Chương 25
Y quán sắp khai trương, vì phải chuẩn bị đầy đủ thuốc làm đẹp da và nước nhanh mọc tóc, giáo chủ ngày nào cũng dốc lòng chế luyện ở trong phòng.
Tạ thiếu gia ở phòng kế bên đêm nào cũng sẽ qua quan sát một phen, lúc đưa ít đồ ăn khuya đến, giáo chủ bèn kêu Tạ thiếu gia lại ngồi cạnh mình, lấy gương mặt của y làm khuôn mẫu, chế tạo vài cái mặt nạ tuấn tú, dự tính ngày sau bán ra với giá cao.
Hôm ấy đêm đã khuya lắm rồi, giáo chủ cũng đã xong xuôi mọi việc, ấy thế mà Tạ thiếu gia vẫn không xuất hiện.
Giáo chủ có chút mất mát, trong lòng tự nhủ đêm nay y hẳn không tới đâu, dọn dẹp xong hết dụng cụ và tư liệu trên bàn thì cởi quần áo chuẩn bị lên giường ngủ.
Ngau lúc này ngoài phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa, giáo chủ vội vàng đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng chạy ra.
Ngoài cửa quả nhiên là Tạ thiếu gia.
Giáo chủ mỉm cười hỏi, “Sao hôm nay thiếu gia đến muộn vậy?”
Tạ thiếu gia nói, “Hôm nay tửu lâu kiểm tra sổ sách cuối tháng nên chậm trễ vài giờ.”
“Vậy thì thiếu gia mau về nghỉ ngơi đi.”
Tạ thiếu gia gật gật đầu, nhưng chân vẫn không di chuyển nửa bước.
Giáo chủ hỏi: “Hay chăng thiếu gia còn có việc chi?”
Tạ thiếu gia chần chờ chốc lát, lấy một cây trâm ngọc từ trong ngực ra, mở miệng bảo, “Trên đường về ta đã trông thấy nó, cảm giác rằng nó rất xứng với khí chất của giáo chủ nên bèn mua.”
Cây trâm ngọc này được gọt giũa nhẵn mịn, tinh tế tỉ mỉ, dưới ánh trăng lóe lên từng tia sáng long lanh, vừa nhìn đã biết rất đắt tiền.
Giáo chủ cẩn thận nhận lấy nó từ tay Tạ thiếu gia, cúi đầu nhìn chằm chằm trâm ngọc hồi lâu.
“Giáo chủ thích nó không?” Tạ thiếu gia thấy hắn không có phản ứng gì thì thấp thỏm không yên, tim đập càng lúc càng nhanh.
Giáo chủ chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười với Tạ thiếu gia, “Thích lắm.”
Ngày hôm sau lúc Tạ gia đang dùng bữa thì Tạ phu nhân tinh mắt liếc thấy cây trâm cài trên đầu giáo chủ.
Tạ phu nhân ngạc nhiên nói: “Chu choa, đây chẳng phải cây trâm mà mẹ ruột để lại cho thiếu gia sao?”
Đôi tay cầm đũa của Tạ thiếu gia dừng lại.
“À à ta hiểu rồi, đây hẳn là tín vật đính ước của hai người à nha, chậc chậc chậc, không ngờ thiếu gia lãng mạn vậy luôn đó.”
Bầu không khí yên tĩnh trở lại.
Tạ thiếu gia không nói gì, cúi đầu ăn cơm.
Giáo chủ mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu ăn cơm.
Tạ lão gia làm như không thấy, cũng cúi đầu ăn cơm.
Tạ thiếu gia ở phòng kế bên đêm nào cũng sẽ qua quan sát một phen, lúc đưa ít đồ ăn khuya đến, giáo chủ bèn kêu Tạ thiếu gia lại ngồi cạnh mình, lấy gương mặt của y làm khuôn mẫu, chế tạo vài cái mặt nạ tuấn tú, dự tính ngày sau bán ra với giá cao.
Hôm ấy đêm đã khuya lắm rồi, giáo chủ cũng đã xong xuôi mọi việc, ấy thế mà Tạ thiếu gia vẫn không xuất hiện.
Giáo chủ có chút mất mát, trong lòng tự nhủ đêm nay y hẳn không tới đâu, dọn dẹp xong hết dụng cụ và tư liệu trên bàn thì cởi quần áo chuẩn bị lên giường ngủ.
Ngau lúc này ngoài phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa, giáo chủ vội vàng đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng chạy ra.
Ngoài cửa quả nhiên là Tạ thiếu gia.
Giáo chủ mỉm cười hỏi, “Sao hôm nay thiếu gia đến muộn vậy?”
Tạ thiếu gia nói, “Hôm nay tửu lâu kiểm tra sổ sách cuối tháng nên chậm trễ vài giờ.”
“Vậy thì thiếu gia mau về nghỉ ngơi đi.”
Tạ thiếu gia gật gật đầu, nhưng chân vẫn không di chuyển nửa bước.
Giáo chủ hỏi: “Hay chăng thiếu gia còn có việc chi?”
Tạ thiếu gia chần chờ chốc lát, lấy một cây trâm ngọc từ trong ngực ra, mở miệng bảo, “Trên đường về ta đã trông thấy nó, cảm giác rằng nó rất xứng với khí chất của giáo chủ nên bèn mua.”
Cây trâm ngọc này được gọt giũa nhẵn mịn, tinh tế tỉ mỉ, dưới ánh trăng lóe lên từng tia sáng long lanh, vừa nhìn đã biết rất đắt tiền.
Giáo chủ cẩn thận nhận lấy nó từ tay Tạ thiếu gia, cúi đầu nhìn chằm chằm trâm ngọc hồi lâu.
“Giáo chủ thích nó không?” Tạ thiếu gia thấy hắn không có phản ứng gì thì thấp thỏm không yên, tim đập càng lúc càng nhanh.
Giáo chủ chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười với Tạ thiếu gia, “Thích lắm.”
Ngày hôm sau lúc Tạ gia đang dùng bữa thì Tạ phu nhân tinh mắt liếc thấy cây trâm cài trên đầu giáo chủ.
Tạ phu nhân ngạc nhiên nói: “Chu choa, đây chẳng phải cây trâm mà mẹ ruột để lại cho thiếu gia sao?”
Đôi tay cầm đũa của Tạ thiếu gia dừng lại.
“À à ta hiểu rồi, đây hẳn là tín vật đính ước của hai người à nha, chậc chậc chậc, không ngờ thiếu gia lãng mạn vậy luôn đó.”
Bầu không khí yên tĩnh trở lại.
Tạ thiếu gia không nói gì, cúi đầu ăn cơm.
Giáo chủ mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu ăn cơm.
Tạ lão gia làm như không thấy, cũng cúi đầu ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất