽ tự nguyện?”
Thẩm Triều Văn cúi đầu cười từ chối cho ý kiến. Khi hai người đi đến một ngã tư, vốn Khương Mặc định bắt xe nhưng Thẩm Triều Văn lại chỉ cây cầu trước mặt, dò hỏi: “Chúng ta có thể đi thêm một lúc nữa không?” Cậu muốn kéo dài đêm nay.
Khương Mặc ngẩng đầu lên nhìn. Thật vừa đúng lúc, cây cầu mà Thẩm Triều Văn đang nói đến là một cây cầu nghệ thuật nổi tiếng của bản xứ, ngày mai Khương Mặc rất sẵn sàng dẫn cậu đi dạo chơi những danh lam thắng cảnh, nhưng cây cầu này được người ta gọi là cây cầu tình yêu, trước đây có rất nhiều cặp đôi treo ổ khóa lên lan can cây cầu, còn chìa khóa thì ném xuống sông, sau này chính quyền không cho treo ổ khóa ở đó nữa vì sợ sập cầu, nhưng vẫn có rất nhiều cặp đôi sẽ đi dạo một vòng cầu, cho nên cây cầu kia… dù sao mỗi lần Khương Mặc đi ngang qua đều cảm thấy cây cầu này tràn đầy mùi ghen ở tức ở của tình yêu.
Anh, và Thẩm Triều Văn, cùng đi cây cầu tình yêu??
Trước chưa nói đến mối quan hệ vẫn đang lúng túng giữa anh và Thẩm Triều Văn, cho dù thực sự ở bên nhau anh cũng sẽ không làm mấy chuyện quê mùa nhàm chán này.
“Thôi, không có gì đẹp hết, mai anh dẫn cậu đi xem triển lãm.” Khương Mặc kéo cánh tay cậu đi về hướng ngược lại, “Đi thôi.”
“Em muốn đi xem.”
“Chỉ là cây cầu thôi có gì mà đi xem!”
Thẩm Triều Văn lắc đầu, nắm lấy cổ tay Khương Mặc hỏi ý: “Em muốn đi dạo cùng anh một lúc nữa, được không?”
Cuối cùng tại sao lại đồng ý đi cơ chứ? Sau này Khương Mặc ngẫm nghĩ lại, anh kết luận là do ánh trăng đêm đó rất đẹp, sức Thẩm Triều Văn kéo anh cũng mạnh, ánh mắt nhìn anh chân thành… Haizz, dù sao cũng lơ ngơ bị kéo đi lên cầu rồi.
Hai người một trước một sau bước đi. Cầu bằng sắt thép được trải một lớp gỗ, bước lên không có tiếng vang kỳ lạ gì trên đó.
Có vẻ tâm trạng của Thẩm Triều Văn rất tốt, giọng cậu nhẹ nhàng, “Anh không giống người chưa từng yêu đương, luôn có cảm giác anh là loại chỉ cần nhìn nhau là có thể rơi vào bể tình.”
Khương Mặc xì một tiếng bắt đầu bịa: “Đúng đúng đúng, kinh nghiệm tình cảm của anh rất đặc biệt, anh là lãng tử có tình sử phong phú, anh đã yêu rất nhiều người, anh ngợp trong vàng son hàng đêm vui vẻ.”
Thẩm Triều Văn ồ rồi thuận theo: “Vậy vui vẻ xong có rảnh rỗi thì cân nhắc đến em một chút đi.”
Khương Mặc cũng học theo cậu ồ lên, nói chầm chậm: “Cậu đã nói vậy thì anh sẽ cân nhắc xem, cân nhắc mười năm tám năm, nấu nhừ cậu luôn.”
Thẩm Triều Văn nói đầy rộng lượng: “Tùy anh muốn bao lâu cũng được, nhưng anh không ở gần em em có hơi lo lắng anh bị người ta cướp đi mất.”
Khương Mặc cảm thán: “Anh thật sự không có thời gian yêu đương.”
Thẩm Triều Văn vẫn cố gắng chào hàng mình: “Bình thường em cũng rất nhiều việc, không có thời gian quấy rầy anh mỗi ngày, nói chuyện yêu đương với em sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của anh đâu.”
Khương Mặc lắc đầu giả vờ ghét bỏ: “Anh không muốn quen với em trai mặt đơ không biết yêu, cậu cũng không hiểu tình yêu.”
Thẩm Triều Văn gật đầu: “Được, em không hiểu, vậy anh nói cho em tình yêu là gì đi, em ghi lại.”
Khương Mặc cười: “Kinh thánh nói yêu là dài lâu, là món quà… không thích bất công, chỉ thích sự thật.” Cũng có lý phết.
“Em muốn nghe anh nói, không phải nghe kinh thánh nói.”
“Có người nói là cảm giác, có người nói là ảo giác, có người nói là cảm giác ảo…” Thứ này hơi mơ hồ. Có lẽ là một loại sức mạnh thần kỳ nào đó, ít thì chán và bình bình, nhiều thì tổn hại sâu sắc, làm không tốt có khi còn chết người, không đáng, nghĩ kiểu nào cũng thấy không đáng.
Cảm giác, ảo giác, cảm giác ảo. Thẩm Triều Văn lắc đầu: “Anh nói thực tế hơn chút đi.”
Khương Mặc khó hiểu: “Sao lại phải thực tế? Cái loại như tình yêu này trong mắt chúng ta đã không thực tế, cực kỳ trừu tượng rồi.”
Thẩm Triều Văn: “Nhưng nó cần biểu đạt một cách thực tế.”
Khương Mặc: “Con người anh không thực tế lắm, quan điểm tình yêu trước kia của anh là Plato đấy.”
Thẩm Triều Văn đồng ý: “Vì vậy anh cần một thực tế là em để bổ sung vào.”
Khương Mặc than thở: “… Khuôn sáo cũ.”
Thẩm Triều Văn lấy làm kỳ lạ: “Khuôn sáo cũ?”
Khương Mặc gật đầu: “Anh thấy người khác yêu đương toàn là theo khuôn sáo cũ. Bây giờ ai cũng nói về yêu yêu yêu, đủ loại yêu, yêu to yêu nhỏ, phim ảnh ca hát quay tới quay lui hát tới hát lui mấy thế kỷ cũng chỉ nhiêu đó… đến cuối cùng mọi người đều nói về nó như một thứ thô tục rẻ tiền, nói đến chuyện yêu đương cũng chẳng còn ý nghĩa, nên anh không muốn yêu.”
Thẩm Triều Văn cười nhạo anh: “Anh giống y như mấy đưa nam sinh cấp ba phản nghịch kỳ quặc, người ta thích thì anh không thích, muốn sống khác biệt, cũng ôm đầy thành kiến với mấy thứ được đại chúng hoan nghênh.”
Khương Mặc: “Cậu có thể hiểu thành anh muốn sống khác biệt. Vậy thay đổi góc nhìn, đây cũng là thành kiến của cậu với anh.”
Thẩm Triều Văn nhìn anh lắc đầu: “Em không hề có thành kiến với anh, em chỉ cảm thấy anh đáng yêu.”
Khương Mặc nghe xong câu này muốn té ngửa, chân trái đá chân phải suýt chút ụp mặt xuống, kinh ngạc kêu lên: “Đáng yêu? Cậu nói ai đáng yêu?!”
Thẩm Triều Văn sợ con ma men hơi say này té thật nên vội vàng bước tới đưa tay đỡ anh.
Ban đầu vốn chỉ định đỡ, nhưng khi Khương Mặc tỉnh lại đã từ đỡ biến thành ôm, anh còn mơ hồ cảm giác được đôi môi của Thẩm Triều Văn như nhẹ nhàng chạm vào má anh.
Chỉ là một cái ôm rất ngắn. Thậm chí Khương Mặc còn chưa kịp đẩy ra đối phương đã ranh mãnh lui trước.
Nói thế nào đây. Khương Mặc phát hiện Thẩm Triều Văn rất giỏi trong việc tìm các loại biện pháp thăm dò điểm mấu của anh, lúc thường chỉ tính toán mấy chuyện nho nhỏ, rồi sẽ nhân lúc bạn thả lỏng cảnh giác sẽ chợt sát lại gần…
Dối trá. Khương Mặc càng nghĩ càng bực mình, lạnh mặt ném chai nước trong tay về phía Thẩm Triều Văn. Thẩm Triều Văn hoàn toàn không sợ anh nổi giận, bắt lấy chai nước rồi hỏi anh: “Ném tú cầu hả?”
“…” Khương Mặc nhấc chân đạp cậu, “Đêm nay không muốn ngủ ngoài đường thì im miệng.”
Thẩm Triều Văn kinh ngạc: “Anh định đưa em về nhà?” Thật ra cậu đã nghĩ sẽ đi ký túc xá thanh niên bình dân ở rồi, cậu cho rằng có lẽ bên phía Khương Mặc sẽ thấy không tiện.
Khương Mặc: “Muốn tiết kiệm chút tiền giúp cậu, cậu muốn ở khách sạn thì tùy, anh không quan tâm.”
Lần này lại thành Thẩm Triều Văn do dự, cậu suy nghĩ: “Anh chắc là em ngủ với anh chứ? Anh thế này em sẽ dễ hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?”
Hai mắt Thẩm Triều Văn sáng lên, nói thẳng: “Vậy ý của anh là đồng ý đó hả?”
“Đồng ý cái gì?”
Hai mắt Thẩm Triều Văn sáng rực nhìn anh: “Bên em.”
Có đôi khi ánh mắt có thể nói lên tính cách của một người. Thẩm Triều Văn thường nhìn người khác đầy thẳng thắn và bình thản, rất có tinh thần tự tin tiến tới, đối mặt với cậu hồi lâu sẽ có áp lực, thậm chí sẽ cho rằng cậu ấy đang khiêu khích.
Khương Mặc phải thừa nhận rằng anh thật sự rất thích sự tự tin và hiếu thắng này của Thẩm Triều Văn, thậm chí còn cảm thấy lúc Thẩm Triều Văn cương quyết còn rất hấp dẫn, làm bạn sẽ bị thu hút một cách vô thức.
Khương Mặc quay mặt đi, “Cậu còn nhỏ, đừng có cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện tình yêu tình báo, học xong đã rồi nói, nhiều nhất là một năm anh sẽ cho cậu câu trả lời chắc chắn. Còn bây giờ chúng ta vẫn sẽ giống như trước kia, cậu lại làm em trai anh một năm cho anh. Ừ, cứ vậy đã, chuyện sau này để sau này bàn.”
Thẩm Triều Văn bước lại gần anh một bước, khoảng cách của họ đã kéo gần nhau hơn, “Mấy lời mập mờ này của anh sẽ càng kích thích dục vọng hơn thua của em.”
Khương Mặc hứ cậu một cái: “Tình cảm không có thắng thua, anh không phải chiến lợi phẩm của cậu, thái độ đàng hoàng tí đi.”
Giọng điệu vờ vịt dạy người ta đầy chững chạc nghiêm túc, chỉ là, sao mặt đỏ đỏ vậy ta.
Thẩm Triều Văn nín cười, “Được, bàn chuyện này sau.” Cậu ngừng một lúc đổi giọng, “Mặt anh sao vậy, nóng hở?”
Khương Mặc: “… Không nóng, gió còn khá mạnh.”
“Ừ, bây giờ đang là mùa xuân, xem như đây là gió xuân đi.”
Gió xuân? Khương Mặc im lặng. Quả thật anh có hơi nóng, nóng mặt, người cũng nóng, xương cốt cũng như nhẹ đi mấy lạng. Có thể là vì rượu, có thể là vì nóng, cũng có thể là vì gió xuân mà Thẩm Triều Văn nói thổi quá mạnh…
Họ không hẹn mà cùng im lặng, đi xuống cầu, đón xe rời đi.
Lúc trước họ cũng thường rảnh rỗi đi dạo cùng nhau, nói chuyện trên trời dưới đất không bờ không bến giống như thế này. Khương Mặc thật sự rất nhớ khoảng thời gian đó, dù sao Thẩm Triều Văn cũng là một người biết lắng nghe.
Mọi người đều thích được lắng nghe, càng khó có được chính là Thẩm Triều Văn có thể hiểu những gì anh nói, cậu nghe và cũng sẽ lý giải, có ý kiến riêng của mình, thẳng ra là “nói trúng tim đen”, trò chuyện với cậu thật sự rất thú vị.
Có tình có cảnh, Khương Mặc mượn chút chếnh choáng của cơn say, quyết định nói chuyện với Thẩm Triều Văn.
“Cậu có cảm thấy nếu hai chúng ta ở bên nhau sẽ rất kỳ cục không?” Khương Mặc hỏi cậu.
“Kỳ cục chỗ nào?”
“Trước đây anh xem cậu như người thân.” Khương Mặc nói chân thành, “Anh không có anh chị em, từ nhỏ đến lớn anh chỉ có một mình, ba mẹ anh cũng không quan tâm đến anh, kiểu nào anh cũng rất muốn có một đứa em… Chúng ta quá quen thuộc với nhau, nếu ở bên cậu, anh sẽ cảm thấy như đang làm loạn với em trai mình.”
Thẩm Triều Văn à rồi nói đầy bình tĩnh: “Em còn tưởng một nghệ sĩ cởi mở như ngài đây sẽ thích những chuyện kích thích, gì mà tình một đêm, loạn luân anh chị em…”
Khương Mặc liếc cậu: “Vậy anh sẽ là nghệ sĩ bảo thủ.”
Thẩm Triều Văn mặc kệ: “Anh bảo thủ ở phương diện nào? Kể nghe xem.”
“…” Khương Mặc mấp máy môi.
Anh chợt nhớ đến lần trước bị người này cưỡng hôn, trong lòng buồn bực không thôi.
Thẩm Triều Văn nhìn vẻ mặt kỳ cục của anh như chợt nghĩ nhớ ra gì đó, thế là ung dung lừa phĩnh chàng: “Có phải câu tiếp theo của anh là anh chưa từng yêu đương, lần em hôn anh là nụ hôn đầu, thậm chí anh còn chưa nắm tay của bất cứ ai đúng không?”
Khương Mặc: “…” . Đam Mỹ Trọng Sinh
Người này còn giả vờ giả vịt trước mặt mình, sướng vui giận buồn gì cũng hiện hết cả ra mặt. Thẩm Triều Văn đọc biểu hiện trên mặt anh xong thì kinh ngạc mất một lúc: “Thật luôn hả?”
Khương Mặc im ru lạnh lùng nghiêng mặt nhìn cậu.
Ồ, vậy là thật rồi. Thẩm Triều Văn nín cười, “Em sẵn sàng chịu trách nhiệm, chỉ cần anh muốn.” Ngừng rồi nói tiếp, “Em cũng là lần đầu.” Suy nghĩ lại bù thêm một câu, “Lần sau em sẽ hỏi anh trước.”
Còn lần sau? Khương Mặc cười giễu: “Lần sau cậu còn như vậy nữa anh sẽ tẩn cậu đấy Thẩm Triều Văn, không đùa đâu. Xin cậu sau này đừng có ép người khác.”
Ép? Không phải chứ, lúc đó anh cũng đâu có đẩy ra, lúc hôn còn nắm cổ tay mình thật chặt mà.
Nhưng lần này Thẩm Triều Văn không đớp lại anh, hiếm khi thuận theo còn không tranh cãi: “Vậy em chờ anh tự nguyện.”
Giọng điệu đương nhiên của cậu làm Khương Mặc bất mãn ngay lập tức: “Sao cậu biết anh sẽ tự nguyện?”
Thẩm Triều Văn cúi đầu cười từ chối cho ý kiến. Khi hai người đi đến một ngã tư, vốn Khương Mặc định bắt xe nhưng Thẩm Triều Văn lại chỉ cây cầu trước mặt, dò hỏi: “Chúng ta có thể đi thêm một lúc nữa không?” Cậu muốn kéo dài đêm nay.
Khương Mặc ngẩng đầu lên nhìn. Thật vừa đúng lúc, cây cầu mà Thẩm Triều Văn đang nói đến là một cây cầu nghệ thuật nổi tiếng của bản xứ, ngày mai Khương Mặc rất sẵn sàng dẫn cậu đi dạo chơi những danh lam thắng cảnh, nhưng cây cầu này được người ta gọi là cây cầu tình yêu, trước đây có rất nhiều cặp đôi treo ổ khóa lên lan can cây cầu, còn chìa khóa thì ném xuống sông, sau này chính quyền không cho treo ổ khóa ở đó nữa vì sợ sập cầu, nhưng vẫn có rất nhiều cặp đôi sẽ đi dạo một vòng cầu, cho nên cây cầu kia… dù sao mỗi lần Khương Mặc đi ngang qua đều cảm thấy cây cầu này tràn đầy mùi ghen ở tức ở của tình yêu.
Anh, và Thẩm Triều Văn, cùng đi cây cầu tình yêu??
Trước chưa nói đến mối quan hệ vẫn đang lúng túng giữa anh và Thẩm Triều Văn, cho dù thực sự ở bên nhau anh cũng sẽ không làm mấy chuyện quê mùa nhàm chán này.
“Thôi, không có gì đẹp hết, mai anh dẫn cậu đi xem triển lãm.” Khương Mặc kéo cánh tay cậu đi về hướng ngược lại, “Đi thôi.”
“Em muốn đi xem.”
“Chỉ là cây cầu thôi có gì mà đi xem!”
Thẩm Triều Văn lắc đầu, nắm lấy cổ tay Khương Mặc hỏi ý: “Em muốn đi dạo cùng anh một lúc nữa, được không?”
Cuối cùng tại sao lại đồng ý đi cơ chứ? Sau này Khương Mặc ngẫm nghĩ lại, anh kết luận là do ánh trăng đêm đó rất đẹp, sức Thẩm Triều Văn kéo anh cũng mạnh, ánh mắt nhìn anh chân thành… Haizz, dù sao cũng lơ ngơ bị kéo đi lên cầu rồi.
Hai người một trước một sau bước đi. Cầu bằng sắt thép được trải một lớp gỗ, bước lên không có tiếng vang kỳ lạ gì trên đó.
Có vẻ tâm trạng của Thẩm Triều Văn rất tốt, giọng cậu nhẹ nhàng, “Anh không giống người chưa từng yêu đương, luôn có cảm giác anh là loại chỉ cần nhìn nhau là có thể rơi vào bể tình.”
Khương Mặc xì một tiếng bắt đầu bịa: “Đúng đúng đúng, kinh nghiệm tình cảm của anh rất đặc biệt, anh là lãng tử có tình sử phong phú, anh đã yêu rất nhiều người, anh ngợp trong vàng son hàng đêm vui vẻ.”
Thẩm Triều Văn ồ rồi thuận theo: “Vậy vui vẻ xong có rảnh rỗi thì cân nhắc đến em một chút đi.”
Khương Mặc cũng học theo cậu ồ lên, nói chầm chậm: “Cậu đã nói vậy thì anh sẽ cân nhắc xem, cân nhắc mười năm tám năm, nấu nhừ cậu luôn.”
Thẩm Triều Văn nói đầy rộng lượng: “Tùy anh muốn bao lâu cũng được, nhưng anh không ở gần em em có hơi lo lắng anh bị người ta cướp đi mất.”
Khương Mặc cảm thán: “Anh thật sự không có thời gian yêu đương.”
Thẩm Triều Văn vẫn cố gắng chào hàng mình: “Bình thường em cũng rất nhiều việc, không có thời gian quấy rầy anh mỗi ngày, nói chuyện yêu đương với em sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của anh đâu.”
Khương Mặc lắc đầu giả vờ ghét bỏ: “Anh không muốn quen với em trai mặt đơ không biết yêu, cậu cũng không hiểu tình yêu.”
Thẩm Triều Văn gật đầu: “Được, em không hiểu, vậy anh nói cho em tình yêu là gì đi, em ghi lại.”
Khương Mặc cười: “Kinh thánh nói yêu là dài lâu, là món quà… không thích bất công, chỉ thích sự thật.” Cũng có lý phết.
“Em muốn nghe anh nói, không phải nghe kinh thánh nói.”
“Có người nói là cảm giác, có người nói là ảo giác, có người nói là cảm giác ảo…” Thứ này hơi mơ hồ. Có lẽ là một loại sức mạnh thần kỳ nào đó, ít thì chán và bình bình, nhiều thì tổn hại sâu sắc, làm không tốt có khi còn chết người, không đáng, nghĩ kiểu nào cũng thấy không đáng.
Cảm giác, ảo giác, cảm giác ảo. Thẩm Triều Văn lắc đầu: “Anh nói thực tế hơn chút đi.”
Khương Mặc khó hiểu: “Sao lại phải thực tế? Cái loại như tình yêu này trong mắt chúng ta đã không thực tế, cực kỳ trừu tượng rồi.”
Thẩm Triều Văn: “Nhưng nó cần biểu đạt một cách thực tế.”
Khương Mặc: “Con người anh không thực tế lắm, quan điểm tình yêu trước kia của anh là Plato đấy.”
Thẩm Triều Văn đồng ý: “Vì vậy anh cần một thực tế là em để bổ sung vào.”
Khương Mặc than thở: “… Khuôn sáo cũ.”
Thẩm Triều Văn lấy làm kỳ lạ: “Khuôn sáo cũ?”
Khương Mặc gật đầu: “Anh thấy người khác yêu đương toàn là theo khuôn sáo cũ. Bây giờ ai cũng nói về yêu yêu yêu, đủ loại yêu, yêu to yêu nhỏ, phim ảnh ca hát quay tới quay lui hát tới hát lui mấy thế kỷ cũng chỉ nhiêu đó… đến cuối cùng mọi người đều nói về nó như một thứ thô tục rẻ tiền, nói đến chuyện yêu đương cũng chẳng còn ý nghĩa, nên anh không muốn yêu.”
Thẩm Triều Văn cười nhạo anh: “Anh giống y như mấy đưa nam sinh cấp ba phản nghịch kỳ quặc, người ta thích thì anh không thích, muốn sống khác biệt, cũng ôm đầy thành kiến với mấy thứ được đại chúng hoan nghênh.”
Khương Mặc: “Cậu có thể hiểu thành anh muốn sống khác biệt. Vậy thay đổi góc nhìn, đây cũng là thành kiến của cậu với anh.”
Thẩm Triều Văn nhìn anh lắc đầu: “Em không hề có thành kiến với anh, em chỉ cảm thấy anh đáng yêu.”
Khương Mặc nghe xong câu này muốn té ngửa, chân trái đá chân phải suýt chút ụp mặt xuống, kinh ngạc kêu lên: “Đáng yêu? Cậu nói ai đáng yêu?!”
Thẩm Triều Văn sợ con ma men hơi say này té thật nên vội vàng bước tới đưa tay đỡ anh.
Ban đầu vốn chỉ định đỡ, nhưng khi Khương Mặc tỉnh lại đã từ đỡ biến thành ôm, anh còn mơ hồ cảm giác được đôi môi của Thẩm Triều Văn như nhẹ nhàng chạm vào má anh.
Chỉ là một cái ôm rất ngắn. Thậm chí Khương Mặc còn chưa kịp đẩy ra đối phương đã ranh mãnh lui trước.
Nói thế nào đây. Khương Mặc phát hiện Thẩm Triều Văn rất giỏi trong việc tìm các loại biện pháp thăm dò điểm mấu của anh, lúc thường chỉ tính toán mấy chuyện nho nhỏ, rồi sẽ nhân lúc bạn thả lỏng cảnh giác sẽ chợt sát lại gần…
Dối trá. Khương Mặc càng nghĩ càng bực mình, lạnh mặt ném chai nước trong tay về phía Thẩm Triều Văn. Thẩm Triều Văn hoàn toàn không sợ anh nổi giận, bắt lấy chai nước rồi hỏi anh: “Ném tú cầu hả?”
“…” Khương Mặc nhấc chân đạp cậu, “Đêm nay không muốn ngủ ngoài đường thì im miệng.”
Thẩm Triều Văn kinh ngạc: “Anh định đưa em về nhà?” Thật ra cậu đã nghĩ sẽ đi ký túc xá thanh niên bình dân ở rồi, cậu cho rằng có lẽ bên phía Khương Mặc sẽ thấy không tiện.
Khương Mặc: “Muốn tiết kiệm chút tiền giúp cậu, cậu muốn ở khách sạn thì tùy, anh không quan tâm.”
Lần này lại thành Thẩm Triều Văn do dự, cậu suy nghĩ: “Anh chắc là em ngủ với anh chứ? Anh thế này em sẽ dễ hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?”
Hai mắt Thẩm Triều Văn sáng lên, nói thẳng: “Vậy ý của anh là đồng ý đó hả?”
“Đồng ý cái gì?”
Hai mắt Thẩm Triều Văn sáng rực nhìn anh: “Bên em.”
Có đôi khi ánh mắt có thể nói lên tính cách của một người. Thẩm Triều Văn thường nhìn người khác đầy thẳng thắn và bình thản, rất có tinh thần tự tin tiến tới, đối mặt với cậu hồi lâu sẽ có áp lực, thậm chí sẽ cho rằng cậu ấy đang khiêu khích.
Khương Mặc phải thừa nhận rằng anh thật sự rất thích sự tự tin và hiếu thắng này của Thẩm Triều Văn, thậm chí còn cảm thấy lúc Thẩm Triều Văn cương quyết còn rất hấp dẫn, làm bạn sẽ bị thu hút một cách vô thức.
Khương Mặc quay mặt đi, “Cậu còn nhỏ, đừng có cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện tình yêu tình báo, học xong đã rồi nói, nhiều nhất là một năm anh sẽ cho cậu câu trả lời chắc chắn. Còn bây giờ chúng ta vẫn sẽ giống như trước kia, cậu lại làm em trai anh một năm cho anh. Ừ, cứ vậy đã, chuyện sau này để sau này bàn.”
Thẩm Triều Văn bước lại gần anh một bước, khoảng cách của họ đã kéo gần nhau hơn, “Mấy lời mập mờ này của anh sẽ càng kích thích dục vọng hơn thua của em.”
Khương Mặc hứ cậu một cái: “Tình cảm không có thắng thua, anh không phải chiến lợi phẩm của cậu, thái độ đàng hoàng tí đi.”
Giọng điệu vờ vịt dạy người ta đầy chững chạc nghiêm túc, chỉ là, sao mặt đỏ đỏ vậy ta.
Thẩm Triều Văn nín cười, “Được, bàn chuyện này sau.” Cậu ngừng một lúc đổi giọng, “Mặt anh sao vậy, nóng hở?”
Khương Mặc: “… Không nóng, gió còn khá mạnh.”
“Ừ, bây giờ đang là mùa xuân, xem như đây là gió xuân đi.”
Gió xuân? Khương Mặc im lặng. Quả thật anh có hơi nóng, nóng mặt, người cũng nóng, xương cốt cũng như nhẹ đi mấy lạng. Có thể là vì rượu, có thể là vì nóng, cũng có thể là vì gió xuân mà Thẩm Triều Văn nói thổi quá mạnh…
Họ không hẹn mà cùng im lặng, đi xuống cầu, đón xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất