Chương 3
Giáo chủ giao gói thuốc kia cho tiểu cô nương: “A Tiêu, cầm dược liệu này đi dã nát như lúc trước nhé.”
Tiểu cô nương không vui bĩu môi, chẳng thèm đáp.
Giáo chủ kịp phản ứng, cười híp mắt vỗ vỗ gáy nàng, “Tả hộ pháp, cầm dược liệu này đi dã nát như lúc trước nhé.”
Tả hộ pháp lập tức nhận thuốc rồi vui vẻ rời đi.
Giáo chủ lại hỏi một tiểu cô nương khác: “Hữu hộ pháp, hôm nay có ai tới tìm ta không?”
Hữu hộ pháp đáp, “Không có.”
Giáo chủ gật gật đầu, một mình vào phòng.
Đây là một gian nhà không có ánh sáng nào lọt qua, ngọn nến trong phòng chập chờn lúc sáng lúc tối, giáo chủ đứng ở góc tường, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lần mò dưới cằm mình, chớp mắt bóc lớp da mặt thư sinh bình thường xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, môi hồng răng trắng.
Có hàng trăm tấm mặt nạ da người khác nhau treo chi chít trên bức tường cạnh hắn, mỗi một tấm đều sống động như người thật, mập mờ dưới ánh nến lại càng khiến lòng người sợ hãi.
Giáo chủ gỡ mặt nạ da người xuống treo lên đó, lặng lẽ đi tới bàn rót chén trà, như có điều suy nghĩ.
Giáo chủ bế quan trong phòng liên tiếp ba ngày, sau ba ngày, cửa phòng bật mở, ông chủ Trương tiệm bán thuốc mặt chữ điền râu quai nón bước ra.
Hữu hộ pháp hỏi, “Giáo chủ lại muốn xuống núi à?”
Lông mày chữ bát của giáo chủ thoáng nhíu lại, giọng điệu bình tĩnh, “Ừm, đi đóng thuế.”
Giáo chủ điều khiển xe lừa nhỏ chậm chậm rãi rãi đi xuống núi, cuối cùng cũng tới được Tạ gia trước khi trời tối.
Tạ gia là địa chủ nổi danh vùng này, giàu ngang một phần tư đất nước, đỉnh núi mà giáo chủ đang ở thật ra cũng là đất của Tạ gia đấy.
Nhưng lần này giáo chủ tới không phải để đóng địa tô, địa tô năm nay đã đóng từ năm ngoái rồi.
Hắn tới là vì muốn gặp một người.
Tiểu cô nương không vui bĩu môi, chẳng thèm đáp.
Giáo chủ kịp phản ứng, cười híp mắt vỗ vỗ gáy nàng, “Tả hộ pháp, cầm dược liệu này đi dã nát như lúc trước nhé.”
Tả hộ pháp lập tức nhận thuốc rồi vui vẻ rời đi.
Giáo chủ lại hỏi một tiểu cô nương khác: “Hữu hộ pháp, hôm nay có ai tới tìm ta không?”
Hữu hộ pháp đáp, “Không có.”
Giáo chủ gật gật đầu, một mình vào phòng.
Đây là một gian nhà không có ánh sáng nào lọt qua, ngọn nến trong phòng chập chờn lúc sáng lúc tối, giáo chủ đứng ở góc tường, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lần mò dưới cằm mình, chớp mắt bóc lớp da mặt thư sinh bình thường xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, môi hồng răng trắng.
Có hàng trăm tấm mặt nạ da người khác nhau treo chi chít trên bức tường cạnh hắn, mỗi một tấm đều sống động như người thật, mập mờ dưới ánh nến lại càng khiến lòng người sợ hãi.
Giáo chủ gỡ mặt nạ da người xuống treo lên đó, lặng lẽ đi tới bàn rót chén trà, như có điều suy nghĩ.
Giáo chủ bế quan trong phòng liên tiếp ba ngày, sau ba ngày, cửa phòng bật mở, ông chủ Trương tiệm bán thuốc mặt chữ điền râu quai nón bước ra.
Hữu hộ pháp hỏi, “Giáo chủ lại muốn xuống núi à?”
Lông mày chữ bát của giáo chủ thoáng nhíu lại, giọng điệu bình tĩnh, “Ừm, đi đóng thuế.”
Giáo chủ điều khiển xe lừa nhỏ chậm chậm rãi rãi đi xuống núi, cuối cùng cũng tới được Tạ gia trước khi trời tối.
Tạ gia là địa chủ nổi danh vùng này, giàu ngang một phần tư đất nước, đỉnh núi mà giáo chủ đang ở thật ra cũng là đất của Tạ gia đấy.
Nhưng lần này giáo chủ tới không phải để đóng địa tô, địa tô năm nay đã đóng từ năm ngoái rồi.
Hắn tới là vì muốn gặp một người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất