Chết Vô Tội Chứng

Chương 12: Thiếu niên máu 【11 】

Trước
"Là cậu đã gửi email cho tôi sao?"

"Đúng vậy."

"Cả ba cái email đó đều là do cậu gửi?"

"Đúng thế."

"Tại sao?"

"Tôi cảm nhận được nguy hiểm, ở xung quanh tôi, có người đang giám thị tôi."

Cậu thiếu niên trước mặt này có thể nói chính là một học sinh giỏi chuẩn mực, tướng mạo thanh tú, cử chỉ đoan chính, ăn nói lễ độ, là kiểu nội tâm ít nói, mà không phải trì độn chậm chạp, toàn thân cậu dán cái mác nhân cách chói lọi, con nhà giàu, rất có gia giáo. Cha là tổng giám đốc xí nghiệp trung ương Lam Thiên, mẹ là tiểu thư khuê tú của một gia đình có địa vị tương đương. Không thể không khiến người ta phải thừa nhận rằng, một đứa trẻ được nuôi dưỡng trong gia đình có nền tảng và chất lượng cao như vậy sẽ khác hẳn với một đứa trẻ được nuôi dưỡng trong gia đình bình thường. Lớn thì là hành vi cử chỉ của bọn họ, nhỏ thì đến từ mỗi một ánh mắt, những thứ được thể hiện ở bên ngoài này hóa thành một thứ vô hình được gọi là 'Khí chất' bao phủ xung quanh người họ, rõ ràng đến mức khiến người ta khó có thể mà nhìn thẳng vào được. Tuy rằng 'tư tưởng giai cấp' là rất đáng nghi ngờ, nhưng đây lại chính là sự thực.

Thế nhưng mấy năm này Sở Hành Vân tiếp xúc với biết bao phú nhị đại công tử nhà giàu, chỉ có Viên Húc này là người kín đáo nội liễm nhất, so với Dương Khai Thái tâm tư còn sâu hơn nhiều.

Đúng giờ ăn trưa nên quán KFC rất đông người, chủ yếu là dân văn phòng và học sinh tan học buổi trưa. Tuy rằng đông người, nhưng cũng không đến nỗi ồn ào, thêm vào tiếng nhạc piano nhẹ nhàng du dương trong cửa hàng, đem cuộc trò chuyện của mỗi bàn ẩn dưới từng nốt nhạc, khiến cho mấy người ngồi chiếc bàn gần cửa sổ thoạt nhìn không có chút khách biệt nào so với các thực khách xung quanh.

Đứa trẻ ở bàn bên cạnh đột nhiên khóc nháo, lôi kéo tay người mẹ nhất định không muốn đi ra ngoài, tiếng kêu lanh lảnh ở trong một đám thành phần trí thức học sinh cực kỳ chói tai. Sở Hành Vân quay đầu liếc mắt nhìn hai mẹ con nhà này một cái, Sở Hành Vân liền cầm con búp bê vừa nãy lúc gọi món ăn ngẫu nhiên lấy được đưa đến trước mặt đứa nhỏ, đứa nhỏ nước mắt lưng tròng nhìn về phía y, Sở Hành Vân cong khóe môi lên cười nói: "Không khóc nữa, thì cho cháu."

Đứa nhỏ cẩn thận ôm lấy con búp bê, nhưng lại không tuân thủ ước định, nhìn Sở Hành Vân nhếch miệng lại muốn khóc, Sở Hành Vân liền giơ ngón trỏ lên đặt tại trên môi, nói: "Xuỵt."

Phó Diệc:...

Phó Diệc đã quá quen thuộc với hành động này, anh từng có dịp may được diện kiến qua hai con mèo chiêu tài mà Sở Hành Vân đang phụng dưỡng, hai con mèo thần tài này ở với nhau không hợp, cứ không có việc gì là lại gầm ghè nhau, mỗi khi Sở Hành Vân bị chúng nó quấy đến phiền, đều sẽ làm động tác này với hai con mèo. Ly kỳ chính là, hai con yêu miêu kia thật giống như có thể hiểu được ý tứ của y, bị y 'Xuỵt' một cái liền sẽ im lặng. Y cũng dùng chiêu này để đối phó với Hạ Thừa, có một lần y phải thực hiện một nhiệm vụ mật, mất tích hơn một tuần liền, sau khi hoàn thành nhiệm vụ y lập tức trở lại cục để bàn giao công tác, sau đó liền bị Hạ Thừa chặn lại ở cửa văn phòng, buổi tối hôm ấy hai người liền cãi nhau... các anh em trong đội cảnh vệ cũng bị kinh động. Sở Hành Vân lại đang mệt mỏi rã rời nên không có lòng dạ nào ham chiến, cố tình Hạ Thừa tính tình còn lớn hơn trời chưa bao giờ biết đến nhượng bộ. Sở Hành Vân không biết là bị đứt mất sợi gân nào rồi, bỗng nhiên bình tĩnh 'Xuỵt' một tiếng với hắn, cuối cùng còn nói thêm một câu: "Ngoan, đừng nháo."

Đến bây giờ Phó Diệc cũng không quên được biểu tình lúc đó của Hạ Thừa, từ trắng chuyển thành xanh, rồi lại từ xanh chuyển sang hồng, sắc mặt tựa như cầu vồng, đứng tại chỗ hờn dỗi mất nửa ngày. Anh cảm thấy, Sở Hành Vân hẳn là đã xem Hạ Thừa giống như con mèo sư tử ngạo kiều ngang ngược không thèm để người ta vào mắt kia.

Không nghĩ tới y cũng đem chiêu này dùng trên người đứa nhỏ, này đúng là một chiêu ăn khắp thế gian.

Sau khi dỗ đứa nhỏ xong, Sở Hành Vân quay đầu lại nhìn Viên Húc đang ngồi đối diện y, không chút mở đầu nào liền hỏi thẳng: "Có người giám thị cậu? Ở đâu? Nhà cậu sao?"

"Ở bên cạnh tôi, bất cứ đâu, tôi có thể cảm giác được, có một đôi mắt đang giám thị tôi. Bất luận tôi ở nhà hay là ở trường học, thức hay ngủ, nó đều một mực nhìn chằm chằm tôi, dõi theo nhất cử nhất động của tôi, tôi có thể cảm giác được hắn, tôi thậm chí có thể nghe được tiếng của hắn, hắn nói, hắn muốn giết chết tôi!"

Sở Hành Vân nhíu chặt mày, nếu không phải cậu thiếu niên ngồi đối diện này cả người phát run sắc mặt trắng bệch, không giống như là giả bộ sợ hãi, y nhất định xem những lời này là đang nói mớ, nhưng từ trong miệng Viên Húc nói ra, lại nhiều hơn bình thường mấy phần ý tứ hàm xúc. Không thể phủ nhận chính là, cậu ta và ba người chết kia có quan hệ mật thiết với nhau.

Viên Húc ngẩng đầu lên thoáng nhìn y, sau đó lại cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Anh không tin tôi có đúng không, tôi biết, các người sẽ không tin tưởng tôi."

Sở Hành Vân nhìn bộ dạng bất lực của cậu ta, có cảm giác buồn bực khó mà giải thích được, manh mối vừa mới rõ ràng được một chút lại bị 'đôi mắt ma quái' này làm cho rối loạn, y muốn hút một điếu thuốc, thế nhưng hoàn cảnh không cho phép, vì vậy hít sâu một hơi, sau đó thở ra, nở nụ cười nói: "Cậu vẫn luôn không nói rõ ràng, làm sao tôi có thể tin cậu được?"

Nói xong liền đặt hai tay lên bàn, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nhìn thiếu niên phía đối diện: "Bắt đầu từ bây giờ, tôi hỏi cái gì, cậu nói cái đó, đã rõ chưa?"

"Đã rõ."

Sở Hành Vân: "Cậu và Vương Minh Viễn, Tiết Mân Hào, Trình Huân có quan hệ như thế nào?"

Viên Húc: "Bạn bè, chúng tôi là bạn bè."

Sở Hành Vân: "Quan hệ thế nào?"

Viên Húc: "... Rất tốt."

Sở Hành Vân nhìn mặt cậu chăm chú: "Cậu do dự? Không chắc chắn về đáp án của mình? Hay là nói quan hệ của các cậu cũng không tốt lắm?"

Hai mắt Viên Húc giống như bị cường quang đâm vào bèn dời ánh mắt: "Không có, lên cấp ba chúng tôi không được phân vào cùng một lớp, quan hệ không tốt bằng trước đây, tôi nhớ không rõ lắm, thật xin lỗi, tôi hơi khẩn trương."

Cậu bưng tách cà phê trước mặt lên uống một hớp, rồi ôm tách cà phê trong lòng bàn tay như để sưởi ấm.



Sở Hành Vân nhìn cậu hồi lâu mới nói tiếp: "Ngày hôm nay hạ táng Trình Huân, là ai thông báo cho cậu."

Vấn đề này khiến cho Viên Húc khựng lại rơi vào hồi tưởng, sau đó ngẩng đầu lên mặt lộ vẻ nghi hoặc nói: "Trong sân trường, đều truyền ra cả rồi."

"Cậu có thường xuyên đến nghĩa trang không?"

"Không, hôm nay là lần đầu tiên."

"Hai người bạn của cậu đã chết lâu như vậy rồi, cậu chưa từng đến viếng mộ của họ sao?"

Viên Húc lắc đầu nói: "Không có."

Sở Hành Vân mang ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu chốc lát, bỗng nhiên thân thể nghiêng về phía trước, một tay đặt ngang trên bàn, một tay nắm lấy cạnh bàn, ngôn ngữ cơ thể biến đổi rất có tính xâm lược: "Cậu cảm thấy được, chủ nhân của đôi mắt đang giám thị cậu, đã giết chết bọn họ sao?"

Không nghĩ tới phản ứng của Viên Húc khi nghe câu hỏi này lại rất bình tĩnh, ít nhất thoạt nhìn rất bình tĩnh, chỉ là sắc mặt càng ngày càng khó coi, không còn trốn tránh ánh mắt nữa, lần đầu đối diện với Sở Hành Vân.

Người càng lún sâu vào trong bóng tối, lại càng muốn dùng sức để nhìn rõ, Sở Hành Vân nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen kịt của cậu, giống như ở trong màn đêm yên tĩnh gắng sức muốn tìm kiếm thứ gì đó, y có thể nhận ra được trên người thiếu niên này cất giấu một bí mật, mà có khả năng chính cậu cũng đã lãng quên mất bí mật này.

Viên Húc bỗng nhiên cúi đầu thở gấp, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, bộ dạng khó thở, cậu mở cặp sách ra gấp gáp tìm thứ gì đó.

Sở Hành Vân nhíu mày một cái, không hiểu sao cũng có chút sốt sắng: "Cậu bị bệnh hen suyễn sao?"

Viên Húc há to miệng, giống như bị người ta bóp cổ mà dùng sức hô hấp, từ trong cặp sách lấy ra một bình thuốc nhưng bởi vì hai tay phát run mà không thể mở ra được.

Sở Hành Vân bỗng nhiên đứng lên, vươn tay đoạt lấy lọ thuốc trong tay cậu rồi vặn nắp ra, sau đó đưa chai nước khoáng luôn mang bên cạnh người cho cậu, nhìn cậu cho thuốc vào miệng rồi nuốt xuống.

Viên Húc dần khôi phục lại bình tĩnh, đem bình nước trả lại cho Sở Hành Vân: "Cảm ơn." Dừng một chút mới nói: "Không phải, tôi mắc chứng động kinh thần kinh vận động bẩm sinh."

Sở Hành Vân tựa lưng vào ghế ngồi, giọng nói bỗng nhiên trầm đi rất nhiều: "Trước cứ về trường học đi, tôi sẽ phái người bảo vệ cậu."

Viên Húc còn muốn nói gì đó, nhưng trông thấy bộ dạng sa sút của Sở Hành Vân biểu hiện rất rõ ràng, cũng không tiện ở lại, nói cảm ơn liền rời đi.

Phó Diệc đưa Viên Húc ra khỏi quán KFC, lúc trở về Sở Hành Vân đã khôi phục bình thường, còn đang ăn hamburger.

"Cậu còn chưa hỏi rõ ràng, sao đã để cậu ta đi rồi." Phó Diệc hỏi.

"Không hỏi ra được gì đâu, anh xem bộ dạng vừa nãy của cậu ta, mơ mơ hồ hồ như lọt vào trong sương mù, chỉ nói có người muốn hại mình, nhưng là ai thì lại không nói ra được. Ba người bạn của cậu ta có bối cảnh xuất thân rất khác nhau, nếu như bốn người bọn họ thật sự là mục tiêu, thì chỉ có một mình cậu ta trong nhà có bối cảnh chính trị, cơ bản có thể loại bỏ ân oán trả thù đời trước. Hiện tại chúng ta có thể kết luận chỉ có cái chết của Vương Minh Viễn, Tiết Mân Hào cùng Trình Huân không đơn giản, như Viên Húc nói, có một người núp trong bóng tối 'giám thị' và 'chờ đợi' cái chết của bọn họ, người này chỉ có thể ẩn núp ở xung quanh bốn người họ. Ngày mai anh dẫn người đến trường học thăm hỏi một chuyến, trọng điểm điều tra là Trình Huân, bất kỳ một lớp học nào cũng sẽ là một xã hội thu nhỏ, ở trong trường học mỗi học sinh đều sẽ bộc lộ nhiều khía cạnh tính cách của mình, tuy rằng cậu ta có gửi email cho tôi, nhưng cậu ta cũng không tin tưởng tôi."

Phó Diệc: "Vương Minh Viễn không phải là nhảy lầu sao? Cậu làm sao xác định được cậu ta không phải tự sát."

Sở Hành Vân lấy di động ra tìm một bức ảnh rồi thả xuống trước mặt anh: "Nhìn khoảng cách thi thể cùng với đường vuông góc với ban công, cơ bản là số không, tức là thi thể rơi thẳng tắp từ trên ban công xuống, không có xung lực, anh không cảm thấy giống như là thi thể bị ném từ trên lầu xuống sao?"

Phó Diệc phóng to bức ảnh ra cẩn thận xem xét, phát hiện khoảng cách giữa thi thể và điểm từ ban công nhảy xuống chỉ cách nhau có vài cm (tức là gióng thẳng từ ban công xuống mặt đường, khoảng cách từ điểm đó đến thi thể chỉ có vài cm), tuy rằng phán đoán của Sở Hành Vân thiếu cơ sở khoa học, nhưng y là dung nhập phân tích khách quan hiện trường, cộng với kinh nghiệm hình sự trinh sát nhiều năm, đã từng tiếp xúc với nhiều hiện trường như vậy, phán đoán của y rất ít khi phạm phải sai lầm.

Phó Diệc suy nghĩ một lát, nói: "Chiều nay tôi sẽ đi cục giao thông xem băng ghi hình, những băng ghi hình này thường được lưu trữ năm năm, vụ án xảy ra ba năm trước chắc vẫn còn tư liệu."

Sở Hành Vân ăn xong hamburger, rút ra một tờ giấy chậm rãi lau tay: "Tam Dương đi một chuyến đến cao ốc Noah'ark, tìm Hạ Thừa lấy băng ghi hình của Trân Châu tháp."

Nghe y nói xong, hai người này mới nhớ tới Trình Huân tử vong ở bên hồ cùng với rừng trúc bốn phía xung quanh hợp thành một hình chữ nhật, nhìn lên phía trên chính là một vùng trời hình chữ nhật chỉnh tề, nếu như từ trên đỉnh Trân Châu tháp cao hơn ba mươi mét nhìn xuống, hiện trường vụ án bị mảng màu xanh vây quanh kia sẽ được nhìn rõ không sót một tí gì.

Mắt thấy vụ án đã cùng đường bí lối bỗng nhiên mở ra một con đường nhỏ, Dương Khai Thái đối với Sở Hành Vân lần thứ hai sùng bái như nước dâng thuyền lên. Vì biểu đạt sự tôn sùng của mình, Dương Khai Thái đẩy coca mà cậu chưa uống tí gì đến trước mặt Sở Hành Vân, từ tận đáy lòng nói: "Đội trưởng, anh quá tuyệt vời."

Sở Hành Vân liếc nhìn chính mình từ trên xuống dưới, cũng xuất phát từ đáy lòng hỏi: "Làm sao em biết."

Dương Khai Thái: "... Em đi cao ốc Noah'ark đây."



Sở Hành Vân đè lại bờ vai cậu đang muốn đứng lên, nhấc nhấc cằm chỉ đống đồ ăn trên bàn: "Gấp cái gì, ăn xong rồi hẵng đi, ăn nhiều vào, cho mau lớn."

Nói xong đến trước quầy thanh toán quẹt thẻ, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài quán.

Dương Khai Thái xuyên thấu qua cánh cửa thủy tinh nhìn Sở Hành Vân đi sang bên kia đường, lấy điện thoại di động ra không biết là gọi cho ai.

"Phó đội, vừa nãy đội trưởng làm sao vậy?"

Phó Diệc cầm một miếng khoai tây chiên quấy vào trong sốt cà, cụp mắt trầm mặc nửa ngày, cho một cái đáp án lấp lửng: "Hạ Thừa."

Dương Khai Thái đầu óc mơ hồ, đương nhiên cậu biết Hạ Thừa là ai, cha cậu cục trưởng Dương cũng đã từng dẫn cậu đến mấy bữa tiệc xa hoa của các quan lớn, Hạ Thừa cũng có mặt, vì vậy cậu và Hạ Thừa cũng đã gặp qua mấy lần, xem như là người quen nói với nhau vài câu. Cậu cũng biết Sở Hành Vân cùng Hạ gia có quan hệ thân thiết, nhưng cụ thể là quan hệ như thế nào thì đến giờ cậu cũng không rõ lắm, cha cậu cứ ấp a ấp úng không chịu nói rõ ràng, cậu cũng không cách nào biết được.

"Hạ Thừa làm sao vậy?"

Phó Diệc ném khoai tây chiên vào trong đĩa, lấy một tờ giấy ra lau tay rồi thở dài: "Tiểu hài tử thích ăn gì."

Dương Khai Thái nhìn anh, nói: "Phó đội."

Phó Diệc ngước mắt nhìn cậu, cười cười, hỏi ngược lại: "Em không biết sao?"

"Quan hệ giữa Sở đội cùng Hạ Thừa? Em biết, bọn họ đã quen nhau từ hồi nhỏ."

Phó Diệc gật gật đầu: "Vậy em đã từng nghe nói 'Vụ bắt cóc đêm giao thừa' mười hai năm trước chưa?"

Dương Khai Thái: "Chưa từng, là ai bị bắt cóc?"

Phó Diệc bỗng nhiên cầm miếng khoai tây vừa nãy ném xuống đĩa lên cắn một miếng, đáp: "Hạ Thừa."

Dương Khai Thái nhất thời khiếp sợ không nói nên lời, chỉ sững sờ nhìn anh.

Phó Diệc liếc cậu một cái, nói tiếp: "Cùng bị bắt cóc với Hạ Thừa còn có đại ca của hắn Hạ Doanh và Sở Hành Vân, thế nhưng trốn ra được chỉ có hai người Sở Hành Vân cùng Hạ Doanh."

"Vậy, vậy Hạ Thừa thì sao?"

"Bị bỏ lại."

Dương Khai Thái chú ý tới anh nói là 'bị bỏ lại' mà không phải là 'không trốn ra được', đó chính là rõ ràng có cơ hội chạy trốn, lại bị bỏ lại, bị ai? Chẳng lẽ là ——

Dương Khai Thái rất thông minh, có thể bắt ngay được trọng điểm, ngay lập tức có thể đào móc nhân vật then chốt giữa những hàng chữ mà Phó Diệc ẩn giấu, có chút không dám tin hỏi: "Bị, bị Sở đội bỏ lại?"

Phó Diệc cau mày, bộ dạng có vẻ khó xử, như là có chút hối hận vừa rồi mình đã nói những điều không nên nói, thế nhưng thái độ chần chừ của anh đã xác thực đáp án của Dương Khai Thái.

Dương Khai Thái rất khiếp sợ, có cảm giác tam quan bị lật đổ, trong thâm tâm, ở trong lòng cậu Sở Hành Vân là người chính trực, dũng cảm. Làm sao có khả năng sẽ 'bỏ rơi' Hạ Thừa, người từ nhỏ cùng nhau lớn lên với y, cậu như chém đinh chặt sắt nói: "Việc này không thể nào!"

Phó Diệc chống cằm ngước mắt lên nhìn cậu một cái, rồi lại rũ mắt xuống cười cười, đẩy đĩa khoai tây chiên đến trước mặt cậu rồi nói: "Em có biết thời điểm Hạ Thừa bị bắt mới có bao nhiêu tuổi không? Mười một tuổi, Sở Hành Vân so với hắn lớn hơn bốn tuổi, cũng mới mười lăm, đều là trẻ con, đều là người bị hại. nếu như em dùng Sở Hành Vân trong mắt em hiện tại để yêu cầu y ở trong thời điểm cửu tử nhất sinh thời niên thiếu phải đưa ra lựa chọn đạt đến cao độ trong lòng em, có phải là có chút không công bằng? Y lựa chọn mang Hạ Doanh đi, bỏ lại Hạ Thừa, đúng là không công bằng đối với Hạ Thừa, thế nhưng thay đổi góc độ, y mang ai đi mới là công bằng? Y phải đối mặt với lựa chọn, vốn đã không công bằng."

Dương Khai Thái nhìn khoai tây chiên dính tương cà trên đĩa, có chút khó mà nuốt xuống, trong miệng thậm chí còn cảm thấy hơi đắng, nhưng vẫn cầm lấy miếng khoai tây Phó Diệc vừa nãy đã chạm qua lên, nhưng không ăn, chỉ là nhìn: "Cuối cùng Hạ Thừa, làm thế nào trốn ra được?"

"Hơn một năm sau, được cảnh sát cứu ra."

"Người bắt cóc bọn họ —— "

Phó Diệc bỗng nhiên nheo mắt lại, 'xuỵt' một tiếng với cậu, chậm rãi cười nói: "Hỏi nhiều như vậy làm gì, vụ án này đã bị niêm phong, án tông đều không tra được. Những người như bọn họ, dĩ nhiên, bao gồm cả em, thông tin của những người này đều không bao giờ công bố ra bên ngoài, em hiểu chứ?"

Phàm là khi Phó Diệc cười với cậu, Dương Khai Thái đều cảm thấy như có một làn gió xuân tràn qua, cơn gió xuân này nhanh chóng thổi bay những nghi ngờ trong lòng cậu, cạy ra một khe hở nhỏ rồi nhanh chóng tràn vào, khiến cho cả người cậu ấm áp, một trận hoa mắt u mê.

Cậu qua loa đáp một câu 'Đã hiểu', sau đó cúi đầu cắn một miếng khoai tây, vị chua ngọt của tương cà tiếp xúc với đầu lưỡi trong phút chốc khiến cậu bỗng nhiên ngẩn ra, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Phó Diệc như bị bắt quả tang, Phó Diệc tựa hồ đã sớm có chuẩn bị quay đầu sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt của hai người thoáng qua nhau, anh nói: "Đúng rồi, đừng nhắc lại chuyện này trước mặt Sở Hành Vân, đây là tâm bệnh của cậu ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước